Chương 3: Anh muốn cắn nát môi cô
Trương Tiểu Tố
28/01/2022
Cách đây hơn mười năm, một thầy phong thủy đi ngang qua khu biệt thự này, ông ấy nói tuy rằng nơi đây phong thủy quý giá nhưng lại quá thừa dương khí, tài vận thịnh vượng nhưng cũng dễ gặp tai họa đổ máu. Kết quả là tối hôm đó, có một gia đình bị trộm, nam chủ nhân bị bọn chúng đâm hai nhát dao, suýt chút nữa thì mất mạng.
Khu biệt thự quá nhiều con trai, những năm gần đây không có một cô gái nào được sinh ra tại đó. Mấy vị phu nhân của các gia đình thường xuyên lên chùa dâng hương cầu khấn, nhưng cầu ròng rã bao nhiêu năm cũng chẳng cầu được.
Trên trục đường chính, một đám con trai chạy tới chạy lui, hôm nay làm vỡ kính nhà này, mai lại làm bể bồn hoa nhà kia. Trong đó có một người cầm đầu, ngày nào cũng trèo lên hòn non bộ rồi chỉ đạo đám con trai chiến đấu, giống hệt vua của loài khỉ. Và tên Hầu vương đó chính là Hứa Trạch.
Bà nội Giản hắng giọng, nắm lấy tay Giản Ninh, nói với nhóm tám, chín chàng trai: “Đây là Giản Ninh, các con đều cùng tuổi với nhau, sau này hãy chăm sóc con bé nhiều hơn nhé.”
Giản Ninh khẽ cúi đầu, mỉm cười, lộ vẻ ngượng ngùng.
“Nếu ai dám bắt nạt Ninh Ninh nhà bà, thì bà sẽ đánh gãy chân đứa đó.” Bà nội Giản nói xong liền giơ chân đá vào mông Hứa Trạch, nổi giận đùng đùng, nói: “Hứa Trạch, mười giờ mười phút sáng hôm qua, ai cho con trèo lên tường lấy bóng tuyết ném vào người con bé?”
Hứa Trạch không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, anh liếc nhìn Triệu Dã và Vệ Thành Thành một cái, hai tên thủ phạm mất nết kia đang bịt miệng đứng cười hả hê.
“Bà nội, không sao đâu ạ.” Giản Ninh kéo tay áo bà nội Giản, nhẹ nhàng nói.
Chẹp, em gái này không những ngoại hình xinh đẹp, mà còn có cả tấm lòng nhân hậu nữa, chỉ với “công phu” nhất thời đó, đã khiến cả căn phòng ngập tràn trong một tầng màu hồng rồi.
“Bà nội Giản, con đề nghị tạm dừng cuộc họp tại đây.” Trong đám đông có người nói to một câu: “Con muốn về nhà thay quần áo rồi lại sang.”
“Sớm biết hôm nay thế này, con cũng sẽ không ăn mặc như vậy rồi.”
“Cậu nhìn tôi đây này, tôi vẫn đang mặc áo len to xụ và đi dép lê nữa.”
“Mấy người chưa nhìn thấy con gái bao giờ à, người nào người nấy đều khoe khoang làm gì?”
“Không phải, mà là chưa từng nhìn thấy ai vừa đẹp, vừa dễ thương như vậy.”
……
Dễ thương? Hehe, Hứa Trạch nhếch mép cười, anh liếc nhìn Giản Ninh một cái, thật muốn xé bỏ lớp mặt nạ của cô gái này xuống, rồi cắn chết cô.
Trong lòng đột nhiên có linh cảm, Giản Ninh cũng liếc nhìn về phía Hứa Trạch, đôi mắt mang theo ý cười, đôi môi khẽ mở, rồi lại đóng, mở rồi lại đóng, mở rồi lại đóng, tổng cộng bảy lần, nói đúng sáu chữ.
Hứa Trạch vừa nhìn đã hiểu được khẩu hình của cô. Cô đang nói: “Sao nào, đến cắn tôi chắc?”
Đây chính là ý khiêu khích trần trụi. Trong lòng anh chợt nảy ra một ý định, anh muốn xông lên, đè cô vào tường rồi cắn nát môi cô. Khoe khoang cái rắm.
