Chương 76
Phù Hoa
04/11/2022
"Đồ nhi của ta không cho ai ức hiếp"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Chấp Đình." Còn chưa thấy bóng dáng Liên Hề Vi đâu mà tiếng đã tới trước. Nàng tìm khắp trong rừng trúc mà không thấy đồ đệ nên đẩy cửa định đi thẳng vào phòng.
Bên cạnh tiếng nước, giọng Chấp Đình đồng thời cũng truyền ra từ sau cửa, "Sư phụ chờ chút."
Liên Hề Vi hiểu ý à lên, ôm kiếm nhảy ra ngoài, ngồi lên trạc cây Phượng Hoàng Mộc ngoài hành lang. Phượng Hoàng Mộc đang nở hoa, cánh hoa đỏ thắm điểm xuyết đầy thân cây. Giơ tay đón lấy một đóa hoa đỏ đang rơi xuống, Liên Hề Vi nghịch ngợm một lát rồi thả tay, cánh hoa bay theo gió xuống dưới hành lang, vừa vặn rơi ngay bên chân Chấp Đình.
"Sư phụ thủ hạ lưu hình, cây Phượng Hoàng Mộc mới trồng không lâu, cành của nó còn yếu lắm." Chấp Đình vừa mở cửa thì trông thấy sư phụ đang ngồi trên cây.
Liên Hề Vi ngồi dậy, đáp xuống hành lang, nhướn mày nói: "Đồ nhi ngoan, hồi trước con đâu có như vậy."
Chấp Đình: "Dạ?"
Liên Hề Vi: "Hồi trước con không xem trọng một cái cây hơn sư phụ."
Chấp Đình: "Vậy để biểu đạt sự quan trọng của sư phụ đối với Chấp Đình vẫn không thay đổi, con đành phải chặt cây Phượng Hoàng Mộc này bỏ đi."
Nói xong, hắn định ra tay, Liên Hề Vi cuống quít ngăn lại, "Nè, vi sư nói chơi với con thôi mà, cần gì tưởng thật chứ. Cơ mà, trời sáng bảnh mắt thế này, sao con trốn trong phòng tắm rửa vậy? Còn thơm ngan ngát nữa?"
Không biết từ khi nào mà đồ nhi của nàng ngày càng chăm chút bản thân, cũng không phải ăn mặc cầu kỳ gì nhưng quần áo của hắn lúc nào cũng rất chỉn chu, không có chút cẩu thả. Hôm nay nàng đến thăm, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ sau khi tắm gội của đồ nhi, hắn xõa tóc, khoác áo bào rộng, đai áo cũng thắt rất tùy ý.
"Bất cẩn bị dính bẩn nên tắm sạch thôi… sao sư phụ lại nhìn con như vậy?" Chấp Đình che che tay áo.
Liên Hề Vi cười cười: "Nhìn đồ nhi của ta ngày càng phong thần tuấn lãng rồi đấy." Nói rồi nàng bước xuống hành lang, "Sư phụ sực nhớ còn vài chuyện chưa xử lý, sư phụ đi trước đây."
Rời khỏi Thanh Trúc Lý của Chấp Đình, Liên Hề Vi lạnh lùng đi thẳng xuống chân núi, thấy vài đệ tử canh gác ở đó, nàng bèn hỏi: "Hôm nay có vị khách nào tới Thanh Trúc Lý không?"
Mấy đệ đệ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu: "Không có ạ." Một đệ tử thấy nét mặt Liên Hề Vi không tốt thì cẩn thận bồi thêm một câu: "Dù không có khách nhưng có một tiểu đồng mang thiệp mời của Cừ trưởng lão ở Nam Phong đến."
"Cừ trưởng lão, hừ." Liên Hề Vi hừ lạnh, nháy mắt đã biến mất giữa vùng trời xanh biếc.
Tuy Doanh Châu mang danh tiên sơn nhưng thật ra không hề nhỏ, gồm nhiều ngọn núi lớn nhỏ liên kết với nhau tạo thành. Cha nàng là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn nhưng niềm đam mê đối với kiếm đạo quá lớn, đã nhiều năm không nhúng tay vào những chuyện khác, trên Doanh Châu còn mấy vị phong chủ và trưởng lão quản lý các đệ tử tiên sơn.
