Chương 102
Vu Triết
31/03/2021
Dịch: LTLT
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, Hoắc Nhiên vừa cúp điện thoại còn chưa bỏ lại vào túi thì Khấu Thầm đã lập tức hỏi: “Thế nào? Ba tôi có sốt ruột không?”
“Sốt ruột vô cùng. Tôi còn chưa nói xong thì chú ấy đã muốn dẫn người đến đánh lộn rồi.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “May mà tôi cản kịp, cảm thấy chú ấy muốn cúp điện thoại tôi đi gọi người trước.”
“Vậy sao?” Khấu Thầm nghe thế nhướng mày lên, dựa vào ghế, tay không còn đỡ đầu nữa, cười rất sung sướng, “Biểu hiện cũng được.”
“Chú ấy nói đến ngay.” Hoắc Nhiên nói, “Sao tôi cảm thấy… cậu bị người ta đánh, chú ấy rất khó chịu nhỉ?”
“Con trai bị đánh, người làm cha có thể sung sướng sao?” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Nói gì kỳ.”
“Không phải. Ý tôi là…” Hoắc Nhiên ngồi xuống cạnh Khấu Thầm, ôm vai cậu, “Cảm giác chú ấy mang đến cho tôi là… Đậu má? Con trai mình vô dụng vậy sao? Thế mà để người ta đánh? Chính là cảm giác này.”
“Nói nhảm.” Khấu Thầm vẫn rất vui vẻ, cơ thể trượt xuống, đầu nghiêng một bên, dựa vào người Hoắc Nhiên, “Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đánh nhau thua. Lúc tôi còn nhỏ, con đường chỗ nhà tôi, không cần biết là tên khốn mấy tuổi nào đều sợ tôi, thấy tôi đều đi đường vòng…”
“Chẳng phải chú ấy cực kỳ không muốn để cậu đánh nhau sao?” Hoắc Nhiên có hơi khó hiểu.
“Không giống.” Khấu Thầm sờ cái nơ con bướm trên trán của mình, “Không đánh nhau là một chuyện, để người ta đánh lại là chuyện khác.”
“… Ồ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Vậy hôm nay vì sao cậu… không ra tay? Cậu không phải đánh nhau mà là bị đánh.”
“Thì vừa vặn cho ba tôi biết, tôi đánh nhau là có nguyên nhân.” Khấu Thầm đung đưa mũi chân, “Thực ra chỉ là quan hệ của tôi với ba tôi mới bắt đầu có chút thay đổi, tôi không muốn để ông ấy thất vọng. Hôm nay không muốn ra tay, chỉ muốn chạy… chủ yếu là tôi cũng không ngờ thằng ngu đó có thể cầm đồ đập tôi.”
“Tôi sắp nổi điên đến mức nổ tung không khí rồi.” Hoắc Nhiên nhíu mày, bây giờ cậu nhớ lại cảnh vừa rồi vẫn còn cảm thấy hoảng sợ, “Lúc đó nếu như cậu không còn đứng nổi nữa thì cậu có tin tôi có thể đánh chết tên đó không?”
“Tin.” Khấu Thầm ngửa mặt lên nhìn Hoắc Nhiên, “Thật đó.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Thật đó, tôi tin thật mà.” Tay Khấu Thầm khẽ nhéo chân Hoắc Nhiên, “Cậu không biết lúc cậu quay đầu lại, ánh mắt đáng sợ cỡ nào đâu.”
“Đáng sợ sao?” Hoắc Nhiên có hơi thắc mắc, cậu chỉ nhớ tâm trạng của mình lúc đó, không tưởng tượng ra được vẻ mặt lúc đó như thế nào với lại có ánh mắt gì.
“Cực… kỳ đáng sợ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Thật đó, tôi chưa từng thấy cậu như thế. Cậu có biết tâm trạng tôi thế nào không?”
“Thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Sướng!” Khấu Thầm bật cười, “Nhiên Nhiên nhà tôi vì tôi mà lo lắng thành như thế. Cậu nói tôi có tâm trạng gì, tâm trạng sắp lên trời đó. Vốn dĩ để kẻ khác đánh đến choáng váng mặt mày rồi, vừa nhìn thấy cậu thì tôi càng choáng hơn, không đứng nổi nữa.”
“Bây giờ lại vui vẻ đến thế này à?” Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn cậu, “Vừa rồi còn như sắp chết tới nơi, nhịn lắm đúng không? Đau đến mức sắp chảy nước mắt cũng chỉ có thể nhịn, không thể tự hủy hình tượng.”
Khấu Thầm cười hì hì mấy tiếng: “Cậu chú ý chút, tôi sợ đau thì sợ đau, nhưng mà sợ đau không ảnh hưởng đến việc tôi đánh cậu, cậu vẫn không phải đối thủ của tôi.”