“Được rồi, tan họp.” Lời nói của bà nội Giản đã cắt ngang dòng suy nghĩ đen tối và biến thái trong lòng Hứa Trạch.
Nhưng các chàng trai lại không lập tức rời đi, họ tập trung vây quanh Giản Ninh hỏi Đông hỏi Tây.
“Em Ninh, em đang học lớp mấy?” Một cậu thiếu niên hỏi.
Xì, em Ninh cơ đấy, sao không gọi thẳng là em Lâm [1] luôn đi, Hứa Trạch bĩu môi, đúng là một đám lưu manh.
“Lớp mười một.” Giản Ninh cười đáp.
“Thật trùng hợp, anh cũng học lớp mười một, còn cả anh Trạch, anh Triệu Dã nữa, đều đang học lớp mười một.”
Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch một cái, anh đang đứng dựa người vào chiếc tủ nhỏ, một chân làm trụ dưới đất, chân còn lại tùy ý bắt chéo, hai tay đút vào túi quần.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hứa Trạch nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo len màu xám, quần jeans màu xanh đậm, khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng, lộ ra đường nét thật đẹp, đôi lông mi dài hơi rũ xuống, sống mũi cao thẳng tắp, khuôn môi hoàn hảo, khóe miệng lộ ra nụ cười cương quyết, khó thuần phục. Nếu bắt buộc phải tổng kết khái quát thì có thể dùng hai từ đó là: phong độ.
Ánh mặt trời chín giờ sáng mùa đông chiếu lên người anh, phản chiếu ánh vàng dịu nhẹ. Hứa Trạch, từ Trạch trong từ sáng bóng, quả thực rất hợp với cái tên này. Giản Ninh không thể không thừa nhận, nếu người này không lên tiếng cũng không cử động, thì thực ra rất đẹp trai, tuấn tú, dịu dàng như ngọc. Chỉ đáng tiếc là đầu óc lại có vấn đề.
May là Hứa Trạch không thể nghe thấy tiếng lòng của Giản Ninh, nếu không anh sẽ lập tức xông tới cắn nát luôn trái tim cô, ngay cả bà nội Giản có mặt cũng không thể ngăn cản.
Một nhóm thiếu niên ồn ào trong căn phòng, vây quanh cô con gái ngoài giá thú, Diêu Tĩnh Vân đứng trên lan can lầu hai, khẽ xoa xoa thái dương, không phải chỉ là một cô gái thôi sao, có gì mà ghê gớm?
Bà nội Giản đứng bên dưới, liếc nhìn lên lầu hai một cái, sau đó đi lên. Mẹ chồng và con dâu bước vào thư phòng, bà nội Giản lấy chiếc vòng màu xanh lục từ cổ tay ra, khẽ vuốt ve rồi đưa cho Diêu Tĩnh Vân.
“Việc này, là Thế Huân có lỗi với con, muốn đánh muốn mắng thì con hãy trút hết lên người nó, con bé dưới lầu hoàn toàn vô tội.”
“Mẹ, con biết chừng mực ạ.” Diêu Tĩnh Vân nhận lấy chiếc vòng, dùng sức miết một cái rồi đeo vào tay mình.
Bà ta vẫn luôn muốn có chiếc vòng này, rõ ràng đã là phu nhân trong bao nhiêu năm nay, mà người ta vẫn giả ngốc không đưa, nhưng hôm nay lại thật sảng khoái. Một tia mỉa mai lướt qua khuôn mặt Diêu Tĩnh Vân.
Bà nội Giản từ trên lầu đi xuống, Giản Ninh bóc một quả quýt, đến cả lớp màng trắng bên ngoài múi quýt cũng bóc sạch, cô bẻ ra một múi đưa đến miệng bà nội Giản.
“Ngọt lắm.” Bà nội Giản vừa ăn vừa cười, nói.
Lại nhìn đến đám nhóc thô lỗ đang vật lộn trên ghế sofa, chỉ lo đút đồ ăn vào miệng mình, bà nội Giản nhẹ nhàng vuốt ve đầu Giản Ninh.
“Ninh Ninh, bà nội đã giúp con chuyển trường rồi, con học cùng trường với nhóm Hứa Trạch.” Bà nội nắm lấy tay Giản Ninh, nói.
“A Trạch, nghe thấy không hả, em gái ngọt ngào dễ thương cũng học tại Anh Hoa đó.” Triệu Dã chọc chọc vào cánh tay Hứa Trạch, nói.
