Chương 30
Y Phỷ Cô Cô
06/06/2021
“Đi...đi Thuỵ Sĩ!? Tại sao con phải sang Thuỵ Sĩ với người?”
Lam Hạ hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Ngạo Lăng Cẩn, mắt môi một lúc đều mở tròn hết cỡ.
Còn Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, lần nữa nói: “Chẳng phải ta vừa nói với con sẽ có cuộc hội nghị hay sao!”
“Không, không phải! Ý con là...”
Lam Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, sự lạnh lùng toát ra từ đáy mắt ấy quá mức khắc nghiệt, nhất thời làm cô ngập ngừng một chút.
Ngạo Lăng Cẩn nhướng mày, kiệm lời không hỏi nhưng đủ để Lam Hạ hiểu, anh đang muốn nghe hết câu nói của cô.
Chần chừ đủ lâu, Lam Hạ mới dám hỏi: “Ý của con là tại sao con phải cùng người sang Thuỵ Sĩ để dự hội nghị? Con không...”
Lam Hạ còn chưa nói hết, Ngạo Lăng Cẩn đã đột ngột xen vào: “Bởi vì đặc biệt quan trọng, cho nên con cũng đừng nhiều lời nữa. Đúng theo ý ta, tuần sau sẽ thu xếp sang Thuỵ Sĩ.”
“Là vì đặc biệt quan trọng ư? Câu nói đó của cha nuôi...là hội nghị quan trọng hay là mình?”
Lam Hạ ngồi ngẫn người trước gương, vô thức lẩm bẩm khi nhớ lại cuộc nói chuyện trôi qua cách đây hơn mười phút ở hành lang.
Trong đâu cô vẫn còn lưu lại vẻ mặt ngang ngược của Ngạo Lăng Cẩn, anh chẳng hề quan tâm xem cô có đồng ý chuyến đi này hay không thì đã tự mình quyết định mọi thứ.
Nói với cô điều đó, âu cũng chỉ như một thông báo nhỏ mà thôi. Chẳng khác gì mệnh lệnh, nói ra rồi phải tuyệt đối tuân theo, nửa lời cũng không được cãi.
Lam Hạ mơ hồ nghĩ ngợi, trong suy nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại bốn từ mà Ngạo Lăng Cẩn đã nói...
“Đặc biệt quan trọng” ở đây trong câu nói của anh, là ý gì kia chứ?
“Mình điên mất! Sao lại bận tâm vì một câu nói qua loa như vậy được!”
Lam Hạ cáu gắt, dẫm dẫm chân xuống sàn. Trên gò má vương chút ngượng ngùng, đỏ hồng như mận.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Mao Vũ cất lên.
“Tiểu thư, còn thức chứ?”
Tạm gác lại tâm tư trong lòng, Lam Hạ đi đến mở cửa. Mọi khi vừa nhìn thấy cô, sắc mặt Mao Vũ rất tốt, nhưng hôm nay thì không. Sắc mặt Mao Vũ có vẻ khá mệt mỏi, dường như có rất nhiều chuyện muốn giải bày mà không thể.
Nhất là ánh mắt bất lực hiện tại của cậu ta đang nhìn Lam Hạ chằm chằm, khiến cô khó hiểu.
“Mao Vũ, anh sao vậy? Sắc mặt của anh hình như không tốt cho lắm!”
“Tiểu thư.”
Mao Vũ ngắn gọn gọi, ngữ khí có phần trấm thấp khác thường. Dường như có gì đó muốn nói nhưng đột nhiên lại thôi, liền cố gắng quay lại vẻ thường trưng ra trước mặt Lam Hạ.
Vui vẻ nói: “Không có gì! Tôi chỉ muốn đưa thứ này cho tiểu thư.”
Vừa nói xong, trên tay Mao Vũ đã đưa ra một chiếc kẹp đính đá tuyệt đẹp. Lam Hạ hơi ngạc nhiên nhìn lên: “Thứ này....”
“Cái này tôi đã mua cho tiểu thư lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, trở về Bạch Ngự dinh gấp quá nên tôi nhất thời quên mất. Giờ nhớ ra rồi tôi mang sang đưa cho tiểu thư.”
