Chương 91
Phong Hiểu Anh Hàn
13/01/2022
Trong lúc đang nói chuyện thì thang máy đã đến gara dưới tầng hầm.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Sau khi ra khỏi thang máy, đầu tiên là đi qua hành lang thang máy, sau đó băng qua một cánh cửa mới tới gara dưới tầng hầm.
Nhưng các thang máy thông thường cũng dẫn đến chỗ này.
Khi cửa thang máy mở hẳn ra, một trong những thang máy thông thường cũng vừa tới gara dưới tầng hầm. Chợt nghe một tiếng “đinh”, cửa thang máy phía đối diện cũng mở ra.
Một người đàn ông mặc âu phục từ trong thang máy đi ra, anh ta đeo một cặp kính không gọng, tay cầm cặp công văn.
Một tay Giang Tầm đang nắm tay Phó Dĩ Hành, tay kia thì đang véo má anh. Nghe thấy tiếng thang máy, cô vô thức ngước mắt lên nhìn, vừa đúng lúc chạm mắt với đối phương.
Bước chân của người đàn ông mặc âu phục thoáng dừng lại.
Cả hai bên đều sửng sốt.
Giang Tầm sững người, cảm giác bối rối khi bị Từ Minh Ngạn bắt gặp giờ lại kéo đến lần nữa.
Bầu không khí trước mắt vô cùng khó xử.
Cô lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, vô thức muốn rút tay mình về nhưng Phó Dĩ Hành không chịu buông tay, ngược lại còn nắm chặt tay của cô.
Giang Tầm hơi kinh ngạc.
“Này, Phó Dĩ Hành anh…”
Cô kề sát vào anh nhỏ giọng nhắc nhở.
Phó Dĩ Hành hơi nhướng mày, anh không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, ánh mắt anh rất bình thản.
Người đàn ông mặc âu phục kịp thời phản ứng lại, rất biết điều tránh sang một bên, nở nụ cười nịnh nọt.
“Phó tổng, mời ngài và phu nhân đi trước.”
Phó Dĩ Hành khẽ gật đầu với anh ta rồi thản nhiên nắm tay Giang Tầm ra khỏi thang máy.
Giang Tầm nhanh chóng quay lưng lại.
Cũng may xe của Phó Dĩ Hành đỗ ở một bãi đậu xe gần thang máy, cách đó không xa.
Sau khi lên xe Giang Tầm kéo kéo dây an toàn, gò má cô đỏ hồng lên, cô nói: “Vừa nãy xấu hổ chết được.”
Phó Dĩ Hành cảm thấy buồn cười: “Xấu hổ chỗ nào? Cũng không phải loại chuyện đen tối không thể để lộ ra bên ngoài.”
“Em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy…”
Hai lần bị bắt gặp, dù da mặt cô có dày đến đâu cũng không dám công khai thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài.
Giang Tầm còn chưa kịp dứt lời đã bị giật mình.
Phó Dĩ Hành nghiêng người sang hôn nhẹ lên môi cô.
Lùi lại một chút, anh nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ còn thấy xấu hổ nữa không?”
Giang Tầm hoàn hồn, cô nắm chặt dây an toàn, khẽ lắc đầu, khóe miệng cô cong lên.
Phó Dĩ Hành ngồi thẳng người, thắt chặt dây an toàn, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Tối nay em muốn ăn ở bên ngoài hay muốn ăn ở nhà?”
Giang Tầm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Về nhà đi, vừa nãy khi em đến trời lại có tuyết rơi.”
Cô nhìn lối ra của gara: “Thời tiết dạo này khó chịu thật.”
“Được.”
Chiếc xe khởi động rời khỏi bãi đậu xe, nhanh chóng chạy ra khỏi gara dưới tầng hầm.
Người đàn ông mặc âu phục khi nãy bước ra từ bên trong thang máy, thò đầu nhìn về phía cửa ra vào của gara dưới tầng hầm, ngó tới ngó lui một lượt rồi mới lấy điện thoại di động ra, mật báo tin tức cho đám người ở tổ làm việc của anh ta.
“Bây giờ tôi đang ở dưới gara, mấy người đoán xem tôi vừa gặp ai?”
Tinh thần hóng hớt của các đồng nghiệp trong tổ nhanh chóng sục sôi.
“Ai hả? Gặp ai hả?”
“Chẳng lẽ là Phó tổng và phu nhân của Phó tổng?” Có người đoán mò.
Người đàn ông mặc âu phục kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
“Mấy người không đọc được tin nhắn trong nhóm sao? Hơn một giờ trước Tiểu Mân ở quầy lễ tân có báo phu nhân của tổng giám đốc đại giá quang lâm.”
Có người hiếu kỳ: “Nhưng mà anh nhìn thấy cái gì thế?”
