Chương 13
BẠCH TRẦN
11/08/2022
Đây là nơi mà Điền Chu sẽ sống vĩnh viễn về sau, khung cảnh trước mắt cũng là khung cảnh mà ông luôn muốn ngắm nhìn nhất.
Edit: Gypsy.
Kỳ thi chấm dứt vào ngày hôm sau, Điền Noãn vẫn dậy sớm như cũ. Khi cô xuống lầu, ba người nhà họ Hoắc đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở phòng khách đợi cô.
Cô không còn phải mặc lại đồng phục học sinh xanh trắng nữa, mặc chiếc váy xanh đậm mà Kiều Uyển Ninh bắt cô mặc trong phòng tối qua. Tay chân và chiếc cổ mảnh mai lộ ra, làn da vốn trắng như tuyết của cô lại càng trắng hơn với lớp vải màu đậm. Mái tóc dài không buộc thành đuôi ngựa mà được cố định sau đầu bằng kẹp.
Có vẻ chỉ trải qua một đêm, cô gái nhỏ đã mất đi vẻ trẻ con, khuôn mặt không cần trang điểm cũng lộ ra mềm mại.
Ba người bên dưới sững sờ một lúc, hiển nhiên không ngờ cô sau khi thay quần áo lại có thể kinh diễm như vậy.
"Noãn Noãn à, đẹp quá đi."
Điền Noãn nắm lấy cánh tay đang dang rộng về phía mình của Kiều Uyển Ninh, cười nhẹ.
"Cám ơn dì."
...
Không có tài xế,ncũng không có nhân viên đi theo, bốn người họ đi chung một chiếc xe đến nhà tang lễ ở thành phố T, nơi họ gửi tro cốt của Điền Chu, sau đó lên đường đi về phía huyện Tân.
Huyện Tân là một huyện lỵ thuộc quyền quản lý của thành phố T. Quê của Điền Noãn là một làng nhỏ ở xung quanh quận Tân, kể từ khi Điền Chu bị bệnh, cô vẫn không quay trở về.
Hủ gỗ được chạm khắc bao phủ bởi một lớp lụa màu vàng, cô nhẹ nhàng che lại, cảm nhận từng nét hoa văn.
Đột nhiên, một bàn tay to thon dài trắng nõn đặt lên tay cô. Cô nhìn dọc theo cánh tay, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Tri Hành.
"Đến rồi."
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ chuyển từ đồng ruộng sang nhà ở, trong thôn ít thấy người ngoài làng, mấy người bên ngoài đều ghé mắt bọn họ.
"Chú Hoắc, chỉ cần dừng lại ở trước cầu nhỏ là được, ngôi nhà có cánh cửa màu đen đó ạ. Đó là nhà của dì cháu."
Cô gái nhỏ nhoài người chỉ đường, Hoắc Chính Kỳ đậu xe ở cửa chính của ngôi nhà theo lời cô nói.
Người phụ Noãn bên trong đang lặt rau nghe thấy giọng nói ở cửa liền chạy ra đón, đôi mắt không nhịn được đánh giá cô.
"Noãn Noãn? Phải con không? Suýt nữa dì không nhận ra rồi, đây là?" Cô liếc nhìn hủ tro cốt trên tay Điền Noãn với vẻ mặt khó hiểu.
Điền Noãn mất tự nhiên mím môi.
Lúc trước Điền Chu không vay tiền của những người ở quê nhà, nên họ cũng không biết gì về việc sinh bệnh dẫn đến cái chết của Điền Chu.
Bây giờ trở về, nó sẽ được chôn xuống mồ.
"Dì Triệu, cha con, ông ấy đã qua đời rồi, lần này về là muốn chôn ông ấy cạnh mẹ cháu."
Người phụ đột nhiên mở to mắt, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nhìn ba người phía sau.
"Còn các vị là?"
"Bạn của Điền Chu."
Người phụ Noãn gật đầu, tay lau tạp dề vài cái, nhấc lên buông xuống, trước sau cũng không dám chạm vào mép quần áo của cô gái nhỏ.
"Vào đây trước đi, chú của con không có ở trong làng, chỉ có anh trai Ngôn của con. Nếu không phiền thì ăn một bữa cơm ở nhà trước, đến chiều tôi sẽ đưa mọi người đến đó."
