Chương 85
Chấp Thông Nhất Căn
16/02/2024
Biên Lê dùng một tay cầm cái hộp vuông nhỏ kia, hơi hơi sững người.
Sữa bò trên khay đặt ngay bên cạnh tay cô, cái cốc mà Biên Lê đã uống vẫn còn tỏa ra hơi ấm còn dư lại, hơi ấm từ thành cốc truyền đến.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh lại trong nháy mắt --
Mẹ của cô... Tại sao! Lại có thể! Làm như vậy chứ!!!
Đúng lúc này, cánh cửa ở phía chếch đối diện từ từ mở ra, đèn trên hành lang cũng bật lên theo cảm ứng.
Hạ Vân Tỉnh đặt tay lên tay nắm cửa, nhìn về phía cô, tầm mắt không nghiêng không lệch định vị thẳng vào cô.
Nhìn dáng vẻ Biên Lê ngây người, anh nhíu mày: "Còn không mau qua đây đi?"
"À..." Biên Lê đáp lại một tiếng, chân cũng vô thức nhấc lên rồi đi qua, nhưng xúc cảm trên bàn tay lại chân thật.
Cô vội vàng lùi lại hai bước, bàn tay cũng theo đó mà vòng ra sau lưng.
Hạ Vân Tỉnh nhìn rõ hành động nhỏ của cô: "Em đang cầm cái gì trên tay thế?"
"Không... không có gì." Biên Lê phủ nhận ngay lập tức, kết quả nói năng ấp úng, lắp ba lắp bắp. Liên hệ với ánh mắt hốt hoảng không yên của cô, Hạ Vân Tỉnh thấy thế thì nảy sinh nghi ngờ trong lòng.
Anh sải bước chân dài đi tới, ba chân bốn cẳng đi đến bên cạnh Biên Lê, hơi nâng bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên.
Biên Lê trợn trừng hai mắt, bị động tác của Hạ Vân Tỉnh dọa cho giật mình.
Kết quả anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên chỗ giữa hai hàng chân mày của cô, xoa giữa mày đang cau chặt của cô để nó giãn ra: "Không có gì mà em lại cau mày à?"
Ban đầu, Biên Lê cứ tưởng là Hạ VÂn Tỉnh đã nhìn ra đầu mối gì, ai ngờ cũng chỉ có thế mà thôi.
Cô thở dài một hơi, nhanh chóng thấy thoải mái trở lại: "Tỉnh Tỉnh, đây là sữa bò, anh mau uống đi."
Nói xong, Biên Lê hất cái cằm xinh xắn về phía cái khay ở bên cạnh với vẻ oán giận, tỏ ý anh tự đi mà lấy.
Hạ Vân Tỉnh bước tới chỗ cô gần hơn, sau đó cúi người, thừa dịp lúc cô không chú ý, anh vòng tay ra sau lưng Biên Lê, dễ dàng lấy được món đồ mà Biên Lê đang giấu giếm.
Lòng bàn tay của Biên Lê trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo. Nhìn dáng vẻ Hạ Vân Tỉnh nheo mắt nhìn về phía cái hộp nhỏ, cô bất chấp: "A a a a a a anh nhìn cái gì vậy hả!"
Hạ Vân Tỉnh vuốt ve cái hộp nhỏ trong lòng bàn tay, tư thế nhàn hạ, anh dùng một tay lật qua lật lại, không biết nghĩ đến điều gì, nhưng tiếp theo đó thì nhướng mi mắt lên, hơi nhếch khóe môi: "Thảo nào lại bảo anh uống sữa bò."
...?
Hai chuyện này có liên hệ gì với nhau sao!
Biên Lê cảm thấy Hạ Vân Tỉnh lại hiểu sai ý rồi, vội vàng giải thích: "Cái này là do mẹ em bưng lên."
