Chương 3: Quá Khứ !
Trần Đình Phong
31/03/2023
Lưu Vũ Thần dùng ánh mắt quan sát mà liếc qua thấy được hình ảnh này trong
lòng liền thở dài một hơi , hắn cảm nhận được có vài ánh mắt không có
lòng tốt đang nhìn về hướng mà nên Lưu Vũ Thần củng đàng giả vờ như
không biết .
Hai cô gái ngồi phía trên củng vô tình đưa ánh mắt hướng xuống về phía Lưu Vũ Thần , hai người thấy được ánh mắt hờ hững này của hắn thì không biết tại vì sao trong lòng Nghiêm Á Hiên có một chút không vui .
Theo Nghiêm Á Hiên thấy thông thường bạn học nam trong trường đều dùng ánh mắt mến mộ hoặc là đê mê mà nhìn mình .
Nhưng mà cái tên này lại chẳng xem hai người xinh đẹp lại có gia thế như là không có gì bảo sao không tức giận được cơ chứ .
Phải nói phụ nữ cho nhiều lúc thật sự rất khó hiểu , đối với người người theo đuổi hay mến mộ thì mấy người họ lại không để ý , còn đối với người không hề để ý hay quan tâm thì lại để tâm rất nhiều .
Trong không khí yên tĩnh ấy chẳng ai nói thêm lời gì thời gian lại thấm thoát trôi qua thì buổi giới thiệu bạn học mới này củng kết thúc .
Trong phòng học này khi nghe được âm thanh báo hiệu giờ kết thúc thì ai đều có công việc của mình mà hướng ra phía ngoài bước đi .
Lưu Vũ Thần củng chẳng muốn làm trung tập vào những ánh mắt có phần xem thường kia mà nhanh chóng hướng ra bên ngoài mà bước đi .
Thời gian lại chậm rãi trôi qua chẳng biết được bao lâu Lưu Vũ Thần đứng trước một khu vực khá vắng vẽ và hẻo lánh ở nới góc khuất trong thành phố xa hoa này .
Hướng ánh mắt về phía trước là một khu đất nhỏ chỉ rộng tầm một trăm mét vuông mà thôi , trái với suy nghĩ thông thường sẽ là một ngôi nhà thì thức trước mắt chỉ có hai chiếc thùng container tầm bốn mươi mét chồng lên nhau trông rất đơn giãn .
Lưu Vũ Thần dùng bàn tay nhanh chóng mở cửa rồi nhanh chóng bước vào bên trong sân vườn , tuy chỉ là một chiếc thùng khá đơn giãn nhưng cách cửa để bước vào trong củng được khóa bằng mật mã .
Lưu Vũ Thần duy chuyển vài ngón tay cánh cửa nhanh chóng mở ra đôi chân hắn chậm rãi mà bước vào , xuất hiện trước mắt hắn là khung cảnh quen thuộc ấy.
Phía dưới là vài chiếc ghế sofa củ kỹ chẳng biết đã bao lâu rồi chưa thay , hướng vào bên trong là khu vực phòng bếp trông khá đầy đủ và ngăn nắp , và phía sau nữa là một căn phòng nhỏ khá kín đáo đầy bí ẩn .
Hướng ánh mắt về phía sau là một khu vực tắm , lại hướng ánh mắt xung quanh đều dán miếng cách nhiệt và điện ở xung quanh và kèm theo một chiếc điều hòa , phải nói là củng rất đầy đủ .
Lưu Vũ Thần hướng về phía cầu thang phía dưới phòng và bước lên tầng hai , xuất hiện trước mắt hắn là một căn phòng khá tối tăm chỉ có bóng đèn mờ ảo loáng thoát chỉ thấy được một chiếc nệm nhỏ mềm mại .
Nếu dùng ánh mắt châm chú hơn thì chỉ thấy thêm được một chiếc tủ đồ và chiếc bàn gỗ xếp rất nhiều sách kèm theo chiếc máy tính , tuy là tầng hai căn phòng còn chỗ trống rất nhiều nhưng hắn củng chẳng bỏ thêm thứ gì mà chỉ lót dưới sàng nhà mảnh vải êm ái mà thôi .
Phải nói một người bị vứt bỏ như Lưu Vũ Thần làm sao lại có được một nơi như thế này chứ , nơi này là người lúc nhỏ nhận nuôi hắn để lại chỉ là một ông lão tuổi đã khá cao và tâm trí củng chằng bình thường .
Vài năm người người thân duy nhất ở cùng hắn củng mất đi nên căn nhà khá rộng rãi này chỉ còn có mình hắn mà thôi .