Hoắc Nhiên không nói, cũng cười hì hì theo Khấu Thầm.
Vết thương của Khấu Thầm không nghiêm trọng lắm, may lại một chút là được.
Nếu như là Hoắc Nhiên thì nằm xuống, bác sĩ may vèo vèo mấy cái đã xong rồi, không cần thuốc tê.
Nhưng Khấu Thầm thì khác, Khấu Thầm là một em bé yếu ớt, bước vào phòng khám thì từ bỏ cái gọi là hình tượng, có lẽ cảm thấy dù sao bác sĩ cũng không quen mình, quấn lấy bác sĩ yêu cầu phải làm đến mức “không đau chút nào”.
Cuối cùng, bác sĩ bị Khấu Thầm quấn không ngừng, thở dài nói: “Tiêm thuốc tê cho cậu, kim cũng dùng loại nhỏ nhất, may mí mắt, bình thường chỉ có con nít mới dùng, được chưa?”
“Cảm ơn bác sĩ ạ.” Khấu Thầm nói.
“Được rồi.” Bác sĩ nhìn Hoắc Nhiên, “Bạn của cậu chờ ở bên ngoài đi.”
“Vâng ạ.” Hoắc Nhiên gật đầu, xoay người chuẩn bị đi.
“Bên ngoài á?” Khấu Thầm nói, “Cậu ấy phải ở cạnh cháu. Cậu ấy không thể đứng bên cạnh sao ạ?”
Bác sĩ nhìn Khấu Thầm không trả lời.
“Cậu ngoan ngoãn ở đây đi.” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm, “Tôi chờ cậu ở ngoài, thời gian cậu nói nhảm đã may xong rồi đó!”
Có lẽ là vì căng thẳng, Khấu thầm nói rất nhiều, Hoắc Nhiên đứng ở hành lang còn có thể nghe thấy cậu đang lải nhải với bác sĩ ở bên trong. Tính tình của bác sĩ này rất tốt, nếu đổi thành Hoắc Nhiên thì chắc là không chịu được ba phút đã phải đánh Khấu Thầm một trận để làm tê toàn thân đưa vào phòng phẫu thuật.
Lúc đang ngồi trong hành lang thì điện thoại của Hoắc Nhiên vang lên, là Khấu Lão Nhị gọi đến, cậu vội vàng nghe: “Chú Khấu ạ.”
“Chú gọi cho Khấu Thầm sao nó không nghe máy?” Khấu Lão Nhị mới vô đã hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.
“Cậu ấy đang khâu vết thương…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong thì bị Khấu Lão Nhị ngắt lời.
“May? Sao còn phải khâu nữa? Nó để người ta đánh bể đầu rồi?” Khấu Lão Nhị vô cùng ngạc nhiên.
“… Vâng.” Hoắc Nhiên nói xong lại vội vang cất cao giọng giải thích, “Vết thương không lớn, chỉ là phải khâu mấy mũi, sẽ nhanh khỏi.”
“Mấy đứa đang ở đâu?” Khấu Lão Nhị hỏi, “Chú đến rồi, không thấy ai.”
“Phòng khám số ba bên khoa cấp cứu lầu một ạ.” Hoắc Nhiên nói.
Chưa đến ba mươi giây, Khấu Lão Nhị đã chạy từ sảnh lớn cấp cứu đến đây.
“Chú.” Hoắc Nhiên vội ra đón.
“Chỗ nào bị đập bể?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Sau ót ạ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, cảm giác áp bách của Khấu Lão Nhị quá mạnh, chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, mặt sa sầm hỏi đã khiến cậu bỗng dưng cảm thấy áp lực, giống như người đập Khấu Thầm là cậu vậy.
“Chắc đập ngu rồi nhỉ?” Khấu Lão Nhị nói.
“Chắc… không đâu ạ.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên không còn sức lực, “Cháu thấy còn… rất bình thường.”
“Có thể nhìn không ra.” Khấu Lão Nhị cười lạnh, “Dù sao bình thường cũng gần giống như thằng ngu rồi.”
Hoắc Nhiên rất bất mãn với hành vi rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng miệng vẫn chửi như này của Khấu Lão Nhị, không chút nghĩ ngợi nói lại: “Trí thông minh là di truyền, chủ yếu phải xem ba mẹ.”
“Hả?” Khấu Lão Nhị nhướng mày, nhìn cậu không lên tiếng.
“… Cháu vẫn luôn nghĩ rằng Khấu Thầm rất thông minh.” Hoắc Nhiên giải thích thêm.
“Cháu như này gọi là não tàn bảo vệ đúng không?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Không thể… nói như vậy.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Cháu gọi là phát hiện điểm sáng.”
