Chương 48: Bộ ba họ Tân - Tam Tân
Tử Kỳ
30/09/2023
Hạo Vũ còn muốn nói, suốt những năm vừa qua, lí do anh luôn đi khắp nơi là
không ngừng tìm kiếm bảo bối nhỏ của anh, gần như anh muốn bới tung trái đất này để tìm bóng dáng nhỏ của cô, nhưng kết quả vẫn bằng không. Ngay lúc anh gần như tuyệt vọng, thì anh lại gặp được Tuệ Lâm.
Anh chỉ còn mỗi cô là người thân, nếu cô cũng bỏ anh đi, anh thực sự không biết sẽ đối diện với thế giới này thế nào nữa.
Tuệ Lâm đau lòng nhìn người đàn ông mang tâm lý bị bỏ rơi từ nhỏ, bây giờ chỉ sợ người khác bỏ rơi anh, nên anh luôn miệng cầu xin cô đừng bỏ lại anh...
Tuệ Lâm nâng hai tay xoa xoa gò má anh, người đàn ông này quả thật rất hoàn hảo, Tuệ Lâm nhìn vào đôi mắt anh, môi đỏ cong lên thành nụ cười.
Đôi mắt anh... Tuệ Lâm cảm nhận được dường như chỉ có duy nhất hình bóng cô.
Tuệ Lâm chợt nhớ ra. "Cả ba người họ Tân kia, đều là người đã theo anh từ lúc anh mới bước vào thế giới ngầm sao?"
Hạo Vũ cười, lắc lắc đầu, song anh lại gật đầu.
Tuệ Lâm nhíu mày khó hiểu.
Hạo Vũ nhẹ nhàng xoa đầu, giải thích. "Ba người họ có tên rõ ràng chỉ do anh thích nên đặt cho họ ba cái tên với họ Tân thôi."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bảo bối nhỏ, anh cười nói tiếp. "khi anh vào thế giới ngầm được hai năm, sư phụ giao cho anh một quán bar nhỏ, nên rất cần thuộc hạ. Mà anh không muốn dùng người trong bang. Anh muốn người của anh chính tay thu thập về, nên là ba người được anh tuyển về.
Đầu tiên anh gặp được Tân Bình, tên của cậu ấy là Trịnh Công, năm đó cậu ta mới mười bốn tuổi đang nằm ở dưới gầm cầu ăn mới vụn bánh mì, anh đi mua cho cậu ấy phần ăn nhỏ rồi dụ dỗ về làm cho anh.
Còn Tân Quý cũng gặp sau đó vài ngày, cậu ta lên Lê Triệu cũng bằng tuổi Tân Bình, khi anh và Tân Bình đang trên đường đi về bang, thì gặp cậu ấy chỉ biết là được nhận nuôi từ trại mồ côi, đánh bạn học nhiều lần nên ba mẹ nuôi đuổi cậu ấy ra khỏi nhà. Thế là anh cũng dụ dỗ về luôn.
Tân Kỳ thì anh chỉ mới nhận cậu ta tầm tám năm gần đây thôi, cậu ta anh nhận ở trại mồ côi, lúc vừa bước sang tuổi mười bảy, lúc đó chỉ là cậu nhóc gầy bằng khúc gỗ, giờ đã cao to gần bằng anh rồi."
Tuệ Lâm cười lớn, trêu chọc anh. "Anh từ bé đã có tâm cơ dụ dỗ người khác, hèn gì dụ dỗ em nhanh đến vậy."
"Ơ." Hạo Vũ cười, nhéo nhẹ mũi cô. "Anh là dụ dỗ nhưng có lương tâm" Hạo Vũ cười, anh thở dài nhẹ giọng. "mới đó họ đã theo anh mười bốn năm rồi."
"Này Lục Hạo Vũ, sao anh không có chút đề phòng nào vậy? Anh kể hết cho em, không sợ em tạo phản à." Tuệ Lâm hù doạ anh.
Thực sự nếu là người khác anh sẽ không nói nhiều như hôm nay, lượng từ hôm nay bằng anh nói cả ba năm rồi.
"Nếu là dưới tay em, anh nguyện chết, tất cả đều không ai có thể giết được anh, riêng em anh nguyện dơ tay đầu hàng." Hạo Vũ cười nhẹ, anh không tiếc mạng cho cô, nên đừng thử anh.
"Thật may mắn, khi gặp được anh." Tuệ Lâm ôm anh, nhẹ nhàng nói.
"Thật may mắn." Hạo Vũ ôm ấp bảo bối nhỏ trong lòng, xoa xoa tấm lưng gầy gò.
Anh thật sự muốn thời gian ngừng lại, để được ở lại khoảng khắc này lâu thêm chút nữa.
Trưa đó bữa cơm trên bàn ăn dài, chỉ còn sáu người, bình thường sẽ là tám người.
