Chương 62: Về nhà với em
Khúc Tiểu Khúc
12/04/2022
Tất nhiên là không mượn được “Tuyển tập nhạc phổ cửu cung”.
Ông cụ nhìn dáng vẻ của hai người, sớm đã tức giận đến hất tay áo, ôm hộp đựng đầy sách cổ xoay người quay trở lại trong sân nhà mình.
Cổng sân biệt thự bị đóng sầm vang vọng ——
“Sau này đừng đến mượn nữa, tôi không cho các người mượn sách này đâu!”
“…”
Ngoài sân yên tĩnh.
Lâm Thanh Nha sớm đã hoàn hồn lại trong tiếng đóng sầm cửa vang dội kia, hành vi quá vô lễ ở trước mặt người lớn như vậy là trường hợp điển hình trái với gia giáo nhà họ Lâm, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng vượt quá giới hạn như thế này.
Nhưng Lâm Thanh Nha vẫn không buông tay: Bây giờ đã vượt quá giới hạn thế thì để lâu chút; cố gắng lấy được dũng khí như này không dễ dàng gì, lần tiếp theo không biết phải chờ tới khi nào.
Cô tự trấn an mình như thế nhưng trong lòng Lâm Thanh Nha vẫn không khỏi có chút loạn, hô hấp cũng không ổn định.
Đang đầu hạ nên mặc quần áo khá ít, cách hai lớp vải mỏng, cảm xúc buồn bã chẳng còn lại gì, lúc này khi bình tĩnh lại, cô gần như có thể cảm nhận được các khối cơ bụng hơi cứng rắn của Đường Diệc cộm trước người cô.
Càng muốn lờ đi thì càng thêm mẫn cảm, tiểu Bồ Tát trắng như tuyết thiếu chút nữa tự “thiêu đốt” mình thành hoa hạnh xinh đẹp ướt át đầu cành.
Cô chỉ chờ Đường Diệc có một động tác là lập tức buông tay ra lùi lại, thế nhưng người nọ vẫn không nhúc nhích.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng tiểu Bồ Tát cũng không nhịn được nữa, vậy nhưng cô không có mặt mũi ngẩng lên, cô ôm hắn hỏi: “Đường Diệc, tại sao anh không nói gì?”
Trên đỉnh đầu im lặng vài giây, một giọng nói trầm thấp vang lên, “Anh đang lặp lại.”
“…Sao cơ?”
“Trong não có cái máy lặp lại, bây giờ đang lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của em.”
Lâm Thanh Nha im lặng.
Giọng nói trên đỉnh đầu hạ giọng xuống: “Sao không hỏi anh đó là câu nào?”
Lâm Thanh Nha không bị mắc mưu hắn, nhỏ giọng nói: “Em biết là câu nào.”
“Hửm, là câu nào?”
“…”
Tiểu Bồ Tát nghẹn họng không đáp.
Đường Diệc lại cười rộ lên đến vai lưng căng cứng, khẽ thở dài với đuôi mắt cười: “Nếu tuần tới anh không ngủ được, tiểu Bồ Tát phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì lời thú nhận của em.”
Lâm Thanh Nha chần chừ lùi về sau, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhưng trông anh rất bình tĩnh.”
“Thật không?”
Đường Diệc nắm lấy cổ tay xinh đẹp cô buông thõng bên người, đặt các ngón tay trắng nõn của cô lên ngực trái của mình. Lâm Thanh Nha hơi hoảng, vừa định rút tay về lại bị hắn kéo về ——
“Lắng nghe.”
Lâm Thanh Nha dừng lại.
Là tiếng tim đập của hắn, dồn dập, mạnh mẽ, giống như đập trong lòng bàn tay của cô.
“Bình tĩnh không?” Đường Diệc hỏi.
Lâm Thanh Nha lắc đầu.
“Không, là rất bình tĩnh.” Đường Diệc nói.
Lâm Thanh Nha: “?”
“Vừa rồi còn dữ dội hơn bây giờ nhiều,” Đường Diệc lười nhác rũ mắt, cười không đứng đắn, ánh mắt lại sâu như vực thẳm, “Anh còn tưởng rằng mình sắp chết kia kìa.”
Lâm Thanh Nha nghiêm túc nói: “Đừng có lấy chuyện sống chết ra đùa.”
“Anh không có đùa, đến di ngôn anh cũng đã nghĩ sẵn rồi, chỉ bốn chữ thôi,” Đường Diệc ôm eo tiểu Bồ Tát, không cho cô lùi lại, hắn cúi người kề sát cô, “…Chết có ý nghĩa.”
“?”
Lâm Thanh Nha không kịp phản ứng, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đen như mực dâng trào dòng cảm xúc mãnh liệt cách cô rất gần, còn cô thì bị một nụ hôn mãnh liệt lại không thể kìm nén được bao phủ lấy.
Lâm Thanh Nha trở về đoàn với tay không, việc đầu tiên chính là đến văn phòng của trưởng đoàn tìm Hướng Hoa Tụng chủ động nhận sai. Bỏ qua chi tiết, nhưng cô không giấu giếm nguyên nhân chủ yếu, thẳng thắn thành khẩn giải thích ngọn nguồn.
Cuối cùng cô quy hết về mình: “Để Đường Diệc cuốn vào chuyện của đoàn kịch là lỗi của cháu, chuyện này để một mình cháu chịu trách nhiệm.”
“Ôi, Thanh Nha, cháu nói thế thì khách sáo quá,” Hướng Hoa Tụng giãn cặp mày cau lại khi nghe cô nói ra, “Không nói đến chuyện sếp Đường rót vốn giải quyết vấn đề lửa sém lông mày của chúng ta, dù chỉ nói đến chuyện sách cổ, ông cụ cũng là nể mặt mẹ cháu mới đồng ý cho mượn.”
Lâm Thanh Nha không đùn đẩy: “Do cháu mà việc mượn sách thất bại là sự thật, chuyện ‘Tuyển tập nhạc phổ cửu cung’, cháu muốn xin nghỉ quay về nhà ông ngoại một chuyến, xem thử xem bên chỗ ông còn con đường khác hay không.”
