Chương 1: 4 năm trước…
Tử Kỳ
31/08/2023
Đoàng… Đoàng…
Hai tiếng súng vang lên, gã đàn ông trước mặt bị bắn vào chân liền khụy gối xuống đất. Đường Tuệ Lâm nhấc bước chân tiến lại gần nắm lấy cằm gã đưa lên đối diện thẳng với mặt của chính mình, nhếch nhẹ môi nói: “ Người của Nam Phong sao?”
Gã ta hất mặt quay sang một bên không trả lời câu hỏi của Đường Tuệ Lâm
Đường Tuệ Lâm thấy gương mặt chống đối của gã, không kìm được cười khẩy một tiếng “Nam Phong thèm giết tôi đến vậy rồi? Thú vị thật!”
Hắn nhếch nhẹ khóe môi phát ra tiếng nói: “ Dù thế nào mày cũng chết trong tay Nam lão đại thôi, đừng đắc ý quá sớm!”
“Ồ! Vậy sao? Thật mong chờ ngày đó” Đường Tuệ Lâm cười phá lên, giọng nói đầy chế giễu.
Ngưng một lúc Đường Tuệ Lâm nói tiếp: “Nhưng dù sao hôm này Nam lão đại đã cố tình sắp xếp ông đến đây rồi. Tôi cũng phải làm Nam lão đại hài lòng chứ nhỉ? Ông nói xem phải không?”
Không để gã ta kịp trả lời, Đường Tuệ Lâm buông cánh tay nắm trên cằm gã ra, lui bước về phía sau. Tay giương súng lên giữa trán hắn bóp cò.
Đoàng… Đoàng… Đoàng
…
Đường Tuệ Lâm cô gái nhỏ nhắn chỉ mới ngoài 20, so với độ tuổi của cô hiện tại, bạn bè cùng tuổi hiện tại bây giờ còn đang phải đi học, cầm bút, đau đầu về việc tốt nghiệp ra trường xin việc làm. Còn cô, thay vì họ cầm bút, cô thì cầm súng cầm dao, họ đau đầu về việc tương lai, cô thì đau đầu suy nghĩ cách trả thù, sống chốn chui chốn nhủi như một con chó, vì chỉ cần ló mặt ra đường mà không cần ngó trước ngó sau thì ăn đạn, xuống suối vàng như chơi.
Ở Thành Phố Nam Sơn này hiện tại đã vào đông, ngoài trời hiện tại cũng đã mười một giờ khuya, người con gái chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng và khoác thêm chiếc áo bông bên ngoài bên dưới là một cái quần jean đen và đôi giày cổ cao. Mái tóc búi cao gọn gàng , hai tay ôm lấy đôi vai, run run người, thở hắc ra một hơi rơi vào trầm tư.
Bốn năm trước cô từng có một gia đình ba người cực kì hạnh phúc, tuy cha cô hay đi rất lâu mới trở về nhà một lần, nhưng ngôi nhà vẫn đầy ắp tiếng cười.
Cha cô lúc đó là người trong giới hắc đạo, ông được mệnh danh là cánh tay đắc lực của Nam Phương, là bang Nhất Nam của thế giới ngầm, thế lực lớn thứ hai ở Nam Sơn này.
Ông từng nói lần gần đây ông và Nam lão đại cùng các anh em có chuyến đi Macao, sẽ rất lâu mới trở về. Nhưng sau lần đó ông Nam Phương là lão đại của bang đó bị bắt giữ tại Macao, ông và vài người anh em may mắn thoát được, tìm cách cứu ông Nam Phương ra, nhưng hoàn toàn vô ích, sau vài ngày thì có tin ông Nam Phương đã chết.
Khi trở về bản doanh của Nhất Nam, Nam Phong con trai của Nam Phương nghe được tin cha hắn đã chết, nổi giận linh đình, giết người vô tội, đập phá đồ đạc.
