Chương 73
Vu Triết
31/03/2021
Dịch: LTLT
(Bài hát thích hợp để nghe khi đọc chương này: Ghen)
Sau khi phá vỡ lời nói ngông cuồng “giải đấu bóng rổ là thiên hạ của ban tự nhiên”, đừng nói những cầu thủ của Văn 1 mà ngay cả lớp Văn 1 đều đi đường tạo ra gió, giống như bất cứ lúc nào cùng có thể từ trong túi biến ra trái bóng rổ sau đó chơi mấy hiệp vậy.
Trước đây Hoắc Nhiên đã từng thi đấu rất nhiều trong đội bóng của lớp, của trường cũng không ít lần tràn ngập vui sướng, nhưng mà chỉ thắng một trận đấu thôi đã vui mừng đến thế này giống như hôm nay thì rất ít gặp.
Cả đám người vẫn chưa thỏa mãn không muốn rời khỏi sân bóng, định chờ sau khi mọi người giải tán thì lại chơi thêm một hồi.
“Tao đi mua nước uống đây, tao muốn uống nước ngọt.” Hoắc Nhiên nói, “Tụi mày có muốn mua không, tao mua về.”
“Muốn!” Mọi người đều gật đầu.
“Tôi đi với cậu.” Khấu Thầm mặc áo khoác vào, kéo khóa lên trên, nhưng vẫn mặc quần đùi, thước dây trên cổ chân rất dễ thấy, kiểu tóc bị Hoắc Nhiên làm rối cũng không sửa lại.
Hoắc Nhiên định nói được thì Cao Kiệt chạy đến: “Khấu Thầm, không nhìn ra đó, tập luyện bình thường bữa đực bữa cái, sao ra sân lại đỉnh như vậy?”
“Bình thường thôi.” Khấu Thầm nhếch khóe miệng, cười không rõ ràng.
“Đến chơi một chút không?” Cao Kiệt chỉ sân bên cạnh, ngoại trừ cầu thủ của Lý 1 thì cả đội Lý 8 sẽ tranh chức vô địch với Văn 1 ở trận tiếp theo cũng có mặt.
“Được thôi.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Tôi mua nước xong thì đến.” Hoắc Nhiên nói, “Mấy cậu chơi trước đi.”
Cả đám người vừa la hét vừa ồn ào đi qua đó, Hoắc Nhiên mặc áo khoác, chạy từ từ đến quầy bán quà vặt.
Tâm trạng rất tốt.
Vốn dĩ bình thường cậu sẽ không chơi với đối thủ trước trận đấu như thế này, dù có không đánh hết trận, chỉ là ném mấy trái qua lại, chơi tấn công phòng thủ, vì lỡ như đối phương có ai đó phát huy vượt xa bình thường mấy giây thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của trận đấu tiếp theo.
Nhưng mà hôm nay thì không sao cả, tâm trạng tốt.
Lúc này quầy bán quà vặt không đông lắm, đa số học sinh vẫn còn ở ngoài sân vận động.
Hoắc Nhiên rửa tay ở cái bồn trước cửa, vừa rồi xoa đầu Khấu Thầm làm tay cậu toàn mồ hôi, chậc.
Rửa tay xong, cậu vẩy nước, vừa lau tay lên quần vừa đi vào trong quầy.
“Dì ơi, lấy giùm con cái túi.” Hoắc Nhiên nói, “Đựng 30 chai nước, đều là nước lạnh.”
“Một túi không đựng vừa đâu.” Chủ quán cười nói.
“Vậy thì hai túi đi ạ.” Hoắc Nhiên đứng trước tủ lạnh nhìn thử, “Lấy hết trong tủ lạnh nhé, có bao nhiêu chai vậy ạ?”
“Được, dì đếm thử, con bao à?” Chủ quán hỏi.
“Không biết có tính là con bao hay không nữa.” Hoắc Nhiên đưa thẻ của Khấu Thầm cho chủ quán, “Quẹt thẻ này ạ.”
Chủ quán cầm hai túi ni lông, bắt đầu lấy nước từ trong tủ lạnh bỏ vào trong túi. Hoắc Nhiên đi đến kệ đồ ăn vặt, muốn lấy thêm chút đồ ăn cho mấy nữ sinh của đội cổ vũ.
Vừa rẽ vào cái kệ đầu tiên thì cậu giật mình.
Lâm Vô Ngung cầm một cái túi của quầy đồ ăn vặt cũng đang đựng đồ ăn, ô que cây đã trống trơn rồi.
“Mua đồ ăn cho bạn cùng lớp sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Vâng.” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cái túi trong tay anh, “Anh lấy hết que cay à?”
“Đúng vậy, tôi…” Lâm Vu Ngung mở túi nhìn vào bên trong thử, trong túi có hơn một nửa là que cay.
“Đệt, nhiều thế.” Hoắc Nhiên cực kỳ nhanh nhẹn thò tay vào túi, cầm lấy hai thanh que cay, “Em lấy hai cái này nhé.”
“Được.” Lâm Vô Ngung nói xong lại nhìn ra cửa, “Một mình cậu đến à?”
“Hửm?” Hoắc Nhiên nhin anh, “Phải, bọn họ còn đang chơi bóng.”
“Lần đầu tiên thấy cậu có một mình.” Lâm Vô Ngung cười, tiếp tục lấy đồ ăn ở trên kệ, đổ hết nửa rổ trứng gà kho vào trong túi.
“Vậy sao?” Hoắc Nhiên chợt mất tự nhiên, chắc là Lâm Vô Ngung đang nói cậu vẫn luôn ở cùng một chỗ với Khấu Thầm, ngay cả đi vệ sinh thì hai người họ cũng bảy tám lần là đi cùng nhau rồi.
Vốn dĩ cậu cảm thấy chuyện này chẳng có gì hết, đổi thành người nào đó nói thì chắc trong lòng cậu cũng sẽ không gợn sóng.
Nhưng đây lại là Lâm Vô Ngung.