“Không thành vấn đề. Có thì không thể tốt hơn, cho dù không có chúng ta cũng không phải không có nó thì không biên được vở diễn mới, cháu đừng khó xử.”
“Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú Hướng.”
“Có điều tại sao sếp Đường kết thù kết oán với ông cụ thế? Ông cụ là lão diễn viên nghiệp dư, chú quen ông ấy đã được nhiều năm, ông ấy rất ít khi qua lại với người ngoài, không thì chú cũng không biết quyển ‘Tuyển tập nhạc phổ cửu cung’ này ở trong tay ông ấy.”
Lâm Thanh Nha ngạc nhiên hỏi: “Cho nên hẳn là ông ấy không có bất kỳ liên quan nào với Đường Diệc?”
“Nên không có thì phải, thời trẻ ông cụ đã bắt đầu kinh doanh, nhưng đã về hưu hơn chục năm rồi, tài sản trong nhà đã chia hết cho các con của ông ấy… Hỏng rồi! Chú biết sao lại thế này!”
Lâm Thanh Nha vẫn còn đang ngớ người thì thấy Hướng Hoa Tụng vội vội vàng vàng đứng dậy sau bàn làm việc, nhanh chóng bước vòng qua đến trước mặt cô: “Sao chú lại quên mất thế này! Cậu con trai út của ông ấy chính là chủ của công ty tư nhân tài trợ cho đoàn của chúng ta trước đó, bị tập đoàn Thành Thang thu mua!”
Lâm Thanh Nha ngẩn người.
Dưới sự nhắc nhở của Hướng Hoa Tụng, chút ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu cô.
【…Vốn công ty tư nhân đứng sau đoàn Côn kịch Phương Cảnh có thể thanh toán hết khoản vay vào đêm cuối cùng hết hạn, tránh bị thu mua —— nhưng lại rơi vào ngày cuối tuần, ngân hàng không làm việc. Vì để có thêm thời gian hai ngày, ông chủ dẫn theo một nhà già trẻ đến công ty quỳ lạy Đường Diệc!】
【Kẻ điên chẳng buồn chớp mắt, nên mở họp thì mở họp, nên làm việc thì làm việc, để mặc một nhà già trẻ quỳ nửa tiếng, còn mình thì làm việc của mình…】
Lâm Thanh Nha bừng tỉnh, tâm tình vừa phức tạp lại bất đắc dĩ.
Hướng Hoa Tụng lúng túng xoa tay: “Chuyện này còn đồn ầm cả lên, ông cụ Nguyên không ngó ngàng đến chuyện của mấy người con trai từ lâu, nhưng hẳn trong lòng không buông được, chẳng trách sẽ làm khó các cháu.”
Lâm Thanh Nha thở dài: “Tình hình của con trai ông ấy hiện giờ thế nào?”
Hướng Hoa Tụng nói: “Mấy người anh trai của hắn đã giúp đỡ cả nhà bọn họ, nghe nói đã đổi nghề rồi. Ngoại trừ danh dự bị ảnh hưởng thì không xảy ra chuyện lớn gì.”
Lâm Thanh Nha thoáng yên tâm.
Hướng Hoa Tụng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lắc đầu than thở: “Tính tình của vị thái tử Thành Thang này không ai trong Bắc Thành là không biết. Nhưng do cậu ta có năng lực có tư bản, lại có con quái vật khổng lồ nhà họ Đường che chở, có lẽ đời này không có vách tường nào va vào cậu ta được —— khó trách dưỡng ra cái tính nết này.”
“…”
Lâm Thanh Nha định giải thích thay Đường Diệc nhưng lại không thể nói gì, đành phải từ bỏ.
Có điều dáng vẻ muốn nói lại thôi này bị Hướng Hoa Tụng nhìn thấy, ông hiểu lầm thành ý khác: “Thanh Nha, cháu đừng nghĩ nhiều, chú không có ý chia rẽ các cháu. Miễn là sếp Đường thật lòng theo đuổi cháu, ở trước mặt cháu sẽ kiềm chế lại chút, cháu đừng lo lắng quá.”
Lâm Thanh Nha nghe vậy càng muốn nói lại thôi.
Nhưng suy cho cùng thì cô không có tính cách kể chuyện riêng tư cho người ngoài nghe, cho nên cuối cùng chỉ lắc đầu nói: “Vâng, cháu không có lo lắng ạ.”
Hướng Hoa Tụng càng thêm xấu hổ, nói sang chuyện khác: “Cái kia, sếp Đường đi cùng cháu đến đây à, đang chờ bên ngoài đoàn kịch sao?”
Lâm Thanh Nha: “Không ạ, anh ấy nói bận việc nên về công ty trước.”
Hướng Hoa Tụng sửng sốt, lập tức nói đùa: “Đúng là hiếm thấy thật.”
“Sao ạ?”
“Ha ha, không phải mấy người trẻ tuổi trong đoàn đều nói đùa sao, sếp Đường theo đuổi cháu giống như nam châm hút sắt vậy, chỉ cần có thời gian, đến đâu cũng phải đi theo.”
“…” Người nói vô tình.
Lâm Thanh Nha thì nghe mà ngẩn ra.
Đến lúc này cô mới nhớ, Đường Diệc biết tầm quan trọng của quyển sách cổ kia, cũng biết bởi vì hắn mà ông cụ Nguyên mới từ chối cho mượn, nhưng từ khi rời khỏi nhà họ Nguyên, hắn không hề nhắc đến một chữ về chuyện quyển sách cổ.
Đó tuyệt đối không phải tính cách của hắn.
Biểu cảm của Lâm Thanh Nha có hơi hoảng, cô cầm túi trên sofa lên, đứng dậy: “Chú Hướng, cháu phải quay lại một chuyến.”
“Đi đâu thế?”
“Nhà ông cụ Nguyên.”
