Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí
Chương 10
đường tam vũ
20/11/2022
Sức khỏe của Tô Mặc phục hồi lại rất nhanh, cô đã hoạt động bình thường, nhưng ở bản doanh của Nam Thiệu Hàn vô cùng chán. Nam Thiệu Hàn đã đi giải quyết công việc ở Trung Đông, Bạch Phong và Bạch Nhất cũng đi theo hắn, người cô tiếp xúc nhiều nhất trong mấy ngày nay là Hắc Thanh và Hắc Tĩnh. Hắc Thanh là một người dịu dàng chu đáo, Hắc Tĩnh tuy hơi nóng nảy nhưng rất vui tính.
Trong hoa viên, Tô Mặc đang ngồi trên ghế đá, thảnh thơi nhâm nhi trà bánh.
Một giọng nói chợt vang lên: "Cô đúng là ngày càng ra dáng nữ chủ nhân rồi đó". Tô Mặc ngước mắt lên nhìn, từ xa hai người đàn ông anh tuấn đang tiến lại.
"Thật sao, vậy bây giờ anh phải gọi tôi là chủ nhân rồi đó, Hắc Tĩnh" Tô Mặc nhẹ nhàng nói.
"Hắc Thanh, anh thấy chưa, cô ta nào để chúng ta vào mắt" Hắc Tĩnh tức giận nói.
Hắc Thanh hơi mỉm cười: "Được rồi, sức khỏe cô thế nào?"
Tô Mặc nhấp một ngụm trà nói: "Đã tốt, cảm ơn anh chăm sóc".
Hắc Thanh ngồi xuống nói: "Không có gì, là nhiệm vụ chủ nhân giao đương nhiên phải làm tốt".
Tô Mặc im lặng không nói gì nữa, Hắc Tĩnh bên cạnh lên tiếng: "Tô Mặc, quan hệ của cô và chủ nhân rốt cuộc là gì, chủ nhân còn ngủ cùng cô". "Khụ,khụ.." Tô Mặc đang uống trà không khỏi bị sặc.
Tô Mặc đặt ly trà xuống bàn, liếc nhìn Hắc Tĩnh nói: "Đã thấy như vậy rồi anh còn hỏi sao, đương nhiên là quan hệ yêu đương rồi". "Không thể nào, chủ nhân sao có thể..." Hắc Tĩnh gào lên không dám tin.
"Sao lại không thể, chuyện thân mật nhất chúng tôi cũng làm rồi" Tô Mặc lạnh nhạt nói khiến Hắc Tĩnh cứng họng, Hắc Thanh bên cạnh cũng không tin được chủ nhân và Tô Mặc đã làm chuyện thân mật rồi, dù chủ nhân có đối xử với Tô Mặc hơi đặc biệt nhưng với bản tính chán ghét phụ nữ sao có thể nhanh như vậy chạm vào thân thể Tô Mặc.
Còn đang mãi chìm trong suy nghĩ, lúc này một thuộc hạ hớt hải chạy vào báo: "Lão tứ, bên phía lão đại truyền tin cần chi viện gấp". Lão tứ là tên để thuộc hạ gọi, theo thứ tự là Nam Thiệu Hàn - lão đại, Bạch Phong - lão nhị, Hắc Thanh - lão tam, Hắc Tĩnh - lão tứ, Bạch Nhất - lão ngũ.
"Được, chuẩn bị người đến Trung Đông" Hắc Tĩnh nhanh chóng nói.
"Tôi đi cùng" Tô Mặc đột ngột lên tiếng.
Hắc Tĩnh liền từ chối: "Không được, rất nguy hiểm, lão đại sẽ không đồng ý".
"Yên tâm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm" Tô Mặc cứng rắn nói.
Thấy khuyên Tô Mặc không được, Hắc Tĩnh thở dài nói: "Được rồi, vậy Hắc Thanh, anh cũng cùng đi, có gì chăm sóc cho cô ta"
"Được" Hắc Thanh nhanh chóng đồng ý.
_____________________________________________
Hắc Tĩnh lái trực thăng đưa mọi người nhanh chóng đến Trung Đông rồi họp mặt với Nam Thiệu Hàn.
"Chủ nhân" Hắc Tĩnh đi đến báo.
Nhìn bóng dáng Tô Mặc trong đám người ánh mắt Nam Thiệu Hàn tối lại đầy tức giận, Hắc Tĩnh không khỏi run rẩy, thầm cầu nguyện.
Tô Mặc nhanh chóng đi đến bên cạnh Nam Thiệu Hàn nói: "Đừng tức giận, là tự tôi muốn đến" sau đó nhón chân lên kề sát tai Nam Thiệu Hàn bồi thêm một câu: "Tôi rất nhớ anh". Ánh mắt Nam Thiệu Hàn lập tức dịu lại, đám thuộc hạ bên cạnh, càm đã muốn rơi xuống đất hết rồi, đây là chủ nhân vô tình không gần nữ sắc của bọn họ sao.