Người đông nên khó tránh xung đột bất hòa, mà hơn phân nửa mâu thuẫn nội bộ Doanh Châu tới từ Cừ trưởng lão của Nam Phong. Cừ trưởng lão có bối phận cao, thường xuyên ỷ vào đó mà tự cao tự đại, tính tình còn không tốt, điều đáng hận nhất của ông ta là luôn bảo vệ thằng cháu Cừ Thừa học hành chẳng ra gì, vô công rỗi nghề suốt ngày đi quậy phá. Liên Hề Vi từ bị Cừ trưởng lão ghim thù vì xử lý thằng cháu của ông ta. Sau này các phong chủ khác khuyên giải nên Liên Hề Vi mới tạm thời bỏ qua không tính toán với ông ta.
Dạo trước, Liên Hề Vi nghe nói tên Cừ Thừa kiếm chuyện với Tắc Dung và Tắc Tồn, vốn dĩ nàng chuẩn bị đi đòi lại công đạo cho đồ nhi nhưng cả ba đồ nhi đều khuyên can, cộng thêm việc bản thân còn việc phải làm nên tạm thời bỏ qua. Nhưng lần này nàng không định sẽ tha cho thằng ranh con đó nữa.
Hôm nay lúc trở về, nàng nghe đệ tử Nam Phong trước sơn môn bàn tán chuyện Nam Phong có đánh nhau, đại đệ tử Minh Đao của Cừ trưởng lão đánh với người ta một trận, mà nguyên nhân là vì Cừ Thừa lại gây chuyện. Mới đầu nàng không hề liên tưởng chuyện này đến Chấp Đình nhưng khi gặp Chấp Đình thì nàng nhận ra có điều không ổn.
Tuy nhìn thoáng qua Chấp Đình chẳng có gì khác thường nhưng trực giác của nàng luôn rất chuẩn, nhìn kỹ lại vẫn nhận ra Chấp Đình đã đánh nhau với người ta, hơn nữa còn bị thương. Hương thơm trước kia hắn chưa bao giờ động tới mà lần này lại dùng là để che đậy mùi máu. Gần đây Chấp Đình không xuống núi, mà hắn rất ít khi nào xảy ra mâu thuẫn với người khác, như vậy, nguyên do hắn bị thương rõ rành rành rồi.
Đồ nhi không muốn lên tiếng, Liên Hề Vi cũng không ép hỏi hắn, song chuyện này nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Liên Hề Vi đến Nam Phong đụng ngay Cừ Thừa đang tác oai tác oái, ức hiếp một tiểu đệ tử, bắt người ta làm ngựa cho mình cưỡi. Dáng vẻ cười to ác ý của Cừ Thừa làm Liên Hề Vi điên tiết, kiếm khí bay ra đánh bay hắn ta xuống đất.
"Ai đó! Ai ám sát ông đấy!" Cừ Thừa lăn lộn dưới đất rồi vội vàng bò dậy, chỉ tay lên trời hét, hai thị đồng tiến lên dìu hắn ta.
Liên Hề Vi đáp xuống, chẳng buồn nói năng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta. Thấy Liên Hề Vi, Cừ Thừa ngạc nhiên, sau đó lui lại một bước theo bản năng, nét mặt hơi sợ sệt. Nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ưỡn ngực làm màu hét: "Là ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đánh ta á? Ta nói cho ngươi hay, ngươi mà dám động tới một cọng tóc của ta, ta sẽ bảo ông ta xử đẹp tên đồ đệ ngoan của ngươi!"
Liên Hề Vi giận quá hóa cười, "Tốt lắm, xem ra đúng thật là các ngươi đả thương Chấp Đình, không cần ta phải tra hỏi thêm nữa."
"Đánh hắn thì sao nào! Hắn đánh không lại Minh Đao sư thúc của ta, trách ai được hả!" Cừ Thừa cao giọng nhưng ánh mắt sợ hãi lọt hết vào mắt mọi người.
Liên Hề Vi bước về phía hắn ta, Cừ Thừa lui lại từng bước, "Ngươi đừng có qua đây!"