Khấu Lão Nhị lại cười khẩy.
Khâu vết thương rất nhanh, dù sau chỉ khâu có ba mũi, Khấu Thầm không bao lâu đã ra ngoài, trên đầu quấn một vòng băng vải.
“Sao lại thành thế này rồi?” Khấu Lão Nhị giật mình, “Năm đó con bị người ta vây đánh còn đâm một dao cũng chưa quấn đầu thành thế này!”
Hoắc Nhiên hơi ngạc nhiên.
Chợt nhớ ra câu trả lời làm màu của Khấu Thầm lúc cậu nói ai bị đâm một dao mà còn đứng được vào lần đánh nhau ở sau quỷ lâu.
Cậu không thể sao? Tôi có thể.
“Lần đó không có ai đập vào đầu con mà.” Khấu Thầm nói.
“Còn bị thương chỗ nào không?” Khấu Lão Nhị cầm cánh tay cậu kéo qua quay mấy vòng, “Chụp phim chưa? Có bị chấn động não không?”
“Lát nữa có kết quả.” Khấu Thầm nói, “Bác sĩ kiểm tra cho con rồi, nói không có vấn đề lớn.”
“Ba là ai?” Khấu Lão Nhị bỗng nhiên hỏi.
“… Khấu Cảnh Thành, tên giang hồ là Khấu Lão Nhị, chiều vợ đến mức ở nhà làm mưa làm gió cả ngày.” Khấu Thầm nói, “Có một con gái rượu tên Khấu Tiêu với cả một đứa con trai không đáng tiền tên Khấu Thầm.”
“Thằng nhóc này thì sao?” Khấu Lão Nhị chỉ Hoắc Nhiên.
“Không quen.” Khấu Thầm nói.
“Cút.” Hoắc Nhiên trừng cậu.
“Hoắc Nhiên, biệt danh là Nhiên Nhiên, tên giang hồ là bé đáng yêu.” Khấu Thầm cười nói.
“Sao con có thể để người ta đánh kéo ở sau đầu?” Khấu Lão Nhị sau khi xác nhận trí thông minh với trí nhớ của Khấu Thầm thì vào chủ đề chính, “Mẹ nó con bị ngu hả? Đưa lưng về phía người ta?”
“Con đang chạy.” Khấu Thầm nói.
“Chạy?” Khấu Lão Nhị sửng sốt.
“Lúc con với Hoắc Nhiên mua quà cho ba thì thấy có người gây sự với Siêu Nhân.” Khấu Thầm nói, “Con chỉ đến giải vây, sau đó mấy đứa tụi con chạy, đằng sau không biết ai đuổi theo đập con một cái.”
“Tình huống bị người ta đuổi theo từ đằng sau rõ ràng chạy không thoát!” Khấu Lão Nhị sốt ruột, trừng Khấu Thầm, “Con còn chạy? Con chạy con khỉ! Quay lại đánh tụi nó chứ!”
Khấu Thầm không trả lời, chỉ nhướng mày.
Hoắc Nhiên phát hiện hai cha con này giống nhau đến mức nhướng mày cũng đều thống nhất nhướng chân mày bên trái.
“Nhằm vào ba đúng không?” Khấu Lão Nhị nhìn Khấu Thầm.
“Không có.” Khấu Thầm nói.
“Lần trước con nói con đánh nhau là có nguyên nhân, chẳng phải ba không nói gì sao?” Khấu Lão Nhị tiếp tục trừng Khấu Thầm, “Con còn chưa xong à?”
“Cũng không phải.” Khấu Thầm nói.
“Vậy thì là gì?” Khấu Lão Nhị hỏi.
Khấu Thầm không nói nữa, hắng giọng, bắt đầu im lặng.
Hoắc Nhiên đoán rằng giao lưu giữa hai người họ vẫn còn đang ở giai đoạn mới mở cửa, vẫn chưa suôn sẻ lắm. Với tính cách này của Khấu Thầm, có vài lời không nói ra được.
Lúc này cần người phát ngôn Hoắc Nhiên xuất hiện.
“Cậu ấy không muốn chú tức giận.” Hoắc Nhiên nói, “Sợ chú lo lắng.”
Khấu Lão Nhị há miệng, không nói nên lời.
“Chỉ muốn biểu hiện tốt một chút.” Hoắc Nhiên tiếp tục nói, “Với lại mới đầu… cậu ấy cảm thấy có thể chạy thoát, không ngờ tên đó dám đập như thế, giống như con khỉ, còn gầy.”
“Sau đó thì sao?” Khấu Lão Nhị nhíu mày, “Cứ thế để bọn chúng chạy?”