“Tôi cũng có tai.” Hứa Trạch đáp.
Mấy chàng trai đang túm tụm thành một nhóm trên ghế sofa, lập tức có ba, bốn người đứng dậy, vội vàng tranh giành nhau nói: “Em Ninh, anh học lớp mười, đợi khi nào đi học lại anh đưa em đến trường.”
“Em Ninh, anh cũng học lớp mười một, nói không chừng chúng ta sẽ học chung lớp, lần thi cuối kì vừa rồi anh xếp thứ nhất trong lớp đó, anh sẽ che chở cho em.”
Xếp nhất lớp mà cũng dám khoe khoang, Triệu Dã nhìn Hứa Trạch một cái, vị kia còn là học bá biến thái đứng thứ nhất toàn thành phố kìa.
Cùng một lớp? Hứa Trạch thất thần suy nghĩ một lúc, nếu có thể xếp cùng một lớp, dường như cũng không tệ. Đương nhiên là cùng một lớp với anh, còn với đám giặc kia thì không được, đừng hỏi lý do tại sao, vì không có lý do nào cả.
“Cảm ơn anh tiểu Kinh.” Giản Ninh khẽ cười, đáp.
“Lâm Tiểu Kinh có phải chẳng thiết sống nữa rồi hay không, cô gái lão đại nhìn trúng mà cậu ta cũng dám cướp.” Vệ Thành Thành thì thầm vào tai Triệu Dã.
“Ai nhìn trúng cô ấy, tôi còn chưa nói gì mà.” Hứa Trạch đi tới nói.
“A Trạch nếu cậu không muốn thì tôi xông lên nhé.” Vệ Thành Thành xoa xoa tay, nhìn về phía Giản Ninh.
“Không được, em gái này là tôi nhìn trúng trước rồi.” Triệu Dã chắn tầm nhìn của Vệ Thành Thành lại.
“Đều thiếu đòn cả rồi phải không?” Hứa Trạch hét lên, cả ba lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu.
“Này, anh Trạch dịu dàng như ngọc, dịu dàng như ngọc.” Triệu Dã ôm đầu nhắc nhở Hứa Trạch.
……
Gần trưa, khi các chàng trai đã giải tán hết, thì cũng là lúc phòng khách loạn thành một mớ hỗn độn, Giản Ninh tiện tay thu dọn lại gối tựa lưng trên ghế sofa.
Bữa trưa, bà nội Giản cũng ở lại ăn cơm, việc này khiến Giản Ninh thoải mái hơn nhiều, khi ở một mình với Diêu Tĩnh Vân bầu không khí dường như đông cứng, vô cùng khó xử.
Giản Ninh phát hiện ra chiếc vòng tay của bà nội đột nhiên lại nằm trên cổ tay Diêu Tĩnh Vân. Mối quan hệ mẹ chồng con dâu không quá thân thiết, nên chắc hẳn bà nội là vì cô.
Giản Ninh gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào bát bà nội, nhưng không lên tiếng.
Sau bữa trưa, bà nội Giản về nhà nghỉ ngơi. Giản Ninh quay lại phòng, cô dựa người vào cửa thở phào một hơi. Còn chưa kịp thở thì chuông điện thoại vang lên, màn hình điện thoại hiện một chữ “Ba”, khiến hơi thở của cô đột nhiên trở nên gấp gáp, trong lòng dâng lên nỗi sợ vô hình, sự lạnh lẽo lan dần từ lòng bàn chân ra toàn cơ thể. Cô nghiến răng tắt máy.
Người ba này là ba ở nhà cũ của cô, hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng ông ta đã nuôi dưỡng cô suốt mười bảy năm nay. Đồng thời cô cũng là nơi trút giận cho ông ta trong suốt mười bảy năm, cứ như thể chiếc sừng trên đầu ông ta là do cô cắm lên vậy.
Giản Ninh cởi áo len ra, xắn ống tay áo lên, trên cánh tay trái của cô có một hình xăm hoa Hướng dương, một vòng tròn những cánh hoa nhỏ dày đặc bao quanh nhụy hoa.
