Chương 5: Hôm nay lại đánh nhau...nhưng là vì Phó Chỉ An
Nhập Miên Tửu
23/11/2022
Tiếng hò reo trong nhà thi đấu càng lúc càng nhỏ dần, các cô gái ngồi trên khán đài lúc đầu cười tươi như hoa, nhưng giờ lại im lặng không mở miệng. Trận bóng rổ này càng đánh càng kì lạ, lúc mới bắt đầu trận Phó Chỉ An ghi được một cú 3 điểm nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa ném được quả nào vào rổ. Cứ một vòng một vòng lại có một người khác nhau đi theo cản phá anh, cuối cùng đứng chặn trước mặt anh là Lý Chí Nghị cao hơn anh gần nửa cái đầu.
Bóng được chuyền sang cho Phó Chỉ An, Lý Chí Nghị dứt khoát chắn trước mặt anh, chênh lệch chiều cao khiến anh có cảm giác áp lực hiếm có.
Phó Chỉ An đang dẫn bóng, rồi bất ngờ lao sang bên cạnh Lý Chí Nghị, anh dùng sức bật nhảy mạnh ném bóng vào rổ. Mà Lý Chí Nghị bên cạnh cũng không ngăn cản được bóng liền trực tiếp quay sang chạm mạnh vào người Phó Chỉ Án vừa nhảy lên cai vẫn chưa kịp đáp xuống đất.
Phó Chỉ An ngã xuống sân, vai và đầu gối bị đụng đau khiến anh hơi choáng váng.
Lý Chí Nghị bị thẻ đỏ rời sân, quay lại cười toe toét với Phó Chỉ An: "Xin lỗi anh bạn, lần sau tôi sẽ chú ý."
Vương Tiêu nhìn Phó Chỉ An đang đau đến tái mặt nằm trên sàn thi đấu, đột nhiên lửa giận bùng lên, cậu ta tiến lên mấy bước đè Lý Chí Nghị cao hơn cậu ta gần một cái đầu lại. Khuôn mặt béo ụ của cậu ta đột nhiên lại trở nên cực kỳ nam tính.
"Lý Chí Nghị, cậu cố ý?" Vương Tiêu cũng không phải là dạng dễ động vào, trước kia ở trong lớp làm không ít chuyện xấu. Lúc này lại bị bắt nạt, không chỉ là vì Phó Chỉ An mà cũng là vì mặt mũi của cậu ta.
Lý Chí Nghị đưa tay lên hất tay Vương Tiêu ra, khinh thường nhìn Vương Tiêu mập mạp: "Cậu quan tâm tôi cố ý hay không hả? Tôi cố ý đấy thì sao?"
Vương Tiêu dùng sức đẩy tay Lý Chí Nghị xuống, Lý Chí Nghị chỉ thoáng lùi về phía sau mấy bước, giống như bị gãi ngứa thôi. Vương Tiêu mặc dù cao lớn, nhưng Lý Chí Nghị càng cao lớn hơn.
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, trên mặt liền cảm nhận được lực đạo từ tay Lý Chí Nghị. Một tay hắn nắm lấy cổ áo Vương Tiêu, một tay vỗ vỗ vào mặt cậu ta: "Cậu cứ ngoan ngoãn ở lớp 11-3 đi, đừng có rảnh rỗi bày đặt chủ trì công đạo."
Lâm Xuyên ôm bóng ngồi xổm bên cạnh Phó Chỉ An trông thấy trán anh đang túa ra từng lớp mồ hôi, lo lắng nói: "Đưa Phó Chỉ An đến phòng y tế trước đã..."
"Đợi lát nữa đi, trận bóng này còn chưa xong mà." Lý Chí Nghị buông Vương Tiêu đang đờ đẫn ra, hắn liếc Phó Chỉ An một cái, cười chế nhạo: "Đợi một tí cũng không chết được."