Người đàn ông mặc âu phục hít sâu một hơi, dùng tốc độ cực kỳ nhanh gõ chữ: “Tôi vừa ra khỏi thang máy đã chứng kiến cảnh phu nhân của Phó tổng và Phó tổng đang: Ân! Ái! Tôi còn thấy Phó tổng cười nữa, cuối cùng Phó tổng cũng cười rồi!! Mỉm cười với Phó phu nhân! Mấy người có thể tưởng tượng được không? Bình thường Phó tổng ngồi trong phòng họp đều khiến người khác sợ tới mức không dám thở mạnh, thế mà bây giờ lại mỉm cười! A đúng rồi, anh ấy còn để mặc cho Phó phu nhân bắt nạt nữa, tôi có cảm giác bị đút cho… khắp miệng toàn thức ăn cho chó.”
Chỉ trong một thời gian ngắn, tin tức này lan truyền khắp tập đoàn Quân Trạch.
“Thật không ngờ được Phó tổng bình thường lạnh lùng hà khắc với nhân viên hóa ra lại là một người cuồng vợ.”
“Cẩu độc thân nhận đòn bạo kích -10000 điểm. Tổn thương nghiêm trọng.”
“Phu nhân Phó tổng tới đón Phó tổng tan làm về nhà, còn tôi lại phải tiếp tục tăng ca, hôm nay đúng là một ngày chua chát. TvT”
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Về đến nhà, lúc đang thay giày cạnh cửa ra vào, Giang Tầm vô tình ngẩng đầu lên nhìn lịch treo trên tường.
Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, cô vội vàng nói với Phó Dĩ Hành: “Đúng rồi, em có cái này muốn đưa cho anh.”
Động tác của Phó Dĩ Hành ngừng lại, nhìn về phía cô: “Cái gì?”
Giang Tầm không trả lời.
Cô nhanh chóng thay xong giày rồi kéo Phó Dĩ Hành ngồi xuống ghế sofa.
“Anh ngồi đây trước, em vào phòng lấy đồ.”
Cô nở nụ cười rồi vội vàng chạy lên tầng hai.
Chỉ chốc lát sau, Giang Tầm đã ôm một cái hộp từ trên tầng đi xuống.
Lúc đi tới bên cạnh anh, bước chân của cô thoáng chậm lại. Cô giấu cái hộp ra sau lưng, động tác có chút do dự.
Phó Dĩ Hành ung dung đưa mắt nhìn ra phía sau cô, hỏi: “Em muốn cho anh xem cái gì?”
Giang Tầm ngước mắt lên nhìn anh, cô ngập ngừng vài giây rồi đi tới nhét cái hộp vào trong tay của anh.
“Cho anh cái này.”
Sau khi đưa cho anh, cô lui về sau một bước, trong lòng có chút lo âu.
Phó Dĩ Hành nhìn thấy chiếc hộp quen mắt trên tay, anh tỏ vẻ lần đầu tiên trông thấy, giả vờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Đôi mắt của Giang Tầm nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn trộm liếc mắt nhìn xem phản ứng của anh thế nào: “Anh mở ra xem trước đi.”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô một cái rồi bắt đầu mở hộp ra.
“Chuyện là… không phải sắp tới sinh nhật của anh rồi sao? Em đã chuẩn bị một món quà.”
Giang Tầm ngồi bên cạnh giải thích: “Vốn định đợi đến đúng sinh nhật rồi mới đưa cho anh, nhưng mà gần đây trời chuyển lạnh rồi, em cảm thấy tốt nhất vẫn nên đưa sớm hơn một chút.”
Chiếc hộp nhanh chóng bị mở ra.
Đồ bên trong lộ ra ngoài, chính là chiếc khăn quàng cổ hôm đó anh tìm được.
Anh lấy khăn quàng cổ trong hộp ra, điểm khác biệt so với lần trước là chiếc khăn quàng cổ đã được hoàn thiện, ở phía dưới còn có một hàng sợi tua rua.
Lúc anh lấy chiếc khăn quàng cổ ra, bên trong còn rơi ra một tấm thiệp nhỏ, rớt xuống mặt đất.
Phó Dĩ Hành cúi người nhặt tấm thiệp nhỏ trên mặt đất lên.
Giang Tầm trông thấy tấm thẻ này, đột nhiên cô nghĩ ra cái gì, vội vàng giật lấy nó từ trên tay anh.
Phó Dĩ Hành ngẩng đầu hỏi: “Không phải cho anh sao?”
“Em chợt nhớ ra tấm thiệp này đã quá hạn rồi.” Giang Tầm nói rồi vội vàng giấu tấm thiệp đi.
“Quá hạn là sao?”
Phó Dĩ Hành im lặng nhìn cô, anh cảm thấy khó hiểu.