Đặt chiếc kẹp vào tay Lam Hạ, Mao Vũ nở nụ cười, tuy nhẹ nhàng nhưng thực chất trong lòng lại nặng nề vô cùng.
Lam Hạ cầm chiếc kẹp đưa lên mắt nhìn ngắm, suýt xoa cười: “Đẹp thật! Cảm ơn anh, Mao Vũ.”
“Nhưng mà cái này giá trị cũng không rẻ! Mao Vũ nè, cha nuôi nhất định đã trả lương cho anh và mọi người ở Bạch Ngự dinh rất hậu hĩnh có đúng không?”
Lam Hạ nheo mắt, thích thù trêu đùa Mao Vũ vài câu.
Mao Vũ chỉ mỉm cười đáp: “Thiếu gia thực sự đối đãi với chúng tôi rất tốt!”
“Vậy thì hay quá rồi!”
Vỗ vai Mao Vũ hai cái, Lam Hạ vừa nói vừa cười: “Bây giờ hay về sau thì Mao Vũ anh không cần phải lo quá nhiều thứ nữa! Điều mà anh cần phải lo nhất đó chính là hãy mau mau kiếm một cô bạn gái, sau đó cùng nhau kết thành một đôi uyên ương, sống thật hạnh phúc và sung túc! Anh đẹp trai như vậy, ga lăng và rộng lượng như vậy, ai làm bạn gái của anh thì thực sự diễm phúc rồi!”
Vốn đã quá quen thuộc với Mao Vũ, cho nên mỗi câu mỗi chữ mà Lam Hạ thốt ra đều vô cùng tự nhiên.
Cô trêu Mao Vũ không phải ngày một ngày hai, mà đã trêu cậu ta nhiều không đếm xuể đã mấy năm nay rồi. Nhưng mọi lần khi bị cô trêu, Mao Vũ đều bật cười mà khoái chí trêu lại cô. Còn hôm nay, cậu ta đột nhiên im lặng không phản ứng, mặt trơ ra không chút cảm xúc...
Lam Hạ tự hỏi có phải bản thân đã lỡ lời đùa giỡn không phải điều gì hay không, cho nên nụ cười trên môi liền lập tức cứng lại.
Cô nhỏ giọng,như sợ sắp bị mắng đến nơi: “Mao Vũ, anh có chuyện không vui sao? Hay em đùa quá đáng...khiến anh khó chịu?”
“Nếu đúng là vậy thì em xin lỗi...”
“Đúng vậy!”
Mao Vũ bất chợt lên tiếng, một lúc đã cướp luôn lời của Lam Hạ mà tiếp tục nói: “Tôi thực sự cũng nên tìm một cô bạn gái rồi!”
Vốn tính ngây thơ, Lam Hạ vừa nghe đã tin như thật. Hớn hở hỏi: “Thật sao!?”
Nhìn nét ngốc nghếch không nhận ra tâm ý của mình, ánh mắt Mao Vũ lập tức lặng xuống một màu ảm đạm.
Trầm giọng nói: “Nếu tôi tìm được cô gái ấy, tôi nhất định sẽ dành tặng cho cô ấy những gì đẹp đẽ nhất trên đời này. Và tuyệt đối chỉ một mình cô ấy mới có được! Tiểu thư, con người tôi vốn dĩ không hề rộng lượng như tiểu thư đã nói. Tôi sẽ không bao giờ cho ai bất cứ thứ gì nếu như tôi không thích người đó!”
Lam Hạ chưa kịp động não với câu nói đó của Mao Vũ, thì bất ngờ cậu ta đã cầm lấy chiếc kẹp rồi đem nó ghim nhẹ lên tóc cô.
Trên môi liền nở nụ cười, vừa ý nói: “Rất hợp!”
“Mao Vũ...”
“Được rồi!”
Mao Vũ dường như cố tình loại bỏ sự ngạc nhiên trong mắt Lam Hạ, rất nhanh cắt đi sự ngập ngừng trong giọng nói của cô.
Quả thực Mao Vũ đang muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của Lam Hạ, cho nên càng muốn rời đi thật nhanh. Xoa xoa đầu Lam Hạ, cậu ta vui vẻ nói: “Tặng xong rồi, tôi về phòng đây. Ngủ ngon!”