-
Trì Dụ đen mặt đứng trước cổng trường, cậu vừa đi đến cổng liền nhớ ra mình bỏ quên cặp ở trong nhà thi đấu, vừa nghĩ tới khuôn mặt thiếu đánh kia của Phó Chỉ An liền bực mình không thôi.
Hiện tại, tất cả học sinh đều đang ở sân chơi vì giáo viên hầu như đều đến phòng giáo dục thành phố để họp. Không có giáo viên quản một cái là học sinh quẩy tưng bừng ngay.
Lướt qua mấy cặp đôi đáng lén lút ở hoa viên trường, cậu chậm rãi bước về nhà thi đấu liền phát hiện trước cửa tụ tập toàn người là người.
"Hai lớp này thi đấu bóng rổ thì khóa cửa làm gì?" Một nam sinh có chút nóng nảy đẩy cánh cửa nhà thi đấu đang đóng chặt.
"Ai biết, Lý Chí Nghị chơi bẩn nên lại khóa cửa."
"Đậu má, bạn tôi ở bên trong nhắn tin bảo họ đang đánh nhau!" Nam sinh cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, bấm vài cái trên bàn phím rồi nói tiếp: "Lý Chí Nghị lại chơi bẩn, đụng ngã Phó Chỉ An đau tái mét mặt..."
Vừa nói xong, cậu ta liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, liền quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt sâu và lạnh lùng của Trì Dụ.
"Tránh ra." Trì Dụ nhàn nhạt phun ra hai chữ, đám học sinh liền lùi lại mấy bước nhường đường cho cậu.
Cậu bước tới trước cửa ấn vào nắm cửa nhưng không mở được. Cậu gõ cửa hai lần, áp tai vào cửa nghe một lúc nhưng không nghe thấy gì.
"Nếu không đi tìm bảo vệ trước? Nhỡ xảy ra chuyện gì..." Nữ sinh đứng ở đằng sau có chút khẩn trương. Mọi người đều biết Lý Chí Nghị là loại người như thế nào, không ai dại gì đụng vào hắn. Nghe nói hắn có mấy người bạn xã hội đen bỏ học từ sớm, là loại người lúc nào cũng mang theo ống thép bên người để đánh nhau.
Trì Dụ thoáng lùi về phía sau mấy bước, bỗng giơ chân lên đạp khiến cánh cửa rung ầm ầm mấy lần.
"Có nên đi tìm bảo vệ trước không..." lời của ai đó còn chưa nói hết, Trì Dụ lại nhấc chân lên đá vào cửa. Cánh cửa khóa chặt trước đó quả thực giờ đã lung lay rồi.
Cậu lạnh mặt đem tay cậu chống lên cửa, nói với vào bên trong: "Tôi đếm đến năm, mở cửa!"
"Một, hai...." nhưng vừa mới đếm đến hai, cậu nhướng mày dùng sức đạp cánh cửa trước mặt một cái.
Ầm.
Cửa nhà thi đấu bị đá văng xuống đất.
Trì Dụ giẫm lên trên cửa đi vào, thoáng nhìn thấy Phó Chỉ An ngã bất động trên sàn nhà thi đấu.
Cậu đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Chơi bóng à? Tôi chơi cùng nữa?"
Dường như không nghĩ tới Trì Dụ thế mà đá tung cửa đi vào, Lý Chí Nghị nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại danh sách dự bị không thêm người được..."
Trì Dụ cũng không rảnh nghe hắn nhiều lời, cậu nhấc chân lên, dùng đầu gối thúc một cước vào bụng Lý Chí Nghị, hắn đau đớn ôm bụng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Hắn kêu lên: "Con mẹ nó mày thần kinh à!"
"Mày thích đánh người còn gì?" Trì Dụ liếc nhìn thấy Phó Chỉ An sắc mặt tái nhợt nhíu mày. Cậu xắn tay áo túm chặt lấy cổ áo Lý Chí Nghị, trừng mắt nói: "Đánh đi. Không thấy máu là không biết sợ."
Trì Dụ nói xong, cũng không cho hắn kịp phản ứng. Cậu giơ nắm đấm đánh mạnh vào mũi Lý Chí Nghị.