“Cháu muốn đi tìm ông cụ để nói giúp à? Chú khuyên cháu đừng đi, ông cụ ấy cố chấp lắm, chỉ sợ khó nói chuyện.”
“Không phải,” Lâm Thanh Nha bất an đến siết chặt tay, “Cháu lo là Đường Diệc quay lại tìm ông ấy.”
“Sếp Đường? Cậu ta quay lại làm cái ——” Hướng Hoa Tụng còn chưa nói hết, sắc mặt cũng thay đổi, “Thật là ở chung nhiều, sao chú có thể quên mất tính tình bạo lực của sếp Đường được chứ? Ông cụ ấy đã lớn tuổi, không chịu nổi xô xát! Mau mau, chú lái xe, chú đi cùng qua đó!”
“…”
Tình hình cấp bách, Lâm Thanh Nha không có thời gian từ chối, cùng Hướng Hoa Tụng bước nhanh ra cửa.
Biệt thự nhà họ Nguyên.
Ở cổng sân có tiếng ồn ào, khi ông cụ Nguyên đi phía sau nhân viên bảo vệ dắt theo chó ra đến, Đường Diệc đã cùng hai bảo vệ nhà họ Nguyên giằng co được một lúc lâu.
“Sếp Đường oai quá nhỉ,” ông cụ nhìn thấy Đường Diệc là cơn giận ngút trời, lạnh lùng châm chọc, “Thế nào, bây giờ cái biệt thự này cũng là địa bàn của Thành Thang các cậu, cho nên ngươi uy phong như sếp Đường chơi đùa đến nhà của tôi?”
Cuối cùng Đường Diệc cũng chờ được chính chủ.
Hắn giảm bớt lực, buông cánh tay khỏi hai nhân viên bảo vệ bị hắn khống chế. Đè nén sự thù địch trên mặt xuống, Đường Diệc ngước mắt nhìn qua.
“Nguyên Hồng Bác là con trai ông?”
“…”
Dường như ông cụ bị tên trẻ tuổi không nói tiếng người này chọc giận không nhẹ.
Ông chậm rãi hít thở hai hơi, không định đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn Đường Diệc. Con chó bên cạnh rất hiểu tâm tư chủ nhân, cũng có lẽ theo bản năng cảm thấy người trước mặt chẳng phải loại hiền lành gì, dưới sự kìm hãm của sợi dây trong tay bảo vệ, nó nhe răng há mõm sủa Đường Diệc.
Đường Diệc làm như không thấy, uể oải cụp mắt xuống cam chịu: “Tôi muốn quyển sách trong tay ông, ông ra giá đi.”
Ông cụ giận đến tức cười, thiếu chút nữa cho người thả chó: “Mọi người đều nói sếp Đường của Thành Thang khó lường, tuổi còn trẻ mà đã tàn nhẫn độc ác, nhận chức chưa được mấy năm đã chỉnh đốn thỏa đáng nửa cái Thành Thang. tôi còn tưởng rằng năng lực ghê gớm, hóa ra nghe danh không bằng gặp mặt?”
Đường Diệc bị mỉa mai trước mặt mấy bảo vệ nhưng hắn vẫn không có cảm xúc gì, giọng điệu gần như bình tĩnh và nghiêm túc: “Giá nào cũng có thể thương lượng.”
“Là tôi nể mặt cậu quá hay là cậu không nghe hiểu tiếng người?” Ông cụ lạnh mặt nổi giận, “Hay là phó chủ tịch Thành Thang cậu cuồng vọng đến mức cho rằng dưới bầu trời này có thể mua tất cả mọi thứ bằng tiền?!”
“Tiền đương nhiên không thể. Nhưng ông hiểu lầm rồi.” Cuối cùng Đường Diệc cũng ngước mắt lên.
“Tôi hiểu lầm cái gì!”
“Giá tôi nói không phải nói tiền mà là nói bất kỳ chuyện gì.” Từ đầu đến cuối giọng Đường Diệc vẫn bình tĩnh, hắn đi qua hai bảo vệ ở giữa, dừng phía trước con chó săn đang sủa hắn như điên.
“Gâu gâu!!”
Sợi dây vừa căng vừa run, bảo vệ dắt chó nhíu mày nhìn Đường Diệc.
Đường Diệc ngồi sụp xuống, cách một mét, hắn đối diện với con chó như là muốn nhào lên cắn hắn, sau đó hắn giương mắt lên nhìn ông cụ với đôi mắt vừa tối đen lại bình tĩnh.
“Ngày đó Nguyên Hồng Bác dẫn theo một nhà bốn người đến Thành Thang, quỳ nửa giờ ở bên ngoài văn phòng —— đó là người trong công ty tôi nói, tôi không để ý, có sai thì ông có thể sửa cho đúng.”
Ông cụ giận đến sắc mặt hết sức khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Bốn người cộng lại là quỳ hai tiếng, muốn gấp đôi ông có thể nói, tôi quỳ cho ông.”
Nhất thời ông cụ Nguyên nghẹn họng ở phía kia.
Ông chẳng bao giờ nghĩ rằng, cái người rõ ràng là thái tử của Thành Thang, là kẻ điên cuồng vọng có tiếng ở Bắc Thành thế mà nói ra lời này.
Đường Diệc không đợi được câu trả lời, hơi nhíu mày, chỉ vào con chó đang sủa như điên ở trước mặt: “Nếu ông cảm thấy không đủ thì cho nó cắn tôi, hoặc là để bọn họ đánh tôi một trận cũng được, tôi sẽ không đánh trả.”
Hắn ngẫm nghĩ, bổ sung, “Nặng nhẹ không sao, nhưng không thể làm bị thương nơi quần áo không che được.”
“…”
Sau sự im lặng gần như nghẹt thở, cuối cùng ông cụ cũng hoàn hồn, sắc mặt xanh mét: “Cậu đây là đang uy hiếp hay là đe dọa tôi?”
Đường Diệc im lặng đứng dậy: “Tôi chỉ đang bàn giá cả quyển sách với ông.”
