[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 61: Em thật sự yêu anh
Tô Mã Lệ
05/10/2021
Editor: Soolee
????????????????????????????????????????????????????
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Tống Văn đã không còn trên ghế sofa.
Cửa đang mở.
Anh lấy khăn lau tóc, đi tới cửa liếc mắt nhìn, Tống Văn đang ngồi ở bậc thềm trong lối đi nhỏ tối tăm, trên tay cầm đôi giày cao gót.
Cô ấy có vẻ say, dựa đầu vào tay vịn, đôi mắt lim dim nhìn về phía phòng khách qua cánh cửa sáng đèn.
Trên sàn phòng khách đặt hộp thuốc dạ dày mà Thư Tâm mua cho cô ấy.
Nhìn thấy hộp thuốc, cô lại cau mày đau bụng.
Lăng Thiếu giữ lấy cánh cửa đang khép hờ, đèn cảm ứng trên đầu bỗng sáng, quay đầu liếc nhìn Tống Văn " Dạ dày đau sao?"
Tống Văn cười tự giễu " Quan tâm tôi?"
Cô xoa xoa mặt mình, cơn đau bụng làm cho cơn say đi một chút, đầu óc tỉnh táo hơn, cô khàn giọng hét vào mặt Lăng Thiệu " Cố ý làm chuyện đó ngay trước mặt tôi, không phải chỉ để tôi ghê tởm, chọc tức tôi, muốn tôi ly hôn với anh sao!? Bây giờ còn quan tâm đến tôi làm gì!? Anh sao lại đạo đức giả như vậy hả, Lăng Thiệu!?"
Lăng Thiệu không nói gì chỉ nhìn cô.
Tống Văn nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm được, vội cúi đầu xuống, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lộp độp rơi xuống, cắn chặt môi tự kiềm chế cảm xúc " Được".
"Anh thắng". Cô loạng choạng đứng lên, dùng giày cao gót chỉ vào Lăng Thiệu " Tôi ly hôn với anh".
Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói khàn khàn khó nghe " Tôi chúc các người đôi cẩu nam nữ trăm năm hạnh phúc!"
Khi xuống cầu thang, bước chân loạng choạng cả người ngã về phía trước.
Lăng Thiệu ôm lấy cô và bế vào trong phòng.
Khoảnh khắc được anh ôm vào lòng, cô bàng hoàng cảm thấy mọi thứ chỉ là mơ, bọn họ vẫn chưa thành ra như vậy, vẫn còn bên nhau rất tốt.
Cô khóc ôm cổ anh " Lăng thiệu, em thực sự yêu anh.......em rất yêu anh...."
Lăng Thiệu đặt người lên sô pha, Tống Văn cũng không buông tay, anh trầm mặc nhìn cô, lông mày hiếm thấy giễu cợt " Yêu tôi? Yêu tôi mà vẫn còn vương tơ lòng với bạn trai cũ ư?"
Tống Văn cả người cứng đờ, tay cô nhẹ nhàng trượt khỏi cổ anh.
" Tống Văn, thời điểm chúng ta kết hôn, tôi không cảm thấy có gì là không tốt, cô đã có người trong lòng, tôi cũng không yêu cô, chúng ta chơi theo cách của riêng mình, tất cả đều khá tốt" Lăng Thiệu nhặt hộp thuốc dạ dày trên mặt đất lên, cầm một cái ly đổ nước ấm vào, bóc thuốc ra, nhét vào miệng cô, sau đó cho cô uống nước.
Tống Văn máy móc mở miệng, nước trong miệng uống vào như mang theo độc, cô bị ho sặc sụa, mặt đầy nước mắt.
" Nhưng bây giờ, trong tim tôi đã có một người". Lăng Thiệu đưa tay lấy khăn giấy lau nước trên khóe miệng cô " Tôi không nghĩ là tôi còn nợ cô điều gì, rốt cuộc thì tình cảm giữa chúng ta không ai bị tổn thương, đúng không?"
Tống Văn mở hai mắt đẫm lệ nhìn anh " Tôi chỉ liên lạc với anh ta một lần, sau đó thì không có.....".
