Chương 71
Chấp Thông Nhất Căn
16/02/2024
Thực ra, nếu Biên Lê không đồng ý thì Nguyễn Tương Nghi cũng sẽ đi, dạo gần đây cô ấy không có việc gì để làm, cái ước mơ nghỉ ngơi đêm đêm ngày ngày mong mỏi đã đến, nhưng lại không thỏa mãn như trong tưởng tượng, ở tạm trong ký túc xá vài ngày thì càng không có tâm trạng, trái lại còn nhớ những cái bận rộn đầu tắt mặt tối trước kia.
Dáng vẻ quen thuộc của Nguyễn Tương Nghi từ trước đều nay đều là đến trường quay hòa mình cùng với mọi người. Khi đến thời gian, cô ấy mang một ít đồ ngọt và đồ uống đã chuẩn bị trước đến đoàn phim, lấy được rất nhiều hảo cảm.
Nhân viên ở đây cùng nhận được phúc lợi này đều cảm khái, Biên Lê đúng thật là bị vị đội trưởng này cho quả đau đến tận xương tủy rồi.
Lúc nhân viên đó nói câu này, tất cả mọi người đều không quay phim mà đang lác đác nghỉ ngơi ở xung quanh. Biên Lê cảm nhận được rõ ràng ánh mắt rừng rực của Hạ Vân Tỉnh.
Ánh mắt kia trắng trợn không kiêng dè vừa trực tiếp lại vừa bình thản, như thể là đang nói rằng anh mới là người khiến cô đau đến tận xương tủy.
Nhưng xét thấy biểu hiện bất lương tối qua của anh thì Biên Lê cảm thấy cô nên giả như không thấy gì cả, thế là cô bỏ qua ánh mắt sang một bên, tỏ vẻ bình tĩnh.
Quá trình quay phim trong đoàn diễn ra rất nhanh. Nội dung kịch bản thì đã quay được một nửa, vài ngày nữa toàn bộ đoàn phim đều phải ra nước ngoài, đi đến Praha, nơi đó là địa điểm chính để quay phim, cũng là nơi tiến triển mới của tình cảm nam nữ chính sau khi đã rõ ràng ở trong phim.
Lúc Nguyễn Tương Nghi đến thì sự náo nhiệt trong đoàn phim đã không còn. Đến khi các diễn viên chính bọn họ vào chỗ, chính thức bắt đầu quay phim thì cô ấy đứng ở một bên, thích thú quan sát, như hòa thành một thể với phim trường.
Chỉ là không biết một đám người này chẳng hẹn chẳng hò, sau khi kết thúc quay phim vào buổi sáng, đến lúc chiều gần chạng vạng tối thì trong đoàn phim lại nghênh đón một đám người tới thăm, là hai thành viên khác của ACE – Ninh Tiết Sơ và Hà Hú Dĩ.
Lúc hai người này đến, Biên Lê đang đùa với Hạ Vân Tỉnh, hai người đều rất chăm chú không hề phân tâm. Ninh Tiết Sơ vốn muốn khịa khà nhưng thấy thế cũng đành phải nhịn xuống.
Nhân viên trong đoàn làm phim có rất nhiều cô gái tầm tuổi hai mươi, trông thấy ACE tụ hội ở đây thì không thể giấu nổi những tiếng kinh hô truyền đến hết đợt này tới đợt khác. Ở phim trường không được quay hình và chụp ảnh vì đoàn làm phim sợ rằng rò rỉ nhiều quá sẽ không tốt, vì không dám phạm phải nội quy cứng ngắc của đoàn phim nên mấy cô gái ấy chỉ đăng vài dòng trạng thái thở than lên trên Weibo của mình.
[Nụ hôn của giây tiếp theo tiểu Hoàng của tổ ánh sáng]: Xỉu, không ngờ có thể chứng kiến dáng vẻ cả ba người ACE tề tựu trong đoàn phim, có chết cũng không tiếc. Cái này tương đương với việc giành được vé vip của hàng ghế trước trong buổi concert ấy a a a a!!
[Nụ hôn của giây tiếp theo Tiểu Hồng của tổ chụp ảnh]: Các anh trai đến thăm nom, thật sự là đẹp trai đến độ chân mị không khép lại được, nhan sắc ba trăm sáu mươi độ không góc chết, fan cứng của Hà lạnh lùng quá mãn nguyện rồi!
[Nụ hôn của giây tiếp theo Tiểu Thông của tổ phát điên]: Mị nguyện làm cẩu cho anh Tỉnh vô điều kiện, hôm nay nhìn thấy Ninh Cẩu chân thật, mị cười muốn chết mất, anh ấy hài lắm, đụng phải Nguyễn Nguyễn của Gemini thì hai người y như mấy đứa trẻ con cãi nhau ở vườn trẻ.
Vì các nhân viên đều để tên đoàn phim đằng trước, cũng đã tiến hành xác thực tên thật nên người hâm hộ đã nhanh chóng tìm đến tận cửa:
“Thật chẳng dễ dàng gì, lâu lắm rồi không cùng tham gia một hoạt động, tiếc là không có ảnh chụp, ACE toàn năng!”
“Tình cảm thật là tốt, vả mặt anti ba ba ba!”
“Sáng thấy nhà bên là mị biết Nguyễn Nguyễn đi rồi, thế mà lại chẳng ngờ còn đột nhiên chạm mặt, Ninh Tiết Sơ anh không biết xấu hổ à, anh lại đi cãi nhau với con gái nhà người ta!! Mị không có idol như anh! #Hành vi của thần tượng, tự làm tự chịu, không liên quan đến mị#
Cái chuyện cãi nhau này danh xứng với thực, nhưng nếu cứng rắn cho rằng đấy là cãi vã nhỏ thì đó cũng là do Nguyễn Tương Nghi đơn phương đàn áp.
“Sao cô lại ở đây?” Ninh Tiết Sơ khổ sở lắm mới kết thúc lịch trình bận rộn, vốn muốn bản thân được một mình nghỉ ngơi, nhưng kế hoạch thì chẳng bao giờ đuổi kịp sự thay đổi.
“Anh hỏi tôi á tôi còn chưa hỏi anh kìa, anh lại có chuyện gì thế?” Nguyễn Tương Nghi nghiêng người ngồi ở ghế nằm dùng để nghỉ ngơi, nghi hoặc hỏi anh ta.
“Tôi muốn tới thì tới, đào đâu ra lắm câu hỏi thế, còn chẳng phải là vì Hà Hú Dĩ cứ nhất quyết kéo tôi đến đây hôm nay à.” Mới đầu anh ta còn do dự, nhưng nam nữ chính của bộ phim này anh ta đều biết, thêm cái nữa là đã rất rất lâu rồi không gặp Phì Phì, nên bèn đồng ý đề nghị này.
Nguyễn Tương Nghi nghe thấy thế thì không nén được ánh mắt hướng về phía Hà Hú Dĩ đang phiêu đứng ở bên cạnh. Hà Hú Dĩ cũng ngây người nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau va trên không trung, Nguyễn Tương Nghi bại trận trước, bèn dời ánh mắt đi chỗ khác.
Ninh Tiết Sơ vẫn còn ở bên cạnh léo nhéo: “Hôm nay tôi muốn tới thăm lão đại tôi một phen, mục đích cũng rõ ràng giống như cô đấy.”
Cô ấy ho nhẹ: “Thôi đi, càng nhấn mạnh thì càng chột dạ, anh cứ nói thẳng ra là anh muốn tới nhìn Phì Phì thì không được à, kéo lão đại của anh làm cái gì.”