Hình xăm này không lớn, Giản Ninh sờ sờ lên hình xăm, vết sẹo sau khi bị tàn thuốc đốt vào da thịt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, làn da xung quanh rất ấm áp, duy nhất chỉ có vị trí đó là cô không cảm nhận được nhiệt độ, nó lạnh như băng, giống như những năm tháng đã qua.
Bằng cách nào cô cũng phải ở lại nhà họ Giản, đừng nói đến việc đeo mặt nạ, phải mỉm cười với những người mình không thích, cho dù bắt cô ngâm mình trong chảo dầu nóng mỗi ngày cô cũng không muốn trở lại cái nơi gọi là nhà trước đó.
Giản Ninh mặc áo lại, lấy từ hộp gỗ ra hai tờ tiền năm mươi tệ, nhét vào trong túi. Cô đi đến cửa phòng ngủ của Diêu Tĩnh Vân, giơ tay khẽ gõ lên cửa, nhẹ nhàng nói: “Dì Tĩnh, con ra ngoài một chút, khoảng hai tiếng sau con về.”
Trong phòng không có tiếng động, Giản Ninh xuống lầu, nói lại với thím Cầm một lần nữa.
Ra khỏi căn biệt thự, Giản Ninh cuộn chiếc áo khoác lông vũ quanh người, đội mũ áo lên, rồi lại kéo phần lông trên vành mũ vào. Hôm nay tuyết tan, trời lạnh đến thấu xương.
Cô đi về hướng cổng lớn của biệt thự, đột nhiên tại căn biệt thự đối diện vang lên một giọng nói.
“Này, chờ anh một chút.”
Giản Ninh nhìn lên, trông thấy Hứa Trạch ở phía đối diện, giữa hai người là con đường rộng khoảng sáu, bảy mét.
Hứa Trạch nói xong liền quay người vào nhà, chạy một mạch về phòng, cởi áo len, lấy trong tủ ra một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt rồi mặc vào. Lại chọn thêm một chiếc áo len sợi cashmere màu xám, đứng ngắm ngía trước gương sau đó với chai nước hoa trên bàn xịt hai cái.
Hứa Trạch chạy xuống lầu, phi nước đại ra ngoài, nhưng Giản Ninh đã đi xa cả quãng đường dài rồi, chỉ còn nhìn thấy một bóng người mờ nhạt. Không phải rất lễ phép, rất thích cười sao, thế mà lần này lại chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi mất rồi.
Hứa Trạch chạy về phía trước, có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai, vạt áo hơi bay lên, có thể nói là rất đẹp trai. Anh gần như bay lên trong làn gió, chỉ có điều là hơi lạnh. Nhưng dù cho gió lạnh đang từ mọi phía xuyên qua như dao cắt, anh cũng không cài khóa áo khoác lại, phải phanh áo ra mới ngầu, mỗi bước chân đều mang theo làn gió.
“Sao em không đợi anh?” Hứa Trạch đuổi kịp Giản Ninh, thở hổn hển, nói: “Em muốn đi đâu?”
Giản Ninh phớt lờ anh, cô cuộn áo khoác lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Này, em Ninh, cười một cái đi.” Hứa Trạch nói.
Giản Ninh không lên tiếng, nét mặt vẫn chẳng lộ bất cứ biểu cảm gì.
Tại sao cô lại không cười nữa rồi, chẳng phải cô rất thích cười sao? Lúc trước khi nhìn cô cười, anh lại muốn chọc cho cô khóc, nhưng khi cô không cười, trong lòng anh lại bắt đầu lo sợ. Tật xấu chết tiệt gì thế này?
Hôm qua trong lúc ngồi taxi đến đây cô đã nhìn thấy rồi, đi qua con đường ngoài cổng này sau đó rẽ phải sẽ có một cửa hàng bán sim điện thoại, cô muốn đổi số điện thoại.
Khi rẽ ở ngã tư, Giản Ninh không cẩn thận vô tình giẫm phải một vũng tuyết tan, suýt chút nữa thì ngã, trong vô thức đã bám vào quần áo của Hứa Trạch.
Hứa Trạch vươn tay ôm lấy eo cô, có lẽ khi ra khỏi cửa đã quên mang theo não, không hiểu sợi dây thần kinh nào nhảy sai, mà anh đã nhéo eo cô một cái. Không động não, cũng chẳng cân nhắc, cứ thế nhéo cô một cái.