Ông cụ sửng sốt: “Cậu nói ra giá chính là…”
Sau vài giây đối diện với Đường Diệc, cuối cùng ông cụ Nguyên cũng xác định: Không phải kẻ điên này đang nói đùa hay là đe dọa uy hiếp, hắn đang rất nghiêm túc.
Điên cũng là thật.
Ông cụ cảm giác mình không hề nguôi giận mà càng giận hơn, nhưng điều càng khiến ông giận hơn là, ông vậy mà đi so đo với một kẻ điên không bình thường và còn trẻ hơn ông cả đống tuổi.
Ông thật sự không thể để hắn quỳ ở trước cửa nhà họ Nguyên!
Ông cụ bừng bừng lửa giận, cũng không muốn nhìn thấy kẻ điên này, xoay đầu muốn quay về.
“Tôi bảo ông ra giá.”
Giọng nói lạnh như băng đuổi theo.
Ông cụ không định để ý tới hắn.
“Ông nhiều con cái, thóp và nhược điểm cũng nhiều, tôi không muốn uy hiếp ông.”
“――!”
Đột nhiên ông cụ dừng bước lại, đôi môi gần như run lên gì tức giận.
Ông xoay người lại, giận dữ trừng mắt nhìn người thanh niên đứng đó.
Người thanh niên vẫn bình tình như cũ, gương mặt sắc bén đẹp tuấn tú lười biếng lạnh lùng đến không cảm xúc: “Tôi nói tôi không muốn uy hiếp ông, cho nên cho ông ra giá.”
“Còn không bằng cậu trực tiếp uy hiếp tôi!”
“Không được.” Rốt cuộc người nọ cũng có chút biểu cảm, hắn cau mày lại, dường như có phần khó xử, “Cô ấy biết chắc chắn sẽ nổi giận.”
“…”
Một lúc lâu sau ông cụ mới ổn định hô hấp, vậy nhưng hiển nhiên là lửa giận vẫn không biến mất, chế giễu mắng: “Tôi còn tưởng rằng người thừa kế nhà họ Đường là người có khí phách, hóa ra chỉ là đồ nhu nhược có thể quỳ gối vì một người phụ nữ!”
Đường Diệc không dao động, ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào: “Ông muốn chọn quỳ?”
Ông cụ lạnh lùng nhìn hắn, một lúc lâu sau chợt nói: “Cậu không cảm thấy mình có gì đó không đúng sao?”
Đường Diệc dừng một chút.
Lát sau, hắn ngước mắt, môi mỏng nhếch lên, thế mà lại cười, “Đúng vậy, tôi không cảm thấy mình làm sai gì cả. Thương trường như chiến trường, đã đánh cược thì phải chịu thua, lỗi sai là của ông ta, tại sao tôi phải khoan nhượng, còn cho ông ta cơ hội nữa?”
Đôi môi ông cụ mấp máy, tức giận đến giống như muốn nói gì đó.
“A, đúng rồi, ông ta dẫn theo vợ và hai đứa con đến công ty quỳ nửa tiếng —— nhưng vậy thì sao?” Đường Diệc cười rộ lên, cảm xúc dưới dần dần nhuộm đầy phóng túng khó mà thu liễm, “Quỳ là chuyện lớn? Nửa tiếng thì làm sao? Ông ta quỳ là tôi phải thông cảm, phải không đành lòng? Xin lỗi, hoàn toàn không có —— giống như lúc tôi nói xin lỗi cũng hoàn toàn không cảm thấy mình cần phải xin lỗi.”
“…”
Đường Diệc cười đủ rồi, nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt của mấy người bảo vệ và ông cụ Nguyên đang nhìn hắn. Bọn họ có hoảng sợ, có oán hận, còn không hẹn mà cùng chán ghét.
Bọn họ nhìn hắn giống như đang nhìn một con quái vật.
Đường Diệc đã quá quen rồi, hắn lười nhác uể oải thấp giọng nói: “Nói xong rồi, ra giá đi.”
Cuối cùng ông cụ cũng định thần lại: “Nếu cậu không quan tâm gì cả, vậy thì còn muốn quyển sách đó làm gì!”
“Là cô ấy muốn.” Đường Diệc nói.
Trên mặt ông cụ càng thêm chán ghét: “Nhà họ Lâm là Côn khúc thế gia, cội nguồn ưu tú, đến thế hệ này sao lại dính dáng với cậu?”
“――”
Bỗng nhiên cảm xúc trong đáy mắt kẻ điên dâng trào, thiếu chút nữa không ngăn được ác ý trong mắt.
Vài giây sau hắn chậm rãi thở ra, gật đầu: “Giống như ông vừa thấy, tôi vô giáo dục, không hiểu tình người, máu lạnh, cuồng vọng, ích kỷ, làm theo ý mình, đồ điên, bệnh thần kinh…”
“Nhưng cô ấy thì khác.” Hắn mở hai bàn tay ra, rồi lại siết chặt, giống như nắm lấy thứ gì đó trong hư không, “Cô ấy hoàn toàn khác với tôi. Trên người cô ấy có tất cả những gì tốt đẹp và rực rỡ mà tôi từng nhìn thấy. Vì để cô ấy và bên cạnh cô sạch sẽ, tôi có thể làm bất cứ điều gì, và cũng không để tâm gì cả.”
Hắn giương mắt nói: “Cho nên tôi nói ông cứ ra giá tùy thích, muốn đánh muốn quỳ hay gì khác, tôi đều ——”
“Tôi để tâm.”
“…”
Chợt Đường Diệc cứng đờ.
“Tôi không cần sách nữa.” Một bóng dáng xinh đẹp tiến vào từ cổng sân phía sau Đường Diệc, dừng lại bên cạnh hắn, “Rất xin lỗi, làm phiền ngài rồi, chúng tôi đi ngay đây.”
Lâm Thanh Nha cúi người với ông cụ Nguyên, sau đó cô giữ chặt tay đang nắm lấy hư không của Đường Diệc.
