Chương 115
Trinh Tautau
01/07/2022
Lý Tu mỉm cười, nhìn nụ cười của Bùi Ninh Hân rồi từ tốn gật đầu: “Được, nhưng cậu cũng đừng chê tôi phiền nhé.”
Bùi Ninh Hân vỗ vai Lý Tu Kiệt: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không chê.”
Hai người đi dạo một vòng ở dưới tầng rồi lên, bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh.
Thấy hai người vừa nói vừa cười trở về, Lý Duy và Bùi Vĩ Sơn nhìn nhau, đáy mắt đầy ý cười.
Ba người nhà họ Lý chào ra về, cả nhà Bùi Ninh Hân ra ngoài tiễn khách.
................
Bùi Ninh Hân vốn cho rằng Lâm Trọng Mặc sẽ gọi điện thoại mời cô tham gia tiệc cuối năm của công ty nên đã chuẩn bị xong lễ phục. Nhưng đến một ngày trước khi diễn ra bữa tiệc, Trọng Mặc vẫn không gọi cho cô.
Bùi Ninh Hân không nhịn được gọi điện thoại cho Lâm Trọng Mặc. Trong điện thoại, giọng anh khàn khàn, hình như vừa tỉnh ngủ. Bùi Ninh Hân nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi.
“Trọng Mặc, anh vừa ngủ dậy sao?”
“Ừ, tối qua về muộn. Hân Hân có chuyện gì sao?” Tối qua anh tăng ca đến bốn giờ sáng mới xong việc, lúc ngủ đã là năm giờ.
Bùi Ninh Hân do dự không biết nói như thế nào: “Trọng Mặc, công ty của anh có tiệc họp cuối năm không?”
Mắt Lâm Trọng Mặc tỉnh táo lại đôi chút: “Có, vào ngày mai.”
“Anh có tham gia không?”
Lâm Trọng Mặc chần chừ một chút rồi nói: “Không, anh chưa trở thành nhân viên chính thức nên không có tư cách tham gia.”
Tim Bùi Ninh Hân đập thịch một nhịp: “Em nghe nói tất cả nhân viên công ty anh đều được tham gia mà.”
Lâm Trọng Mặc sửng sốt, vô thức hỏi, “Ai nói?”
“Hình như là nghe người khác nói, có lẽ em nhớ nhầm rồi.” Bùi Ninh Hân nói qua loa.
Vẻ mặt Lâm Trọng Mặc thả lỏng: “Chắc chắn là em nhớ nhầm rồi, chỉ có nhân viên chính thức mới được tham gia. Anh là nhân viên thực tập nên không được. Có điều năm sau là được rồi. Tiệc cuối năm có thể dẫn theo người nhà, năm sau anh sẽ dẫn em cùng đi.”
Bùi Ninh Hân cười cười: “Được, cứ tưởng năm nay anh được tham gia. Nghe nói năm nay tiệc cuối năm được tổ chức trên du thuyền, em còn muốn đi xem cho biết, bây giờ thì không có cơ hội rồi.”
Lâm Trọng Mặc nghe vậy bèn an ủi: “Không sao, lần này không được thì còn lần khác. Năm sau, anh chắc chắn sẽ dẫn em đi.”
“Vâng. Tối qua anh ngủ muộn, bây giờ nghỉ cho khỏe đi.”
“Được, em cũng phải chăm sóc tốt cho mình.”
Cô vừa cúp điện thoại thì Hoàng Yến Chi gọi đến: “Alo, Yến Chi.”
“Là tớ, đã chuẩn bị xong lễ phục để ngày mai tham gia tiệc cuối năm chưa? Có cần tớ đón cậu không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Yến Chi, ngày mai tớ không đi, Trọng Mặc là thực tập sinh nên không được tham gia Tiệc cuối năm.” Bùi Ninh Hân giải thích.
Mặt Hoàng Yến Chi đanh lại: “Lâm Trọng Mặc nói với cậu?”
“Ừ, tớ vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy xong. Ngày mai cậu đi một mình được không?” Cô ấy hỏi xong mới thấy bản thân vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc. Đó là công ty của Hoàng Minh Dạ, sao Hoàng Yến Chi có thể đi một mình được?
“Ninh Hân.” Hoàng Yến Chi đổi giọng: “Lâm Trọng Mặc ngày mai sẽ tham gia tiệc cuối năm.”
“Tớ đòi xem danh sách tham gia Tiệc cuối năm của anh tớ, có tên Lâm Trọng Mặc. Anh ta sẽ tham gia tiệc cuối năm của năm nay.” Hoàng Yến Chi nói, giọng nói lạnh nhạt xuyên qua điện thoại lọt vào tai Bùi Ninh Hân.
Sắc mặt Bùi Ninh Hân rất khó coi, một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Yến Chi, cậu nói thật sao?” Giọng Bùi Ninh Hân hơi nghèn nghẹn.