Chẹp, cảm giác thật mềm mại, chỉ có điều đang là mùa đông, quần áo quá dày, nếu không đã có thể biết nó mềm đến mức nào rồi. Mềm như bùn? Không đúng, không đúng, nó còn mềm hơn nước nữa. [1]: Lâm muội muội: Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
Khu biệt thự quá nhiều con trai, những năm gần đây không có một cô gái nào được sinh ra tại đó. Mấy vị phu nhân của các gia đình thường xuyên lên chùa dâng hương cầu khấn, nhưng cầu ròng rã bao nhiêu năm cũng chẳng cầu được.
Trên trục đường chính, một đám con trai chạy tới chạy lui, hôm nay làm vỡ kính nhà này, mai lại làm bể bồn hoa nhà kia. Trong đó có một người cầm đầu, ngày nào cũng trèo lên hòn non bộ rồi chỉ đạo đám con trai chiến đấu, giống hệt vua của loài khỉ. Và tên Hầu vương đó chính là Hứa Trạch.
Bà nội Giản hắng giọng, nắm lấy tay Giản Ninh, nói với nhóm tám, chín chàng trai: “Đây là Giản Ninh, các con đều cùng tuổi với nhau, sau này hãy chăm sóc con bé nhiều hơn nhé.”
Giản Ninh khẽ cúi đầu, mỉm cười, lộ vẻ ngượng ngùng.
“Nếu ai dám bắt nạt Ninh Ninh nhà bà, thì bà sẽ đánh gãy chân đứa đó.” Bà nội Giản nói xong liền giơ chân đá vào mông Hứa Trạch, nổi giận đùng đùng, nói: “Hứa Trạch, mười giờ mười phút sáng hôm qua, ai cho con trèo lên tường lấy bóng tuyết ném vào người con bé?”
Hứa Trạch không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, anh liếc nhìn Triệu Dã và Vệ Thành Thành một cái, hai tên thủ phạm mất nết kia đang bịt miệng đứng cười hả hê.
“Bà nội, không sao đâu ạ.” Giản Ninh kéo tay áo bà nội Giản, nhẹ nhàng nói.
Chẹp, em gái này không những ngoại hình xinh đẹp, mà còn có cả tấm lòng nhân hậu nữa, chỉ với “công phu” nhất thời đó, đã khiến cả căn phòng ngập tràn trong một tầng màu hồng rồi.
“Bà nội Giản, con đề nghị tạm dừng cuộc họp tại đây.” Trong đám đông có người nói to một câu: “Con muốn về nhà thay quần áo rồi lại sang.”
“Sớm biết hôm nay thế này, con cũng sẽ không ăn mặc như vậy rồi.”
“Cậu nhìn tôi đây này, tôi vẫn đang mặc áo len to xụ và đi dép lê nữa.”
“Mấy người chưa nhìn thấy con gái bao giờ à, người nào người nấy đều khoe khoang làm gì?”
“Không phải, mà là chưa từng nhìn thấy ai vừa đẹp, vừa dễ thương như vậy.”
……
Dễ thương? Hehe, Hứa Trạch nhếch mép cười, anh liếc nhìn Giản Ninh một cái, thật muốn xé bỏ lớp mặt nạ của cô gái này xuống, rồi cắn chết cô.
Trong lòng đột nhiên có linh cảm, Giản Ninh cũng liếc nhìn về phía Hứa Trạch, đôi mắt mang theo ý cười, đôi môi khẽ mở, rồi lại đóng, mở rồi lại đóng, mở rồi lại đóng, tổng cộng bảy lần, nói đúng sáu chữ.
Hứa Trạch vừa nhìn đã hiểu được khẩu hình của cô. Cô đang nói: “Sao nào, đến cắn tôi chắc?”
Đây chính là ý khiêu khích trần trụi. Trong lòng anh chợt nảy ra một ý định, anh muốn xông lên, đè cô vào tường rồi cắn nát môi cô. Khoe khoang cái rắm.
“Được rồi, tan họp.” Lời nói của bà nội Giản đã cắt ngang dòng suy nghĩ đen tối và biến thái trong lòng Hứa Trạch.
Nhưng các chàng trai lại không lập tức rời đi, họ tập trung vây quanh Giản Ninh hỏi Đông hỏi Tây.