Mà sau khi cậu hỏi ngược lại, lúc Lâm Vô Ngung hướng mắt xuống nhìn thoáng qua cổ chân cậu, cái cảm giác vi diệu càng thêm mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức Hoắc Nhiên bắt đầu có hơi căng thẳng.
“Cái này…” Hoắc Nhiên cúi đầu cũng nhìn thước dây trên cổ chân, “Cái này là… quà sinh nhật.”
Sau khi nói xong, cậu có cảm giác biết vậy không nói.
Lâm Vô Ngung bật cười.
“Không phải… thì… em không, em không phải…” Hoắc Nhiên nói được một nửa thì ngậm miệng, có nói thế nào cũng hơi kỳ lạ, thế là cậu lựa chọn im lặng.
“Không có gì.” Lâm Vô Ngung cười, vỗ bả vai cậu, bước ra khỏi kệ đồ ăn, nói với chủ quán, “Mấy thứ này ạ, quẹt thẻ giùm con.”
Hoắc Nhiên đứng đằng sau kệ, không nhúc nhích.
“Có muốn tôi giúp cậu xách nước uống đến đó không?” Lâm Vô Ngung thò đầu qua, “Hai túi to như vậy.”
“À!” Hoắc Nhiên hoàn hồn, “Không cần đâu, em cầm được rồi, cảm ơn ạ.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, xách cái túi đồ ăn lớn của mình đi ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt.
Hoắc Nhiên lại đứng ở sau kệ một hồi mới chậm rãi bước đến chỗ tính tiền, đặt que cay trong tay xuống, cầm một cái túi, lấy lung tung mấy món ăn ở trên kệ.
Hai túi đồ uống lớn quả thật rất đáng sợ, nặng vô cùng, đồ ăn vặt còn đỡ, nhìn túi thì to nhưng lại không nặng.
Hoắc Nhiên xách ba cái túi chậm rãi đi đến sân bóng rổ.
Không có gì.
Lâm Vô Ngung nói không có gì.
Không có gì là có ý gì?
Ý nói đây là hiểu lầm? Hay là bày tỏ không có gì với câu nói muốn phân rõ giới hạn của mình?
Hoắc Nhiên cảm thấy mình cũng không để ý đến những chuyện này, nhưng mà cậu lại phủ nhận ngay lập tức.
Việc này khiến cậu hơi bối rối.
Khi Khấu Thầm từ chính diện bước đến cậu cũng không nhìn thấy, đến khi Khấu Thầm cầm đi một túi trong tay cậu, cậu mới giật mình, giơ cánh tay lên nhảy qua một bên.
“Nghĩ cái gì vậy?” Khấu Thầm bị phản ứng này của cậu làm cho giật mình.
“Sao cậu lại đến đây? Chẳng phải chơi bóng với bọn họ sao?” Hoắc Nhiên hắng giọng.
“Cậu đi một lúc lâu, tôi đoán đồ nhiều không dễ cầm nên đến.” Khấu Thầm lại đến gần, đưa tay định cầm một túi khác, “Sao mua nhiều dữ vậy?”
Động tác này có hơi đột ngột, Hoắc Nhiên lùi về sau.
Khấu Thầm ngừng lại, trừng cậu.
Qua mấy giây, Khấu Thầm mới quát: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi cầm được rồi.” Hoắc Nhiên vội vàng giải thích.
“Vậy cậu cầm đi, cầm cầm cầm đi.” Khấu Thầm nhét cái túi mình cầm đi vào tay Hoắc Nhiên lại, xoay người đi, “Đm, vừa rồi cậu đi làm gì vậy? Kỳ kỳ lạ lạ, ảnh hưởng tâm trạng ông đây.”
Hoắc Nhiên không lên tiếng, tiếp tục xách ba cái túi, đi đằng sau Khấu Thầm.
Thật ra hành động bình thường của Khấu Thầm cũng rất bất chợt, đa phần các hành động đều không có báo trước, bao gồm việc hôn lung tung lên mặt.
Nhưng mà cậu chưa từng né tránh như vậy.
Hoắc Nhiên chợt thấy hơi có lỗi với Khấu Thầm.
Khi Khấu Thầm xoay người lại lần nữa, Hoắc Nhiên không chờ cậu nói đã đưa cái túi trong tay đến.
“Tôi…” Sau khi Khấu Thầm cầm cái túi thì hơi ngẩn người, gào lên, “Mẹ nó, không phải để cầm túi!”
“Cầm cũng đã cầm rồi.” Hoắc Nhiên đi lên phía trước.
“Cậu không sao chứ?” Khấu Thầm đi theo, “Vừa rồi còn ổn, đi quầy ăn vặt một chuyến rồi về thì giống như trúng độc vậy.”
“Không có, chắc là có hơi mệt.” Hoắc Nhiên giả vờ hoạt động cánh tay.
“Con khỉ ấy.” Khấu Thầm nói, “Bình thường khi huấn luyện, một mình cậu chạy xong 5 km còn có thể đuổi theo đằng sau tôi, ép tôi chạy 5 km nữa mà. Cậu chơi 40 phút đã mệt, con gái cũng chưa chắc mệt nữa là. Sao cậu không xỉu luôn đi?”
“Sao nói nhiều vậy?” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn cậu.
“Không nói ít như cậu.” Khấu Thầm tặc lưỡi, cũng không hỏi thêm nữa, vung cánh tay đi đằng trước Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên thở dài.
Nhìn bóng lưng của Khấu Thầm cảm thấy có phải mình có hơi nhạy cảm không?
Khi sắp đến sân bóng, cậu chạy theo mấy bước, vươn tay bóp bóp sau cổ Khấu Thầm.
“Á!” Khấu Thầm hét một tiếng.
“Ông nội cậu! Hét cái gì? Tôi bóp chết cậu rồi sao?” Hoắc Nhiên bị làm cho giật mình, vốn dĩ động tác này mang tính chất lấy lòng, cậu làm cũng có hơi ngại, nhưng bị hét như thế lập tức muốn đánh một phát lên người Khấu Thầm.