Giang Tầm đảo mắt giải thích: “Tấm thiệp này là được đặt từ trước nhưng mà em vội đan khăn quàng cổ nên quên mất, không kịp đổi.”
“Anh đợi em thêm một lát.”
Cô nói xong lại chạy lên tầng trên.
Phó Dĩ Hành nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, anh im lặng cười thầm.
Nửa phút sau Giang Tầm lại chạy từ trên tầng xuống, đưa cho anh hai tấm thiệp mới cứng.
“Em quên không để vào hộp.”
Phó Dĩ Hành nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
Anh vừa nói vừa lật tấm thiệp trong tay ra xem.
Hai tấm thiệp này đều có kích cỡ như danh thiếp, một mặt vẽ manga, một mặt viết chữ.
Trên mặt chữ có viết “thẻ tha thứ” và “thẻ nguyện vọng”.
Mặt manga là Giang Tầm tiện tay vẽ lên.
Trên thẻ tha thứ là hình vẽ chú mèo con đang híp mắt nhìn cá ướp muối, cá ướp muối rơi dưới đất, trên đầu nó dán một miếng băng urgo hình chữ thập, bên cạnh còn có một khối u, có vẻ là bị đánh.
Trên thẻ nguyện vọng là hình vẽ mèo con mặc áo choàng phù thủy, nó đang đun một nồi canh thuốc, trên nồi có bốn chữ “Điều ước thành hiện thực”, còn thứ nó đang nấu trong nồi chính là cá ướp muối.
Tầm mắt của Phó Dĩ Hành rơi xuống tấm thẻ tha thứ, anh nhíu mày: “Ý của em là, anh sử dụng thẻ tha thứ thì sau đó em sẽ đánh anh một trận sao? Còn thẻ nguyện vọng, nguyện vọng của em là muốn mang anh đi hầm cách thủy hả?”
Giang Tầm: =.=’
Sự căng thẳng lập tức biến mất sạch.
Sao anh lại hiểu sai ý của cô thế này?
“Không phải!”
Giang Tầm ngồi sát bên cạnh anh giải thích: “Nếu anh làm sai chuyện gì thì thẻ tha thứ có thể xí xóa một lần.”
“Về phần thẻ nguyện vọng…” cô thoáng dừng lại, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, hai má ửng đỏ: “Em có thể thực hiện một nguyện vọng của anh trong phạm vi khả năng của em.”
Đột nhiên Phó Dĩ Hành cười khẽ một tiếng.
Giang Tầm ngạc nhiên.
Cô phản ứng lại, ý thức được mình đã bị lừa.
“Anh cười cái gì?” Giang Tầm có chút bất mãn.
Phó Dĩ Hành cố nén nụ cười trên môi xuống: “Không có.”
Anh giở chiếc khăn quàng cổ trên tay ra: “Anh chỉ đang cảm thấy họa tiết trên khăn rất đáng yêu.”
Trên chiếc khăn quàng cổ là họa tiết mèo con ôm cá ướp muối.
Giang Tầm hơi sững người, cô hơi bối rối nói: “Chiếc khăn quàng cổ này em đã luyện đan rất lâu mới đan được. Em biết tay nghề của em rất tệ nhưng mà bây giờ anh không được phép cười nhạo em.”
Phó Dĩ Hành đưa tay lên vuốt ve mặt cô.
Giang Tầm ngẩn ngơ, cô vô thức nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt đen phản chiếu lại đều là hình bóng của cô: “Không chê, anh rất thích.”
Giọng nói trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai.
Hàng mi của Giang Tầm rủ xuống, khóe miệng cô dịu dàng cong lên.
“Vâng.”
Giang Tầm tựa đầu lên vai anh, hỏi: “Vậy vào ngày sinh nhật anh có dự tính làm gì không? Muốn tổ chức sinh nhật ở đâu? Em sẽ sắp xếp thời gian rảnh.”
Phó Dĩ Hành đề nghị: “Lần trước sinh nhật anh rể, chị em mời chúng ta tới chỗ họ làm khách, lần này chúng ta mời hai người họ đến nhà mình làm khách có được không?”
Khóe miệng Giang Tầm giương lên: “Được.”
Xong xuôi, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Nhưng mà hình như chúng ta đã quên mất phải làm gì rồi ấy nhỉ?”
Thật ra bọn họ quên mất một chuyện cô cùng quan trọng.
Sau khi trở về nhà hai người vẫn chưa ăn cơm tối.
Sau khi lăn lộn một phen, ăn cơm tối xong đã là tám rưỡi tối rồi.
Cửa ra vào của phòng ăn đối diện với sân nhỏ, chính giữa phòng ăn là cửa sổ sát đất. Lúc đặt bát đũa xuống, Giang Tầm vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài sân.