Hạ Vân Tỉnh nhíu mày, tất nhiên anh biết chứ, anh cũng không bị điếc, lúc nãy anh đã nghe thấy hết những âm thanh xuyên qua khe cửa đó rồi, cũng bao gồm một số thứ linh tinh kia.
Biên Lê thấy sắc mặt anh bình thường, chẳng khác gì lúc trước.
Tùy cơ ứng biến một phen, Biên Lê cảm thấy lúc này da mặt mình còn có thể dày hơn một chút nữa, vì vậy cô kiên nhẫn không bỏ qua chủ đề này: "Nhưng mà anh vẫn nên uống nhanh một chút đi."
Hạ Vân Tỉnh nghe xong lại chỉ cười khẽ: "Uống hết thì có được thưởng cái gì không?"
"Không có thưởng, chỉ có một Phì Phì bằng xương bằng thịt." Biên Lê hừ hai tiếng bằng mũi.
Hạ Vân Tỉnh nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ, lại còn bắt đầu quan sát bằng vẻ hứng thú hơn, đầu ngón tay rõ ràng gõ trên bề mặt nó.
Biên Lê nhìn dáng vẻ anh đang đắm chìm trong mê muội: "Làm gì đấy, anh chưa từng nhìn thấy... à?"
Nhìn nghiêm túc như vậy, cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Chưa nhìn thấy bao giờ." Hạ Vân Tỉnh trả lời gọn gàng lưu loát.
Anh dừng lại một chút, đủng đỉnh bổ sung thêm một câu: "Kích thước không phù hợp với anh."
"Của anh thì phải to hơn một chút." Dáng vẻ Hạ Vân Tỉnh uể oải, hai tay ôm vai, trực tiếp dựa nghiêng vào một bên tay nắm cửa. "Cho nên em hỏi cái gì?"
"Hả??!!"
"Sự hiểu biết của em về phương diện này của anh, chẳng phải là quá rõ rồi sao, không phải à?"
"..."
Không phải không phải không phải!!
Biên Lê điên cuồng nói thầm ở trong lòng.
Cô biết ngay mà! Hạ Vân Tỉnh ở trước mặt cô, mô-tơ tình yêu sẽ mãi mãi không dừng lại:)
Sau khi bị Hạ Vân Tỉnh kéo đến phòng anh, trước lúc bị chèn ép, Biên Lê đã nói ra chân tướng. Hạ Vân Tỉnh nghe xong, vẻ mặt bình thản: "Cho nên có gì phải lo lắng chứ?"
"Hả?"
"Ngay cả bác gái cũng đã ủng hộ chúng ta rồi, em còn không góp thêm một chút sức sao?" Anh cúi người đè xuống.
"Em có thể góp sức gì chứ?"
"Em nói đi nào bé cưng của anh?" Hạ Vân Tỉnh dẫn dắt từng bước, lúc mỗi một âm thanh đều nhuốm chút ít khát vọng muốn “yêu”, trầm thấp tựa như lướt qua đồ sứ một cách nặng nề: "Ngoan, làm giống như lúc trước vậy."
...
Chờ đến khi Biên Lê thở hổn hển trượt từ gối xuống, cả người đều đang run rẩy.
Sau khi Hạ Vân Tỉnh ăn no nê, kéo cái gối lót dưới người cô ra rồi cầm đi giặt sạch.
Mặc dù ga trải giường tránh được tai họa và lễ tẩy rửa, nhưng thùng rác thì không may mắn thế.
Những món đồ Hạ Vân Tỉnh mua trong siêu thị ngày hôm nay vừa hay có đất dụng võ. Hiện tại chúng đều bị bóc hết lớp đóng gói ban đầu, lẳng lặng nằm bên trong thùng rác.
"Thế mà em lại rất biết sai bảo người ta đấy." Hạ Vân Tỉnh sâu kín nhìn cô một cái, nhìn Biên Lê lộ ra ánh mắt quyến rũ, dáng vẻ nửa tựa vào tủ đầu giường, đôi mắt đen láy nhất thời giống như ngọn lửa.