“Cháu đánh mấy cái.” Hoắc Nhiên nói, “Siêu Nhân đánh với bọn chúng, sau đó bọn chúng nhảy lan can chạy mất. Cháu không cho đuổi theo, Khấu Thầm đang bị thương.”
Khấu Lão Nhị im lặng một hồi: “Cũng được, không đứng yên xếp hàng chịu đánh.”
Mũi Khấu Thầm phun khí, tiếp tục im lặng.
Người phát ngôn Hoắc Nhiên cũng không biết nói thêm cái gì mới tốt, Khấu Lão Nhị cũng không mở miệng, thế là ba người cứ thế đứng thành một vòng tròn.
Đứng được khoảng ba mươi giây, Khấu Lão Nhị mới giống như chợt nhớ ra gì đó, nhìn Khấu Thầm: “Con mua quà cho ba à?”
Khấu Thầm cúi đầu không nói.
“Phải ạ, mua quà rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu ấy nói tuần sau là sinh nhật chú, muốn chuẩn bị quà.”
“Quà sinh nhật á?” Khấu Lão Nhị kinh hãi, lấy tay nâng cằm Khấu Thầm lên, “Này, hỏi con đó, mua quà sinh nhật cho ba à?”
“Đừng có động tay động chân!” Khấu Thầm kéo tay ba mình ra.
“Con mua cho ba.” Khấu Lão Nhị chỉ mình, “Quà sinh nhật à?”
“Vâng!” Khấu Thầm vì xấu hổ mà biểu hiện có hơi mất kiên nhẫn, “Mua rồi, quà sinh nhật, con tặng quà sinh nhật cho ba có gì lạ sao?”
“Đương nhiên lạ rồi.” Khấu Lão Nhị nói, “Con lớn đến chừng này, ngay cả rắm còn chưa tặng cho ba nữa.”
“Vậy con tặng rắm cho ba, ba muốn không?” Khấu Thầm nhìn ông.
“Con nói chuyện chú ý chút.” Khấu Lão Nhị chỉ cậu.
Khấu Thầm quay đầu đi chỗ khác, không nói nữa.
Ba người lại rơi vào sự im lặng lúng túng một lần nữa.
“À ừm…” Hoắc Nhiên không kiên trì được nữa, cố gắng mở miệng, nhưng mà sau khi mở miệng cũng không biết mình muốn nói gì, “À… thì, là…”
“Con trai ba trưởng thành rồi!” Khấu Lão Nhị bỗng nhiên nói.
“Dạ?” Hoắc Nhiên sửng sốt.
Khấu Thầm cũng quay đầu lại, không hiểu câu này có ý gì.
“Con trai ba trưởng thành rồi.” Khấu Lão Nhị ôm chầm lấy Khấu Thầm, vỗ mạnh một cái lên lưng cậu, vỗ thẳng đến đầu, “Vậy mà biết tặng quà sinh nhật cho ba! Vậy mà nhớ sinh nhật ba!”
“Đầu con! Ót của con!” Khấu Thầm hét, “Đừng vỗ! Đau! Vừa mới khâu ba mũi! Ba mũi đó!”
“Mua gì cho ba thế?” Khấu Lão Nhị cảm động, tiếp tục vỗ lưng cậu.
“Lát nữa về nhà đưa cho ba.” Khấu Thầm đẩy ông ra, “Xe con còn chưa lấy về, quà tặng còn đang ở trong tủ đựng đồ của trung tâm thương mại.”
“Là gì vậy?” Khấu Lão Nhị phấn khích hỏi.
“Bí mật.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên vội vàng lén lút, bình tĩnh, chậm rãi giấu cái túi đựng bình giữ nhiệt kia ra sau lưng.
“Ba về trước đi, chỗ con không có việc gì.” Khấu Thầm nói, “Lát nữa lấy kết quả chụp phim, con với Hoắc Nhiên đi lấy quà, ba chờ ở nhà đi.”
“Được.” Khấu Lão Nhị gật đầu.
“Vậy ba đi đi.” Khấu Thầm nhìn ông.
“Đi đây.” Khấu Lão Nhị cũng không nói nhiều, xoay người đi về phía cửa chính, đi mấy bước lại quay đầu về bổ sung một câu, “Phim chụp của con, lấy hay không kết quả cũng giống nhau, dù có chấn động não cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày, không có gì ghê gớm.”
“Dạ.” Khấu Thầm đáp.
Sau khi bóng dáng Khấu Lão Nhị biến mất, Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
“Sao thế?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên nghe ra được trong một chữ này có giọng mũi rõ ràng.
“Khóc rồi à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Im miệng.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên cười, dùng sức xoa mấy cái trên lưng Khấu Thầm.