“Thoải mái!” Khấu Thầm lại hét lên.
Hoắc Nhiên lập tức cạn lời.
“Tiếp tục đi, xoa bóp thêm mấy cái cho chú Khấu của cậu đi!” Khấu Thầm chỉ bả vai của mình, “Cổ, vai, đều phải bóp!”
“Biến!” Hoắc Nhiên nói.
Trên sân bóng vẫn còn rất nhiều người, Văn 1 hầu hết đều ở đó, dù sao cũng đã thắng trận đấu, còn thắng đẹp như thế, người biết chơi, người không biết chơi đều chen chúc dưới rổ, lại cộng thêm lớp khác xem bóng đến ghiền. Chương mới nhất tại [ trumtr uyen.C O M ]
Chẳng trách Khấu Thầm đi tìm cậu, thế này cũng không chơi được, chỉ có thể ném rổ cùng mọi người thôi.
“May mà cậu mua nhiều.” Khấu Thầm nói, “Nếu không thì chia không đủ rồi.”
“Tôi mua hết trong tủ lạnh luôn đó.” Hoắc Nhiên đặt túi lên trên khán đài, “Sợ không đủ.”
“Quao!” Đường Duy chạy đến, “Nhiều vậy! Muốn đi picnic sao? Bên kia còn có một đống que cay với trứng gà kho nữa đó!”
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Vừa rồi Lâm Vô Ngung đem đến.” Khấu Thầm nói, “Cậu không gặp anh ấy sao?”
“À, có.” Lúc này Hoắc Nhiên mới phản ứng lại, Lâm Vô Ngung là đang mua đồ cho lớp các cậu, trước đây anh ấy từng nói nếu như lớp các cậu thắng thì anh ấy sẽ bao.
“Tính cách của học thần cũng được ghê.” Khấu Thầm lấy một chai nước vặn nắp ra đưa cho Hoắc Nhiên.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Ngồi một lát.” Khấu Thầm ngồi xuống khán đài, lại vỗ vị trí bên cạnh mình.
Hoắc Nhiên đi đến ngồi xuống.
“Vừa rồi cậu làm tổn thương tôi đó.” Khấu Thầm nói.
“Hả?” Hoắc Nhiên nhanh chóng quay đầu lại, “Lúc nào?”
“Lúc tránh tôi.” Khấu Thầm nói.
“… Tôi không cố ý, chỉ là tôi giật mình.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu không đến mức vậy chứ, có vậy thôi mà cũng tổn thương à? Có phải trái tim này của cậu dựa ra bên ngoài nhiều quá không, nhấn vào trong lại đi.”
Khấu Thầm bật cười, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: “Sao cậu lại cay độc như thế? Trận đấu hôm nay chửi tôi chưa đủ sao?”
“Vốn dĩ là vậy.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi sợ nhất là người khác tránh né tôi, tránh một lần thì tôi sẽ không đến gần nữa.” Khấu Thầm nói, “Tổn thương lòng tự trọng.”
“Vậy sao?” Hoắc Nhiên vội nhớ lại vừa rồi mình tránh Khấu Thầm mấy lần.
“Cậu thì có thể nới lỏng một chút.” Khấu Thầm nói, “Chắc 10 lần.”
“… Đệt.” Hoắc Nhiên cười.
“Tôi nói thật đó.” Khấu Thầm lườm Hoắc Nhiên, “Vừa rồi chắc chắn cậu có chuyện gì đấy giấu tôi, nhưng mà tôi cũng không ép cậu. Cậu đừng đừng có chợt giật mình giống như tôi bị bệnh truyền nhiễm gì là được.”
“Không có.” Hoắc Nhiên nói xong thì nhích lại gần bên người Khấu Thầm, dùng sức dụi mấy cái lên cánh tay Khấu Thầm.
Thật sự thì có đôi khi tâm tư Khấu Thầm lớn đến mức có thể đến căn tin ăn ba bữa sáng trưa tối cộng thêm bữa khuya, có khi lại nhạy cảm đến độ con kiến đánh rắm cũng có thể cảm giác được.
Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, người trên sân bóng vẫn chưa có giảm bớt, dù không chơi bóng thì cũng đứng hoặc ngồi bên cạnh tám chuyện.
Khấu Thầm nghĩ rằng cảm giác này rất thoải mái, những bạn học có quen biết hay không, ai nấy cũng đều nói cười, còn có người cầm trái bóng rổ đắc ý, cố gắng thu hút ánh mắt của nữ sinh.
Còn dữ dội hơn trường trước đây của cậu nữa.
Nếu là trường học trước đây của cậu, lúc này chính là cơ hội tốt để gây chuyện thị phi, thù mới hận cũ, rạng danh các bên, nam sinh và nữ sinh đều sẽ không bỏ lỡ.
Không giống bây giờ, ngồi ở đây uống nước cùng Hoắc Nhiên, chuyện gì cũng không nói, chỉ ngẩn người thôi cũng đã rất thoải mái rồi.
Vài nữ sinh lớp 10 cứ đứng ở đầu bên kia khán đài nhìn về phía hai người, Khấu Thầm khá quen thuộc với ánh mắt này.
Vào những lúc thế này, cậu thường mắt nhìn thẳng, khóe mắt nhìn thoáng qua là được.
Nhưng mà mấy nữ sinh này đứng một lúc lâu thì bước đến đây, đứng trước mặt Hoắc Nhiên, sau đó gọi Hoắc Nhiên một tiếng rất nhẹ nhàng: “Hoắc Nhiên.”
Hoắc Nhiên rõ ràng còn đang ngẩn người không nghe thấy, mắt nhìn chằm chằm hòn đá trên mặt đất ngây người.
“Này.” Khấu Thầm lấy cánh tay đụng vào Hoắc Nhiên.
“Hửm?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu qua, sau đó lại chợt quay đầu lại, nhìn thấy nữ sinh trước mặt, “Hả?”