“Được thôi, tôi thừa nhận, tôi cứ thừa nhận đấy, sao nào, cô có ý kiến à?”
“Không cần phải hỏi lại để thể hiện cái vẻ vàng thật không sợ lửa của mình đâu, anh cũng sắp năm mươi bẻ đôi rồi mà cả ngày sống như đứa con nít ấy.”
“… Năm mươi bẻ đôi?? Cô nói cái gì cơ, ai năm mươi bẻ đôi!!” Ninh Tiết Sơ vừa nói vừa định xông lên trước một bước nhưng lại bị Hà Hú Dĩ ngăn lại.
Anh ta bực bội hét lên, siết nắm tay: “Chê tôi già chứ gì, rõ ràng tôi mới 22, 21 hoa xuân thôi, cô có hiểu không?”
“Tôi lớn hơn anh.” Nguyễn Tương Nghi nói ra một câu sâu xa như thế.
Ninh Tiết Sơ nghẹn lời, cảm thấy lúc này công kích tuổi của con gái thì kiểu gì cũng không phải là nam tử hán, nên anh ta hậm hực một câu: “Lớn hơn tôi thì làm sao, lớn tuổi hơn tôi thì tối hôm qua chơi PUBG còn cáo bận ư.”
Nói xong anh ta sải bước chân dài, đi thẳng sang bên cạnh: “Thiệt đúng là, tôi đi tìm Phì Phì.”
Nguyễn Tương Nghi cảm thấy Ninh Tiết Sơ dễ bị bắt nạt quá, khi cô vung tay thì trước mắt có người tiến đến, một vùng bóng đen phủ lên người cô.
Hà Hú Dĩ híp mắt nhìn cô, giọng điệu không đoán ra được tâm trạng thế nào: “Tối hôm qua em chơi PUBG với người khác?”
Nguyễn Tương Nghi: “…”
Nhiệm vụ hôm nay không nặng lắm, cảnh của nam nữ chính không nhiều mà của vai phụ chiếm nhiều hơn.
Lúc cả vai chính và vai phụ quay xong, Biên Lê nghe thấy tiếng đạo diễn đánh phách nói “cắt” thì liền vội vàng chuồn đi. Nhưng mà cái kế hoạch chuồn đi này không được thành công, đạo diễn tìm cô có việc nên vẫy tay với cô, gọi cô bảo rằng có chuyện muốn hỏi.
Hạ Vân Tỉnh yên vị ở nguyên chỗ đợi Biên Lê, muốn đi cùng cô.
Khi anh buồn chán, cũng chỉ thích lơ đễnh, không thì chơi điện thoại. Lúc này, đôi chân dài của anh đứng thong dong rồi hơi cúi đầu, ánh mắt buông thõng nhìn về nơi cách đây không xa.
Trong khi ấy luôn có nhân viên bận rộn đi tới đi lui.
Cũng không lâu lắm thì có người đến gần bên, anh vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
“Anh Vân Tỉnh, em là thợ trang điểm mới tới, anh cần trang điểm thêm ư?” Khuôn mặt cô gái đó đỏ lên, dịu dàng hỏi anh.
Hạ Vân Tỉnh cau mày, ngả người ra sau.
Cô gái kia thấy tâm trạng anh thay đổi nên hơi sợ, nhưng giọng điệu lại càng dịu hơn, tiếp tục hỏi anh: “Lớp trang điểm của anh cần dặm lại không?”
Hạ Vân Tỉnh đã tỏ rõ trước rồi, không muốn để ý đến thái độ của cô ta, nhưng không biết cái cô gái này thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, anh có đội trang điểm riêng, đều là người lão làng của Nhất Thiên, nên chuyện dặm lớp trang điểm này vốn chẳng tới phiên người khác.
Anh không cần, cũng chưa từng dùng ai trừ đội trang điểm của mình.
“Không cần.” Quay phim chứ đâu phải biểu diễn trên sân khấu, không cần phối hợp với chủ đề của sân khấu mà đi trang điểm đậm như vậy, nên lần này anh không mang đội trang điểm của mình đến, bình thường toàn để mặt mộc ra sân.
Cô gái kia trông có vẻ ảo não vô cùng, cũng rất ủ rũ, tiếp tục hỏi anh: “Thật sự không cần sao? Em xem anh…”
“Cô có hiểu quy củ không thế?” Hạ Vân Tỉnh lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi không cần bất kỳ người nào cả.”
Trong đoàn phim tuy cũng có nhân viên mê anh, nhưng cũng biết anh cao ngạo xa cách đã quen nên đều thức thời mà không tới gần anh. Hạ Vân Tỉnh vốn thích yên tĩch, không có ai làm phiền thế này lại càng tốt.
Nếu không phải chờ Biên Lê ở chỗ này thì anh đã sớm lạnh lùng không nói gì rồi.”
Cô gái kia cắn môi, điệu bộ như sắp khóc, thấp giọng nói câu “xin lỗi” xong thì vội vàng chạy đi.
Hạ Vân Tỉnh uể oải ngước mắt lên, vừa hay bắt được ánh mắt thẳng tắp bay đến của Biên Lê.
Không biết cô nàng đã nói chuyện với đạo diễn xong từ khi nào mà cứ đứng ở một bên, nhìn anh ở bên này không chớp mắt một lúc, cũng không nói năng gì, trầm lặng như một con búp bê sứ dễ vỡ.
Nhưng càng yên lặng thì lại càng giống như gió êm trước bão, tuy không có sóng nhưng ẩn nơi sâu thăm thẳm là dòng xoáy vô tận.
Hạ Vân Tỉnh không biết cô bị làm sao, thần kinh chợt căng cứng, vừa định gọi cô thì nhìn thấy Biên Lê nhanh chóng đi tới rồi trực tiếp vượt qua anh, đến đầu cũng không ngoái lại.
Hạ Vân Tỉnh giữa cơn ngơi nghỉ vội theo sát cô, cô gái nhỏ đi trước cách anh vài bước, lúc bước ra khỏi phòng dàn cảnh không để ý có một bậc thang nhô cao, nên chân hơi bị vấp một chút.
Anh nhanh tay lẹ mắt, chạy lên đưa tay phải ra đỡ cô. Sau khi Biên Lê được nâng dậy ổn định thì nhỏ giọng nói câu “Không cần đỡ em”, rồi cắm đầu chạy đến chỗ Nguyễn Tương Nghi.
Dáng vẻ này của cô nàng rất đỗi quen thuộc, cực kỳ giống với độ dạng trốn tránh anh lúc trước, vừa lạnh nhạt vừa khách khí.
Đây là đã thay đổi so với quá khứ, mà đa phần thì là biểu hiện của việc náo loạn hờn dỗi. Nhưng từ khi hai người ở bên nhau, nói là như keo sơn cũng không đủ, phải là cô rất dính anh nhưng hôm nay lại hoàn toàn không bình thường.
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, cảm thấy buổi tối vẫn nên nói chuyện, túm lấy cô hỏi cho rõ ràng.
Chẳng lẽ cái yêu cầu tối hôm qua anh đưa ra quá mức thô lỗ?
Hạ Vân Tỉnh còn đang suy tư miên man thì Ninh Tiết Sơ đã gãi đầu đi đến: “Sao thế, vừa nãy chào hỏi Phì Phì mà nó cũng không để ý đến em, mặt thì nhăn, như kiểu giận thành cá nóc ấy, anh chọc nó ư?”