Lúc cô như thế này, anh luôn không thể chống đỡ nổi.
Khi Biên Lê còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Vân Tỉnh đã ngóc đầu trở lại, dùng lý do rất hợp lý, rất đúng đắn: "Dù sao cũng phải dọn dẹp, vậy thì, làm thêm lần nữa đi."
Biên Lê: "..."
Vuốt ve an ủi một hồi, hai người rảnh rỗi, tựa đầu vào nhau để tán gẫu.
"Em cứ ngủ lại phòng anh như thế này sao?" Biên Lê móc móc ngón út của Hạ Vân Tỉnh.
"Ừ, em cũng có thể quay về phòng mình ngủ."
"Vậy à?"
"Anh đi cùng em."
"... À" Cho nên thế này thì có gì khác nhau chứ, bản chất vẫn y hệt nhau mà.
Hai người nằm một lúc, chủ đề nói chuyện cũng trên trời dưới biển.
Cô làm tổ trong chăn đệm, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi “tình yêu” nồng nàn, đêm khuya bên ngoài cửa sổ là một mảng tĩnh mịch.
Loại cảm giác này giống như mặt hồ không dậy sóng, gợn sóng lăn tăn từng vòng từng vòng.
May là Hạ Vân Tỉnh cũng chỉ xúc động như vậy mà thôi. Vẻ vẹn chỉ như vậy, trái tim anh giống như guồng nước liên tục vận hành dưới ánh nắng chiếu rọi, hơi nước bốc hơi trong không khí, mù mịt khắp nơi.
Nhưng người khác thì cảm thấy uể oải gấp bội, còn anh lại giống như rơi vào cơn mê say.
Biên Lê ngẫm nghĩ, không nhịn nổi bèn hỏi một câu: "Anh Vân Tỉnh, anh đã tổ chức nhiều buổi hòa nhạc như vậy rồi, bây giờ cũng đã tổ chức cả buổi hòa nhạc cá nhân, tiếp theo còn muốn làm gì nữa?"
"Thuận theo tự nhiên." Hạ Vân Tỉnh trả lời vắn tắt, ngược lại không phải là vì trả lời qua loa lấy lệ hay là không muốn trả lời.
Mà là bởi vì chính anh cũng có suy nghĩ như thế này.
"Vậy à." Biên Lê gật đầu như có điều suy nghĩ, thật ra với cái nhìn của cô, những thứ cô vừa nhắc tới đều là những đỉnh cao trong đời người rồi.
Dù sao thì, cuộc đời sự nghiệp của idol có rất nhiều thời điểm, vẫn cần phải dựa vào những thành quả này để chứng minh.
Biên Lê cũng không có ý định hỏi kế hoạch sau này của Hạ Vân Tỉnh, dù sao thì đi bước nào tính bước nấy. Anh làm chuyện gì cũng sẽ bày ra trong dòng chảy thời gian, Biên Lê vẫn luôn tin tưởng mù quáng và sùng bái về điểm này của anh.
Cô hỏi xong thì muốn đi ngủ, đầu cô gái nhỏ cứ gật gà gật gù, xem ra là buồn ngủ lắm rồi.
Hạ Vân Tỉnh thấy vậy, đỡ một bên đầu của cô: "Thật ra trong dự định cơ bản của anh vẫn luôn có em trong đó."
Biên Lê nghe lời nói trong lúc mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy khoan khoái không gì sánh nổi, cả người thoải mái giống như vừa có luồng điện chạy qua, nâng tay ôm chặt lấy Hạ Vân Tỉnh.
Cô lầm bà lầm bầm, giống như một con sâu róm bị bọc kín lại.
Đầu ngón tay như ngọc của Hạ Vân Tỉnh đùa bỡn hàng mi đen nhánh của cô gái nhỏ, chậm rãi lên tiếng: "Ví dụ như, phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi bé Phì Phì nhà anh."