Quay lưng đi, ánh mắt Mao Vũ liền thay đổi. Tay cơ hồ siết lại sau túi quần, thực sự đang cố kiềm lòng không cho bản thân thắc mắc về chuyện mà mình đã nghe giữa Lam Hạ và Ngạo Lăng Cẩn.
Cậu thực sự muốn hỏi, Lam Hạ có hoàn toàn vui lòng chấp nhận lời đề nghị đó của Ngạo Lăng Cẩn hay không? Cùng Ngạo Lăng Cẩn sang Thuỵ Sĩ, chuyến đi này chẳng phải chuyến đi đơn giản.
Mao Vũ có nghĩ hàng trăm lần, cũng không thể nào đoán được suy nghĩ của Ngạo Lăng Cẩn. Sự tính toán của Ngạo Lăng Cẩn vốn dĩ từ lâu luôn là thứ khó nắm băt nhất trên đời, biểu hiện ngoài mặt cùng với lời nói và nội tâm bên trong đều hoàn toàn là những thứ trái ngược nhau.
Ngạo Lăng Cẩn khi không lại muốn đưa Lam Hạ đi chung chuyến đi này, Mao Vũ không thể không lo.
Ngày mà Ngạo Lăng Cẩn đang muốn xuống tay với Lam Hạ, chẳng lẽ đã sắp đến rồi sao?
Nghĩ đến đây, bước chân Mao Vũ chợt dừng. Trong đầu vừa hay nghĩ đến một chuyện còn quan trọng hơn rất nhiều, liền quay đầu lại, đứng ở khoảng cách ấy mà nói như muốn dặn dò với Lam Hạ.
“Tiểu thư, nếu không cần thiết, cô đừng tiếp xúc quá gần với lão đại. Nếu có thể, hãy tuyệt đối tránh xa!”
Nói xong, bước chân của Mao Vũ lại đi nhanh một cách vội vã, như thể nếu nán lại quá lâu sẽ bị Lam Hạ hỏi lấy vài câu.
Bóng dáng Mao Vũ đã khuất sau lối rẽ phía trước, nhưng Lam Hạ vẫn đứng ì trước cửa, khó hiểu đến mức mặt mũi nghệch ra như ngốc.
“Mao Vũ tối nay bị làm sao vậy chứ?”
[...]
Gần mười một giờ đêm, Nguỵ Trình vẫn còn ngồi ở phòng khách lớn bên dưới, mỏi mắt lướt đọc vài dòng bản tin trên máy tính bảng. Ông nhìn lên đồng hồ, không biết lần này đã là lần thứ mấy ông đưa mắt nhìn lên đó. Thực ra, ông chỉ mượn việc xem tin tức để che đậy cho việc ông đang sốt ruột đợi Nguỵ Thái Văn trở về.
Từ lúc xảy ra chuyện kia, đứa con này của ông dường như càng thích làm những việc khiến ông tức giận. Nguỵ Thái Văn thường xuyên không ở nhà, chẳng hiểu đi đâu bên ngoài đến tận nửa đêm mới về.
Dù là con trai nhưng vốn biết tính cách có phần thất thường của Nguỵ Thái Văn nên Nguỵ Trình vẫn rất lo, sợ rằng sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra những chuyện không hay.
Con gái thì sợ bị bọn xấu lợi dụng, con trai thì lo chọn nhầm bạn mà chơi, kéo theo những trò sa đoạ thường thấy của tuổi trẻ.
Ngón tay lướt trên màn hình chậm dần, đôi mắt căn bản đã từ lâu không còn tập trung vào những thông tin đang hiện ra trước mặt. Nguỵ Trình vô thức thở dài, trong lòng nóng như lửa đỏ.
Lúc này, phía ngoài cửa chính truyền vào giọng nói của một người làm.
“Cậu hai!”
Rất nhanh sau đó Nguỵ Trình đã thấy Nguỵ Thái Văn từ từ đi vào. Khi đi đến chỗ ông, bước chân chậm rãi ấy lại đột ngột nhanh dần, rồi vội lướt qua ông một cách đầy chán ghét.
Thái độ hỗn xược này của con trai khiến Nguỵ Trình nổi giận, liền lớn tiếng gọi: “Thái Văn!”
