Chương 55: Mọi thứ cuối cùng cũng phải quay trở về
Vân Biệt
17/02/2023
Rầm...
Dường như có một thứ gì đó đang từ từ vỡ vụn. Trăm ngàn mảnh vỡ vô hình từ lời nói của cô cắm sâu vào nơi sâu thẳm nhất trái tim anh.
Phó Liên Ngạo bước đến gần cô, bàn tay anh duỗi ra muốn chạm vào cô lại bị cô hất văng ra một cách mạnh mẽ.
Ánh mắt cô nhìn anh mang theo sự thù hằn và kích động giống như muốn giết chết anh ngay lập tức.
Giọng nói anh run lên, khản đặc: "Vợ, em làm sao vậy?"
Thái độ của cô trở nên xa cách và hờ hững đến mức anh không thể nào nhận ra được. Cô tiến đến gần anh, nắm lấy cổ áo của anh, siết chặt nơi đó, nói: "Tôi nói, tôi muốn ly hôn!"
Phó Liên Ngạo cười, nhưng cười còn khó coi hơn nhiều so với khóc: "Vợ, em đừng đùa. Thật sự không vui đâu."
Nói xong câu này, Phó Liên Ngạo cũng không biết rằng biểu cảm của mình đang dần méo mó. Khóe môi anh nhếch lên rồi lại xụ xuống.
Liễu Dung Nghiên buông tay, cười nhạt một cái. Cô ngồi xuống giường, ung dung nhấc ly nước lọc lên uống một ngụm.
"Phó Liên Ngạo, để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé? Nghe xong, anh sẽ biết bản thân mình nên làm gì."
Anh không đồng ý, cũng chẳng phản đối, đừng bất động nghe những lời tiếp theo của cô.
"Trong một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào với cái kết định sẵn là nữ chính sẽ về bên nam chính. Có một nhân vật nam phụ đem lòng yêu thương nữ chính vô điều kiện. Vậy nhưng anh ta lại chẳng hề biết rằng có một cô gái đã âm thầm đi theo anh ta suốt mười năm trời."
Cô dừng một chút, đáy mắt tràn ra sự đau xót và cảm thương: "Anh ta vì nữ chính mà làm hại cô gái nhỏ luôn bên cạnh anh ta. Anh ta giết chết đứa con chỉ mới ba tháng tuổi của cô ấy, đẩy anh trai và ba của cô ấy vào con đường tù tội. Một cô gái vốn tỏa sáng và cao quý như ánh trăng trên cao bỗng chốc bị hủy hoại không thương tiếc vì người cô ấy yêu. Sau đó, cô gái ấy tự sát vào chính ngày sinh nhật tuổi hai mươi lăm của mình. Cả thế giới tiếc nuối cho sự ra đi của cô ấy, nhưng người cô ấy yêu lại hả hê đến bên cạnh nữ chính của anh ta."
"Liễu Dung Nghiên" nhìn qua anh, không biết nên đối mặt với anh bằng sự căm hận hay trách cứ. Cô cất giọng sắc lạnh, nói tiếp: "Cô gái trong câu chuyện kia là Liễu Dung Nghiên, mà anh chính là tên nam phụ mắt mù tim cũng mù trong đó."
Phó Liên Ngạo sững sờ đến lặng người, hai tai anh ù đi. Đại não không sao tiếp nhận nổi lượng thông tin mà cô vừa nói ra.
Anh vờ như không nghe thấy, bước lại gần cô, ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: "Em vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."
"Liễu Dung Nghiên" đẩy anh ra, giọng điệu nhàn nhạt, không chút hơi ấm: "Tôi không phải Liễu Dung Nghiên. Nói chính xác thì linh hồn hiện giờ trong cơ thể này không phải vợ của anh."
Đêm nay, Lăng Thành đột nhiên nổi gió to, tiếng gió thổi rít lên từng đợt khiến mọi tế bào của cơ thể anh cũng lạnh buốt theo đó.