_________________
Lảm nhảm: Bé đáng thương đúng là đáng thương mà ;_; Xúc động đến khóc luôn
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, Hoắc Nhiên vừa cúp điện thoại còn chưa bỏ lại vào túi thì Khấu Thầm đã lập tức hỏi: “Thế nào? Ba tôi có sốt ruột không?”
“Sốt ruột vô cùng. Tôi còn chưa nói xong thì chú ấy đã muốn dẫn người đến đánh lộn rồi.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “May mà tôi cản kịp, cảm thấy chú ấy muốn cúp điện thoại tôi đi gọi người trước.”
“Vậy sao?” Khấu Thầm nghe thế nhướng mày lên, dựa vào ghế, tay không còn đỡ đầu nữa, cười rất sung sướng, “Biểu hiện cũng được.”
“Chú ấy nói đến ngay.” Hoắc Nhiên nói, “Sao tôi cảm thấy… cậu bị người ta đánh, chú ấy rất khó chịu nhỉ?”
“Con trai bị đánh, người làm cha có thể sung sướng sao?” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Nói gì kỳ.”
“Không phải. Ý tôi là…” Hoắc Nhiên ngồi xuống cạnh Khấu Thầm, ôm vai cậu, “Cảm giác chú ấy mang đến cho tôi là… Đậu má? Con trai mình vô dụng vậy sao? Thế mà để người ta đánh? Chính là cảm giác này.”
“Nói nhảm.” Khấu Thầm vẫn rất vui vẻ, cơ thể trượt xuống, đầu nghiêng một bên, dựa vào người Hoắc Nhiên, “Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đánh nhau thua. Lúc tôi còn nhỏ, con đường chỗ nhà tôi, không cần biết là tên khốn mấy tuổi nào đều sợ tôi, thấy tôi đều đi đường vòng…”
“Chẳng phải chú ấy cực kỳ không muốn để cậu đánh nhau sao?” Hoắc Nhiên có hơi khó hiểu.
“Không giống.” Khấu Thầm sờ cái nơ con bướm trên trán của mình, “Không đánh nhau là một chuyện, để người ta đánh lại là chuyện khác.”
“… Ồ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Vậy hôm nay vì sao cậu… không ra tay? Cậu không phải đánh nhau mà là bị đánh.”
“Thì vừa vặn cho ba tôi biết, tôi đánh nhau là có nguyên nhân.” Khấu Thầm đung đưa mũi chân, “Thực ra chỉ là quan hệ của tôi với ba tôi mới bắt đầu có chút thay đổi, tôi không muốn để ông ấy thất vọng. Hôm nay không muốn ra tay, chỉ muốn chạy… chủ yếu là tôi cũng không ngờ thằng ngu đó có thể cầm đồ đập tôi.”
“Tôi sắp nổi điên đến mức nổ tung không khí rồi.” Hoắc Nhiên nhíu mày, bây giờ cậu nhớ lại cảnh vừa rồi vẫn còn cảm thấy hoảng sợ, “Lúc đó nếu như cậu không còn đứng nổi nữa thì cậu có tin tôi có thể đánh chết tên đó không?”
“Tin.” Khấu Thầm ngửa mặt lên nhìn Hoắc Nhiên, “Thật đó.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Thật đó, tôi tin thật mà.” Tay Khấu Thầm khẽ nhéo chân Hoắc Nhiên, “Cậu không biết lúc cậu quay đầu lại, ánh mắt đáng sợ cỡ nào đâu.”
“Đáng sợ sao?” Hoắc Nhiên có hơi thắc mắc, cậu chỉ nhớ tâm trạng của mình lúc đó, không tưởng tượng ra được vẻ mặt lúc đó như thế nào với lại có ánh mắt gì.
“Cực… kỳ đáng sợ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Thật đó, tôi chưa từng thấy cậu như thế. Cậu có biết tâm trạng tôi thế nào không?”
“Thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Sướng!” Khấu Thầm bật cười, “Nhiên Nhiên nhà tôi vì tôi mà lo lắng thành như thế. Cậu nói tôi có tâm trạng gì, tâm trạng sắp lên trời đó. Vốn dĩ để kẻ khác đánh đến choáng váng mặt mày rồi, vừa nhìn thấy cậu thì tôi càng choáng hơn, không đứng nổi nữa.”
“Bây giờ lại vui vẻ đến thế này à?” Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn cậu, “Vừa rồi còn như sắp chết tới nơi, nhịn lắm đúng không? Đau đến mức sắp chảy nước mắt cũng chỉ có thể nhịn, không thể tự hủy hình tượng.”
Khấu Thầm cười hì hì mấy tiếng: “Cậu chú ý chút, tôi sợ đau thì sợ đau, nhưng mà sợ đau không ảnh hưởng đến việc tôi đánh cậu, cậu vẫn không phải đối thủ của tôi.”
