Chương 7: Tôi không muốn sắm vai kẻ phản diện
San
14/08/2023
“Là cô đúng không?” Người chủ sửng sốt hỏi “Người vừa nãy trên bản tin?”
Lục Yên xua tay định mở miệng chối, lời còn chưa thoát ra khỏi miệng chủ tiệm đã chỉ đạo nhân viên dắt chiếc xe đạp đến bên cạnh.
“Cái này tôi lấy nửa giá, không phải vì cô được lên bản tin đâu nhé!” Ông ấy quả quyết nói “Nhìn thấy người trẻ tuổi mang đầy một lòng chính nghĩa tôi có chút ngưỡng mộ.”
Đem hết lý lẽ ra để giải thích cho ông chú trung niên hiểu ngày hôm qua công lao đều thuộc về cậu bạn kia, cô đứng cùng ống kính chỉ giỏi làm màu.
Sau một lúc giải thích mà chẳng đâu vào đâu, cô bất lực nói: “Vậy tôi đi nhé!”
Dắt xe đến con hẻm tăm tối Lục Yên vô tình nhìn thấy cục bông nhỏ xíu đang nằm ngủ bên cạnh một người vô gia cư, dáng vẻ cũ nát của bên trong không làm cục bông đó nhem nhuốc, ngược lại đẹp đẽ đến sáng bóng.
Lục Yên lắc đầu rồi nhìn về phía trước rơi vào vô vàn ký ức, lúc trước từng có ý định nuôi mèo nhưng mọi người xung quanh đều ngăn cấm, họ sợ với bản tính cà lơ phất phơ của cô bọn vật nuôi sẽ chết sớm. Nhìn người vô gia cư nâng niu con mèo kia, cô cảm thấy bản thân thật sự không đủ năng lực.
Đạp xe theo hướng dẫn của điện thoại chốc lát đã đến cục cảnh sát của thành phố Phong Lan, bước vào trong người đầu tiên đối mặt vậy mà lại không phải cảnh sát.
Hình ảnh nhợt nhạt của Trương Ngạn Duy chắn phía trước, cô lo lắng hỏi: “Cậu không sao đó chứ?”
“Cô là Lục Yên sao? Mời đi theo tôi.” Vị cảnh sát lên tiếng, đi trước dẫn đường.
Cô nhìn vị cảnh sát kia rồi lại nhìn đến chỗ hắn, gấp gáp nói: “Cậu đợi tôi ở ngoài được không? Tôi còn có chuyện muốn nói.”
Lòng như lửa đốt, bản thân biết rõ đối phương vì điều gì mà gặp phải cơn đau ốm dày vò. Tuy hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt luôn kiên định nửa khuôn mặt bị che bởi khẩu trang, tất cả điều đó làm người ngoài lầm tưởng Trương Ngạn Duy vẫn ổn nhưng nó chẳng thể đánh lừa được Lục Yên.
Chưa đợi được câu trả lời cô đã lướt qua hắn như một cơn gió, đuổi theo sau vị cảnh sát vào một căn phòng kín.
Cảnh sát nghiêm túc trao đổi: “Đứa bé được đưa đến bệnh viện tình hình sức khỏe ở mức tốt, không bị chấn thương. Gọi cô đến đây là vì muốn tuyên dương trước toàn tỉnh thành phố.”
Lục Yên nghe đến đây mặt mày tái mét, lên tin tức thời sự đã là một chuyện chấn động, nhắm mắt có thể nói ba mẹ của thân chủ bỏ qua bản tin đó. Chuyện này đánh trống khua chiêng, người trốn nhà như cô đây sẽ bị lần ra dấu vết cực kỳ nhanh chóng.
“Tuyên dương là phải nhưng cậu bạn kia xứng đáng hơn cháu, cháu xin được từ chối.” Cô nói thái độ vô cùng chân thành.
“Nhưng cậu bạn kia của cô cũng vừa mới từ chối tuyên dương, nói là chuyện nên làm.” Vị cảnh sát kia lắc đầu tiếp tiếp “Thật không hiểu nổi người trẻ tuổi.”
Lục Yên còn thắc mắc chuyện khác, do dự một chút sau đó hỏi: “Đứa bé ấy sau này phải làm sao ạ?”
Nét mặt thoáng một tia đau buồn lẫn bực bội của cảnh sát: “Bên nội lẫn ngoại đều không nhận cháu, hôm qua làm một trận ầm ĩ ở cục cảnh sát.”