Những câu sau là dành cho Hoắc gia, tuy cả đời ở bà chỉ sống ở nông thôn, nhưng cũng có thể nhận ra những người này không phải người bình thường.
Kiều Uyển Ninh tiến lên vài bước theo sau họ.
"Vậy phải cảm ơn cô rồi." Nói xong rồi đưa hộp quà mà bà mang theo trong tay.
Dì Triệu đẩy lại, "Không cần, không cần phiền phức như vậy đâu. Đứa nhỏ này đã lâu không ở đây, nếu mọi người yên tâm, hãy để con bé ở cùng với tôi hai ngày."
"Mẹ, ai đến vậy?"
Một người đàn ông trẻ mặc áo phông trắng và quần jean bước ra từ gian phòng bên cạnh, trông xấp xỉ tuổi Điền Noãn, mắt sáng lên khi nhìn thấy cô.
"Noãn Noãn?"
"Anh trai Triệu Ngôn."
Hoắc Tri Hành nhăn mày lại, lẳng lặng tiến lên hai bước đứng bên Điền Noãn.
Ngay lúc Triệu Ngôn muốn chạy tới ôm Điền Noãn như hồi trước, liền nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt u ám.
"Noãn Noãn, đây là?"
Cô bé hơi hơi câu môi dưới, "Đây là anh trai Tri Hành, còn hai người phía sau là chú và dì của em." Sau đó, cô ấy nói với Hoắc Tri Hành, "Anh ấy là anh trai nhỏ mà em thường chơi khi về đây."
Cậu bé to tướng cười lộ hàm răng trắng, nhanh nhẹn hô lớn: "Chào anh trai!"
Hoắc Tri Hành tay trái phía sau buông lỏng, "Xin chào."
"Mau vào đi, lấy thêm mấy bộ bát đũa nữa."
Triệu Ngôn lúc này cũng thấy được Điền Noãn đang ôm hộp gỗ, da đầu thắt lại, xoay người đi vào bếp.
...
Điền Chu khi còn sống là một người khá tùy tiện, Điền Noãn không làm theo phong tục rườm rà ở nông thôn, mà chỉ đơn giản là đặt hai hủ tro cốt lại với nhau.
Người ta đã chết, làm thì cũng chỉ để người sống xem, giữa cô và Điền Chu không cần phải làm thể hiện sự gắn bó đó.
Sau khi dọn sạch cỏ dại, cô gái Noãn mặc váy xanh đứng gần cánh đồng lúa mạch dưới ánh hoàng hôn, đặt một bó hoa cúc vàng trước bia để gửi gắm niềm thương nhớ.
"Chú Hoắc, mọi người trở về đi, con muốn ở đây một lát."
Hoắc Chính Kỳ muốn nói gì đó, bị Kiều Uyển Ninh kéo áo lại.
"Được, chúng ta đi thôi, để anh trai ở lại với con nha."
Tài xế nhà họ Hoắc không biết đã đợi bên đường từ lúc nào, hai vợ chồng lên xe, Điền Noãn vẫy tay với họ, nhìn chiếc xe chạy dọc theo con đường cánh đồng, dần dần tan ra chân trời xa.
Sau một lúc, cô buông tay xuống, quay người nhìn xung quanh bia mộ.
Bên cạnh có cánh đồng ruộng, có cây cối và cỏ dại. Nơi xa có những ngôi nhà, khi gần đến giờ ăn tối, có thể nhìn thấy khói từ trong ống khói lượn lờ bốc lên, tiếng gà gáy chó sủa liên hồi.
Đây là nơi mà Điền Chu sẽ sống vĩnh viễn về sau, khung cảnh trước mắt cũng là khung cảnh mà ông luôn muốn ngắm nhìn nhất.
"Khá đẹp đấy, ở đây không có nhà cao tầng, anh có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao vào ban đêm nữa đó."
"Muốn ngắm sao sao?"
Người đàn ông đứng bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Dạ, có thể chứ?"
Ba chữ này khiến Hoắc Tri Hành như trở lại ngày đầu tiên nhìn thấy cô.
Trong phòng bệnh viện, cô hỏi anh "Có thể chứ?"
Một lúc sau anh quay lại nhìn cô. Những sợi lông tơ trên khuôn mặt của cô gái bị hoàng hôn phản chiếu, làm cho sườn mặt hơi ngửa đầu lên của cô trông mơ hồ.