“Em học ở lớp 10-5, em vẫn luôn cổ vũ cho mấy anh.” Nữ sinh đó có hơi xấu hổ, giọng nói rất thấp.
Khấu Thầm lập tức phản ứng lại nữ sinh đó muốn làm gì, vốn dĩ cậu còn muốn nhắc nhở nữ sinh đó, em tên gì vậy? Căng thẳng quá sao?
Nhưng mà cậu chưa mở miệng, quay đầu qua một bên thì thấy Giang Lỗi với Ngụy Siêu Nhân đang chơi tấn công phòng thủ một kèm một dưới rổ.
Tỏ tình với Hoắc Nhiên, vậy thì cậu không nói chen vào, dựa vào đâu nhắc nhở em gái cơ chứ?
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nói.
Cảm ơn con khỉ, người cổ vũ nhiều như vậy cậu cảm ơn hết không?
Khấu Thầm uống một ngụm nước, mau tỏ tình cho xong rồi đi nhanh đi!
“Ừm, anh chơi bóng giỏi ghê á, không hổ là đội trưởng đội bóng rổ của trường.” Nữ sinh nói.
Phải đó, chửi người ta cũng chửi giỏi lắm, em gái có nghe thấy không?
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên cười.
Khấu Thầm thở dài trong bụng, bình thường ngôn ngữ của Hoắc Nhiên đâu có nghèo nàn như vậy, sao vừa mới gặp nữ sinh thì chỉ biết nói một câu cảm ơn vậy?
Nữ sinh ngập ngừng, có lẽ bị câu cảm ơn của Hoắc Nhiên ép cho không thể nói tiếp được, nhưng mà cô vẫn không từ bỏ, kiên trì tiếp tục cố gắng tìm lời: “Có phải ngày mai mấy anh đấu trận chung kết không ạ?”
“Phải.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Sao không nói cảm ơn nữa?
Khấu Thầm uống một ngụm nước.
“Vậy em với mấy người bạn của em vẫn sẽ đến cổ vũ cho mấy anh nhé.” Nữ sinh cười nói.
Mau cảm ơn!
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nói.
Vốn dĩ Khấu Thầm tự nhiên có hơi khó chịu, nhưng lúc này suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười, vội vàng đặt chai nước lạnh lên trên mặt, đè ý cười của mình xuống.
Dù cho có khó chịu thế nào, nếu như mình cười thì nữ sinh này chắc chắn khó xử.
“Ừm thì…” Nữ sinh nói đoạn đưa điện thoại ra, “Em có thể… em có thể chụp một tấm chung với anh không?”
Cái gì? Chụp ảnh chung?
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên cũng giật mình.
“Em muốn đăng lên tường nhà, nói đây là đội trưởng của đội bóng rổ trường chúng ta.” Nữ sinh này cũng rất thành thật, “Bạn học của em chắc chắn sẽ ganh tỵ với em.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn qua phía Khấu Thầm, có lẽ là chưa từng gặp phải trường hợp này nên muốn xem ý kiến của cậu.
Nhưng Khấu Thầm không để ý đến Hoắc Nhiên, quay lưng về phía Hoắc Nhiên, vẫy tay với Hứa Xuyên ở bên kia.
Tự lực cánh sinh đi, đội trưởng đội bóng rổ trường.
“Được thôi.” Hoắc Nhiên nói.
Đệt, đường đường là đội trưởng đội bóng rổ trường muốn chụp chung thì cho chụp chung à? Có còn là đội trưởng mẫu mực không vậy?
Nữ sinh kia rất mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhiên, còn nhích lại gần người cậu.
Hoắc Nhiên muốn tránh nên nghiêng người về phía Khấu Thầm.
Khấu Thầm cong lưng dựa ra sau một chút, đẩy Hoắc Nhiên về lại.
Nhìn thoáng qua, chắc Hoắc Nhiên đang quay đầu trừng cậu, nhưng mà cậu không nhìn thấy.
Ngay sau đó là một trận tiếng tách tách tách tách tách tách từ điện thoại nữ sinh kia, Khấu Thầm vừa định quay đầu lại thì nữ sinh đó lại nói: “Ừm… Khấu Thầm.”
Khấu Thầm quay đầu lại, chắc là gương mặt khó chịu nên dường như nữ sinh bị cậu dọa sợ, giật mình mấy giây mới nhỏ giọng nói: “Ngại quá, anh có thể tránh một chút không?”
“Được!” Khấu Thầm trả lời rất vang dội, đứng lên rời đi.
“Cảm ơn ạ.” Nữ sinh nói.
Không cần cảm ơn, đừng khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm.
Nhóm bảy người đang bật nhảy dưới rổ, Khấu Thầm chạy đến cướp bóng bật bảng, sau đó xoay người nhảy ném rổ, bóng vào rồi.
“Đm, cái tỉ lệ ném trúng của mày đúng là.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Trước đây Hoắc Nhiên nói tỉ lệ ném trúng của mày cao, bảo cầm được bóng thì cố gắng đưa cho mày, tao còn nghĩ có phải bộ lọc của nó dày quá không nữa.”
Khấu Thầm tặc lưỡi.
Khi nhìn thấy Hoắc Nhiên đi về phía này, cậu lại ném bóng vào tay Giang Lỗi, xoay người đi ra khỏi sân bóng, bước về phía quỷ lâu.
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên đi theo đến đó, “Mẹ nó cậu đi ăn cứt gà luôn đi!”
Khấu Thầm vốn dĩ khó chịu nhưng nghe câu nói ấy thì suýt nữa không nhịn cười được, cắn răng nhịn một hồi mới ép ý cười xuống, cũng không thèm để ý Hoắc Nhiên, tiếp tục đi về phía trước.
Khi sắp đến quỷ lâu, Hoắc Nhiên bước lên kéo cánh tay của cậu lại: “Cậu làm gì thế? Muốn đánh đúng không?”
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm xoay người.
“Hả?” Hoắc Nhiên đáp.
Khấu Thầm lấy điện thoại ra: “Tôi có thể chụp ảnh chung với cậu không?”