Cô đang nói gì vậy? Cái gì mà linh hồn? Cái gì mà không phải vợ anh?
Phó Liên Ngạo lặng đi một lúc lâu, sau đó mới cất tiếng: "Không phải vợ tôi? Vậy cô là ai?"
Cô gái bình tĩnh thăm dò suy nghĩ của anh, cô nhún vai, trả lời thành thật: "Tôi là một người đọc của cuốn tiểu thuyết kia. Nói chính xác, tôi là một người vô cùng yêu thích chủ nhân của thân xác này. Và anh cùng cô ấy đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình."
Anh trầm mặc một hồi, yết hầu như bị siết chặt, khó khăn không nói nên lời. Mọi sức lực của anh chỉ có thể dùng để thốt ra một câu: "Tôi thật sự đã làm hại cô ấy sao?"
Linh hồn trong cơ thể cô hình như có chút mềm lòng khi nhìn thấy anh như vậy. Nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng bị kí ức trước đây đánh bại: "Đúng vậy, anh và nữ chính mà anh yêu khiến cô ấy trở nên thảm hại vô cùng. Cô ấy yêu anh, mặc anh dày xéo, cuối cùng điên điên dại dại mà chết đi."
"Phó Liên Ngạo, hiện giờ có thể anh yêu cô ấy là thật. Tuy nhiên, thế giới hai người đang ở là một câu chuyện. Mọi thứ dù chệch hướng bao lâu cũng sẽ có ngày quay trở lại quỹ đạo."
Nét mặt của Phó Liên Ngạo trắng bệch, rõ ràng sức khỏe còn tốt nhưng lại không nhìn ra cắt máu nào. Cổ họng anh nghẹn ứ lại, lời nói không thể nào thoát ra khỏi miệng.
"Anh sớm muộn gì cũng sẽ gặp được nữ chính của cuốn sách này. Lúc ấy, cuộc đời của Liễu Dung Nghiên không thể nào cứu vãn nổi nữa rồi. Anh yêu cô ấy bao nhiêu, tác giả của câu chuyện cũng có cách để biến anh thành kẻ tàn độc và máu lạnh, hành hạ cô ấy đến chết."
"Vậy nên, Phó Liên Ngạo à, trước khi cô ấy yêu anh sâu đậm, hãy tránh xa cô ấy đi. Nếu anh thật sự muốn Dung Nghiên một đời bình an. Tôi là một linh hồn, lần này vào được cơ thể vợ anh trong chốc lát, không biết ngày nào mới có thể nói với anh những lời này. Nhưng có một bí mật mà có lẽ gia đình anh không biết, tôi lại biết rất rõ. Năm anh mười tuổi, từng bị bắt cóc một lần, suýt chút nữa đã bị kẻ khác lạm dụng tình dục."
"Tôi nói thế, anh chắc đã tin chuyện hoang đường này rồi nhỉ? Phó Liên Ngạo, hãy tự cân nhắc bản thân nên làm điều gì tiếp theo để cứu sống cô ấy. Tôi đi đây."
Lời vừa dứt, cơ thể Liễu Dung Nghiên vô lực đổ gục xuống.
Phó Liên Ngạo nhanh chóng đỡ cô đặt lên giường. Anh ngồi cạnh cô, tầm mắt đặt vào khoảng không xa xăm vô định.
Anh mang theo tâm trạng nặng nề, di chuyển ánh mắt nhìn gương mặt quen thuộc của cô.
Hóa ra, cô gái anh xem là trân châu ngọc bảo từng bị anh tàn nhẫn hủy hoại như thế.
Anh vậy mà, đã từng bức điên cô, đẩy cô vào chỗ chết.
Nếu không rời đi, có phải kết cục của cô sẽ giống hệt lời nói của cô gái kia không?
Anh sẽ bị ép buộc quay về đường thẳng vốn định sẵn, cưỡng ép cô bước ra khỏi thế giới của anh?
