Chương 357: Bệnh lạ (2)
Trinh Tautau
01/07/2022
Vũ Ân Nguyệt sờ trán cô, thấy trán cô vẫn còn nóng, bà lại bật khóc, nhưng lo sẽ làm cô thức giấc nên vội đưa tay lau nước mắt. Cả nhà, ngoài Hoàng Quang Nghị và Quân Hạo Kiện vẫn ở quân đội chưa trở về, thì những người khác đều hay tin Hoàng Yến Chi nhập viện, không rõ vì sao lại sốt cao không hết, cả người mệt mỏi. Bệnh trạng khiến các chuyên gia cũng phải bó tay. Hoàng Minh Dạ giao An An cho Hạ Yên Nhi chăm sóc, còn mình thì liên tục chạy đến bệnh viện. Hoàng Yến Chi thấy anh đi tới đi lui thì nhắm mắt lại bảo: “Anh, anh đừng đi qua đi lại nữa. Anh làm em chóng mặt quá.”
Hoàng Minh Dạ lập tức dừng bước, ngồi xuống bên giường: “Được được được, anh không đi tới đi lui nữa. Em khó chịu ở đâu thì nói với anh ngay nhé.”
“Anh, An An sao rồi?” Hoàng Yến Chi thật sự rất nhớ con trai.
“An An không sao cả. Yên Nhi đang chăm thằng bé. Ngược lại là em đó, Chi Chi à, bây giờ anh báo cho Quân Hạo Kiện biết nhé.”
“Đừng báo. Anh, nhiều bác sĩ giỏi như thế khám cho em, em tin sẽ tìm ra nguyên nhân căn bệnh nhanh thôi, em sẽ khỏi bệnh ngay thôi. Không cần khiến thêm một người nữa lo lắng cho em.” Hoàng Yến Chi năn nỉ.
Hoàng Minh Dạ thật sự bị tức chết bởi em gái mình: “Em đã như vậy rồi còn sợ cậu ta sẽ lo lắng à? Chi Chi, đến lúc nào em mới có thể biết nghĩ cho mình nhiều hơn đây hả?”
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong nhẹ, trông càng mệt mỏi hơn: “Anh.”
“Được rồi, được rồi, anh không nói. Em đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Để anh đi xem mấy chuyên gia kia đã hội chẩn ra kết quả chưa. Lâu như vậy rồi mà còn chưa tìm ra biện pháp nào, không biết rốt cuộc có tận tâm không nữa?”
Nhắc tới mấy chuyên gia kia, trong lòng Hoàng Minh Dạ lại bốc lửa. Từ khi Hoàng Yến Chi nhập viện đến nay đã hai ngày, máu thì bị rút hết ống này đến ông khác, vậy mà vẫn không có kết luận gì. Anh thật sự là tức sắp chết rồi.
Hoàng Yến Chi nằm trên giường, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều đã bị rút cạn, toàn thân mơ màng, nặng nề. Đến ngày hai mươi, cũng chính là ngày thứ năm Hoàng Yến Chi nhập viện, bỗng nhiên cô lại bị sốt cao, hơn nữa lần này làm thế nào cũng không thể hạ sốt. Vũ Ân Nguyệt cứ ngồi lau nước mắt bên giường cô.
“Viện trưởng Trần, các ông đã có kết luận gì chưa? Rốt cuộc cháu gái của tôi bị bệnh gì vậy?” Hoàng lão gia vẫn luôn điềm tĩnh cuối cùng cũng trở nên nôn nóng. Cứ sốt thế này mãi thì một người đang khỏe mạnh cũng sẽ bị sốt hỏng mất.
Vẻ mặt viện trưởng Trần khó xử: “Hoàng lão gia, các chuyên gia của chúng tôi vẫn còn nghiên cứu, đang chờ kết quả lần kiểm tra máu cuối cùng. Chúng tôi nghi ngờ Hoàng tiểu thư đã bị nhiễm một loại virus hiếm thấy, có triệu chứng giống cảm mạo thông thường.”
“Chính xác là thế nào?” Hoàng lão gia trầm giọng hỏi.
Viện trưởng Trần lắc đầu: “Vẫn chưa rõ, cho nên phải chờ báo cáo xét nghiệm máu lần cuối mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác. Nếu thật sự là loại virus mới thì e rằng bệnh của Hoàng tiểu thư sẽ khá khó chữa.”
Sắc mặt Hoàng lão gia rất khó coi, một lúc lâu sau mới nói: “Xin viện trưởng Trần và các chuyên gia hãy cố hết sức chữa trị cho cháu gái tôi.”
“Đó là chuyện tất nhiên.”
Trong lúc mê man, Hoàng Yến Chi dường như cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, mở mắt ra thì thấy Quân Hạo Kiện. Cô cố mở to mắt nhìn rồi thì thầm: “Hạo Kiện, hình như em nhìn thấy anh. Xem ra em đã thật sự sốt đến hồ đồ rồi.”
Cô nhắm mắt lại đang định ngủ tiếp thì một bàn tay đặt lên mặt cô, dịu dàng vuốt ve: “Đồ ngốc, anh trở về rồi.”