(Bài hát thích hợp để nghe khi đọc chương này: Ghen)
Sau khi phá vỡ lời nói ngông cuồng “giải đấu bóng rổ là thiên hạ của ban tự nhiên”, đừng nói những cầu thủ của Văn 1 mà ngay cả lớp Văn 1 đều đi đường tạo ra gió, giống như bất cứ lúc nào cùng có thể từ trong túi biến ra trái bóng rổ sau đó chơi mấy hiệp vậy.
Trước đây Hoắc Nhiên đã từng thi đấu rất nhiều trong đội bóng của lớp, của trường cũng không ít lần tràn ngập vui sướng, nhưng mà chỉ thắng một trận đấu thôi đã vui mừng đến thế này giống như hôm nay thì rất ít gặp.
Cả đám người vẫn chưa thỏa mãn không muốn rời khỏi sân bóng, định chờ sau khi mọi người giải tán thì lại chơi thêm một hồi.
“Tao đi mua nước uống đây, tao muốn uống nước ngọt.” Hoắc Nhiên nói, “Tụi mày có muốn mua không, tao mua về.”
“Muốn!” Mọi người đều gật đầu.
“Tôi đi với cậu.” Khấu Thầm mặc áo khoác vào, kéo khóa lên trên, nhưng vẫn mặc quần đùi, thước dây trên cổ chân rất dễ thấy, kiểu tóc bị Hoắc Nhiên làm rối cũng không sửa lại.
Hoắc Nhiên định nói được thì Cao Kiệt chạy đến: “Khấu Thầm, không nhìn ra đó, tập luyện bình thường bữa đực bữa cái, sao ra sân lại đỉnh như vậy?”
“Bình thường thôi.” Khấu Thầm nhếch khóe miệng, cười không rõ ràng.
“Đến chơi một chút không?” Cao Kiệt chỉ sân bên cạnh, ngoại trừ cầu thủ của Lý 1 thì cả đội Lý 8 sẽ tranh chức vô địch với Văn 1 ở trận tiếp theo cũng có mặt.
“Được thôi.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Tôi mua nước xong thì đến.” Hoắc Nhiên nói, “Mấy cậu chơi trước đi.”
Cả đám người vừa la hét vừa ồn ào đi qua đó, Hoắc Nhiên mặc áo khoác, chạy từ từ đến quầy bán quà vặt.
Tâm trạng rất tốt.
Vốn dĩ bình thường cậu sẽ không chơi với đối thủ trước trận đấu như thế này, dù có không đánh hết trận, chỉ là ném mấy trái qua lại, chơi tấn công phòng thủ, vì lỡ như đối phương có ai đó phát huy vượt xa bình thường mấy giây thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của trận đấu tiếp theo.
Nhưng mà hôm nay thì không sao cả, tâm trạng tốt.
Lúc này quầy bán quà vặt không đông lắm, đa số học sinh vẫn còn ở ngoài sân vận động.
Hoắc Nhiên rửa tay ở cái bồn trước cửa, vừa rồi xoa đầu Khấu Thầm làm tay cậu toàn mồ hôi, chậc.
Rửa tay xong, cậu vẩy nước, vừa lau tay lên quần vừa đi vào trong quầy.
“Dì ơi, lấy giùm con cái túi.” Hoắc Nhiên nói, “Đựng 30 chai nước, đều là nước lạnh.”
“Một túi không đựng vừa đâu.” Chủ quán cười nói.
“Vậy thì hai túi đi ạ.” Hoắc Nhiên đứng trước tủ lạnh nhìn thử, “Lấy hết trong tủ lạnh nhé, có bao nhiêu chai vậy ạ?”
“Được, dì đếm thử, con bao à?” Chủ quán hỏi.
“Không biết có tính là con bao hay không nữa.” Hoắc Nhiên đưa thẻ của Khấu Thầm cho chủ quán, “Quẹt thẻ này ạ.”
Chủ quán cầm hai túi ni lông, bắt đầu lấy nước từ trong tủ lạnh bỏ vào trong túi. Hoắc Nhiên đi đến kệ đồ ăn vặt, muốn lấy thêm chút đồ ăn cho mấy nữ sinh của đội cổ vũ.
Vừa rẽ vào cái kệ đầu tiên thì cậu giật mình.
Lâm Vô Ngung cầm một cái túi của quầy đồ ăn vặt cũng đang đựng đồ ăn, ô que cây đã trống trơn rồi.
“Mua đồ ăn cho bạn cùng lớp sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Vâng.” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm cái túi trong tay anh, “Anh lấy hết que cay à?”
“Đúng vậy, tôi…” Lâm Vu Ngung mở túi nhìn vào bên trong thử, trong túi có hơn một nửa là que cay.
“Đệt, nhiều thế.” Hoắc Nhiên cực kỳ nhanh nhẹn thò tay vào túi, cầm lấy hai thanh que cay, “Em lấy hai cái này nhé.”
“Được.” Lâm Vô Ngung nói xong lại nhìn ra cửa, “Một mình cậu đến à?”
“Hửm?” Hoắc Nhiên nhin anh, “Phải, bọn họ còn đang chơi bóng.”
“Lần đầu tiên thấy cậu có một mình.” Lâm Vô Ngung cười, tiếp tục lấy đồ ăn ở trên kệ, đổ hết nửa rổ trứng gà kho vào trong túi.
“Vậy sao?” Hoắc Nhiên chợt mất tự nhiên, chắc là Lâm Vô Ngung đang nói cậu vẫn luôn ở cùng một chỗ với Khấu Thầm, ngay cả đi vệ sinh thì hai người họ cũng bảy tám lần là đi cùng nhau rồi.
Vốn dĩ cậu cảm thấy chuyện này chẳng có gì hết, đổi thành người nào đó nói thì chắc trong lòng cậu cũng sẽ không gợn sóng.
Nhưng đây lại là Lâm Vô Ngung.