Bên ngoài không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào.
Tuyết dày đặc trên đất giống như một tấm thảm dày trải lên chiếc sân nhỏ.
“Tuyết ngừng rơi rồi kìa.”
Nhìn tuyết đọng trong sân, Giang Tầm đưa tay lên chống cằm, ánh mắt cô hoài niệm: “Nhớ khi còn bé, mỗi lần tuyết ngừng rơi chị gái thường đưa em ra ngoài đắp người tuyết…”
“Bây giờ em có muốn đi đắp người tuyết không?” Đột nhiên Phó Dĩ Hành đề xuất.
Giang Tầm hơi sửng sốt, giọng nói của cô có chút không thể tin nổi: “Bây giờ sao? Đã trễ như vậy rồi mà giờ còn ra ngoài đắp người tuyết?”
Nhưng mà…
Không biết tại sao cô lại đáp ứng đề nghị của Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm nghĩ chắc chắn mình bị thần kinh rồi, đợi đến khi hoàn hồn thì cô đã đắp xong một con mèo – một con mèo y như tưởng tượng trong đầu.
Cô nhìn sang Phó Dĩ Hành đứng bên cạnh, không nhịn nổi mà bật cười.
Phó Dĩ Hành cũng đắp mèo con nhưng anh đắp ra một con mèo con xiêu xiêu vẹo vẹo, tai mũi miệng cũng bị lệch lung tung, không có cách nào nhìn ra được nguyên bản.
“Phó Dĩ Hành, anh thật là ngốc, anh đắp cái gì vậy hả?” Giang Tầm cười nhạo không chút thương tình.
Cô cảm thấy mình cũng bị ngốc, tự nhiên đêm hôm còn đồng ý ra ngoài đắp người tuyết với anh.
Phó Dĩ Hành nghiêm túc nói: “Anh đắp hình em đấy.”
Giang Tầm kháng nghị: “Này, em đâu có xấu như vậy chứ?”
Đèn trong sân sáng rực rỡ, ánh sáng màu cam của ngọn đèn chiếu lên mặt tuyết, tỏa ra một vòng tròn ấm áp.
Hai người nô đùa trên mặt tuyết. Có gió thổi qua, bông tuyết trên bầu trời lặng lẽ bay xuống.
Giang Tầm vươn tay ra đón lấy một bông tuyết: “Ôi, tuyết lại rơi.” Cô nhìn sang Phó Dĩ Hành: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở về phòng đi.”
“Được.”
Phó Dĩ Hành đưa tay ra kéo cô từ trên mặt tuyết lên.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hai người trở lại trong phòng, đóng cửa sổ sát đất lại, hơi ấm trong phòng dần dần xua đi khí lạnh trên người. Nhưng do ở bên ngoài một lúc lâu nên hai người bọn họ vẫn thấy rét lạnh.
Giang Tầm và Phó Dĩ Hành ngồi trên ghế sofa, đắp chung một chiếc áo khoác, kề sát bên nhau, giúp nhau sưởi ấm.
Không biết nghĩ tới điều gì, Giang Tầm buột miệng cười.
Phó Dĩ Hành nhìn sang cô: “Cười cái gì?”
Giọng nói của Giang Tầm mang theo sự đắc ý: “Vừa nãy cảnh anh đắp người tuyết em đã quay video lại rồi. Lỡ một ngày nào đó anh làm em không vui thì em sẽ phát video lên mạng để cho tất cả mọi người thấy dáng vẻ khi Phó tổng của tập đoàn Quân Trạch đắp người tuyết.”
Phó Dĩ Hành cũng không nhịn được mà bật cười: “Nếu như em không ngại, vậy cứ để cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng yêu đấy của em.”
Giang Tầm dùng bàn tay lạnh buốt áp lên cổ của anh: “Em từ chối thừa nhận đó là em.”
Phó Dĩ Hành nắm chặt tay của cô rồi đưa xuống lớp áo khoác phía dưới một cách tự nhiên.
“Em cho anh thẻ nguyện vọng, bây giờ anh có thể dùng không? Hay phải đợi đến hôm sinh nhật mới bắt đầu có hiệu lực?” Đột nhiên anh hỏi cô.
“Hả? Bây giờ anh đã muốn dùng rồi sao?” Giang Tầm sững sờ, cô có chút kinh ngạc: “Em đã cho anh rồi thì đương nhiên anh có thể dùng luôn.”
Phó Dĩ Hành ghé sát vào tai của cô, anh thì thầm: “Tốt lắm, nguyện vọng của anh chính là em đem bản thân tặng cho anh. Bây giờ anh muốn mở quà rồi.”
Giang Tầm: “…”
Hai tai cô lập tức đỏ bừng lên.