Biên Lê nhắm hai mắt, nhưng vẫn còn ý thức để có thể đáp lại câu nói này trong mơ hồ: "Nhưng mà anh nằm thôi cũng có tiền vào tài khoản, đúng là chẳng có lòng gì."
"Ngày nào anh cũng cố gắng như vậy, lại còn nói anh không có lòng à?" Anh nhỏ giọng lên tiếng, trực tiếp chặn lời nói của cô quay ngược lại.
Biên Lê xoay người đưa lưng về phía anh, chê anh không ngừng đeo bám.
Trên thực tế, Hạ Vân Tỉnh cũng thật sự làm vậy. Anh dính sát vào cô, ôm lấy cô từ phía sau lưng.
Cả người Biên Lê đang vùi trong lòng anh, hạnh phúc tới độ sung sướng muốn thổi bong bóng, chính bản thân mình cũng không phát hiện ra sự nũng nịu trong giọng nói mình: "Tỉnh Tỉnh."
"Hửm?"
"Em hỏi anh một chuyện anh đừng giận nha."
"Em nói đi, anh nghe."
"Em muốn hỏi anh từ lâu lắm rồi, có một anh chàng X thần bí vẫn luôn xuất hiện và xem live stream ăn uống của em, có phải là anh không?"
"..."
Phía sau yên lặng một hồi lâu, lâu đến mức Biên Lê tưởng anh đã ngủ.
Biên Lê đã hoàn toàn không còn cảm thấy buồn ngủ, cô bất thình lình xoay người ở trong lòng anh, đối diện với Hạ Vân Tỉnh: "Tỉnh Tỉnh, sao lại không nói chuyện?"
Bàn tay nhỏ của cô thăm dò đi lên, vô ý lướt qua vành tai anh, cuối cùng lại có luồng nhiệt nóng như bốc hơi.
"Eo ôi... tai anh đỏ quá kìa."
Hạ Vân Tỉnh ngăn chặn động tác kế tiếp của cô, rốt cuộc cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự nguy hiểm và ý cảnh cáo: "Đừng lộn xộn, còn nói nữa, em có muốn ngày mai không xuống giường nổi không?"
Lần này là do Biên Lê nắm giữ mạch máu, quyền quyết định ở trong tay cô, cho nên cô không sợ.
"Cho nên anh thế này là ngầm thừa nhận hả?" Biên Lê tự mình nói tiếp, mái tóc cô cọ xát thành một nhúm bù xù ở trước khung xương gầy gò của anh: "Không ngờ anh si mê tới vậy luôn."
Không chỉ vành tai, mà cả gương mặt của Hạ Vân Tỉnh cũng hơi nóng lên. Ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ không những không che giấu được, ngược lại lúc này còn phóng đại sự luống cuống của anh.
Hạ Vân Tỉnh đè ấn cái đầu nhỏ hiếu kỳ của Biên Lê xuống: "Ngủ cho đàng hoàng."
Sáng sớm hôm sau, hot search lại bùng nổ.
Ban đầu, mẹ Biên không trông mong sẽ đợi được hai vị trẻ tuổi vào lúc sáng sớm như này, bà để cho bọn họ đủ không gian và thời gian.
Bà để phần bữa sáng cho hai người bọn họ rồi bắt đầu ăn sáng cùng bố Biên.
Mẹ Biên theo sát trào lưu làm fan mama, bà vào mạng lướt xem tin tức như thường lệ. Bà vừa nhấp vào xem hot search một cái thì đã phát hiện dòng đầu tiên đã thay đổi sang một dòng chữ mới.
Tất nhiên, nhân vật chính vẫn là Hạ Vân Tỉnh như cũ--
[Hạ Vân Tỉnh thần bí X lật bài rồi!]
