Chương 3
Nghê Đa Hỉ
08/12/2019
Xe chạy trên đường rất lâu, cuối cùng dừng trước một tòa màu trắng xinh đẹp.
Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Cẩn Ngôn từ cửa xe bên kia bước xuống, Giản Vi còn đang ngây ngẩn ngồi trên xe, nhìn hoàn cảnh xung quanh chỉ cảm thấy mông lung như một giấc mơ.
Tại sao cô tới đây?
Lão Lý đến mở cửa xe giúp cô, nói: “Cô gái nhỏ, tới nhà rồi xuống xe đi.”
Giản Vi lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, khom người bước xuống xe.
Lâm Cẩn Ngôn đứng cách đó không xa, đôi mắt sắc nặng nề nhìn cô.
Hai tay Giản Vi vô thức xiết chặt, căng thẳng đi tới trước mặt anh.
“Tôi…….”
“Theo tôi vào.”
Không đợi cô mở miệng Lâm Cẩn Ngôn cắt ngang lời cô trước, sau đó xoay người đi vào trong sân.
Sân rộng rãi, tòa nhà màu trắng có ba tầng, đèn đuốc sáng trưng.
Giản Vi căng thẳng theo sát sau lưng Lâm Cẩn Ngôn.
Đến cửa ra vào Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị mở cửa thì cửa được mở từ bên trong ra.
“Cậu chủ, cậu đã về.” Mở cửa là dì người làm trong nhà Lâm Cẩn Ngôn, đang tưới hoa trên sân thượng thì thấy xe đi vào sân nên vội vàng chạy xuống mở cửa.
Vừa chào hỏi, ngẩng đầu lên thì thấy có một cô bé đứng sau lưng Lâm Cẩn Ngôn, sững sờ hỏi: “Cậu chủ, vị tiểu thư này là….”
Lâm Cẩn Ngôn nhấc chân đi vào nhà, nói: “Thu dọn cho cô ấy một phòng, cô ấy tạm thời ở đây.”
Dì Lan hiểu ý vội gật đầu, “Ồ, tôi đi thu dọn ngay đây.”
Nói xong cười dịu dàng mời Giản Vi: “Tiểu thư, mời vào.”
Giản Vi bị dì Lan xưng hô như vậy sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy: “Con tên Giản Vi, dì gọi con Giản Vi là được ạ.”
Dì Lan “Haizzz” một tiếng, nói: “Dì gọi con là Vi Vi nhé, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vừa nói vừa kéo Giản Vi vào nhà, đóng cửa lại, nói tiếp: “Con chờ dì chút dì lấy cho con đôi dép lê mới.”
Nói xong liền xoay người chạy tới phòng để đồ vật lấy dép lê.
Dì Lan nhanh chóng cầm đôi dép đi ra, Giản Vi vội nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn dì ạ.”
Dì Lan cười nói: “Sau này con gọi dì là dì Lan đi.”
“Dạ, dì Lan.” Giản Vi gật đầu đáp lại, đặt dép lên xuống đất khom người thay giày.
Đợi cô thay dép xong Lâm Cẩn Ngôn đã thay bộ quần áo khác từ trên lầu đi xuống.
Cởi bỏ bộ âu phục lạnh lẽo, cả người nhìn qua ôn hòa hơn vài phần, không còn cảm giác khiến người khác không dám đến gần nữa.
Lâm Cẩn Ngôn đi tới ghế sofa ngồi xuống, nâng mắt thấy Giản Vi còn ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, thấp giọng mở miệng. “Thất thần làm gì? Tới đây.”
Lúc này Giản Vi mới hoàn hồn vội đi qua.
“Ngồi xuống.”
Giản Vi sững sờ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn.
Sofa bằng da thật, Giản Vi không dám ngồi mạnh xuống, cho dù ngồi thì trọng lượng toàn thân cơ bản đều dồn lên hai chân mình.
Đời này cô chưa từng căng thẳng như vậy, lần đầu tiên đối mặt với một người thế mà không nói ra lời, cũng không biết nên nói gì, cứ ngoan ngoãn ngồi như vậy, hai tay bất an đặt trên hai chân.
