Chương 18: Điểm kiếm được, đến lúc phải dùng rồi
San
19/08/2023
“Tôi về đây.”
“Ừm.” Trương Ngạn Duy khẽ đáp.
Muốn đưa cô về nhà vì cảm kích đối phương, thực tại vang lên tiếng nhắc nhở khiến hắn trở nên trầm lắng mà không thể nói thêm câu nào khác.
Lục Yên vươn vai hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý bắt xe buýt để về, thần kỳ ở chỗ chiếc xe đạp xuất hiện rồi.
Vật về với chủ là được không cần truy cứu, Lục Yên tung tăng đạp xe trên con đường, tận hưởng làn gió chiều mang không khí ẩm ướt.
【Nhiệm vụ phụ: Ánh sáng cuối cùng của ngày, đứng ở cây cầu bất kỳ ngắm hoàng hôn +5】
Biết nói tiếng người rồi, cô nhếch mép thầm nghĩ.
Trước mặt có cây cầu bắc qua dòng sông, dòng sông này vừa rộng vừa dài, đích đến biết là đổ ra biển đông nhưng dưới ánh hoàng hôn, nó dài dằng dặc phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Hoàng hôn dịu dàng ôm lấy vỗ về Lục Yên, dường như biết cô đang nhớ người thân, luôn mong mỏi quay về cố hương.
Cảnh đẹp như vậy không chụp tấm hình lưu giữ thì thật phí, nghĩ là làm. Lục Yên đưa điện thoại lên cao chụp gương mặt của mình khi ở ngược sáng, mặc dù chất lượng khá tệ nhưng làn da của thân chủ trắng sáng, vớt vát lại phần nào.
Tay cầm điện thoại buông thõng bên ngoài thành cầu, chân nhón gót. Tiếng xe chạy bên cạnh dần dần phai nhạt, cô hòa mình vào cảnh mà quên mất bản thân đã đứng ở đây bao lâu.
“Cô gái, còn trẻ như vậy đã muốn tìm cái chết, không đáng.”
Lục Yên quay đầu nhìn thấy hai ba chiếc ô tô nối đuôi nhau, người thì đã ra khỏi xe chực chờ sẵn người thì hạ kính xe hoang mang dõi theo.
【Điểm tích lũy: 33】
Cuối gặp người cô chân thành nói: “Xin lỗi đã khiến mọi người hiểu lầm ạ.”
“Về nhà đi con gái, gió lạnh lắm.”
Câu nói nhắc nhở kia mang bao ấm áp nhưng nó không làm vơi bớt đi sự ngại ngùng. Lục Yên tiếp tục trở về chỗ thuê, lao vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Sấy tóc chưa khô đã vội vã mở điện thoại phát trực tiếp, người xem ùa vào nhanh chóng. Khác với phản ứng của mọi khi, bình luận tiêu cực mọi ngày vẫn có nhưng hôm nay đặt biệt nhiều.
‘Rác rưởi, chỉ biết câu dẫn nam nhân’
‘Đồ khốn giả tạo tiếp tay cho bạo lực học đường’
‘Cái thứ giỏi nịnh bợ’
‘Sống giả tạo, thật kinh tởm’
‘Tôi xem những buổi livestream trước đây của cô ta rồi, toàn nấu cho lợn ăn. Nhất định không dám bỏ vào mồm.’
‘Vậy chẳng lẽ đem đi đổ sao? Mỗi ngày có bao nhiêu người chết vì đói chứ? Thật quá đáng!’
Thậm chí những bức ảnh cô đăng gần đây cũng bị chỉ trích thậm tệ. Nhìn thấy những bình luận tiêu cực gương mặt của Lục Yên không chút gợn sóng, đãi ngộ đặc biệt này từ khi bước xuống sân trường đã phát hiện ra rồi.
Trò của bọn tiểu nhân!
“Hôm nay tôi đi qua một cây cầu trong nó khá bình thường.” Lục Yên chậm rãi nói tiếp “Là do hoàng hôn tô vẽ màu cho nó, đẹp đến mê người. Dòng sông xanh trộn lẫn với sắc cam, thêm chút ánh sáng lấp lánh.”
Cô mỉm cười vui vẻ: “Tôi trông thật bình thường không nổi trội, nhờ có các người tô vẽ trông tôi bẩn thỉu đi nhiều đúng không?”
‘Ả lại nói nhảm cái gì thế?’
‘Bị điên rồi à?’
Đám người kia không nhận ra, muốn tăng tương tác có vô số cách thức. Bọn họ phản ứng càng dữ dội, buổi phát trực tiếp được chia sẻ với tốc độ chóng mặt, lượng theo dõi tỉ lệ thuận từ đó tăng lên không ngừng nghỉ.