Hạ Vân Tỉnh thờ ơ liếc anh ta, nhấc chân đi theo hướng bên kia.
“Hẳn là vì hai người các anh không hợp nhau, phối hợp không ổn.”
Hạ Vân Tỉnh khẽ giễu cợt một tiếng: “Không hợp nhau?”
Hai người có hợp hay không, anh rõ hơn bất cứ một ai.
Đương nhiên đáp án là vô cùng hợp.
Ninh Tiết Sơ nghe thấy Hạ Vân Tỉnh đáp lại thật, “Đúng thế, vai chính đổi cho em là quá dư sức.”
“Cậu nằm mơ đi.” Hạ Vân Tỉnh lạnh lùng đáp một câu, tránh cánh tay đưa của Ninh Tiết Sơ.
Thu dọn dọn dẹp một hồi, mấy thanh niên trẻ tuổi tất nhiên sẽ tụ tập đi ăn cơm tối với nhau.
Đạo diễn cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, hồi trước bắt chẹt nghiêm ngặt nên đúng thực là chưa cho người ta cơ hội để thở. Buổi quay hôm nay kết thúc sớm lại thấy mấy người đến thăm nên rất vui vẻ mà cho đi.
Một đám cũng chẳng đi đâu cả bèn chọn nhà hàng xoay trên tầng hai của khách sạn đoàn phim, ở đấy có phòng riêng nhỏ, có thể gọi đồ ăn thoải mái, thi thoảng đoàn phim tổ chức liên hoan ở đây còn có cả ưu đãi.
Vì là đến thăm ban nên Ninh Tiết Sơ la hét nằng nặc đòi để Hạ Vân Tỉnh thanh toán, người kí nâng nửa mí mắt lên coi như là đồng ý.
Mới đầu Nguyễn Tương Nghi rất xấu hổ khi ăn cơm với ACE nhưng thấy Biên Lê không có bất kỳ biểu hiện không thích ứng nào nên cô ấy cũng liền thả lỏng.
Trước đây từng có quan hệ qua lại mà gần đây nhất là cùng nhau chơi game nên Nguyễn Tương Nghi khá là thân thiết với bọn họ nên cái suy nghĩ do dự chỉ ở trong nháy mắt đã bay biến.
Cô chần chừ cũng vì có lý do, chính là vì Hạ Vân Tỉnh. Cô hoàn toàn không thân không quen đối phương, thoạt trông không ngốc như Ninh Tiết Sơ, cả người vô cùng lạnh lùng, lại còn xa cách vạn dặm, như có gai nhọn vậy.
Nhưng trái ngược lại là Biên Lê, ngồi xuống rồi mở bọc dụng cụ ăn uống cũng là Hạ Vân Tỉnh giúp cô xé, cô cũng không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên gì.
Nếu như chỉ là nam nữ chính rèn sự ăn ý thì cái cảm giác vô hình giữa hai người lại chẳng thể lừa được ai.
Mọi chuyện nho nhỏ xâu thành một chuỗi, Nguyễn Tương Nghi chợt nhớ tới tình cảnh Biên Lê cầm áo khoác của Hạ Vân Tỉnh bảo rằng phải trả lại.
Cô vẫn còn đang cố nhớ lại những chuyện vụn vặn trước đây thì Ninh Tiết Sơ tùy tiện nói chen vào: “Này Chân Ngắn, sao không mở bát ra?”
Thức ăn đã dọn ra và có thể ăn từ lâu rồi, chỉ có Nguyễn Tương Nghi vẫn bất động như núi thôi. Cơ mà anh ta nói thế nhưng lại hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Hà Hú Dĩ đang định đuỗi tay sang thì thấy Nguyễn Tương Nghi nhanh chóng xé vỏ bao bên ngoài.
“Còn gọi Chân Ngắn nữa, tôi sẽ đánh gãy chân tay anh.” Nguyễn Tương Nghi cười rất đỗi dịu dàng rồi nói thêm: “Cái loại có chân thứ ba kia ạ.”
Tất cả mọi người ở đây đều rơi vào trầm lặng, chỉ có mình Ninh Tiết Sơ là kịp có phản ứng, sắc mặt lập tức đỏ lựng.
Nguyễn Tương Nghi thấy thế thì thoáng kinh ngạc: “Anh trong sáng thế cơ à?”
Biên Lê cũng nhìn sang, vừa nãy cô vẫn cứ cò cưa với Hạ Vân Tỉnh, anh gắp đồ ăn cho cô thì cô lại hờn dỗi gắp trở lại, về sau thấy tốc độ tay của Hạ Vân Tỉnh còn nhanh hơn cô nên chiêu này hoàn toàn không có tác dụng.
Cô liền thành anh gắp cái gì thì cô cũng gắp cho anh cái đấy. Hai người cùng không ăn mà cứ gắp qua gắp lại nên bát của hai người đã bị chất đầy.
Biên Lê nghe thấy câu nói kia của Nguyễn Nguyễn thì vốn muốn nghe câu đáp lại của Ninh Tiết Sơ nhưng sau khi cô nhìn thấy vành tai đỏ đến độ sắp nổ của anh Ninh thì chợt thấy mới lạ. Cô chưa bao thấy kẻ hay bày mưu nghĩ kế như anh Ninh lại có lúc xấu hổ như vậy.
“Đơn thuần chứ, đương nhiên là đơn thuần rồi, tôi rõ ràng là người trong sáng mà.” Một lúc lâu sau Ninh Tiết Sơ mới thốt ra được một câu như thế.
Nguyễn Tương Nghi bật cười: “Không phải anh vẫn là chim non đấy chứ?”
Điều mọi người không ngờ tới chính là thần sắc Ninh Tiết Sơ nén lại một lúc rồi gần như là rặn mấy chữ từ trong kẽ răng ra: “Thì làm sao.”
“Không sao cả, rất bình thường.” Nguyễn Tương Nghi gật đầu, rồi xong thì bắt đầu ăn cơm.
Nhưng mà cô ấy càng nói như thế thì Ninh Tiết Sơ lại càng nhận ra mình bị xem thường.
Mà là một người đàn ông thì không thể bị xem thường.
Thế là anh ta quyết định nói ra sự thật kéo hết cả các thành viên trong nhóm xuống nước.
Đời tư cá nhân của ACE cực kỳ sạch sẽ, anti đều không đào ra được, dù sao Ninh Tiết Sơ vẫn chưa thấy hai vị kia nói có bạn gái bao giờ, hồi trước anh ta cũng tò mò mà đi nghe ngóng tình sử một phen nhưng đáp án của hai người đấy đều trống không.
“Đương nhiên bình thường, cái người cạnh cô cũng giống y hệt tôi, cũng thế đấy.” Ninh Tiết Sơ khẽ ho khan hai tiếng, chuyển ngay mũi nhọn về phía Hà Hú Dĩ.
Bên mặt lãnh đạm của Hà Hú Dĩ ẩn trong ánh sáng lờ mờ của phòng riêng, anh ta vốn đang vùi thấp đầu liếc nhìn người bên trái nhưng sau khi bị điểm tên thì phóng thẳng ánh mắt nhìn Ninh Tiết Sơ, bực bội đáp: “Cậu cho rằng giống cậu hết hả? Quản lắm thế.”
