Chương 17: Dùng Bữa !
Trần Đình Phong
31/03/2023
Nghe được câu trả lời của hắn trong lòng Nghiêm Á Hiên mới nhẹ nhỏm thở phào một hơi mà đáp lời .
" Được ! Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh !"
Nghe được câu trả lời này Lưu Vũ Thần chẳng mở miệng nói thêm gì mà chậm rãi đi về phía trước , thấy như thế Nghiêm Á Hiên củng vui vẽ đi theo phía sau .
Trên đường đi trong không khí mát mẽ ấy ,hai người đã nói qua lại rất nhiều điều vui vẽ củng chẳng hiểu tại sao Lưu Vũ Thần một người không hòa đồng này lại nói với cô nhiều như thế .
Giây phút này , trong lòng Nghiêm Á Hiên rất vui vẽ và cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn đi , có lẽ là người giờ không có một người nào khiến cô phải nói hết góc khuất trong nội tâm cả , và chẳng có ai chịu lắng nghe những lời như thế .
Vậy nên khi cô ở bên Lưu Vũ Thần trong lòng và cảm giác thấy rất thân thiết giống như một người bạn lâu năm vậy .
Chẳng biết từ lúc nào hai người đã xuất hiện trước mặt của nhà mình , Lưu Vũ Thần củng chẳng che dấu gì mà nhập dòng mật khẩu rồi chậm rãi bước vào trong .
Phong cảnh xung quanh vẩn quen thuộc như cũ chẳng có gì khác lạ , nhưng trong lòng Nghiêm Á Hiên cảm nhận được có chút khác lạ có lẽ là vì ngày hôm này chỉ có mình cô ở nhà hắn , phải nói là cô nam quả nữ mới đúng nha .
Chẳng biết từ lúc nào Lưu Vũ Thần đã thay bộ đồng phục mà khoắc trên mình một chiếc áo thun thêm cái tạp dày mà tập trung vào bếp .
Phải nói , công việc nấu nướng này lúc đầu Lưu Vũ Thần củng chẳng có kinh nghiêm , nhưng mà làm nhiều lần rồi củng thấy khá bình thường và việc vào bếp nấu vài món củng là thói quen khó bỏ của hắn .
Nghiêm Á Hiên nhìn vào hình dáng cao ráo khoắc chiếc tạp dày mà tập trung vào nấu nướng khoẳng khắc này bất giác làm cho trái tim trong lòng ngực của cô bất giác đập loạn nhịp .
Phải nói , theo cảm nhận của Nghiêm Á Hiên thì cái têm trước mặt này rất lạnh lùng , khốn kiếp , chẳng thèm quan tâm đến ai cả . Nhưng mà mỗi khi đi bên cạnh hắn tận sau trong tâm hồn luôn có cảm giác được che chở , luôn có cảm giác an toàn lại còn có rất nhiều tài lẽ .
Trước đây nếu có người nói yêu một người khác giới từ cái nhìn đầu tiên thì có đánh chết cô củng chả tin , nhưng hôm nay cô thật sự hiểu được cái cảm giác này rồi , thật sự rất huyền ảo nha .
Chẳng biết từ lúc nào hình dáng cao ráo điễn trai kia của Lưu Vũ Thần đã đứng trước mặt cô mà âm trầm nói .
" Đẹp trai không ? Có phải là say đắm bỡi dáng vẽ này của tôi rồi không ?"
Câu nói này như một chiếc búa đánh vào trong đầu làm cô giật mình mà tĩnh lại , nghe được câu nói này truyền vào bên tai làm cho Nghiêm Á Hiên giật mình sắc mặt nhanh chóng chuyển thành đỏ bừng như quả cà chua mới chín vậy .
Nghiêm Á Hiên quay mắt đi nơi khác chẳng giám nhìn vào khuôn mặt tự tin kia của hắn nữa , phải vài hơi thở sau Nghiêm Á Hiên mới cô kiềm lại tâm tình đang dậy sóng của mình mà ấp úng nói .
" Anh....anh tự kỹ quá rồi ! Tôi...tôi chỉ là chưa thấy qua nam giới vào bếp mới châm chú như thế mà thôi !"
Nghe câu trả lời Lưu Vũ Thần củng chẳng muốn hỏi thêm gì làm cho cô thêm khó chịu mà trầm tư một lác lâu lại mở miệng nói .
" Bữa trưa có rồi , cô có muốn thử một chút không ?"
Nghiêm Á Hiên bất giác đáp .
" Được ! Tôi củng rất đói !"
Nói xong hai người bất giác mà tới ngồi trước bàn ăn tại vị trí của mình , trong không khí yên tĩnh ấy hai người lặng lẽ mà động đũa .
Thưởng thức món ăn trong miệng Nghiêm Á Hiên bất giác nói .