Vừa phiền muộn lại bất đắc dĩ, mà vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng.
“Về nhà với em.”
Ông cụ nhìn dáng vẻ của hai người, sớm đã tức giận đến hất tay áo, ôm hộp đựng đầy sách cổ xoay người quay trở lại trong sân nhà mình.
Cổng sân biệt thự bị đóng sầm vang vọng ——
“Sau này đừng đến mượn nữa, tôi không cho các người mượn sách này đâu!”
“…”
Ngoài sân yên tĩnh.
Lâm Thanh Nha sớm đã hoàn hồn lại trong tiếng đóng sầm cửa vang dội kia, hành vi quá vô lễ ở trước mặt người lớn như vậy là trường hợp điển hình trái với gia giáo nhà họ Lâm, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng vượt quá giới hạn như thế này.
Nhưng Lâm Thanh Nha vẫn không buông tay: Bây giờ đã vượt quá giới hạn thế thì để lâu chút; cố gắng lấy được dũng khí như này không dễ dàng gì, lần tiếp theo không biết phải chờ tới khi nào.
Cô tự trấn an mình như thế nhưng trong lòng Lâm Thanh Nha vẫn không khỏi có chút loạn, hô hấp cũng không ổn định.
Đang đầu hạ nên mặc quần áo khá ít, cách hai lớp vải mỏng, cảm xúc buồn bã chẳng còn lại gì, lúc này khi bình tĩnh lại, cô gần như có thể cảm nhận được các khối cơ bụng hơi cứng rắn của Đường Diệc cộm trước người cô.
Càng muốn lờ đi thì càng thêm mẫn cảm, tiểu Bồ Tát trắng như tuyết thiếu chút nữa tự “thiêu đốt” mình thành hoa hạnh xinh đẹp ướt át đầu cành.
Cô chỉ chờ Đường Diệc có một động tác là lập tức buông tay ra lùi lại, thế nhưng người nọ vẫn không nhúc nhích.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng tiểu Bồ Tát cũng không nhịn được nữa, vậy nhưng cô không có mặt mũi ngẩng lên, cô ôm hắn hỏi: “Đường Diệc, tại sao anh không nói gì?”
Trên đỉnh đầu im lặng vài giây, một giọng nói trầm thấp vang lên, “Anh đang lặp lại.”
“…Sao cơ?”
“Trong não có cái máy lặp lại, bây giờ đang lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của em.”
Lâm Thanh Nha im lặng.
Giọng nói trên đỉnh đầu hạ giọng xuống: “Sao không hỏi anh đó là câu nào?”
Lâm Thanh Nha không bị mắc mưu hắn, nhỏ giọng nói: “Em biết là câu nào.”
“Hửm, là câu nào?”
“…”
Tiểu Bồ Tát nghẹn họng không đáp.
Đường Diệc lại cười rộ lên đến vai lưng căng cứng, khẽ thở dài với đuôi mắt cười: “Nếu tuần tới anh không ngủ được, tiểu Bồ Tát phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì lời thú nhận của em.”
Lâm Thanh Nha chần chừ lùi về sau, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhưng trông anh rất bình tĩnh.”
“Thật không?”
Đường Diệc nắm lấy cổ tay xinh đẹp cô buông thõng bên người, đặt các ngón tay trắng nõn của cô lên ngực trái của mình. Lâm Thanh Nha hơi hoảng, vừa định rút tay về lại bị hắn kéo về ——
“Lắng nghe.”
Lâm Thanh Nha dừng lại.
Là tiếng tim đập của hắn, dồn dập, mạnh mẽ, giống như đập trong lòng bàn tay của cô.
“Bình tĩnh không?” Đường Diệc hỏi.
Lâm Thanh Nha lắc đầu.
“Không, là rất bình tĩnh.” Đường Diệc nói.
Lâm Thanh Nha: “?”
“Vừa rồi còn dữ dội hơn bây giờ nhiều,” Đường Diệc lười nhác rũ mắt, cười không đứng đắn, ánh mắt lại sâu như vực thẳm, “Anh còn tưởng rằng mình sắp chết kia kìa.”
Lâm Thanh Nha nghiêm túc nói: “Đừng có lấy chuyện sống chết ra đùa.”
“Anh không có đùa, đến di ngôn anh cũng đã nghĩ sẵn rồi, chỉ bốn chữ thôi,” Đường Diệc ôm eo tiểu Bồ Tát, không cho cô lùi lại, hắn cúi người kề sát cô, “…Chết có ý nghĩa.”
“?”
Lâm Thanh Nha không kịp phản ứng, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đen như mực dâng trào dòng cảm xúc mãnh liệt cách cô rất gần, còn cô thì bị một nụ hôn mãnh liệt lại không thể kìm nén được bao phủ lấy.
Lâm Thanh Nha trở về đoàn với tay không, việc đầu tiên chính là đến văn phòng của trưởng đoàn tìm Hướng Hoa Tụng chủ động nhận sai. Bỏ qua chi tiết, nhưng cô không giấu giếm nguyên nhân chủ yếu, thẳng thắn thành khẩn giải thích ngọn nguồn.
Cuối cùng cô quy hết về mình: “Để Đường Diệc cuốn vào chuyện của đoàn kịch là lỗi của cháu, chuyện này để một mình cháu chịu trách nhiệm.”
“Ôi, Thanh Nha, cháu nói thế thì khách sáo quá,” Hướng Hoa Tụng giãn cặp mày cau lại khi nghe cô nói ra, “Không nói đến chuyện sếp Đường rót vốn giải quyết vấn đề lửa sém lông mày của chúng ta, dù chỉ nói đến chuyện sách cổ, ông cụ cũng là nể mặt mẹ cháu mới đồng ý cho mượn.”
Lâm Thanh Nha không đùn đẩy: “Do cháu mà việc mượn sách thất bại là sự thật, chuyện ‘Tuyển tập nhạc phổ cửu cung’, cháu muốn xin nghỉ quay về nhà ông ngoại một chuyến, xem thử xem bên chỗ ông còn con đường khác hay không.”