Lầm Cẩn Ngôn cầm gói thuốc trên bàn trà rút ra một điếu, ngậm trong miệng rồi châm lửa.
Hít vài hơi, kẹp điếu thuốc ở ngón giữa, đốm lửa sáng lập lòe đầu ngón tay mình.
Rất lâu sau rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Vi.
“Nghỉ học từ khi nào?”
Giọng anh vẫn bình thản như cũ, nhưng Giản Vi nghe thấy những lời này lại kinh ngạc mở to hai mắt, “Anh…. Làm sao anh biết?”
“Bác sĩ chủ trị của cô là anh họ tôi.”
Giãn Vi sững sờ, “Là bác sĩ Chu nói cho anh?”
“Ừ.”
Giản Vi nghe xong lập tức hiểu rõ.
Cô nhấp môi dưới trả lời anh: “Nghỉ học từ năm lớp 11.”
“Ba cô bỏ đi từ khi nào?” Lâm Cẩn Ngôn lại hỏi.
Giản Vi trả lời anh, nói: “Lúc học lớp 11.”
“Đã từng tìm ông ta chưa?”
“Đã tìm nhưng không tìm thấy ạ.” Giọng điệu Giản Vi bình thường, phảng phất như không thèm để ý, nhưng đau thương trong mắt lại không che giấu được.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, lại hỏi: “Học lớp 11 được bao lâu.”
“Cũng gần xong rồi ạ.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi dời tầm mắt, dụi tàn thuốc trong gạt tàn, nói: “Ngày mai tôi bảo người ta làm thủ tục nhập học cho cô, đã sắp xong lớp 11 vậy thì bắt đầu học từ lớp 12 đi.”
“Cái gì ạ?” Vẻ mặt Giản Vi đầy khiếp sợ, gần như cho là mình xuất hiện ảo giác: “Anh vừa mới…. Nói gì?”
Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Mười bảy mười tám tuổi không học hành vậy cô muốn làm gì?”
Giản Vi: “….”
Lâm Cẩn Ngôn ném tàn thuốc, từ trên sofa đứng lên, hai tay cắm trong túi quần cúi đầu đánh giá Giản Vi một lúc, lập tức bổ sung một câu: “Nghe nói cô học rất giỏi, không học thì đáng tiếc quá.”
Nói xong liền rời khỏi sofa xoay người đi lên lầu.
Giản Vi ngơ ngác ngồi trên sofa, sửng sốt hồi lâu.
Sau một hồi, đột nhiên từ sofa đứng lên, “Lạch bạch lạch bạch” đuổi theo Lâm Cẩn Ngôn lên lầu.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị mở cửa đi vào, thấy Giản Vi chạy tới trước mặt anh, liền chau mày: “Có chuyện gì sao?”
Hai tay Giản Vi xiết chặt nhìn anh, khẩn trương hỏi: “Tại sao anh muốn giúp tôi?”
“Không tại sao, chỉ cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, đáng thương mà thôi.” Lâm Cẩn Ngôn lạnh nhạt nói một câu rồi đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Cửa phòng đóng lại, Giản Vi ngẩn ngơ đứng bên ngoài.
Câu cuối cùng của Lâm Cẩn Ngôn giống như kim thình lình đâm vào lòng cô một cái, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, trong mắt đột nhiên thấy chua xót.
Dì Lan giúp Giản Vi dọn dẹp xong phòng, lúc đi ra thấy cô đứng sững sờ trước cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, đi qua hỏi: “Vi Vi con sao vậy? Sao con đứng đây?”
Giản Vi nghe giọng dì Lan cuống quít chớp mắt, quay đầu lại thì trên mặt đã đổi thành bộ dạng vui tươi: “Dì Lan.”
Dì Lan đi lên kéo cô hỏi: “Con tìm cậu chủ sao?”
Giản Vi vội vàng lắc đầu: “Không ạ, vừa rồi con chúc anh ấy ngủ ngon.”
Dì Lan giật mình, cười nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng mau về phòng nghỉ ngơi đi, phòng con trên này, dì đưa con đi.”
“Dạ, cám ơn dì Lan.”