“Tránh ra! Cái tên háo sắc này!”
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Sau khi ra khỏi thang máy, đầu tiên là đi qua hành lang thang máy, sau đó băng qua một cánh cửa mới tới gara dưới tầng hầm.
Nhưng các thang máy thông thường cũng dẫn đến chỗ này.
Khi cửa thang máy mở hẳn ra, một trong những thang máy thông thường cũng vừa tới gara dưới tầng hầm. Chợt nghe một tiếng “đinh”, cửa thang máy phía đối diện cũng mở ra.
Một người đàn ông mặc âu phục từ trong thang máy đi ra, anh ta đeo một cặp kính không gọng, tay cầm cặp công văn.
Một tay Giang Tầm đang nắm tay Phó Dĩ Hành, tay kia thì đang véo má anh. Nghe thấy tiếng thang máy, cô vô thức ngước mắt lên nhìn, vừa đúng lúc chạm mắt với đối phương.
Bước chân của người đàn ông mặc âu phục thoáng dừng lại.
Cả hai bên đều sửng sốt.
Giang Tầm sững người, cảm giác bối rối khi bị Từ Minh Ngạn bắt gặp giờ lại kéo đến lần nữa.
Bầu không khí trước mắt vô cùng khó xử.
Cô lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, vô thức muốn rút tay mình về nhưng Phó Dĩ Hành không chịu buông tay, ngược lại còn nắm chặt tay của cô.
Giang Tầm hơi kinh ngạc.
“Này, Phó Dĩ Hành anh…”
Cô kề sát vào anh nhỏ giọng nhắc nhở.
Phó Dĩ Hành hơi nhướng mày, anh không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, ánh mắt anh rất bình thản.
Người đàn ông mặc âu phục kịp thời phản ứng lại, rất biết điều tránh sang một bên, nở nụ cười nịnh nọt.
“Phó tổng, mời ngài và phu nhân đi trước.”
Phó Dĩ Hành khẽ gật đầu với anh ta rồi thản nhiên nắm tay Giang Tầm ra khỏi thang máy.
Giang Tầm nhanh chóng quay lưng lại.
Cũng may xe của Phó Dĩ Hành đỗ ở một bãi đậu xe gần thang máy, cách đó không xa.
Sau khi lên xe Giang Tầm kéo kéo dây an toàn, gò má cô đỏ hồng lên, cô nói: “Vừa nãy xấu hổ chết được.”
Phó Dĩ Hành cảm thấy buồn cười: “Xấu hổ chỗ nào? Cũng không phải loại chuyện đen tối không thể để lộ ra bên ngoài.”
“Em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy…”
Hai lần bị bắt gặp, dù da mặt cô có dày đến đâu cũng không dám công khai thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài.
Giang Tầm còn chưa kịp dứt lời đã bị giật mình.
Phó Dĩ Hành nghiêng người sang hôn nhẹ lên môi cô.
Lùi lại một chút, anh nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ còn thấy xấu hổ nữa không?”
Giang Tầm hoàn hồn, cô nắm chặt dây an toàn, khẽ lắc đầu, khóe miệng cô cong lên.
Phó Dĩ Hành ngồi thẳng người, thắt chặt dây an toàn, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Tối nay em muốn ăn ở bên ngoài hay muốn ăn ở nhà?”
Giang Tầm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Về nhà đi, vừa nãy khi em đến trời lại có tuyết rơi.”
Cô nhìn lối ra của gara: “Thời tiết dạo này khó chịu thật.”
“Được.”
Chiếc xe khởi động rời khỏi bãi đậu xe, nhanh chóng chạy ra khỏi gara dưới tầng hầm.
Người đàn ông mặc âu phục khi nãy bước ra từ bên trong thang máy, thò đầu nhìn về phía cửa ra vào của gara dưới tầng hầm, ngó tới ngó lui một lượt rồi mới lấy điện thoại di động ra, mật báo tin tức cho đám người ở tổ làm việc của anh ta.
“Bây giờ tôi đang ở dưới gara, mấy người đoán xem tôi vừa gặp ai?”
Tinh thần hóng hớt của các đồng nghiệp trong tổ nhanh chóng sục sôi.
“Ai hả? Gặp ai hả?”
“Chẳng lẽ là Phó tổng và phu nhân của Phó tổng?” Có người đoán mò.
Người đàn ông mặc âu phục kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
“Mấy người không đọc được tin nhắn trong nhóm sao? Hơn một giờ trước Tiểu Mân ở quầy lễ tân có báo phu nhân của tổng giám đốc đại giá quang lâm.”
Có người hiếu kỳ: “Nhưng mà anh nhìn thấy cái gì thế?”
