Chương 87: Muốn Đi Du Lịch !
Trần Đình Phong
24/04/2023
Đầu truyền bên kia nghe thấy giọng nói tức giận có chút uất ức như muốn
khóc này của Nghiêm Á Hiên liền mở giọng dịu dàng có chút yêu thương nói .
" Thôi được rồi con gái đừng giận nữa , tháng sau ba mẹ về nước rồi đếu lúc đó con đưa cậu nhóc đó đến nhà mình dùng cơm ! Quyết định như thế nhé con gái , mẹ phải làm việc rồi !"
Nói xong đâu truyền bên kia như sợ Nghiêm Á Hiên từ chối liền vội vàng tắt máy , Nghiêm Á Hiên sắc mặt cô hiện tại khó coi vô cùng mà liếc nhìn Lưu Vũ Thần châm chú như muốn xem thử thái độ của hắn vậy .
Mà Lưu Vũ Thần làm sao không hiểu được tâm trạng của Nghiêm Á Hiên lúc này cơ chứ , bàn tay hắn chậm rãi đưa đến nắm chặt lấy tay mềm mại kia của Nghiêm Á Hiên mà an ủi nói .
" Hiên Hiên không sao , tôi chỉ cần tình cảm của em mà thôi ! Còn về phần người khác nhận xét hay đánh giá ra sao tôi không quan tâm lắm !"
Nghiêm Á Hiên thấy được vẽ mắt bình tĩnh không có gì của hắn liền nở nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở mà nhu thuận nói .
" Vũ Thần , dạo này chúng ta củng rảnh rỗi hay là mình đi du lịch được không ?"
Lưu Vũ Thần vẩn gấp thức ăn vào miệng có chút hiếu kỳ hỏi .
" Hiên Hiên nhà mình muốn đi du lịch ở đâu đây ?"
Trong lòng Nghiêm Á Hiên như được nếm mật hạnh phúc không thôi khi nghe được câu " Hiên Hiên nhà mình " từ miệng hắn , thật sự cái cảm giác này làm cho Nghiêm Á Hiên tưởng tượng rất giống như vợ chồng son vậy .
Nghĩ như thế Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười xinh đẹp nói .
" Nơi mà mỗi khi rảnh anh thường đi đấy , tôi củng muốn biết đó là một nơi như thế nào ?"
Lưu Vũ Thần bình thản gật đầu nói .
" Được , ngày mai tôi đưa em đi ! Hiện tại em ăn nhiều thêm một chút đi !"
Nói xong hai người lại tập trung vào bữa ăn của mình , sau khi dùng xong thì Nghiêm Á Hiên lại giúp Lưu Vũ Thần thi dọn chén bát trông rất hạnh phúc .
Có những người luôn có mong ước giàu sang cao quý hoặc là địa vị ngập trời , nhưng đôi với cặp nam thanh nữ tú này thì có lẽ bọn họ chỉ cần giây phút có nhau này mãi mãi không trôi đi là được .
Một đêm không có chuyện gì lại trôi qua mặt trăng xuống ,mặt trời lên ánh mắt ban mai kèm theo tia ấm áp chiếc sáng từng lối phố hẻm nhỏ . Trên một con đường lớn có rất nhiều phương tiện qua lại ấy có rất nhiều chiếc xe sang trọng đang lưu hành .
Trên một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen có hai hình dáng khá quen thuộc kia chính là Nghiêm Á Hiên là Lưu Vũ Thần , mà người đang cầm lái hiện tại chính là Nghiêm Á Hiên chứ còn ai nữa cơ chứ .
Đương nhiên chiếc xe sang trọng đó củng là của Nghiêm Á Hiên còn về phần Lưu Vũ Thần tuy hắn có được lợi nhuận rất lớn từ dự án đang hợp tác với tập đoàn công nghệ nhưng chẳng hiểu số tiền đó hắn lại chẳng muốn mua một thứ gì cả . Mà hình như số tiền đó bốc hơi thì phải .
Đương nhiên về suy nghĩ của Lưu Vũ Thần thì số tiền đó hắn đã đầu tư một phần lớn và mãng năng khiếu mà bản thân cho rằng có thể sinh ra lợi nhuận , một phần còn lại thì làm gì còn lâu mới biết.
Không khí trong xe khá yên tĩnh Nghiêm Á Hiên đang chạy xe theo địa chỉ mà Lưu Vũ Thần đã cho nên củng khá quen thuộc ,trong không khí yên tĩnh ấy Nghiêm Á Hiên mở miệng miệng lo lắng nói .