" Nó quan trọng nữa sao?" Anh nhìn cô và hỏi.
Tống Văn nước mắt rơi xuống, trượt thẳng xuống cằm, đưa tay lên lau nước mắt, sau đó đột nhiên bật cười " Đúng vậy, còn quan trọng nữa đâu!"
" Anh nhất quyết phải ly hôn với tôi".
" Những thứ vớ vẩn đó được tính thì được tính cái gì!"
Cô che mặt khóc lặng lẽ.
Lăng Thiệu mặc quần áo xong, đeo đồng hồ, cầm chìa khóa xe, sau đó cúi người ôm cô đi xuống lầu.
Tống Văn nhìn chiếc cằm rắn chắc của anh, bên tai lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
" Lăng Thiệu, nếu lúc đó em không yêu ai, anh có thích em không?" Trước khi lên xe, Tống Văn mở miệng hỏi.
Anh dừng lại một chút, cúi người đặt cô vào ghế lái phụ rồi thắt dây an toàn cho cô.
Trước khi đóng cửa, anh nhìn vào mặt cô và nói " Xin lỗi, em không phải là mẫu người mà tôi thích".
" Là Thư Tâm, đúng không?"
Tống Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, trong mắt tràn đầy oán hận " Vậy sao anh không tìm loại người này để kết hôn, tại sao anh lại muốn hại em?"
Anh đóng cửa xe lại, ngồi quanh ghế lái, nói với cô " Nếu em lúc trước không muốn kết hôn với tôi, thì bây giờ người nói chuyện với tôi trong xe không phải là em".
Tống Văn hơi hơi hé miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh gì.
" Gia đình em liều mạng muốn đem em gả tới đây" anh nhìn cô đầy trào phúng " Tôi không chấp nhận, có chút không thể không băn khoăn".
Anh khởi động xe, ánh mắt không hề nhìn cô.
Chỉ có giọng nói phát ra ra vô cùng lãnh đạm.
" Huống chi, em lúc đó đã có người trong lòng, đó chỉ là điều tôi muốn".
????????????????????????????????????????????????????
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Tống Văn đã không còn trên ghế sofa.
Cửa đang mở.
Anh lấy khăn lau tóc, đi tới cửa liếc mắt nhìn, Tống Văn đang ngồi ở bậc thềm trong lối đi nhỏ tối tăm, trên tay cầm đôi giày cao gót.
Cô ấy có vẻ say, dựa đầu vào tay vịn, đôi mắt lim dim nhìn về phía phòng khách qua cánh cửa sáng đèn.
Trên sàn phòng khách đặt hộp thuốc dạ dày mà Thư Tâm mua cho cô ấy.
Nhìn thấy hộp thuốc, cô lại cau mày đau bụng.
Lăng Thiếu giữ lấy cánh cửa đang khép hờ, đèn cảm ứng trên đầu bỗng sáng, quay đầu liếc nhìn Tống Văn " Dạ dày đau sao?"
Tống Văn cười tự giễu " Quan tâm tôi?"
Cô xoa xoa mặt mình, cơn đau bụng làm cho cơn say đi một chút, đầu óc tỉnh táo hơn, cô khàn giọng hét vào mặt Lăng Thiệu " Cố ý làm chuyện đó ngay trước mặt tôi, không phải chỉ để tôi ghê tởm, chọc tức tôi, muốn tôi ly hôn với anh sao!? Bây giờ còn quan tâm đến tôi làm gì!? Anh sao lại đạo đức giả như vậy hả, Lăng Thiệu!?"
Lăng Thiệu không nói gì chỉ nhìn cô.
Tống Văn nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm được, vội cúi đầu xuống, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lộp độp rơi xuống, cắn chặt môi tự kiềm chế cảm xúc " Được".
"Anh thắng". Cô loạng choạng đứng lên, dùng giày cao gót chỉ vào Lăng Thiệu " Tôi ly hôn với anh".
Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói khàn khàn khó nghe " Tôi chúc các người đôi cẩu nam nữ trăm năm hạnh phúc!"