Trước đây mọi người đều biết Trì Dụ tính tình không được tốt, nhưng hiện tại cậu tựa như dã thú mất lý trí.
"Lần sau còn muốn đánh người, nhớ gọi tao!" Trì Dụ đánh đủ rồi mới buông Lý Chí Nghị mặt mũi bầm dập ra.
Cậu quay sang nhìn Phó Chỉ An đang nhíu mày, đi đến trước mặt anh, cúi đầu lạnh lùng nói: "Còn chưa có chết."
Phó Chỉ An động đậy chân nhưng cơn đau thấu xương khiến anh không còn sức lực phản bác cậu nữa.
Nhìn thấy Phó Chỉ An môi trắng bệch, Trì Dụ ngồi xổm xuống bên cạnh anh, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy cánh tay anh. Cậu còn chưa dùng sức, Phó Chỉ An đã hít sâu một hơi.
"Vừa nãy vai cậu ấy bị đụng mạnh..." Lâm Xuyên lí nhí nỏi nhỏ như tiếng muỗi kêu, vì cậu ta sợ nhỡ bị Trì Dụ bực tức xông lên đánh.
"Cậu." Trì Dụ đột nhiên lên tiếng.
Lâm Xuyên vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Trì Dụ, cả người cậu ta sợ hãi dựng đứng cả lên.
"Cậu đi lấy cặp hộ tôi." Trì Dụ hất cằm về phía góc tường.
Lâm Xuyên liền chạy tới cầm lấy cặp sách, rồi lạy chạy về thở hổn hển đứng trước mặt Trì Dụ, hai tay cầm cặp như cầm lễ vật.
Trì Dụ ngẩng đầu, thấy Lâm Xuyên vẫn đứng im không nhúc nhích, liền giơ tay chỉ lên đầu: "Treo lên cổ tôi"
Cũng may hôm nay trong cặp không có nhiều sách vở nếu không chắc cổ cậu sẽ bị bóp ngạt.
Trì Dụ treo cặp lên rồi lại nhìn Phó Chỉ An, dường như lúc này anh mới tỉnh táo hơn chút, đưa mắt nhìn cậu chằm chằm.
"Không còn sức mà nhìn chằm chằm cái gì?" cậu lạnh lùng nói.
Trì Dụ nghĩ nghĩ rồi vươn tay đỡ lấy cánh tay không bị thương của Phó Chỉ An, cẩn thận đỡ anh đứng dậy. Cậu nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng vòm ngực rộng lớn đang khó khăn hít thở của Phó Chỉ An. Cậu đưa hai tay cõng anh lên lưng.
Còn chưa đi ra khỏi nhà thi đấu, Trì Dụ sốt ruột cau mày nói: "Cậu so với hồi bé còn nặng hơn."
Phó Chỉ An tựa cằm lên vai cậu, nghe thấy vậy lông mi bất giác run lên, anh thều thào lẩm bẩm. Một lúc sau, Trì Dụ nghe mới hiểu anh nói là: "Cậu so với hồi bé vẫn xấu tính y chang."
Chân Trì Dụ khẽ lảo đảo, cậu xém chút nữa đem Phó Chỉ An ném xuống đất, nhưng nhìn anh đang khó khăn hít thở liền sửng sốt nhịn xuống động tác trên tay.
Đi ra ngoài sân trường, người tới người lui nhìn thấy Trì Dụ đang cõng Phó Chỉ An liền chằm chằm nhìn vào hai người. Trì Dụ nhớ tới chuyện của bọn họ vừa mới được lan truyền hai hôm trước, vành tai cậu đỏ lên một mảng. Hai chân cậu liền bước nhanh hơn, hận không thể bay đi luôn.
Nhưng chưa đi nhanh được mấy bước, Phó Chỉ An bên cạnh đột nhiên đau đớn hít một hơi. Trì Dụ vội vàng dừng lại, cau mày hỏi anh: "Cậu có sao không?"