Hoắc Nhiên không nói, cũng cười hì hì theo Khấu Thầm.
Vết thương của Khấu Thầm không nghiêm trọng lắm, may lại một chút là được.
Nếu như là Hoắc Nhiên thì nằm xuống, bác sĩ may vèo vèo mấy cái đã xong rồi, không cần thuốc tê.
Nhưng Khấu Thầm thì khác, Khấu Thầm là một em bé yếu ớt, bước vào phòng khám thì từ bỏ cái gọi là hình tượng, có lẽ cảm thấy dù sao bác sĩ cũng không quen mình, quấn lấy bác sĩ yêu cầu phải làm đến mức “không đau chút nào”.
Cuối cùng, bác sĩ bị Khấu Thầm quấn không ngừng, thở dài nói: “Tiêm thuốc tê cho cậu, kim cũng dùng loại nhỏ nhất, may mí mắt, bình thường chỉ có con nít mới dùng, được chưa?”
“Cảm ơn bác sĩ ạ.” Khấu Thầm nói.
“Được rồi.” Bác sĩ nhìn Hoắc Nhiên, “Bạn của cậu chờ ở bên ngoài đi.”
“Vâng ạ.” Hoắc Nhiên gật đầu, xoay người chuẩn bị đi.
“Bên ngoài á?” Khấu Thầm nói, “Cậu ấy phải ở cạnh cháu. Cậu ấy không thể đứng bên cạnh sao ạ?”
Bác sĩ nhìn Khấu Thầm không trả lời.
“Cậu ngoan ngoãn ở đây đi.” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm, “Tôi chờ cậu ở ngoài, thời gian cậu nói nhảm đã may xong rồi đó!”
Có lẽ là vì căng thẳng, Khấu thầm nói rất nhiều, Hoắc Nhiên đứng ở hành lang còn có thể nghe thấy cậu đang lải nhải với bác sĩ ở bên trong. Tính tình của bác sĩ này rất tốt, nếu đổi thành Hoắc Nhiên thì chắc là không chịu được ba phút đã phải đánh Khấu Thầm một trận để làm tê toàn thân đưa vào phòng phẫu thuật.
Lúc đang ngồi trong hành lang thì điện thoại của Hoắc Nhiên vang lên, là Khấu Lão Nhị gọi đến, cậu vội vàng nghe: “Chú Khấu ạ.”
“Chú gọi cho Khấu Thầm sao nó không nghe máy?” Khấu Lão Nhị mới vô đã hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.
“Cậu ấy đang khâu vết thương…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong thì bị Khấu Lão Nhị ngắt lời.
“May? Sao còn phải khâu nữa? Nó để người ta đánh bể đầu rồi?” Khấu Lão Nhị vô cùng ngạc nhiên.
“… Vâng.” Hoắc Nhiên nói xong lại vội vang cất cao giọng giải thích, “Vết thương không lớn, chỉ là phải khâu mấy mũi, sẽ nhanh khỏi.”
“Mấy đứa đang ở đâu?” Khấu Lão Nhị hỏi, “Chú đến rồi, không thấy ai.”
“Phòng khám số ba bên khoa cấp cứu lầu một ạ.” Hoắc Nhiên nói.
Chưa đến ba mươi giây, Khấu Lão Nhị đã chạy từ sảnh lớn cấp cứu đến đây.
“Chú.” Hoắc Nhiên vội ra đón.
“Chỗ nào bị đập bể?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Sau ót ạ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, cảm giác áp bách của Khấu Lão Nhị quá mạnh, chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, mặt sa sầm hỏi đã khiến cậu bỗng dưng cảm thấy áp lực, giống như người đập Khấu Thầm là cậu vậy.
“Chắc đập ngu rồi nhỉ?” Khấu Lão Nhị nói.
“Chắc… không đâu ạ.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên không còn sức lực, “Cháu thấy còn… rất bình thường.”
“Có thể nhìn không ra.” Khấu Lão Nhị cười lạnh, “Dù sao bình thường cũng gần giống như thằng ngu rồi.”
Hoắc Nhiên rất bất mãn với hành vi rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng miệng vẫn chửi như này của Khấu Lão Nhị, không chút nghĩ ngợi nói lại: “Trí thông minh là di truyền, chủ yếu phải xem ba mẹ.”
“Hả?” Khấu Lão Nhị nhướng mày, nhìn cậu không lên tiếng.
“… Cháu vẫn luôn nghĩ rằng Khấu Thầm rất thông minh.” Hoắc Nhiên giải thích thêm.
“Cháu như này gọi là não tàn bảo vệ đúng không?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Không thể… nói như vậy.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Cháu gọi là phát hiện điểm sáng.”