Phòng của Giản Vi ở lầu ba, trùng hợp một trên một dưới với phòng Lâm Cẩn Ngôn.
Tường và đồ dùng trong nhà, cùng với thảm trải sàn đều màu trắng, phong cách rất đơn giản. Ga giường chăn đệm thì dì Lan vừa thay, màu xanh nhạt, xem như tô điểm một chút cho màu trắng khắp nơi, trắng xanh đan xen, rất sạch sẽ đối xứng.
Giản Vi đứng trước cửa ra vào, một lúc lâu vẫn không dám đi vào trong.
Phòng đẹp như vậy cô chỉ từng thấy trên TV.
Dì Lan thấy Giản Vi đứng im vội cười nói: “Sao thất thần như vậy? Mau vào nghỉ ngơi đi, sắp mười hai giờ rồi.”
Lúc này Giản Vi mới lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: “Dạ, cảm ơn dì Lan, dì cũng nghỉ sớm đi ạ.”
“Haizzz, được rồi.”
Giản Vi chúc dì Lan ngủ ngon, lúc này mới bước vào phòng đóng cửa lại.
Trong phòng có phòng tắm độc lập, đèn phòng tắm vừa bật, cả phòng sáng chói mắt người ta.
Phòng tắm rất rộng, còn có cả bồn tắm lớn.
Đã nhiều ngày Giản Vi không được tắm rửa đàng hoàng, không nhịn được xả đầy bồn tắm cho mình, đóng cửa phòng tắm cởi quần áo ngâm mình vào trong nước.
Vừa nằm xuống, nước ấm tràn lên bao trùm hết cơ thể, trong nháy mắt cảm thấy mệt mỏi toàn thân đều biến mất.
Giản Vi thoải mái cảm thán một tiếng, đầu tựa trên thành bồn tắm.
Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm đèn chùm sáng rực trên trần nhà không chớp mắt.
Trong đầu hỗn loạn, lúc thì cảnh cô đụng hỏng xe Lâm Cẩn Ngôn bị anh nhốt trong xe, lúc thì lại là cảnh anh bảo người ta ném cô ra khỏi câu lạc bộ. Một lúc thì lại là cảnh anh như anh hùng đột nhiên xuất hiện cứu cô, lúc thì lại là anh lạnh nhạt nói cô đáng thương mà thôi….
Mọi chuyện như một cuốn phim không ngừng hiện lên trong đầu. truyện chính chủ L ê Qý Đônn, trang khác là copy vô liêm sỉ.
Nhưng rõ ràng nhất là chuyện anh nói ngày mai sẽ làm thủ tục nhập học cho cô.
Từ sau khi bị đuổi học chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình còn có thể quay lại trường học.
Nghĩ có thể quay lại trường học, Giản Vi kích động cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau hơn sáu giờ đã rời giường đánh răng rửa mặt.
Lúc từ trên lầu đi xuống, nghe có tiếng nấu nướng ở lầu một.
Cô lạch bạch chạy xuống lầu, theo tiếng động lần tới phòng bếp.
Dì Lan đang nấu đồ ăn sáng, trong nồi đang hầm cháo.
Giản Vi vội đi qua, nói: “Dì Lan, có gì con có thể giúp không ạ?”
Dì Lan thấy Giản Vi thì kinh ngạc, “Ôi, sao con dậy sớm vậy?”
“Con không ngủ được.” Giản Vi nói.
“Sao vậy? Có phải lạ giường không? Lát nữa dì đi mua chút hương an thần về đốt, có đợt cậu chủ mất ngủ, chính là nhờ đốt hương an thần này mới từ từ ngủ ngon đấy.” Dì Lan nói.
Giản Vi vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải ạ, không phải con mất ngủ, con vui quá ạ.”
Dì Lan nghe nói thì cười hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Giãn Vi khẽ gật đầu, cười nói: “Cậu chủ của dì nói hôm nay đưa con đi làm thủ tục nhập học, lâu lắm rồi con không được đi học.”
Nói xong đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi: “Đúng rồi, dì Lan, cậu chủ nhà dì tên là gì?”
Dì Lan sững sờ, lập tức cười lớn: “Ôi trời…. Con còn chưa biết cậu chủ tên gì?”