“Không thành vấn đề. Có thì không thể tốt hơn, cho dù không có chúng ta cũng không phải không có nó thì không biên được vở diễn mới, cháu đừng khó xử.”
“Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú Hướng.”
“Có điều tại sao sếp Đường kết thù kết oán với ông cụ thế? Ông cụ là lão diễn viên nghiệp dư, chú quen ông ấy đã được nhiều năm, ông ấy rất ít khi qua lại với người ngoài, không thì chú cũng không biết quyển ‘Tuyển tập nhạc phổ cửu cung’ này ở trong tay ông ấy.”
Lâm Thanh Nha ngạc nhiên hỏi: “Cho nên hẳn là ông ấy không có bất kỳ liên quan nào với Đường Diệc?”
“Nên không có thì phải, thời trẻ ông cụ đã bắt đầu kinh doanh, nhưng đã về hưu hơn chục năm rồi, tài sản trong nhà đã chia hết cho các con của ông ấy… Hỏng rồi! Chú biết sao lại thế này!”
Lâm Thanh Nha vẫn còn đang ngớ người thì thấy Hướng Hoa Tụng vội vội vàng vàng đứng dậy sau bàn làm việc, nhanh chóng bước vòng qua đến trước mặt cô: “Sao chú lại quên mất thế này! Cậu con trai út của ông ấy chính là chủ của công ty tư nhân tài trợ cho đoàn của chúng ta trước đó, bị tập đoàn Thành Thang thu mua!”
Lâm Thanh Nha ngẩn người.
Dưới sự nhắc nhở của Hướng Hoa Tụng, chút ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu cô.
【…Vốn công ty tư nhân đứng sau đoàn Côn kịch Phương Cảnh có thể thanh toán hết khoản vay vào đêm cuối cùng hết hạn, tránh bị thu mua —— nhưng lại rơi vào ngày cuối tuần, ngân hàng không làm việc. Vì để có thêm thời gian hai ngày, ông chủ dẫn theo một nhà già trẻ đến công ty quỳ lạy Đường Diệc!】
【Kẻ điên chẳng buồn chớp mắt, nên mở họp thì mở họp, nên làm việc thì làm việc, để mặc một nhà già trẻ quỳ nửa tiếng, còn mình thì làm việc của mình…】
Lâm Thanh Nha bừng tỉnh, tâm tình vừa phức tạp lại bất đắc dĩ.
Hướng Hoa Tụng lúng túng xoa tay: “Chuyện này còn đồn ầm cả lên, ông cụ Nguyên không ngó ngàng đến chuyện của mấy người con trai từ lâu, nhưng hẳn trong lòng không buông được, chẳng trách sẽ làm khó các cháu.”
Lâm Thanh Nha thở dài: “Tình hình của con trai ông ấy hiện giờ thế nào?”
Hướng Hoa Tụng nói: “Mấy người anh trai của hắn đã giúp đỡ cả nhà bọn họ, nghe nói đã đổi nghề rồi. Ngoại trừ danh dự bị ảnh hưởng thì không xảy ra chuyện lớn gì.”
Lâm Thanh Nha thoáng yên tâm.
Hướng Hoa Tụng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lắc đầu than thở: “Tính tình của vị thái tử Thành Thang này không ai trong Bắc Thành là không biết. Nhưng do cậu ta có năng lực có tư bản, lại có con quái vật khổng lồ nhà họ Đường che chở, có lẽ đời này không có vách tường nào va vào cậu ta được —— khó trách dưỡng ra cái tính nết này.”
“…”
Lâm Thanh Nha định giải thích thay Đường Diệc nhưng lại không thể nói gì, đành phải từ bỏ.
Có điều dáng vẻ muốn nói lại thôi này bị Hướng Hoa Tụng nhìn thấy, ông hiểu lầm thành ý khác: “Thanh Nha, cháu đừng nghĩ nhiều, chú không có ý chia rẽ các cháu. Miễn là sếp Đường thật lòng theo đuổi cháu, ở trước mặt cháu sẽ kiềm chế lại chút, cháu đừng lo lắng quá.”
Lâm Thanh Nha nghe vậy càng muốn nói lại thôi.
Nhưng suy cho cùng thì cô không có tính cách kể chuyện riêng tư cho người ngoài nghe, cho nên cuối cùng chỉ lắc đầu nói: “Vâng, cháu không có lo lắng ạ.”
Hướng Hoa Tụng càng thêm xấu hổ, nói sang chuyện khác: “Cái kia, sếp Đường đi cùng cháu đến đây à, đang chờ bên ngoài đoàn kịch sao?”
Lâm Thanh Nha: “Không ạ, anh ấy nói bận việc nên về công ty trước.”
Hướng Hoa Tụng sửng sốt, lập tức nói đùa: “Đúng là hiếm thấy thật.”
“Sao ạ?”
“Ha ha, không phải mấy người trẻ tuổi trong đoàn đều nói đùa sao, sếp Đường theo đuổi cháu giống như nam châm hút sắt vậy, chỉ cần có thời gian, đến đâu cũng phải đi theo.”
“…” Người nói vô tình.
Lâm Thanh Nha thì nghe mà ngẩn ra.
Đến lúc này cô mới nhớ, Đường Diệc biết tầm quan trọng của quyển sách cổ kia, cũng biết bởi vì hắn mà ông cụ Nguyên mới từ chối cho mượn, nhưng từ khi rời khỏi nhà họ Nguyên, hắn không hề nhắc đến một chữ về chuyện quyển sách cổ.
Đó tuyệt đối không phải tính cách của hắn.
Biểu cảm của Lâm Thanh Nha có hơi hoảng, cô cầm túi trên sofa lên, đứng dậy: “Chú Hướng, cháu phải quay lại một chuyến.”
“Đi đâu thế?”
“Nhà ông cụ Nguyên.”
“Cháu muốn đi tìm ông cụ để nói giúp à? Chú khuyên cháu đừng đi, ông cụ ấy cố chấp lắm, chỉ sợ khó nói chuyện.”
