Chương 16: Vì ham ăn mà làm mất xe
San
19/08/2023
Lần thứ ba bị cô mắng là kẻ ngu hàm ý cũng là lo lắng mà thôi. Lục Yên vẫn nghĩ đến cơn sốt của hắn trước tiên, cái miệng đối phương tuy có những lúc mọc gai nhưng không phải kẻ ác ý.
Nếu để tâm những lời nói trong quá khứ, hắn đã yêu cầu đổi chỗ từ khi nghe giọng nói đó.
Bọn họ người trước người sau, người chạy người đuổi Lục Yên vẫn chưa quen đường ở nơi này. Sáng đi học đã mò mẫm theo chỉ dẫn của điện thoại, lần trước cô đến nộp học bạ toàn nhờ vào những tuyến xe buýt.
Trương Ngạn Duy cố ý chậm nhất có thể, trong dự tính là đến tiệm vừa kịp giờ. Ngày thường hắn chừa một khoản thời gian để bản thân dùng bữa trưa, xem ra hôm nay tiết kiệm được một khoản tiền.
Dù gì cũng dùng bữa sáng rồi, bữa trưa có thể cho qua.
Hắn tính không bằng Lục Yên tính, đến tiệm quay lại đã không thấy người đâu. Bản thân bất giác cười ngu một cái, khoảng thời gian trước nụ cười này bị vùi dập bởi hoàn cảnh tẻ nhạt, cuộc sống ảm đạm.
Gương mặt in lên cửa kính, đến chính bản thân còn bất ngờ rồi tự hỏi hình ảnh này sao mà lạ đến thế?
Người làm ca sáng đang kiểm kê lại tiền, Trương Ngạn Duy đứng bên cạnh quan sát. Mọi thứ đều ổn công việc có thể tiếp tục.
Khách vào rồi ra, ra rồi vào mới thấy Lục Yên ló mặt đến. Trên xe treo hai phần cơm với thương hiệu nổi tiếng của thành phố, đặc biệt đắt.
Cô ngơ ngác hỏi: “Bạn nhân viên này, tôi có một thắc mắc… Xe để ở đâu nhỉ?”
“Cứ vứt ở đấy là được.” So với gương mặt nghiêm túc thì câu trả lời có phần trái ngược.
Lục Yên bị té lầu chứ đâu có bị ngu, xe của Trương Ngạn Duy không có ở đây nhất định lời nói kia là trêu ghẹo rồi.
Thấy cô cứ đứng mãi ở ngoài không chịu nhúc nhích, hắn tiếp tục nói: “An ninh nơi đây rất tốt.”
Vừa nghe đã biết lừa người, Lục Yên thở ra một hơi để chiếc xe ở bên cạnh cửa tiệm. Người ta còn làm ăn để phía trước chắn mất đường tiền vào, doanh thu không đủ sẽ than trời trách đất rồi đổ tội cho nhân viên, chỉ làm khổ bạn cùng bàn của cô.
Trước khi đem hai phần cơm vào, Lục Yên đưa nó lên trước mặt cẩn thận hỏi: “Đem vào không sao chứ?”
Hắn điềm tĩnh đáp: “Nếu chia cho tôi một phần thì không sao.”
“Vốn dĩ là mua cho cậu mà.” Cô bước vào trong, đặt nó ở một góc rồi nói tiếp “Bữa này không tính, đã hứa mời một bữa cơm thì phải ra dáng một chút.”
Phần lễ nghi này được Lục Gia giảng dạy từ khi thân chủ còn bé, dạy theo kiểu hà khắc. Lục Gia của cô cũng có dạy nhưng lý lẽ và cách truyền đạt tốt hơn vài phần.
Trương Ngạn Duy đưa điện thoại, trên màn hình còn hiện lên giao diện quét mã, ý định rạch ròi muốn thanh toán tiền cơm.
Cô chớp mắt nói: “Nước ép kiwi, cảm ơn.”
Trương Ngạn Duy dùng dao khéo léo gọt đi vỏ kiwi rồi thái nó ra làm tư bỏ vào máy ép, thành phẩm là ly nước được đậy nắp cẩn thận đặt trước mặt.
Trước khi vào bữa ăn Lục Yên chụp lại hai phần cơm và ly nước ép, Trương Ngạn Duy ngồi bên cạnh đã quen với việc này rồi, miễn là đối phương không chụp gương mặt hắn.
‘Bạn có một thông báo, đã đến giờ dùng bữa trưa rồi!’