Nghe từng câu từng chữ phát ra Lục Yên chỉ biết cau mày, bị cái ghẻ lạnh này lây nhiễm khiến tâm trạng trở nên tồi tệ.
Bước ra khỏi cục cảnh sát trong lòng cô mãi giữ khư khư chuyện này, mắt thấy Trương Ngạn Duy đứng dưới bóng cây ở trước cục cảnh sát Lục Yên nhanh chóng tụ họp.
Ban đầu còn không nghĩ đối phương ngoan ngoãn đợi như vậy.
【Nhiệm vụ: Chỉ trích! +8】
Bước chân của Lục Yên chầm chậm rồi dừng hẳn, cô có chút khó hiểu vì sao cứ phải chỉ trích. Một chiêu dùng tận hai lần, mỗi lần số điểm đều cực kỳ cao.
“Này, cậu là đại thiếu gia đấy à?” Cô giở giọng chất vấn “Sao lại không muốn tuyên dương?”
Trương Ngạn Duy một thoáng khó chịu, sau đó đáp: “Nếu vì chuyện này thì tôi đi trước đây.”
Cách này không được ổn, nghĩ như thế Lục Yên liền đổi sang phương án khác: “Cậu bị ngu hả? Đã bệnh còn xách cái thân thể này chạy tới chạy lui.”
Hắn kiên nhẫn đứng đợi để đổi lại những lời này, trong người có chút không vui. Trương Ngạn Duy tuy tức giận nhưng không phản bác, cô nói câu nào đều trúng phốc câu đó.
Chính là vì mang trên mình họ Trương còn là con riêng, không thể vượt mặt hai đứa con do người vợ danh chính ngôn thuận sinh ra, đành phải từ chối khéo.
Về việc bị bệnh còn phải đi đến cục cảnh sát là do hắn nghĩ rằng sẽ gặp lại cái cô gái khi đó. Vốn còn muốn mời một ly nước, bởi vì hôm qua đã nhẫn tâm để cô uống cái thứ chẳng rõ vị.
Những ý nghĩ đó đúng là chỉ có kẻ ngu mới có.
【Điểm tích lũy: 22】
【Hệ thống xin trân trọng thông báo, giữ điểm tích lũy trên 20 mỗi ngày được +1, cho phép dùng điểm tích lũy để từ chối các nhiệm vụ tiếp theo đồng thời mua các vật phẩm có trong cửa hàng của hệ thống.】
Lục Yên xua tay định mở miệng chối, lời còn chưa thoát ra khỏi miệng chủ tiệm đã chỉ đạo nhân viên dắt chiếc xe đạp đến bên cạnh.
“Cái này tôi lấy nửa giá, không phải vì cô được lên bản tin đâu nhé!” Ông ấy quả quyết nói “Nhìn thấy người trẻ tuổi mang đầy một lòng chính nghĩa tôi có chút ngưỡng mộ.”
Đem hết lý lẽ ra để giải thích cho ông chú trung niên hiểu ngày hôm qua công lao đều thuộc về cậu bạn kia, cô đứng cùng ống kính chỉ giỏi làm màu.
Sau một lúc giải thích mà chẳng đâu vào đâu, cô bất lực nói: “Vậy tôi đi nhé!”
Dắt xe đến con hẻm tăm tối Lục Yên vô tình nhìn thấy cục bông nhỏ xíu đang nằm ngủ bên cạnh một người vô gia cư, dáng vẻ cũ nát của bên trong không làm cục bông đó nhem nhuốc, ngược lại đẹp đẽ đến sáng bóng.
Lục Yên lắc đầu rồi nhìn về phía trước rơi vào vô vàn ký ức, lúc trước từng có ý định nuôi mèo nhưng mọi người xung quanh đều ngăn cấm, họ sợ với bản tính cà lơ phất phơ của cô bọn vật nuôi sẽ chết sớm. Nhìn người vô gia cư nâng niu con mèo kia, cô cảm thấy bản thân thật sự không đủ năng lực.
Đạp xe theo hướng dẫn của điện thoại chốc lát đã đến cục cảnh sát của thành phố Phong Lan, bước vào trong người đầu tiên đối mặt vậy mà lại không phải cảnh sát.
Hình ảnh nhợt nhạt của Trương Ngạn Duy chắn phía trước, cô lo lắng hỏi: “Cậu không sao đó chứ?”
“Cô là Lục Yên sao? Mời đi theo tôi.” Vị cảnh sát lên tiếng, đi trước dẫn đường.