Sau khi ông Nam Phương chết, cha cô xin rời bang, lí do là Nam lão đại đã qua đời ông không muốn theo ai khác ngoài Nam lão đại. Nam Phong thấy cha hắn vừa mất không lâu, người mà ông hay khoe khoang là cánh tay phải đắc lực của ông xin rời bang liền nghi ngờ, cái chết của cha hắn liên quan đến ông.
Ông Nam Phương vừa mất không lâu, ông ấy có thể ngang nhiên đòi rời bang với một lí do vô lí như vậy?
Nam Phong nhất quyết từ chối, ông càng chống đối muốn rời, hắn đem cha cô nhốt vào địa lao, cho người hành hạ đánh đập tàn nhẫn, ba ngày mới cho một nắm cơm trắng. Mỗi lần hắn có chuyện không vui hoặc nổi điên lên liền lôi ông ra đánh như vật nuôi. Hắn nói
“Đồ phản chủ. Cha tôi coi trọng ông như vậy, mà ông lại làm vậy với ông ấy. Tôi sẽ làm cho gia đinh ông không khác gì gia đình tôi lúc này.
Đứa con gái thân yêu của ông, không chết trong tay tôi cũng sẽ chết dưới thân tôi. Ông cứ tiếp tục ở đây an dưỡng tuổi già đi.
Rồi sẽ có ngày tôi sẽ cho gia đình nhỏ của ông bốc hơi ở thành phố này thôi.”
Phản chủ?
Một lòng trung thanh với ông Nam như vậy cuối cùng nhận lại một câu phản chủ?
Từ khi nào chuyện của ông lại dính đến vợ và con gái?
Sau hai tháng bị giam tại địa lao, bị đánh đập tàn tạ, hiện tại ông người không ra người, ma không ra ma, rất may có người canh gác địa lao là anh em thân thiết lúc ông Nam còn sống, cha cô sống rất phóng khoáng nên làm bạn được với không ít người trong địa lao. Người đó báo tin hắn đang giải quyết hàng bên Los 1 tuần nữa sẽ quay về. Ông nhân cơ hội đó chốn thoát.
Trở về nhà, bước vào căn nhà quen thuộc, mẹ cô và cô lập tức bị ông dọa cho một phen.
Sau đó ông nói ra lí do vì sao ông Nam Phương chết.
Chuyến đi Macao hôm đó là vận chuyển trái phép hàng cấm với số lượng lớn từ Thành Phố Nam Sơn, ngay lúc trở về chỉ vài bước nữa sẽ ra tới máy bay chuyên dụng để trở về Nam Sơn, thì bị người của bên Macao bắt lại. Cha chốn được, nhưng ông Nam không may mắn như thế. Sau vài ngày bị nhốt ở địa lao bên Macao, ông cô gắng ra ức để cứu ông Nam thoát ra, nhưng sau cùng đến cái xác cũng không mang về được.
Vì thế giới ngầm có quy định riêng của thế giới ngầm, nếu không thuộc quyền quản lý và hợp tác làm ăn ở đất đó, vẫn cố chấp thì sẽ nhận cái kết thảm, đằng này ông ấy còn cả gan vận chuyển cả hàng cấm tới Macao.
Vì lão đại, người đang đứng đầu thế giới ngầm ở Nam Sơn và cũng là lão đại ở vùng Macao là người cực kì ghét những người buôn bán thứ dơ bẩn đó, đây là điều cấm khi làm ăn với người đó. Và đương nhiên Macao thuộc quyền quản lí của anh nên không thể nào khoan nhượng.
Ba cô trốn thoát được khỏi địa lao, vì biết bây giờ có chốn đi đâu cũng không thể thoát được Nam Phong, ông dự định trở về nhà ba ngày rồi quay lại địa lao an phận chờ chết, vì hắn đi Los tới tận 1 tuần cơ mà.
Nhưng ông trời không cho ông mãn nguyện, mới đến ngày thứ hai, Nam Phong được đàn em cấp báo là cha cô đã chốn thoát, hắn đùng đùng quay về Nam Sơn.