Người vừa lên đến tầng một dừng lại, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì thưa bố?”
Bỏ máy tính bảng xuống bàn, Nguỵ Trình rời khỏi chỗ ngồi đi lên chỗ của con trai đang đứng. Từ phía sau, bóng lưng cao lớn của Nguỵ Thái Văn trong mắt ông càng trở nên xa cách lạ thường.
Dường như khoảng cách giữa ông và con trai đã xa đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi.
Có nói, ông cũng chỉ có thể mở miệng nói toàn lời lẽ trách móc và khó chịu: “Đi sớm về khuya như vậy, rốt cuộc bên ngoài đang làm ra chuyện quái quỷ gì hay không?”
Câu hỏi như mang tính buộc tội của Nguỵ Trình lần nưa khơi dậy sự bất mãn trong lòng Nguỵ Thái Văn. Anh quay lại, đi đến gần hơn, mặt đối mặt với Nguỵ Trình.
Lạnh nhạt bật cười: “Đối với bố, mỗi chuyện mà con làm có chuyện nào không phải chuyện quái quỷ hay không?”
“Mày đang nói gì vậy hả?”
Nguỵ Trình khó hiểu cau mày, sự lo lắng trong lòng mau chóng hoá thành nóng giận.
Ông gắt gỏng: “Thứ mà tao lo, chính là lo một ngày mày làm ra chuyện gì phá hỏng danh tiếng cái nhà này! Đúng, mày nói không sai. Tất cả những gì mà làm trong mắt tao không có chuyện nào ra hồn cả!”
Nói xong Nguỵ Trình lại vội trách bản thân có phần tàn nhẫn quá mức, cứ hết lần này đến lần khác dùng lời nói của mình để làm tổn thương con cái. Vốn dĩ ông muốn tìm cách kéo gần khoảng cách giữa mối quan hệ này, nhưng trớ trêu thay lại làm mọi việc càng lúc càng tồi tệ.
Nghe câu nói cay nghiệt đó của Nguỵ Trình, Nguỵ Thái Văn chỉ cười nhạt, hệt như đã quá quen với sự đối xử này.
“Thật tệ! Vậy mà chị ấy lại khuyên con nên cố gắng , trong khi ai cũng biết, để có thể cứu vãn một mối quan hệ cần phải có sự quyết tâm từ cả hai phía. E rằng lần này, chúng ta lại khiến chị ấy thất vọng rồi, đúng không bố?”
Nguỵ Thái Văn nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt không hề đọng lại chút cảm xúc. Gương mặt anh thản nhiên đến mức khiến Nguỵ Trình thêm giận, muốn mắng chửi nhưng không thể, đành đứng yên đó, nhìn theo bóng lưng đang xa dần về cuối hành lang.
Nguỵ Thái Văn trở về phòng, đặt mũ bảo hiểm lên kệ, vừa ngã lưng ra ghế sofa thì di động trong túi áo đã reo.
Nhìn thấy ai đang gọi đến, anh che mắt thở dài một hơi, sau đó mới nghe máy.
Anh còn chưa lên tiếng, bên kia đầu dây đã truyền đến giọng nữ ngọt ngào.
“Thái Văn! Em làm gì mà chị gọi mãi mới chịu nghe vậy hả?”
“Em...”
Nguỵ Thái Văn vừa mới mở miệng, giọng nữ bên kia lại xen vào.
“Camera! Mau bật camera lên!”
Nguỵ Thái Văn mệt mỏi khép mắt, nhưng với sự hối thúc kinh khủng của đối phương cũng đành làm theo.
Ngón tay di chuyển lên trên, ấn vào biểu tượng trên cùng, trên màn hình liền hiện ra hình ảnh một cô gái.
Vừa nhìn thấy Nguỵ Thái Văn, cô gái bên kia đã vui mừng cười tươi, nhưng giọng lại có phần trách mắng: “Thằng nhóc này, còn tưởng là đi đâu làm gì bên ngoài, hoá ra là ở nhà mà không chịu nghe điện thoại của chị!”
Nguỵ Thái Văn gần như đã quen với cái tính cách kia, chỉ bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”
Lúc này, người bên kia mới dời góc nhìn ra xa hơn, quay một vòng xung quanh quang cảnh phía sau lưng mình. Thích thú nói: “Chị đang ở Thuỵ Sĩ...”