Hoàng Yến Chi lập tức mở mắt ra, sững sờ nhìn anh, im lặng một lúc lâu. Anh mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhìn đến ngốc luôn rồi sao?”
Hoàng Yến Chi khàn giọng nói: “Hạo Kiện, sao anh lại trở về?”
“Nhớ em nên trở về.” Quân Hạo Kiện dịu dàng đáp. Thật ra do hai ngày qua anh không thể gọi điện cho cô được, gọi về nhà thì dì Triệu lại ấp a ấp úng, lúc này mới khiến anh sinh nghi. Vốn ngày kia anh mới về đến nhà, những đêm qua đã gấp rút trở về. Về đến nhà mới hay tin, thì ra cô đã bị bệnh lâu như vậy. Anh lại lập tức chạy tới bệnh viện.
Khi nhìn thấy cô, Quân Hạo Kiện suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Lần trước khi anh rời đi cô vẫn là cô gái khỏe mạnh tràn đầy sức sống, vậy mà chỉ mới một tháng không gặp, vợ anh đã nằm trên giường bệnh, gầy hẳn đi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng bị khô nứt nẻ, hốc mắt trũng sâu, dù đang ngủ nhưng vẫn nhíu chặt mày.
Hoàng Yến Chi muốn ngồi dậy nhưng anh ấn cô trở lại giường: “Cần gì thì cứ nói với anh.”
“Em muốn ngồi dậy, nằm lâu quá cũng thấy mệt.” Quân Hạo Kiện đỡ cô dậy, để cô tựa vào lòng mình. Anh còn mặc quân trang, chưa kịp thay ra: “Bị bệnh sao không nói cho anh biết?” Anh dịu dàng nói như sợ làm cô sợ.
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi: “Không muốn khiến anh lo. Hơn nữa chỉ là cảm vặt, bác sĩ cũng nói em sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Yến Chi, anh đã hỏi bác sĩ rồi.” Quân Hạo Kiện ôm chặt cô. Vừa rồi khi cô ngủ, anh đã đi tìm bác sĩ chủ trị hỏi rõ bệnh tình của cô. Khi nghe nói cô đang bị nghi ngờ là đã nhiễm một loại virus kỳ lạ, tim anh liền rơi xuống vực sâu.
Hoàng Yến Chi trầm mặc, một lúc lâu sau cô mới kéo tay áo anh: “Hạo Kiện, em nhớ anh.”
Quân Hạo Kiện khẽ thở dài: “Lần này sau khi em khỏi bệnh anh sẽ tính sổ với em.” Đến lúc này rồi còn định nói sang chuyện khác.
Hoàng Yến Chi cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng càng ngày đầu óc càng mơ màng, hai mắt dần nhắm nghiền lại: “Hạo Kiện, em hơi mệt, muốn ngủ tiếp một lúc nữa.”
“Được, em ngủ đi. Anh ở đây trông chừng em, không đi đâu cả.” Anh dịu dàng nói rồi đỡ cô nằm xuống giường. Cả đêm anh không ngủ, luôn túc trực bên giường bệnh, lắng nghe tiếng thở của cô.
Sáng hôm sau, Quân Hạo Kiện liền đến phòng làm việc của viện trưởng Trần: “Viện trưởng Trần, đã có kết quả của lần xét nghiệm máu cuối cùng chưa?”
“Đã có rồi.”
“Vợ tôi bị bệnh gì vậy?”Viện trưởng Trần ấp úng. Quân Hạo Kiện nhíu mày: “Xin hãy nói cho tôi biết tình trạng thật sự.”
“Quân thiếu tướng, chúng tôi không kiểm tra ra được bất cứ vấn đề gì.” Viện trưởng Trần nói.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện biến đổi không lường. Viện trưởng Trần thấp thỏm trong lòng, đã làm hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác, gần như đã làm tất cả các loại xét nghiệm, nhưng vẫn không đưa ra được kết quả gì. Nói ra chính họ cũng cảm thấy xấu hổ.
“Không có cách nào khác sao?” Quân Hạo Kiện trầm giọng hỏi.
Viện trưởng Trần cúi đầu, xấu hổ đáp: “Quân thiếu tướng, rất xin lỗi.” Bây giờ bệnh tình đã đến nông nỗi này, ông không dám nói Hoàng Yến Chi chỉ bị cảm mạo thông thường nữa. Dù một người mù cũng có thể nhìn ra bệnh tình của cô rất bất thường.
Quân Hạo Kiện thấy viện trưởng Trần thật sự không có cách nào khác, vì vậy bắt đầu gọi điện thoại cho các chuyên gia khác đến hội chẩn.
“Cô Quân, cô hãy nhớ kỹ lại thử xem, khoảng thời gian qua cô có từng tiếp xúc với vật gì lạ hay cầm phải vật gì tương tự như vậy không?” Chuyên gia mà Quân Hạo Kiện mời tới hỏi.
Hoàng Yến Chi tựa trong lòng anh, môi tái nhợt không có chút máu nhưng mặt lại đỏ bừng do sốt cao: “Không có.” Thời gian qua cô chỉ ở nhà, không đi đâu cả.