Lưu Vũ Thần trông khi suy nghĩ về những chuyện quá khứ thì hắn củng vệ sinh cá nhân xong lại hướng ra phía bên ngoài mà bước đi .
Hai cô gái ngồi phía trên củng vô tình đưa ánh mắt hướng xuống về phía Lưu Vũ Thần , hai người thấy được ánh mắt hờ hững này của hắn thì không biết tại vì sao trong lòng Nghiêm Á Hiên có một chút không vui .
Theo Nghiêm Á Hiên thấy thông thường bạn học nam trong trường đều dùng ánh mắt mến mộ hoặc là đê mê mà nhìn mình .
Nhưng mà cái tên này lại chẳng xem hai người xinh đẹp lại có gia thế như là không có gì bảo sao không tức giận được cơ chứ .
Phải nói phụ nữ cho nhiều lúc thật sự rất khó hiểu , đối với người người theo đuổi hay mến mộ thì mấy người họ lại không để ý , còn đối với người không hề để ý hay quan tâm thì lại để tâm rất nhiều .
Trong không khí yên tĩnh ấy chẳng ai nói thêm lời gì thời gian lại thấm thoát trôi qua thì buổi giới thiệu bạn học mới này củng kết thúc .
Trong phòng học này khi nghe được âm thanh báo hiệu giờ kết thúc thì ai đều có công việc của mình mà hướng ra phía ngoài bước đi .
Lưu Vũ Thần củng chẳng muốn làm trung tập vào những ánh mắt có phần xem thường kia mà nhanh chóng hướng ra bên ngoài mà bước đi .
Thời gian lại chậm rãi trôi qua chẳng biết được bao lâu Lưu Vũ Thần đứng trước một khu vực khá vắng vẽ và hẻo lánh ở nới góc khuất trong thành phố xa hoa này .
Hướng ánh mắt về phía trước là một khu đất nhỏ chỉ rộng tầm một trăm mét vuông mà thôi , trái với suy nghĩ thông thường sẽ là một ngôi nhà thì thức trước mắt chỉ có hai chiếc thùng container tầm bốn mươi mét chồng lên nhau trông rất đơn giãn .
Lưu Vũ Thần dùng bàn tay nhanh chóng mở cửa rồi nhanh chóng bước vào bên trong sân vườn , tuy chỉ là một chiếc thùng khá đơn giãn nhưng cách cửa để bước vào trong củng được khóa bằng mật mã .
Lưu Vũ Thần duy chuyển vài ngón tay cánh cửa nhanh chóng mở ra đôi chân hắn chậm rãi mà bước vào , xuất hiện trước mắt hắn là khung cảnh quen thuộc ấy.
Phía dưới là vài chiếc ghế sofa củ kỹ chẳng biết đã bao lâu rồi chưa thay , hướng vào bên trong là khu vực phòng bếp trông khá đầy đủ và ngăn nắp , và phía sau nữa là một căn phòng nhỏ khá kín đáo đầy bí ẩn .
Hướng ánh mắt về phía sau là một khu vực tắm , lại hướng ánh mắt xung quanh đều dán miếng cách nhiệt và điện ở xung quanh và kèm theo một chiếc điều hòa , phải nói là củng rất đầy đủ .
Lưu Vũ Thần hướng về phía cầu thang phía dưới phòng và bước lên tầng hai , xuất hiện trước mắt hắn là một căn phòng khá tối tăm chỉ có bóng đèn mờ ảo loáng thoát chỉ thấy được một chiếc nệm nhỏ mềm mại .
Nếu dùng ánh mắt châm chú hơn thì chỉ thấy thêm được một chiếc tủ đồ và chiếc bàn gỗ xếp rất nhiều sách kèm theo chiếc máy tính , tuy là tầng hai căn phòng còn chỗ trống rất nhiều nhưng hắn củng chẳng bỏ thêm thứ gì mà chỉ lót dưới sàng nhà mảnh vải êm ái mà thôi .
Phải nói một người bị vứt bỏ như Lưu Vũ Thần làm sao lại có được một nơi như thế này chứ , nơi này là người lúc nhỏ nhận nuôi hắn để lại chỉ là một ông lão tuổi đã khá cao và tâm trí củng chằng bình thường .
Vài năm người người thân duy nhất ở cùng hắn củng mất đi nên căn nhà khá rộng rãi này chỉ còn có mình hắn mà thôi .
Lưu Vũ Thần trông khi suy nghĩ về những chuyện quá khứ thì hắn củng vệ sinh cá nhân xong lại hướng ra phía bên ngoài mà bước đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.