Mà sau khi cậu hỏi ngược lại, lúc Lâm Vô Ngung hướng mắt xuống nhìn thoáng qua cổ chân cậu, cái cảm giác vi diệu càng thêm mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức Hoắc Nhiên bắt đầu có hơi căng thẳng.
“Cái này…” Hoắc Nhiên cúi đầu cũng nhìn thước dây trên cổ chân, “Cái này là… quà sinh nhật.”
Sau khi nói xong, cậu có cảm giác biết vậy không nói.
Lâm Vô Ngung bật cười.
“Không phải… thì… em không, em không phải…” Hoắc Nhiên nói được một nửa thì ngậm miệng, có nói thế nào cũng hơi kỳ lạ, thế là cậu lựa chọn im lặng.
“Không có gì.” Lâm Vô Ngung cười, vỗ bả vai cậu, bước ra khỏi kệ đồ ăn, nói với chủ quán, “Mấy thứ này ạ, quẹt thẻ giùm con.”
Hoắc Nhiên đứng đằng sau kệ, không nhúc nhích.
“Có muốn tôi giúp cậu xách nước uống đến đó không?” Lâm Vô Ngung thò đầu qua, “Hai túi to như vậy.”
“À!” Hoắc Nhiên hoàn hồn, “Không cần đâu, em cầm được rồi, cảm ơn ạ.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, xách cái túi đồ ăn lớn của mình đi ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt.
Hoắc Nhiên lại đứng ở sau kệ một hồi mới chậm rãi bước đến chỗ tính tiền, đặt que cay trong tay xuống, cầm một cái túi, lấy lung tung mấy món ăn ở trên kệ.
Hai túi đồ uống lớn quả thật rất đáng sợ, nặng vô cùng, đồ ăn vặt còn đỡ, nhìn túi thì to nhưng lại không nặng.
Hoắc Nhiên xách ba cái túi chậm rãi đi đến sân bóng rổ.
Không có gì.
Lâm Vô Ngung nói không có gì.
Không có gì là có ý gì?
Ý nói đây là hiểu lầm? Hay là bày tỏ không có gì với câu nói muốn phân rõ giới hạn của mình?
Hoắc Nhiên cảm thấy mình cũng không để ý đến những chuyện này, nhưng mà cậu lại phủ nhận ngay lập tức.
Việc này khiến cậu hơi bối rối.
Khi Khấu Thầm từ chính diện bước đến cậu cũng không nhìn thấy, đến khi Khấu Thầm cầm đi một túi trong tay cậu, cậu mới giật mình, giơ cánh tay lên nhảy qua một bên.
“Nghĩ cái gì vậy?” Khấu Thầm bị phản ứng này của cậu làm cho giật mình.
“Sao cậu lại đến đây? Chẳng phải chơi bóng với bọn họ sao?” Hoắc Nhiên hắng giọng.
“Cậu đi một lúc lâu, tôi đoán đồ nhiều không dễ cầm nên đến.” Khấu Thầm lại đến gần, đưa tay định cầm một túi khác, “Sao mua nhiều dữ vậy?”
Động tác này có hơi đột ngột, Hoắc Nhiên lùi về sau.
Khấu Thầm ngừng lại, trừng cậu.
Qua mấy giây, Khấu Thầm mới quát: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi cầm được rồi.” Hoắc Nhiên vội vàng giải thích.
“Vậy cậu cầm đi, cầm cầm cầm đi.” Khấu Thầm nhét cái túi mình cầm đi vào tay Hoắc Nhiên lại, xoay người đi, “Đm, vừa rồi cậu đi làm gì vậy? Kỳ kỳ lạ lạ, ảnh hưởng tâm trạng ông đây.”
Hoắc Nhiên không lên tiếng, tiếp tục xách ba cái túi, đi đằng sau Khấu Thầm.
Thật ra hành động bình thường của Khấu Thầm cũng rất bất chợt, đa phần các hành động đều không có báo trước, bao gồm việc hôn lung tung lên mặt.
Nhưng mà cậu chưa từng né tránh như vậy.
Hoắc Nhiên chợt thấy hơi có lỗi với Khấu Thầm.
Khi Khấu Thầm xoay người lại lần nữa, Hoắc Nhiên không chờ cậu nói đã đưa cái túi trong tay đến.
“Tôi…” Sau khi Khấu Thầm cầm cái túi thì hơi ngẩn người, gào lên, “Mẹ nó, không phải để cầm túi!”
“Cầm cũng đã cầm rồi.” Hoắc Nhiên đi lên phía trước.
“Cậu không sao chứ?” Khấu Thầm đi theo, “Vừa rồi còn ổn, đi quầy ăn vặt một chuyến rồi về thì giống như trúng độc vậy.”
“Không có, chắc là có hơi mệt.” Hoắc Nhiên giả vờ hoạt động cánh tay.
“Con khỉ ấy.” Khấu Thầm nói, “Bình thường khi huấn luyện, một mình cậu chạy xong 5 km còn có thể đuổi theo đằng sau tôi, ép tôi chạy 5 km nữa mà. Cậu chơi 40 phút đã mệt, con gái cũng chưa chắc mệt nữa là. Sao cậu không xỉu luôn đi?”
“Sao nói nhiều vậy?” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn cậu.
“Không nói ít như cậu.” Khấu Thầm tặc lưỡi, cũng không hỏi thêm nữa, vung cánh tay đi đằng trước Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên thở dài.
Nhìn bóng lưng của Khấu Thầm cảm thấy có phải mình có hơi nhạy cảm không?
Khi sắp đến sân bóng, cậu chạy theo mấy bước, vươn tay bóp bóp sau cổ Khấu Thầm.
“Á!” Khấu Thầm hét một tiếng.
“Ông nội cậu! Hét cái gì? Tôi bóp chết cậu rồi sao?” Hoắc Nhiên bị làm cho giật mình, vốn dĩ động tác này mang tính chất lấy lòng, cậu làm cũng có hơi ngại, nhưng bị hét như thế lập tức muốn đánh một phát lên người Khấu Thầm.