Củ Cải Thúi: ‘Mây đen che bầu trời mà thôi, gió thổi mây bay trời lại sáng’
Bình Yên Vô Vị Qua Ngày: ‘Nhà trên nói rất hay, tôi ủng hộ câu nói này’
Lục Yên nén nụ cười vào trong, ngày hôm nay Củ Cải Thúi và Bình Tây Tây xông pha mọi mặt trận, mỗi bình luận chỉ trích bọn họ điều đem tám vạn chữ ra đáp lại. Một người lý lẽ chính đáng, một người cào bàn phím không ngừng nghỉ.
Đặt điện thoại ở một vị trí thích hợp, đem thực phẩm đi rửa như mọi khi. Trong quá trình nấu ăn không có giải thích từng bước, lâu lâu lại đọc bình luận hỏi đáp đơn giản.
Hôm nay nấu món sườn xào cay, canh bí nấu với thịt và súp lơ luộc. Đơn giản không mất quá nhiều thời gian, khi hoàn thành còn không quên nói câu chào tạm biệt.
“Tôi muốn xem vật phẩm.”
【Quý khách cứ tự nhiên.】
Bàn thức ăn trước mặt nhưng Lục Yên chưa vội động đũa, nghiêm túc xem xét bảng điện tử trước mắt: “Có thể chuyển qua phần sách hướng dẫn không? Cách chăm sóc các loại hoa, kinh nghiệm cho người mới bắt đầu.”
Bảng điện tử chuyển sang danh mục sách, chọn lọc đúng theo yêu cầu, vô số loại sách hướng dẫn đổi bằng điểm.
Cô lướt nhanh qua một vài cuốn rồi đưa ra lựa chọn: “Những điều cơ bản về hoa, phương pháp trồng và chăm sóc hoa.”
【Những điều cơ bản về hoa dùng 0.5 điểm để đổi, phương pháp trồng và chăm sóc hoa dùng 0.5 điểm để đổi. Tổng cộng dùng đến 1 điểm, xin hãy ấn vào xác nhận】
Lục Yên nhấc cánh tay khẽ chạm vào màn hình điện tử trong lòng đau thắt từng cơn, thực tại dùng tiền thì xót, mua trên hệ thống thì tiếc điểm.
“Ừm.” Trương Ngạn Duy khẽ đáp.
Muốn đưa cô về nhà vì cảm kích đối phương, thực tại vang lên tiếng nhắc nhở khiến hắn trở nên trầm lắng mà không thể nói thêm câu nào khác.
Lục Yên vươn vai hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý bắt xe buýt để về, thần kỳ ở chỗ chiếc xe đạp xuất hiện rồi.
Vật về với chủ là được không cần truy cứu, Lục Yên tung tăng đạp xe trên con đường, tận hưởng làn gió chiều mang không khí ẩm ướt.
【Nhiệm vụ phụ: Ánh sáng cuối cùng của ngày, đứng ở cây cầu bất kỳ ngắm hoàng hôn +5】
Biết nói tiếng người rồi, cô nhếch mép thầm nghĩ.
Trước mặt có cây cầu bắc qua dòng sông, dòng sông này vừa rộng vừa dài, đích đến biết là đổ ra biển đông nhưng dưới ánh hoàng hôn, nó dài dằng dặc phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Hoàng hôn dịu dàng ôm lấy vỗ về Lục Yên, dường như biết cô đang nhớ người thân, luôn mong mỏi quay về cố hương.
Cảnh đẹp như vậy không chụp tấm hình lưu giữ thì thật phí, nghĩ là làm. Lục Yên đưa điện thoại lên cao chụp gương mặt của mình khi ở ngược sáng, mặc dù chất lượng khá tệ nhưng làn da của thân chủ trắng sáng, vớt vát lại phần nào.
Tay cầm điện thoại buông thõng bên ngoài thành cầu, chân nhón gót. Tiếng xe chạy bên cạnh dần dần phai nhạt, cô hòa mình vào cảnh mà quên mất bản thân đã đứng ở đây bao lâu.
“Cô gái, còn trẻ như vậy đã muốn tìm cái chết, không đáng.”
Lục Yên quay đầu nhìn thấy hai ba chiếc ô tô nối đuôi nhau, người thì đã ra khỏi xe chực chờ sẵn người thì hạ kính xe hoang mang dõi theo.
【Điểm tích lũy: 33】
Cuối gặp người cô chân thành nói: “Xin lỗi đã khiến mọi người hiểu lầm ạ.”