"Đương nhiên có thể, anh cùng em xem."
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào
Edit: Gypsy.
Kỳ thi chấm dứt vào ngày hôm sau, Điền Noãn vẫn dậy sớm như cũ. Khi cô xuống lầu, ba người nhà họ Hoắc đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở phòng khách đợi cô.
Cô không còn phải mặc lại đồng phục học sinh xanh trắng nữa, mặc chiếc váy xanh đậm mà Kiều Uyển Ninh bắt cô mặc trong phòng tối qua. Tay chân và chiếc cổ mảnh mai lộ ra, làn da vốn trắng như tuyết của cô lại càng trắng hơn với lớp vải màu đậm. Mái tóc dài không buộc thành đuôi ngựa mà được cố định sau đầu bằng kẹp.
Có vẻ chỉ trải qua một đêm, cô gái nhỏ đã mất đi vẻ trẻ con, khuôn mặt không cần trang điểm cũng lộ ra mềm mại.
Ba người bên dưới sững sờ một lúc, hiển nhiên không ngờ cô sau khi thay quần áo lại có thể kinh diễm như vậy.
"Noãn Noãn à, đẹp quá đi."
Điền Noãn nắm lấy cánh tay đang dang rộng về phía mình của Kiều Uyển Ninh, cười nhẹ.
"Cám ơn dì."
...
Không có tài xế,ncũng không có nhân viên đi theo, bốn người họ đi chung một chiếc xe đến nhà tang lễ ở thành phố T, nơi họ gửi tro cốt của Điền Chu, sau đó lên đường đi về phía huyện Tân.
Huyện Tân là một huyện lỵ thuộc quyền quản lý của thành phố T. Quê của Điền Noãn là một làng nhỏ ở xung quanh quận Tân, kể từ khi Điền Chu bị bệnh, cô vẫn không quay trở về.
Hủ gỗ được chạm khắc bao phủ bởi một lớp lụa màu vàng, cô nhẹ nhàng che lại, cảm nhận từng nét hoa văn.
Đột nhiên, một bàn tay to thon dài trắng nõn đặt lên tay cô. Cô nhìn dọc theo cánh tay, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Tri Hành.
"Đến rồi."
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ chuyển từ đồng ruộng sang nhà ở, trong thôn ít thấy người ngoài làng, mấy người bên ngoài đều ghé mắt bọn họ.
"Chú Hoắc, chỉ cần dừng lại ở trước cầu nhỏ là được, ngôi nhà có cánh cửa màu đen đó ạ. Đó là nhà của dì cháu."
Cô gái nhỏ nhoài người chỉ đường, Hoắc Chính Kỳ đậu xe ở cửa chính của ngôi nhà theo lời cô nói.
Người phụ Noãn bên trong đang lặt rau nghe thấy giọng nói ở cửa liền chạy ra đón, đôi mắt không nhịn được đánh giá cô.
"Noãn Noãn? Phải con không? Suýt nữa dì không nhận ra rồi, đây là?" Cô liếc nhìn hủ tro cốt trên tay Điền Noãn với vẻ mặt khó hiểu.
Điền Noãn mất tự nhiên mím môi.
Lúc trước Điền Chu không vay tiền của những người ở quê nhà, nên họ cũng không biết gì về việc sinh bệnh dẫn đến cái chết của Điền Chu.
Bây giờ trở về, nó sẽ được chôn xuống mồ.
"Dì Triệu, cha con, ông ấy đã qua đời rồi, lần này về là muốn chôn ông ấy cạnh mẹ cháu."
Người phụ đột nhiên mở to mắt, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nhìn ba người phía sau.
"Còn các vị là?"
"Bạn của Điền Chu."
Người phụ Noãn gật đầu, tay lau tạp dề vài cái, nhấc lên buông xuống, trước sau cũng không dám chạm vào mép quần áo của cô gái nhỏ.
"Vào đây trước đi, chú của con không có ở trong làng, chỉ có anh trai Ngôn của con. Nếu không phiền thì ăn một bữa cơm ở nhà trước, đến chiều tôi sẽ đưa mọi người đến đó."
Những câu sau là dành cho Hoắc gia, tuy cả đời ở bà chỉ sống ở nông thôn, nhưng cũng có thể nhận ra những người này không phải người bình thường.