Còn Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, lần nữa nói: “Chẳng phải ta vừa nói với con sẽ có cuộc hội nghị hay sao!”
“Không, không phải! Ý con là...”
Lam Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, sự lạnh lùng toát ra từ đáy mắt ấy quá mức khắc nghiệt, nhất thời làm cô ngập ngừng một chút.
Ngạo Lăng Cẩn nhướng mày, kiệm lời không hỏi nhưng đủ để Lam Hạ hiểu, anh đang muốn nghe hết câu nói của cô.
Chần chừ đủ lâu, Lam Hạ mới dám hỏi: “Ý của con là tại sao con phải cùng người sang Thuỵ Sĩ để dự hội nghị? Con không...”
Lam Hạ còn chưa nói hết, Ngạo Lăng Cẩn đã đột ngột xen vào: “Bởi vì đặc biệt quan trọng, cho nên con cũng đừng nhiều lời nữa. Đúng theo ý ta, tuần sau sẽ thu xếp sang Thuỵ Sĩ.”
“Là vì đặc biệt quan trọng ư? Câu nói đó của cha nuôi...là hội nghị quan trọng hay là mình?”
Lam Hạ ngồi ngẫn người trước gương, vô thức lẩm bẩm khi nhớ lại cuộc nói chuyện trôi qua cách đây hơn mười phút ở hành lang.
Trong đâu cô vẫn còn lưu lại vẻ mặt ngang ngược của Ngạo Lăng Cẩn, anh chẳng hề quan tâm xem cô có đồng ý chuyến đi này hay không thì đã tự mình quyết định mọi thứ.
Nói với cô điều đó, âu cũng chỉ như một thông báo nhỏ mà thôi. Chẳng khác gì mệnh lệnh, nói ra rồi phải tuyệt đối tuân theo, nửa lời cũng không được cãi.
Lam Hạ mơ hồ nghĩ ngợi, trong suy nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại bốn từ mà Ngạo Lăng Cẩn đã nói...
“Đặc biệt quan trọng” ở đây trong câu nói của anh, là ý gì kia chứ?
“Mình điên mất! Sao lại bận tâm vì một câu nói qua loa như vậy được!”
Lam Hạ cáu gắt, dẫm dẫm chân xuống sàn. Trên gò má vương chút ngượng ngùng, đỏ hồng như mận.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Mao Vũ cất lên.
“Tiểu thư, còn thức chứ?”
Tạm gác lại tâm tư trong lòng, Lam Hạ đi đến mở cửa. Mọi khi vừa nhìn thấy cô, sắc mặt Mao Vũ rất tốt, nhưng hôm nay thì không. Sắc mặt Mao Vũ có vẻ khá mệt mỏi, dường như có rất nhiều chuyện muốn giải bày mà không thể.
Nhất là ánh mắt bất lực hiện tại của cậu ta đang nhìn Lam Hạ chằm chằm, khiến cô khó hiểu.
“Mao Vũ, anh sao vậy? Sắc mặt của anh hình như không tốt cho lắm!”
“Tiểu thư.”
Mao Vũ ngắn gọn gọi, ngữ khí có phần trấm thấp khác thường. Dường như có gì đó muốn nói nhưng đột nhiên lại thôi, liền cố gắng quay lại vẻ thường trưng ra trước mặt Lam Hạ.
Vui vẻ nói: “Không có gì! Tôi chỉ muốn đưa thứ này cho tiểu thư.”
Vừa nói xong, trên tay Mao Vũ đã đưa ra một chiếc kẹp đính đá tuyệt đẹp. Lam Hạ hơi ngạc nhiên nhìn lên: “Thứ này....”
“Cái này tôi đã mua cho tiểu thư lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, trở về Bạch Ngự dinh gấp quá nên tôi nhất thời quên mất. Giờ nhớ ra rồi tôi mang sang đưa cho tiểu thư.”
Đặt chiếc kẹp vào tay Lam Hạ, Mao Vũ nở nụ cười, tuy nhẹ nhàng nhưng thực chất trong lòng lại nặng nề vô cùng.