" Tài nghệ nấu nướng của anh củng khá ngoan đấy ! Ai dạy anh nấu thế ?"
" Được ! Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh !"
Nghe được câu trả lời này Lưu Vũ Thần chẳng mở miệng nói thêm gì mà chậm rãi đi về phía trước , thấy như thế Nghiêm Á Hiên củng vui vẽ đi theo phía sau .
Trên đường đi trong không khí mát mẽ ấy ,hai người đã nói qua lại rất nhiều điều vui vẽ củng chẳng hiểu tại sao Lưu Vũ Thần một người không hòa đồng này lại nói với cô nhiều như thế .
Giây phút này , trong lòng Nghiêm Á Hiên rất vui vẽ và cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn đi , có lẽ là người giờ không có một người nào khiến cô phải nói hết góc khuất trong nội tâm cả , và chẳng có ai chịu lắng nghe những lời như thế .
Vậy nên khi cô ở bên Lưu Vũ Thần trong lòng và cảm giác thấy rất thân thiết giống như một người bạn lâu năm vậy .
Chẳng biết từ lúc nào hai người đã xuất hiện trước mặt của nhà mình , Lưu Vũ Thần củng chẳng che dấu gì mà nhập dòng mật khẩu rồi chậm rãi bước vào trong .
Phong cảnh xung quanh vẩn quen thuộc như cũ chẳng có gì khác lạ , nhưng trong lòng Nghiêm Á Hiên cảm nhận được có chút khác lạ có lẽ là vì ngày hôm này chỉ có mình cô ở nhà hắn , phải nói là cô nam quả nữ mới đúng nha .
Chẳng biết từ lúc nào Lưu Vũ Thần đã thay bộ đồng phục mà khoắc trên mình một chiếc áo thun thêm cái tạp dày mà tập trung vào bếp .
Phải nói , công việc nấu nướng này lúc đầu Lưu Vũ Thần củng chẳng có kinh nghiêm , nhưng mà làm nhiều lần rồi củng thấy khá bình thường và việc vào bếp nấu vài món củng là thói quen khó bỏ của hắn .
Nghiêm Á Hiên nhìn vào hình dáng cao ráo khoắc chiếc tạp dày mà tập trung vào nấu nướng khoẳng khắc này bất giác làm cho trái tim trong lòng ngực của cô bất giác đập loạn nhịp .
Phải nói , theo cảm nhận của Nghiêm Á Hiên thì cái têm trước mặt này rất lạnh lùng , khốn kiếp , chẳng thèm quan tâm đến ai cả . Nhưng mà mỗi khi đi bên cạnh hắn tận sau trong tâm hồn luôn có cảm giác được che chở , luôn có cảm giác an toàn lại còn có rất nhiều tài lẽ .
Trước đây nếu có người nói yêu một người khác giới từ cái nhìn đầu tiên thì có đánh chết cô củng chả tin , nhưng hôm nay cô thật sự hiểu được cái cảm giác này rồi , thật sự rất huyền ảo nha .
Chẳng biết từ lúc nào hình dáng cao ráo điễn trai kia của Lưu Vũ Thần đã đứng trước mặt cô mà âm trầm nói .
" Đẹp trai không ? Có phải là say đắm bỡi dáng vẽ này của tôi rồi không ?"
Câu nói này như một chiếc búa đánh vào trong đầu làm cô giật mình mà tĩnh lại , nghe được câu nói này truyền vào bên tai làm cho Nghiêm Á Hiên giật mình sắc mặt nhanh chóng chuyển thành đỏ bừng như quả cà chua mới chín vậy .
Nghiêm Á Hiên quay mắt đi nơi khác chẳng giám nhìn vào khuôn mặt tự tin kia của hắn nữa , phải vài hơi thở sau Nghiêm Á Hiên mới cô kiềm lại tâm tình đang dậy sóng của mình mà ấp úng nói .
" Anh....anh tự kỹ quá rồi ! Tôi...tôi chỉ là chưa thấy qua nam giới vào bếp mới châm chú như thế mà thôi !"
Nghe câu trả lời Lưu Vũ Thần củng chẳng muốn hỏi thêm gì làm cho cô thêm khó chịu mà trầm tư một lác lâu lại mở miệng nói .
" Bữa trưa có rồi , cô có muốn thử một chút không ?"
Nghiêm Á Hiên bất giác đáp .
" Được ! Tôi củng rất đói !"
Nói xong hai người bất giác mà tới ngồi trước bàn ăn tại vị trí của mình , trong không khí yên tĩnh ấy hai người lặng lẽ mà động đũa .
Thưởng thức món ăn trong miệng Nghiêm Á Hiên bất giác nói .
" Tài nghệ nấu nướng của anh củng khá ngoan đấy ! Ai dạy anh nấu thế ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.