Dường như có một thứ gì đó đang từ từ vỡ vụn. Trăm ngàn mảnh vỡ vô hình từ lời nói của cô cắm sâu vào nơi sâu thẳm nhất trái tim anh.
Phó Liên Ngạo bước đến gần cô, bàn tay anh duỗi ra muốn chạm vào cô lại bị cô hất văng ra một cách mạnh mẽ.
Ánh mắt cô nhìn anh mang theo sự thù hằn và kích động giống như muốn giết chết anh ngay lập tức.
Giọng nói anh run lên, khản đặc: "Vợ, em làm sao vậy?"
Thái độ của cô trở nên xa cách và hờ hững đến mức anh không thể nào nhận ra được. Cô tiến đến gần anh, nắm lấy cổ áo của anh, siết chặt nơi đó, nói: "Tôi nói, tôi muốn ly hôn!"
Phó Liên Ngạo cười, nhưng cười còn khó coi hơn nhiều so với khóc: "Vợ, em đừng đùa. Thật sự không vui đâu."
Nói xong câu này, Phó Liên Ngạo cũng không biết rằng biểu cảm của mình đang dần méo mó. Khóe môi anh nhếch lên rồi lại xụ xuống.
Liễu Dung Nghiên buông tay, cười nhạt một cái. Cô ngồi xuống giường, ung dung nhấc ly nước lọc lên uống một ngụm.
"Phó Liên Ngạo, để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé? Nghe xong, anh sẽ biết bản thân mình nên làm gì."
Anh không đồng ý, cũng chẳng phản đối, đừng bất động nghe những lời tiếp theo của cô.
"Trong một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào với cái kết định sẵn là nữ chính sẽ về bên nam chính. Có một nhân vật nam phụ đem lòng yêu thương nữ chính vô điều kiện. Vậy nhưng anh ta lại chẳng hề biết rằng có một cô gái đã âm thầm đi theo anh ta suốt mười năm trời."
Cô dừng một chút, đáy mắt tràn ra sự đau xót và cảm thương: "Anh ta vì nữ chính mà làm hại cô gái nhỏ luôn bên cạnh anh ta. Anh ta giết chết đứa con chỉ mới ba tháng tuổi của cô ấy, đẩy anh trai và ba của cô ấy vào con đường tù tội. Một cô gái vốn tỏa sáng và cao quý như ánh trăng trên cao bỗng chốc bị hủy hoại không thương tiếc vì người cô ấy yêu. Sau đó, cô gái ấy tự sát vào chính ngày sinh nhật tuổi hai mươi lăm của mình. Cả thế giới tiếc nuối cho sự ra đi của cô ấy, nhưng người cô ấy yêu lại hả hê đến bên cạnh nữ chính của anh ta."
"Liễu Dung Nghiên" nhìn qua anh, không biết nên đối mặt với anh bằng sự căm hận hay trách cứ. Cô cất giọng sắc lạnh, nói tiếp: "Cô gái trong câu chuyện kia là Liễu Dung Nghiên, mà anh chính là tên nam phụ mắt mù tim cũng mù trong đó."
Phó Liên Ngạo sững sờ đến lặng người, hai tai anh ù đi. Đại não không sao tiếp nhận nổi lượng thông tin mà cô vừa nói ra.
Anh vờ như không nghe thấy, bước lại gần cô, ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: "Em vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."
"Liễu Dung Nghiên" đẩy anh ra, giọng điệu nhàn nhạt, không chút hơi ấm: "Tôi không phải Liễu Dung Nghiên. Nói chính xác thì linh hồn hiện giờ trong cơ thể này không phải vợ của anh."
Đêm nay, Lăng Thành đột nhiên nổi gió to, tiếng gió thổi rít lên từng đợt khiến mọi tế bào của cơ thể anh cũng lạnh buốt theo đó.