Cậu nhìn thoáng qua anh, suy nghĩ một chút vẫn là thả chậm bước chân, từng bước chậm rãi đi đến phòng y tế.
Đi có mấy phút trong sân trường mà như là đi đến đường Hoàng Tuyền*, lúc đi đến phòng y tế, mặt Trì Dụ đã đỏ bừng. Cậu đeo cặp sách trên cổ không ngẩng đầu lên được nên chỉ có thể cúi xuống gọi to: "Có người không? Lẹ lên không tôi mệt chết mất."
*con đường đi đến âm gian sau khi chết
Trì Dụ đứng một góc nhìn Phó Chỉ An đang nằm trên giường bệnh, mặt anh không có biểu tình, nhẹ buông thõng mắt không biết đang suy nghĩ gì.
"Cũng may là không nghiêm trọng lắm. Khớp vai bị trật, lát nữa sẽ gây tê rồi nắn lại khớp xương là được rồi." Bác sĩ Trường nhẹ ấn vào vai Phó Chỉ An, xoay người đi lấy thuốc tê.
"Ừm, hình như chân cậu ấy không ổn lắm, có bị gãy không ạ?" Trì Dụ nghĩ nghĩ nghiêng đầu nhìn bác sĩ Trường rồi lúng túng rời mắt đi.
"Đầu gối bị tổn thương nên sẽ bị sưng. Thời gian này đừng tham gia mấy hoạt động thể thao nhé."
Xử lý xong mọi việc đã là chạng vạng tối, Trì Dụ ngồi im trong góc phòng, cặp đeo trên cổ vẫn chưa bỏ ra, cúi đầu ngủ thiếp đi.
"Khụ..." Phó Chỉ An nghiêng người đè thấp giọng ho khan hai tiếng, chờ lúc anh nằm trở về, Trì Dụ đã cầm cốc nước đứng trước giường. Cậu cau mày ghét bỏ nhìn anh, mãi lúc sau mới nói: "Đúng là phiền chết mà, không biết là chúng nó chơi đánh bóng hay đánh cậu!"
Phó Chỉ An chậm rãi ngồi dậy, vươn tay cầm lấy ly nước nhưng không có uống, giọng nói có chút khàn khàn: "Cậu lại đánh nhau."
Trì Dụ thấy Phó Chỉ An đang nhìn tay mình nên cậu cũng cúi đầu nhìn một chút. Bàn tay trắng nõn có vài vết xước đỏ, lúc nãy không để ý nên giờ mới phát hiện ra.
Trì Dụ đút tay vào túi, ngồi ở trên giường bệnh bên cạnh, càu mày nói: "Đó là vì nó thiếu đánh."
"Cậu vẫn là đừng có đánh nhau nữa đi, bảng thông báo vi phạm của trường đã đủ vi phạm của cậu rồi..." Phó Chỉ An còn chưa nói xong, Trì Dụ đã không kiên nhẫn chậc lưỡi.
"Biết rồi, ngày nào cậu cũng nói, phiền chết được!"
Trong phòng y tế chỉ có hai người bọn họ, Trì Dụ tận lực không nhìn vào đôi mắt sâu và yên tĩnh của Phó Chỉ An, cậu lúng túng rời mắt đi chỗ khác.
Cậu nói chuyện với giọng mũi: "Uống nước đi rồi tôi đưa cậu về."
????????????????
Tiểu Dụ vì Tiểu Phó mà đánh nhau nè!!! Tiểu Dụ hôm nay quá ư là ngầu luôn!!!
Người của Tiểu Dụ, chỉ có Tiểu Dụ được bắt nạt nha mọi người!!! Thằng nào đụng đến ngừi đàn ông của Tiểu Dụ thì thằng đó phải ăn đánh!!!!