Hiển nhiên là Ninh Tiết Sơ rất ngạc nhiên: “Thôi đi, lúc ngủ anh thích ôm con búp bê tồi tàn em đều rõ hết, ở cái mặt đấy của anh em còn chẳng rõ ư? Em có thể kể rõ trước đấy! Cô nương năm ngón (*) không tính!
(*) Từ lóng trên mạng, ám chỉ bàn tay của chúng ta, bàn tay gánh vác nhiệm vụ quan trọng.
Anh ta càng nói càng quá phận, Biên Lê nghe xong liền vô dụng mà bị nghẹn, cổ họng thì nông nên bị sặc ngay rồi ho lên.
Hạ Vân Tỉnh vội đưa tay ra, ngồi ở bên cạnh vuốt lưng cho cô để nhuận khí.
Ninh Tiết Sơ đời nào chịu thôi, nhắm ngay mũi nhọn lớn nhất vào Hạ Vân Tỉnh.
“Lão đại cũng chúng tôi cũng thể, có biết là anh ấy ở trong giới nhóm nhạc nam chúng tôi có biệt danh gì không? King lãnh đạm, nghe thấy chưa, ngầu không.”
Sau khi nhắm trúng hết xong, Ninh Tiết Sơ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, vùi đầu ăn uống vui vẻ, nói lâu quá nên anh ta cũng đói rồi.
Hạ Vân Tỉnh nghe thế nhưng không đáp lại, một lòng một dạ của anh đều đặt hết lên người Biên Lê, rót cho cô cốc nước ấm xong thì đưa thẳng đến trước mặt cô.
“Em không ho nữa...” Biên Lê đẩy cái cốc của anh ra.
“Uống vào sẽ dễ chịu hơn.” Anh nhẹ nhàng nói.
Biên Lê nhớ tới hình ảnh mới trông thấy nên vốn định không muốn uống, nhưng thấy ánh mắt hiện rõ tâm trạng lo lắng của Hạ Vân Tỉnh thì cô ngẩn người một lát rồi vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
Đoạn sau của bầu không khí cũng rất kỳ quặc, tạo thành hai vòng tròn sáng loáng, phân biệt rõ ràng.
Ba người kia trò chuyện khá vui vẻ mà trái ngược lại với bên này là Hạ Vân Tỉnh đang nghịch ngón tay của Biên Lê dưới gầm bàn, nhưng cô không cho mà cứ lảng tránh anh. Anh vẫn kiên nhẫn nên hai người y như đang chơi trò trốn tìm.
Biên Lê còn tưởng vẫn có nhiều cái để chơi vì dù sao đạo diễn cho bọn họ kha khá thời gian. Nhưng sau khi ăn cơm xong thì cả ba người kia đã nhanh chóng đi mất.
Tâm trạng hôm nay của cô rất kém, chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
Phòng khách mà đoàn phim bao ở ngay tầng phía trên của nhà hàng, sau khi Hạ Vân Tỉnh quẹt thẻ xong thì hai người về phòng, người trước người sau đi trên hành lang.
Phòng của hai người nằm đối diện nhau, Biên Lê quay người đi trước, mở cửa mình ra, chân trước cô vừa mới mở được một khe cửa thì chân sau Hạ Vân Tỉnh đã bước vào.
Biên Lê trong lòng tức giận, đóng cửa lại, còn chưa đặt thẻ xuống đã nhéo một cái lên vòng eo cơ bắp của anh trước.
Hạ Vân Tỉnh siết chặt bàn tay nhỏ của cô, thuận thế đè cô lên ván cửa, hơi thở nóng rực sáp đến gần. Trong phòng không bật đèn nên tối mờ cả một vùng.
“Giận gì mà giận lâu thế?”
“Anh nói xem?” Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi lại.
“Tối qua nói đền anh gấp đôi?”
Biên Lê không ngờ anh lại nhắc tới cái này nên sau khi nói ra thì cô càng giận hơn.
Hạ Vân Tỉnh thấy không rằng không quở gì, bèn cắn một cái lên môi cô: “Không phải cái đấy ư? Vậy để anh đoán xem?”
Anh vùi bên cổ cô, cúi đầu dán cạnh lỗ tai: “Vì sao? Vì cái bạn nữ hôm nay ư?”
Hay lắm, anh chỉ giả vờ hồ đồ thôi.
“Rõ ràng là anh biết, vậy sao sau đấy không để ý đến em, anh cố ý có đúng không...” Biên Lê thấy hơi uất ức.
“Không nói với em anh cũng đoán được.” Hạ Vân Tỉnh thoáng chút bất lực, rõ ràng rằng người không quan tâm để ý là cô mới đúng.
Biên Lê khịt mũi: “Anh nói gì với người ta mà nói lâu thế?”
Hóa ra điểm mấu chốt là ở đây.
Hạ Vân Tỉnh ôm lấy cô: “Vì phải đợi em nên không không đi. Cô ta nói muốn trang điểm thêm cho anh nhưng đuổi cô ấy đi rồi, không có một câu thừa thãi nào cả.”
“Ồ...” Tiếng của Biên Lê dần dần nhỏ lại, “Vốn là muốn đêm nay phạt anh...”
“Nhưng không phải là em không muốn để ý đến anh đâu, em chỉ hơi giận thôi.” Biên Lê đưa tay ra ôm chặt anh, trong giọng điệu có chút áy náy.
“Không cần phải áy náy như thế, em luôn có thể như thế mà, có cái gì bất mãn, thì có thể thể hiện ra.”
Đúng là vì anh cho phép, vì anh dung túng, vì sự ngọt ngào như mật của anh thì cô mới có được sự chiều chuộng của anh.
Anh cam nguyện là đủ rồi. Sự bất bình đẳng trong tình yêu có quá nhiều, nào mấy ai đong đếm được.
Hai người lặng lẽ ôm nhau hồi lâu, trong bóng tối tĩnh lặng đột nhiên vang lên giọng nói của anh: “Hết giận rồi?”
“Ừm…”
“Vậy khoản bồi thường gấp đôi cho anh có tính nữa không?” Điệu cười thân mật của Hạ Vân Tỉnh vang lên bên tai cô.
“Anh nói xem…” Biên Lê hỏi ngược lại, rồi dịu dàng cọ anh.
“Không được lật lọng.” Giọng anh khàn khàn.
Hạ Vân Tỉnh dồn lực, bế thẳng cô lên, đi về phía sofa.
“Không đến giường ư?”
“Ừ, ở ngay đây.” Động tác của anh rất nhanh gọn, trút bỏ luôn quần áo ra.
Biên Lê hơi ngại ngùng, đây là phòng riêng của cô, cô thoáng cất một tiếng “ấy”.
Hạ Vân Tỉnh hôn lên chóp mũi của cô: “Có đồ không?”
Biên Lê ngẩn người rồi mới biết anh đang nói cái gì, chỉ bảo tủ đầu giường bảo: “Có…”
Hạ Vân Tỉnh khẽ cười hai tiếng: “Ngoan lắm.”
Biên Lê giữa cơn choáng váng nặng nề, không hiểu anh nói ngoan ở chỗ nào.
Anh bật ngọn đèn nhỏ, lấy đồ xong lại ôm cô vào lòng: “Khoảng thời gian này có nhớ anh không?”
Biên Lê mềm nhũn cả người, chỉ hừ hừ vài tiếng chứ không nói gì, anh thấy thế thì càng tăng thêm lực: “Nói đi, có nhớ anh không?”