“Em Ninh, em đang học lớp mấy?” Một cậu thiếu niên hỏi.
Xì, em Ninh cơ đấy, sao không gọi thẳng là em Lâm [1] luôn đi, Hứa Trạch bĩu môi, đúng là một đám lưu manh.
“Lớp mười một.” Giản Ninh cười đáp.
“Thật trùng hợp, anh cũng học lớp mười một, còn cả anh Trạch, anh Triệu Dã nữa, đều đang học lớp mười một.”
Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch một cái, anh đang đứng dựa người vào chiếc tủ nhỏ, một chân làm trụ dưới đất, chân còn lại tùy ý bắt chéo, hai tay đút vào túi quần.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hứa Trạch nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo len màu xám, quần jeans màu xanh đậm, khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng, lộ ra đường nét thật đẹp, đôi lông mi dài hơi rũ xuống, sống mũi cao thẳng tắp, khuôn môi hoàn hảo, khóe miệng lộ ra nụ cười cương quyết, khó thuần phục. Nếu bắt buộc phải tổng kết khái quát thì có thể dùng hai từ đó là: phong độ.
Ánh mặt trời chín giờ sáng mùa đông chiếu lên người anh, phản chiếu ánh vàng dịu nhẹ. Hứa Trạch, từ Trạch trong từ sáng bóng, quả thực rất hợp với cái tên này. Giản Ninh không thể không thừa nhận, nếu người này không lên tiếng cũng không cử động, thì thực ra rất đẹp trai, tuấn tú, dịu dàng như ngọc. Chỉ đáng tiếc là đầu óc lại có vấn đề.
May là Hứa Trạch không thể nghe thấy tiếng lòng của Giản Ninh, nếu không anh sẽ lập tức xông tới cắn nát luôn trái tim cô, ngay cả bà nội Giản có mặt cũng không thể ngăn cản.
Một nhóm thiếu niên ồn ào trong căn phòng, vây quanh cô con gái ngoài giá thú, Diêu Tĩnh Vân đứng trên lan can lầu hai, khẽ xoa xoa thái dương, không phải chỉ là một cô gái thôi sao, có gì mà ghê gớm?
Bà nội Giản đứng bên dưới, liếc nhìn lên lầu hai một cái, sau đó đi lên. Mẹ chồng và con dâu bước vào thư phòng, bà nội Giản lấy chiếc vòng màu xanh lục từ cổ tay ra, khẽ vuốt ve rồi đưa cho Diêu Tĩnh Vân.
“Việc này, là Thế Huân có lỗi với con, muốn đánh muốn mắng thì con hãy trút hết lên người nó, con bé dưới lầu hoàn toàn vô tội.”
“Mẹ, con biết chừng mực ạ.” Diêu Tĩnh Vân nhận lấy chiếc vòng, dùng sức miết một cái rồi đeo vào tay mình.
Bà ta vẫn luôn muốn có chiếc vòng này, rõ ràng đã là phu nhân trong bao nhiêu năm nay, mà người ta vẫn giả ngốc không đưa, nhưng hôm nay lại thật sảng khoái. Một tia mỉa mai lướt qua khuôn mặt Diêu Tĩnh Vân.
Bà nội Giản từ trên lầu đi xuống, Giản Ninh bóc một quả quýt, đến cả lớp màng trắng bên ngoài múi quýt cũng bóc sạch, cô bẻ ra một múi đưa đến miệng bà nội Giản.
“Ngọt lắm.” Bà nội Giản vừa ăn vừa cười, nói.
Lại nhìn đến đám nhóc thô lỗ đang vật lộn trên ghế sofa, chỉ lo đút đồ ăn vào miệng mình, bà nội Giản nhẹ nhàng vuốt ve đầu Giản Ninh.
“Ninh Ninh, bà nội đã giúp con chuyển trường rồi, con học cùng trường với nhóm Hứa Trạch.” Bà nội nắm lấy tay Giản Ninh, nói.
“A Trạch, nghe thấy không hả, em gái ngọt ngào dễ thương cũng học tại Anh Hoa đó.” Triệu Dã chọc chọc vào cánh tay Hứa Trạch, nói.
“Tôi cũng có tai.” Hứa Trạch đáp.