Mẹ Biên tò mò bấm vào xem, kết quả lại thấy một bài đăng Weibo như sau --
[Hạ Vân Tỉnh: Tôi đã chia sẻ động thái của livestream, tài khoản "X" đặt mua 50000 bìa album cá nhân Gemini của Biên Lê, mọi người cùng đến mua album nào ~]
Sữa bò trên khay đặt ngay bên cạnh tay cô, cái cốc mà Biên Lê đã uống vẫn còn tỏa ra hơi ấm còn dư lại, hơi ấm từ thành cốc truyền đến.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh lại trong nháy mắt --
Mẹ của cô... Tại sao! Lại có thể! Làm như vậy chứ!!!
Đúng lúc này, cánh cửa ở phía chếch đối diện từ từ mở ra, đèn trên hành lang cũng bật lên theo cảm ứng.
Hạ Vân Tỉnh đặt tay lên tay nắm cửa, nhìn về phía cô, tầm mắt không nghiêng không lệch định vị thẳng vào cô.
Nhìn dáng vẻ Biên Lê ngây người, anh nhíu mày: "Còn không mau qua đây đi?"
"À..." Biên Lê đáp lại một tiếng, chân cũng vô thức nhấc lên rồi đi qua, nhưng xúc cảm trên bàn tay lại chân thật.
Cô vội vàng lùi lại hai bước, bàn tay cũng theo đó mà vòng ra sau lưng.
Hạ Vân Tỉnh nhìn rõ hành động nhỏ của cô: "Em đang cầm cái gì trên tay thế?"
"Không... không có gì." Biên Lê phủ nhận ngay lập tức, kết quả nói năng ấp úng, lắp ba lắp bắp. Liên hệ với ánh mắt hốt hoảng không yên của cô, Hạ Vân Tỉnh thấy thế thì nảy sinh nghi ngờ trong lòng.
Anh sải bước chân dài đi tới, ba chân bốn cẳng đi đến bên cạnh Biên Lê, hơi nâng bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên.
Biên Lê trợn trừng hai mắt, bị động tác của Hạ Vân Tỉnh dọa cho giật mình.
Kết quả anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên chỗ giữa hai hàng chân mày của cô, xoa giữa mày đang cau chặt của cô để nó giãn ra: "Không có gì mà em lại cau mày à?"
Ban đầu, Biên Lê cứ tưởng là Hạ VÂn Tỉnh đã nhìn ra đầu mối gì, ai ngờ cũng chỉ có thế mà thôi.
Cô thở dài một hơi, nhanh chóng thấy thoải mái trở lại: "Tỉnh Tỉnh, đây là sữa bò, anh mau uống đi."
Nói xong, Biên Lê hất cái cằm xinh xắn về phía cái khay ở bên cạnh với vẻ oán giận, tỏ ý anh tự đi mà lấy.
Hạ Vân Tỉnh bước tới chỗ cô gần hơn, sau đó cúi người, thừa dịp lúc cô không chú ý, anh vòng tay ra sau lưng Biên Lê, dễ dàng lấy được món đồ mà Biên Lê đang giấu giếm.
Lòng bàn tay của Biên Lê trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo. Nhìn dáng vẻ Hạ Vân Tỉnh nheo mắt nhìn về phía cái hộp nhỏ, cô bất chấp: "A a a a a a anh nhìn cái gì vậy hả!"
Hạ Vân Tỉnh vuốt ve cái hộp nhỏ trong lòng bàn tay, tư thế nhàn hạ, anh dùng một tay lật qua lật lại, không biết nghĩ đến điều gì, nhưng tiếp theo đó thì nhướng mi mắt lên, hơi nhếch khóe môi: "Thảo nào lại bảo anh uống sữa bò."
...?
Hai chuyện này có liên hệ gì với nhau sao!
Biên Lê cảm thấy Hạ Vân Tỉnh lại hiểu sai ý rồi, vội vàng giải thích: "Cái này là do mẹ em bưng lên."
Hạ Vân Tỉnh nhíu mày, tất nhiên anh biết chứ, anh cũng không bị điếc, lúc nãy anh đã nghe thấy hết những âm thanh xuyên qua khe cửa đó rồi, cũng bao gồm một số thứ linh tinh kia.