Liên Hề Vi chẳng thèm quan tâm hắn la hét, khí thế áp bức của nàng khiến hắn ta đổ mồ hôi như tắm. Liên Hề Vi chưa xuất kiếm nhưng Cừ Thừa cảm thấy như có mấy mũi kiếm lạnh lẽo đang lướt qua má và cổ làm hắn ta sợ hãi rụt cổ lại. Hắn ta biết Liên Hề Vi chắc chắn không dám giết mình nhưng lúc trước hắn ta từng bị Liên Hề Vi giáo huấn hai lần, lần nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng, thật sự rất sợ nàng.
Cừ Thừa tóm lấy đệ tử gầy guộc bị hắn ta bắt làm ngựa cưỡi dưới đất, đẩy y về phía Liên Hề Vi, sau đó hét lên với hai thị đồng: "Các ngươi cản cô ta lại cho ta!" Dứt lời hắn ta quay người bỏ chạy.
Làm sao Liên Hề Vi có thể để hắn ta được như ý, nàng bắt lấy tên đệ tử kia, dùng một cơn gió cuốn y qua một bên, hai kiếm khí nhẹ nhàng tách hai thị đồng lăm le tới cản, sau đó hai mũi kiếm bay ra chém đứt hai chân của Cừ Thừa. ngôn tình tổng tài
Cừ Thừa thét lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất.
"A, chân của ta! Ngươi dám đối xử với ta như vậy à!"
Liên Hề Vi giẫm lên vết máu đi tới trước mặt hắn ta, mũi kiếm chỉ thẳng vào trán hắn ta, nàng lạnh lùng nói: "Nói, tại sao lần này ngươi lại gây họa, đả thương đồ nhi ta?"
Cừ Thừa mắt điếc tai ngơ, chỉ biết đau đớn la hét: "Ta phải giết ngươi, ta phải bảo ông giết chết ngươi!"
Liên Hề Vi còn chờ để hỏi tiếp thì chợt nghe một giọng nói yếu ớt vang lên bên cạnh, chính là đệ tử bị Cừ Thừa ức hiếp lúc nãy. Y quỳ một gối, cúi đầu nói: "Thiếu sơn chủ, chuyện này có liên quan tới đệ tử."
Liên Hề Vi quay sang: "Ồ? Vậy ngươi nói rõ cho ta nghe rốt cuộc đầu đuôi thế nào?"
Đệ tử đó nói: "Cừ Thừa muốn chiếm đoạt một nữ đệ tử, mà nữ đệ tử ấy từng có ân với đệ tử nên đệ tử muốn giúp cô ấy thoát khỏi tay Cừ Thừa, đưa cô ấy rời khỏi Doanh Châu. Nhưng lại bị Cừ Thừa phát hiện, hắn đã dẫn nữ đệ tử ấy đi, trong lúc tuyệt vọng thì đệ tử gặp được Chấp Đình sư huynh, bèn cầu cứu huynh ấy, vì thế Chấp Đình sư huynh mới lên Nam Phong yêu cầu Cừ Thừa giao nữ đệ tử vô tội ấy ra, cũng do đó mới đắc tội Cừ Thừa, làm huynh ấy phải đánh một trận với Minh Đao sư thúc."
Liên Hề Vi nghe xong, ánh mắt nhìn Cừ Thừa của nàng càng thêm lạnh lẽo, "Có vẻ mấy năm qua ngươi không những không hối lỗi mà còn ngông cuồng hơn, Doanh Châu ta sao lại có loại đệ tử như ngươi chứ. Cừ Thừa, ngươi còn nhớ lúc trước giáo huấn ngươi ta từng nói gì không?"
"Ta nói, nếu như ngươi còn dám tác oai tác oái trên Doanh Châu, ỷ vào quyền thế của ông ngươi mà ức hiếp người khác, ta sẽ chặt hai chân hai tay ngươi, để ngươi nằm trên giường cả đời làm một phế nhân. Nay ngươi không những muốn chiếm đoạt nữ tử mà còn ức hiếp đồng môn, ta không thể tha cho ngươi."
Dứt lời, Liên Hề Vi giơ kiếm định chặt tay Cừ Thừa.
Lúc này, một giọng nói như sấm rền vang lên, "Dừng tay!"
Song Liên Hề Vi không mảy may dao động, Hi Vi kiếm xoẹt qua, hai cánh tay và máu tươi đầm đìa bay tới trước mặt người vừa đến.
