Chương 44: Chọc giận
Khúc Tiểu Khúc
11/04/2022
“Công việc chân tay” của Đường Diệc kết thúc thành công khi đẩy mạnh vali của Lâm Thanh Nha vào trong phòng ――
Vali còn chưa dừng, cuộc gọi từ tổ chương trình đến rất không đúng lúc, thông báo các trưởng nhóm hoặc người phụ trách của đội dự thi đến phòng họp ở lầu hai của khách sạn để mở họp.
“Anh cũng muốn đi.” Đường Diệc lười biếng chống lên vali, nhìn Lâm Thanh Nha mặc áo khoác vào.
Cánh tay đang giơ lên của Lâm Thanh Nha dừng lại, cô nhìn sang Đường Diệc, khó xử nói: “Nếu có giám đốc sản xuất Thang ở đó, sẽ nhận ra anh mất.”
Đường Diệc nheo mắt lại: “Nhận ra thì có sao, anh đi theo làm tiểu Bồ Tát mất mặt?”
Lâm Thanh Nha không nói lại hắn, chỉ có thể yểu xìu nhỏ giọng phủ nhận: “Không phải…”
Im lặng vài giây.
Cuối cùng Đường Diệc vẫn không muốn làm cô khó xử, hắn trầm giọng hỏi: “Nhận không ra là được?”
Lâm Thanh Nha: “Sao cơ?”
Đường Diệc: “Em xuống trước, lát nữa anh tới tìm em.”
Lâm Thanh Nha: “…?”
Lâm Thanh Nha còn chưa kịp hỏi Đường Diệc muốn làm cái gì, người nọ đã buông vali cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó tổ chương trình nhắn tin đến giục, Lâm Thanh Nha không có thời gian trì hoãn nhiều, cầm thẻ phòng rời đi.
Phòng họp lầu hai.
Có lẽ là thời gian thông báo khác nhau, lúc Lâm Thanh Nha đi vào trong phòng họp, hầu hết các chỗ ở bàn dài đã có người ngồi.
Nhân viên của tổ chương trình đứng ở cạnh cửa trong phòng gọi một tiếng “Sư phụ Lâm”, sau đó lập tức dẫn cô đến chỗ ngồi của đội dự thi.
Một bộ khăn mặt dùng một lần và nước khoáng được đặt ở bên cạnh cô, nhân viên đi theo cô hỏi: “Trong đội của cô chỉ có một mình cô thôi ạ?”
Lâm Thanh Nha hơi do dự, nhỏ giọng đáp: “Có thể sẽ có thêm một người nữa.”
“Vâng.”
Đối phương lại mang thêm một bộ khăn và nước tới, đặt lên chỗ trống bên tay phải của cô.
Không bao lâu sau, phó đạo diễn và những người liên quan khác phụ trách cuộc họp hôm nay của tổ chương trình đi vào phòng họp, lần lượt ngồi trên vị trí chủ trì bỏ trống.
Một người trong đó xã giao vài câu, ngay sau đó bảo nhân viên tắt đèn phòng họp, mở trình chiếu, sau đó cầm lấy bút laser trình chiếu bắt đầu giới thiệu:
“Hôm nay, chủ yếu sẽ nói một chút về lịch thi đấu của chặng đầu tiên. Chủ đề chặng này của chúng ta là ‘Sơ kiến*’, nhằm mang đến cho khán ấn tượng cơ bản về các loại hình hí khúc và nhảy múa. Chặng này các đội sẽ thi đấu độc lập theo hình thức biểu diễn, mục đích chính của màn trình diễn của mỗi đội là tập trung vào việc thể hiện những nét đặc biệt có một không hai…”
*Lần đầu gặp gỡ.
Tổ chương trình mở cuộc họp này nhằm mục đích thông báo cho các đội nhóm dự thi, tất nhiên không có quy trình họp chặt chẽ và cứng nhắc. Trong phần giới thiệu của người phụ trách có chừa thời gian ra cho các đội tự thảo luận.
Lâm Thanh Nha đến một mình, Phương Trí Chi đã chủ động đổi chỗ sang ngồi bên tay trái của cô.
Anh chàng “Fanboy” cuồng nhiệt này cuối cùng cũng không còn săn đón Lâm Thanh Nha quá mức như lần gặp đầu tiên nữa, thế nhưng vẫn nhiệt tình với Lâm Thanh Nha như trước.
Nhân lúc thời gian thảo luận, Phương Trí Chi sáp đến nói chuyện với Lâm Thanh Nha: “Sư phụ Lâm, không biết cô đã nghe nói chưa? Chương trình này có bốn trận thi đấu để tìm ra quán quân, có thể trong đó sẽ có trận hợp tác giữa các đội.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
Phương Trí Chi lập tức phấn khởi: “Nói như vậy hẳn là chưa có đội tìm các cô hợp tác, đoàn kinh kịch bọn tôi có thể đặt chỗ hợp tác với các cô trước không?”
Lâm Thanh Nha: “Cái này chỉ có thể xem sự sắp xếp của tổ chương trình…”
“Sắp xếp cái gì?”
“――”
Tiếng thảo luận trong phòng họp rất ồn ào, Lâm Thanh Nha không hề nhận ra từ khi nào thì có người đứng ở phía sau mình. Hơn nữa giọng nói kia dán sát lỗ tai cô, giống như muốn chuyển thẳng vào lỗ tai cô, giọng vừa trầm lại từ tính.
Lâm Thanh Nha giật mình, quay đầu lại.
Đập vào mắt cô là một chiếc quần tây màu đen kiểu dáng giản dị, đôi chân dài kéo li quần thẳng tắp, phần thân trên mặc một chiếc áo len cổ lọ họa tiết đan xoăn màu xanh sẫm, che khuất cổ.
Nơi bị che đi là hình xăm màu đỏ chói mắt.