Biên Lê thấy sắc mặt anh bình thường, chẳng khác gì lúc trước.
Tùy cơ ứng biến một phen, Biên Lê cảm thấy lúc này da mặt mình còn có thể dày hơn một chút nữa, vì vậy cô kiên nhẫn không bỏ qua chủ đề này: "Nhưng mà anh vẫn nên uống nhanh một chút đi."
Hạ Vân Tỉnh nghe xong lại chỉ cười khẽ: "Uống hết thì có được thưởng cái gì không?"
"Không có thưởng, chỉ có một Phì Phì bằng xương bằng thịt." Biên Lê hừ hai tiếng bằng mũi.
Hạ Vân Tỉnh nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ, lại còn bắt đầu quan sát bằng vẻ hứng thú hơn, đầu ngón tay rõ ràng gõ trên bề mặt nó.
Biên Lê nhìn dáng vẻ anh đang đắm chìm trong mê muội: "Làm gì đấy, anh chưa từng nhìn thấy... à?"
Nhìn nghiêm túc như vậy, cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Chưa nhìn thấy bao giờ." Hạ Vân Tỉnh trả lời gọn gàng lưu loát.
Anh dừng lại một chút, đủng đỉnh bổ sung thêm một câu: "Kích thước không phù hợp với anh."
"Của anh thì phải to hơn một chút." Dáng vẻ Hạ Vân Tỉnh uể oải, hai tay ôm vai, trực tiếp dựa nghiêng vào một bên tay nắm cửa. "Cho nên em hỏi cái gì?"
"Hả??!!"
"Sự hiểu biết của em về phương diện này của anh, chẳng phải là quá rõ rồi sao, không phải à?"
"..."
Không phải không phải không phải!!
Biên Lê điên cuồng nói thầm ở trong lòng.
Cô biết ngay mà! Hạ Vân Tỉnh ở trước mặt cô, mô-tơ tình yêu sẽ mãi mãi không dừng lại:)
Sau khi bị Hạ Vân Tỉnh kéo đến phòng anh, trước lúc bị chèn ép, Biên Lê đã nói ra chân tướng. Hạ Vân Tỉnh nghe xong, vẻ mặt bình thản: "Cho nên có gì phải lo lắng chứ?"
"Hả?"
"Ngay cả bác gái cũng đã ủng hộ chúng ta rồi, em còn không góp thêm một chút sức sao?" Anh cúi người đè xuống.
"Em có thể góp sức gì chứ?"
"Em nói đi nào bé cưng của anh?" Hạ Vân Tỉnh dẫn dắt từng bước, lúc mỗi một âm thanh đều nhuốm chút ít khát vọng muốn “yêu”, trầm thấp tựa như lướt qua đồ sứ một cách nặng nề: "Ngoan, làm giống như lúc trước vậy."
...
Chờ đến khi Biên Lê thở hổn hển trượt từ gối xuống, cả người đều đang run rẩy.
Sau khi Hạ Vân Tỉnh ăn no nê, kéo cái gối lót dưới người cô ra rồi cầm đi giặt sạch.
Mặc dù ga trải giường tránh được tai họa và lễ tẩy rửa, nhưng thùng rác thì không may mắn thế.
Những món đồ Hạ Vân Tỉnh mua trong siêu thị ngày hôm nay vừa hay có đất dụng võ. Hiện tại chúng đều bị bóc hết lớp đóng gói ban đầu, lẳng lặng nằm bên trong thùng rác.
"Thế mà em lại rất biết sai bảo người ta đấy." Hạ Vân Tỉnh sâu kín nhìn cô một cái, nhìn Biên Lê lộ ra ánh mắt quyến rũ, dáng vẻ nửa tựa vào tủ đầu giường, đôi mắt đen láy nhất thời giống như ngọn lửa.
Lúc cô như thế này, anh luôn không thể chống đỡ nổi.