Lam Hạ cầm chiếc kẹp đưa lên mắt nhìn ngắm, suýt xoa cười: “Đẹp thật! Cảm ơn anh, Mao Vũ.”
“Nhưng mà cái này giá trị cũng không rẻ! Mao Vũ nè, cha nuôi nhất định đã trả lương cho anh và mọi người ở Bạch Ngự dinh rất hậu hĩnh có đúng không?”
Lam Hạ nheo mắt, thích thù trêu đùa Mao Vũ vài câu.
Mao Vũ chỉ mỉm cười đáp: “Thiếu gia thực sự đối đãi với chúng tôi rất tốt!”
“Vậy thì hay quá rồi!”
Vỗ vai Mao Vũ hai cái, Lam Hạ vừa nói vừa cười: “Bây giờ hay về sau thì Mao Vũ anh không cần phải lo quá nhiều thứ nữa! Điều mà anh cần phải lo nhất đó chính là hãy mau mau kiếm một cô bạn gái, sau đó cùng nhau kết thành một đôi uyên ương, sống thật hạnh phúc và sung túc! Anh đẹp trai như vậy, ga lăng và rộng lượng như vậy, ai làm bạn gái của anh thì thực sự diễm phúc rồi!”
Vốn đã quá quen thuộc với Mao Vũ, cho nên mỗi câu mỗi chữ mà Lam Hạ thốt ra đều vô cùng tự nhiên.
Cô trêu Mao Vũ không phải ngày một ngày hai, mà đã trêu cậu ta nhiều không đếm xuể đã mấy năm nay rồi. Nhưng mọi lần khi bị cô trêu, Mao Vũ đều bật cười mà khoái chí trêu lại cô. Còn hôm nay, cậu ta đột nhiên im lặng không phản ứng, mặt trơ ra không chút cảm xúc...
Lam Hạ tự hỏi có phải bản thân đã lỡ lời đùa giỡn không phải điều gì hay không, cho nên nụ cười trên môi liền lập tức cứng lại.
Cô nhỏ giọng,như sợ sắp bị mắng đến nơi: “Mao Vũ, anh có chuyện không vui sao? Hay em đùa quá đáng...khiến anh khó chịu?”
“Nếu đúng là vậy thì em xin lỗi...”
“Đúng vậy!”
Mao Vũ bất chợt lên tiếng, một lúc đã cướp luôn lời của Lam Hạ mà tiếp tục nói: “Tôi thực sự cũng nên tìm một cô bạn gái rồi!”
Vốn tính ngây thơ, Lam Hạ vừa nghe đã tin như thật. Hớn hở hỏi: “Thật sao!?”
Nhìn nét ngốc nghếch không nhận ra tâm ý của mình, ánh mắt Mao Vũ lập tức lặng xuống một màu ảm đạm.
Trầm giọng nói: “Nếu tôi tìm được cô gái ấy, tôi nhất định sẽ dành tặng cho cô ấy những gì đẹp đẽ nhất trên đời này. Và tuyệt đối chỉ một mình cô ấy mới có được! Tiểu thư, con người tôi vốn dĩ không hề rộng lượng như tiểu thư đã nói. Tôi sẽ không bao giờ cho ai bất cứ thứ gì nếu như tôi không thích người đó!”
Lam Hạ chưa kịp động não với câu nói đó của Mao Vũ, thì bất ngờ cậu ta đã cầm lấy chiếc kẹp rồi đem nó ghim nhẹ lên tóc cô.
Trên môi liền nở nụ cười, vừa ý nói: “Rất hợp!”
“Mao Vũ...”
“Được rồi!”
Mao Vũ dường như cố tình loại bỏ sự ngạc nhiên trong mắt Lam Hạ, rất nhanh cắt đi sự ngập ngừng trong giọng nói của cô.
Quả thực Mao Vũ đang muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của Lam Hạ, cho nên càng muốn rời đi thật nhanh. Xoa xoa đầu Lam Hạ, cậu ta vui vẻ nói: “Tặng xong rồi, tôi về phòng đây. Ngủ ngon!”