"A! Ông ơi, ông, tay của con, chân của con!" Cừ Thừa đau đớn tột cùng nhưng vẫn chưa ngất đi, khẩn khiết nhìn ông mình.
Cừ trưởng lão trông thấy cháu trai thê thảm như vậy thì đùng đùng giận dữ, gầm lên: "Liên Hề Vi, ngươi đang làm cái gì vậy!"
Liên Hề Vi chùi vết máu trên kiếm, không để tâm tới lửa giận của Cừ trưởng lão, nàng nói: "Cừ trưởng lão, ta mới phải hỏi ông đang làm gì đó! Cháu của ông làm chuyện ác, ông không những không quản giáo mà còn dung túng cho nó. Nay còn vì chuyện xấu của Cừ Thừa mà để Minh Đao cố ý đi giáo huấn đồ đệ ta."
Cừ trưởng lão cười lạnh, "Một tiểu bối như ngươi có tư cách gì chỉ trích bổn trưởng lão. Huống hồ, ta bảo Minh Đao đi giáo huấn Chấp Đình là để dạy hắn biết giữ thân giữ phận. Ngươi đừng tưởng ta không biết, hắn giả mạo danh nghĩa thiếu sơn chủ ngươi xử lý sự vụ của Doanh Châu, hành vi như vậy là có lòng mưu toan!"
Liên Hề Vi: "Ta là thiếu sơn chủ Doanh Châu, sơn chủ Doanh Châu tiên sơn đời tiếp theo, những gì đồ nhi ta làm đều là ý của ta, không cho phép kẻ khác chĩa mũi vào. Ngươi nói thay ta giáo huấn nó, chẳng qua là lấy việc công xử lý tư thù, sự thật ra sao trong lòng ông và ta đều hiểu rõ. Hôm nay, Liên Hề Vi ta lấy danh nghĩa thiếu sơn chủ tuyên bố, phế bỏ thân phận đệ tử Doanh Châu của Cừ Thừa, còn Cừ trưởng lão ông, từ hôm nay, bãi bỏ chức vị trưởng lão của ông, thu lại Linh Phong dưới trướng."
Cừ trưởng lão không ngờ Liên Hề Vi quyết liệt như vậy, không chừa chút thể diện, ông ta phẫn nộ nhất thời chẳng nói nên lời.
Ông ta thấy vết thương của Cừ Thừa chảy máu không ngừng thì nén giận cầm máu cho hắn ta trước, sau đó nói: "Phế chức trưởng lão há là chuyện một tiểu nha đầu như ngươi có thể quyết định, cần phải có sự đồng ý của tất cả phong chủ lớn nhỏ trên Doanh Châu. Vả lại, với bối phận của ta, cha ngươi còn phải kêu ta một tiếng sư thúc, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao!"
"Ông nghĩ ta không dám ư?" Liên Hề Vi chỉ kiếm lên trời, tiếng kiếm rít gào vang dội tứ phương.
Cừ trưởng lão ngỡ ngàng: "Ngươi muốn triệu tập tất cả phong chủ tới đây?!"
Liên Hề Vi: "Ta nói hôm nay phế chức trưởng lão của ông thì tuyệt đối không chờ tới ngày mai."
Trong lúc đó, mấy tia sáng bay vút từ khắp nơi trên Doanh Châu tiên sơn đến.
"Ơ… thiếu sơn chủ, Cừ trưởng lão, các người đang làm gì vậy?"
"Ấy, thằng cháu này sao lại chọc đến thiếu sơn chủ rồi? Đến móng cũng chặt rồi nè ha ha ha."
"Hôm nay náo nhiệt thật, không biết thiếu sơn chủ tìm chúng ta đến vì chuyện gì thế?"
"Lại chuyện gì nữa, không để cho người ta yên tâm bế quan là sao?"
…
Liên Hề Vi ra hiệu im lặng, "Chư vị phong chủ, hôm nay dưới sự chứng kiến của chư vị, ta muốn phế trừ chức vị trưởng lão của Cừ trưởng lão, trục xuất Cừ Thừa ra khỏi Doanh Châu tiên sơn."
"Nếu có ai không đồng ý thì Hi Vi kiếm của ta xin thỉnh giáo người đó một phen."