“Dạ, anh ấy là ân nhân cứu mạng của con, con còn chưa kịp hỏi.”
“Cứu…. Ân nhân cứu mạng….” Vẻ mặt dì Lan kinh ngạc. Hôm qua bà còn tưởng lần đầu tiên tiên sinh kết giao bạn gái cơ đấy! Còn nghĩ hôm nay phải gọi điện thoại cho bà chủ báo cáo sơ qua tình hình.
Lúc này nghe Giản Vi nói là ân nhân cứu mạng của cô, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng lập tức bị dập tắt, nói: “Cậu chủ họ Lâm, tên là Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn.
Trong lòng Giản Vi lặng lẽ đọc một lần, nhớ kỹ.
Đồ ăn sáng là cháo gạo và bánh bao, sữa nóng và bánh mì nướng.
Lúc đồng hồ điểm bảy giờ, tất cả đều chuẩn bị xong.
Giản Vi giúp dì Lan múc cháo, dì Lan vội cầm thìa mang qua, “Để dì để dì, con coi chừng bị phỏng.”
Thìa bị dì Lan cầm đi, Giản Vi lại tính giúp gắp bánh bao từ trong nồi ra.
Dì Lan thấy cô không chịu ngồi không, không nhịn được bật cười, “Vi Vi, con đừng làm nữa, con lên lầu gọi cậu chủ xuống ăn sáng đi.”
“A, dạ, con đi đây.” Giản Vi đáp một tiếng, lúc này mới thả đồ xuống xoay người đi ra ngoài.
Lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, âm thầm hít một hơi thật sâu, rất lâu sau mới cố lấy can đảm đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
Nào biết vừa giơ tay lên thì cửa phòng đã mở từ bên trong ra.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trong cửa đang chuẩn bị đi ra, trông thấy Giản Vi đứng ở cửa ra vào liền hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”
Giản Vi vội gật đầu: “Dạ, dì Lan bảo tôi lên gọi anh xuống ăn sáng…”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Tay anh cầm một bộ quần áo, Giản Vi nhìn thấy vội vàng đi theo hỏi: “Bộ đồ này phải giặt ạ?”
“Ừ.” Lâm Cẩn Ngôn nói xong tính cầm quần áo tới phòng giặt để giặt.
Giản Vi vội đưa tay giành lấy.
Lâm Cẩn Ngôn sững sờ nhìn về phía cô.
Giản Vi ôm quần áo của anh, nói: “Từ nay về sau quần áo của anh do tôi giặt nhé! Bình thường anh có chuyện gì cần làm, cũng cứ việc phân phó tôi!”
Lâm Cẩn Ngôn hơi híp mắt nhìn cô.
Giản Vi có chút không được tự nhiên, nói: “Anh…. Anh để tôi giúp anh làm chút gì đó, nếu không tôi ở đây lương tâm thấy bất an.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, giọng điệu bình thản, “Tùy cô.”
Nói xong xoay người đi xuống lầu.
Giản Vi đứng trên lầu nhìn bóng lưng Lâm Cẩn Ngôn, đột nhiên không nhịn được hô to một tiếng: “Ôi!”
Lâm Cẩn Ngôn dừng chân quay đầu nhìn về phía cô.
Giản Vi chạy xuống đứng trước mặt anh, có chút căng thẳng mở miệng, “Lâm… Anh Lâm, cảm ơn anh nhé… Còn nữa, rất xin lỗi.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Xin lỗi chuyện gì?”
“Đụng hỏng xe của anh, còn…. Cầm giỏ đập anh.” (Tui: Chi tiết này không hiểu xảy ra khi nào). Giản Vi khẽ mím môi áy náy nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói: “Biết sai là tốt rồi.”
“Lâm tiên sinh….”
“Gọi tên tôi.”
“Ặc…. Lâm…. Lâm Cẩn Ngôn.”
“Còn chuyện gì?” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.
Giản Vi gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Lâm Cẩn Ngôn, tôi sẽ báo đáp anh.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhàn nhạt liếc cô, thờ ơ đáp lại hai chữ: “Tùy cô.”