Quay lưng đi, ánh mắt Mao Vũ liền thay đổi. Tay cơ hồ siết lại sau túi quần, thực sự đang cố kiềm lòng không cho bản thân thắc mắc về chuyện mà mình đã nghe giữa Lam Hạ và Ngạo Lăng Cẩn.
Cậu thực sự muốn hỏi, Lam Hạ có hoàn toàn vui lòng chấp nhận lời đề nghị đó của Ngạo Lăng Cẩn hay không? Cùng Ngạo Lăng Cẩn sang Thuỵ Sĩ, chuyến đi này chẳng phải chuyến đi đơn giản.
Mao Vũ có nghĩ hàng trăm lần, cũng không thể nào đoán được suy nghĩ của Ngạo Lăng Cẩn. Sự tính toán của Ngạo Lăng Cẩn vốn dĩ từ lâu luôn là thứ khó nắm băt nhất trên đời, biểu hiện ngoài mặt cùng với lời nói và nội tâm bên trong đều hoàn toàn là những thứ trái ngược nhau.
Ngạo Lăng Cẩn khi không lại muốn đưa Lam Hạ đi chung chuyến đi này, Mao Vũ không thể không lo.
Ngày mà Ngạo Lăng Cẩn đang muốn xuống tay với Lam Hạ, chẳng lẽ đã sắp đến rồi sao?
Nghĩ đến đây, bước chân Mao Vũ chợt dừng. Trong đầu vừa hay nghĩ đến một chuyện còn quan trọng hơn rất nhiều, liền quay đầu lại, đứng ở khoảng cách ấy mà nói như muốn dặn dò với Lam Hạ.
“Tiểu thư, nếu không cần thiết, cô đừng tiếp xúc quá gần với lão đại. Nếu có thể, hãy tuyệt đối tránh xa!”
Nói xong, bước chân của Mao Vũ lại đi nhanh một cách vội vã, như thể nếu nán lại quá lâu sẽ bị Lam Hạ hỏi lấy vài câu.
Bóng dáng Mao Vũ đã khuất sau lối rẽ phía trước, nhưng Lam Hạ vẫn đứng ì trước cửa, khó hiểu đến mức mặt mũi nghệch ra như ngốc.
“Mao Vũ tối nay bị làm sao vậy chứ?”
[...]
Gần mười một giờ đêm, Nguỵ Trình vẫn còn ngồi ở phòng khách lớn bên dưới, mỏi mắt lướt đọc vài dòng bản tin trên máy tính bảng. Ông nhìn lên đồng hồ, không biết lần này đã là lần thứ mấy ông đưa mắt nhìn lên đó. Thực ra, ông chỉ mượn việc xem tin tức để che đậy cho việc ông đang sốt ruột đợi Nguỵ Thái Văn trở về.
Từ lúc xảy ra chuyện kia, đứa con này của ông dường như càng thích làm những việc khiến ông tức giận. Nguỵ Thái Văn thường xuyên không ở nhà, chẳng hiểu đi đâu bên ngoài đến tận nửa đêm mới về.
Dù là con trai nhưng vốn biết tính cách có phần thất thường của Nguỵ Thái Văn nên Nguỵ Trình vẫn rất lo, sợ rằng sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra những chuyện không hay.
Con gái thì sợ bị bọn xấu lợi dụng, con trai thì lo chọn nhầm bạn mà chơi, kéo theo những trò sa đoạ thường thấy của tuổi trẻ.
Ngón tay lướt trên màn hình chậm dần, đôi mắt căn bản đã từ lâu không còn tập trung vào những thông tin đang hiện ra trước mặt. Nguỵ Trình vô thức thở dài, trong lòng nóng như lửa đỏ.
Lúc này, phía ngoài cửa chính truyền vào giọng nói của một người làm.
“Cậu hai!”
Rất nhanh sau đó Nguỵ Trình đã thấy Nguỵ Thái Văn từ từ đi vào. Khi đi đến chỗ ông, bước chân chậm rãi ấy lại đột ngột nhanh dần, rồi vội lướt qua ông một cách đầy chán ghét.
Thái độ hỗn xược này của con trai khiến Nguỵ Trình nổi giận, liền lớn tiếng gọi: “Thái Văn!”
Người vừa lên đến tầng một dừng lại, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì thưa bố?”
