Chương 44
BẠCH TRẦN
20/08/2022
Có muốn tới hưởng thụ cơ thể của riêng em liền ngay bây giờ không?
Edit: Gypsy
Thân hình nặng nề dán vào một cô gái nhỏ nhắn cùng nhau ngã trên ghế sô pha, cho dù EQ của Thẩm Hạc có thấp đến đâu, anh cũng biết rằng mình phải đi.
"Hoắc tổng, phu nhân, nghỉ ngơi sớm."
Điền Noãn bị anh ôm không dậy nổi, chỉ có thể vươn một cánh tay ra, "Đi thong thả nha trợ lý Thẩm."
Đợi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô dùng ngón tay chọc chọc vào người đàn ông, kéo cà vạt ra, lộ ra một chút xương quai xanh trắng nõn.
"Vạn người mê, đứng dậy, đi tắm rồi ngủ tiếp."
Lời nói cô mang đậm vị chua, Hoắc Tri Hành dù choáng váng vẫn có thể nghe thấy.
"Sao vậy hả? Không muốn người khác nhìn thấy anh à?"
Anh biết người phụ nữ nhỏ kia có lẽ đang tức giận với những người bị anh em Tần Dịch đuổi đi, nhìn khuôn mặt thanh tú tức giận của cô, dưới ảnh hưởng của rượu anh đột nhiên có chút ý nghĩ xấu xa.
Ngón cái và ngón trỏ tay phải nâng cằm cô lên, mắt vẫn như cũ híp lại.
"Không cần giận, bọn họ đã không đến cạnh anh được 28 năm rồi, tương lai cũng sẽ không. Người là của em, trái tim, cơ thể, đều là của em cả. Có muốn tới hưởng thụ cơ thể của riêng em liền ngay bây giờ không?"
Từ 'cơ thể' bị cắn rất mạnh, hai mắt anh bị mí mắt chặn lại một nửa, môi mỏng khẽ nhêch, đầu lưỡi từ bên trong dò ra, nhẹ nhàng thổi mạnh qua răng trên.
Người phụ nữ nhỏ bị bộ dáng xuất hiện của anh làm cho sững sờ, đôi môi anh đào hé mở thật lâu không khép được.
Ngày thường cả hai bên nhau, người đàn ông dù nói gì cũng mang vẻ đạo mạo nghiêm trang trên mặt, từ lúc nào lại phóng túng hư hỏng như bây giờ vậy chứ.
Chỉ là sự kinh ngạc không duy trì được bao lâu của cô đã biến thành sự ngượng ngùng.
Đến cuối cùng điều duy nhất đọng lại trong lòng thiếu nữ chính là bộ dáng côn đồ lưu manh của người đàn này cũng đẹp như vậy.
"Sao mặt lại đỏ như vậy, bị sắc đẹp của anh hấp dẫn?"
Tên bại hoại thúi này!
Bị anh nhìn thấu tâm tư, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy quanh cổ cô, một đường châm hết cả đỉnh đầu, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay cô đỏ như máu. Cô tức giận đẩy anh ra, đẩy không được, ngược lại còn khiến anh bật cười.
Hoắc Tri Hành nhịn cười trong chốc lát, buông bàn tay đang siết chặt của cô ra, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nanh đỏ bừng dỗ dành cô, "Không xấu, chỉ là muốn trêu chọc em thôi, không phải muốn anh đi tắm sao? Cởi quần áo cho anh anh liền đi."
Nói xong anh dang tay nằm trên sô pha. Thân hình cao lớn không thể duỗi thẳng, chân dài miễn cưỡng có thể duỗi ra, nhưng hai tay lại chỉ có thể buông xuống tựa vào lưng ghế sô pha.
"Nào, cởi quần áo ra, để anh được hưởng thụ đãi ngộ của vợ sắp cưới."