Mái tóc đen của Hạ Vân Tỉnh hơi ướt, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Biên Lê cất tiếng nỉ non: “Nhớ…”
Nói một tiếng như thế còn chưa đủ, Biên Lê cảm thấy mình như bị khống chế rồi, có thể nói ra hàng nghìn hàng vạn lần thì tương lai sau này cô cũng không muốn thấy cái chữ đó nữa.
Dáng vẻ quen thuộc của Nguyễn Tương Nghi từ trước đều nay đều là đến trường quay hòa mình cùng với mọi người. Khi đến thời gian, cô ấy mang một ít đồ ngọt và đồ uống đã chuẩn bị trước đến đoàn phim, lấy được rất nhiều hảo cảm.
Nhân viên ở đây cùng nhận được phúc lợi này đều cảm khái, Biên Lê đúng thật là bị vị đội trưởng này cho quả đau đến tận xương tủy rồi.
Lúc nhân viên đó nói câu này, tất cả mọi người đều không quay phim mà đang lác đác nghỉ ngơi ở xung quanh. Biên Lê cảm nhận được rõ ràng ánh mắt rừng rực của Hạ Vân Tỉnh.
Ánh mắt kia trắng trợn không kiêng dè vừa trực tiếp lại vừa bình thản, như thể là đang nói rằng anh mới là người khiến cô đau đến tận xương tủy.
Nhưng xét thấy biểu hiện bất lương tối qua của anh thì Biên Lê cảm thấy cô nên giả như không thấy gì cả, thế là cô bỏ qua ánh mắt sang một bên, tỏ vẻ bình tĩnh.
Quá trình quay phim trong đoàn diễn ra rất nhanh. Nội dung kịch bản thì đã quay được một nửa, vài ngày nữa toàn bộ đoàn phim đều phải ra nước ngoài, đi đến Praha, nơi đó là địa điểm chính để quay phim, cũng là nơi tiến triển mới của tình cảm nam nữ chính sau khi đã rõ ràng ở trong phim.
Lúc Nguyễn Tương Nghi đến thì sự náo nhiệt trong đoàn phim đã không còn. Đến khi các diễn viên chính bọn họ vào chỗ, chính thức bắt đầu quay phim thì cô ấy đứng ở một bên, thích thú quan sát, như hòa thành một thể với phim trường.
Chỉ là không biết một đám người này chẳng hẹn chẳng hò, sau khi kết thúc quay phim vào buổi sáng, đến lúc chiều gần chạng vạng tối thì trong đoàn phim lại nghênh đón một đám người tới thăm, là hai thành viên khác của ACE – Ninh Tiết Sơ và Hà Hú Dĩ.
Lúc hai người này đến, Biên Lê đang đùa với Hạ Vân Tỉnh, hai người đều rất chăm chú không hề phân tâm. Ninh Tiết Sơ vốn muốn khịa khà nhưng thấy thế cũng đành phải nhịn xuống.
Nhân viên trong đoàn làm phim có rất nhiều cô gái tầm tuổi hai mươi, trông thấy ACE tụ hội ở đây thì không thể giấu nổi những tiếng kinh hô truyền đến hết đợt này tới đợt khác. Ở phim trường không được quay hình và chụp ảnh vì đoàn làm phim sợ rằng rò rỉ nhiều quá sẽ không tốt, vì không dám phạm phải nội quy cứng ngắc của đoàn phim nên mấy cô gái ấy chỉ đăng vài dòng trạng thái thở than lên trên Weibo của mình.
[Nụ hôn của giây tiếp theo tiểu Hoàng của tổ ánh sáng]: Xỉu, không ngờ có thể chứng kiến dáng vẻ cả ba người ACE tề tựu trong đoàn phim, có chết cũng không tiếc. Cái này tương đương với việc giành được vé vip của hàng ghế trước trong buổi concert ấy a a a a!!
[Nụ hôn của giây tiếp theo Tiểu Hồng của tổ chụp ảnh]: Các anh trai đến thăm nom, thật sự là đẹp trai đến độ chân mị không khép lại được, nhan sắc ba trăm sáu mươi độ không góc chết, fan cứng của Hà lạnh lùng quá mãn nguyện rồi!
[Nụ hôn của giây tiếp theo Tiểu Thông của tổ phát điên]: Mị nguyện làm cẩu cho anh Tỉnh vô điều kiện, hôm nay nhìn thấy Ninh Cẩu chân thật, mị cười muốn chết mất, anh ấy hài lắm, đụng phải Nguyễn Nguyễn của Gemini thì hai người y như mấy đứa trẻ con cãi nhau ở vườn trẻ.
Vì các nhân viên đều để tên đoàn phim đằng trước, cũng đã tiến hành xác thực tên thật nên người hâm hộ đã nhanh chóng tìm đến tận cửa:
“Thật chẳng dễ dàng gì, lâu lắm rồi không cùng tham gia một hoạt động, tiếc là không có ảnh chụp, ACE toàn năng!”
“Tình cảm thật là tốt, vả mặt anti ba ba ba!”
“Sáng thấy nhà bên là mị biết Nguyễn Nguyễn đi rồi, thế mà lại chẳng ngờ còn đột nhiên chạm mặt, Ninh Tiết Sơ anh không biết xấu hổ à, anh lại đi cãi nhau với con gái nhà người ta!! Mị không có idol như anh! #Hành vi của thần tượng, tự làm tự chịu, không liên quan đến mị#
Cái chuyện cãi nhau này danh xứng với thực, nhưng nếu cứng rắn cho rằng đấy là cãi vã nhỏ thì đó cũng là do Nguyễn Tương Nghi đơn phương đàn áp.
“Sao cô lại ở đây?” Ninh Tiết Sơ khổ sở lắm mới kết thúc lịch trình bận rộn, vốn muốn bản thân được một mình nghỉ ngơi, nhưng kế hoạch thì chẳng bao giờ đuổi kịp sự thay đổi.
“Anh hỏi tôi á tôi còn chưa hỏi anh kìa, anh lại có chuyện gì thế?” Nguyễn Tương Nghi nghiêng người ngồi ở ghế nằm dùng để nghỉ ngơi, nghi hoặc hỏi anh ta.
“Tôi muốn tới thì tới, đào đâu ra lắm câu hỏi thế, còn chẳng phải là vì Hà Hú Dĩ cứ nhất quyết kéo tôi đến đây hôm nay à.” Mới đầu anh ta còn do dự, nhưng nam nữ chính của bộ phim này anh ta đều biết, thêm cái nữa là đã rất rất lâu rồi không gặp Phì Phì, nên bèn đồng ý đề nghị này.
Nguyễn Tương Nghi nghe thấy thế thì không nén được ánh mắt hướng về phía Hà Hú Dĩ đang phiêu đứng ở bên cạnh. Hà Hú Dĩ cũng ngây người nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau va trên không trung, Nguyễn Tương Nghi bại trận trước, bèn dời ánh mắt đi chỗ khác.
Ninh Tiết Sơ vẫn còn ở bên cạnh léo nhéo: “Hôm nay tôi muốn tới thăm lão đại tôi một phen, mục đích cũng rõ ràng giống như cô đấy.”
Cô ấy ho nhẹ: “Thôi đi, càng nhấn mạnh thì càng chột dạ, anh cứ nói thẳng ra là anh muốn tới nhìn Phì Phì thì không được à, kéo lão đại của anh làm cái gì.”
“Được thôi, tôi thừa nhận, tôi cứ thừa nhận đấy, sao nào, cô có ý kiến à?”