Người đàn ông mặc âu phục hít sâu một hơi, dùng tốc độ cực kỳ nhanh gõ chữ: “Tôi vừa ra khỏi thang máy đã chứng kiến cảnh phu nhân của Phó tổng và Phó tổng đang: Ân! Ái! Tôi còn thấy Phó tổng cười nữa, cuối cùng Phó tổng cũng cười rồi!! Mỉm cười với Phó phu nhân! Mấy người có thể tưởng tượng được không? Bình thường Phó tổng ngồi trong phòng họp đều khiến người khác sợ tới mức không dám thở mạnh, thế mà bây giờ lại mỉm cười! A đúng rồi, anh ấy còn để mặc cho Phó phu nhân bắt nạt nữa, tôi có cảm giác bị đút cho… khắp miệng toàn thức ăn cho chó.”
Chỉ trong một thời gian ngắn, tin tức này lan truyền khắp tập đoàn Quân Trạch.
“Thật không ngờ được Phó tổng bình thường lạnh lùng hà khắc với nhân viên hóa ra lại là một người cuồng vợ.”
“Cẩu độc thân nhận đòn bạo kích -10000 điểm. Tổn thương nghiêm trọng.”
“Phu nhân Phó tổng tới đón Phó tổng tan làm về nhà, còn tôi lại phải tiếp tục tăng ca, hôm nay đúng là một ngày chua chát. TvT”
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Về đến nhà, lúc đang thay giày cạnh cửa ra vào, Giang Tầm vô tình ngẩng đầu lên nhìn lịch treo trên tường.
Đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, cô vội vàng nói với Phó Dĩ Hành: “Đúng rồi, em có cái này muốn đưa cho anh.”
Động tác của Phó Dĩ Hành ngừng lại, nhìn về phía cô: “Cái gì?”
Giang Tầm không trả lời.
Cô nhanh chóng thay xong giày rồi kéo Phó Dĩ Hành ngồi xuống ghế sofa.
“Anh ngồi đây trước, em vào phòng lấy đồ.”
Cô nở nụ cười rồi vội vàng chạy lên tầng hai.
Chỉ chốc lát sau, Giang Tầm đã ôm một cái hộp từ trên tầng đi xuống.
Lúc đi tới bên cạnh anh, bước chân của cô thoáng chậm lại. Cô giấu cái hộp ra sau lưng, động tác có chút do dự.
Phó Dĩ Hành ung dung đưa mắt nhìn ra phía sau cô, hỏi: “Em muốn cho anh xem cái gì?”
Giang Tầm ngước mắt lên nhìn anh, cô ngập ngừng vài giây rồi đi tới nhét cái hộp vào trong tay của anh.
“Cho anh cái này.”
Sau khi đưa cho anh, cô lui về sau một bước, trong lòng có chút lo âu.
Phó Dĩ Hành nhìn thấy chiếc hộp quen mắt trên tay, anh tỏ vẻ lần đầu tiên trông thấy, giả vờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Đôi mắt của Giang Tầm nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn trộm liếc mắt nhìn xem phản ứng của anh thế nào: “Anh mở ra xem trước đi.”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô một cái rồi bắt đầu mở hộp ra.
“Chuyện là… không phải sắp tới sinh nhật của anh rồi sao? Em đã chuẩn bị một món quà.”
Giang Tầm ngồi bên cạnh giải thích: “Vốn định đợi đến đúng sinh nhật rồi mới đưa cho anh, nhưng mà gần đây trời chuyển lạnh rồi, em cảm thấy tốt nhất vẫn nên đưa sớm hơn một chút.”
Chiếc hộp nhanh chóng bị mở ra.
Đồ bên trong lộ ra ngoài, chính là chiếc khăn quàng cổ hôm đó anh tìm được.
Anh lấy khăn quàng cổ trong hộp ra, điểm khác biệt so với lần trước là chiếc khăn quàng cổ đã được hoàn thiện, ở phía dưới còn có một hàng sợi tua rua.
Lúc anh lấy chiếc khăn quàng cổ ra, bên trong còn rơi ra một tấm thiệp nhỏ, rớt xuống mặt đất.
Phó Dĩ Hành cúi người nhặt tấm thiệp nhỏ trên mặt đất lên.
Giang Tầm trông thấy tấm thẻ này, đột nhiên cô nghĩ ra cái gì, vội vàng giật lấy nó từ trên tay anh.
Phó Dĩ Hành ngẩng đầu hỏi: “Không phải cho anh sao?”
“Em chợt nhớ ra tấm thiệp này đã quá hạn rồi.” Giang Tầm nói rồi vội vàng giấu tấm thiệp đi.
“Quá hạn là sao?”
Phó Dĩ Hành im lặng nhìn cô, anh cảm thấy khó hiểu.