“Cô hãy nghĩ kỹ lại xem, thời gian trước hơn nữa thì sao? Chúng tôi nghi ngờ cô đã nhiễm phải một loại virus hiếm thấy. Thời gian ủ bệnh của các loại virus khác nhau. Cô nghĩ kỹ lại xem trong khoảng nửa năm qua có tiếp xúc với vật gì lạ không?”
Hoàng Yến Chi vẫn lắc đầu: “Bác sĩ, thật sự không có.”
Chuyên gia cau mày. Nếu nói như vậy thì sẽ rất khó khăn. Chẳng lẽ tự mình cũng có thể sinh ra virus? Nhưng đó là chuyện không thể nào. Chuyên gia nghĩ thế nào cũng không giải thích được.
Quân Hạo Kiện lại nhớ ra một chuyện, sau đó thì thầm bên tai cô vài câu. Cô cau mày, có lẽ nào?
“Cô Quân, có phải cô đã nhớ ra điều gì không?” Chuyên gia nhìn thấy nét mặt Hoàng Yến Chi thay đổi nên hỏi.
“Mấy tháng trước tôi từng bị rắn cắn. Nhưng lúc đó tôi đã xem kỹ, loại rắn đó không có độc.”
“Con rắn đó có bề ngoài thế nào, cô có nhớ không?” Hoàng Yến Chi miêu tả cho chuyên gia nghe về hình dáng con rắn cô đã gặp phải trong lúc trốn chạy trong rừng vào hôm cứu Cẩn Mai. Chuyên gia nghe xong thì cau mày: “Loại rắn này đúng là không có độc, theo lý mà nói cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho cơ thể người. Nhưng không phải trường hợp nào cũng chắc chắn như vậy. Trước tiên tôi sẽ thử nghiên cứu theo hướng này.”
Trên đời này có vô vàn loại virus, tuy trước đó Hoàng Yến Chi đã làm rất nhiều xét nghiệm, nhưng vì không rõ phương hướng nên dù có làm xét nghiệm cũng chưa chắc có thể tìm ra loại virus.
Chuyên gia lại lấy một ống máu của cô: “Cô Phó, vì bây giờ chưa xác định được nguyên nhân căn bệnh của cô, nên chúng tôi không dám kê thuốc, chỉ có thể hạ sốt cho cô trước. Nếu trong người cô có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường thì hãy lập tức báo cho chúng tôi biết.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, đợi đến khi chuyên gia rời khỏi cô mới nhìn anh, khẽ nói: “Hạo Kiện, anh nói có phải lần này em không xong rồi không?”
Quân Hạo Kiện cau mày: “Đừng nói bậy. Bây giờ y học kỹ thuật phát triển như thế, nhất định sẽ không sao đâu.”
“Hạo Kiện, em nhớ An An.” Đã hơn hai mươi ngày rồi cô không được gặp con trai.
“Để anh đi đón con đến đây.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Vẫn chưa được, còn chưa tìm ra nguyên nhân căn bệnh của em. Không ai biết nó là thứ gì, em đã thế này rồi, em không muốn khiến An An gặp nguy hiểm.”
“Được, vậy anh bảo Minh Dạ chụp mấy tấm hình của An An cho em xem, hay là gọi video call nhé.”
“Đừng gọi video call. Bây giờ dáng vẻ của em chắc rất đáng sợ, đừng làm An An sợ.” Hoàng Yến Chi từ chối.
“Được, vậy anh bảo Minh Dạ chụp mấy tấm hình của An An gửi qua đây.” Quân Hạo Kiện nói rồi gọi điện thoại cho Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ đang ở nhà liên lạc với mấy chuyên gia khác, dù phải tốn bao nhiêu tiền anh cũng phải trị hết bệnh cho Hoàng Yến Chi.
Hoàng Minh Dạ trực tiếp quay một video gửi đến. Trong video An An đang khóc, đòi gặp mẹ.
Hoàng Yến Chi ôm di động, ánh mắt long lanh: “Hạo Kiện, em nhớ An An.”
Quân Hạo Kiện ôm chặt cô: “Ừ, anh biết, một lát nữa anh đi xem con thay em, có được không?”
“Không cần đợi một lúc nữa, anh đi ngay bây giờ đi. Nói với An An rằng em cũng rất nhớ con.” Hoàng Yến Chi giục anh.
“Chờ đến tối em ngủ rồi anh sẽ đi.” Quân Hạo Kiện dịu giọng nói.
“Anh đi ngay bây giờ đi. Em không sao đâu. Ở đây có nhiều bác sĩ như vậy mà.” Giọng nói của cô thều thào, không có chút sức nào.
Quân Hạo Kiện không nỡ từ chối, không có cách nào khác, đành đứng lên: “Được, anh sẽ đi ngay bây giờ.”
Hoàng Yến Chi tựa vào đầu giường, cầm điện thoại trong tay, nghe đi nghe lại tiếng An An gọi mẹ. Cô nghĩ mình cũng không phải là một người mẹ tốt, từ khi An An sinh ra đến nay, thật ra thời gian cô ở bên cạnh con không nhiều, phần lớn thời gian đều ra ngoài, bỏ thằng bé một mình. Nếu lần này cô thật sự vì căn bệnh này mà không qua được thì con trai cô phải làm sao đây? Con trai cô còn nhỏ như vậy, nếu mất mẹ thì nó biết làm sao đây?