“Về nhà đi con gái, gió lạnh lắm.”
Câu nói nhắc nhở kia mang bao ấm áp nhưng nó không làm vơi bớt đi sự ngại ngùng. Lục Yên tiếp tục trở về chỗ thuê, lao vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Sấy tóc chưa khô đã vội vã mở điện thoại phát trực tiếp, người xem ùa vào nhanh chóng. Khác với phản ứng của mọi khi, bình luận tiêu cực mọi ngày vẫn có nhưng hôm nay đặt biệt nhiều.
‘Rác rưởi, chỉ biết câu dẫn nam nhân’
‘Đồ khốn giả tạo tiếp tay cho bạo lực học đường’
‘Cái thứ giỏi nịnh bợ’
‘Sống giả tạo, thật kinh tởm’
‘Tôi xem những buổi livestream trước đây của cô ta rồi, toàn nấu cho lợn ăn. Nhất định không dám bỏ vào mồm.’
‘Vậy chẳng lẽ đem đi đổ sao? Mỗi ngày có bao nhiêu người chết vì đói chứ? Thật quá đáng!’
Thậm chí những bức ảnh cô đăng gần đây cũng bị chỉ trích thậm tệ. Nhìn thấy những bình luận tiêu cực gương mặt của Lục Yên không chút gợn sóng, đãi ngộ đặc biệt này từ khi bước xuống sân trường đã phát hiện ra rồi.
Trò của bọn tiểu nhân!
“Hôm nay tôi đi qua một cây cầu trong nó khá bình thường.” Lục Yên chậm rãi nói tiếp “Là do hoàng hôn tô vẽ màu cho nó, đẹp đến mê người. Dòng sông xanh trộn lẫn với sắc cam, thêm chút ánh sáng lấp lánh.”
Cô mỉm cười vui vẻ: “Tôi trông thật bình thường không nổi trội, nhờ có các người tô vẽ trông tôi bẩn thỉu đi nhiều đúng không?”
‘Ả lại nói nhảm cái gì thế?’
‘Bị điên rồi à?’
Đám người kia không nhận ra, muốn tăng tương tác có vô số cách thức. Bọn họ phản ứng càng dữ dội, buổi phát trực tiếp được chia sẻ với tốc độ chóng mặt, lượng theo dõi tỉ lệ thuận từ đó tăng lên không ngừng nghỉ.
Củ Cải Thúi: ‘Mây đen che bầu trời mà thôi, gió thổi mây bay trời lại sáng’
Bình Yên Vô Vị Qua Ngày: ‘Nhà trên nói rất hay, tôi ủng hộ câu nói này’
Lục Yên nén nụ cười vào trong, ngày hôm nay Củ Cải Thúi và Bình Tây Tây xông pha mọi mặt trận, mỗi bình luận chỉ trích bọn họ điều đem tám vạn chữ ra đáp lại. Một người lý lẽ chính đáng, một người cào bàn phím không ngừng nghỉ.
Đặt điện thoại ở một vị trí thích hợp, đem thực phẩm đi rửa như mọi khi. Trong quá trình nấu ăn không có giải thích từng bước, lâu lâu lại đọc bình luận hỏi đáp đơn giản.
Hôm nay nấu món sườn xào cay, canh bí nấu với thịt và súp lơ luộc. Đơn giản không mất quá nhiều thời gian, khi hoàn thành còn không quên nói câu chào tạm biệt.
“Tôi muốn xem vật phẩm.”
【Quý khách cứ tự nhiên.】
Bàn thức ăn trước mặt nhưng Lục Yên chưa vội động đũa, nghiêm túc xem xét bảng điện tử trước mắt: “Có thể chuyển qua phần sách hướng dẫn không? Cách chăm sóc các loại hoa, kinh nghiệm cho người mới bắt đầu.”
Bảng điện tử chuyển sang danh mục sách, chọn lọc đúng theo yêu cầu, vô số loại sách hướng dẫn đổi bằng điểm.
Cô lướt nhanh qua một vài cuốn rồi đưa ra lựa chọn: “Những điều cơ bản về hoa, phương pháp trồng và chăm sóc hoa.”
【Những điều cơ bản về hoa dùng 0.5 điểm để đổi, phương pháp trồng và chăm sóc hoa dùng 0.5 điểm để đổi. Tổng cộng dùng đến 1 điểm, xin hãy ấn vào xác nhận】
Lục Yên nhấc cánh tay khẽ chạm vào màn hình điện tử trong lòng đau thắt từng cơn, thực tại dùng tiền thì xót, mua trên hệ thống thì tiếc điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.