Điền Noãn lập tức bắt đầu hoài nghi người đàn ông này có phải say thật không, hay chỉ là vì nhiều năm tung hoành trong chốn thương trường đã quá quen thuộc lòng người, biết cô không thể từ chối xưng hô này, nên nhất quyết nói ra.
Thấy cô bất động phớt lờ mình, Hoắc Tri Hành chớp mắt nhìn cô, di chuyển mình lên cánh tay.
"Bà xã tương lai ơi, anh mệt quá."
Giọng nói pha ủy khuất, cái xưng hô 'bà xã tương lai' này khiến cô xinh đẹp suýt nữa không cười nổi. Dưới cơn say, cô không tự chủ đặt tay lên ngực anh, bắt đầu cởi cúc áo.
Từng cúc áo lần lượt được cởi ra, lộ ra khuôn ngực săn chắc. Anh trông trắng nõn, dưới ánh đèn lạnh lẽo chỉ cảm thấy làn da trên cơ thể đều phát sáng.
Hoắc Tri Hành thấy bước đầu đã thành công, trong mắt hiện lên ánh sáng hồ ly. Thắt lưng bị đẩy mạnh lên, đồng thời nheo mắt nhìn xuống.
"Quần."
Chiếc khóa kéo bị kích thước biểu tượng đáng tự hào của người đàn ông làm căng phồng lên, Điền Noãn nhìn sợ hãi, còn lo lắng chiếc quần tây sẽ bị hỏng.
Cô lắc đầu, "Tự anh làm chuyện này em sẽ không giúp."
"Chỉ cần cầm cái này kéo xuống thôi."
Anh kéo bàn tay gầy guộc của cô đến thắt lưng, rất nghiêm túc dạy dỗ cô, ánh mắt đầy chân thành, như thể thật sự người đàn ông này đơn giản chỉ muốn trải nghiệm cảm giác có vợ sắp cưới.
Người phụ nữ nhỏ bé bất lực, quay mặt đi chỗ khác, cô mở nút thắt lưng "cạch" một cái. Người đàn ông thuận thế duỗi thẳng thắt lưng, cô cắn cắn môi dưới, kéo chiếc quần dài đến đầu gối rồi kéo xuống.
"Được chưa?"
"Còn quần lót nữa."
Người đàn ông câu này xong, ánh mắc đắc chí bị cô thu hết hoàn toàn vào đáy mắt. Đôi mắt vốn đang che dấu của nam tử đột nhiên sáng ngời trở lại, bàn tay nhỏ bé sờ lên eo của anh nhéo nhéo.
"Hoắc Tri Hành, đồ lừa đảo! Em mặc kệ anh!"
Cô chạy nhanh vào phòng ngủ chính. Người đàn ông rốt cuộc cũng không nhịn được, cười đến đuôi mắt có chút đỏ lên, khi bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ mặt mỗi quần lót đến cửa phòng ngủ chính.
"Ở đây*."
*raw là 嘎达, tra trên baidu là một phương ngữ đông bắc, có nghĩa là ở đây, nơi này.
Anh mím môi.
Cô gái nhỏ này ngoài miệng nói anh là kẻ lừa gạt, nhưng quả nhiên vẫn cô nỡ khóa cửa, thực sự không cho anh vào.
"Noãn Noãn?"
Điền Noãn ngồi trên ghế sô pha nhỏ, bên ngoài nửa ngày không có động tĩnh gì, cô lo lắng anh không mặc quần áo có thể chết cóng không, lúc này cửa đã mở, anh vẫn gọi mình, cô yên tâm lại không để ý đến anh.
"Thật chịu không để ý đến anh?"
"A!"
Sau vài giây, anh đột nhiên bế người cô bé đang bĩu môi trước đang xem cảnh đêm vào lòng đưa vào phòng tắm, mặc kệ tiếng la hét của cô trực tiếp để người dựa trên tường..
"Không lừa em, ngày thường là anh giúp em cởi, lần này em giúp anh một lần, được không? Noãn Noãn là tốt nhất."