Khi Biên Lê còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Vân Tỉnh đã ngóc đầu trở lại, dùng lý do rất hợp lý, rất đúng đắn: "Dù sao cũng phải dọn dẹp, vậy thì, làm thêm lần nữa đi."
Biên Lê: "..."
Vuốt ve an ủi một hồi, hai người rảnh rỗi, tựa đầu vào nhau để tán gẫu.
"Em cứ ngủ lại phòng anh như thế này sao?" Biên Lê móc móc ngón út của Hạ Vân Tỉnh.
"Ừ, em cũng có thể quay về phòng mình ngủ."
"Vậy à?"
"Anh đi cùng em."
"... À" Cho nên thế này thì có gì khác nhau chứ, bản chất vẫn y hệt nhau mà.
Hai người nằm một lúc, chủ đề nói chuyện cũng trên trời dưới biển.
Cô làm tổ trong chăn đệm, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi “tình yêu” nồng nàn, đêm khuya bên ngoài cửa sổ là một mảng tĩnh mịch.
Loại cảm giác này giống như mặt hồ không dậy sóng, gợn sóng lăn tăn từng vòng từng vòng.
May là Hạ Vân Tỉnh cũng chỉ xúc động như vậy mà thôi. Vẻ vẹn chỉ như vậy, trái tim anh giống như guồng nước liên tục vận hành dưới ánh nắng chiếu rọi, hơi nước bốc hơi trong không khí, mù mịt khắp nơi.
Nhưng người khác thì cảm thấy uể oải gấp bội, còn anh lại giống như rơi vào cơn mê say.
Biên Lê ngẫm nghĩ, không nhịn nổi bèn hỏi một câu: "Anh Vân Tỉnh, anh đã tổ chức nhiều buổi hòa nhạc như vậy rồi, bây giờ cũng đã tổ chức cả buổi hòa nhạc cá nhân, tiếp theo còn muốn làm gì nữa?"
"Thuận theo tự nhiên." Hạ Vân Tỉnh trả lời vắn tắt, ngược lại không phải là vì trả lời qua loa lấy lệ hay là không muốn trả lời.
Mà là bởi vì chính anh cũng có suy nghĩ như thế này.
"Vậy à." Biên Lê gật đầu như có điều suy nghĩ, thật ra với cái nhìn của cô, những thứ cô vừa nhắc tới đều là những đỉnh cao trong đời người rồi.
Dù sao thì, cuộc đời sự nghiệp của idol có rất nhiều thời điểm, vẫn cần phải dựa vào những thành quả này để chứng minh.
Biên Lê cũng không có ý định hỏi kế hoạch sau này của Hạ Vân Tỉnh, dù sao thì đi bước nào tính bước nấy. Anh làm chuyện gì cũng sẽ bày ra trong dòng chảy thời gian, Biên Lê vẫn luôn tin tưởng mù quáng và sùng bái về điểm này của anh.
Cô hỏi xong thì muốn đi ngủ, đầu cô gái nhỏ cứ gật gà gật gù, xem ra là buồn ngủ lắm rồi.
Hạ Vân Tỉnh thấy vậy, đỡ một bên đầu của cô: "Thật ra trong dự định cơ bản của anh vẫn luôn có em trong đó."
Biên Lê nghe lời nói trong lúc mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy khoan khoái không gì sánh nổi, cả người thoải mái giống như vừa có luồng điện chạy qua, nâng tay ôm chặt lấy Hạ Vân Tỉnh.
Cô lầm bà lầm bầm, giống như một con sâu róm bị bọc kín lại.
Đầu ngón tay như ngọc của Hạ Vân Tỉnh đùa bỡn hàng mi đen nhánh của cô gái nhỏ, chậm rãi lên tiếng: "Ví dụ như, phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi bé Phì Phì nhà anh."
Biên Lê nhắm hai mắt, nhưng vẫn còn ý thức để có thể đáp lại câu nói này trong mơ hồ: "Nhưng mà anh nằm thôi cũng có tiền vào tài khoản, đúng là chẳng có lòng gì."