Lâm Thanh Nha chớp chớp mắt, lúc ngẩng lên đối diện với đôi mắt đen láy nằm giữa khẩu trang và vành mũ lưỡi trai kéo xuống thấp. Cô nói nhỏ: “Anh làm sao…”
Đường Diệc vô cùng bình tĩnh kéo ghế trống ở bên cạnh cô ra, khụy chân dài ngồi xuống: “Không phải em chê anh mất mặt à?”
“Em không có.”
“Bây giờ thế này là có thể họp cùng nhau nhỉ?”
“Có thể rồi.”
Dưới lớp khẩu trang, Đường Diệc hừ một tiếng cười cợt nhả: “Còn nói không có.”
“…”
Tầm mắt của Lâm Thanh Nha di chuyển theo bóng dáng của anh, khi anh ngồi xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm tuyệt đẹp mà lớp khẩu trang màu đen không che giấu được của người nọ.
Với cả mép mũ lưỡi trai ven không thể che được hết để lộ mấy nhúm tóc đen xoăn.
Đột nhiên Lâm Thanh Nha nhớ đến Tiểu Diệc, sau đó còn có cả ý nghĩ muốn vươn tay vuốt tóc giúp anh. Có điều, suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã khiến tiểu Bồ Tát cả kinh trợn tròn mắt, cô không biết tại sao mình lại có suy nghĩ bất lịch sự như thế.
Sau một lúc im lặng, cô chột dạ quay đi.
Phương Trí Chi ở bên cạnh ngờ vực đánh giá hai người một lúc lâu: “Sư phụ Lâm, đây là diễn viên nào trong đoàn của cô thế?”
“…”
Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, chớp chớp mắt.
Tiểu Bồ Tát không giỏi nói dối lắm, nhất là giáp mặt như lúc này.
Vẫn là Đường Diệc từ bên cạnh cô xoay nửa mặt qua, “Không phải, tôi là trợ lý của cô ấy.”
Phương Trí Chi: “Hả? Tôi nhớ trợ lý của sư phụ Lâm là một cô gái mà?”
Đường Diệc: “Mới mua, không được sao?”
Phương Trí Chi: “?”
Cách dùng từ kỳ lạ quái gở như là khế ước mua bán phi pháp này là chuyện gì vậy?
Hiển nhiên ngoại trừ Lâm Thanh Nha ra thì Đường Diệc đều thiếu kiên nhẫn với tất cả mọi người, ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo lộ ra khỏi tay áo len dài mất kiên nhẫn gõ nhẹ lên mặt bàn.
Phương Trí Chi cảm nhận được sự ác ý và lạnh lùng toát ra từ đôi mắt khép hờ dưới vành nón của đối phương, còn có cả khí thế khiếp người khó hiểu, anh ta đành phải nuốt hết tò mò trở về.
Đúng lúc có những người khác trong đoàn Kinh kịch đến trò chuyện với anh ta nên anh ta quay sang bên kia.
Đường Diệc thu ánh mắt hung dữ đuổi người lại, khó chịu ngả người dựa vào ghế, khàn khàn nói: “Tiểu Bồ Tát, sao bên cạnh em có nhiều tên mặt trắng vậy?”
Lâm Thanh Nha sững người.
Phương Trí Chi hát vai tiểu sinh*, ngũ quan cân đối và khuôn mặt đẹp là yêu cầu cơ bản, nhất định phải hình dung thì tuy từ tên mặt trắng này khó nghe nhưng rất chính xác.
*Tiểu sinh: Vai nam trẻ tuổi.
Lâm Thanh Nha cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh ấy không có ác ý, anh đừng coi anh ấy là kẻ thù.”
“Anh ta không có nhưng anh thì có,” Đường Diệc lười nhác nói, “Anh có ác ý với tất cả mọi người xuất hiện bên cạnh em.”
Lâm Thanh Nha ngước lên nói: “Như vậy…”
“Như vậy không tốt, anh biết.” Đường Diệc dựa vào tay vịn ghế xoay người qua, nghiêng người đến gần, hắn vừa đùa vừa nghiêm túc nói, “Nhưng vốn dĩ anh là một người tồi tệ, tiểu Bồ Tát, em còn trông mong nhìn thấy phẩm chất tốt gì ở anh?”
Giằng co vài giây.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng không mang vẻ mặt lạnh nhạt nữa, cô nhíu mày lại: “Nói bậy.” Giọng điệu của tiểu Bồ Tát rõ ràng đang buồn bực.
Đường Diệc: “Thật đấy.”
Giờ không phải lúc giận dỗi, Lâm Thanh Nha kìm nén xúc động, rũ mắt nói: “Anh lại nói linh tinh nữa, em sẽ… sẽ không nói chuyện với anh nữa cho đến ngày mai.”
Đường Diệc ngẩn ra.
Vài giây sau hắn hoàn hồn lại, không khỏi bật cười, đôi mắt đẹp luôn sắc bén bạc tình cong cong ý cười, “Sao em lại hấp dẫn thế này hả tiểu Bồ Tát?”
Lâm Thanh Nha vẫn chưa hết bực, xị mặt nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “?”
Đổi về là một tiếng thở dài tiếc nuối.
“Sau này chắc chắn em sẽ bị anh ‘bắt nạt’ chết.”
Giống như con sói đang khen ngợi con thỏ.
Lâm Thanh Nha: “…?”
Hội nghị thường kỳ đầu tiên của tổ chương trình rất rườm rà, không có sự giám sát quy trình rõ ràng, có thể dự đoán được hiệu suất thấp và tiến độ chậm chạp.
Đặc biệt là sau buổi tạm dừng giao lưu trao đổi, chỉ có một mình người chủ trì nói, Đường Diệc vốn chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn giờ đã gần đến giới hạn.
Nếu đây là hội nghị của Thành Thang…
Ánh mắt của Đường Diệc u ám đi.
Hắn sẽ để người chủ trì hội nghị chép lại bài phát biểu của mình ba trăm lần, để xem sau này bọn họ có còn phát biểu mấy bài phát biểu vô nghĩa lan man không có trọng điểm như này nữa không.
Thêm nửa tiếng trôi qua.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi cuộc họp của tổ chương trình kết thúc.