"Không được rời khỏi người tôi" Nam Thiệu Hàn nghiêm túc nói.
Tô Mặc mỉm cười đồng ý: "Được"
Nam Thiệu Hàn nhìn chăm chú Tô Mặc một chút sau đó ra lệnh: "Bao vây tất cả không được để ai thoát ra ngoài.
"Chủ nhân, bên trong là mê cung rộng lớn, người chúng vào đều không có ra, rất khó để bắt được bọn chúng" Bạch Phong bên cạnh lên tiếng.
Nam Thiệu Hàn hơi suy nghĩ rồi ra lệnh: "Bạch Nhất, Hắc Tĩnh, các chú dẫn mười người theo tôi vào trong, Bạch Phong, Hắc Thanh, hai chú ở lại giữ liên lạc". Nam Thiệu Hàn quay sang nhìn Tô Mặc dịu dàng nói: "Em ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, Bạch Phong và Hắc Thanh sẽ bảo vệ an toàn cho em, nghe rõ chứ?". "Được" Tô Mặc đáp một tiếng rồi đi đến đứng cạnh Bạch Phong, nhìn bóng dáng Nam Thiệu Hàn và mọi người biến mất sau cách cửa mê cung.
"Sau cô lại ngoan ngoãn chờ đợi ngoài này thế?" Bạch Phong cười nói. "Ở đây tôi cũng có thể giúp cho Nam Thiệu Hàn" Tô Mặc lạnh nhạt nói. "Giúp bằng cách nào?" Hắc Thanh cũng tò mò hỏi. Tô Mặc không để ý hai người nữa, ánh mắt chăm chú nhìn vào mê cung tìm kiếm bóng dáng của Nam Thiệu Hàn. Thấy Tô Mặc không để ý bọn họ, Bạch Phong cũng không giỡn, mở máy tính lên định vị trí của Nam Thiệu Hàn rồi theo dõi bọn họ. Trên màn hình hiện lên hình ảnh Nam Thiệu Hàn đang dẫn mọi người đi về phía trước, mê cung quanh co không một lối thoát. Đối thủ của bọn họ ngược lại nắm rõ mê cung này, đây là đều khiến Bạch Phong e ngại.
"Đoàng" một tiếng súng vang lên từ máy tính, Bạch Phong nhăn mặt nhìn một thuộc hạ bên mình bị hạ, hắn không khỏi mắng tục: "Mẹ kiếp". Bạch Phong liên lạc với Nam Thiệu Hàn: "Lão đại, cẩn thận một chút, bọn họ đang ẩn núp xung quanh. Bạch Phong vừa dứt lời thì trong thiết bị liên lạc vang lên một giọng nói.
"Phía Bắc góc 60 độ có hai tên, hạ hắn".
Trong hoa viên, Tô Mặc đang ngồi trên ghế đá, thảnh thơi nhâm nhi trà bánh.
Một giọng nói chợt vang lên: "Cô đúng là ngày càng ra dáng nữ chủ nhân rồi đó". Tô Mặc ngước mắt lên nhìn, từ xa hai người đàn ông anh tuấn đang tiến lại.
"Thật sao, vậy bây giờ anh phải gọi tôi là chủ nhân rồi đó, Hắc Tĩnh" Tô Mặc nhẹ nhàng nói.
"Hắc Thanh, anh thấy chưa, cô ta nào để chúng ta vào mắt" Hắc Tĩnh tức giận nói.
Hắc Thanh hơi mỉm cười: "Được rồi, sức khỏe cô thế nào?"
Tô Mặc nhấp một ngụm trà nói: "Đã tốt, cảm ơn anh chăm sóc".
Hắc Thanh ngồi xuống nói: "Không có gì, là nhiệm vụ chủ nhân giao đương nhiên phải làm tốt".
Tô Mặc im lặng không nói gì nữa, Hắc Tĩnh bên cạnh lên tiếng: "Tô Mặc, quan hệ của cô và chủ nhân rốt cuộc là gì, chủ nhân còn ngủ cùng cô". "Khụ,khụ.." Tô Mặc đang uống trà không khỏi bị sặc.
Tô Mặc đặt ly trà xuống bàn, liếc nhìn Hắc Tĩnh nói: "Đã thấy như vậy rồi anh còn hỏi sao, đương nhiên là quan hệ yêu đương rồi". "Không thể nào, chủ nhân sao có thể..." Hắc Tĩnh gào lên không dám tin.
"Sao lại không thể, chuyện thân mật nhất chúng tôi cũng làm rồi" Tô Mặc lạnh nhạt nói khiến Hắc Tĩnh cứng họng, Hắc Thanh bên cạnh cũng không tin được chủ nhân và Tô Mặc đã làm chuyện thân mật rồi, dù chủ nhân có đối xử với Tô Mặc hơi đặc biệt nhưng với bản tính chán ghét phụ nữ sao có thể nhanh như vậy chạm vào thân thể Tô Mặc.