Kiều Uyển Ninh tiến lên vài bước theo sau họ.
"Vậy phải cảm ơn cô rồi." Nói xong rồi đưa hộp quà mà bà mang theo trong tay.
Dì Triệu đẩy lại, "Không cần, không cần phiền phức như vậy đâu. Đứa nhỏ này đã lâu không ở đây, nếu mọi người yên tâm, hãy để con bé ở cùng với tôi hai ngày."
"Mẹ, ai đến vậy?"
Một người đàn ông trẻ mặc áo phông trắng và quần jean bước ra từ gian phòng bên cạnh, trông xấp xỉ tuổi Điền Noãn, mắt sáng lên khi nhìn thấy cô.
"Noãn Noãn?"
"Anh trai Triệu Ngôn."
Hoắc Tri Hành nhăn mày lại, lẳng lặng tiến lên hai bước đứng bên Điền Noãn.
Ngay lúc Triệu Ngôn muốn chạy tới ôm Điền Noãn như hồi trước, liền nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt u ám.
"Noãn Noãn, đây là?"
Cô bé hơi hơi câu môi dưới, "Đây là anh trai Tri Hành, còn hai người phía sau là chú và dì của em." Sau đó, cô ấy nói với Hoắc Tri Hành, "Anh ấy là anh trai nhỏ mà em thường chơi khi về đây."
Cậu bé to tướng cười lộ hàm răng trắng, nhanh nhẹn hô lớn: "Chào anh trai!"
Hoắc Tri Hành tay trái phía sau buông lỏng, "Xin chào."
"Mau vào đi, lấy thêm mấy bộ bát đũa nữa."
Triệu Ngôn lúc này cũng thấy được Điền Noãn đang ôm hộp gỗ, da đầu thắt lại, xoay người đi vào bếp.
...
Điền Chu khi còn sống là một người khá tùy tiện, Điền Noãn không làm theo phong tục rườm rà ở nông thôn, mà chỉ đơn giản là đặt hai hủ tro cốt lại với nhau.
Người ta đã chết, làm thì cũng chỉ để người sống xem, giữa cô và Điền Chu không cần phải làm thể hiện sự gắn bó đó.
Sau khi dọn sạch cỏ dại, cô gái Noãn mặc váy xanh đứng gần cánh đồng lúa mạch dưới ánh hoàng hôn, đặt một bó hoa cúc vàng trước bia để gửi gắm niềm thương nhớ.
"Chú Hoắc, mọi người trở về đi, con muốn ở đây một lát."
Hoắc Chính Kỳ muốn nói gì đó, bị Kiều Uyển Ninh kéo áo lại.
"Được, chúng ta đi thôi, để anh trai ở lại với con nha."
Tài xế nhà họ Hoắc không biết đã đợi bên đường từ lúc nào, hai vợ chồng lên xe, Điền Noãn vẫy tay với họ, nhìn chiếc xe chạy dọc theo con đường cánh đồng, dần dần tan ra chân trời xa.
Sau một lúc, cô buông tay xuống, quay người nhìn xung quanh bia mộ.
Bên cạnh có cánh đồng ruộng, có cây cối và cỏ dại. Nơi xa có những ngôi nhà, khi gần đến giờ ăn tối, có thể nhìn thấy khói từ trong ống khói lượn lờ bốc lên, tiếng gà gáy chó sủa liên hồi.
Đây là nơi mà Điền Chu sẽ sống vĩnh viễn về sau, khung cảnh trước mắt cũng là khung cảnh mà ông luôn muốn ngắm nhìn nhất.
"Khá đẹp đấy, ở đây không có nhà cao tầng, anh có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao vào ban đêm nữa đó."
"Muốn ngắm sao sao?"
Người đàn ông đứng bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Dạ, có thể chứ?"
Ba chữ này khiến Hoắc Tri Hành như trở lại ngày đầu tiên nhìn thấy cô.
Trong phòng bệnh viện, cô hỏi anh "Có thể chứ?"
Một lúc sau anh quay lại nhìn cô. Những sợi lông tơ trên khuôn mặt của cô gái bị hoàng hôn phản chiếu, làm cho sườn mặt hơi ngửa đầu lên của cô trông mơ hồ.
"Đương nhiên có thể, anh cùng em xem."
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.