Ngày mai là bắt đầu ghi hình chính thức cho màn trình diễn của chặng đầu tiên, Lâm Thanh Nha mượn quyền sử dụng phòng họp một giờ từ tổ chương trình, chuẩn bị cùng các diễn viên trong đoàn Phương Cảnh thảo luận và xác nhận về màn trình diễn chủ đề “Sơ kiến” của chặng thi đấu lần này.
Bạch Tư Tư phụ trách thông báo, vài phút sau, Bạch Tư Tư và nhóm diễn viên của đoàn Phương Cảnh đến bên ngoài phòng họp đầu tiên.
Lúc này người của tổ chương trình và các nhóm dự thi vẫn còn ở trong phòng họp, trong đó có cả Ngu Dao – người đang cầm quyển sổ ghi chép, thảo luận gì đó với phó đạo diễn đang cuối ở vị trí chủ trì cuối bàn dài.
Bên này, lúc nhóm người Bạch Tư Tư đi vào, có vẻ như Ngu Dao nhìn thấy, sau khi cười nói vài câu với phó đạo diễn, đứng dậy đi về phía bọn họ.
“Các cô muốn dùng phòng họp?” Ngu Dao dừng lại, liếc nhìn bọn họ.
Bạch Tư Tư thù địch nhìn lại: “Đúng thì thế nào, cô Ngu có việc gì sao?”
Ngu Dao: “Thật không khéo, bọn tôi cũng cần dùng phòng họp này, phiền các cô đợi một lát.”
Bạch Tư Tư: “Dựa vào đâu bảo bọn tôi chờ chứ không phải các cô chờ, bọn tôi tới trước đúng không?”
Ngu Dao khoanh tay cười nhạo, nói: “Cô cho rằng đây là chợ à, ai tới trước thì được?”
“Không phải các cô cũng đến khách sạn trước ――”
Bạch Tư Tư bị Lâm Thanh Nha vỗ nhẹ một cái.
Bạch Tư Tư tự giác im miệng, quay đầu nhìn sang người ở bên cạnh: “Giác nhi.”
Lâm Thanh Nha lướt qua Bạch Tư Tư ở bên cạnh, bình tĩnh đối diện với ánh mắt khiêu khích của Ngu Dao: “Cô Ngu cho rằng không nói đến thứ tự trước sau thế thì nên nói gì đây, nói xem ai ngang ngược vô lý hơn sao?”
Ngu Dao cứng họng, chột dạ đến thẳng lưng lên: “Cô nói gì vậy, tất nhiên là nói chuyện quy tắc rồi.”
“Đúng thế, ở đây là nơi nói chuyện quy tắc,” Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu, “Bọn tôi đã dùng quyền sử dụng phòng họp với tổ chương trình trước rồi, vậy nên mong cô Ngu tuân thủ quy tắc.”
“Cái gì…” Ngu Dao không ngờ Lâm Thanh Nha chờ câu này của cô ta, sắc mặt lập tức thay đổi, “Các cô nói trước lúc nào, sao tôi không biết?”
“Cô Ngu không cần biết.”
Lâm Thanh Nha không muốn so đo nhiều với Ngu Dao, sau khi nói xong cô lập tức xoay người, ra hiệu với Bạch Tư Tư.
Mọi người trong Phương Cảnh hầm hừ đắc ý trừng mắt với Ngu Dao, đi theo Lâm Thanh Nha đến bàn họp.
Ngu Dao giận đến mặt mày khó coi, dậm giày cao gót quay lại chỗ tổ đạo diễn bên kia tố cáo.
Chốc sau, Ngu Dao cười khẩy đi phía sau phó đạo diễn tới bên cạnh các diễn viên đoàn Phương Cảnh. Phó đạo diễn nọ họ Lưu, người nhân hậu giống như vẻ ngoài, vừa đi tới đã cười nói với Lâm Thanh Nha: “Sư phụ Lâm, có sự nhầm lẫn trong việc sắp xếp phòng họp, có lẽ phải phiền cô lại đây thương lượng một chút.”
Hiếm khi Lâm Thanh Nha bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lặng lẽ ngước mắt nhìn sang: “Phó đạo diễn có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Có lẽ phó đạo diễn không ngờ vị tiểu Quan Âm nổi tiếng ôn hòa không thích tranh giành không nể mặt ông ta thế này, phó đạo diễn lúng túng ho khan: “Chuyện là như thế này, trước đó cô Ngu đã nói trước với tôi về chuyện dùng phòng họp, nói sớm hơn các cô một lúc, nhưng vừa rồi do mở họp nên tôi chưa kịp nói với phía dưới, thành ra bây giờ hẹn với cả hai đội.”
“…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong đoàn Phương Cảnh đều thay đổi.
Với phản ứng vừa rồi của Ngu Dao, rõ ràng không nghĩ tới chuyện hẹn trước này, giờ phó đạo diễn đứng ra nói giúp cho cô ta, còn cố tình nhấn mạnh là hẹn sớm hơn đoàn Phương Cảnh bọn cô, ỷ bọn cô không thể kiểm chứng được.
Đúng là viết hai chữ không công bằng ở trên trán.
Bạch Tư Tư bực đến xắn tay áo: “Đoàn bọn tôi hẹn trước và thông báo trước cho các thành viên trong đoàn, bây giờ tất cả thành viên ở đây đợi lâu như thế rồi lại muốn bọn tôi nhường chỗ ―― phó đạo diễn Lưu sao ông thiên vị thế?”
Phó đạo diễn thay đổi sắc mặt: “Cô gái này cô nói chuyện có chút khó nghe rồi, tôi đang nói về thứ tự hẹn, có liên quan gì đến thiên vị?”
Mặt Bạch Tư Tư đỏ lên, còn muốn nói cái gì đó.
“Ai nói chỉ có đoàn các cô đợi? Đoàn của bọn tôi đợi ở cửa một lúc lâu rồi,” Ngu Dao nghiêng đầu sang phía trợ lý bên cạnh, “Gọi bọn họ vào đi, đỡ phải bị đoàn kịch nhỏ không có tố chất hành hung, còn định lấy số lượng ra chèn ép.”