Nhà họ Hoàng và nhà họ Quân vì bệnh tình của cô mà ai nấy đều rối bời, Hoàng Minh Dạ đâu thể phiền họ chăm sóc An An nữa, chỉ có thể nhờ Hạ Yên Nhi giữ bé, còn anh thì tìm cách liên hệ với những bác sĩ giỏi trên khắp cả nước, bằng mọi giá mời bọn họ đến chữa trị cho cô.
An An thấy ba thì lập tức sụp đổ hoàn toàn, ôm Quân Hạo Kiện bật khóc lớn. Anh dịu dàng dỗ con trai: “Đừng khóc, ba đây. Bây giờ ba đưa con đi gặp mẹ. Ngoan, đừng khóc.” Đợi đến khi An An bình tĩnh lại, Quân Hạo Kiện mới nhìn sang Hoàng Minh Dạ: “Sao rồi?”
“Tôi đã gọi cho tất cả các bác sĩ giỏi mà tôi biết, nhưng bọn họ đều không phải là chuyên gia trong phương diện này. Tôi cũng không dám hoàn toàn chắc chắn.”
“Mọi người đã hỏi bác sĩ Irene chưa? Trước đây chân của Hạo Kiện bị thương nặng như vậy mà anh ấy cũng chữa khỏi, có thể anh ấy sẽ có cách đấy.” Hạ Yên Nhi bỗng nói.
Câu nói này làm hai người bừng tỉnh. Quân Hạo Kiện và Hoàng Minh Dạ nhìn nhau. Đúng vậy! Sao bọn họ lại có thể quên mất Irene chứ? Đặc biệt so với Hoàng Minh Dạ, Quân Hạo Kiện còn biết rõ thân phận của Irene, do vậy càng biết anh rất am hiểu về phương diện nghiên cứu virus này. Có thể anh sẽ có biện pháp tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện lập tức gọi điện thoại cho Irene.
Irene vừa nghe Quân Hạo Kiện kể lại thì lập tức nói: “Tôi biết rồi, hôm nay tôi sẽ bay qua đó ngay. Chờ tôi.”
“Anh ta trả lời thế nào?” Hoàng Minh Dạ nhìn Quân Hạo Kiện.
“Anh ta nói hôm nay sẽ lập tức bay sang.”
“Vậy thì tốt rồi. Chuyến bay của anh ta hạ cánh lúc mấy giờ? Tôi sẽ cho người đi đón, không, tôi sẽ đích thân đi đón anh ta.” Hoàng Minh Dạ nói. Quân Hạo Kiện đọc số điện thoại của Irene cho Hoàng Minh Dạ.
“Đây là số của anh ta, khi anh đến đó thì liên lạc với anh ta. Tôi đưa An An đi trước.”
Hoàng Minh Dạ gật đầu, cũng không hỏi Quân Hạo Kiện định đưa An An đi đâu. An An ôm cổ ba mình, nằm trên vai ba, điệu bộ vô cùng ỷ lại.
“Mẹ.” An An chưa tới nhưng đã nghe thấy giọng.
Hoàng Yến Chi đang ôm điện thoại xem video Hoàng Minh Dạ gửi mình thì nghe tiếng An An. Ban Đầu cô còn tưởng bệnh của mình đã nặng hơn nên xuất hiện ảo giác, sau đó thì thấy một dáng người bé nhỏ lao vào. Hôm nay tinh thần của cô đã khá hơn đôi chút, y tá đỡ cô đến ghế ngồi, kết quả bị An An nhào tới ôm. Cô ôm lấy con theo bản năng, rồi chợt nhớ mình đang bị bệnh nên lại đẩy con ra, nhìn anh ở phía sau: “Sao anh lại đưa con đến đây?”.
Quân Hạo Kiện bình tĩnh đáp: “Con nhớ em, anh dỗ không được nên chỉ có thể đưa con đến.”
“Đưa con ra đi, nhanh lên.” Bệnh trong người cô còn chưa xác định rõ nguyên nhân, nếu lây cho An An thì cô sẽ thật sự đau lòng chết mất.
“Yến Chi, đừng khẩn trương. Bệnh này chưa chắc sẽ truyền nhiễm, em xem chúng ta tiếp xúc lâu vậy rồi nhưng chẳng phải cũng không có việc gì sao?”
Hoàng Yến Chi thấy cũng phải. Vũ Ân Nguyệt ngày nào cũng tiếp xúc với cô nhưng cũng không hề làm sao. Nghĩ vậy cô nhìn con trai liền thấy An An đang tủi thân nhìn cô, trên gương mặt nhỏ ngân ngấn nước mắt, rõ ràng là hiểu lầm vừa rồi cô làm vậy là đuổi bé đi.
“An An, không phải mẹ đuổi con, là vì mẹ lo cho con thôi.” Hoàng Yến Chi đau lòng nhìn con trai, cúi người định bế An An lên nhưng không sao bế nổi. Người cô đã không còn chút sức lực nào, đành cười khổ: “An An, mẹ bị bệnh, không bế nổi con nữa rồi.”