Cuối cùng cô cũng đồng ý.
"Chỉ, lần này thôi..."
"Được, chỉ một lần."
Người đàn ông mỉm cười, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, nhưng lời này anh sẽ không nói. Bây giờ ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình không có say một tí nào, chỉ đơn giản là muốn làm chuyện xấu.
Tay nhỏ của cô móc vào hai bên quần lót anh kéo xuống, từ khóe mắt cô nhìn ra một căn thịt lớn hồng nhạt, hai bên tay đều có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra. Anh phối hợp cô nhấc chân lên, đá quần lót sang một bên, vòng tay qua lưng cô kéo dây tia váy dạ hội xuống.
Hai người trần truồng đối mặt với nhau, người mặt như rỉ máu cắn chặt môi không dám nhìn anh.
Nước ấm bất ngờ dội từ trên đỉnh đầu xuống, cô còn không biết anh đã vặn vòi từ lúc nào.
Người đàn ông ôm cô, để dòng nước có thể dội xuống cả hai người cùng lúc, sau đó vặn một ít dầu gội bắt đầu gội đầu cho cô.
Mái tóc dài buông xõa được chuyên gia tạo mẫu tóc làm xoăn nhẹ, làm cô thoạt nhìn chững chạc hơn một chút. Bây giờ đã được rửa sạch bằng nước, lớp trang điểm trên mặt cũng bị trôi đi, như được thiên nhiên rửa sạch.
Hầu kết anh nhẹ động, lại dùng sữa tắm xoa toàn thân cô, cuối cùng lưu luyến đỉnh ngực không chịu rời đi.
"Hừm..."
Người phụ nữ nhỏ khẽ hừ mũi, trước ngực mềm mại ngứa ngáy khi bị anh nhào nặn.
"Đừng làm, khó chịu..."
"Được rồi, không làm." Đợi chút nữa lên giường rồi làm.
Anh rửa sạch bọt cho cô.
"Nào, đến lượt anh."
Edit: Gypsy
Thân hình nặng nề dán vào một cô gái nhỏ nhắn cùng nhau ngã trên ghế sô pha, cho dù EQ của Thẩm Hạc có thấp đến đâu, anh cũng biết rằng mình phải đi.
"Hoắc tổng, phu nhân, nghỉ ngơi sớm."
Điền Noãn bị anh ôm không dậy nổi, chỉ có thể vươn một cánh tay ra, "Đi thong thả nha trợ lý Thẩm."
Đợi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô dùng ngón tay chọc chọc vào người đàn ông, kéo cà vạt ra, lộ ra một chút xương quai xanh trắng nõn.
"Vạn người mê, đứng dậy, đi tắm rồi ngủ tiếp."
Lời nói cô mang đậm vị chua, Hoắc Tri Hành dù choáng váng vẫn có thể nghe thấy.
"Sao vậy hả? Không muốn người khác nhìn thấy anh à?"
Anh biết người phụ nữ nhỏ kia có lẽ đang tức giận với những người bị anh em Tần Dịch đuổi đi, nhìn khuôn mặt thanh tú tức giận của cô, dưới ảnh hưởng của rượu anh đột nhiên có chút ý nghĩ xấu xa.
Ngón cái và ngón trỏ tay phải nâng cằm cô lên, mắt vẫn như cũ híp lại.
"Không cần giận, bọn họ đã không đến cạnh anh được 28 năm rồi, tương lai cũng sẽ không. Người là của em, trái tim, cơ thể, đều là của em cả. Có muốn tới hưởng thụ cơ thể của riêng em liền ngay bây giờ không?"
Từ 'cơ thể' bị cắn rất mạnh, hai mắt anh bị mí mắt chặn lại một nửa, môi mỏng khẽ nhêch, đầu lưỡi từ bên trong dò ra, nhẹ nhàng thổi mạnh qua răng trên.