Nói xong liền xoay người đi xuống lầu bước về phía phòng bếp.
Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Cẩn Ngôn từ cửa xe bên kia bước xuống, Giản Vi còn đang ngây ngẩn ngồi trên xe, nhìn hoàn cảnh xung quanh chỉ cảm thấy mông lung như một giấc mơ.
Tại sao cô tới đây?
Lão Lý đến mở cửa xe giúp cô, nói: “Cô gái nhỏ, tới nhà rồi xuống xe đi.”
Giản Vi lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, khom người bước xuống xe.
Lâm Cẩn Ngôn đứng cách đó không xa, đôi mắt sắc nặng nề nhìn cô.
Hai tay Giản Vi vô thức xiết chặt, căng thẳng đi tới trước mặt anh.
“Tôi…….”
“Theo tôi vào.”
Không đợi cô mở miệng Lâm Cẩn Ngôn cắt ngang lời cô trước, sau đó xoay người đi vào trong sân.
Sân rộng rãi, tòa nhà màu trắng có ba tầng, đèn đuốc sáng trưng.
Giản Vi căng thẳng theo sát sau lưng Lâm Cẩn Ngôn.
Đến cửa ra vào Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị mở cửa thì cửa được mở từ bên trong ra.
“Cậu chủ, cậu đã về.” Mở cửa là dì người làm trong nhà Lâm Cẩn Ngôn, đang tưới hoa trên sân thượng thì thấy xe đi vào sân nên vội vàng chạy xuống mở cửa.
Vừa chào hỏi, ngẩng đầu lên thì thấy có một cô bé đứng sau lưng Lâm Cẩn Ngôn, sững sờ hỏi: “Cậu chủ, vị tiểu thư này là….”
Lâm Cẩn Ngôn nhấc chân đi vào nhà, nói: “Thu dọn cho cô ấy một phòng, cô ấy tạm thời ở đây.”
Dì Lan hiểu ý vội gật đầu, “Ồ, tôi đi thu dọn ngay đây.”
Nói xong cười dịu dàng mời Giản Vi: “Tiểu thư, mời vào.”
Giản Vi bị dì Lan xưng hô như vậy sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy: “Con tên Giản Vi, dì gọi con Giản Vi là được ạ.”
Dì Lan “Haizzz” một tiếng, nói: “Dì gọi con là Vi Vi nhé, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vừa nói vừa kéo Giản Vi vào nhà, đóng cửa lại, nói tiếp: “Con chờ dì chút dì lấy cho con đôi dép lê mới.”
Nói xong liền xoay người chạy tới phòng để đồ vật lấy dép lê.
Dì Lan nhanh chóng cầm đôi dép đi ra, Giản Vi vội nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn dì ạ.”
Dì Lan cười nói: “Sau này con gọi dì là dì Lan đi.”
“Dạ, dì Lan.” Giản Vi gật đầu đáp lại, đặt dép lên xuống đất khom người thay giày.
Đợi cô thay dép xong Lâm Cẩn Ngôn đã thay bộ quần áo khác từ trên lầu đi xuống.
Cởi bỏ bộ âu phục lạnh lẽo, cả người nhìn qua ôn hòa hơn vài phần, không còn cảm giác khiến người khác không dám đến gần nữa.
Lâm Cẩn Ngôn đi tới ghế sofa ngồi xuống, nâng mắt thấy Giản Vi còn ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, thấp giọng mở miệng. “Thất thần làm gì? Tới đây.”
Lúc này Giản Vi mới hoàn hồn vội đi qua.
“Ngồi xuống.”
Giản Vi sững sờ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn.
Sofa bằng da thật, Giản Vi không dám ngồi mạnh xuống, cho dù ngồi thì trọng lượng toàn thân cơ bản đều dồn lên hai chân mình.
Đời này cô chưa từng căng thẳng như vậy, lần đầu tiên đối mặt với một người thế mà không nói ra lời, cũng không biết nên nói gì, cứ ngoan ngoãn ngồi như vậy, hai tay bất an đặt trên hai chân.
Lầm Cẩn Ngôn cầm gói thuốc trên bàn trà rút ra một điếu, ngậm trong miệng rồi châm lửa.