Hai tiếng súng vang lên, gã đàn ông trước mặt bị bắn vào chân liền khụy gối xuống đất. Đường Tuệ Lâm nhấc bước chân tiến lại gần nắm lấy cằm gã đưa lên đối diện thẳng với mặt của chính mình, nhếch nhẹ môi nói: “ Người của Nam Phong sao?”
Gã ta hất mặt quay sang một bên không trả lời câu hỏi của Đường Tuệ Lâm
Đường Tuệ Lâm thấy gương mặt chống đối của gã, không kìm được cười khẩy một tiếng “Nam Phong thèm giết tôi đến vậy rồi? Thú vị thật!”
Hắn nhếch nhẹ khóe môi phát ra tiếng nói: “ Dù thế nào mày cũng chết trong tay Nam lão đại thôi, đừng đắc ý quá sớm!”
“Ồ! Vậy sao? Thật mong chờ ngày đó” Đường Tuệ Lâm cười phá lên, giọng nói đầy chế giễu.
Ngưng một lúc Đường Tuệ Lâm nói tiếp: “Nhưng dù sao hôm này Nam lão đại đã cố tình sắp xếp ông đến đây rồi. Tôi cũng phải làm Nam lão đại hài lòng chứ nhỉ? Ông nói xem phải không?”
Không để gã ta kịp trả lời, Đường Tuệ Lâm buông cánh tay nắm trên cằm gã ra, lui bước về phía sau. Tay giương súng lên giữa trán hắn bóp cò.
Đoàng… Đoàng… Đoàng
…
Đường Tuệ Lâm cô gái nhỏ nhắn chỉ mới ngoài 20, so với độ tuổi của cô hiện tại, bạn bè cùng tuổi hiện tại bây giờ còn đang phải đi học, cầm bút, đau đầu về việc tốt nghiệp ra trường xin việc làm. Còn cô, thay vì họ cầm bút, cô thì cầm súng cầm dao, họ đau đầu về việc tương lai, cô thì đau đầu suy nghĩ cách trả thù, sống chốn chui chốn nhủi như một con chó, vì chỉ cần ló mặt ra đường mà không cần ngó trước ngó sau thì ăn đạn, xuống suối vàng như chơi.
Ở Thành Phố Nam Sơn này hiện tại đã vào đông, ngoài trời hiện tại cũng đã mười một giờ khuya, người con gái chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng và khoác thêm chiếc áo bông bên ngoài bên dưới là một cái quần jean đen và đôi giày cổ cao. Mái tóc búi cao gọn gàng , hai tay ôm lấy đôi vai, run run người, thở hắc ra một hơi rơi vào trầm tư.
Bốn năm trước cô từng có một gia đình ba người cực kì hạnh phúc, tuy cha cô hay đi rất lâu mới trở về nhà một lần, nhưng ngôi nhà vẫn đầy ắp tiếng cười.
Cha cô lúc đó là người trong giới hắc đạo, ông được mệnh danh là cánh tay đắc lực của Nam Phương, là bang Nhất Nam của thế giới ngầm, thế lực lớn thứ hai ở Nam Sơn này.
Ông từng nói lần gần đây ông và Nam lão đại cùng các anh em có chuyến đi Macao, sẽ rất lâu mới trở về. Nhưng sau lần đó ông Nam Phương là lão đại của bang đó bị bắt giữ tại Macao, ông và vài người anh em may mắn thoát được, tìm cách cứu ông Nam Phương ra, nhưng hoàn toàn vô ích, sau vài ngày thì có tin ông Nam Phương đã chết.
Khi trở về bản doanh của Nhất Nam, Nam Phong con trai của Nam Phương nghe được tin cha hắn đã chết, nổi giận linh đình, giết người vô tội, đập phá đồ đạc.