Khấu Lão Nhị lại cười khẩy.
Khâu vết thương rất nhanh, dù sau chỉ khâu có ba mũi, Khấu Thầm không bao lâu đã ra ngoài, trên đầu quấn một vòng băng vải.
“Sao lại thành thế này rồi?” Khấu Lão Nhị giật mình, “Năm đó con bị người ta vây đánh còn đâm một dao cũng chưa quấn đầu thành thế này!”
Hoắc Nhiên hơi ngạc nhiên.
Chợt nhớ ra câu trả lời làm màu của Khấu Thầm lúc cậu nói ai bị đâm một dao mà còn đứng được vào lần đánh nhau ở sau quỷ lâu.
Cậu không thể sao? Tôi có thể.
“Lần đó không có ai đập vào đầu con mà.” Khấu Thầm nói.
“Còn bị thương chỗ nào không?” Khấu Lão Nhị cầm cánh tay cậu kéo qua quay mấy vòng, “Chụp phim chưa? Có bị chấn động não không?”
“Lát nữa có kết quả.” Khấu Thầm nói, “Bác sĩ kiểm tra cho con rồi, nói không có vấn đề lớn.”
“Ba là ai?” Khấu Lão Nhị bỗng nhiên hỏi.
“… Khấu Cảnh Thành, tên giang hồ là Khấu Lão Nhị, chiều vợ đến mức ở nhà làm mưa làm gió cả ngày.” Khấu Thầm nói, “Có một con gái rượu tên Khấu Tiêu với cả một đứa con trai không đáng tiền tên Khấu Thầm.”
“Thằng nhóc này thì sao?” Khấu Lão Nhị chỉ Hoắc Nhiên.
“Không quen.” Khấu Thầm nói.
“Cút.” Hoắc Nhiên trừng cậu.
“Hoắc Nhiên, biệt danh là Nhiên Nhiên, tên giang hồ là bé đáng yêu.” Khấu Thầm cười nói.
“Sao con có thể để người ta đánh kéo ở sau đầu?” Khấu Lão Nhị sau khi xác nhận trí thông minh với trí nhớ của Khấu Thầm thì vào chủ đề chính, “Mẹ nó con bị ngu hả? Đưa lưng về phía người ta?”
“Con đang chạy.” Khấu Thầm nói.
“Chạy?” Khấu Lão Nhị sửng sốt.
“Lúc con với Hoắc Nhiên mua quà cho ba thì thấy có người gây sự với Siêu Nhân.” Khấu Thầm nói, “Con chỉ đến giải vây, sau đó mấy đứa tụi con chạy, đằng sau không biết ai đuổi theo đập con một cái.”
“Tình huống bị người ta đuổi theo từ đằng sau rõ ràng chạy không thoát!” Khấu Lão Nhị sốt ruột, trừng Khấu Thầm, “Con còn chạy? Con chạy con khỉ! Quay lại đánh tụi nó chứ!”
Khấu Thầm không trả lời, chỉ nhướng mày.
Hoắc Nhiên phát hiện hai cha con này giống nhau đến mức nhướng mày cũng đều thống nhất nhướng chân mày bên trái.
“Nhằm vào ba đúng không?” Khấu Lão Nhị nhìn Khấu Thầm.
“Không có.” Khấu Thầm nói.
“Lần trước con nói con đánh nhau là có nguyên nhân, chẳng phải ba không nói gì sao?” Khấu Lão Nhị tiếp tục trừng Khấu Thầm, “Con còn chưa xong à?”
“Cũng không phải.” Khấu Thầm nói.
“Vậy thì là gì?” Khấu Lão Nhị hỏi.
Khấu Thầm không nói nữa, hắng giọng, bắt đầu im lặng.
Hoắc Nhiên đoán rằng giao lưu giữa hai người họ vẫn còn đang ở giai đoạn mới mở cửa, vẫn chưa suôn sẻ lắm. Với tính cách này của Khấu Thầm, có vài lời không nói ra được.
Lúc này cần người phát ngôn Hoắc Nhiên xuất hiện.
“Cậu ấy không muốn chú tức giận.” Hoắc Nhiên nói, “Sợ chú lo lắng.”
Khấu Lão Nhị há miệng, không nói nên lời.
“Chỉ muốn biểu hiện tốt một chút.” Hoắc Nhiên tiếp tục nói, “Với lại mới đầu… cậu ấy cảm thấy có thể chạy thoát, không ngờ tên đó dám đập như thế, giống như con khỉ, còn gầy.”
“Sau đó thì sao?” Khấu Lão Nhị nhíu mày, “Cứ thế để bọn chúng chạy?”