Người phụ nữ nhỏ bị bộ dáng xuất hiện của anh làm cho sững sờ, đôi môi anh đào hé mở thật lâu không khép được.
Ngày thường cả hai bên nhau, người đàn ông dù nói gì cũng mang vẻ đạo mạo nghiêm trang trên mặt, từ lúc nào lại phóng túng hư hỏng như bây giờ vậy chứ.
Chỉ là sự kinh ngạc không duy trì được bao lâu của cô đã biến thành sự ngượng ngùng.
Đến cuối cùng điều duy nhất đọng lại trong lòng thiếu nữ chính là bộ dáng côn đồ lưu manh của người đàn này cũng đẹp như vậy.
"Sao mặt lại đỏ như vậy, bị sắc đẹp của anh hấp dẫn?"
Tên bại hoại thúi này!
Bị anh nhìn thấu tâm tư, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy quanh cổ cô, một đường châm hết cả đỉnh đầu, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay cô đỏ như máu. Cô tức giận đẩy anh ra, đẩy không được, ngược lại còn khiến anh bật cười.
Hoắc Tri Hành nhịn cười trong chốc lát, buông bàn tay đang siết chặt của cô ra, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nanh đỏ bừng dỗ dành cô, "Không xấu, chỉ là muốn trêu chọc em thôi, không phải muốn anh đi tắm sao? Cởi quần áo cho anh anh liền đi."
Nói xong anh dang tay nằm trên sô pha. Thân hình cao lớn không thể duỗi thẳng, chân dài miễn cưỡng có thể duỗi ra, nhưng hai tay lại chỉ có thể buông xuống tựa vào lưng ghế sô pha.
"Nào, cởi quần áo ra, để anh được hưởng thụ đãi ngộ của vợ sắp cưới."
Điền Noãn lập tức bắt đầu hoài nghi người đàn ông này có phải say thật không, hay chỉ là vì nhiều năm tung hoành trong chốn thương trường đã quá quen thuộc lòng người, biết cô không thể từ chối xưng hô này, nên nhất quyết nói ra.
Thấy cô bất động phớt lờ mình, Hoắc Tri Hành chớp mắt nhìn cô, di chuyển mình lên cánh tay.
"Bà xã tương lai ơi, anh mệt quá."
Giọng nói pha ủy khuất, cái xưng hô 'bà xã tương lai' này khiến cô xinh đẹp suýt nữa không cười nổi. Dưới cơn say, cô không tự chủ đặt tay lên ngực anh, bắt đầu cởi cúc áo.
Từng cúc áo lần lượt được cởi ra, lộ ra khuôn ngực săn chắc. Anh trông trắng nõn, dưới ánh đèn lạnh lẽo chỉ cảm thấy làn da trên cơ thể đều phát sáng.
Hoắc Tri Hành thấy bước đầu đã thành công, trong mắt hiện lên ánh sáng hồ ly. Thắt lưng bị đẩy mạnh lên, đồng thời nheo mắt nhìn xuống.
"Quần."
Chiếc khóa kéo bị kích thước biểu tượng đáng tự hào của người đàn ông làm căng phồng lên, Điền Noãn nhìn sợ hãi, còn lo lắng chiếc quần tây sẽ bị hỏng.
Cô lắc đầu, "Tự anh làm chuyện này em sẽ không giúp."
"Chỉ cần cầm cái này kéo xuống thôi."
Anh kéo bàn tay gầy guộc của cô đến thắt lưng, rất nghiêm túc dạy dỗ cô, ánh mắt đầy chân thành, như thể thật sự người đàn ông này đơn giản chỉ muốn trải nghiệm cảm giác có vợ sắp cưới.
Người phụ nữ nhỏ bé bất lực, quay mặt đi chỗ khác, cô mở nút thắt lưng "cạch" một cái. Người đàn ông thuận thế duỗi thẳng thắt lưng, cô cắn cắn môi dưới, kéo chiếc quần dài đến đầu gối rồi kéo xuống.
