Chương 104: Hối Tiếc Muộn Màng !
Trần Đình Phong
24/04/2023
Thời gian lại thấm thoát trôi đến cuối học kỳ ,hôm nay là ngày Lưu Vũ Thần
phải đi ra nước ngoài bắt đầu cuộc hành trình mới của mình.
Còn về phần Nghiêm Á Hiên thì sau vài ngày ba cô sức khỏe đã trở nên bình thường mà xuất viện , vì chuyện đó là Nghiêm Á Hiên cảm thấy áy náy và yêu thương gia đình của mình hơn đương nhiên là cô cũng chấp nhận đi du học theo ngành nghề mà gia đình mong muốn .
Sân Bay Quốc Tế A.
Lưu Vũ Thần xen lẫn trong hàng người mà chậm rãi bước lên phòng ngồi vào một vị trí giành có mình , bàn tay hắn thuận lấy một tấm vãi che đi tầm mắt của mình từa đầu vào phía sau ghế mà ngủ chẳng cần quan tâm đến việc nào khác .
Phía dưới , Diệp Cơ Uyển nhìn hình dáng hiện tại của hắn thật lâu rồi lại thở dài không nói gì thêm chỉ chờ chuyến bay cất cách . Đương nhiên sau những chuyện liên tiếp trải qua thì người quan tâm đến cảm xúc của hắn chỉ có Diệp Cơ Uyển mà thôi , nhưng chỉ tiếc là trái tim Lưu Vũ Thần đã chết chẳng mở lòng mà đáp lại tình cảm của cô .
Ở phía xa , hôm nay là những ngày nghĩ ngơi để Nghiêm Á Hiên thu xếp hành trang vài ngày sau chuẩn bị ra nước ngoài du học . Nhưng với tình cách của Nghiêm Á Hiên thì chỉ mua vài món đồ cần thiết rồi chậm rãi về nhà mà thôi .
Khi Nghiêm Á Hiên vào trong sân vườn rộng lớn của mình , cô dự tính bước vào chào ba mẹ thì lại có âm thanh từ bên trong phát ra làm trái tim Nghiêm Á Hiên như muốn đứng tim .
" Ông à , hiện tại thằng nhóc Lưu Vũ Thần cũng sắp bay rồi chúng ta không tiễn nó hay sao ?"
Ông Nghiêm đang nhâm nhi ly trà ung dung đáp .
" Tại sao lại phải tiễn, chúng ta có đưa tiền cho nó rồi tại nó không chịu nhận mà thôi ?"
Bà Nghiêm lại tức giận nói .
" Nhưng thằng nhóc đó đã chấp nhận sẽ rời bỏ con bé rồi , thằng nhóc chỉ xin ông được ở thêm bên cạnh Hiên Hiên thêm vài tháng tại sao ông lại không đồng ý chứ ? "
Ông Nghiêm một mặt ung dung nói .
" Hừ ! Dù gì hai đứa nó cũng không có kết quả gì , đau dài không bằng đau ngắn tôi chỉ là giúp chúng nó mà thôi ! Mà đừng trách tôi nữa , lúc tôi nhập viện vì bệnh cũ tại sao bà lại không nói cho con bé biết !"
Bà Nghiêm một mặt áy náy nói .
" Chẳng phải là tôi muốn con bé ngoan ngoãn hơn hay sao ? Ông còn ở đó trách tôi à ?"
" Bịch..bịch..!"
Tiếng rơi đồ từ phía ngoài vang lên làm cho hai người bên trong nhà giật mình , những lời này rơi vào bên tai làm cho tâm trí của Nghiêm Á Hiên như muốn phát điên . Thật sự giây phút này Nghiêm Á Hiên chỉ muốn chết mà thôi , cô chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại ngốc như thế một chút khác thường cũng chẳng nhận ra .
Mà bà Nghiêm thấy cô đứng bên ngoài hình dáng thất thần liền hoảng sợ nói .
" Hiên Hiên à , đây là do cậu ấy bảo ba mẹ nói như thế ? Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi ? Hiên Hiên à , con có nghe ba mẹ nói hay không ?"
Nghiêm Á Hiên thật sự rất đau đớn , cái cảm giác mà từ yêu say đắm một người rồi lại chuyển sang hận một người . Sau này mới biết được là do mình hiểu lầm ,người con trai đó chỉ muốn tốt cho mình mà thôi .
Phải nói khuôn bật cảm xúc từ yêu thương say đắm đến hận thấu xương sau đó lại đến hối hận về những gì mình đã làm là những khung bậc cảm xúc mà nữa năm qua cô đã nếm trải .
Ông Nghiêm thấy con gái mình như thế cũng lo sợ mà nói lớn như muốn đánh thức cô tĩnh mộng .
" Hiên Hiên , hay là con đến sân bay tiễn cậu ấy có được không ?"
Nghiêm Á Hiên nghe thế hít sâu một hơi lại nhìn hình dáng của ba mình , rồi lại đưa ánh mắt nhìn mẹ mình thật lâu rồi cô lại nở nụ cười đáng thương mà bất lực nói .
" Muộn rồi , lời nói đã buông ra làm sao thu lại được chứ ? Anh ấy hận con rồi , có chết thì anh ấy cũng không muốn gặp con nữa ? "
Nói đến đây Nghiêm Á Hiên lại nhìn hai người bao nhiêu đau khổ đều nuốt ngược vào trong lòng mà bình thản nói .