“Cháu đánh mấy cái.” Hoắc Nhiên nói, “Siêu Nhân đánh với bọn chúng, sau đó bọn chúng nhảy lan can chạy mất. Cháu không cho đuổi theo, Khấu Thầm đang bị thương.”
Khấu Lão Nhị im lặng một hồi: “Cũng được, không đứng yên xếp hàng chịu đánh.”
Mũi Khấu Thầm phun khí, tiếp tục im lặng.
Người phát ngôn Hoắc Nhiên cũng không biết nói thêm cái gì mới tốt, Khấu Lão Nhị cũng không mở miệng, thế là ba người cứ thế đứng thành một vòng tròn.
Đứng được khoảng ba mươi giây, Khấu Lão Nhị mới giống như chợt nhớ ra gì đó, nhìn Khấu Thầm: “Con mua quà cho ba à?”
Khấu Thầm cúi đầu không nói.
“Phải ạ, mua quà rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu ấy nói tuần sau là sinh nhật chú, muốn chuẩn bị quà.”
“Quà sinh nhật á?” Khấu Lão Nhị kinh hãi, lấy tay nâng cằm Khấu Thầm lên, “Này, hỏi con đó, mua quà sinh nhật cho ba à?”
“Đừng có động tay động chân!” Khấu Thầm kéo tay ba mình ra.
“Con mua cho ba.” Khấu Lão Nhị chỉ mình, “Quà sinh nhật à?”
“Vâng!” Khấu Thầm vì xấu hổ mà biểu hiện có hơi mất kiên nhẫn, “Mua rồi, quà sinh nhật, con tặng quà sinh nhật cho ba có gì lạ sao?”
“Đương nhiên lạ rồi.” Khấu Lão Nhị nói, “Con lớn đến chừng này, ngay cả rắm còn chưa tặng cho ba nữa.”
“Vậy con tặng rắm cho ba, ba muốn không?” Khấu Thầm nhìn ông.
“Con nói chuyện chú ý chút.” Khấu Lão Nhị chỉ cậu.
Khấu Thầm quay đầu đi chỗ khác, không nói nữa.
Ba người lại rơi vào sự im lặng lúng túng một lần nữa.
“À ừm…” Hoắc Nhiên không kiên trì được nữa, cố gắng mở miệng, nhưng mà sau khi mở miệng cũng không biết mình muốn nói gì, “À… thì, là…”
“Con trai ba trưởng thành rồi!” Khấu Lão Nhị bỗng nhiên nói.
“Dạ?” Hoắc Nhiên sửng sốt.
Khấu Thầm cũng quay đầu lại, không hiểu câu này có ý gì.
“Con trai ba trưởng thành rồi.” Khấu Lão Nhị ôm chầm lấy Khấu Thầm, vỗ mạnh một cái lên lưng cậu, vỗ thẳng đến đầu, “Vậy mà biết tặng quà sinh nhật cho ba! Vậy mà nhớ sinh nhật ba!”
“Đầu con! Ót của con!” Khấu Thầm hét, “Đừng vỗ! Đau! Vừa mới khâu ba mũi! Ba mũi đó!”
“Mua gì cho ba thế?” Khấu Lão Nhị cảm động, tiếp tục vỗ lưng cậu.
“Lát nữa về nhà đưa cho ba.” Khấu Thầm đẩy ông ra, “Xe con còn chưa lấy về, quà tặng còn đang ở trong tủ đựng đồ của trung tâm thương mại.”
“Là gì vậy?” Khấu Lão Nhị phấn khích hỏi.
“Bí mật.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên vội vàng lén lút, bình tĩnh, chậm rãi giấu cái túi đựng bình giữ nhiệt kia ra sau lưng.
“Ba về trước đi, chỗ con không có việc gì.” Khấu Thầm nói, “Lát nữa lấy kết quả chụp phim, con với Hoắc Nhiên đi lấy quà, ba chờ ở nhà đi.”
“Được.” Khấu Lão Nhị gật đầu.
“Vậy ba đi đi.” Khấu Thầm nhìn ông.
“Đi đây.” Khấu Lão Nhị cũng không nói nhiều, xoay người đi về phía cửa chính, đi mấy bước lại quay đầu về bổ sung một câu, “Phim chụp của con, lấy hay không kết quả cũng giống nhau, dù có chấn động não cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày, không có gì ghê gớm.”
“Dạ.” Khấu Thầm đáp.
Sau khi bóng dáng Khấu Lão Nhị biến mất, Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
“Sao thế?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên nghe ra được trong một chữ này có giọng mũi rõ ràng.
“Khóc rồi à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Im miệng.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên cười, dùng sức xoa mấy cái trên lưng Khấu Thầm.
_________________
Lảm nhảm: Bé đáng thương đúng là đáng thương mà ;_; Xúc động đến khóc luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.