An An lại bước lên hai bước, ôm lấy chân cô, ngẩng mặt lên nói: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Nghe con trai bập bẹ nói nhớ mình, nước mắt cô lập tức rơi như nước tràn bờ đê. Cô quay đầu đi lau nước mắt rồi cười với con trai: “Mẹ cũng rất nhớ con.” Cô nhìn sang Quân Hạo Kiện, anh lập tức hiểu ý, bế An An lên đùi cô.
Hoàng Minh Dạ lập tức dừng bước, ngồi xuống bên giường: “Được được được, anh không đi tới đi lui nữa. Em khó chịu ở đâu thì nói với anh ngay nhé.”
“Anh, An An sao rồi?” Hoàng Yến Chi thật sự rất nhớ con trai.
“An An không sao cả. Yên Nhi đang chăm thằng bé. Ngược lại là em đó, Chi Chi à, bây giờ anh báo cho Quân Hạo Kiện biết nhé.”
“Đừng báo. Anh, nhiều bác sĩ giỏi như thế khám cho em, em tin sẽ tìm ra nguyên nhân căn bệnh nhanh thôi, em sẽ khỏi bệnh ngay thôi. Không cần khiến thêm một người nữa lo lắng cho em.” Hoàng Yến Chi năn nỉ.
Hoàng Minh Dạ thật sự bị tức chết bởi em gái mình: “Em đã như vậy rồi còn sợ cậu ta sẽ lo lắng à? Chi Chi, đến lúc nào em mới có thể biết nghĩ cho mình nhiều hơn đây hả?”
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong nhẹ, trông càng mệt mỏi hơn: “Anh.”
“Được rồi, được rồi, anh không nói. Em đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Để anh đi xem mấy chuyên gia kia đã hội chẩn ra kết quả chưa. Lâu như vậy rồi mà còn chưa tìm ra biện pháp nào, không biết rốt cuộc có tận tâm không nữa?”
Nhắc tới mấy chuyên gia kia, trong lòng Hoàng Minh Dạ lại bốc lửa. Từ khi Hoàng Yến Chi nhập viện đến nay đã hai ngày, máu thì bị rút hết ống này đến ông khác, vậy mà vẫn không có kết luận gì. Anh thật sự là tức sắp chết rồi.
Hoàng Yến Chi nằm trên giường, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều đã bị rút cạn, toàn thân mơ màng, nặng nề. Đến ngày hai mươi, cũng chính là ngày thứ năm Hoàng Yến Chi nhập viện, bỗng nhiên cô lại bị sốt cao, hơn nữa lần này làm thế nào cũng không thể hạ sốt. Vũ Ân Nguyệt cứ ngồi lau nước mắt bên giường cô.
“Viện trưởng Trần, các ông đã có kết luận gì chưa? Rốt cuộc cháu gái của tôi bị bệnh gì vậy?” Hoàng lão gia vẫn luôn điềm tĩnh cuối cùng cũng trở nên nôn nóng. Cứ sốt thế này mãi thì một người đang khỏe mạnh cũng sẽ bị sốt hỏng mất.
Vẻ mặt viện trưởng Trần khó xử: “Hoàng lão gia, các chuyên gia của chúng tôi vẫn còn nghiên cứu, đang chờ kết quả lần kiểm tra máu cuối cùng. Chúng tôi nghi ngờ Hoàng tiểu thư đã bị nhiễm một loại virus hiếm thấy, có triệu chứng giống cảm mạo thông thường.”
“Chính xác là thế nào?” Hoàng lão gia trầm giọng hỏi.
Viện trưởng Trần lắc đầu: “Vẫn chưa rõ, cho nên phải chờ báo cáo xét nghiệm máu lần cuối mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác. Nếu thật sự là loại virus mới thì e rằng bệnh của Hoàng tiểu thư sẽ khá khó chữa.”
Sắc mặt Hoàng lão gia rất khó coi, một lúc lâu sau mới nói: “Xin viện trưởng Trần và các chuyên gia hãy cố hết sức chữa trị cho cháu gái tôi.”
“Đó là chuyện tất nhiên.”
Trong lúc mê man, Hoàng Yến Chi dường như cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, mở mắt ra thì thấy Quân Hạo Kiện. Cô cố mở to mắt nhìn rồi thì thầm: “Hạo Kiện, hình như em nhìn thấy anh. Xem ra em đã thật sự sốt đến hồ đồ rồi.”
Cô nhắm mắt lại đang định ngủ tiếp thì một bàn tay đặt lên mặt cô, dịu dàng vuốt ve: “Đồ ngốc, anh trở về rồi.”
Hoàng Yến Chi lập tức mở mắt ra, sững sờ nhìn anh, im lặng một lúc lâu. Anh mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: “Nhìn đến ngốc luôn rồi sao?”
Hoàng Yến Chi khàn giọng nói: “Hạo Kiện, sao anh lại trở về?”