Bức ảnh đăng kèm với dòng trạng thái, Lục Yên mỉm cười mãn nguyện, sau đó tắt điện thoại vứt ở bên cạnh.
Trong quá trình ăn Lục Yên quá quen với việc im lặng nên không cảm thấy ngại ngùng gì cả. Người bên cạnh thì có, ăn cùng với người khác? Đã cực kỳ, cực kỳ lâu rồi hay là nói từ khi sinh ra đến hiện tại hắn chỉ ngồi ăn với người khác được mười hai mười ba lần gì đó.
Tuyệt nhiên không có người nhà mang họ Trương, cùng với mẹ hắn là nhiều, những lần dùng bữa cùng người khác không đáng nhắc đến.
Cô chăm chú nhìn mỡ hành và tép mỡ có trong phần cơm, cảm giác dầu mỡ ứa ra trong khoang miệng khi cắn phải hai thứ đó, thật kinh khủng!
Làm người không thể nói không được, bản thân miễn cưỡng có thể ăn, không có cái tính chê này chê nọ, nhưng không có người khác Lục Yên sẽ lén bỏ chúng một góc.
Bạn cùng bàn không tính là người khác, cô mặc định như vậy.
Trương Ngạn Duy nhìn thấy núi mỡ hành ở một góc của phần cơm, tép mỡ cũng chiếm một phần lãnh thổ nhất định, thầm mắng cô là đồ ngốc.
Lau miệng sạch sẽ dọn rác gọn gàng, ly nước ép cũng lưng đi một nửa. Lục Yên đến lúc phải về rồi, cô tiện đường nên đem rác đi vứt.
Rác thì vứt rồi đấy còn xe đạp của cô thì sao? Đột nhiên biết mất rồi.
Hệ thống, hệ thống, hệ thống! Chuyện này là sao hả? Cô điên cuồng nghĩ thầm trong đầu.
【Hệ thống không quản nhiều chuyện như vậy, nhằm đảm bảo hoạt động của quý khách được thoải mái và có một trải nghiệm tốt ở thế giới này】
Cô thở ra một hơi nặng nề thầm nghĩ, mở cửa hàng của hệ thống ra đi tôi muốn xem thử.
Bảng điện tử trong suốt có viền xanh xuất hiện trước mắt, vật phẩm hiển thị như cửa hàng bán vật phẩm trong game nhập vai.
Nếu để tâm những lời nói trong quá khứ, hắn đã yêu cầu đổi chỗ từ khi nghe giọng nói đó.
Bọn họ người trước người sau, người chạy người đuổi Lục Yên vẫn chưa quen đường ở nơi này. Sáng đi học đã mò mẫm theo chỉ dẫn của điện thoại, lần trước cô đến nộp học bạ toàn nhờ vào những tuyến xe buýt.
Trương Ngạn Duy cố ý chậm nhất có thể, trong dự tính là đến tiệm vừa kịp giờ. Ngày thường hắn chừa một khoản thời gian để bản thân dùng bữa trưa, xem ra hôm nay tiết kiệm được một khoản tiền.
Dù gì cũng dùng bữa sáng rồi, bữa trưa có thể cho qua.
Hắn tính không bằng Lục Yên tính, đến tiệm quay lại đã không thấy người đâu. Bản thân bất giác cười ngu một cái, khoảng thời gian trước nụ cười này bị vùi dập bởi hoàn cảnh tẻ nhạt, cuộc sống ảm đạm.
Gương mặt in lên cửa kính, đến chính bản thân còn bất ngờ rồi tự hỏi hình ảnh này sao mà lạ đến thế?
Người làm ca sáng đang kiểm kê lại tiền, Trương Ngạn Duy đứng bên cạnh quan sát. Mọi thứ đều ổn công việc có thể tiếp tục.
Khách vào rồi ra, ra rồi vào mới thấy Lục Yên ló mặt đến. Trên xe treo hai phần cơm với thương hiệu nổi tiếng của thành phố, đặc biệt đắt.
Cô ngơ ngác hỏi: “Bạn nhân viên này, tôi có một thắc mắc… Xe để ở đâu nhỉ?”
“Cứ vứt ở đấy là được.” So với gương mặt nghiêm túc thì câu trả lời có phần trái ngược.
Lục Yên bị té lầu chứ đâu có bị ngu, xe của Trương Ngạn Duy không có ở đây nhất định lời nói kia là trêu ghẹo rồi.