Cô nhìn vị cảnh sát kia rồi lại nhìn đến chỗ hắn, gấp gáp nói: “Cậu đợi tôi ở ngoài được không? Tôi còn có chuyện muốn nói.”
Lòng như lửa đốt, bản thân biết rõ đối phương vì điều gì mà gặp phải cơn đau ốm dày vò. Tuy hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt luôn kiên định nửa khuôn mặt bị che bởi khẩu trang, tất cả điều đó làm người ngoài lầm tưởng Trương Ngạn Duy vẫn ổn nhưng nó chẳng thể đánh lừa được Lục Yên.
Chưa đợi được câu trả lời cô đã lướt qua hắn như một cơn gió, đuổi theo sau vị cảnh sát vào một căn phòng kín.
Cảnh sát nghiêm túc trao đổi: “Đứa bé được đưa đến bệnh viện tình hình sức khỏe ở mức tốt, không bị chấn thương. Gọi cô đến đây là vì muốn tuyên dương trước toàn tỉnh thành phố.”
Lục Yên nghe đến đây mặt mày tái mét, lên tin tức thời sự đã là một chuyện chấn động, nhắm mắt có thể nói ba mẹ của thân chủ bỏ qua bản tin đó. Chuyện này đánh trống khua chiêng, người trốn nhà như cô đây sẽ bị lần ra dấu vết cực kỳ nhanh chóng.
“Tuyên dương là phải nhưng cậu bạn kia xứng đáng hơn cháu, cháu xin được từ chối.” Cô nói thái độ vô cùng chân thành.
“Nhưng cậu bạn kia của cô cũng vừa mới từ chối tuyên dương, nói là chuyện nên làm.” Vị cảnh sát kia lắc đầu tiếp tiếp “Thật không hiểu nổi người trẻ tuổi.”
Lục Yên còn thắc mắc chuyện khác, do dự một chút sau đó hỏi: “Đứa bé ấy sau này phải làm sao ạ?”
Nét mặt thoáng một tia đau buồn lẫn bực bội của cảnh sát: “Bên nội lẫn ngoại đều không nhận cháu, hôm qua làm một trận ầm ĩ ở cục cảnh sát.”
Nghe từng câu từng chữ phát ra Lục Yên chỉ biết cau mày, bị cái ghẻ lạnh này lây nhiễm khiến tâm trạng trở nên tồi tệ.
Bước ra khỏi cục cảnh sát trong lòng cô mãi giữ khư khư chuyện này, mắt thấy Trương Ngạn Duy đứng dưới bóng cây ở trước cục cảnh sát Lục Yên nhanh chóng tụ họp.
Ban đầu còn không nghĩ đối phương ngoan ngoãn đợi như vậy.
【Nhiệm vụ: Chỉ trích! +8】
Bước chân của Lục Yên chầm chậm rồi dừng hẳn, cô có chút khó hiểu vì sao cứ phải chỉ trích. Một chiêu dùng tận hai lần, mỗi lần số điểm đều cực kỳ cao.
“Này, cậu là đại thiếu gia đấy à?” Cô giở giọng chất vấn “Sao lại không muốn tuyên dương?”
Trương Ngạn Duy một thoáng khó chịu, sau đó đáp: “Nếu vì chuyện này thì tôi đi trước đây.”
Cách này không được ổn, nghĩ như thế Lục Yên liền đổi sang phương án khác: “Cậu bị ngu hả? Đã bệnh còn xách cái thân thể này chạy tới chạy lui.”
Hắn kiên nhẫn đứng đợi để đổi lại những lời này, trong người có chút không vui. Trương Ngạn Duy tuy tức giận nhưng không phản bác, cô nói câu nào đều trúng phốc câu đó.
Chính là vì mang trên mình họ Trương còn là con riêng, không thể vượt mặt hai đứa con do người vợ danh chính ngôn thuận sinh ra, đành phải từ chối khéo.
Về việc bị bệnh còn phải đi đến cục cảnh sát là do hắn nghĩ rằng sẽ gặp lại cái cô gái khi đó. Vốn còn muốn mời một ly nước, bởi vì hôm qua đã nhẫn tâm để cô uống cái thứ chẳng rõ vị.
Những ý nghĩ đó đúng là chỉ có kẻ ngu mới có.
【Điểm tích lũy: 22】
【Hệ thống xin trân trọng thông báo, giữ điểm tích lũy trên 20 mỗi ngày được +1, cho phép dùng điểm tích lũy để từ chối các nhiệm vụ tiếp theo đồng thời mua các vật phẩm có trong cửa hàng của hệ thống.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.