Ở trong căn phòng nào đó, Lục Hạo Thanh tức đến đỏ tía tái mặt mày.
Mẹ kiếp, con đàn bà Tuệ Lâm, phá hỏng kế hoạch của hắn, vốn hắn muốn để Lục Hạo Vũ và Bạch Nhi Nhi kết hôn, vậy thì hắn sẽ được một nữa cổ phần Lục thị, mà bây giờ đã hỏng sạch.
Con mẹ nó, tao sẽ lấy lại tất cả.
Lục Hạo Thanh vung tay đập vỡ ly rượu trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói. "Nếu tao không diệt được mày, thì tao sẽ nhắm vào con nhỏ đó. Một thằng đàn ông, ngu nhất vẫn là có điểm yếu."
Lục Hạo Thanh cười như phát bệnh, Chu Ly đang nằm ngủ trên giường, tiếng va đập làm cô ta tỉnh giấc.
Sau khi nghe được câu nói của Lục Hạo Thanh, cô ta nhoẻn miệng cười, nụ cười thâm độc, do hắn quay lưng lại nên không hề biết sau lưng mình là một con cáo già, chỉ chờ trựa để cướp hết tài sản của Lục gia, rồi nhấn cả nhà hắn xuống.
Chu Ly nằm xuống tiếp tục ngủ, mặc kệ tên điên nào đó đang lảm nhảm với bức tường xám lạnh.
Lục Hạo Thanh thực sự bây giờ không nghĩ đến Hạo Vũ là ai, dù là con trai, cũng là nghiệt chủng của con đàn bà yêu nghiệt đó, chỉ biết bây giờ nếu không có tiền trả cho bọn vay nợ, thì mạng của hắn coi như mất.
Bên ngoài, bàn ăn sáu người đang cười nói vui vẻ, không khí ấm áp cùng với bữa cơm cùng gia đình, làm người khác muốn ganh tị, bà Lục luôn hết lời khen Tuệ Lâm.
Mặc dù Tuệ Lâm không biết cô đã làm được gì, mà bà luôn khen cô, Tuệ Lâm khi nào đối mặt với những người Lục gia, mặt mày lúc nào cũng đỏ ửng, bà trêu ông lại bè theo.
Hạo Vũ thì chỉ cười cười, lâu lâu còn chọt thêm vài câu.
Hết ngày cô và anh lại lên phòng ngủ, vậy là hôm nay đã là ngày cuối ở Paris rồi, dường như từ ngày có anh bên cạnh, cô đã quên mất bản thân của mình ngày trước, quên luôn mục đích cố gắng tồn tại vì điều gì.
Anh chỉ còn mỗi cô là người thân, nếu cô cũng bỏ anh đi, anh thực sự không biết sẽ đối diện với thế giới này thế nào nữa.
Tuệ Lâm đau lòng nhìn người đàn ông mang tâm lý bị bỏ rơi từ nhỏ, bây giờ chỉ sợ người khác bỏ rơi anh, nên anh luôn miệng cầu xin cô đừng bỏ lại anh...
Tuệ Lâm nâng hai tay xoa xoa gò má anh, người đàn ông này quả thật rất hoàn hảo, Tuệ Lâm nhìn vào đôi mắt anh, môi đỏ cong lên thành nụ cười.
Đôi mắt anh... Tuệ Lâm cảm nhận được dường như chỉ có duy nhất hình bóng cô.
Tuệ Lâm chợt nhớ ra. "Cả ba người họ Tân kia, đều là người đã theo anh từ lúc anh mới bước vào thế giới ngầm sao?"
Hạo Vũ cười, lắc lắc đầu, song anh lại gật đầu.
Tuệ Lâm nhíu mày khó hiểu.
Hạo Vũ nhẹ nhàng xoa đầu, giải thích. "Ba người họ có tên rõ ràng chỉ do anh thích nên đặt cho họ ba cái tên với họ Tân thôi."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bảo bối nhỏ, anh cười nói tiếp. "khi anh vào thế giới ngầm được hai năm, sư phụ giao cho anh một quán bar nhỏ, nên rất cần thuộc hạ. Mà anh không muốn dùng người trong bang. Anh muốn người của anh chính tay thu thập về, nên là ba người được anh tuyển về.
Đầu tiên anh gặp được Tân Bình, tên của cậu ấy là Trịnh Công, năm đó cậu ta mới mười bốn tuổi đang nằm ở dưới gầm cầu ăn mới vụn bánh mì, anh đi mua cho cậu ấy phần ăn nhỏ rồi dụ dỗ về làm cho anh.