"Ngày nào anh cũng cố gắng như vậy, lại còn nói anh không có lòng à?" Anh nhỏ giọng lên tiếng, trực tiếp chặn lời nói của cô quay ngược lại.
Biên Lê xoay người đưa lưng về phía anh, chê anh không ngừng đeo bám.
Trên thực tế, Hạ Vân Tỉnh cũng thật sự làm vậy. Anh dính sát vào cô, ôm lấy cô từ phía sau lưng.
Cả người Biên Lê đang vùi trong lòng anh, hạnh phúc tới độ sung sướng muốn thổi bong bóng, chính bản thân mình cũng không phát hiện ra sự nũng nịu trong giọng nói mình: "Tỉnh Tỉnh."
"Hửm?"
"Em hỏi anh một chuyện anh đừng giận nha."
"Em nói đi, anh nghe."
"Em muốn hỏi anh từ lâu lắm rồi, có một anh chàng X thần bí vẫn luôn xuất hiện và xem live stream ăn uống của em, có phải là anh không?"
"..."
Phía sau yên lặng một hồi lâu, lâu đến mức Biên Lê tưởng anh đã ngủ.
Biên Lê đã hoàn toàn không còn cảm thấy buồn ngủ, cô bất thình lình xoay người ở trong lòng anh, đối diện với Hạ Vân Tỉnh: "Tỉnh Tỉnh, sao lại không nói chuyện?"
Bàn tay nhỏ của cô thăm dò đi lên, vô ý lướt qua vành tai anh, cuối cùng lại có luồng nhiệt nóng như bốc hơi.
"Eo ôi... tai anh đỏ quá kìa."
Hạ Vân Tỉnh ngăn chặn động tác kế tiếp của cô, rốt cuộc cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự nguy hiểm và ý cảnh cáo: "Đừng lộn xộn, còn nói nữa, em có muốn ngày mai không xuống giường nổi không?"
Lần này là do Biên Lê nắm giữ mạch máu, quyền quyết định ở trong tay cô, cho nên cô không sợ.
"Cho nên anh thế này là ngầm thừa nhận hả?" Biên Lê tự mình nói tiếp, mái tóc cô cọ xát thành một nhúm bù xù ở trước khung xương gầy gò của anh: "Không ngờ anh si mê tới vậy luôn."
Không chỉ vành tai, mà cả gương mặt của Hạ Vân Tỉnh cũng hơi nóng lên. Ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ không những không che giấu được, ngược lại lúc này còn phóng đại sự luống cuống của anh.
Hạ Vân Tỉnh đè ấn cái đầu nhỏ hiếu kỳ của Biên Lê xuống: "Ngủ cho đàng hoàng."
Sáng sớm hôm sau, hot search lại bùng nổ.
Ban đầu, mẹ Biên không trông mong sẽ đợi được hai vị trẻ tuổi vào lúc sáng sớm như này, bà để cho bọn họ đủ không gian và thời gian.
Bà để phần bữa sáng cho hai người bọn họ rồi bắt đầu ăn sáng cùng bố Biên.
Mẹ Biên theo sát trào lưu làm fan mama, bà vào mạng lướt xem tin tức như thường lệ. Bà vừa nhấp vào xem hot search một cái thì đã phát hiện dòng đầu tiên đã thay đổi sang một dòng chữ mới.
Tất nhiên, nhân vật chính vẫn là Hạ Vân Tỉnh như cũ--
[Hạ Vân Tỉnh thần bí X lật bài rồi!]
Mẹ Biên tò mò bấm vào xem, kết quả lại thấy một bài đăng Weibo như sau --
[Hạ Vân Tỉnh: Tôi đã chia sẻ động thái của livestream, tài khoản "X" đặt mua 50000 bìa album cá nhân Gemini của Biên Lê, mọi người cùng đến mua album nào ~]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.