“Thoải mái!” Khấu Thầm lại hét lên.
Hoắc Nhiên lập tức cạn lời.
“Tiếp tục đi, xoa bóp thêm mấy cái cho chú Khấu của cậu đi!” Khấu Thầm chỉ bả vai của mình, “Cổ, vai, đều phải bóp!”
“Biến!” Hoắc Nhiên nói.
Trên sân bóng vẫn còn rất nhiều người, Văn 1 hầu hết đều ở đó, dù sao cũng đã thắng trận đấu, còn thắng đẹp như thế, người biết chơi, người không biết chơi đều chen chúc dưới rổ, lại cộng thêm lớp khác xem bóng đến ghiền. Chương mới nhất tại [ trumtr uyen.C O M ]
Chẳng trách Khấu Thầm đi tìm cậu, thế này cũng không chơi được, chỉ có thể ném rổ cùng mọi người thôi.
“May mà cậu mua nhiều.” Khấu Thầm nói, “Nếu không thì chia không đủ rồi.”
“Tôi mua hết trong tủ lạnh luôn đó.” Hoắc Nhiên đặt túi lên trên khán đài, “Sợ không đủ.”
“Quao!” Đường Duy chạy đến, “Nhiều vậy! Muốn đi picnic sao? Bên kia còn có một đống que cay với trứng gà kho nữa đó!”
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Vừa rồi Lâm Vô Ngung đem đến.” Khấu Thầm nói, “Cậu không gặp anh ấy sao?”
“À, có.” Lúc này Hoắc Nhiên mới phản ứng lại, Lâm Vô Ngung là đang mua đồ cho lớp các cậu, trước đây anh ấy từng nói nếu như lớp các cậu thắng thì anh ấy sẽ bao.
“Tính cách của học thần cũng được ghê.” Khấu Thầm lấy một chai nước vặn nắp ra đưa cho Hoắc Nhiên.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Ngồi một lát.” Khấu Thầm ngồi xuống khán đài, lại vỗ vị trí bên cạnh mình.
Hoắc Nhiên đi đến ngồi xuống.
“Vừa rồi cậu làm tổn thương tôi đó.” Khấu Thầm nói.
“Hả?” Hoắc Nhiên nhanh chóng quay đầu lại, “Lúc nào?”
“Lúc tránh tôi.” Khấu Thầm nói.
“… Tôi không cố ý, chỉ là tôi giật mình.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu không đến mức vậy chứ, có vậy thôi mà cũng tổn thương à? Có phải trái tim này của cậu dựa ra bên ngoài nhiều quá không, nhấn vào trong lại đi.”
Khấu Thầm bật cười, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: “Sao cậu lại cay độc như thế? Trận đấu hôm nay chửi tôi chưa đủ sao?”
“Vốn dĩ là vậy.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi sợ nhất là người khác tránh né tôi, tránh một lần thì tôi sẽ không đến gần nữa.” Khấu Thầm nói, “Tổn thương lòng tự trọng.”
“Vậy sao?” Hoắc Nhiên vội nhớ lại vừa rồi mình tránh Khấu Thầm mấy lần.
“Cậu thì có thể nới lỏng một chút.” Khấu Thầm nói, “Chắc 10 lần.”
“… Đệt.” Hoắc Nhiên cười.
“Tôi nói thật đó.” Khấu Thầm lườm Hoắc Nhiên, “Vừa rồi chắc chắn cậu có chuyện gì đấy giấu tôi, nhưng mà tôi cũng không ép cậu. Cậu đừng đừng có chợt giật mình giống như tôi bị bệnh truyền nhiễm gì là được.”
“Không có.” Hoắc Nhiên nói xong thì nhích lại gần bên người Khấu Thầm, dùng sức dụi mấy cái lên cánh tay Khấu Thầm.
Thật sự thì có đôi khi tâm tư Khấu Thầm lớn đến mức có thể đến căn tin ăn ba bữa sáng trưa tối cộng thêm bữa khuya, có khi lại nhạy cảm đến độ con kiến đánh rắm cũng có thể cảm giác được.
Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, người trên sân bóng vẫn chưa có giảm bớt, dù không chơi bóng thì cũng đứng hoặc ngồi bên cạnh tám chuyện.
Khấu Thầm nghĩ rằng cảm giác này rất thoải mái, những bạn học có quen biết hay không, ai nấy cũng đều nói cười, còn có người cầm trái bóng rổ đắc ý, cố gắng thu hút ánh mắt của nữ sinh.
Còn dữ dội hơn trường trước đây của cậu nữa.
Nếu là trường học trước đây của cậu, lúc này chính là cơ hội tốt để gây chuyện thị phi, thù mới hận cũ, rạng danh các bên, nam sinh và nữ sinh đều sẽ không bỏ lỡ.
Không giống bây giờ, ngồi ở đây uống nước cùng Hoắc Nhiên, chuyện gì cũng không nói, chỉ ngẩn người thôi cũng đã rất thoải mái rồi.
Vài nữ sinh lớp 10 cứ đứng ở đầu bên kia khán đài nhìn về phía hai người, Khấu Thầm khá quen thuộc với ánh mắt này.
Vào những lúc thế này, cậu thường mắt nhìn thẳng, khóe mắt nhìn thoáng qua là được.
Nhưng mà mấy nữ sinh này đứng một lúc lâu thì bước đến đây, đứng trước mặt Hoắc Nhiên, sau đó gọi Hoắc Nhiên một tiếng rất nhẹ nhàng: “Hoắc Nhiên.”
Hoắc Nhiên rõ ràng còn đang ngẩn người không nghe thấy, mắt nhìn chằm chằm hòn đá trên mặt đất ngây người.
“Này.” Khấu Thầm lấy cánh tay đụng vào Hoắc Nhiên.
“Hửm?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu qua, sau đó lại chợt quay đầu lại, nhìn thấy nữ sinh trước mặt, “Hả?”
“Em học ở lớp 10-5, em vẫn luôn cổ vũ cho mấy anh.” Nữ sinh đó có hơi xấu hổ, giọng nói rất thấp.