“Nhớ em nên trở về.” Quân Hạo Kiện dịu dàng đáp. Thật ra do hai ngày qua anh không thể gọi điện cho cô được, gọi về nhà thì dì Triệu lại ấp a ấp úng, lúc này mới khiến anh sinh nghi. Vốn ngày kia anh mới về đến nhà, những đêm qua đã gấp rút trở về. Về đến nhà mới hay tin, thì ra cô đã bị bệnh lâu như vậy. Anh lại lập tức chạy tới bệnh viện.
Khi nhìn thấy cô, Quân Hạo Kiện suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Lần trước khi anh rời đi cô vẫn là cô gái khỏe mạnh tràn đầy sức sống, vậy mà chỉ mới một tháng không gặp, vợ anh đã nằm trên giường bệnh, gầy hẳn đi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng bị khô nứt nẻ, hốc mắt trũng sâu, dù đang ngủ nhưng vẫn nhíu chặt mày.
Hoàng Yến Chi muốn ngồi dậy nhưng anh ấn cô trở lại giường: “Cần gì thì cứ nói với anh.”
“Em muốn ngồi dậy, nằm lâu quá cũng thấy mệt.” Quân Hạo Kiện đỡ cô dậy, để cô tựa vào lòng mình. Anh còn mặc quân trang, chưa kịp thay ra: “Bị bệnh sao không nói cho anh biết?” Anh dịu dàng nói như sợ làm cô sợ.
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi: “Không muốn khiến anh lo. Hơn nữa chỉ là cảm vặt, bác sĩ cũng nói em sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Yến Chi, anh đã hỏi bác sĩ rồi.” Quân Hạo Kiện ôm chặt cô. Vừa rồi khi cô ngủ, anh đã đi tìm bác sĩ chủ trị hỏi rõ bệnh tình của cô. Khi nghe nói cô đang bị nghi ngờ là đã nhiễm một loại virus kỳ lạ, tim anh liền rơi xuống vực sâu.
Hoàng Yến Chi trầm mặc, một lúc lâu sau cô mới kéo tay áo anh: “Hạo Kiện, em nhớ anh.”
Quân Hạo Kiện khẽ thở dài: “Lần này sau khi em khỏi bệnh anh sẽ tính sổ với em.” Đến lúc này rồi còn định nói sang chuyện khác.
Hoàng Yến Chi cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng càng ngày đầu óc càng mơ màng, hai mắt dần nhắm nghiền lại: “Hạo Kiện, em hơi mệt, muốn ngủ tiếp một lúc nữa.”
“Được, em ngủ đi. Anh ở đây trông chừng em, không đi đâu cả.” Anh dịu dàng nói rồi đỡ cô nằm xuống giường. Cả đêm anh không ngủ, luôn túc trực bên giường bệnh, lắng nghe tiếng thở của cô.
Sáng hôm sau, Quân Hạo Kiện liền đến phòng làm việc của viện trưởng Trần: “Viện trưởng Trần, đã có kết quả của lần xét nghiệm máu cuối cùng chưa?”
“Đã có rồi.”
“Vợ tôi bị bệnh gì vậy?”Viện trưởng Trần ấp úng. Quân Hạo Kiện nhíu mày: “Xin hãy nói cho tôi biết tình trạng thật sự.”
“Quân thiếu tướng, chúng tôi không kiểm tra ra được bất cứ vấn đề gì.” Viện trưởng Trần nói.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện biến đổi không lường. Viện trưởng Trần thấp thỏm trong lòng, đã làm hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác, gần như đã làm tất cả các loại xét nghiệm, nhưng vẫn không đưa ra được kết quả gì. Nói ra chính họ cũng cảm thấy xấu hổ.
“Không có cách nào khác sao?” Quân Hạo Kiện trầm giọng hỏi.
Viện trưởng Trần cúi đầu, xấu hổ đáp: “Quân thiếu tướng, rất xin lỗi.” Bây giờ bệnh tình đã đến nông nỗi này, ông không dám nói Hoàng Yến Chi chỉ bị cảm mạo thông thường nữa. Dù một người mù cũng có thể nhìn ra bệnh tình của cô rất bất thường.
Quân Hạo Kiện thấy viện trưởng Trần thật sự không có cách nào khác, vì vậy bắt đầu gọi điện thoại cho các chuyên gia khác đến hội chẩn.
“Cô Quân, cô hãy nhớ kỹ lại thử xem, khoảng thời gian qua cô có từng tiếp xúc với vật gì lạ hay cầm phải vật gì tương tự như vậy không?” Chuyên gia mà Quân Hạo Kiện mời tới hỏi.
Hoàng Yến Chi tựa trong lòng anh, môi tái nhợt không có chút máu nhưng mặt lại đỏ bừng do sốt cao: “Không có.” Thời gian qua cô chỉ ở nhà, không đi đâu cả.
“Cô hãy nghĩ kỹ lại xem, thời gian trước hơn nữa thì sao? Chúng tôi nghi ngờ cô đã nhiễm phải một loại virus hiếm thấy. Thời gian ủ bệnh của các loại virus khác nhau. Cô nghĩ kỹ lại xem trong khoảng nửa năm qua có tiếp xúc với vật gì lạ không?”
Hoàng Yến Chi vẫn lắc đầu: “Bác sĩ, thật sự không có.”