Giang Tầm đảo mắt giải thích: “Tấm thiệp này là được đặt từ trước nhưng mà em vội đan khăn quàng cổ nên quên mất, không kịp đổi.”
“Anh đợi em thêm một lát.”
Cô nói xong lại chạy lên tầng trên.
Phó Dĩ Hành nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, anh im lặng cười thầm.
Nửa phút sau Giang Tầm lại chạy từ trên tầng xuống, đưa cho anh hai tấm thiệp mới cứng.
“Em quên không để vào hộp.”
Phó Dĩ Hành nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
Anh vừa nói vừa lật tấm thiệp trong tay ra xem.
Hai tấm thiệp này đều có kích cỡ như danh thiếp, một mặt vẽ manga, một mặt viết chữ.
Trên mặt chữ có viết “thẻ tha thứ” và “thẻ nguyện vọng”.
Mặt manga là Giang Tầm tiện tay vẽ lên.
Trên thẻ tha thứ là hình vẽ chú mèo con đang híp mắt nhìn cá ướp muối, cá ướp muối rơi dưới đất, trên đầu nó dán một miếng băng urgo hình chữ thập, bên cạnh còn có một khối u, có vẻ là bị đánh.
Trên thẻ nguyện vọng là hình vẽ mèo con mặc áo choàng phù thủy, nó đang đun một nồi canh thuốc, trên nồi có bốn chữ “Điều ước thành hiện thực”, còn thứ nó đang nấu trong nồi chính là cá ướp muối.
Tầm mắt của Phó Dĩ Hành rơi xuống tấm thẻ tha thứ, anh nhíu mày: “Ý của em là, anh sử dụng thẻ tha thứ thì sau đó em sẽ đánh anh một trận sao? Còn thẻ nguyện vọng, nguyện vọng của em là muốn mang anh đi hầm cách thủy hả?”
Giang Tầm: =.=’
Sự căng thẳng lập tức biến mất sạch.
Sao anh lại hiểu sai ý của cô thế này?
“Không phải!”
Giang Tầm ngồi sát bên cạnh anh giải thích: “Nếu anh làm sai chuyện gì thì thẻ tha thứ có thể xí xóa một lần.”
“Về phần thẻ nguyện vọng…” cô thoáng dừng lại, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, hai má ửng đỏ: “Em có thể thực hiện một nguyện vọng của anh trong phạm vi khả năng của em.”
Đột nhiên Phó Dĩ Hành cười khẽ một tiếng.
Giang Tầm ngạc nhiên.
Cô phản ứng lại, ý thức được mình đã bị lừa.
“Anh cười cái gì?” Giang Tầm có chút bất mãn.
Phó Dĩ Hành cố nén nụ cười trên môi xuống: “Không có.”
Anh giở chiếc khăn quàng cổ trên tay ra: “Anh chỉ đang cảm thấy họa tiết trên khăn rất đáng yêu.”
Trên chiếc khăn quàng cổ là họa tiết mèo con ôm cá ướp muối.
Giang Tầm hơi sững người, cô hơi bối rối nói: “Chiếc khăn quàng cổ này em đã luyện đan rất lâu mới đan được. Em biết tay nghề của em rất tệ nhưng mà bây giờ anh không được phép cười nhạo em.”
Phó Dĩ Hành đưa tay lên vuốt ve mặt cô.
Giang Tầm ngẩn ngơ, cô vô thức nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt đen phản chiếu lại đều là hình bóng của cô: “Không chê, anh rất thích.”
Giọng nói trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai.
Hàng mi của Giang Tầm rủ xuống, khóe miệng cô dịu dàng cong lên.
“Vâng.”
Giang Tầm tựa đầu lên vai anh, hỏi: “Vậy vào ngày sinh nhật anh có dự tính làm gì không? Muốn tổ chức sinh nhật ở đâu? Em sẽ sắp xếp thời gian rảnh.”
Phó Dĩ Hành đề nghị: “Lần trước sinh nhật anh rể, chị em mời chúng ta tới chỗ họ làm khách, lần này chúng ta mời hai người họ đến nhà mình làm khách có được không?”
Khóe miệng Giang Tầm giương lên: “Được.”
Xong xuôi, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Nhưng mà hình như chúng ta đã quên mất phải làm gì rồi ấy nhỉ?”
Thật ra bọn họ quên mất một chuyện cô cùng quan trọng.
Sau khi trở về nhà hai người vẫn chưa ăn cơm tối.
Sau khi lăn lộn một phen, ăn cơm tối xong đã là tám rưỡi tối rồi.
Cửa ra vào của phòng ăn đối diện với sân nhỏ, chính giữa phòng ăn là cửa sổ sát đất. Lúc đặt bát đũa xuống, Giang Tầm vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài sân.