Có diễn viên nóng tính đứng ở phía sau đoàn Phương Cảnh nổi giận: “Cô đừng có ngậm máu phun người!”
Ngu Dao cười lạnh: “Làm gì vậy, mấy người còn muốn đánh người à?”
“Cô…”
Hai bên giằng co, những người không liên quan ở trong phòng họp đều vội vàng rời đi, thành viên của đoàn Ngu Dao lục tục tiến vào, đứng ở phía sau Ngu Dao, giống như trận chiến nhỏ giữa hai đội quân.
Vài người của tổ chương trình đi sang đây, đều giống như phó đạo diễn thiên vị và bị kẹt ở giữa.
Trận chiến mồm càng mắng chửi càng dữ dội ――
“Tổ chương trình mời các người, các người thật sự cho rằng một đoàn Côn kịch nhỏ có thể ngồi ngang hàng với bọn tôi? Không tự soi gương xem đoàn mấy người có thể làm được gì?”
“Là mấy người không biết thưởng thức những nét đẹp của văn hóa truyền thống!”
“Hừ, hiện giờ trong nước toàn nói tiếng Anh, xem nghệ thuật tao nhã như ca kịch và nhảy hiện đại rồi thì còn có ai muốn tìm hiểu về nghệ thuật truyền thống vốn nên bị đào thải từ lâu của mấy người?”
“Mấy người là đồ sính ngoại, không có tự tôn! Quên nguồn quên gốc!”
“Mẹ nó, mắng ai thế hả!”
“Mắng mấy người đó!”
“Mẹ kiếp, cho các người chút thuốc màu các người đã muốn mở phường nhuộm, các người xứng chắc? Không phải chỉ là giở trò mua danh chuộc tiếng ở cái Lê Viên suy tàn đó sao, thế mà thật cho rằng được người ta gọi một tiếng ‘sư phụ’ là ghê gớm lắm? Tiểu Quan Âm chó má gì, các người không sợ gió lớn lẹo lưỡi ――”
“Rầm!!”
Một tiếng động vang dội.
Bàn họp dài run lên.
Hai đoàn và tổ đạo diễn đều bị bất ngờ, những người ở gần hoảng sợ đến mặt mày trắng bệch quay mặt sang chỗ phát ra tiếng động.
Đối diện bàn họp.
Có một người đang dựa vào cửa sổ, lưng cõng ánh sáng, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen, không nhìn thấy rõ mặt nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng rằng hắn đang cong một cái chân dài đạp lên ghế.
Ghế dựa bị đá đập sát vào bàn.
Hiển nhiên là đầu têu gây ra tiếng động lớn trước đó.
Trong phòng họp im phăng phắc.
Người nọ chậm rãi thở dài, quay người lại. Hắn có tông giọng trầm khàn, nghe có vẻ tính tình rất tốt, giống đang cười ――
“Kết thúc được chưa?”
Mọi người sửng sốt.
Đường Diệc đã thay quần áo, lại che đến kín mít, ngay cả người của đoàn Phương Cảnh cũng không nhận ra được. Chỉ có Lâm Thanh Nha là ánh mắt căng thẳng lên, muốn lên tiếng.
Lúc này phó đạo diễn cứ khăng khăng cướp lời: “Cậu là ai? Người của đoàn nào?”
Đường Diệc chẳng buồn để ý đến ông ta.
Hắn ngửa đầu dựa vào cửa sổ, tầm mắt lướt qua phó đạo diễn, rơi xuống đoàn ca múa phía sau.
Các ngón tay thon dài xoay điếu thuốc lá một vòng qua các kẽ tay, ánh mắt hắn cũng lướt qua đám người kia xong.
Dừng lại trên người một vũ công nam.
“Câu cuối cùng là anh nói?”
“Nói, nói cái gì?”
“Cái câu mắng tiểu Bồ Tát đấy.”
“Tiểu Quan Âm tiểu Bồ Tát gì chứ…” Vũ công nam làm trò ở trước mặt mọi người, tuy sợ hãi một cách khó hiểu nhưng lại không muốn chịu thua, anh ta gân cổ lên cãi, “Đúng, đúng là tôi thì sao?”
Dưới ánh mắt vừa bất ngờ vừa khó hiểu của mọi người, người nọ nghe xong quay đầu đi, cười rộ lên với chất giọng khàn khàn giống như người điên.
“Không được tốt lắm.”
Đột nhiên điếu thuốc lá ở giữa kẽ tay hắn bị bóp chặt, vặn bẻ gãy.
Đường Diệc khoanh tay bắn thuốc lá đi.
Lúc hắn giương mắt lên lần nữa, con ngươi hắn vừa đen vừa lạnh lẽo, không có lấy chút ý cười.
Đường Diệc nâng đầu gối lên, giẫm chân dài lên ghế, trực tiếp sải bước đi trên bàn dài, giẫm lên mặt bàn họp màu nâu, bước từng bước một về phía đối diện.
Người của hai đoàn và tổ chương trình đều hoảng hốt, cả kinh ngửa đầu nhìn người đàn ông bị điên này.
Những người đứng gần nhất đều theo phản xạ muốn lùi ra sau.
Đáng tiếc không kịp.
Tên điên đi không chậm, bước vài bước đã đi đến trước mặt vũ công nam. Hắn nhảy xuống bàn dài, không hề dừng lại, cứ thế đi thẳng đến trước mặt vũ công nam, giơ tay nắm cổ áo đối phương, kéo về phía trước.
“Khụ…”
Nơ bị nắm chặt, hít thở không thông khiến mặt đối phương đỏ lên trong nháy mắt.
Vành nón hơi nhấc lên.
Lộ ra đôi mắt đen như mực. Hắn rũ hàng mi dài và mảnh xuống, giống thương hại lại như hoàn toàn điên cuồng liếc nhìn người đang giãy giụa vì bị hắn nắm chặt cổ áo.