Mấy chàng trai đang túm tụm thành một nhóm trên ghế sofa, lập tức có ba, bốn người đứng dậy, vội vàng tranh giành nhau nói: “Em Ninh, anh học lớp mười, đợi khi nào đi học lại anh đưa em đến trường.”
“Em Ninh, anh cũng học lớp mười một, nói không chừng chúng ta sẽ học chung lớp, lần thi cuối kì vừa rồi anh xếp thứ nhất trong lớp đó, anh sẽ che chở cho em.”
Xếp nhất lớp mà cũng dám khoe khoang, Triệu Dã nhìn Hứa Trạch một cái, vị kia còn là học bá biến thái đứng thứ nhất toàn thành phố kìa.
Cùng một lớp? Hứa Trạch thất thần suy nghĩ một lúc, nếu có thể xếp cùng một lớp, dường như cũng không tệ. Đương nhiên là cùng một lớp với anh, còn với đám giặc kia thì không được, đừng hỏi lý do tại sao, vì không có lý do nào cả.
“Cảm ơn anh tiểu Kinh.” Giản Ninh khẽ cười, đáp.
“Lâm Tiểu Kinh có phải chẳng thiết sống nữa rồi hay không, cô gái lão đại nhìn trúng mà cậu ta cũng dám cướp.” Vệ Thành Thành thì thầm vào tai Triệu Dã.
“Ai nhìn trúng cô ấy, tôi còn chưa nói gì mà.” Hứa Trạch đi tới nói.
“A Trạch nếu cậu không muốn thì tôi xông lên nhé.” Vệ Thành Thành xoa xoa tay, nhìn về phía Giản Ninh.
“Không được, em gái này là tôi nhìn trúng trước rồi.” Triệu Dã chắn tầm nhìn của Vệ Thành Thành lại.
“Đều thiếu đòn cả rồi phải không?” Hứa Trạch hét lên, cả ba lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu.
“Này, anh Trạch dịu dàng như ngọc, dịu dàng như ngọc.” Triệu Dã ôm đầu nhắc nhở Hứa Trạch.
……
Gần trưa, khi các chàng trai đã giải tán hết, thì cũng là lúc phòng khách loạn thành một mớ hỗn độn, Giản Ninh tiện tay thu dọn lại gối tựa lưng trên ghế sofa.
Bữa trưa, bà nội Giản cũng ở lại ăn cơm, việc này khiến Giản Ninh thoải mái hơn nhiều, khi ở một mình với Diêu Tĩnh Vân bầu không khí dường như đông cứng, vô cùng khó xử.
Giản Ninh phát hiện ra chiếc vòng tay của bà nội đột nhiên lại nằm trên cổ tay Diêu Tĩnh Vân. Mối quan hệ mẹ chồng con dâu không quá thân thiết, nên chắc hẳn bà nội là vì cô.
Giản Ninh gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào bát bà nội, nhưng không lên tiếng.
Sau bữa trưa, bà nội Giản về nhà nghỉ ngơi. Giản Ninh quay lại phòng, cô dựa người vào cửa thở phào một hơi. Còn chưa kịp thở thì chuông điện thoại vang lên, màn hình điện thoại hiện một chữ “Ba”, khiến hơi thở của cô đột nhiên trở nên gấp gáp, trong lòng dâng lên nỗi sợ vô hình, sự lạnh lẽo lan dần từ lòng bàn chân ra toàn cơ thể. Cô nghiến răng tắt máy.
Người ba này là ba ở nhà cũ của cô, hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng ông ta đã nuôi dưỡng cô suốt mười bảy năm nay. Đồng thời cô cũng là nơi trút giận cho ông ta trong suốt mười bảy năm, cứ như thể chiếc sừng trên đầu ông ta là do cô cắm lên vậy.
Giản Ninh cởi áo len ra, xắn ống tay áo lên, trên cánh tay trái của cô có một hình xăm hoa Hướng dương, một vòng tròn những cánh hoa nhỏ dày đặc bao quanh nhụy hoa.
Hình xăm này không lớn, Giản Ninh sờ sờ lên hình xăm, vết sẹo sau khi bị tàn thuốc đốt vào da thịt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, làn da xung quanh rất ấm áp, duy nhất chỉ có vị trí đó là cô không cảm nhận được nhiệt độ, nó lạnh như băng, giống như những năm tháng đã qua.