Thực ra hôm nay edit truyện mình thấy đoạn Tiểu Dụ cõng Tiểu Phó mình cũng hơi lấn cấn vì sợ nhận nhầm vai vế =))))
Nên phải đi mò lại đọc được lời tác giả. Tác giả đã nói điều quan trọng phải nhắc ba lần: Tiểu Phó là công! Tiểu Phó là công! Tiểu Phó là công! Mọi người hãy cho Tiểu Phó cơ hội! Tiểu Phó rất muốn làm công!
Tin tưởng tác giả nha mụi ngừiiiii!!!!
Bóng được chuyền sang cho Phó Chỉ An, Lý Chí Nghị dứt khoát chắn trước mặt anh, chênh lệch chiều cao khiến anh có cảm giác áp lực hiếm có.
Phó Chỉ An đang dẫn bóng, rồi bất ngờ lao sang bên cạnh Lý Chí Nghị, anh dùng sức bật nhảy mạnh ném bóng vào rổ. Mà Lý Chí Nghị bên cạnh cũng không ngăn cản được bóng liền trực tiếp quay sang chạm mạnh vào người Phó Chỉ Án vừa nhảy lên cai vẫn chưa kịp đáp xuống đất.
Phó Chỉ An ngã xuống sân, vai và đầu gối bị đụng đau khiến anh hơi choáng váng.
Lý Chí Nghị bị thẻ đỏ rời sân, quay lại cười toe toét với Phó Chỉ An: "Xin lỗi anh bạn, lần sau tôi sẽ chú ý."
Vương Tiêu nhìn Phó Chỉ An đang đau đến tái mặt nằm trên sàn thi đấu, đột nhiên lửa giận bùng lên, cậu ta tiến lên mấy bước đè Lý Chí Nghị cao hơn cậu ta gần một cái đầu lại. Khuôn mặt béo ụ của cậu ta đột nhiên lại trở nên cực kỳ nam tính.
"Lý Chí Nghị, cậu cố ý?" Vương Tiêu cũng không phải là dạng dễ động vào, trước kia ở trong lớp làm không ít chuyện xấu. Lúc này lại bị bắt nạt, không chỉ là vì Phó Chỉ An mà cũng là vì mặt mũi của cậu ta.
Lý Chí Nghị đưa tay lên hất tay Vương Tiêu ra, khinh thường nhìn Vương Tiêu mập mạp: "Cậu quan tâm tôi cố ý hay không hả? Tôi cố ý đấy thì sao?"
Vương Tiêu dùng sức đẩy tay Lý Chí Nghị xuống, Lý Chí Nghị chỉ thoáng lùi về phía sau mấy bước, giống như bị gãi ngứa thôi. Vương Tiêu mặc dù cao lớn, nhưng Lý Chí Nghị càng cao lớn hơn.
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, trên mặt liền cảm nhận được lực đạo từ tay Lý Chí Nghị. Một tay hắn nắm lấy cổ áo Vương Tiêu, một tay vỗ vỗ vào mặt cậu ta: "Cậu cứ ngoan ngoãn ở lớp 11-3 đi, đừng có rảnh rỗi bày đặt chủ trì công đạo."
Lâm Xuyên ôm bóng ngồi xổm bên cạnh Phó Chỉ An trông thấy trán anh đang túa ra từng lớp mồ hôi, lo lắng nói: "Đưa Phó Chỉ An đến phòng y tế trước đã..."
"Đợi lát nữa đi, trận bóng này còn chưa xong mà." Lý Chí Nghị buông Vương Tiêu đang đờ đẫn ra, hắn liếc Phó Chỉ An một cái, cười chế nhạo: "Đợi một tí cũng không chết được."
-
Trì Dụ đen mặt đứng trước cổng trường, cậu vừa đi đến cổng liền nhớ ra mình bỏ quên cặp ở trong nhà thi đấu, vừa nghĩ tới khuôn mặt thiếu đánh kia của Phó Chỉ An liền bực mình không thôi.
Hiện tại, tất cả học sinh đều đang ở sân chơi vì giáo viên hầu như đều đến phòng giáo dục thành phố để họp. Không có giáo viên quản một cái là học sinh quẩy tưng bừng ngay.