“Không cần phải hỏi lại để thể hiện cái vẻ vàng thật không sợ lửa của mình đâu, anh cũng sắp năm mươi bẻ đôi rồi mà cả ngày sống như đứa con nít ấy.”
“… Năm mươi bẻ đôi?? Cô nói cái gì cơ, ai năm mươi bẻ đôi!!” Ninh Tiết Sơ vừa nói vừa định xông lên trước một bước nhưng lại bị Hà Hú Dĩ ngăn lại.
Anh ta bực bội hét lên, siết nắm tay: “Chê tôi già chứ gì, rõ ràng tôi mới 22, 21 hoa xuân thôi, cô có hiểu không?”
“Tôi lớn hơn anh.” Nguyễn Tương Nghi nói ra một câu sâu xa như thế.
Ninh Tiết Sơ nghẹn lời, cảm thấy lúc này công kích tuổi của con gái thì kiểu gì cũng không phải là nam tử hán, nên anh ta hậm hực một câu: “Lớn hơn tôi thì làm sao, lớn tuổi hơn tôi thì tối hôm qua chơi PUBG còn cáo bận ư.”
Nói xong anh ta sải bước chân dài, đi thẳng sang bên cạnh: “Thiệt đúng là, tôi đi tìm Phì Phì.”
Nguyễn Tương Nghi cảm thấy Ninh Tiết Sơ dễ bị bắt nạt quá, khi cô vung tay thì trước mắt có người tiến đến, một vùng bóng đen phủ lên người cô.
Hà Hú Dĩ híp mắt nhìn cô, giọng điệu không đoán ra được tâm trạng thế nào: “Tối hôm qua em chơi PUBG với người khác?”
Nguyễn Tương Nghi: “…”
Nhiệm vụ hôm nay không nặng lắm, cảnh của nam nữ chính không nhiều mà của vai phụ chiếm nhiều hơn.
Lúc cả vai chính và vai phụ quay xong, Biên Lê nghe thấy tiếng đạo diễn đánh phách nói “cắt” thì liền vội vàng chuồn đi. Nhưng mà cái kế hoạch chuồn đi này không được thành công, đạo diễn tìm cô có việc nên vẫy tay với cô, gọi cô bảo rằng có chuyện muốn hỏi.
Hạ Vân Tỉnh yên vị ở nguyên chỗ đợi Biên Lê, muốn đi cùng cô.
Khi anh buồn chán, cũng chỉ thích lơ đễnh, không thì chơi điện thoại. Lúc này, đôi chân dài của anh đứng thong dong rồi hơi cúi đầu, ánh mắt buông thõng nhìn về nơi cách đây không xa.
Trong khi ấy luôn có nhân viên bận rộn đi tới đi lui.
Cũng không lâu lắm thì có người đến gần bên, anh vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
“Anh Vân Tỉnh, em là thợ trang điểm mới tới, anh cần trang điểm thêm ư?” Khuôn mặt cô gái đó đỏ lên, dịu dàng hỏi anh.
Hạ Vân Tỉnh cau mày, ngả người ra sau.
Cô gái kia thấy tâm trạng anh thay đổi nên hơi sợ, nhưng giọng điệu lại càng dịu hơn, tiếp tục hỏi anh: “Lớp trang điểm của anh cần dặm lại không?”
Hạ Vân Tỉnh đã tỏ rõ trước rồi, không muốn để ý đến thái độ của cô ta, nhưng không biết cái cô gái này thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, anh có đội trang điểm riêng, đều là người lão làng của Nhất Thiên, nên chuyện dặm lớp trang điểm này vốn chẳng tới phiên người khác.
Anh không cần, cũng chưa từng dùng ai trừ đội trang điểm của mình.
“Không cần.” Quay phim chứ đâu phải biểu diễn trên sân khấu, không cần phối hợp với chủ đề của sân khấu mà đi trang điểm đậm như vậy, nên lần này anh không mang đội trang điểm của mình đến, bình thường toàn để mặt mộc ra sân.
Cô gái kia trông có vẻ ảo não vô cùng, cũng rất ủ rũ, tiếp tục hỏi anh: “Thật sự không cần sao? Em xem anh…”
“Cô có hiểu quy củ không thế?” Hạ Vân Tỉnh lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi không cần bất kỳ người nào cả.”
Trong đoàn phim tuy cũng có nhân viên mê anh, nhưng cũng biết anh cao ngạo xa cách đã quen nên đều thức thời mà không tới gần anh. Hạ Vân Tỉnh vốn thích yên tĩch, không có ai làm phiền thế này lại càng tốt.
Nếu không phải chờ Biên Lê ở chỗ này thì anh đã sớm lạnh lùng không nói gì rồi.”
Cô gái kia cắn môi, điệu bộ như sắp khóc, thấp giọng nói câu “xin lỗi” xong thì vội vàng chạy đi.
Hạ Vân Tỉnh uể oải ngước mắt lên, vừa hay bắt được ánh mắt thẳng tắp bay đến của Biên Lê.
Không biết cô nàng đã nói chuyện với đạo diễn xong từ khi nào mà cứ đứng ở một bên, nhìn anh ở bên này không chớp mắt một lúc, cũng không nói năng gì, trầm lặng như một con búp bê sứ dễ vỡ.
Nhưng càng yên lặng thì lại càng giống như gió êm trước bão, tuy không có sóng nhưng ẩn nơi sâu thăm thẳm là dòng xoáy vô tận.
Hạ Vân Tỉnh không biết cô bị làm sao, thần kinh chợt căng cứng, vừa định gọi cô thì nhìn thấy Biên Lê nhanh chóng đi tới rồi trực tiếp vượt qua anh, đến đầu cũng không ngoái lại.
Hạ Vân Tỉnh giữa cơn ngơi nghỉ vội theo sát cô, cô gái nhỏ đi trước cách anh vài bước, lúc bước ra khỏi phòng dàn cảnh không để ý có một bậc thang nhô cao, nên chân hơi bị vấp một chút.
Anh nhanh tay lẹ mắt, chạy lên đưa tay phải ra đỡ cô. Sau khi Biên Lê được nâng dậy ổn định thì nhỏ giọng nói câu “Không cần đỡ em”, rồi cắm đầu chạy đến chỗ Nguyễn Tương Nghi.
Dáng vẻ này của cô nàng rất đỗi quen thuộc, cực kỳ giống với độ dạng trốn tránh anh lúc trước, vừa lạnh nhạt vừa khách khí.
Đây là đã thay đổi so với quá khứ, mà đa phần thì là biểu hiện của việc náo loạn hờn dỗi. Nhưng từ khi hai người ở bên nhau, nói là như keo sơn cũng không đủ, phải là cô rất dính anh nhưng hôm nay lại hoàn toàn không bình thường.
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, cảm thấy buổi tối vẫn nên nói chuyện, túm lấy cô hỏi cho rõ ràng.
Chẳng lẽ cái yêu cầu tối hôm qua anh đưa ra quá mức thô lỗ?
Hạ Vân Tỉnh còn đang suy tư miên man thì Ninh Tiết Sơ đã gãi đầu đi đến: “Sao thế, vừa nãy chào hỏi Phì Phì mà nó cũng không để ý đến em, mặt thì nhăn, như kiểu giận thành cá nóc ấy, anh chọc nó ư?”
Hạ Vân Tỉnh thờ ơ liếc anh ta, nhấc chân đi theo hướng bên kia.
“Hẳn là vì hai người các anh không hợp nhau, phối hợp không ổn.”