Bằng cách nào cô cũng phải ở lại nhà họ Giản, đừng nói đến việc đeo mặt nạ, phải mỉm cười với những người mình không thích, cho dù bắt cô ngâm mình trong chảo dầu nóng mỗi ngày cô cũng không muốn trở lại cái nơi gọi là nhà trước đó.
Giản Ninh mặc áo lại, lấy từ hộp gỗ ra hai tờ tiền năm mươi tệ, nhét vào trong túi. Cô đi đến cửa phòng ngủ của Diêu Tĩnh Vân, giơ tay khẽ gõ lên cửa, nhẹ nhàng nói: “Dì Tĩnh, con ra ngoài một chút, khoảng hai tiếng sau con về.”
Trong phòng không có tiếng động, Giản Ninh xuống lầu, nói lại với thím Cầm một lần nữa.
Ra khỏi căn biệt thự, Giản Ninh cuộn chiếc áo khoác lông vũ quanh người, đội mũ áo lên, rồi lại kéo phần lông trên vành mũ vào. Hôm nay tuyết tan, trời lạnh đến thấu xương.
Cô đi về hướng cổng lớn của biệt thự, đột nhiên tại căn biệt thự đối diện vang lên một giọng nói.
“Này, chờ anh một chút.”
Giản Ninh nhìn lên, trông thấy Hứa Trạch ở phía đối diện, giữa hai người là con đường rộng khoảng sáu, bảy mét.
Hứa Trạch nói xong liền quay người vào nhà, chạy một mạch về phòng, cởi áo len, lấy trong tủ ra một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt rồi mặc vào. Lại chọn thêm một chiếc áo len sợi cashmere màu xám, đứng ngắm ngía trước gương sau đó với chai nước hoa trên bàn xịt hai cái.
Hứa Trạch chạy xuống lầu, phi nước đại ra ngoài, nhưng Giản Ninh đã đi xa cả quãng đường dài rồi, chỉ còn nhìn thấy một bóng người mờ nhạt. Không phải rất lễ phép, rất thích cười sao, thế mà lần này lại chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi mất rồi.
Hứa Trạch chạy về phía trước, có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai, vạt áo hơi bay lên, có thể nói là rất đẹp trai. Anh gần như bay lên trong làn gió, chỉ có điều là hơi lạnh. Nhưng dù cho gió lạnh đang từ mọi phía xuyên qua như dao cắt, anh cũng không cài khóa áo khoác lại, phải phanh áo ra mới ngầu, mỗi bước chân đều mang theo làn gió.
“Sao em không đợi anh?” Hứa Trạch đuổi kịp Giản Ninh, thở hổn hển, nói: “Em muốn đi đâu?”
Giản Ninh phớt lờ anh, cô cuộn áo khoác lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Này, em Ninh, cười một cái đi.” Hứa Trạch nói.
Giản Ninh không lên tiếng, nét mặt vẫn chẳng lộ bất cứ biểu cảm gì.
Tại sao cô lại không cười nữa rồi, chẳng phải cô rất thích cười sao? Lúc trước khi nhìn cô cười, anh lại muốn chọc cho cô khóc, nhưng khi cô không cười, trong lòng anh lại bắt đầu lo sợ. Tật xấu chết tiệt gì thế này?
Hôm qua trong lúc ngồi taxi đến đây cô đã nhìn thấy rồi, đi qua con đường ngoài cổng này sau đó rẽ phải sẽ có một cửa hàng bán sim điện thoại, cô muốn đổi số điện thoại.
Khi rẽ ở ngã tư, Giản Ninh không cẩn thận vô tình giẫm phải một vũng tuyết tan, suýt chút nữa thì ngã, trong vô thức đã bám vào quần áo của Hứa Trạch.
Hứa Trạch vươn tay ôm lấy eo cô, có lẽ khi ra khỏi cửa đã quên mang theo não, không hiểu sợi dây thần kinh nào nhảy sai, mà anh đã nhéo eo cô một cái. Không động não, cũng chẳng cân nhắc, cứ thế nhéo cô một cái.
Chẹp, cảm giác thật mềm mại, chỉ có điều đang là mùa đông, quần áo quá dày, nếu không đã có thể biết nó mềm đến mức nào rồi. Mềm như bùn? Không đúng, không đúng, nó còn mềm hơn nước nữa. [1]: Lâm muội muội: Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.