Khi xuống cầu thang, bước chân loạng choạng cả người ngã về phía trước.
Lăng Thiệu ôm lấy cô và bế vào trong phòng.
Khoảnh khắc được anh ôm vào lòng, cô bàng hoàng cảm thấy mọi thứ chỉ là mơ, bọn họ vẫn chưa thành ra như vậy, vẫn còn bên nhau rất tốt.
Cô khóc ôm cổ anh " Lăng thiệu, em thực sự yêu anh.......em rất yêu anh...."
Lăng Thiệu đặt người lên sô pha, Tống Văn cũng không buông tay, anh trầm mặc nhìn cô, lông mày hiếm thấy giễu cợt " Yêu tôi? Yêu tôi mà vẫn còn vương tơ lòng với bạn trai cũ ư?"
Tống Văn cả người cứng đờ, tay cô nhẹ nhàng trượt khỏi cổ anh.
" Tống Văn, thời điểm chúng ta kết hôn, tôi không cảm thấy có gì là không tốt, cô đã có người trong lòng, tôi cũng không yêu cô, chúng ta chơi theo cách của riêng mình, tất cả đều khá tốt" Lăng Thiệu nhặt hộp thuốc dạ dày trên mặt đất lên, cầm một cái ly đổ nước ấm vào, bóc thuốc ra, nhét vào miệng cô, sau đó cho cô uống nước.
Tống Văn máy móc mở miệng, nước trong miệng uống vào như mang theo độc, cô bị ho sặc sụa, mặt đầy nước mắt.
" Nhưng bây giờ, trong tim tôi đã có một người". Lăng Thiệu đưa tay lấy khăn giấy lau nước trên khóe miệng cô " Tôi không nghĩ là tôi còn nợ cô điều gì, rốt cuộc thì tình cảm giữa chúng ta không ai bị tổn thương, đúng không?"
Tống Văn mở hai mắt đẫm lệ nhìn anh " Tôi chỉ liên lạc với anh ta một lần, sau đó thì không có.....".
" Nó quan trọng nữa sao?" Anh nhìn cô và hỏi.
Tống Văn nước mắt rơi xuống, trượt thẳng xuống cằm, đưa tay lên lau nước mắt, sau đó đột nhiên bật cười " Đúng vậy, còn quan trọng nữa đâu!"
" Anh nhất quyết phải ly hôn với tôi".
" Những thứ vớ vẩn đó được tính thì được tính cái gì!"
Cô che mặt khóc lặng lẽ.
Lăng Thiệu mặc quần áo xong, đeo đồng hồ, cầm chìa khóa xe, sau đó cúi người ôm cô đi xuống lầu.
Tống Văn nhìn chiếc cằm rắn chắc của anh, bên tai lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
" Lăng Thiệu, nếu lúc đó em không yêu ai, anh có thích em không?" Trước khi lên xe, Tống Văn mở miệng hỏi.
Anh dừng lại một chút, cúi người đặt cô vào ghế lái phụ rồi thắt dây an toàn cho cô.
Trước khi đóng cửa, anh nhìn vào mặt cô và nói " Xin lỗi, em không phải là mẫu người mà tôi thích".
" Là Thư Tâm, đúng không?"
Tống Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, trong mắt tràn đầy oán hận " Vậy sao anh không tìm loại người này để kết hôn, tại sao anh lại muốn hại em?"
Anh đóng cửa xe lại, ngồi quanh ghế lái, nói với cô " Nếu em lúc trước không muốn kết hôn với tôi, thì bây giờ người nói chuyện với tôi trong xe không phải là em".
Tống Văn hơi hơi hé miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh gì.
" Gia đình em liều mạng muốn đem em gả tới đây" anh nhìn cô đầy trào phúng " Tôi không chấp nhận, có chút không thể không băn khoăn".
Anh khởi động xe, ánh mắt không hề nhìn cô.
Chỉ có giọng nói phát ra ra vô cùng lãnh đạm.
" Huống chi, em lúc đó đã có người trong lòng, đó chỉ là điều tôi muốn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.