Còn đang mãi chìm trong suy nghĩ, lúc này một thuộc hạ hớt hải chạy vào báo: "Lão tứ, bên phía lão đại truyền tin cần chi viện gấp". Lão tứ là tên để thuộc hạ gọi, theo thứ tự là Nam Thiệu Hàn - lão đại, Bạch Phong - lão nhị, Hắc Thanh - lão tam, Hắc Tĩnh - lão tứ, Bạch Nhất - lão ngũ.
"Được, chuẩn bị người đến Trung Đông" Hắc Tĩnh nhanh chóng nói.
"Tôi đi cùng" Tô Mặc đột ngột lên tiếng.
Hắc Tĩnh liền từ chối: "Không được, rất nguy hiểm, lão đại sẽ không đồng ý".
"Yên tâm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm" Tô Mặc cứng rắn nói.
Thấy khuyên Tô Mặc không được, Hắc Tĩnh thở dài nói: "Được rồi, vậy Hắc Thanh, anh cũng cùng đi, có gì chăm sóc cho cô ta"
"Được" Hắc Thanh nhanh chóng đồng ý.
_____________________________________________
Hắc Tĩnh lái trực thăng đưa mọi người nhanh chóng đến Trung Đông rồi họp mặt với Nam Thiệu Hàn.
"Chủ nhân" Hắc Tĩnh đi đến báo.
Nhìn bóng dáng Tô Mặc trong đám người ánh mắt Nam Thiệu Hàn tối lại đầy tức giận, Hắc Tĩnh không khỏi run rẩy, thầm cầu nguyện.
Tô Mặc nhanh chóng đi đến bên cạnh Nam Thiệu Hàn nói: "Đừng tức giận, là tự tôi muốn đến" sau đó nhón chân lên kề sát tai Nam Thiệu Hàn bồi thêm một câu: "Tôi rất nhớ anh". Ánh mắt Nam Thiệu Hàn lập tức dịu lại, đám thuộc hạ bên cạnh, càm đã muốn rơi xuống đất hết rồi, đây là chủ nhân vô tình không gần nữ sắc của bọn họ sao.
"Không được rời khỏi người tôi" Nam Thiệu Hàn nghiêm túc nói.
Tô Mặc mỉm cười đồng ý: "Được"
Nam Thiệu Hàn nhìn chăm chú Tô Mặc một chút sau đó ra lệnh: "Bao vây tất cả không được để ai thoát ra ngoài.
"Chủ nhân, bên trong là mê cung rộng lớn, người chúng vào đều không có ra, rất khó để bắt được bọn chúng" Bạch Phong bên cạnh lên tiếng.
Nam Thiệu Hàn hơi suy nghĩ rồi ra lệnh: "Bạch Nhất, Hắc Tĩnh, các chú dẫn mười người theo tôi vào trong, Bạch Phong, Hắc Thanh, hai chú ở lại giữ liên lạc". Nam Thiệu Hàn quay sang nhìn Tô Mặc dịu dàng nói: "Em ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, Bạch Phong và Hắc Thanh sẽ bảo vệ an toàn cho em, nghe rõ chứ?". "Được" Tô Mặc đáp một tiếng rồi đi đến đứng cạnh Bạch Phong, nhìn bóng dáng Nam Thiệu Hàn và mọi người biến mất sau cách cửa mê cung.
"Sau cô lại ngoan ngoãn chờ đợi ngoài này thế?" Bạch Phong cười nói. "Ở đây tôi cũng có thể giúp cho Nam Thiệu Hàn" Tô Mặc lạnh nhạt nói. "Giúp bằng cách nào?" Hắc Thanh cũng tò mò hỏi. Tô Mặc không để ý hai người nữa, ánh mắt chăm chú nhìn vào mê cung tìm kiếm bóng dáng của Nam Thiệu Hàn. Thấy Tô Mặc không để ý bọn họ, Bạch Phong cũng không giỡn, mở máy tính lên định vị trí của Nam Thiệu Hàn rồi theo dõi bọn họ. Trên màn hình hiện lên hình ảnh Nam Thiệu Hàn đang dẫn mọi người đi về phía trước, mê cung quanh co không một lối thoát. Đối thủ của bọn họ ngược lại nắm rõ mê cung này, đây là đều khiến Bạch Phong e ngại.
"Đoàng" một tiếng súng vang lên từ máy tính, Bạch Phong nhăn mặt nhìn một thuộc hạ bên mình bị hạ, hắn không khỏi mắng tục: "Mẹ kiếp". Bạch Phong liên lạc với Nam Thiệu Hàn: "Lão đại, cẩn thận một chút, bọn họ đang ẩn núp xung quanh. Bạch Phong vừa dứt lời thì trong thiết bị liên lạc vang lên một giọng nói.
"Phía Bắc góc 60 độ có hai tên, hạ hắn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.