" Ba mẹ đây là lần cuối được không ? Hai người đừng ép con gái nữa , nếu không thì con sẽ chẳng xem hai người là người nhà nữa ! Con sẽ đi du học theo ý của hai người ba mẹ không cần phải lo !"
Còn về phần Nghiêm Á Hiên thì sau vài ngày ba cô sức khỏe đã trở nên bình thường mà xuất viện , vì chuyện đó là Nghiêm Á Hiên cảm thấy áy náy và yêu thương gia đình của mình hơn đương nhiên là cô cũng chấp nhận đi du học theo ngành nghề mà gia đình mong muốn .
Sân Bay Quốc Tế A.
Lưu Vũ Thần xen lẫn trong hàng người mà chậm rãi bước lên phòng ngồi vào một vị trí giành có mình , bàn tay hắn thuận lấy một tấm vãi che đi tầm mắt của mình từa đầu vào phía sau ghế mà ngủ chẳng cần quan tâm đến việc nào khác .
Phía dưới , Diệp Cơ Uyển nhìn hình dáng hiện tại của hắn thật lâu rồi lại thở dài không nói gì thêm chỉ chờ chuyến bay cất cách . Đương nhiên sau những chuyện liên tiếp trải qua thì người quan tâm đến cảm xúc của hắn chỉ có Diệp Cơ Uyển mà thôi , nhưng chỉ tiếc là trái tim Lưu Vũ Thần đã chết chẳng mở lòng mà đáp lại tình cảm của cô .
Ở phía xa , hôm nay là những ngày nghĩ ngơi để Nghiêm Á Hiên thu xếp hành trang vài ngày sau chuẩn bị ra nước ngoài du học . Nhưng với tình cách của Nghiêm Á Hiên thì chỉ mua vài món đồ cần thiết rồi chậm rãi về nhà mà thôi .
Khi Nghiêm Á Hiên vào trong sân vườn rộng lớn của mình , cô dự tính bước vào chào ba mẹ thì lại có âm thanh từ bên trong phát ra làm trái tim Nghiêm Á Hiên như muốn đứng tim .
" Ông à , hiện tại thằng nhóc Lưu Vũ Thần cũng sắp bay rồi chúng ta không tiễn nó hay sao ?"
Ông Nghiêm đang nhâm nhi ly trà ung dung đáp .
" Tại sao lại phải tiễn, chúng ta có đưa tiền cho nó rồi tại nó không chịu nhận mà thôi ?"
Bà Nghiêm lại tức giận nói .
" Nhưng thằng nhóc đó đã chấp nhận sẽ rời bỏ con bé rồi , thằng nhóc chỉ xin ông được ở thêm bên cạnh Hiên Hiên thêm vài tháng tại sao ông lại không đồng ý chứ ? "
Ông Nghiêm một mặt ung dung nói .
" Hừ ! Dù gì hai đứa nó cũng không có kết quả gì , đau dài không bằng đau ngắn tôi chỉ là giúp chúng nó mà thôi ! Mà đừng trách tôi nữa , lúc tôi nhập viện vì bệnh cũ tại sao bà lại không nói cho con bé biết !"
Bà Nghiêm một mặt áy náy nói .
" Chẳng phải là tôi muốn con bé ngoan ngoãn hơn hay sao ? Ông còn ở đó trách tôi à ?"
" Bịch..bịch..!"
Tiếng rơi đồ từ phía ngoài vang lên làm cho hai người bên trong nhà giật mình , những lời này rơi vào bên tai làm cho tâm trí của Nghiêm Á Hiên như muốn phát điên . Thật sự giây phút này Nghiêm Á Hiên chỉ muốn chết mà thôi , cô chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại ngốc như thế một chút khác thường cũng chẳng nhận ra .
Mà bà Nghiêm thấy cô đứng bên ngoài hình dáng thất thần liền hoảng sợ nói .
" Hiên Hiên à , đây là do cậu ấy bảo ba mẹ nói như thế ? Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi ? Hiên Hiên à , con có nghe ba mẹ nói hay không ?"
Nghiêm Á Hiên thật sự rất đau đớn , cái cảm giác mà từ yêu say đắm một người rồi lại chuyển sang hận một người . Sau này mới biết được là do mình hiểu lầm ,người con trai đó chỉ muốn tốt cho mình mà thôi .
Phải nói khuôn bật cảm xúc từ yêu thương say đắm đến hận thấu xương sau đó lại đến hối hận về những gì mình đã làm là những khung bậc cảm xúc mà nữa năm qua cô đã nếm trải .
Ông Nghiêm thấy con gái mình như thế cũng lo sợ mà nói lớn như muốn đánh thức cô tĩnh mộng .
" Hiên Hiên , hay là con đến sân bay tiễn cậu ấy có được không ?"
Nghiêm Á Hiên nghe thế hít sâu một hơi lại nhìn hình dáng của ba mình , rồi lại đưa ánh mắt nhìn mẹ mình thật lâu rồi cô lại nở nụ cười đáng thương mà bất lực nói .
" Muộn rồi , lời nói đã buông ra làm sao thu lại được chứ ? Anh ấy hận con rồi , có chết thì anh ấy cũng không muốn gặp con nữa ? "
Nói đến đây Nghiêm Á Hiên lại nhìn hai người bao nhiêu đau khổ đều nuốt ngược vào trong lòng mà bình thản nói .
" Ba mẹ đây là lần cuối được không ? Hai người đừng ép con gái nữa , nếu không thì con sẽ chẳng xem hai người là người nhà nữa ! Con sẽ đi du học theo ý của hai người ba mẹ không cần phải lo !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.