“Lại đây, lặp lại lần nữa,” hắn cười rộ lên, giống như tán tỉnh nhưng ánh mắt lại rét lạnh đến khiến cho người ta sợ hãi, “Hỏi tôi làm gì được anh.”
Vali còn chưa dừng, cuộc gọi từ tổ chương trình đến rất không đúng lúc, thông báo các trưởng nhóm hoặc người phụ trách của đội dự thi đến phòng họp ở lầu hai của khách sạn để mở họp.
“Anh cũng muốn đi.” Đường Diệc lười biếng chống lên vali, nhìn Lâm Thanh Nha mặc áo khoác vào.
Cánh tay đang giơ lên của Lâm Thanh Nha dừng lại, cô nhìn sang Đường Diệc, khó xử nói: “Nếu có giám đốc sản xuất Thang ở đó, sẽ nhận ra anh mất.”
Đường Diệc nheo mắt lại: “Nhận ra thì có sao, anh đi theo làm tiểu Bồ Tát mất mặt?”
Lâm Thanh Nha không nói lại hắn, chỉ có thể yểu xìu nhỏ giọng phủ nhận: “Không phải…”
Im lặng vài giây.
Cuối cùng Đường Diệc vẫn không muốn làm cô khó xử, hắn trầm giọng hỏi: “Nhận không ra là được?”
Lâm Thanh Nha: “Sao cơ?”
Đường Diệc: “Em xuống trước, lát nữa anh tới tìm em.”
Lâm Thanh Nha: “…?”
Lâm Thanh Nha còn chưa kịp hỏi Đường Diệc muốn làm cái gì, người nọ đã buông vali cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó tổ chương trình nhắn tin đến giục, Lâm Thanh Nha không có thời gian trì hoãn nhiều, cầm thẻ phòng rời đi.
Phòng họp lầu hai.
Có lẽ là thời gian thông báo khác nhau, lúc Lâm Thanh Nha đi vào trong phòng họp, hầu hết các chỗ ở bàn dài đã có người ngồi.
Nhân viên của tổ chương trình đứng ở cạnh cửa trong phòng gọi một tiếng “Sư phụ Lâm”, sau đó lập tức dẫn cô đến chỗ ngồi của đội dự thi.
Một bộ khăn mặt dùng một lần và nước khoáng được đặt ở bên cạnh cô, nhân viên đi theo cô hỏi: “Trong đội của cô chỉ có một mình cô thôi ạ?”
Lâm Thanh Nha hơi do dự, nhỏ giọng đáp: “Có thể sẽ có thêm một người nữa.”
“Vâng.”
Đối phương lại mang thêm một bộ khăn và nước tới, đặt lên chỗ trống bên tay phải của cô.
Không bao lâu sau, phó đạo diễn và những người liên quan khác phụ trách cuộc họp hôm nay của tổ chương trình đi vào phòng họp, lần lượt ngồi trên vị trí chủ trì bỏ trống.
Một người trong đó xã giao vài câu, ngay sau đó bảo nhân viên tắt đèn phòng họp, mở trình chiếu, sau đó cầm lấy bút laser trình chiếu bắt đầu giới thiệu:
“Hôm nay, chủ yếu sẽ nói một chút về lịch thi đấu của chặng đầu tiên. Chủ đề chặng này của chúng ta là ‘Sơ kiến*’, nhằm mang đến cho khán ấn tượng cơ bản về các loại hình hí khúc và nhảy múa. Chặng này các đội sẽ thi đấu độc lập theo hình thức biểu diễn, mục đích chính của màn trình diễn của mỗi đội là tập trung vào việc thể hiện những nét đặc biệt có một không hai…”
*Lần đầu gặp gỡ.
Tổ chương trình mở cuộc họp này nhằm mục đích thông báo cho các đội nhóm dự thi, tất nhiên không có quy trình họp chặt chẽ và cứng nhắc. Trong phần giới thiệu của người phụ trách có chừa thời gian ra cho các đội tự thảo luận.
Lâm Thanh Nha đến một mình, Phương Trí Chi đã chủ động đổi chỗ sang ngồi bên tay trái của cô.
Anh chàng “Fanboy” cuồng nhiệt này cuối cùng cũng không còn săn đón Lâm Thanh Nha quá mức như lần gặp đầu tiên nữa, thế nhưng vẫn nhiệt tình với Lâm Thanh Nha như trước.
Nhân lúc thời gian thảo luận, Phương Trí Chi sáp đến nói chuyện với Lâm Thanh Nha: “Sư phụ Lâm, không biết cô đã nghe nói chưa? Chương trình này có bốn trận thi đấu để tìm ra quán quân, có thể trong đó sẽ có trận hợp tác giữa các đội.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
Phương Trí Chi lập tức phấn khởi: “Nói như vậy hẳn là chưa có đội tìm các cô hợp tác, đoàn kinh kịch bọn tôi có thể đặt chỗ hợp tác với các cô trước không?”
Lâm Thanh Nha: “Cái này chỉ có thể xem sự sắp xếp của tổ chương trình…”
“Sắp xếp cái gì?”
“――”
Tiếng thảo luận trong phòng họp rất ồn ào, Lâm Thanh Nha không hề nhận ra từ khi nào thì có người đứng ở phía sau mình. Hơn nữa giọng nói kia dán sát lỗ tai cô, giống như muốn chuyển thẳng vào lỗ tai cô, giọng vừa trầm lại từ tính.
Lâm Thanh Nha giật mình, quay đầu lại.
Đập vào mắt cô là một chiếc quần tây màu đen kiểu dáng giản dị, đôi chân dài kéo li quần thẳng tắp, phần thân trên mặc một chiếc áo len cổ lọ họa tiết đan xoăn màu xanh sẫm, che khuất cổ.
Nơi bị che đi là hình xăm màu đỏ chói mắt.
Lâm Thanh Nha chớp chớp mắt, lúc ngẩng lên đối diện với đôi mắt đen láy nằm giữa khẩu trang và vành mũ lưỡi trai kéo xuống thấp. Cô nói nhỏ: “Anh làm sao…”
Đường Diệc vô cùng bình tĩnh kéo ghế trống ở bên cạnh cô ra, khụy chân dài ngồi xuống: “Không phải em chê anh mất mặt à?”