Cô đang nói gì vậy? Cái gì mà linh hồn? Cái gì mà không phải vợ anh?
Phó Liên Ngạo lặng đi một lúc lâu, sau đó mới cất tiếng: "Không phải vợ tôi? Vậy cô là ai?"
Cô gái bình tĩnh thăm dò suy nghĩ của anh, cô nhún vai, trả lời thành thật: "Tôi là một người đọc của cuốn tiểu thuyết kia. Nói chính xác, tôi là một người vô cùng yêu thích chủ nhân của thân xác này. Và anh cùng cô ấy đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình."
Anh trầm mặc một hồi, yết hầu như bị siết chặt, khó khăn không nói nên lời. Mọi sức lực của anh chỉ có thể dùng để thốt ra một câu: "Tôi thật sự đã làm hại cô ấy sao?"
Linh hồn trong cơ thể cô hình như có chút mềm lòng khi nhìn thấy anh như vậy. Nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng bị kí ức trước đây đánh bại: "Đúng vậy, anh và nữ chính mà anh yêu khiến cô ấy trở nên thảm hại vô cùng. Cô ấy yêu anh, mặc anh dày xéo, cuối cùng điên điên dại dại mà chết đi."
"Phó Liên Ngạo, hiện giờ có thể anh yêu cô ấy là thật. Tuy nhiên, thế giới hai người đang ở là một câu chuyện. Mọi thứ dù chệch hướng bao lâu cũng sẽ có ngày quay trở lại quỹ đạo."
Nét mặt của Phó Liên Ngạo trắng bệch, rõ ràng sức khỏe còn tốt nhưng lại không nhìn ra cắt máu nào. Cổ họng anh nghẹn ứ lại, lời nói không thể nào thoát ra khỏi miệng.
"Anh sớm muộn gì cũng sẽ gặp được nữ chính của cuốn sách này. Lúc ấy, cuộc đời của Liễu Dung Nghiên không thể nào cứu vãn nổi nữa rồi. Anh yêu cô ấy bao nhiêu, tác giả của câu chuyện cũng có cách để biến anh thành kẻ tàn độc và máu lạnh, hành hạ cô ấy đến chết."
"Vậy nên, Phó Liên Ngạo à, trước khi cô ấy yêu anh sâu đậm, hãy tránh xa cô ấy đi. Nếu anh thật sự muốn Dung Nghiên một đời bình an. Tôi là một linh hồn, lần này vào được cơ thể vợ anh trong chốc lát, không biết ngày nào mới có thể nói với anh những lời này. Nhưng có một bí mật mà có lẽ gia đình anh không biết, tôi lại biết rất rõ. Năm anh mười tuổi, từng bị bắt cóc một lần, suýt chút nữa đã bị kẻ khác lạm dụng tình dục."
"Tôi nói thế, anh chắc đã tin chuyện hoang đường này rồi nhỉ? Phó Liên Ngạo, hãy tự cân nhắc bản thân nên làm điều gì tiếp theo để cứu sống cô ấy. Tôi đi đây."
Lời vừa dứt, cơ thể Liễu Dung Nghiên vô lực đổ gục xuống.
Phó Liên Ngạo nhanh chóng đỡ cô đặt lên giường. Anh ngồi cạnh cô, tầm mắt đặt vào khoảng không xa xăm vô định.
Anh mang theo tâm trạng nặng nề, di chuyển ánh mắt nhìn gương mặt quen thuộc của cô.
Hóa ra, cô gái anh xem là trân châu ngọc bảo từng bị anh tàn nhẫn hủy hoại như thế.
Anh vậy mà, đã từng bức điên cô, đẩy cô vào chỗ chết.
Nếu không rời đi, có phải kết cục của cô sẽ giống hệt lời nói của cô gái kia không?
Anh sẽ bị ép buộc quay về đường thẳng vốn định sẵn, cưỡng ép cô bước ra khỏi thế giới của anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.