“Không phải,” Lâm Thanh Nha bất an đến siết chặt tay, “Cháu lo là Đường Diệc quay lại tìm ông ấy.”
“Sếp Đường? Cậu ta quay lại làm cái ——” Hướng Hoa Tụng còn chưa nói hết, sắc mặt cũng thay đổi, “Thật là ở chung nhiều, sao chú có thể quên mất tính tình bạo lực của sếp Đường được chứ? Ông cụ ấy đã lớn tuổi, không chịu nổi xô xát! Mau mau, chú lái xe, chú đi cùng qua đó!”
“…”
Tình hình cấp bách, Lâm Thanh Nha không có thời gian từ chối, cùng Hướng Hoa Tụng bước nhanh ra cửa.
Biệt thự nhà họ Nguyên.
Ở cổng sân có tiếng ồn ào, khi ông cụ Nguyên đi phía sau nhân viên bảo vệ dắt theo chó ra đến, Đường Diệc đã cùng hai bảo vệ nhà họ Nguyên giằng co được một lúc lâu.
“Sếp Đường oai quá nhỉ,” ông cụ nhìn thấy Đường Diệc là cơn giận ngút trời, lạnh lùng châm chọc, “Thế nào, bây giờ cái biệt thự này cũng là địa bàn của Thành Thang các cậu, cho nên ngươi uy phong như sếp Đường chơi đùa đến nhà của tôi?”
Cuối cùng Đường Diệc cũng chờ được chính chủ.
Hắn giảm bớt lực, buông cánh tay khỏi hai nhân viên bảo vệ bị hắn khống chế. Đè nén sự thù địch trên mặt xuống, Đường Diệc ngước mắt nhìn qua.
“Nguyên Hồng Bác là con trai ông?”
“…”
Dường như ông cụ bị tên trẻ tuổi không nói tiếng người này chọc giận không nhẹ.
Ông chậm rãi hít thở hai hơi, không định đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn Đường Diệc. Con chó bên cạnh rất hiểu tâm tư chủ nhân, cũng có lẽ theo bản năng cảm thấy người trước mặt chẳng phải loại hiền lành gì, dưới sự kìm hãm của sợi dây trong tay bảo vệ, nó nhe răng há mõm sủa Đường Diệc.
Đường Diệc làm như không thấy, uể oải cụp mắt xuống cam chịu: “Tôi muốn quyển sách trong tay ông, ông ra giá đi.”
Ông cụ giận đến tức cười, thiếu chút nữa cho người thả chó: “Mọi người đều nói sếp Đường của Thành Thang khó lường, tuổi còn trẻ mà đã tàn nhẫn độc ác, nhận chức chưa được mấy năm đã chỉnh đốn thỏa đáng nửa cái Thành Thang. tôi còn tưởng rằng năng lực ghê gớm, hóa ra nghe danh không bằng gặp mặt?”
Đường Diệc bị mỉa mai trước mặt mấy bảo vệ nhưng hắn vẫn không có cảm xúc gì, giọng điệu gần như bình tĩnh và nghiêm túc: “Giá nào cũng có thể thương lượng.”
“Là tôi nể mặt cậu quá hay là cậu không nghe hiểu tiếng người?” Ông cụ lạnh mặt nổi giận, “Hay là phó chủ tịch Thành Thang cậu cuồng vọng đến mức cho rằng dưới bầu trời này có thể mua tất cả mọi thứ bằng tiền?!”
“Tiền đương nhiên không thể. Nhưng ông hiểu lầm rồi.” Cuối cùng Đường Diệc cũng ngước mắt lên.
“Tôi hiểu lầm cái gì!”
“Giá tôi nói không phải nói tiền mà là nói bất kỳ chuyện gì.” Từ đầu đến cuối giọng Đường Diệc vẫn bình tĩnh, hắn đi qua hai bảo vệ ở giữa, dừng phía trước con chó săn đang sủa hắn như điên.
“Gâu gâu!!”
Sợi dây vừa căng vừa run, bảo vệ dắt chó nhíu mày nhìn Đường Diệc.
Đường Diệc ngồi sụp xuống, cách một mét, hắn đối diện với con chó như là muốn nhào lên cắn hắn, sau đó hắn giương mắt lên nhìn ông cụ với đôi mắt vừa tối đen lại bình tĩnh.
“Ngày đó Nguyên Hồng Bác dẫn theo một nhà bốn người đến Thành Thang, quỳ nửa giờ ở bên ngoài văn phòng —— đó là người trong công ty tôi nói, tôi không để ý, có sai thì ông có thể sửa cho đúng.”
Ông cụ giận đến sắc mặt hết sức khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Bốn người cộng lại là quỳ hai tiếng, muốn gấp đôi ông có thể nói, tôi quỳ cho ông.”
Nhất thời ông cụ Nguyên nghẹn họng ở phía kia.
Ông chẳng bao giờ nghĩ rằng, cái người rõ ràng là thái tử của Thành Thang, là kẻ điên cuồng vọng có tiếng ở Bắc Thành thế mà nói ra lời này.
Đường Diệc không đợi được câu trả lời, hơi nhíu mày, chỉ vào con chó đang sủa như điên ở trước mặt: “Nếu ông cảm thấy không đủ thì cho nó cắn tôi, hoặc là để bọn họ đánh tôi một trận cũng được, tôi sẽ không đánh trả.”
Hắn ngẫm nghĩ, bổ sung, “Nặng nhẹ không sao, nhưng không thể làm bị thương nơi quần áo không che được.”
“…”
Sau sự im lặng gần như nghẹt thở, cuối cùng ông cụ cũng hoàn hồn, sắc mặt xanh mét: “Cậu đây là đang uy hiếp hay là đe dọa tôi?”
Đường Diệc im lặng đứng dậy: “Tôi chỉ đang bàn giá cả quyển sách với ông.”