Lướt qua mấy cặp đôi đáng lén lút ở hoa viên trường, cậu chậm rãi bước về nhà thi đấu liền phát hiện trước cửa tụ tập toàn người là người.
"Hai lớp này thi đấu bóng rổ thì khóa cửa làm gì?" Một nam sinh có chút nóng nảy đẩy cánh cửa nhà thi đấu đang đóng chặt.
"Ai biết, Lý Chí Nghị chơi bẩn nên lại khóa cửa."
"Đậu má, bạn tôi ở bên trong nhắn tin bảo họ đang đánh nhau!" Nam sinh cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, bấm vài cái trên bàn phím rồi nói tiếp: "Lý Chí Nghị lại chơi bẩn, đụng ngã Phó Chỉ An đau tái mét mặt..."
Vừa nói xong, cậu ta liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, liền quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt sâu và lạnh lùng của Trì Dụ.
"Tránh ra." Trì Dụ nhàn nhạt phun ra hai chữ, đám học sinh liền lùi lại mấy bước nhường đường cho cậu.
Cậu bước tới trước cửa ấn vào nắm cửa nhưng không mở được. Cậu gõ cửa hai lần, áp tai vào cửa nghe một lúc nhưng không nghe thấy gì.
"Nếu không đi tìm bảo vệ trước? Nhỡ xảy ra chuyện gì..." Nữ sinh đứng ở đằng sau có chút khẩn trương. Mọi người đều biết Lý Chí Nghị là loại người như thế nào, không ai dại gì đụng vào hắn. Nghe nói hắn có mấy người bạn xã hội đen bỏ học từ sớm, là loại người lúc nào cũng mang theo ống thép bên người để đánh nhau.
Trì Dụ thoáng lùi về phía sau mấy bước, bỗng giơ chân lên đạp khiến cánh cửa rung ầm ầm mấy lần.
"Có nên đi tìm bảo vệ trước không..." lời của ai đó còn chưa nói hết, Trì Dụ lại nhấc chân lên đá vào cửa. Cánh cửa khóa chặt trước đó quả thực giờ đã lung lay rồi.
Cậu lạnh mặt đem tay cậu chống lên cửa, nói với vào bên trong: "Tôi đếm đến năm, mở cửa!"
"Một, hai...." nhưng vừa mới đếm đến hai, cậu nhướng mày dùng sức đạp cánh cửa trước mặt một cái.
Ầm.
Cửa nhà thi đấu bị đá văng xuống đất.
Trì Dụ giẫm lên trên cửa đi vào, thoáng nhìn thấy Phó Chỉ An ngã bất động trên sàn nhà thi đấu.
Cậu đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Chơi bóng à? Tôi chơi cùng nữa?"
Dường như không nghĩ tới Trì Dụ thế mà đá tung cửa đi vào, Lý Chí Nghị nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại danh sách dự bị không thêm người được..."
Trì Dụ cũng không rảnh nghe hắn nhiều lời, cậu nhấc chân lên, dùng đầu gối thúc một cước vào bụng Lý Chí Nghị, hắn đau đớn ôm bụng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Hắn kêu lên: "Con mẹ nó mày thần kinh à!"
"Mày thích đánh người còn gì?" Trì Dụ liếc nhìn thấy Phó Chỉ An sắc mặt tái nhợt nhíu mày. Cậu xắn tay áo túm chặt lấy cổ áo Lý Chí Nghị, trừng mắt nói: "Đánh đi. Không thấy máu là không biết sợ."
Trì Dụ nói xong, cũng không cho hắn kịp phản ứng. Cậu giơ nắm đấm đánh mạnh vào mũi Lý Chí Nghị.
Trước đây mọi người đều biết Trì Dụ tính tình không được tốt, nhưng hiện tại cậu tựa như dã thú mất lý trí.
"Lần sau còn muốn đánh người, nhớ gọi tao!" Trì Dụ đánh đủ rồi mới buông Lý Chí Nghị mặt mũi bầm dập ra.