Thấy cô cứ đứng mãi ở ngoài không chịu nhúc nhích, hắn tiếp tục nói: “An ninh nơi đây rất tốt.”
Vừa nghe đã biết lừa người, Lục Yên thở ra một hơi để chiếc xe ở bên cạnh cửa tiệm. Người ta còn làm ăn để phía trước chắn mất đường tiền vào, doanh thu không đủ sẽ than trời trách đất rồi đổ tội cho nhân viên, chỉ làm khổ bạn cùng bàn của cô.
Trước khi đem hai phần cơm vào, Lục Yên đưa nó lên trước mặt cẩn thận hỏi: “Đem vào không sao chứ?”
Hắn điềm tĩnh đáp: “Nếu chia cho tôi một phần thì không sao.”
“Vốn dĩ là mua cho cậu mà.” Cô bước vào trong, đặt nó ở một góc rồi nói tiếp “Bữa này không tính, đã hứa mời một bữa cơm thì phải ra dáng một chút.”
Phần lễ nghi này được Lục Gia giảng dạy từ khi thân chủ còn bé, dạy theo kiểu hà khắc. Lục Gia của cô cũng có dạy nhưng lý lẽ và cách truyền đạt tốt hơn vài phần.
Trương Ngạn Duy đưa điện thoại, trên màn hình còn hiện lên giao diện quét mã, ý định rạch ròi muốn thanh toán tiền cơm.
Cô chớp mắt nói: “Nước ép kiwi, cảm ơn.”
Trương Ngạn Duy dùng dao khéo léo gọt đi vỏ kiwi rồi thái nó ra làm tư bỏ vào máy ép, thành phẩm là ly nước được đậy nắp cẩn thận đặt trước mặt.
Trước khi vào bữa ăn Lục Yên chụp lại hai phần cơm và ly nước ép, Trương Ngạn Duy ngồi bên cạnh đã quen với việc này rồi, miễn là đối phương không chụp gương mặt hắn.
‘Bạn có một thông báo, đã đến giờ dùng bữa trưa rồi!’
Bức ảnh đăng kèm với dòng trạng thái, Lục Yên mỉm cười mãn nguyện, sau đó tắt điện thoại vứt ở bên cạnh.
Trong quá trình ăn Lục Yên quá quen với việc im lặng nên không cảm thấy ngại ngùng gì cả. Người bên cạnh thì có, ăn cùng với người khác? Đã cực kỳ, cực kỳ lâu rồi hay là nói từ khi sinh ra đến hiện tại hắn chỉ ngồi ăn với người khác được mười hai mười ba lần gì đó.
Tuyệt nhiên không có người nhà mang họ Trương, cùng với mẹ hắn là nhiều, những lần dùng bữa cùng người khác không đáng nhắc đến.
Cô chăm chú nhìn mỡ hành và tép mỡ có trong phần cơm, cảm giác dầu mỡ ứa ra trong khoang miệng khi cắn phải hai thứ đó, thật kinh khủng!
Làm người không thể nói không được, bản thân miễn cưỡng có thể ăn, không có cái tính chê này chê nọ, nhưng không có người khác Lục Yên sẽ lén bỏ chúng một góc.
Bạn cùng bàn không tính là người khác, cô mặc định như vậy.
Trương Ngạn Duy nhìn thấy núi mỡ hành ở một góc của phần cơm, tép mỡ cũng chiếm một phần lãnh thổ nhất định, thầm mắng cô là đồ ngốc.
Lau miệng sạch sẽ dọn rác gọn gàng, ly nước ép cũng lưng đi một nửa. Lục Yên đến lúc phải về rồi, cô tiện đường nên đem rác đi vứt.
Rác thì vứt rồi đấy còn xe đạp của cô thì sao? Đột nhiên biết mất rồi.
Hệ thống, hệ thống, hệ thống! Chuyện này là sao hả? Cô điên cuồng nghĩ thầm trong đầu.
【Hệ thống không quản nhiều chuyện như vậy, nhằm đảm bảo hoạt động của quý khách được thoải mái và có một trải nghiệm tốt ở thế giới này】
Cô thở ra một hơi nặng nề thầm nghĩ, mở cửa hàng của hệ thống ra đi tôi muốn xem thử.
Bảng điện tử trong suốt có viền xanh xuất hiện trước mắt, vật phẩm hiển thị như cửa hàng bán vật phẩm trong game nhập vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.