Sau khi ông Nam Phương chết, cha cô xin rời bang, lí do là Nam lão đại đã qua đời ông không muốn theo ai khác ngoài Nam lão đại. Nam Phong thấy cha hắn vừa mất không lâu, người mà ông hay khoe khoang là cánh tay phải đắc lực của ông xin rời bang liền nghi ngờ, cái chết của cha hắn liên quan đến ông.
Ông Nam Phương vừa mất không lâu, ông ấy có thể ngang nhiên đòi rời bang với một lí do vô lí như vậy?
Nam Phong nhất quyết từ chối, ông càng chống đối muốn rời, hắn đem cha cô nhốt vào địa lao, cho người hành hạ đánh đập tàn nhẫn, ba ngày mới cho một nắm cơm trắng. Mỗi lần hắn có chuyện không vui hoặc nổi điên lên liền lôi ông ra đánh như vật nuôi. Hắn nói
“Đồ phản chủ. Cha tôi coi trọng ông như vậy, mà ông lại làm vậy với ông ấy. Tôi sẽ làm cho gia đinh ông không khác gì gia đình tôi lúc này.
Đứa con gái thân yêu của ông, không chết trong tay tôi cũng sẽ chết dưới thân tôi. Ông cứ tiếp tục ở đây an dưỡng tuổi già đi.
Rồi sẽ có ngày tôi sẽ cho gia đình nhỏ của ông bốc hơi ở thành phố này thôi.”
Phản chủ?
Một lòng trung thanh với ông Nam như vậy cuối cùng nhận lại một câu phản chủ?
Từ khi nào chuyện của ông lại dính đến vợ và con gái?
Sau hai tháng bị giam tại địa lao, bị đánh đập tàn tạ, hiện tại ông người không ra người, ma không ra ma, rất may có người canh gác địa lao là anh em thân thiết lúc ông Nam còn sống, cha cô sống rất phóng khoáng nên làm bạn được với không ít người trong địa lao. Người đó báo tin hắn đang giải quyết hàng bên Los 1 tuần nữa sẽ quay về. Ông nhân cơ hội đó chốn thoát.
Trở về nhà, bước vào căn nhà quen thuộc, mẹ cô và cô lập tức bị ông dọa cho một phen.
Sau đó ông nói ra lí do vì sao ông Nam Phương chết.
Chuyến đi Macao hôm đó là vận chuyển trái phép hàng cấm với số lượng lớn từ Thành Phố Nam Sơn, ngay lúc trở về chỉ vài bước nữa sẽ ra tới máy bay chuyên dụng để trở về Nam Sơn, thì bị người của bên Macao bắt lại. Cha chốn được, nhưng ông Nam không may mắn như thế. Sau vài ngày bị nhốt ở địa lao bên Macao, ông cô gắng ra ức để cứu ông Nam thoát ra, nhưng sau cùng đến cái xác cũng không mang về được.
Vì thế giới ngầm có quy định riêng của thế giới ngầm, nếu không thuộc quyền quản lý và hợp tác làm ăn ở đất đó, vẫn cố chấp thì sẽ nhận cái kết thảm, đằng này ông ấy còn cả gan vận chuyển cả hàng cấm tới Macao.
Vì lão đại, người đang đứng đầu thế giới ngầm ở Nam Sơn và cũng là lão đại ở vùng Macao là người cực kì ghét những người buôn bán thứ dơ bẩn đó, đây là điều cấm khi làm ăn với người đó. Và đương nhiên Macao thuộc quyền quản lí của anh nên không thể nào khoan nhượng.
Ba cô trốn thoát được khỏi địa lao, vì biết bây giờ có chốn đi đâu cũng không thể thoát được Nam Phong, ông dự định trở về nhà ba ngày rồi quay lại địa lao an phận chờ chết, vì hắn đi Los tới tận 1 tuần cơ mà.
Nhưng ông trời không cho ông mãn nguyện, mới đến ngày thứ hai, Nam Phong được đàn em cấp báo là cha cô đã chốn thoát, hắn đùng đùng quay về Nam Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.