“Em không có.”
“Bây giờ thế này là có thể họp cùng nhau nhỉ?”
“Có thể rồi.”
Dưới lớp khẩu trang, Đường Diệc hừ một tiếng cười cợt nhả: “Còn nói không có.”
“…”
Tầm mắt của Lâm Thanh Nha di chuyển theo bóng dáng của anh, khi anh ngồi xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm tuyệt đẹp mà lớp khẩu trang màu đen không che giấu được của người nọ.
Với cả mép mũ lưỡi trai ven không thể che được hết để lộ mấy nhúm tóc đen xoăn.
Đột nhiên Lâm Thanh Nha nhớ đến Tiểu Diệc, sau đó còn có cả ý nghĩ muốn vươn tay vuốt tóc giúp anh. Có điều, suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã khiến tiểu Bồ Tát cả kinh trợn tròn mắt, cô không biết tại sao mình lại có suy nghĩ bất lịch sự như thế.
Sau một lúc im lặng, cô chột dạ quay đi.
Phương Trí Chi ở bên cạnh ngờ vực đánh giá hai người một lúc lâu: “Sư phụ Lâm, đây là diễn viên nào trong đoàn của cô thế?”
“…”
Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, chớp chớp mắt.
Tiểu Bồ Tát không giỏi nói dối lắm, nhất là giáp mặt như lúc này.
Vẫn là Đường Diệc từ bên cạnh cô xoay nửa mặt qua, “Không phải, tôi là trợ lý của cô ấy.”
Phương Trí Chi: “Hả? Tôi nhớ trợ lý của sư phụ Lâm là một cô gái mà?”
Đường Diệc: “Mới mua, không được sao?”
Phương Trí Chi: “?”
Cách dùng từ kỳ lạ quái gở như là khế ước mua bán phi pháp này là chuyện gì vậy?
Hiển nhiên ngoại trừ Lâm Thanh Nha ra thì Đường Diệc đều thiếu kiên nhẫn với tất cả mọi người, ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo lộ ra khỏi tay áo len dài mất kiên nhẫn gõ nhẹ lên mặt bàn.
Phương Trí Chi cảm nhận được sự ác ý và lạnh lùng toát ra từ đôi mắt khép hờ dưới vành nón của đối phương, còn có cả khí thế khiếp người khó hiểu, anh ta đành phải nuốt hết tò mò trở về.
Đúng lúc có những người khác trong đoàn Kinh kịch đến trò chuyện với anh ta nên anh ta quay sang bên kia.
Đường Diệc thu ánh mắt hung dữ đuổi người lại, khó chịu ngả người dựa vào ghế, khàn khàn nói: “Tiểu Bồ Tát, sao bên cạnh em có nhiều tên mặt trắng vậy?”
Lâm Thanh Nha sững người.
Phương Trí Chi hát vai tiểu sinh*, ngũ quan cân đối và khuôn mặt đẹp là yêu cầu cơ bản, nhất định phải hình dung thì tuy từ tên mặt trắng này khó nghe nhưng rất chính xác.
*Tiểu sinh: Vai nam trẻ tuổi.
Lâm Thanh Nha cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh ấy không có ác ý, anh đừng coi anh ấy là kẻ thù.”
“Anh ta không có nhưng anh thì có,” Đường Diệc lười nhác nói, “Anh có ác ý với tất cả mọi người xuất hiện bên cạnh em.”
Lâm Thanh Nha ngước lên nói: “Như vậy…”
“Như vậy không tốt, anh biết.” Đường Diệc dựa vào tay vịn ghế xoay người qua, nghiêng người đến gần, hắn vừa đùa vừa nghiêm túc nói, “Nhưng vốn dĩ anh là một người tồi tệ, tiểu Bồ Tát, em còn trông mong nhìn thấy phẩm chất tốt gì ở anh?”
Giằng co vài giây.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng không mang vẻ mặt lạnh nhạt nữa, cô nhíu mày lại: “Nói bậy.” Giọng điệu của tiểu Bồ Tát rõ ràng đang buồn bực.
Đường Diệc: “Thật đấy.”
Giờ không phải lúc giận dỗi, Lâm Thanh Nha kìm nén xúc động, rũ mắt nói: “Anh lại nói linh tinh nữa, em sẽ… sẽ không nói chuyện với anh nữa cho đến ngày mai.”
Đường Diệc ngẩn ra.
Vài giây sau hắn hoàn hồn lại, không khỏi bật cười, đôi mắt đẹp luôn sắc bén bạc tình cong cong ý cười, “Sao em lại hấp dẫn thế này hả tiểu Bồ Tát?”
Lâm Thanh Nha vẫn chưa hết bực, xị mặt nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “?”
Đổi về là một tiếng thở dài tiếc nuối.
“Sau này chắc chắn em sẽ bị anh ‘bắt nạt’ chết.”
Giống như con sói đang khen ngợi con thỏ.
Lâm Thanh Nha: “…?”
Hội nghị thường kỳ đầu tiên của tổ chương trình rất rườm rà, không có sự giám sát quy trình rõ ràng, có thể dự đoán được hiệu suất thấp và tiến độ chậm chạp.
Đặc biệt là sau buổi tạm dừng giao lưu trao đổi, chỉ có một mình người chủ trì nói, Đường Diệc vốn chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn giờ đã gần đến giới hạn.
Nếu đây là hội nghị của Thành Thang…
Ánh mắt của Đường Diệc u ám đi.
Hắn sẽ để người chủ trì hội nghị chép lại bài phát biểu của mình ba trăm lần, để xem sau này bọn họ có còn phát biểu mấy bài phát biểu vô nghĩa lan man không có trọng điểm như này nữa không.
Thêm nửa tiếng trôi qua.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi cuộc họp của tổ chương trình kết thúc.