Hít vài hơi, kẹp điếu thuốc ở ngón giữa, đốm lửa sáng lập lòe đầu ngón tay mình.
Rất lâu sau rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Vi.
“Nghỉ học từ khi nào?”
Giọng anh vẫn bình thản như cũ, nhưng Giản Vi nghe thấy những lời này lại kinh ngạc mở to hai mắt, “Anh…. Làm sao anh biết?”
“Bác sĩ chủ trị của cô là anh họ tôi.”
Giãn Vi sững sờ, “Là bác sĩ Chu nói cho anh?”
“Ừ.”
Giản Vi nghe xong lập tức hiểu rõ.
Cô nhấp môi dưới trả lời anh: “Nghỉ học từ năm lớp 11.”
“Ba cô bỏ đi từ khi nào?” Lâm Cẩn Ngôn lại hỏi.
Giản Vi trả lời anh, nói: “Lúc học lớp 11.”
“Đã từng tìm ông ta chưa?”
“Đã tìm nhưng không tìm thấy ạ.” Giọng điệu Giản Vi bình thường, phảng phất như không thèm để ý, nhưng đau thương trong mắt lại không che giấu được.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, lại hỏi: “Học lớp 11 được bao lâu.”
“Cũng gần xong rồi ạ.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi dời tầm mắt, dụi tàn thuốc trong gạt tàn, nói: “Ngày mai tôi bảo người ta làm thủ tục nhập học cho cô, đã sắp xong lớp 11 vậy thì bắt đầu học từ lớp 12 đi.”
“Cái gì ạ?” Vẻ mặt Giản Vi đầy khiếp sợ, gần như cho là mình xuất hiện ảo giác: “Anh vừa mới…. Nói gì?”
Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Mười bảy mười tám tuổi không học hành vậy cô muốn làm gì?”
Giản Vi: “….”
Lâm Cẩn Ngôn ném tàn thuốc, từ trên sofa đứng lên, hai tay cắm trong túi quần cúi đầu đánh giá Giản Vi một lúc, lập tức bổ sung một câu: “Nghe nói cô học rất giỏi, không học thì đáng tiếc quá.”
Nói xong liền rời khỏi sofa xoay người đi lên lầu.
Giản Vi ngơ ngác ngồi trên sofa, sửng sốt hồi lâu.
Sau một hồi, đột nhiên từ sofa đứng lên, “Lạch bạch lạch bạch” đuổi theo Lâm Cẩn Ngôn lên lầu.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị mở cửa đi vào, thấy Giản Vi chạy tới trước mặt anh, liền chau mày: “Có chuyện gì sao?”
Hai tay Giản Vi xiết chặt nhìn anh, khẩn trương hỏi: “Tại sao anh muốn giúp tôi?”
“Không tại sao, chỉ cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, đáng thương mà thôi.” Lâm Cẩn Ngôn lạnh nhạt nói một câu rồi đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Cửa phòng đóng lại, Giản Vi ngẩn ngơ đứng bên ngoài.
Câu cuối cùng của Lâm Cẩn Ngôn giống như kim thình lình đâm vào lòng cô một cái, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, trong mắt đột nhiên thấy chua xót.
Dì Lan giúp Giản Vi dọn dẹp xong phòng, lúc đi ra thấy cô đứng sững sờ trước cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, đi qua hỏi: “Vi Vi con sao vậy? Sao con đứng đây?”
Giản Vi nghe giọng dì Lan cuống quít chớp mắt, quay đầu lại thì trên mặt đã đổi thành bộ dạng vui tươi: “Dì Lan.”
Dì Lan đi lên kéo cô hỏi: “Con tìm cậu chủ sao?”
Giản Vi vội vàng lắc đầu: “Không ạ, vừa rồi con chúc anh ấy ngủ ngon.”
Dì Lan giật mình, cười nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng mau về phòng nghỉ ngơi đi, phòng con trên này, dì đưa con đi.”
“Dạ, cám ơn dì Lan.”
Phòng của Giản Vi ở lầu ba, trùng hợp một trên một dưới với phòng Lâm Cẩn Ngôn.