- Hết chương 76 -
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Chấp Đình." Còn chưa thấy bóng dáng Liên Hề Vi đâu mà tiếng đã tới trước. Nàng tìm khắp trong rừng trúc mà không thấy đồ đệ nên đẩy cửa định đi thẳng vào phòng.
Bên cạnh tiếng nước, giọng Chấp Đình đồng thời cũng truyền ra từ sau cửa, "Sư phụ chờ chút."
Liên Hề Vi hiểu ý à lên, ôm kiếm nhảy ra ngoài, ngồi lên trạc cây Phượng Hoàng Mộc ngoài hành lang. Phượng Hoàng Mộc đang nở hoa, cánh hoa đỏ thắm điểm xuyết đầy thân cây. Giơ tay đón lấy một đóa hoa đỏ đang rơi xuống, Liên Hề Vi nghịch ngợm một lát rồi thả tay, cánh hoa bay theo gió xuống dưới hành lang, vừa vặn rơi ngay bên chân Chấp Đình.
"Sư phụ thủ hạ lưu hình, cây Phượng Hoàng Mộc mới trồng không lâu, cành của nó còn yếu lắm." Chấp Đình vừa mở cửa thì trông thấy sư phụ đang ngồi trên cây.
Liên Hề Vi ngồi dậy, đáp xuống hành lang, nhướn mày nói: "Đồ nhi ngoan, hồi trước con đâu có như vậy."
Chấp Đình: "Dạ?"
Liên Hề Vi: "Hồi trước con không xem trọng một cái cây hơn sư phụ."
Chấp Đình: "Vậy để biểu đạt sự quan trọng của sư phụ đối với Chấp Đình vẫn không thay đổi, con đành phải chặt cây Phượng Hoàng Mộc này bỏ đi."
Nói xong, hắn định ra tay, Liên Hề Vi cuống quít ngăn lại, "Nè, vi sư nói chơi với con thôi mà, cần gì tưởng thật chứ. Cơ mà, trời sáng bảnh mắt thế này, sao con trốn trong phòng tắm rửa vậy? Còn thơm ngan ngát nữa?"
Không biết từ khi nào mà đồ nhi của nàng ngày càng chăm chút bản thân, cũng không phải ăn mặc cầu kỳ gì nhưng quần áo của hắn lúc nào cũng rất chỉn chu, không có chút cẩu thả. Hôm nay nàng đến thăm, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ sau khi tắm gội của đồ nhi, hắn xõa tóc, khoác áo bào rộng, đai áo cũng thắt rất tùy ý.
"Bất cẩn bị dính bẩn nên tắm sạch thôi… sao sư phụ lại nhìn con như vậy?" Chấp Đình che che tay áo.
Liên Hề Vi cười cười: "Nhìn đồ nhi của ta ngày càng phong thần tuấn lãng rồi đấy." Nói rồi nàng bước xuống hành lang, "Sư phụ sực nhớ còn vài chuyện chưa xử lý, sư phụ đi trước đây."
Rời khỏi Thanh Trúc Lý của Chấp Đình, Liên Hề Vi lạnh lùng đi thẳng xuống chân núi, thấy vài đệ tử canh gác ở đó, nàng bèn hỏi: "Hôm nay có vị khách nào tới Thanh Trúc Lý không?"
Mấy đệ đệ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu: "Không có ạ." Một đệ tử thấy nét mặt Liên Hề Vi không tốt thì cẩn thận bồi thêm một câu: "Dù không có khách nhưng có một tiểu đồng mang thiệp mời của Cừ trưởng lão ở Nam Phong đến."
"Cừ trưởng lão, hừ." Liên Hề Vi hừ lạnh, nháy mắt đã biến mất giữa vùng trời xanh biếc.
Tuy Doanh Châu mang danh tiên sơn nhưng thật ra không hề nhỏ, gồm nhiều ngọn núi lớn nhỏ liên kết với nhau tạo thành. Cha nàng là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn nhưng niềm đam mê đối với kiếm đạo quá lớn, đã nhiều năm không nhúng tay vào những chuyện khác, trên Doanh Châu còn mấy vị phong chủ và trưởng lão quản lý các đệ tử tiên sơn.