Hạ Vân Tỉnh khẽ giễu cợt một tiếng: “Không hợp nhau?”
Hai người có hợp hay không, anh rõ hơn bất cứ một ai.
Đương nhiên đáp án là vô cùng hợp.
Ninh Tiết Sơ nghe thấy Hạ Vân Tỉnh đáp lại thật, “Đúng thế, vai chính đổi cho em là quá dư sức.”
“Cậu nằm mơ đi.” Hạ Vân Tỉnh lạnh lùng đáp một câu, tránh cánh tay đưa của Ninh Tiết Sơ.
Thu dọn dọn dẹp một hồi, mấy thanh niên trẻ tuổi tất nhiên sẽ tụ tập đi ăn cơm tối với nhau.
Đạo diễn cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, hồi trước bắt chẹt nghiêm ngặt nên đúng thực là chưa cho người ta cơ hội để thở. Buổi quay hôm nay kết thúc sớm lại thấy mấy người đến thăm nên rất vui vẻ mà cho đi.
Một đám cũng chẳng đi đâu cả bèn chọn nhà hàng xoay trên tầng hai của khách sạn đoàn phim, ở đấy có phòng riêng nhỏ, có thể gọi đồ ăn thoải mái, thi thoảng đoàn phim tổ chức liên hoan ở đây còn có cả ưu đãi.
Vì là đến thăm ban nên Ninh Tiết Sơ la hét nằng nặc đòi để Hạ Vân Tỉnh thanh toán, người kí nâng nửa mí mắt lên coi như là đồng ý.
Mới đầu Nguyễn Tương Nghi rất xấu hổ khi ăn cơm với ACE nhưng thấy Biên Lê không có bất kỳ biểu hiện không thích ứng nào nên cô ấy cũng liền thả lỏng.
Trước đây từng có quan hệ qua lại mà gần đây nhất là cùng nhau chơi game nên Nguyễn Tương Nghi khá là thân thiết với bọn họ nên cái suy nghĩ do dự chỉ ở trong nháy mắt đã bay biến.
Cô chần chừ cũng vì có lý do, chính là vì Hạ Vân Tỉnh. Cô hoàn toàn không thân không quen đối phương, thoạt trông không ngốc như Ninh Tiết Sơ, cả người vô cùng lạnh lùng, lại còn xa cách vạn dặm, như có gai nhọn vậy.
Nhưng trái ngược lại là Biên Lê, ngồi xuống rồi mở bọc dụng cụ ăn uống cũng là Hạ Vân Tỉnh giúp cô xé, cô cũng không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên gì.
Nếu như chỉ là nam nữ chính rèn sự ăn ý thì cái cảm giác vô hình giữa hai người lại chẳng thể lừa được ai.
Mọi chuyện nho nhỏ xâu thành một chuỗi, Nguyễn Tương Nghi chợt nhớ tới tình cảnh Biên Lê cầm áo khoác của Hạ Vân Tỉnh bảo rằng phải trả lại.
Cô vẫn còn đang cố nhớ lại những chuyện vụn vặn trước đây thì Ninh Tiết Sơ tùy tiện nói chen vào: “Này Chân Ngắn, sao không mở bát ra?”
Thức ăn đã dọn ra và có thể ăn từ lâu rồi, chỉ có Nguyễn Tương Nghi vẫn bất động như núi thôi. Cơ mà anh ta nói thế nhưng lại hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Hà Hú Dĩ đang định đuỗi tay sang thì thấy Nguyễn Tương Nghi nhanh chóng xé vỏ bao bên ngoài.
“Còn gọi Chân Ngắn nữa, tôi sẽ đánh gãy chân tay anh.” Nguyễn Tương Nghi cười rất đỗi dịu dàng rồi nói thêm: “Cái loại có chân thứ ba kia ạ.”
Tất cả mọi người ở đây đều rơi vào trầm lặng, chỉ có mình Ninh Tiết Sơ là kịp có phản ứng, sắc mặt lập tức đỏ lựng.
Nguyễn Tương Nghi thấy thế thì thoáng kinh ngạc: “Anh trong sáng thế cơ à?”
Biên Lê cũng nhìn sang, vừa nãy cô vẫn cứ cò cưa với Hạ Vân Tỉnh, anh gắp đồ ăn cho cô thì cô lại hờn dỗi gắp trở lại, về sau thấy tốc độ tay của Hạ Vân Tỉnh còn nhanh hơn cô nên chiêu này hoàn toàn không có tác dụng.
Cô liền thành anh gắp cái gì thì cô cũng gắp cho anh cái đấy. Hai người cùng không ăn mà cứ gắp qua gắp lại nên bát của hai người đã bị chất đầy.
Biên Lê nghe thấy câu nói kia của Nguyễn Nguyễn thì vốn muốn nghe câu đáp lại của Ninh Tiết Sơ nhưng sau khi cô nhìn thấy vành tai đỏ đến độ sắp nổ của anh Ninh thì chợt thấy mới lạ. Cô chưa bao thấy kẻ hay bày mưu nghĩ kế như anh Ninh lại có lúc xấu hổ như vậy.
“Đơn thuần chứ, đương nhiên là đơn thuần rồi, tôi rõ ràng là người trong sáng mà.” Một lúc lâu sau Ninh Tiết Sơ mới thốt ra được một câu như thế.
Nguyễn Tương Nghi bật cười: “Không phải anh vẫn là chim non đấy chứ?”
Điều mọi người không ngờ tới chính là thần sắc Ninh Tiết Sơ nén lại một lúc rồi gần như là rặn mấy chữ từ trong kẽ răng ra: “Thì làm sao.”
“Không sao cả, rất bình thường.” Nguyễn Tương Nghi gật đầu, rồi xong thì bắt đầu ăn cơm.
Nhưng mà cô ấy càng nói như thế thì Ninh Tiết Sơ lại càng nhận ra mình bị xem thường.
Mà là một người đàn ông thì không thể bị xem thường.
Thế là anh ta quyết định nói ra sự thật kéo hết cả các thành viên trong nhóm xuống nước.
Đời tư cá nhân của ACE cực kỳ sạch sẽ, anti đều không đào ra được, dù sao Ninh Tiết Sơ vẫn chưa thấy hai vị kia nói có bạn gái bao giờ, hồi trước anh ta cũng tò mò mà đi nghe ngóng tình sử một phen nhưng đáp án của hai người đấy đều trống không.
“Đương nhiên bình thường, cái người cạnh cô cũng giống y hệt tôi, cũng thế đấy.” Ninh Tiết Sơ khẽ ho khan hai tiếng, chuyển ngay mũi nhọn về phía Hà Hú Dĩ.
Bên mặt lãnh đạm của Hà Hú Dĩ ẩn trong ánh sáng lờ mờ của phòng riêng, anh ta vốn đang vùi thấp đầu liếc nhìn người bên trái nhưng sau khi bị điểm tên thì phóng thẳng ánh mắt nhìn Ninh Tiết Sơ, bực bội đáp: “Cậu cho rằng giống cậu hết hả? Quản lắm thế.”
Hiển nhiên là Ninh Tiết Sơ rất ngạc nhiên: “Thôi đi, lúc ngủ anh thích ôm con búp bê tồi tàn em đều rõ hết, ở cái mặt đấy của anh em còn chẳng rõ ư? Em có thể kể rõ trước đấy! Cô nương năm ngón (*) không tính!
