Chương 42: Yên Bình !
Trần Đình Phong
31/03/2023
Lưu Vũ Thần nở nụ cười ôn hòa mà gật đầu đáp .
" Được chứ , nếu em không chê thì chúng ta sẽ mãi như thế này !"
Nói xong Lưu Vũ Thần liền chậm rãi tiến đến ôm cô vào lòng mà mạnh dạng đặt lên đôi môi mềm mại ấy một nụ hôn sâu.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên bất giác ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn vuốt ve như muốn đáp lại tình cảm của hắn vậy .
Chẳng biết trôi qua được bao lâu khi khoé miệng nhỏ của Nghiêm Á Hiên như muốn hêt hơi hắn mới luyến tiếc buông ra , bàn tay to lớn của hắn vuốt ve lấy khuôn mặt trắng noãn của cô mà nói .
" Á Hiên , chúng ta có nên làm một chút việc gì đó trước khi đi ngủ hay không ?"
Chẳng biết bằng cách nào thân thể nhỏ nhắn của cô đã bị Lưu Vũ Thần đặt nhẹ xuống chiếc nệm mềm mại lúc nào không hay .
Nghiêm Á Hiên chẳng kịp phản ứng với hành động nhanh chóng này của hắn nên lắp bắp nói .
" Chẳng ..chẳng phải anh nói rằng chúng ta chỉ ôm ngủ thôi hay sao ? Bây giờ mà cùng anh làm những chuyện này thì tối nay làm sao tôi có sức để đi sinh nhật cơ chứ ? "
Nói đến đây sắc mặt cô như cầu khẩn ôm nhẹ lấy chiếc eo rắn chắc của hắn , ánh mắt Nghiêm Á Hiên ngập nước nói .
" Vũ Thần , chuyện này chúng ta để tối được không ? Bây giờ tôi chỉ muốn bình yên mà ngủ trong lòng anh mà thôi !"
Lưu Vũ Thần thấy được hành động này của cô củng hiểu được thứ mà Nghiêm Á Hiên đang suy nghĩ, bàn tay hắn liền vuốt ve mái tóc mềm mại của cô mà ôn nhu nói .
" Được , vậy em ngủ một chút đi !"
Nói xong như chẳng đợi cô trả lời mà bàn tay to lớn như gấu trúc kia của Lưu Vũ Thần ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên vào lòng mà vuốt ve .
Cảm nhận được hương thơm từ cơ thể cô lan tỏa xung quanh truyền vào trong mũi làm cho tinh thần hắn dễ chịu như muốn say đắm vào trong cơ đê mê ấy chẳng muốn thoát ra vậy .
Nghiêm Á Hiên hưởng thủ lấy sự vuốt ve đầy yêu thương của hắn mà chiềm vào giấy ngủ lúc nào trong hay .
Lưu Vũ Thần cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của cô gái nhỏ đang nương tựa vào trong lòng mình kia , giây phúc này hắn thật sự muốn cố gắng cả đời để có được sự ấm áp từ sâu trong đáy lòng này .
Lưu Vũ Thần nhìn ngắm thân thể nhỏ nhắn kia được một lác lâu rồi chậm rãi rời đi xuống phía chiếc bàn làm việc của mình .
Lưu Vũ Thần tập trung đánh vài dữ liệu và chuẩn bị nội dung cho lần gặp mặt đầu tiên với cái tập đoàn công nghệ kia nên chẳng thể qua loa được .
Thời gian lại thấm thoát trôi qua đến chiều tà bầu không khí đã dịu đi rất nhiều và chẳng còn gay gắt nữa , Lưu Vũ Thần xong việc tắc chiếc máy tính đôi mắt hắn vẩn như thói quen mà liếc nhìn hình dáng nhỏ nhắn đang ngủ ngoan lành kia .
Lưu Vũ Thần chậm rãi đi đến và ngồi xuống trước chiếc nềm mềm mại kia đôi mắt vẩn không chịu rời bỏ mà ngắm khuôn mặt xinh xắn của cô .
Cái đầu hắn cúi xuống hôn nhẹ lên đôi gò má trắng như bông tuyết kia của Nghiêm Á Hiên , trong cơn mơ màng cô cảm nhận có ai đó đang hôn mình liền lười biến mở mắt.
Xuất hiện trước mặt cô là hình dáng quen thuộc kia đang chậm rãi hôn mình , Nghiêm Á Hiên lười biến mở miệng nói .
"Vũ Thần ,anh để cho tôi ngủ thêm một chút được không ?"
Lưu Vũ Thần nghe thế liền nhếch mép cười gian xảo động tác vẫn không dừng lại mà nói .