Người đông nên khó tránh xung đột bất hòa, mà hơn phân nửa mâu thuẫn nội bộ Doanh Châu tới từ Cừ trưởng lão của Nam Phong. Cừ trưởng lão có bối phận cao, thường xuyên ỷ vào đó mà tự cao tự đại, tính tình còn không tốt, điều đáng hận nhất của ông ta là luôn bảo vệ thằng cháu Cừ Thừa học hành chẳng ra gì, vô công rỗi nghề suốt ngày đi quậy phá. Liên Hề Vi từ bị Cừ trưởng lão ghim thù vì xử lý thằng cháu của ông ta. Sau này các phong chủ khác khuyên giải nên Liên Hề Vi mới tạm thời bỏ qua không tính toán với ông ta.
Dạo trước, Liên Hề Vi nghe nói tên Cừ Thừa kiếm chuyện với Tắc Dung và Tắc Tồn, vốn dĩ nàng chuẩn bị đi đòi lại công đạo cho đồ nhi nhưng cả ba đồ nhi đều khuyên can, cộng thêm việc bản thân còn việc phải làm nên tạm thời bỏ qua. Nhưng lần này nàng không định sẽ tha cho thằng ranh con đó nữa.
Hôm nay lúc trở về, nàng nghe đệ tử Nam Phong trước sơn môn bàn tán chuyện Nam Phong có đánh nhau, đại đệ tử Minh Đao của Cừ trưởng lão đánh với người ta một trận, mà nguyên nhân là vì Cừ Thừa lại gây chuyện. Mới đầu nàng không hề liên tưởng chuyện này đến Chấp Đình nhưng khi gặp Chấp Đình thì nàng nhận ra có điều không ổn.
Tuy nhìn thoáng qua Chấp Đình chẳng có gì khác thường nhưng trực giác của nàng luôn rất chuẩn, nhìn kỹ lại vẫn nhận ra Chấp Đình đã đánh nhau với người ta, hơn nữa còn bị thương. Hương thơm trước kia hắn chưa bao giờ động tới mà lần này lại dùng là để che đậy mùi máu. Gần đây Chấp Đình không xuống núi, mà hắn rất ít khi nào xảy ra mâu thuẫn với người khác, như vậy, nguyên do hắn bị thương rõ rành rành rồi.
Đồ nhi không muốn lên tiếng, Liên Hề Vi cũng không ép hỏi hắn, song chuyện này nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Liên Hề Vi đến Nam Phong đụng ngay Cừ Thừa đang tác oai tác oái, ức hiếp một tiểu đệ tử, bắt người ta làm ngựa cho mình cưỡi. Dáng vẻ cười to ác ý của Cừ Thừa làm Liên Hề Vi điên tiết, kiếm khí bay ra đánh bay hắn ta xuống đất.
"Ai đó! Ai ám sát ông đấy!" Cừ Thừa lăn lộn dưới đất rồi vội vàng bò dậy, chỉ tay lên trời hét, hai thị đồng tiến lên dìu hắn ta.
Liên Hề Vi đáp xuống, chẳng buồn nói năng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta. Thấy Liên Hề Vi, Cừ Thừa ngạc nhiên, sau đó lui lại một bước theo bản năng, nét mặt hơi sợ sệt. Nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ưỡn ngực làm màu hét: "Là ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đánh ta á? Ta nói cho ngươi hay, ngươi mà dám động tới một cọng tóc của ta, ta sẽ bảo ông ta xử đẹp tên đồ đệ ngoan của ngươi!"
Liên Hề Vi giận quá hóa cười, "Tốt lắm, xem ra đúng thật là các ngươi đả thương Chấp Đình, không cần ta phải tra hỏi thêm nữa."
"Đánh hắn thì sao nào! Hắn đánh không lại Minh Đao sư thúc của ta, trách ai được hả!" Cừ Thừa cao giọng nhưng ánh mắt sợ hãi lọt hết vào mắt mọi người.
Liên Hề Vi bước về phía hắn ta, Cừ Thừa lui lại từng bước, "Ngươi đừng có qua đây!"