Bỏ máy tính bảng xuống bàn, Nguỵ Trình rời khỏi chỗ ngồi đi lên chỗ của con trai đang đứng. Từ phía sau, bóng lưng cao lớn của Nguỵ Thái Văn trong mắt ông càng trở nên xa cách lạ thường.
Dường như khoảng cách giữa ông và con trai đã xa đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi.
Có nói, ông cũng chỉ có thể mở miệng nói toàn lời lẽ trách móc và khó chịu: “Đi sớm về khuya như vậy, rốt cuộc bên ngoài đang làm ra chuyện quái quỷ gì hay không?”
Câu hỏi như mang tính buộc tội của Nguỵ Trình lần nưa khơi dậy sự bất mãn trong lòng Nguỵ Thái Văn. Anh quay lại, đi đến gần hơn, mặt đối mặt với Nguỵ Trình.
Lạnh nhạt bật cười: “Đối với bố, mỗi chuyện mà con làm có chuyện nào không phải chuyện quái quỷ hay không?”
“Mày đang nói gì vậy hả?”
Nguỵ Trình khó hiểu cau mày, sự lo lắng trong lòng mau chóng hoá thành nóng giận.
Ông gắt gỏng: “Thứ mà tao lo, chính là lo một ngày mày làm ra chuyện gì phá hỏng danh tiếng cái nhà này! Đúng, mày nói không sai. Tất cả những gì mà làm trong mắt tao không có chuyện nào ra hồn cả!”
Nói xong Nguỵ Trình lại vội trách bản thân có phần tàn nhẫn quá mức, cứ hết lần này đến lần khác dùng lời nói của mình để làm tổn thương con cái. Vốn dĩ ông muốn tìm cách kéo gần khoảng cách giữa mối quan hệ này, nhưng trớ trêu thay lại làm mọi việc càng lúc càng tồi tệ.
Nghe câu nói cay nghiệt đó của Nguỵ Trình, Nguỵ Thái Văn chỉ cười nhạt, hệt như đã quá quen với sự đối xử này.
“Thật tệ! Vậy mà chị ấy lại khuyên con nên cố gắng , trong khi ai cũng biết, để có thể cứu vãn một mối quan hệ cần phải có sự quyết tâm từ cả hai phía. E rằng lần này, chúng ta lại khiến chị ấy thất vọng rồi, đúng không bố?”
Nguỵ Thái Văn nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt không hề đọng lại chút cảm xúc. Gương mặt anh thản nhiên đến mức khiến Nguỵ Trình thêm giận, muốn mắng chửi nhưng không thể, đành đứng yên đó, nhìn theo bóng lưng đang xa dần về cuối hành lang.
Nguỵ Thái Văn trở về phòng, đặt mũ bảo hiểm lên kệ, vừa ngã lưng ra ghế sofa thì di động trong túi áo đã reo.
Nhìn thấy ai đang gọi đến, anh che mắt thở dài một hơi, sau đó mới nghe máy.
Anh còn chưa lên tiếng, bên kia đầu dây đã truyền đến giọng nữ ngọt ngào.
“Thái Văn! Em làm gì mà chị gọi mãi mới chịu nghe vậy hả?”
“Em...”
Nguỵ Thái Văn vừa mới mở miệng, giọng nữ bên kia lại xen vào.
“Camera! Mau bật camera lên!”
Nguỵ Thái Văn mệt mỏi khép mắt, nhưng với sự hối thúc kinh khủng của đối phương cũng đành làm theo.
Ngón tay di chuyển lên trên, ấn vào biểu tượng trên cùng, trên màn hình liền hiện ra hình ảnh một cô gái.
Vừa nhìn thấy Nguỵ Thái Văn, cô gái bên kia đã vui mừng cười tươi, nhưng giọng lại có phần trách mắng: “Thằng nhóc này, còn tưởng là đi đâu làm gì bên ngoài, hoá ra là ở nhà mà không chịu nghe điện thoại của chị!”
Nguỵ Thái Văn gần như đã quen với cái tính cách kia, chỉ bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”
Lúc này, người bên kia mới dời góc nhìn ra xa hơn, quay một vòng xung quanh quang cảnh phía sau lưng mình. Thích thú nói: “Chị đang ở Thuỵ Sĩ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.