(*) Từ lóng trên mạng, ám chỉ bàn tay của chúng ta, bàn tay gánh vác nhiệm vụ quan trọng.
Anh ta càng nói càng quá phận, Biên Lê nghe xong liền vô dụng mà bị nghẹn, cổ họng thì nông nên bị sặc ngay rồi ho lên.
Hạ Vân Tỉnh vội đưa tay ra, ngồi ở bên cạnh vuốt lưng cho cô để nhuận khí.
Ninh Tiết Sơ đời nào chịu thôi, nhắm ngay mũi nhọn lớn nhất vào Hạ Vân Tỉnh.
“Lão đại cũng chúng tôi cũng thể, có biết là anh ấy ở trong giới nhóm nhạc nam chúng tôi có biệt danh gì không? King lãnh đạm, nghe thấy chưa, ngầu không.”
Sau khi nhắm trúng hết xong, Ninh Tiết Sơ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, vùi đầu ăn uống vui vẻ, nói lâu quá nên anh ta cũng đói rồi.
Hạ Vân Tỉnh nghe thế nhưng không đáp lại, một lòng một dạ của anh đều đặt hết lên người Biên Lê, rót cho cô cốc nước ấm xong thì đưa thẳng đến trước mặt cô.
“Em không ho nữa...” Biên Lê đẩy cái cốc của anh ra.
“Uống vào sẽ dễ chịu hơn.” Anh nhẹ nhàng nói.
Biên Lê nhớ tới hình ảnh mới trông thấy nên vốn định không muốn uống, nhưng thấy ánh mắt hiện rõ tâm trạng lo lắng của Hạ Vân Tỉnh thì cô ngẩn người một lát rồi vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
Đoạn sau của bầu không khí cũng rất kỳ quặc, tạo thành hai vòng tròn sáng loáng, phân biệt rõ ràng.
Ba người kia trò chuyện khá vui vẻ mà trái ngược lại với bên này là Hạ Vân Tỉnh đang nghịch ngón tay của Biên Lê dưới gầm bàn, nhưng cô không cho mà cứ lảng tránh anh. Anh vẫn kiên nhẫn nên hai người y như đang chơi trò trốn tìm.
Biên Lê còn tưởng vẫn có nhiều cái để chơi vì dù sao đạo diễn cho bọn họ kha khá thời gian. Nhưng sau khi ăn cơm xong thì cả ba người kia đã nhanh chóng đi mất.
Tâm trạng hôm nay của cô rất kém, chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
Phòng khách mà đoàn phim bao ở ngay tầng phía trên của nhà hàng, sau khi Hạ Vân Tỉnh quẹt thẻ xong thì hai người về phòng, người trước người sau đi trên hành lang.
Phòng của hai người nằm đối diện nhau, Biên Lê quay người đi trước, mở cửa mình ra, chân trước cô vừa mới mở được một khe cửa thì chân sau Hạ Vân Tỉnh đã bước vào.
Biên Lê trong lòng tức giận, đóng cửa lại, còn chưa đặt thẻ xuống đã nhéo một cái lên vòng eo cơ bắp của anh trước.
Hạ Vân Tỉnh siết chặt bàn tay nhỏ của cô, thuận thế đè cô lên ván cửa, hơi thở nóng rực sáp đến gần. Trong phòng không bật đèn nên tối mờ cả một vùng.
“Giận gì mà giận lâu thế?”
“Anh nói xem?” Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi lại.
“Tối qua nói đền anh gấp đôi?”
Biên Lê không ngờ anh lại nhắc tới cái này nên sau khi nói ra thì cô càng giận hơn.
Hạ Vân Tỉnh thấy không rằng không quở gì, bèn cắn một cái lên môi cô: “Không phải cái đấy ư? Vậy để anh đoán xem?”
Anh vùi bên cổ cô, cúi đầu dán cạnh lỗ tai: “Vì sao? Vì cái bạn nữ hôm nay ư?”
Hay lắm, anh chỉ giả vờ hồ đồ thôi.
“Rõ ràng là anh biết, vậy sao sau đấy không để ý đến em, anh cố ý có đúng không...” Biên Lê thấy hơi uất ức.
“Không nói với em anh cũng đoán được.” Hạ Vân Tỉnh thoáng chút bất lực, rõ ràng rằng người không quan tâm để ý là cô mới đúng.
Biên Lê khịt mũi: “Anh nói gì với người ta mà nói lâu thế?”
Hóa ra điểm mấu chốt là ở đây.
Hạ Vân Tỉnh ôm lấy cô: “Vì phải đợi em nên không không đi. Cô ta nói muốn trang điểm thêm cho anh nhưng đuổi cô ấy đi rồi, không có một câu thừa thãi nào cả.”
“Ồ...” Tiếng của Biên Lê dần dần nhỏ lại, “Vốn là muốn đêm nay phạt anh...”
“Nhưng không phải là em không muốn để ý đến anh đâu, em chỉ hơi giận thôi.” Biên Lê đưa tay ra ôm chặt anh, trong giọng điệu có chút áy náy.
“Không cần phải áy náy như thế, em luôn có thể như thế mà, có cái gì bất mãn, thì có thể thể hiện ra.”
Đúng là vì anh cho phép, vì anh dung túng, vì sự ngọt ngào như mật của anh thì cô mới có được sự chiều chuộng của anh.
Anh cam nguyện là đủ rồi. Sự bất bình đẳng trong tình yêu có quá nhiều, nào mấy ai đong đếm được.
Hai người lặng lẽ ôm nhau hồi lâu, trong bóng tối tĩnh lặng đột nhiên vang lên giọng nói của anh: “Hết giận rồi?”
“Ừm…”
“Vậy khoản bồi thường gấp đôi cho anh có tính nữa không?” Điệu cười thân mật của Hạ Vân Tỉnh vang lên bên tai cô.
“Anh nói xem…” Biên Lê hỏi ngược lại, rồi dịu dàng cọ anh.
“Không được lật lọng.” Giọng anh khàn khàn.
Hạ Vân Tỉnh dồn lực, bế thẳng cô lên, đi về phía sofa.
“Không đến giường ư?”
“Ừ, ở ngay đây.” Động tác của anh rất nhanh gọn, trút bỏ luôn quần áo ra.
Biên Lê hơi ngại ngùng, đây là phòng riêng của cô, cô thoáng cất một tiếng “ấy”.
Hạ Vân Tỉnh hôn lên chóp mũi của cô: “Có đồ không?”
Biên Lê ngẩn người rồi mới biết anh đang nói cái gì, chỉ bảo tủ đầu giường bảo: “Có…”
Hạ Vân Tỉnh khẽ cười hai tiếng: “Ngoan lắm.”
Biên Lê giữa cơn choáng váng nặng nề, không hiểu anh nói ngoan ở chỗ nào.
Anh bật ngọn đèn nhỏ, lấy đồ xong lại ôm cô vào lòng: “Khoảng thời gian này có nhớ anh không?”
Biên Lê mềm nhũn cả người, chỉ hừ hừ vài tiếng chứ không nói gì, anh thấy thế thì càng tăng thêm lực: “Nói đi, có nhớ anh không?”
Mái tóc đen của Hạ Vân Tỉnh hơi ướt, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Biên Lê cất tiếng nỉ non: “Nhớ…”
Nói một tiếng như thế còn chưa đủ, Biên Lê cảm thấy mình như bị khống chế rồi, có thể nói ra hàng nghìn hàng vạn lần thì tương lai sau này cô cũng không muốn thấy cái chữ đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.