Liên Hề Vi chẳng thèm quan tâm hắn la hét, khí thế áp bức của nàng khiến hắn ta đổ mồ hôi như tắm. Liên Hề Vi chưa xuất kiếm nhưng Cừ Thừa cảm thấy như có mấy mũi kiếm lạnh lẽo đang lướt qua má và cổ làm hắn ta sợ hãi rụt cổ lại. Hắn ta biết Liên Hề Vi chắc chắn không dám giết mình nhưng lúc trước hắn ta từng bị Liên Hề Vi giáo huấn hai lần, lần nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng, thật sự rất sợ nàng.
Cừ Thừa tóm lấy đệ tử gầy guộc bị hắn ta bắt làm ngựa cưỡi dưới đất, đẩy y về phía Liên Hề Vi, sau đó hét lên với hai thị đồng: "Các ngươi cản cô ta lại cho ta!" Dứt lời hắn ta quay người bỏ chạy.
Làm sao Liên Hề Vi có thể để hắn ta được như ý, nàng bắt lấy tên đệ tử kia, dùng một cơn gió cuốn y qua một bên, hai kiếm khí nhẹ nhàng tách hai thị đồng lăm le tới cản, sau đó hai mũi kiếm bay ra chém đứt hai chân của Cừ Thừa. ngôn tình tổng tài
Cừ Thừa thét lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất.
"A, chân của ta! Ngươi dám đối xử với ta như vậy à!"
Liên Hề Vi giẫm lên vết máu đi tới trước mặt hắn ta, mũi kiếm chỉ thẳng vào trán hắn ta, nàng lạnh lùng nói: "Nói, tại sao lần này ngươi lại gây họa, đả thương đồ nhi ta?"
Cừ Thừa mắt điếc tai ngơ, chỉ biết đau đớn la hét: "Ta phải giết ngươi, ta phải bảo ông giết chết ngươi!"
Liên Hề Vi còn chờ để hỏi tiếp thì chợt nghe một giọng nói yếu ớt vang lên bên cạnh, chính là đệ tử bị Cừ Thừa ức hiếp lúc nãy. Y quỳ một gối, cúi đầu nói: "Thiếu sơn chủ, chuyện này có liên quan tới đệ tử."
Liên Hề Vi quay sang: "Ồ? Vậy ngươi nói rõ cho ta nghe rốt cuộc đầu đuôi thế nào?"
Đệ tử đó nói: "Cừ Thừa muốn chiếm đoạt một nữ đệ tử, mà nữ đệ tử ấy từng có ân với đệ tử nên đệ tử muốn giúp cô ấy thoát khỏi tay Cừ Thừa, đưa cô ấy rời khỏi Doanh Châu. Nhưng lại bị Cừ Thừa phát hiện, hắn đã dẫn nữ đệ tử ấy đi, trong lúc tuyệt vọng thì đệ tử gặp được Chấp Đình sư huynh, bèn cầu cứu huynh ấy, vì thế Chấp Đình sư huynh mới lên Nam Phong yêu cầu Cừ Thừa giao nữ đệ tử vô tội ấy ra, cũng do đó mới đắc tội Cừ Thừa, làm huynh ấy phải đánh một trận với Minh Đao sư thúc."
Liên Hề Vi nghe xong, ánh mắt nhìn Cừ Thừa của nàng càng thêm lạnh lẽo, "Có vẻ mấy năm qua ngươi không những không hối lỗi mà còn ngông cuồng hơn, Doanh Châu ta sao lại có loại đệ tử như ngươi chứ. Cừ Thừa, ngươi còn nhớ lúc trước giáo huấn ngươi ta từng nói gì không?"
"Ta nói, nếu như ngươi còn dám tác oai tác oái trên Doanh Châu, ỷ vào quyền thế của ông ngươi mà ức hiếp người khác, ta sẽ chặt hai chân hai tay ngươi, để ngươi nằm trên giường cả đời làm một phế nhân. Nay ngươi không những muốn chiếm đoạt nữ tử mà còn ức hiếp đồng môn, ta không thể tha cho ngươi."
Dứt lời, Liên Hề Vi giơ kiếm định chặt tay Cừ Thừa.
Lúc này, một giọng nói như sấm rền vang lên, "Dừng tay!"
Song Liên Hề Vi không mảy may dao động, Hi Vi kiếm xoẹt qua, hai cánh tay và máu tươi đầm đìa bay tới trước mặt người vừa đến.