Tường và đồ dùng trong nhà, cùng với thảm trải sàn đều màu trắng, phong cách rất đơn giản. Ga giường chăn đệm thì dì Lan vừa thay, màu xanh nhạt, xem như tô điểm một chút cho màu trắng khắp nơi, trắng xanh đan xen, rất sạch sẽ đối xứng.
Giản Vi đứng trước cửa ra vào, một lúc lâu vẫn không dám đi vào trong.
Phòng đẹp như vậy cô chỉ từng thấy trên TV.
Dì Lan thấy Giản Vi đứng im vội cười nói: “Sao thất thần như vậy? Mau vào nghỉ ngơi đi, sắp mười hai giờ rồi.”
Lúc này Giản Vi mới lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: “Dạ, cảm ơn dì Lan, dì cũng nghỉ sớm đi ạ.”
“Haizzz, được rồi.”
Giản Vi chúc dì Lan ngủ ngon, lúc này mới bước vào phòng đóng cửa lại.
Trong phòng có phòng tắm độc lập, đèn phòng tắm vừa bật, cả phòng sáng chói mắt người ta.
Phòng tắm rất rộng, còn có cả bồn tắm lớn.
Đã nhiều ngày Giản Vi không được tắm rửa đàng hoàng, không nhịn được xả đầy bồn tắm cho mình, đóng cửa phòng tắm cởi quần áo ngâm mình vào trong nước.
Vừa nằm xuống, nước ấm tràn lên bao trùm hết cơ thể, trong nháy mắt cảm thấy mệt mỏi toàn thân đều biến mất.
Giản Vi thoải mái cảm thán một tiếng, đầu tựa trên thành bồn tắm.
Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm đèn chùm sáng rực trên trần nhà không chớp mắt.
Trong đầu hỗn loạn, lúc thì cảnh cô đụng hỏng xe Lâm Cẩn Ngôn bị anh nhốt trong xe, lúc thì lại là cảnh anh bảo người ta ném cô ra khỏi câu lạc bộ. Một lúc thì lại là cảnh anh như anh hùng đột nhiên xuất hiện cứu cô, lúc thì lại là anh lạnh nhạt nói cô đáng thương mà thôi….
Mọi chuyện như một cuốn phim không ngừng hiện lên trong đầu. truyện chính chủ L ê Qý Đônn, trang khác là copy vô liêm sỉ.
Nhưng rõ ràng nhất là chuyện anh nói ngày mai sẽ làm thủ tục nhập học cho cô.
Từ sau khi bị đuổi học chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình còn có thể quay lại trường học.
Nghĩ có thể quay lại trường học, Giản Vi kích động cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau hơn sáu giờ đã rời giường đánh răng rửa mặt.
Lúc từ trên lầu đi xuống, nghe có tiếng nấu nướng ở lầu một.
Cô lạch bạch chạy xuống lầu, theo tiếng động lần tới phòng bếp.
Dì Lan đang nấu đồ ăn sáng, trong nồi đang hầm cháo.
Giản Vi vội đi qua, nói: “Dì Lan, có gì con có thể giúp không ạ?”
Dì Lan thấy Giản Vi thì kinh ngạc, “Ôi, sao con dậy sớm vậy?”
“Con không ngủ được.” Giản Vi nói.
“Sao vậy? Có phải lạ giường không? Lát nữa dì đi mua chút hương an thần về đốt, có đợt cậu chủ mất ngủ, chính là nhờ đốt hương an thần này mới từ từ ngủ ngon đấy.” Dì Lan nói.
Giản Vi vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải ạ, không phải con mất ngủ, con vui quá ạ.”
Dì Lan nghe nói thì cười hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Giãn Vi khẽ gật đầu, cười nói: “Cậu chủ của dì nói hôm nay đưa con đi làm thủ tục nhập học, lâu lắm rồi con không được đi học.”
Nói xong đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi: “Đúng rồi, dì Lan, cậu chủ nhà dì tên là gì?”
Dì Lan sững sờ, lập tức cười lớn: “Ôi trời…. Con còn chưa biết cậu chủ tên gì?”