" Em cứ ngủ đi , tôi đâu có không cho em ngủ !"
" Được chứ , nếu em không chê thì chúng ta sẽ mãi như thế này !"
Nói xong Lưu Vũ Thần liền chậm rãi tiến đến ôm cô vào lòng mà mạnh dạng đặt lên đôi môi mềm mại ấy một nụ hôn sâu.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên bất giác ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn vuốt ve như muốn đáp lại tình cảm của hắn vậy .
Chẳng biết trôi qua được bao lâu khi khoé miệng nhỏ của Nghiêm Á Hiên như muốn hêt hơi hắn mới luyến tiếc buông ra , bàn tay to lớn của hắn vuốt ve lấy khuôn mặt trắng noãn của cô mà nói .
" Á Hiên , chúng ta có nên làm một chút việc gì đó trước khi đi ngủ hay không ?"
Chẳng biết bằng cách nào thân thể nhỏ nhắn của cô đã bị Lưu Vũ Thần đặt nhẹ xuống chiếc nệm mềm mại lúc nào không hay .
Nghiêm Á Hiên chẳng kịp phản ứng với hành động nhanh chóng này của hắn nên lắp bắp nói .
" Chẳng ..chẳng phải anh nói rằng chúng ta chỉ ôm ngủ thôi hay sao ? Bây giờ mà cùng anh làm những chuyện này thì tối nay làm sao tôi có sức để đi sinh nhật cơ chứ ? "
Nói đến đây sắc mặt cô như cầu khẩn ôm nhẹ lấy chiếc eo rắn chắc của hắn , ánh mắt Nghiêm Á Hiên ngập nước nói .
" Vũ Thần , chuyện này chúng ta để tối được không ? Bây giờ tôi chỉ muốn bình yên mà ngủ trong lòng anh mà thôi !"
Lưu Vũ Thần thấy được hành động này của cô củng hiểu được thứ mà Nghiêm Á Hiên đang suy nghĩ, bàn tay hắn liền vuốt ve mái tóc mềm mại của cô mà ôn nhu nói .
" Được , vậy em ngủ một chút đi !"
Nói xong như chẳng đợi cô trả lời mà bàn tay to lớn như gấu trúc kia của Lưu Vũ Thần ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên vào lòng mà vuốt ve .
Cảm nhận được hương thơm từ cơ thể cô lan tỏa xung quanh truyền vào trong mũi làm cho tinh thần hắn dễ chịu như muốn say đắm vào trong cơ đê mê ấy chẳng muốn thoát ra vậy .
Nghiêm Á Hiên hưởng thủ lấy sự vuốt ve đầy yêu thương của hắn mà chiềm vào giấy ngủ lúc nào trong hay .
Lưu Vũ Thần cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của cô gái nhỏ đang nương tựa vào trong lòng mình kia , giây phúc này hắn thật sự muốn cố gắng cả đời để có được sự ấm áp từ sâu trong đáy lòng này .
Lưu Vũ Thần nhìn ngắm thân thể nhỏ nhắn kia được một lác lâu rồi chậm rãi rời đi xuống phía chiếc bàn làm việc của mình .
Lưu Vũ Thần tập trung đánh vài dữ liệu và chuẩn bị nội dung cho lần gặp mặt đầu tiên với cái tập đoàn công nghệ kia nên chẳng thể qua loa được .
Thời gian lại thấm thoát trôi qua đến chiều tà bầu không khí đã dịu đi rất nhiều và chẳng còn gay gắt nữa , Lưu Vũ Thần xong việc tắc chiếc máy tính đôi mắt hắn vẩn như thói quen mà liếc nhìn hình dáng nhỏ nhắn đang ngủ ngoan lành kia .
Lưu Vũ Thần chậm rãi đi đến và ngồi xuống trước chiếc nềm mềm mại kia đôi mắt vẩn không chịu rời bỏ mà ngắm khuôn mặt xinh xắn của cô .
Cái đầu hắn cúi xuống hôn nhẹ lên đôi gò má trắng như bông tuyết kia của Nghiêm Á Hiên , trong cơn mơ màng cô cảm nhận có ai đó đang hôn mình liền lười biến mở mắt.
Xuất hiện trước mặt cô là hình dáng quen thuộc kia đang chậm rãi hôn mình , Nghiêm Á Hiên lười biến mở miệng nói .
"Vũ Thần ,anh để cho tôi ngủ thêm một chút được không ?"
Lưu Vũ Thần nghe thế liền nhếch mép cười gian xảo động tác vẫn không dừng lại mà nói .
" Em cứ ngủ đi , tôi đâu có không cho em ngủ !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.