Chuyên gia cau mày. Nếu nói như vậy thì sẽ rất khó khăn. Chẳng lẽ tự mình cũng có thể sinh ra virus? Nhưng đó là chuyện không thể nào. Chuyên gia nghĩ thế nào cũng không giải thích được.
Quân Hạo Kiện lại nhớ ra một chuyện, sau đó thì thầm bên tai cô vài câu. Cô cau mày, có lẽ nào?
“Cô Quân, có phải cô đã nhớ ra điều gì không?” Chuyên gia nhìn thấy nét mặt Hoàng Yến Chi thay đổi nên hỏi.
“Mấy tháng trước tôi từng bị rắn cắn. Nhưng lúc đó tôi đã xem kỹ, loại rắn đó không có độc.”
“Con rắn đó có bề ngoài thế nào, cô có nhớ không?” Hoàng Yến Chi miêu tả cho chuyên gia nghe về hình dáng con rắn cô đã gặp phải trong lúc trốn chạy trong rừng vào hôm cứu Cẩn Mai. Chuyên gia nghe xong thì cau mày: “Loại rắn này đúng là không có độc, theo lý mà nói cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho cơ thể người. Nhưng không phải trường hợp nào cũng chắc chắn như vậy. Trước tiên tôi sẽ thử nghiên cứu theo hướng này.”
Trên đời này có vô vàn loại virus, tuy trước đó Hoàng Yến Chi đã làm rất nhiều xét nghiệm, nhưng vì không rõ phương hướng nên dù có làm xét nghiệm cũng chưa chắc có thể tìm ra loại virus.
Chuyên gia lại lấy một ống máu của cô: “Cô Phó, vì bây giờ chưa xác định được nguyên nhân căn bệnh của cô, nên chúng tôi không dám kê thuốc, chỉ có thể hạ sốt cho cô trước. Nếu trong người cô có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường thì hãy lập tức báo cho chúng tôi biết.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, đợi đến khi chuyên gia rời khỏi cô mới nhìn anh, khẽ nói: “Hạo Kiện, anh nói có phải lần này em không xong rồi không?”
Quân Hạo Kiện cau mày: “Đừng nói bậy. Bây giờ y học kỹ thuật phát triển như thế, nhất định sẽ không sao đâu.”
“Hạo Kiện, em nhớ An An.” Đã hơn hai mươi ngày rồi cô không được gặp con trai.
“Để anh đi đón con đến đây.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Vẫn chưa được, còn chưa tìm ra nguyên nhân căn bệnh của em. Không ai biết nó là thứ gì, em đã thế này rồi, em không muốn khiến An An gặp nguy hiểm.”
“Được, vậy anh bảo Minh Dạ chụp mấy tấm hình của An An cho em xem, hay là gọi video call nhé.”
“Đừng gọi video call. Bây giờ dáng vẻ của em chắc rất đáng sợ, đừng làm An An sợ.” Hoàng Yến Chi từ chối.
“Được, vậy anh bảo Minh Dạ chụp mấy tấm hình của An An gửi qua đây.” Quân Hạo Kiện nói rồi gọi điện thoại cho Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ đang ở nhà liên lạc với mấy chuyên gia khác, dù phải tốn bao nhiêu tiền anh cũng phải trị hết bệnh cho Hoàng Yến Chi.
Hoàng Minh Dạ trực tiếp quay một video gửi đến. Trong video An An đang khóc, đòi gặp mẹ.
Hoàng Yến Chi ôm di động, ánh mắt long lanh: “Hạo Kiện, em nhớ An An.”
Quân Hạo Kiện ôm chặt cô: “Ừ, anh biết, một lát nữa anh đi xem con thay em, có được không?”
“Không cần đợi một lúc nữa, anh đi ngay bây giờ đi. Nói với An An rằng em cũng rất nhớ con.” Hoàng Yến Chi giục anh.
“Chờ đến tối em ngủ rồi anh sẽ đi.” Quân Hạo Kiện dịu giọng nói.
“Anh đi ngay bây giờ đi. Em không sao đâu. Ở đây có nhiều bác sĩ như vậy mà.” Giọng nói của cô thều thào, không có chút sức nào.
Quân Hạo Kiện không nỡ từ chối, không có cách nào khác, đành đứng lên: “Được, anh sẽ đi ngay bây giờ.”
Hoàng Yến Chi tựa vào đầu giường, cầm điện thoại trong tay, nghe đi nghe lại tiếng An An gọi mẹ. Cô nghĩ mình cũng không phải là một người mẹ tốt, từ khi An An sinh ra đến nay, thật ra thời gian cô ở bên cạnh con không nhiều, phần lớn thời gian đều ra ngoài, bỏ thằng bé một mình. Nếu lần này cô thật sự vì căn bệnh này mà không qua được thì con trai cô phải làm sao đây? Con trai cô còn nhỏ như vậy, nếu mất mẹ thì nó biết làm sao đây?
Nhà họ Hoàng và nhà họ Quân vì bệnh tình của cô mà ai nấy đều rối bời, Hoàng Minh Dạ đâu thể phiền họ chăm sóc An An nữa, chỉ có thể nhờ Hạ Yên Nhi giữ bé, còn anh thì tìm cách liên hệ với những bác sĩ giỏi trên khắp cả nước, bằng mọi giá mời bọn họ đến chữa trị cho cô.