Ông cụ sửng sốt: “Cậu nói ra giá chính là…”
Sau vài giây đối diện với Đường Diệc, cuối cùng ông cụ Nguyên cũng xác định: Không phải kẻ điên này đang nói đùa hay là đe dọa uy hiếp, hắn đang rất nghiêm túc.
Điên cũng là thật.
Ông cụ cảm giác mình không hề nguôi giận mà càng giận hơn, nhưng điều càng khiến ông giận hơn là, ông vậy mà đi so đo với một kẻ điên không bình thường và còn trẻ hơn ông cả đống tuổi.
Ông thật sự không thể để hắn quỳ ở trước cửa nhà họ Nguyên!
Ông cụ bừng bừng lửa giận, cũng không muốn nhìn thấy kẻ điên này, xoay đầu muốn quay về.
“Tôi bảo ông ra giá.”
Giọng nói lạnh như băng đuổi theo.
Ông cụ không định để ý tới hắn.
“Ông nhiều con cái, thóp và nhược điểm cũng nhiều, tôi không muốn uy hiếp ông.”
“――!”
Đột nhiên ông cụ dừng bước lại, đôi môi gần như run lên gì tức giận.
Ông xoay người lại, giận dữ trừng mắt nhìn người thanh niên đứng đó.
Người thanh niên vẫn bình tình như cũ, gương mặt sắc bén đẹp tuấn tú lười biếng lạnh lùng đến không cảm xúc: “Tôi nói tôi không muốn uy hiếp ông, cho nên cho ông ra giá.”
“Còn không bằng cậu trực tiếp uy hiếp tôi!”
“Không được.” Rốt cuộc người nọ cũng có chút biểu cảm, hắn cau mày lại, dường như có phần khó xử, “Cô ấy biết chắc chắn sẽ nổi giận.”
“…”
Một lúc lâu sau ông cụ mới ổn định hô hấp, vậy nhưng hiển nhiên là lửa giận vẫn không biến mất, chế giễu mắng: “Tôi còn tưởng rằng người thừa kế nhà họ Đường là người có khí phách, hóa ra chỉ là đồ nhu nhược có thể quỳ gối vì một người phụ nữ!”
Đường Diệc không dao động, ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào: “Ông muốn chọn quỳ?”
Ông cụ lạnh lùng nhìn hắn, một lúc lâu sau chợt nói: “Cậu không cảm thấy mình có gì đó không đúng sao?”
Đường Diệc dừng một chút.
Lát sau, hắn ngước mắt, môi mỏng nhếch lên, thế mà lại cười, “Đúng vậy, tôi không cảm thấy mình làm sai gì cả. Thương trường như chiến trường, đã đánh cược thì phải chịu thua, lỗi sai là của ông ta, tại sao tôi phải khoan nhượng, còn cho ông ta cơ hội nữa?”
Đôi môi ông cụ mấp máy, tức giận đến giống như muốn nói gì đó.
“A, đúng rồi, ông ta dẫn theo vợ và hai đứa con đến công ty quỳ nửa tiếng —— nhưng vậy thì sao?” Đường Diệc cười rộ lên, cảm xúc dưới dần dần nhuộm đầy phóng túng khó mà thu liễm, “Quỳ là chuyện lớn? Nửa tiếng thì làm sao? Ông ta quỳ là tôi phải thông cảm, phải không đành lòng? Xin lỗi, hoàn toàn không có —— giống như lúc tôi nói xin lỗi cũng hoàn toàn không cảm thấy mình cần phải xin lỗi.”
“…”
Đường Diệc cười đủ rồi, nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt của mấy người bảo vệ và ông cụ Nguyên đang nhìn hắn. Bọn họ có hoảng sợ, có oán hận, còn không hẹn mà cùng chán ghét.
Bọn họ nhìn hắn giống như đang nhìn một con quái vật.
Đường Diệc đã quá quen rồi, hắn lười nhác uể oải thấp giọng nói: “Nói xong rồi, ra giá đi.”
Cuối cùng ông cụ cũng định thần lại: “Nếu cậu không quan tâm gì cả, vậy thì còn muốn quyển sách đó làm gì!”
“Là cô ấy muốn.” Đường Diệc nói.
Trên mặt ông cụ càng thêm chán ghét: “Nhà họ Lâm là Côn khúc thế gia, cội nguồn ưu tú, đến thế hệ này sao lại dính dáng với cậu?”
“――”
Bỗng nhiên cảm xúc trong đáy mắt kẻ điên dâng trào, thiếu chút nữa không ngăn được ác ý trong mắt.
Vài giây sau hắn chậm rãi thở ra, gật đầu: “Giống như ông vừa thấy, tôi vô giáo dục, không hiểu tình người, máu lạnh, cuồng vọng, ích kỷ, làm theo ý mình, đồ điên, bệnh thần kinh…”
“Nhưng cô ấy thì khác.” Hắn mở hai bàn tay ra, rồi lại siết chặt, giống như nắm lấy thứ gì đó trong hư không, “Cô ấy hoàn toàn khác với tôi. Trên người cô ấy có tất cả những gì tốt đẹp và rực rỡ mà tôi từng nhìn thấy. Vì để cô ấy và bên cạnh cô sạch sẽ, tôi có thể làm bất cứ điều gì, và cũng không để tâm gì cả.”
Hắn giương mắt nói: “Cho nên tôi nói ông cứ ra giá tùy thích, muốn đánh muốn quỳ hay gì khác, tôi đều ——”
“Tôi để tâm.”
“…”
Chợt Đường Diệc cứng đờ.
“Tôi không cần sách nữa.” Một bóng dáng xinh đẹp tiến vào từ cổng sân phía sau Đường Diệc, dừng lại bên cạnh hắn, “Rất xin lỗi, làm phiền ngài rồi, chúng tôi đi ngay đây.”
Lâm Thanh Nha cúi người với ông cụ Nguyên, sau đó cô giữ chặt tay đang nắm lấy hư không của Đường Diệc.
Vừa phiền muộn lại bất đắc dĩ, mà vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng.
“Về nhà với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.