“Dạ, anh ấy là ân nhân cứu mạng của con, con còn chưa kịp hỏi.”
“Cứu…. Ân nhân cứu mạng….” Vẻ mặt dì Lan kinh ngạc. Hôm qua bà còn tưởng lần đầu tiên tiên sinh kết giao bạn gái cơ đấy! Còn nghĩ hôm nay phải gọi điện thoại cho bà chủ báo cáo sơ qua tình hình.
Lúc này nghe Giản Vi nói là ân nhân cứu mạng của cô, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng lập tức bị dập tắt, nói: “Cậu chủ họ Lâm, tên là Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn.
Trong lòng Giản Vi lặng lẽ đọc một lần, nhớ kỹ.
Đồ ăn sáng là cháo gạo và bánh bao, sữa nóng và bánh mì nướng.
Lúc đồng hồ điểm bảy giờ, tất cả đều chuẩn bị xong.
Giản Vi giúp dì Lan múc cháo, dì Lan vội cầm thìa mang qua, “Để dì để dì, con coi chừng bị phỏng.”
Thìa bị dì Lan cầm đi, Giản Vi lại tính giúp gắp bánh bao từ trong nồi ra.
Dì Lan thấy cô không chịu ngồi không, không nhịn được bật cười, “Vi Vi, con đừng làm nữa, con lên lầu gọi cậu chủ xuống ăn sáng đi.”
“A, dạ, con đi đây.” Giản Vi đáp một tiếng, lúc này mới thả đồ xuống xoay người đi ra ngoài.
Lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, âm thầm hít một hơi thật sâu, rất lâu sau mới cố lấy can đảm đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
Nào biết vừa giơ tay lên thì cửa phòng đã mở từ bên trong ra.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trong cửa đang chuẩn bị đi ra, trông thấy Giản Vi đứng ở cửa ra vào liền hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”
Giản Vi vội gật đầu: “Dạ, dì Lan bảo tôi lên gọi anh xuống ăn sáng…”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Tay anh cầm một bộ quần áo, Giản Vi nhìn thấy vội vàng đi theo hỏi: “Bộ đồ này phải giặt ạ?”
“Ừ.” Lâm Cẩn Ngôn nói xong tính cầm quần áo tới phòng giặt để giặt.
Giản Vi vội đưa tay giành lấy.
Lâm Cẩn Ngôn sững sờ nhìn về phía cô.
Giản Vi ôm quần áo của anh, nói: “Từ nay về sau quần áo của anh do tôi giặt nhé! Bình thường anh có chuyện gì cần làm, cũng cứ việc phân phó tôi!”
Lâm Cẩn Ngôn hơi híp mắt nhìn cô.
Giản Vi có chút không được tự nhiên, nói: “Anh…. Anh để tôi giúp anh làm chút gì đó, nếu không tôi ở đây lương tâm thấy bất an.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, giọng điệu bình thản, “Tùy cô.”
Nói xong xoay người đi xuống lầu.
Giản Vi đứng trên lầu nhìn bóng lưng Lâm Cẩn Ngôn, đột nhiên không nhịn được hô to một tiếng: “Ôi!”
Lâm Cẩn Ngôn dừng chân quay đầu nhìn về phía cô.
Giản Vi chạy xuống đứng trước mặt anh, có chút căng thẳng mở miệng, “Lâm… Anh Lâm, cảm ơn anh nhé… Còn nữa, rất xin lỗi.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Xin lỗi chuyện gì?”
“Đụng hỏng xe của anh, còn…. Cầm giỏ đập anh.” (Tui: Chi tiết này không hiểu xảy ra khi nào). Giản Vi khẽ mím môi áy náy nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói: “Biết sai là tốt rồi.”
“Lâm tiên sinh….”
“Gọi tên tôi.”
“Ặc…. Lâm…. Lâm Cẩn Ngôn.”
“Còn chuyện gì?” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.
Giản Vi gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Lâm Cẩn Ngôn, tôi sẽ báo đáp anh.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhàn nhạt liếc cô, thờ ơ đáp lại hai chữ: “Tùy cô.”
Nói xong liền xoay người đi xuống lầu bước về phía phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.