An An thấy ba thì lập tức sụp đổ hoàn toàn, ôm Quân Hạo Kiện bật khóc lớn. Anh dịu dàng dỗ con trai: “Đừng khóc, ba đây. Bây giờ ba đưa con đi gặp mẹ. Ngoan, đừng khóc.” Đợi đến khi An An bình tĩnh lại, Quân Hạo Kiện mới nhìn sang Hoàng Minh Dạ: “Sao rồi?”
“Tôi đã gọi cho tất cả các bác sĩ giỏi mà tôi biết, nhưng bọn họ đều không phải là chuyên gia trong phương diện này. Tôi cũng không dám hoàn toàn chắc chắn.”
“Mọi người đã hỏi bác sĩ Irene chưa? Trước đây chân của Hạo Kiện bị thương nặng như vậy mà anh ấy cũng chữa khỏi, có thể anh ấy sẽ có cách đấy.” Hạ Yên Nhi bỗng nói.
Câu nói này làm hai người bừng tỉnh. Quân Hạo Kiện và Hoàng Minh Dạ nhìn nhau. Đúng vậy! Sao bọn họ lại có thể quên mất Irene chứ? Đặc biệt so với Hoàng Minh Dạ, Quân Hạo Kiện còn biết rõ thân phận của Irene, do vậy càng biết anh rất am hiểu về phương diện nghiên cứu virus này. Có thể anh sẽ có biện pháp tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện lập tức gọi điện thoại cho Irene.
Irene vừa nghe Quân Hạo Kiện kể lại thì lập tức nói: “Tôi biết rồi, hôm nay tôi sẽ bay qua đó ngay. Chờ tôi.”
“Anh ta trả lời thế nào?” Hoàng Minh Dạ nhìn Quân Hạo Kiện.
“Anh ta nói hôm nay sẽ lập tức bay sang.”
“Vậy thì tốt rồi. Chuyến bay của anh ta hạ cánh lúc mấy giờ? Tôi sẽ cho người đi đón, không, tôi sẽ đích thân đi đón anh ta.” Hoàng Minh Dạ nói. Quân Hạo Kiện đọc số điện thoại của Irene cho Hoàng Minh Dạ.
“Đây là số của anh ta, khi anh đến đó thì liên lạc với anh ta. Tôi đưa An An đi trước.”
Hoàng Minh Dạ gật đầu, cũng không hỏi Quân Hạo Kiện định đưa An An đi đâu. An An ôm cổ ba mình, nằm trên vai ba, điệu bộ vô cùng ỷ lại.
“Mẹ.” An An chưa tới nhưng đã nghe thấy giọng.
Hoàng Yến Chi đang ôm điện thoại xem video Hoàng Minh Dạ gửi mình thì nghe tiếng An An. Ban Đầu cô còn tưởng bệnh của mình đã nặng hơn nên xuất hiện ảo giác, sau đó thì thấy một dáng người bé nhỏ lao vào. Hôm nay tinh thần của cô đã khá hơn đôi chút, y tá đỡ cô đến ghế ngồi, kết quả bị An An nhào tới ôm. Cô ôm lấy con theo bản năng, rồi chợt nhớ mình đang bị bệnh nên lại đẩy con ra, nhìn anh ở phía sau: “Sao anh lại đưa con đến đây?”.
Quân Hạo Kiện bình tĩnh đáp: “Con nhớ em, anh dỗ không được nên chỉ có thể đưa con đến.”
“Đưa con ra đi, nhanh lên.” Bệnh trong người cô còn chưa xác định rõ nguyên nhân, nếu lây cho An An thì cô sẽ thật sự đau lòng chết mất.
“Yến Chi, đừng khẩn trương. Bệnh này chưa chắc sẽ truyền nhiễm, em xem chúng ta tiếp xúc lâu vậy rồi nhưng chẳng phải cũng không có việc gì sao?”
Hoàng Yến Chi thấy cũng phải. Vũ Ân Nguyệt ngày nào cũng tiếp xúc với cô nhưng cũng không hề làm sao. Nghĩ vậy cô nhìn con trai liền thấy An An đang tủi thân nhìn cô, trên gương mặt nhỏ ngân ngấn nước mắt, rõ ràng là hiểu lầm vừa rồi cô làm vậy là đuổi bé đi.
“An An, không phải mẹ đuổi con, là vì mẹ lo cho con thôi.” Hoàng Yến Chi đau lòng nhìn con trai, cúi người định bế An An lên nhưng không sao bế nổi. Người cô đã không còn chút sức lực nào, đành cười khổ: “An An, mẹ bị bệnh, không bế nổi con nữa rồi.”
An An lại bước lên hai bước, ôm lấy chân cô, ngẩng mặt lên nói: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Nghe con trai bập bẹ nói nhớ mình, nước mắt cô lập tức rơi như nước tràn bờ đê. Cô quay đầu đi lau nước mắt rồi cười với con trai: “Mẹ cũng rất nhớ con.” Cô nhìn sang Quân Hạo Kiện, anh lập tức hiểu ý, bế An An lên đùi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.