Còn Tân Quý cũng gặp sau đó vài ngày, cậu ta lên Lê Triệu cũng bằng tuổi Tân Bình, khi anh và Tân Bình đang trên đường đi về bang, thì gặp cậu ấy chỉ biết là được nhận nuôi từ trại mồ côi, đánh bạn học nhiều lần nên ba mẹ nuôi đuổi cậu ấy ra khỏi nhà. Thế là anh cũng dụ dỗ về luôn.
Tân Kỳ thì anh chỉ mới nhận cậu ta tầm tám năm gần đây thôi, cậu ta anh nhận ở trại mồ côi, lúc vừa bước sang tuổi mười bảy, lúc đó chỉ là cậu nhóc gầy bằng khúc gỗ, giờ đã cao to gần bằng anh rồi."
Tuệ Lâm cười lớn, trêu chọc anh. "Anh từ bé đã có tâm cơ dụ dỗ người khác, hèn gì dụ dỗ em nhanh đến vậy."
"Ơ." Hạo Vũ cười, nhéo nhẹ mũi cô. "Anh là dụ dỗ nhưng có lương tâm" Hạo Vũ cười, anh thở dài nhẹ giọng. "mới đó họ đã theo anh mười bốn năm rồi."
"Này Lục Hạo Vũ, sao anh không có chút đề phòng nào vậy? Anh kể hết cho em, không sợ em tạo phản à." Tuệ Lâm hù doạ anh.
Thực sự nếu là người khác anh sẽ không nói nhiều như hôm nay, lượng từ hôm nay bằng anh nói cả ba năm rồi.
"Nếu là dưới tay em, anh nguyện chết, tất cả đều không ai có thể giết được anh, riêng em anh nguyện dơ tay đầu hàng." Hạo Vũ cười nhẹ, anh không tiếc mạng cho cô, nên đừng thử anh.
"Thật may mắn, khi gặp được anh." Tuệ Lâm ôm anh, nhẹ nhàng nói.
"Thật may mắn." Hạo Vũ ôm ấp bảo bối nhỏ trong lòng, xoa xoa tấm lưng gầy gò.
Anh thật sự muốn thời gian ngừng lại, để được ở lại khoảng khắc này lâu thêm chút nữa.
Trưa đó bữa cơm trên bàn ăn dài, chỉ còn sáu người, bình thường sẽ là tám người.
Ở trong căn phòng nào đó, Lục Hạo Thanh tức đến đỏ tía tái mặt mày.
Mẹ kiếp, con đàn bà Tuệ Lâm, phá hỏng kế hoạch của hắn, vốn hắn muốn để Lục Hạo Vũ và Bạch Nhi Nhi kết hôn, vậy thì hắn sẽ được một nữa cổ phần Lục thị, mà bây giờ đã hỏng sạch.
Con mẹ nó, tao sẽ lấy lại tất cả.
Lục Hạo Thanh vung tay đập vỡ ly rượu trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói. "Nếu tao không diệt được mày, thì tao sẽ nhắm vào con nhỏ đó. Một thằng đàn ông, ngu nhất vẫn là có điểm yếu."
Lục Hạo Thanh cười như phát bệnh, Chu Ly đang nằm ngủ trên giường, tiếng va đập làm cô ta tỉnh giấc.
Sau khi nghe được câu nói của Lục Hạo Thanh, cô ta nhoẻn miệng cười, nụ cười thâm độc, do hắn quay lưng lại nên không hề biết sau lưng mình là một con cáo già, chỉ chờ trựa để cướp hết tài sản của Lục gia, rồi nhấn cả nhà hắn xuống.
Chu Ly nằm xuống tiếp tục ngủ, mặc kệ tên điên nào đó đang lảm nhảm với bức tường xám lạnh.
Lục Hạo Thanh thực sự bây giờ không nghĩ đến Hạo Vũ là ai, dù là con trai, cũng là nghiệt chủng của con đàn bà yêu nghiệt đó, chỉ biết bây giờ nếu không có tiền trả cho bọn vay nợ, thì mạng của hắn coi như mất.
Bên ngoài, bàn ăn sáu người đang cười nói vui vẻ, không khí ấm áp cùng với bữa cơm cùng gia đình, làm người khác muốn ganh tị, bà Lục luôn hết lời khen Tuệ Lâm.
Mặc dù Tuệ Lâm không biết cô đã làm được gì, mà bà luôn khen cô, Tuệ Lâm khi nào đối mặt với những người Lục gia, mặt mày lúc nào cũng đỏ ửng, bà trêu ông lại bè theo.
Hạo Vũ thì chỉ cười cười, lâu lâu còn chọt thêm vài câu.
Hết ngày cô và anh lại lên phòng ngủ, vậy là hôm nay đã là ngày cuối ở Paris rồi, dường như từ ngày có anh bên cạnh, cô đã quên mất bản thân của mình ngày trước, quên luôn mục đích cố gắng tồn tại vì điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.