Ngày mai là bắt đầu ghi hình chính thức cho màn trình diễn của chặng đầu tiên, Lâm Thanh Nha mượn quyền sử dụng phòng họp một giờ từ tổ chương trình, chuẩn bị cùng các diễn viên trong đoàn Phương Cảnh thảo luận và xác nhận về màn trình diễn chủ đề “Sơ kiến” của chặng thi đấu lần này.
Bạch Tư Tư phụ trách thông báo, vài phút sau, Bạch Tư Tư và nhóm diễn viên của đoàn Phương Cảnh đến bên ngoài phòng họp đầu tiên.
Lúc này người của tổ chương trình và các nhóm dự thi vẫn còn ở trong phòng họp, trong đó có cả Ngu Dao – người đang cầm quyển sổ ghi chép, thảo luận gì đó với phó đạo diễn đang cuối ở vị trí chủ trì cuối bàn dài.
Bên này, lúc nhóm người Bạch Tư Tư đi vào, có vẻ như Ngu Dao nhìn thấy, sau khi cười nói vài câu với phó đạo diễn, đứng dậy đi về phía bọn họ.
“Các cô muốn dùng phòng họp?” Ngu Dao dừng lại, liếc nhìn bọn họ.
Bạch Tư Tư thù địch nhìn lại: “Đúng thì thế nào, cô Ngu có việc gì sao?”
Ngu Dao: “Thật không khéo, bọn tôi cũng cần dùng phòng họp này, phiền các cô đợi một lát.”
Bạch Tư Tư: “Dựa vào đâu bảo bọn tôi chờ chứ không phải các cô chờ, bọn tôi tới trước đúng không?”
Ngu Dao khoanh tay cười nhạo, nói: “Cô cho rằng đây là chợ à, ai tới trước thì được?”
“Không phải các cô cũng đến khách sạn trước ――”
Bạch Tư Tư bị Lâm Thanh Nha vỗ nhẹ một cái.
Bạch Tư Tư tự giác im miệng, quay đầu nhìn sang người ở bên cạnh: “Giác nhi.”
Lâm Thanh Nha lướt qua Bạch Tư Tư ở bên cạnh, bình tĩnh đối diện với ánh mắt khiêu khích của Ngu Dao: “Cô Ngu cho rằng không nói đến thứ tự trước sau thế thì nên nói gì đây, nói xem ai ngang ngược vô lý hơn sao?”
Ngu Dao cứng họng, chột dạ đến thẳng lưng lên: “Cô nói gì vậy, tất nhiên là nói chuyện quy tắc rồi.”
“Đúng thế, ở đây là nơi nói chuyện quy tắc,” Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu, “Bọn tôi đã dùng quyền sử dụng phòng họp với tổ chương trình trước rồi, vậy nên mong cô Ngu tuân thủ quy tắc.”
“Cái gì…” Ngu Dao không ngờ Lâm Thanh Nha chờ câu này của cô ta, sắc mặt lập tức thay đổi, “Các cô nói trước lúc nào, sao tôi không biết?”
“Cô Ngu không cần biết.”
Lâm Thanh Nha không muốn so đo nhiều với Ngu Dao, sau khi nói xong cô lập tức xoay người, ra hiệu với Bạch Tư Tư.
Mọi người trong Phương Cảnh hầm hừ đắc ý trừng mắt với Ngu Dao, đi theo Lâm Thanh Nha đến bàn họp.
Ngu Dao giận đến mặt mày khó coi, dậm giày cao gót quay lại chỗ tổ đạo diễn bên kia tố cáo.
Chốc sau, Ngu Dao cười khẩy đi phía sau phó đạo diễn tới bên cạnh các diễn viên đoàn Phương Cảnh. Phó đạo diễn nọ họ Lưu, người nhân hậu giống như vẻ ngoài, vừa đi tới đã cười nói với Lâm Thanh Nha: “Sư phụ Lâm, có sự nhầm lẫn trong việc sắp xếp phòng họp, có lẽ phải phiền cô lại đây thương lượng một chút.”
Hiếm khi Lâm Thanh Nha bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lặng lẽ ngước mắt nhìn sang: “Phó đạo diễn có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Có lẽ phó đạo diễn không ngờ vị tiểu Quan Âm nổi tiếng ôn hòa không thích tranh giành không nể mặt ông ta thế này, phó đạo diễn lúng túng ho khan: “Chuyện là như thế này, trước đó cô Ngu đã nói trước với tôi về chuyện dùng phòng họp, nói sớm hơn các cô một lúc, nhưng vừa rồi do mở họp nên tôi chưa kịp nói với phía dưới, thành ra bây giờ hẹn với cả hai đội.”
“…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong đoàn Phương Cảnh đều thay đổi.
Với phản ứng vừa rồi của Ngu Dao, rõ ràng không nghĩ tới chuyện hẹn trước này, giờ phó đạo diễn đứng ra nói giúp cho cô ta, còn cố tình nhấn mạnh là hẹn sớm hơn đoàn Phương Cảnh bọn cô, ỷ bọn cô không thể kiểm chứng được.
Đúng là viết hai chữ không công bằng ở trên trán.
Bạch Tư Tư bực đến xắn tay áo: “Đoàn bọn tôi hẹn trước và thông báo trước cho các thành viên trong đoàn, bây giờ tất cả thành viên ở đây đợi lâu như thế rồi lại muốn bọn tôi nhường chỗ ―― phó đạo diễn Lưu sao ông thiên vị thế?”
Phó đạo diễn thay đổi sắc mặt: “Cô gái này cô nói chuyện có chút khó nghe rồi, tôi đang nói về thứ tự hẹn, có liên quan gì đến thiên vị?”
Mặt Bạch Tư Tư đỏ lên, còn muốn nói cái gì đó.
“Ai nói chỉ có đoàn các cô đợi? Đoàn của bọn tôi đợi ở cửa một lúc lâu rồi,” Ngu Dao nghiêng đầu sang phía trợ lý bên cạnh, “Gọi bọn họ vào đi, đỡ phải bị đoàn kịch nhỏ không có tố chất hành hung, còn định lấy số lượng ra chèn ép.”