" Vũ Thần , tôi lo lắng là tháng sau nếu ba mẹ tôi gọi anh đến dùng cơm chắc chắn là có ý làm khó đấy ! Khi đó anh sẽ giải quyết như thế nào ?"
" Thôi được rồi con gái đừng giận nữa , tháng sau ba mẹ về nước rồi đếu lúc đó con đưa cậu nhóc đó đến nhà mình dùng cơm ! Quyết định như thế nhé con gái , mẹ phải làm việc rồi !"
Nói xong đâu truyền bên kia như sợ Nghiêm Á Hiên từ chối liền vội vàng tắt máy , Nghiêm Á Hiên sắc mặt cô hiện tại khó coi vô cùng mà liếc nhìn Lưu Vũ Thần châm chú như muốn xem thử thái độ của hắn vậy .
Mà Lưu Vũ Thần làm sao không hiểu được tâm trạng của Nghiêm Á Hiên lúc này cơ chứ , bàn tay hắn chậm rãi đưa đến nắm chặt lấy tay mềm mại kia của Nghiêm Á Hiên mà an ủi nói .
" Hiên Hiên không sao , tôi chỉ cần tình cảm của em mà thôi ! Còn về phần người khác nhận xét hay đánh giá ra sao tôi không quan tâm lắm !"
Nghiêm Á Hiên thấy được vẽ mắt bình tĩnh không có gì của hắn liền nở nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở mà nhu thuận nói .
" Vũ Thần , dạo này chúng ta củng rảnh rỗi hay là mình đi du lịch được không ?"
Lưu Vũ Thần vẩn gấp thức ăn vào miệng có chút hiếu kỳ hỏi .
" Hiên Hiên nhà mình muốn đi du lịch ở đâu đây ?"
Trong lòng Nghiêm Á Hiên như được nếm mật hạnh phúc không thôi khi nghe được câu " Hiên Hiên nhà mình " từ miệng hắn , thật sự cái cảm giác này làm cho Nghiêm Á Hiên tưởng tượng rất giống như vợ chồng son vậy .
Nghĩ như thế Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười xinh đẹp nói .
" Nơi mà mỗi khi rảnh anh thường đi đấy , tôi củng muốn biết đó là một nơi như thế nào ?"
Lưu Vũ Thần bình thản gật đầu nói .
" Được , ngày mai tôi đưa em đi ! Hiện tại em ăn nhiều thêm một chút đi !"
Nói xong hai người lại tập trung vào bữa ăn của mình , sau khi dùng xong thì Nghiêm Á Hiên lại giúp Lưu Vũ Thần thi dọn chén bát trông rất hạnh phúc .
Có những người luôn có mong ước giàu sang cao quý hoặc là địa vị ngập trời , nhưng đôi với cặp nam thanh nữ tú này thì có lẽ bọn họ chỉ cần giây phút có nhau này mãi mãi không trôi đi là được .
Một đêm không có chuyện gì lại trôi qua mặt trăng xuống ,mặt trời lên ánh mắt ban mai kèm theo tia ấm áp chiếc sáng từng lối phố hẻm nhỏ . Trên một con đường lớn có rất nhiều phương tiện qua lại ấy có rất nhiều chiếc xe sang trọng đang lưu hành .
Trên một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen có hai hình dáng khá quen thuộc kia chính là Nghiêm Á Hiên là Lưu Vũ Thần , mà người đang cầm lái hiện tại chính là Nghiêm Á Hiên chứ còn ai nữa cơ chứ .
Đương nhiên chiếc xe sang trọng đó củng là của Nghiêm Á Hiên còn về phần Lưu Vũ Thần tuy hắn có được lợi nhuận rất lớn từ dự án đang hợp tác với tập đoàn công nghệ nhưng chẳng hiểu số tiền đó hắn lại chẳng muốn mua một thứ gì cả . Mà hình như số tiền đó bốc hơi thì phải .
Đương nhiên về suy nghĩ của Lưu Vũ Thần thì số tiền đó hắn đã đầu tư một phần lớn và mãng năng khiếu mà bản thân cho rằng có thể sinh ra lợi nhuận , một phần còn lại thì làm gì còn lâu mới biết.
Không khí trong xe khá yên tĩnh Nghiêm Á Hiên đang chạy xe theo địa chỉ mà Lưu Vũ Thần đã cho nên củng khá quen thuộc ,trong không khí yên tĩnh ấy Nghiêm Á Hiên mở miệng miệng lo lắng nói .
" Vũ Thần , tôi lo lắng là tháng sau nếu ba mẹ tôi gọi anh đến dùng cơm chắc chắn là có ý làm khó đấy ! Khi đó anh sẽ giải quyết như thế nào ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.