"A! Ông ơi, ông, tay của con, chân của con!" Cừ Thừa đau đớn tột cùng nhưng vẫn chưa ngất đi, khẩn khiết nhìn ông mình.
Cừ trưởng lão trông thấy cháu trai thê thảm như vậy thì đùng đùng giận dữ, gầm lên: "Liên Hề Vi, ngươi đang làm cái gì vậy!"
Liên Hề Vi chùi vết máu trên kiếm, không để tâm tới lửa giận của Cừ trưởng lão, nàng nói: "Cừ trưởng lão, ta mới phải hỏi ông đang làm gì đó! Cháu của ông làm chuyện ác, ông không những không quản giáo mà còn dung túng cho nó. Nay còn vì chuyện xấu của Cừ Thừa mà để Minh Đao cố ý đi giáo huấn đồ đệ ta."
Cừ trưởng lão cười lạnh, "Một tiểu bối như ngươi có tư cách gì chỉ trích bổn trưởng lão. Huống hồ, ta bảo Minh Đao đi giáo huấn Chấp Đình là để dạy hắn biết giữ thân giữ phận. Ngươi đừng tưởng ta không biết, hắn giả mạo danh nghĩa thiếu sơn chủ ngươi xử lý sự vụ của Doanh Châu, hành vi như vậy là có lòng mưu toan!"
Liên Hề Vi: "Ta là thiếu sơn chủ Doanh Châu, sơn chủ Doanh Châu tiên sơn đời tiếp theo, những gì đồ nhi ta làm đều là ý của ta, không cho phép kẻ khác chĩa mũi vào. Ngươi nói thay ta giáo huấn nó, chẳng qua là lấy việc công xử lý tư thù, sự thật ra sao trong lòng ông và ta đều hiểu rõ. Hôm nay, Liên Hề Vi ta lấy danh nghĩa thiếu sơn chủ tuyên bố, phế bỏ thân phận đệ tử Doanh Châu của Cừ Thừa, còn Cừ trưởng lão ông, từ hôm nay, bãi bỏ chức vị trưởng lão của ông, thu lại Linh Phong dưới trướng."
Cừ trưởng lão không ngờ Liên Hề Vi quyết liệt như vậy, không chừa chút thể diện, ông ta phẫn nộ nhất thời chẳng nói nên lời.
Ông ta thấy vết thương của Cừ Thừa chảy máu không ngừng thì nén giận cầm máu cho hắn ta trước, sau đó nói: "Phế chức trưởng lão há là chuyện một tiểu nha đầu như ngươi có thể quyết định, cần phải có sự đồng ý của tất cả phong chủ lớn nhỏ trên Doanh Châu. Vả lại, với bối phận của ta, cha ngươi còn phải kêu ta một tiếng sư thúc, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao!"
"Ông nghĩ ta không dám ư?" Liên Hề Vi chỉ kiếm lên trời, tiếng kiếm rít gào vang dội tứ phương.
Cừ trưởng lão ngỡ ngàng: "Ngươi muốn triệu tập tất cả phong chủ tới đây?!"
Liên Hề Vi: "Ta nói hôm nay phế chức trưởng lão của ông thì tuyệt đối không chờ tới ngày mai."
Trong lúc đó, mấy tia sáng bay vút từ khắp nơi trên Doanh Châu tiên sơn đến.
"Ơ… thiếu sơn chủ, Cừ trưởng lão, các người đang làm gì vậy?"
"Ấy, thằng cháu này sao lại chọc đến thiếu sơn chủ rồi? Đến móng cũng chặt rồi nè ha ha ha."
"Hôm nay náo nhiệt thật, không biết thiếu sơn chủ tìm chúng ta đến vì chuyện gì thế?"
"Lại chuyện gì nữa, không để cho người ta yên tâm bế quan là sao?"
…
Liên Hề Vi ra hiệu im lặng, "Chư vị phong chủ, hôm nay dưới sự chứng kiến của chư vị, ta muốn phế trừ chức vị trưởng lão của Cừ trưởng lão, trục xuất Cừ Thừa ra khỏi Doanh Châu tiên sơn."
"Nếu có ai không đồng ý thì Hi Vi kiếm của ta xin thỉnh giáo người đó một phen."
- Hết chương 76 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.