"Được chưa?"
"Còn quần lót nữa."
Người đàn ông câu này xong, ánh mắc đắc chí bị cô thu hết hoàn toàn vào đáy mắt. Đôi mắt vốn đang che dấu của nam tử đột nhiên sáng ngời trở lại, bàn tay nhỏ bé sờ lên eo của anh nhéo nhéo.
"Hoắc Tri Hành, đồ lừa đảo! Em mặc kệ anh!"
Cô chạy nhanh vào phòng ngủ chính. Người đàn ông rốt cuộc cũng không nhịn được, cười đến đuôi mắt có chút đỏ lên, khi bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ mặt mỗi quần lót đến cửa phòng ngủ chính.
"Ở đây*."
*raw là 嘎达, tra trên baidu là một phương ngữ đông bắc, có nghĩa là ở đây, nơi này.
Anh mím môi.
Cô gái nhỏ này ngoài miệng nói anh là kẻ lừa gạt, nhưng quả nhiên vẫn cô nỡ khóa cửa, thực sự không cho anh vào.
"Noãn Noãn?"
Điền Noãn ngồi trên ghế sô pha nhỏ, bên ngoài nửa ngày không có động tĩnh gì, cô lo lắng anh không mặc quần áo có thể chết cóng không, lúc này cửa đã mở, anh vẫn gọi mình, cô yên tâm lại không để ý đến anh.
"Thật chịu không để ý đến anh?"
"A!"
Sau vài giây, anh đột nhiên bế người cô bé đang bĩu môi trước đang xem cảnh đêm vào lòng đưa vào phòng tắm, mặc kệ tiếng la hét của cô trực tiếp để người dựa trên tường..
"Không lừa em, ngày thường là anh giúp em cởi, lần này em giúp anh một lần, được không? Noãn Noãn là tốt nhất."
Cuối cùng cô cũng đồng ý.
"Chỉ, lần này thôi..."
"Được, chỉ một lần."
Người đàn ông mỉm cười, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, nhưng lời này anh sẽ không nói. Bây giờ ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình không có say một tí nào, chỉ đơn giản là muốn làm chuyện xấu.
Tay nhỏ của cô móc vào hai bên quần lót anh kéo xuống, từ khóe mắt cô nhìn ra một căn thịt lớn hồng nhạt, hai bên tay đều có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra. Anh phối hợp cô nhấc chân lên, đá quần lót sang một bên, vòng tay qua lưng cô kéo dây tia váy dạ hội xuống.
Hai người trần truồng đối mặt với nhau, người mặt như rỉ máu cắn chặt môi không dám nhìn anh.
Nước ấm bất ngờ dội từ trên đỉnh đầu xuống, cô còn không biết anh đã vặn vòi từ lúc nào.
Người đàn ông ôm cô, để dòng nước có thể dội xuống cả hai người cùng lúc, sau đó vặn một ít dầu gội bắt đầu gội đầu cho cô.
Mái tóc dài buông xõa được chuyên gia tạo mẫu tóc làm xoăn nhẹ, làm cô thoạt nhìn chững chạc hơn một chút. Bây giờ đã được rửa sạch bằng nước, lớp trang điểm trên mặt cũng bị trôi đi, như được thiên nhiên rửa sạch.
Hầu kết anh nhẹ động, lại dùng sữa tắm xoa toàn thân cô, cuối cùng lưu luyến đỉnh ngực không chịu rời đi.
"Hừm..."
Người phụ nữ nhỏ khẽ hừ mũi, trước ngực mềm mại ngứa ngáy khi bị anh nhào nặn.
"Đừng làm, khó chịu..."
"Được rồi, không làm." Đợi chút nữa lên giường rồi làm.
Anh rửa sạch bọt cho cô.
"Nào, đến lượt anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.