Cậu quay sang nhìn Phó Chỉ An đang nhíu mày, đi đến trước mặt anh, cúi đầu lạnh lùng nói: "Còn chưa có chết."
Phó Chỉ An động đậy chân nhưng cơn đau thấu xương khiến anh không còn sức lực phản bác cậu nữa.
Nhìn thấy Phó Chỉ An môi trắng bệch, Trì Dụ ngồi xổm xuống bên cạnh anh, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy cánh tay anh. Cậu còn chưa dùng sức, Phó Chỉ An đã hít sâu một hơi.
"Vừa nãy vai cậu ấy bị đụng mạnh..." Lâm Xuyên lí nhí nỏi nhỏ như tiếng muỗi kêu, vì cậu ta sợ nhỡ bị Trì Dụ bực tức xông lên đánh.
"Cậu." Trì Dụ đột nhiên lên tiếng.
Lâm Xuyên vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Trì Dụ, cả người cậu ta sợ hãi dựng đứng cả lên.
"Cậu đi lấy cặp hộ tôi." Trì Dụ hất cằm về phía góc tường.
Lâm Xuyên liền chạy tới cầm lấy cặp sách, rồi lạy chạy về thở hổn hển đứng trước mặt Trì Dụ, hai tay cầm cặp như cầm lễ vật.
Trì Dụ ngẩng đầu, thấy Lâm Xuyên vẫn đứng im không nhúc nhích, liền giơ tay chỉ lên đầu: "Treo lên cổ tôi"
Cũng may hôm nay trong cặp không có nhiều sách vở nếu không chắc cổ cậu sẽ bị bóp ngạt.
Trì Dụ treo cặp lên rồi lại nhìn Phó Chỉ An, dường như lúc này anh mới tỉnh táo hơn chút, đưa mắt nhìn cậu chằm chằm.
"Không còn sức mà nhìn chằm chằm cái gì?" cậu lạnh lùng nói.
Trì Dụ nghĩ nghĩ rồi vươn tay đỡ lấy cánh tay không bị thương của Phó Chỉ An, cẩn thận đỡ anh đứng dậy. Cậu nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng vòm ngực rộng lớn đang khó khăn hít thở của Phó Chỉ An. Cậu đưa hai tay cõng anh lên lưng.
Còn chưa đi ra khỏi nhà thi đấu, Trì Dụ sốt ruột cau mày nói: "Cậu so với hồi bé còn nặng hơn."
Phó Chỉ An tựa cằm lên vai cậu, nghe thấy vậy lông mi bất giác run lên, anh thều thào lẩm bẩm. Một lúc sau, Trì Dụ nghe mới hiểu anh nói là: "Cậu so với hồi bé vẫn xấu tính y chang."
Chân Trì Dụ khẽ lảo đảo, cậu xém chút nữa đem Phó Chỉ An ném xuống đất, nhưng nhìn anh đang khó khăn hít thở liền sửng sốt nhịn xuống động tác trên tay.
Đi ra ngoài sân trường, người tới người lui nhìn thấy Trì Dụ đang cõng Phó Chỉ An liền chằm chằm nhìn vào hai người. Trì Dụ nhớ tới chuyện của bọn họ vừa mới được lan truyền hai hôm trước, vành tai cậu đỏ lên một mảng. Hai chân cậu liền bước nhanh hơn, hận không thể bay đi luôn.
Nhưng chưa đi nhanh được mấy bước, Phó Chỉ An bên cạnh đột nhiên đau đớn hít một hơi. Trì Dụ vội vàng dừng lại, cau mày hỏi anh: "Cậu có sao không?"
Cậu nhìn thoáng qua anh, suy nghĩ một chút vẫn là thả chậm bước chân, từng bước chậm rãi đi đến phòng y tế.