Bên ngoài không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào.
Tuyết dày đặc trên đất giống như một tấm thảm dày trải lên chiếc sân nhỏ.
“Tuyết ngừng rơi rồi kìa.”
Nhìn tuyết đọng trong sân, Giang Tầm đưa tay lên chống cằm, ánh mắt cô hoài niệm: “Nhớ khi còn bé, mỗi lần tuyết ngừng rơi chị gái thường đưa em ra ngoài đắp người tuyết…”
“Bây giờ em có muốn đi đắp người tuyết không?” Đột nhiên Phó Dĩ Hành đề xuất.
Giang Tầm hơi sửng sốt, giọng nói của cô có chút không thể tin nổi: “Bây giờ sao? Đã trễ như vậy rồi mà giờ còn ra ngoài đắp người tuyết?”
Nhưng mà…
Không biết tại sao cô lại đáp ứng đề nghị của Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm nghĩ chắc chắn mình bị thần kinh rồi, đợi đến khi hoàn hồn thì cô đã đắp xong một con mèo – một con mèo y như tưởng tượng trong đầu.
Cô nhìn sang Phó Dĩ Hành đứng bên cạnh, không nhịn nổi mà bật cười.
Phó Dĩ Hành cũng đắp mèo con nhưng anh đắp ra một con mèo con xiêu xiêu vẹo vẹo, tai mũi miệng cũng bị lệch lung tung, không có cách nào nhìn ra được nguyên bản.
“Phó Dĩ Hành, anh thật là ngốc, anh đắp cái gì vậy hả?” Giang Tầm cười nhạo không chút thương tình.
Cô cảm thấy mình cũng bị ngốc, tự nhiên đêm hôm còn đồng ý ra ngoài đắp người tuyết với anh.
Phó Dĩ Hành nghiêm túc nói: “Anh đắp hình em đấy.”
Giang Tầm kháng nghị: “Này, em đâu có xấu như vậy chứ?”
Đèn trong sân sáng rực rỡ, ánh sáng màu cam của ngọn đèn chiếu lên mặt tuyết, tỏa ra một vòng tròn ấm áp.
Hai người nô đùa trên mặt tuyết. Có gió thổi qua, bông tuyết trên bầu trời lặng lẽ bay xuống.
Giang Tầm vươn tay ra đón lấy một bông tuyết: “Ôi, tuyết lại rơi.” Cô nhìn sang Phó Dĩ Hành: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở về phòng đi.”
“Được.”
Phó Dĩ Hành đưa tay ra kéo cô từ trên mặt tuyết lên.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hai người trở lại trong phòng, đóng cửa sổ sát đất lại, hơi ấm trong phòng dần dần xua đi khí lạnh trên người. Nhưng do ở bên ngoài một lúc lâu nên hai người bọn họ vẫn thấy rét lạnh.
Giang Tầm và Phó Dĩ Hành ngồi trên ghế sofa, đắp chung một chiếc áo khoác, kề sát bên nhau, giúp nhau sưởi ấm.
Không biết nghĩ tới điều gì, Giang Tầm buột miệng cười.
Phó Dĩ Hành nhìn sang cô: “Cười cái gì?”
Giọng nói của Giang Tầm mang theo sự đắc ý: “Vừa nãy cảnh anh đắp người tuyết em đã quay video lại rồi. Lỡ một ngày nào đó anh làm em không vui thì em sẽ phát video lên mạng để cho tất cả mọi người thấy dáng vẻ khi Phó tổng của tập đoàn Quân Trạch đắp người tuyết.”
Phó Dĩ Hành cũng không nhịn được mà bật cười: “Nếu như em không ngại, vậy cứ để cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng yêu đấy của em.”
Giang Tầm dùng bàn tay lạnh buốt áp lên cổ của anh: “Em từ chối thừa nhận đó là em.”
Phó Dĩ Hành nắm chặt tay của cô rồi đưa xuống lớp áo khoác phía dưới một cách tự nhiên.
“Em cho anh thẻ nguyện vọng, bây giờ anh có thể dùng không? Hay phải đợi đến hôm sinh nhật mới bắt đầu có hiệu lực?” Đột nhiên anh hỏi cô.
“Hả? Bây giờ anh đã muốn dùng rồi sao?” Giang Tầm sững sờ, cô có chút kinh ngạc: “Em đã cho anh rồi thì đương nhiên anh có thể dùng luôn.”
Phó Dĩ Hành ghé sát vào tai của cô, anh thì thầm: “Tốt lắm, nguyện vọng của anh chính là em đem bản thân tặng cho anh. Bây giờ anh muốn mở quà rồi.”
Giang Tầm: “…”
Hai tai cô lập tức đỏ bừng lên.
“Tránh ra! Cái tên háo sắc này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.