Khấu Thầm lập tức phản ứng lại nữ sinh đó muốn làm gì, vốn dĩ cậu còn muốn nhắc nhở nữ sinh đó, em tên gì vậy? Căng thẳng quá sao?
Nhưng mà cậu chưa mở miệng, quay đầu qua một bên thì thấy Giang Lỗi với Ngụy Siêu Nhân đang chơi tấn công phòng thủ một kèm một dưới rổ.
Tỏ tình với Hoắc Nhiên, vậy thì cậu không nói chen vào, dựa vào đâu nhắc nhở em gái cơ chứ?
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nói.
Cảm ơn con khỉ, người cổ vũ nhiều như vậy cậu cảm ơn hết không?
Khấu Thầm uống một ngụm nước, mau tỏ tình cho xong rồi đi nhanh đi!
“Ừm, anh chơi bóng giỏi ghê á, không hổ là đội trưởng đội bóng rổ của trường.” Nữ sinh nói.
Phải đó, chửi người ta cũng chửi giỏi lắm, em gái có nghe thấy không?
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên cười.
Khấu Thầm thở dài trong bụng, bình thường ngôn ngữ của Hoắc Nhiên đâu có nghèo nàn như vậy, sao vừa mới gặp nữ sinh thì chỉ biết nói một câu cảm ơn vậy?
Nữ sinh ngập ngừng, có lẽ bị câu cảm ơn của Hoắc Nhiên ép cho không thể nói tiếp được, nhưng mà cô vẫn không từ bỏ, kiên trì tiếp tục cố gắng tìm lời: “Có phải ngày mai mấy anh đấu trận chung kết không ạ?”
“Phải.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Sao không nói cảm ơn nữa?
Khấu Thầm uống một ngụm nước.
“Vậy em với mấy người bạn của em vẫn sẽ đến cổ vũ cho mấy anh nhé.” Nữ sinh cười nói.
Mau cảm ơn!
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nói.
Vốn dĩ Khấu Thầm tự nhiên có hơi khó chịu, nhưng lúc này suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười, vội vàng đặt chai nước lạnh lên trên mặt, đè ý cười của mình xuống.
Dù cho có khó chịu thế nào, nếu như mình cười thì nữ sinh này chắc chắn khó xử.
“Ừm thì…” Nữ sinh nói đoạn đưa điện thoại ra, “Em có thể… em có thể chụp một tấm chung với anh không?”
Cái gì? Chụp ảnh chung?
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên cũng giật mình.
“Em muốn đăng lên tường nhà, nói đây là đội trưởng của đội bóng rổ trường chúng ta.” Nữ sinh này cũng rất thành thật, “Bạn học của em chắc chắn sẽ ganh tỵ với em.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn qua phía Khấu Thầm, có lẽ là chưa từng gặp phải trường hợp này nên muốn xem ý kiến của cậu.
Nhưng Khấu Thầm không để ý đến Hoắc Nhiên, quay lưng về phía Hoắc Nhiên, vẫy tay với Hứa Xuyên ở bên kia.
Tự lực cánh sinh đi, đội trưởng đội bóng rổ trường.
“Được thôi.” Hoắc Nhiên nói.
Đệt, đường đường là đội trưởng đội bóng rổ trường muốn chụp chung thì cho chụp chung à? Có còn là đội trưởng mẫu mực không vậy?
Nữ sinh kia rất mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhiên, còn nhích lại gần người cậu.
Hoắc Nhiên muốn tránh nên nghiêng người về phía Khấu Thầm.
Khấu Thầm cong lưng dựa ra sau một chút, đẩy Hoắc Nhiên về lại.
Nhìn thoáng qua, chắc Hoắc Nhiên đang quay đầu trừng cậu, nhưng mà cậu không nhìn thấy.
Ngay sau đó là một trận tiếng tách tách tách tách tách tách từ điện thoại nữ sinh kia, Khấu Thầm vừa định quay đầu lại thì nữ sinh đó lại nói: “Ừm… Khấu Thầm.”
Khấu Thầm quay đầu lại, chắc là gương mặt khó chịu nên dường như nữ sinh bị cậu dọa sợ, giật mình mấy giây mới nhỏ giọng nói: “Ngại quá, anh có thể tránh một chút không?”
“Được!” Khấu Thầm trả lời rất vang dội, đứng lên rời đi.
“Cảm ơn ạ.” Nữ sinh nói.
Không cần cảm ơn, đừng khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm.
Nhóm bảy người đang bật nhảy dưới rổ, Khấu Thầm chạy đến cướp bóng bật bảng, sau đó xoay người nhảy ném rổ, bóng vào rồi.
“Đm, cái tỉ lệ ném trúng của mày đúng là.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Trước đây Hoắc Nhiên nói tỉ lệ ném trúng của mày cao, bảo cầm được bóng thì cố gắng đưa cho mày, tao còn nghĩ có phải bộ lọc của nó dày quá không nữa.”
Khấu Thầm tặc lưỡi.
Khi nhìn thấy Hoắc Nhiên đi về phía này, cậu lại ném bóng vào tay Giang Lỗi, xoay người đi ra khỏi sân bóng, bước về phía quỷ lâu.
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên đi theo đến đó, “Mẹ nó cậu đi ăn cứt gà luôn đi!”
Khấu Thầm vốn dĩ khó chịu nhưng nghe câu nói ấy thì suýt nữa không nhịn cười được, cắn răng nhịn một hồi mới ép ý cười xuống, cũng không thèm để ý Hoắc Nhiên, tiếp tục đi về phía trước.
Khi sắp đến quỷ lâu, Hoắc Nhiên bước lên kéo cánh tay của cậu lại: “Cậu làm gì thế? Muốn đánh đúng không?”
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm xoay người.
“Hả?” Hoắc Nhiên đáp.
Khấu Thầm lấy điện thoại ra: “Tôi có thể chụp ảnh chung với cậu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.