Đi có mấy phút trong sân trường mà như là đi đến đường Hoàng Tuyền*, lúc đi đến phòng y tế, mặt Trì Dụ đã đỏ bừng. Cậu đeo cặp sách trên cổ không ngẩng đầu lên được nên chỉ có thể cúi xuống gọi to: "Có người không? Lẹ lên không tôi mệt chết mất."
*con đường đi đến âm gian sau khi chết
Trì Dụ đứng một góc nhìn Phó Chỉ An đang nằm trên giường bệnh, mặt anh không có biểu tình, nhẹ buông thõng mắt không biết đang suy nghĩ gì.
"Cũng may là không nghiêm trọng lắm. Khớp vai bị trật, lát nữa sẽ gây tê rồi nắn lại khớp xương là được rồi." Bác sĩ Trường nhẹ ấn vào vai Phó Chỉ An, xoay người đi lấy thuốc tê.
"Ừm, hình như chân cậu ấy không ổn lắm, có bị gãy không ạ?" Trì Dụ nghĩ nghĩ nghiêng đầu nhìn bác sĩ Trường rồi lúng túng rời mắt đi.
"Đầu gối bị tổn thương nên sẽ bị sưng. Thời gian này đừng tham gia mấy hoạt động thể thao nhé."
Xử lý xong mọi việc đã là chạng vạng tối, Trì Dụ ngồi im trong góc phòng, cặp đeo trên cổ vẫn chưa bỏ ra, cúi đầu ngủ thiếp đi.
"Khụ..." Phó Chỉ An nghiêng người đè thấp giọng ho khan hai tiếng, chờ lúc anh nằm trở về, Trì Dụ đã cầm cốc nước đứng trước giường. Cậu cau mày ghét bỏ nhìn anh, mãi lúc sau mới nói: "Đúng là phiền chết mà, không biết là chúng nó chơi đánh bóng hay đánh cậu!"
Phó Chỉ An chậm rãi ngồi dậy, vươn tay cầm lấy ly nước nhưng không có uống, giọng nói có chút khàn khàn: "Cậu lại đánh nhau."
Trì Dụ thấy Phó Chỉ An đang nhìn tay mình nên cậu cũng cúi đầu nhìn một chút. Bàn tay trắng nõn có vài vết xước đỏ, lúc nãy không để ý nên giờ mới phát hiện ra.
Trì Dụ đút tay vào túi, ngồi ở trên giường bệnh bên cạnh, càu mày nói: "Đó là vì nó thiếu đánh."
"Cậu vẫn là đừng có đánh nhau nữa đi, bảng thông báo vi phạm của trường đã đủ vi phạm của cậu rồi..." Phó Chỉ An còn chưa nói xong, Trì Dụ đã không kiên nhẫn chậc lưỡi.
"Biết rồi, ngày nào cậu cũng nói, phiền chết được!"
Trong phòng y tế chỉ có hai người bọn họ, Trì Dụ tận lực không nhìn vào đôi mắt sâu và yên tĩnh của Phó Chỉ An, cậu lúng túng rời mắt đi chỗ khác.
Cậu nói chuyện với giọng mũi: "Uống nước đi rồi tôi đưa cậu về."
????????????????
Tiểu Dụ vì Tiểu Phó mà đánh nhau nè!!! Tiểu Dụ hôm nay quá ư là ngầu luôn!!!
Người của Tiểu Dụ, chỉ có Tiểu Dụ được bắt nạt nha mọi người!!! Thằng nào đụng đến ngừi đàn ông của Tiểu Dụ thì thằng đó phải ăn đánh!!!!
Thực ra hôm nay edit truyện mình thấy đoạn Tiểu Dụ cõng Tiểu Phó mình cũng hơi lấn cấn vì sợ nhận nhầm vai vế =))))
Nên phải đi mò lại đọc được lời tác giả. Tác giả đã nói điều quan trọng phải nhắc ba lần: Tiểu Phó là công! Tiểu Phó là công! Tiểu Phó là công! Mọi người hãy cho Tiểu Phó cơ hội! Tiểu Phó rất muốn làm công!
Tin tưởng tác giả nha mụi ngừiiiii!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.