Có diễn viên nóng tính đứng ở phía sau đoàn Phương Cảnh nổi giận: “Cô đừng có ngậm máu phun người!”
Ngu Dao cười lạnh: “Làm gì vậy, mấy người còn muốn đánh người à?”
“Cô…”
Hai bên giằng co, những người không liên quan ở trong phòng họp đều vội vàng rời đi, thành viên của đoàn Ngu Dao lục tục tiến vào, đứng ở phía sau Ngu Dao, giống như trận chiến nhỏ giữa hai đội quân.
Vài người của tổ chương trình đi sang đây, đều giống như phó đạo diễn thiên vị và bị kẹt ở giữa.
Trận chiến mồm càng mắng chửi càng dữ dội ――
“Tổ chương trình mời các người, các người thật sự cho rằng một đoàn Côn kịch nhỏ có thể ngồi ngang hàng với bọn tôi? Không tự soi gương xem đoàn mấy người có thể làm được gì?”
“Là mấy người không biết thưởng thức những nét đẹp của văn hóa truyền thống!”
“Hừ, hiện giờ trong nước toàn nói tiếng Anh, xem nghệ thuật tao nhã như ca kịch và nhảy hiện đại rồi thì còn có ai muốn tìm hiểu về nghệ thuật truyền thống vốn nên bị đào thải từ lâu của mấy người?”
“Mấy người là đồ sính ngoại, không có tự tôn! Quên nguồn quên gốc!”
“Mẹ nó, mắng ai thế hả!”
“Mắng mấy người đó!”
“Mẹ kiếp, cho các người chút thuốc màu các người đã muốn mở phường nhuộm, các người xứng chắc? Không phải chỉ là giở trò mua danh chuộc tiếng ở cái Lê Viên suy tàn đó sao, thế mà thật cho rằng được người ta gọi một tiếng ‘sư phụ’ là ghê gớm lắm? Tiểu Quan Âm chó má gì, các người không sợ gió lớn lẹo lưỡi ――”
“Rầm!!”
Một tiếng động vang dội.
Bàn họp dài run lên.
Hai đoàn và tổ đạo diễn đều bị bất ngờ, những người ở gần hoảng sợ đến mặt mày trắng bệch quay mặt sang chỗ phát ra tiếng động.
Đối diện bàn họp.
Có một người đang dựa vào cửa sổ, lưng cõng ánh sáng, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen, không nhìn thấy rõ mặt nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng rằng hắn đang cong một cái chân dài đạp lên ghế.
Ghế dựa bị đá đập sát vào bàn.
Hiển nhiên là đầu têu gây ra tiếng động lớn trước đó.
Trong phòng họp im phăng phắc.
Người nọ chậm rãi thở dài, quay người lại. Hắn có tông giọng trầm khàn, nghe có vẻ tính tình rất tốt, giống đang cười ――
“Kết thúc được chưa?”
Mọi người sửng sốt.
Đường Diệc đã thay quần áo, lại che đến kín mít, ngay cả người của đoàn Phương Cảnh cũng không nhận ra được. Chỉ có Lâm Thanh Nha là ánh mắt căng thẳng lên, muốn lên tiếng.
Lúc này phó đạo diễn cứ khăng khăng cướp lời: “Cậu là ai? Người của đoàn nào?”
Đường Diệc chẳng buồn để ý đến ông ta.
Hắn ngửa đầu dựa vào cửa sổ, tầm mắt lướt qua phó đạo diễn, rơi xuống đoàn ca múa phía sau.
Các ngón tay thon dài xoay điếu thuốc lá một vòng qua các kẽ tay, ánh mắt hắn cũng lướt qua đám người kia xong.
Dừng lại trên người một vũ công nam.
“Câu cuối cùng là anh nói?”
“Nói, nói cái gì?”
“Cái câu mắng tiểu Bồ Tát đấy.”
“Tiểu Quan Âm tiểu Bồ Tát gì chứ…” Vũ công nam làm trò ở trước mặt mọi người, tuy sợ hãi một cách khó hiểu nhưng lại không muốn chịu thua, anh ta gân cổ lên cãi, “Đúng, đúng là tôi thì sao?”
Dưới ánh mắt vừa bất ngờ vừa khó hiểu của mọi người, người nọ nghe xong quay đầu đi, cười rộ lên với chất giọng khàn khàn giống như người điên.
“Không được tốt lắm.”
Đột nhiên điếu thuốc lá ở giữa kẽ tay hắn bị bóp chặt, vặn bẻ gãy.
Đường Diệc khoanh tay bắn thuốc lá đi.
Lúc hắn giương mắt lên lần nữa, con ngươi hắn vừa đen vừa lạnh lẽo, không có lấy chút ý cười.
Đường Diệc nâng đầu gối lên, giẫm chân dài lên ghế, trực tiếp sải bước đi trên bàn dài, giẫm lên mặt bàn họp màu nâu, bước từng bước một về phía đối diện.
Người của hai đoàn và tổ chương trình đều hoảng hốt, cả kinh ngửa đầu nhìn người đàn ông bị điên này.
Những người đứng gần nhất đều theo phản xạ muốn lùi ra sau.
Đáng tiếc không kịp.
Tên điên đi không chậm, bước vài bước đã đi đến trước mặt vũ công nam. Hắn nhảy xuống bàn dài, không hề dừng lại, cứ thế đi thẳng đến trước mặt vũ công nam, giơ tay nắm cổ áo đối phương, kéo về phía trước.
“Khụ…”
Nơ bị nắm chặt, hít thở không thông khiến mặt đối phương đỏ lên trong nháy mắt.
Vành nón hơi nhấc lên.
Lộ ra đôi mắt đen như mực. Hắn rũ hàng mi dài và mảnh xuống, giống thương hại lại như hoàn toàn điên cuồng liếc nhìn người đang giãy giụa vì bị hắn nắm chặt cổ áo.
“Lại đây, lặp lại lần nữa,” hắn cười rộ lên, giống như tán tỉnh nhưng ánh mắt lại rét lạnh đến khiến cho người ta sợ hãi, “Hỏi tôi làm gì được anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.