“Thật.” Hoàng Yến Chi trả lời: “Tớ còn dư một thiệp mời, nếu cậu muốn thì tớ sẽ dẫn cậu đi.”
Bùi Ninh Hân im lặng, sau đó mới trả lời: “Được, Yến Chi, làm phiền cậu ngày mai đến đón tớ.”
****************
Sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi đến trước cổng khu nhà của Bùi Ninh Hân rồi mới gọi điện thoại. Bùi Ninh Hân chào ba mẹ, sau đó đi ra ngoài.
Vẫn là chiếc Ferrari màu đỏ, sau khi Bùi Ninh Hân lên xe, Hoàng Yến Chi đưa cô ấy đến salon. Vì có hẹn nên hai người không cần xếp hàng. Khi hai người trang điểm xong đã là buổi chiều. Nơi tổ chức tiệc là trên du thuyền, cách chỗ này hơi xa, bây giờ đi là vừa kịp.
“Yến Chi, Tiểu Linh đâu?” Cô ấy đã nghe Hoàng Yến Chi nói Trương Linh cũng có đi.
“Cậu ấy không đi cùng chúng ta, bây giờ cậu ấy đã đến hội trường rồi.”
Dọc đường, hai người chỉ im lặng. Đến nơi rồi, Bùi Ninh Hân mới nhận ra đây hình như là một khu nghỉ mát bên bờ biển: “Tiệc cuối năm kết thúc rất muộn nên ở lại đây ngủ một đêm. Anh tớ đã đặt phòng cho chúng ta rồi. Đây là phòng cậu.” Hoàng Yến Chi vừa nói vừa đưa thẻ phòng cho Bùi Ninh Hân.
Bùi Ninh Hân gật đầu, cho thẻ vào túi xách. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy trắng dài, còn Hoàng Yến Chi mặc lễ phục dạ hội màu đen, để lộ tấm lưng và một khoảng lớn trước ngực, khoác thêm áo ngoài, đã che gần đi hết cảnh xuân.
“Chi Chi.” Một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ở ngoài. Hoàng Minh Dạ xuất hiện ở cửa, thấy em gái trong đại sảnh liền bước lại chào hỏi: “Cô Bùi, lại gặp nhau rồi.”
Bùi Ninh Hân lễ phép cười: “Tổng giám đốc Hoàng.”
Ánh mắt Hoàng Minh Dạ quan sát Hoàng Yến Chi rồi lại nhìn sang Bùi Ninh Hân anh nhíu mày: “Sao không mặc áo khoác?”
Nói rồi, anh cởi áo khoác trên người mình ra, đang hơi lưỡng lự, không biết nên khoác cho em gái hay là thì Hoàng Yến Chi đã lấy áo khoác trong tay anh, khoác lên người Bùi Ninh Hân.
Cô mặc áo khoác rồi nên sẽ không lạnh, huống chi cô chịu lạnh tốt hơn Ninh Hân.
Lúc áo khoác ấm áp phủ lên người, Bùi Ninh Hân ngẩn ra, hết nhìn Hoàng Yến Chi rồi lại nhìn sang Hoàng Minh Dạ hình như hơi khó xử.
“Khoác đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.” Hoàng Yến Chi nói: “Anh tớ da thịt dày, không bị chết cóng đâu.”
Bùi Ninh Hân nói cảm ơn, nhưng trong lòng đã hơi hối hận. Đáng lẽ lúc ra ngoài, cô ấy nên mặc áo khoác mới phải.
“Yến Chi.” Một dáng người màu hồng chạy lại từ xa, đồng thời tiếng kêu to của Trương Linh vang lên.
Hoàng Yến Chi hơi nghiêng người, tránh cái ôm mãnh liệt của Trương Linh. Nhưng Bùi Ninh Hân đứng cạnh Hoàng Yến Chi không tốt số như vậy mà bị Trương Linh ôm vào lòng. Vì đột nhiên bị một lực tác động nên Bùi Ninh Hân đứng không vững, lùi ra sau, may là Hoàng Minh Dạ nhanh tay lẹ mắt đỡ cô.
“Cẩn thận.”
Nhưng độ ấm còn trên eo vẫn khiến gò má Bùi Ninh Hân phiếm hồng.
“Nam thần, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trương Linh thấy Hoàng Minh Dạ bèn cười tươi hơn.
Hoàng Minh Dạ cười gật đầu. Vệ Huy đi sau lưng Trương Linh, nghe cô nói như thế thì sắc mặt hơi đen. Con bé chết tiệt kia, nếu không phải nhờ anh ta thì hôm nay cô có thể xuất hiện ở đây sao? Vậy mà cô lại chỉ coi anh ta như tài xế miễn phí, dùng xong thì vứt.
“Em dâu, đã lâu không gặp.” Vệ Huy chào Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi “ừ” một tiếng, hình như không hề tò mò sao Vệ Huy lại xuất hiện cùng Trương Linh.
“Nhóm Cố Hiên chưa đến sao?” Hoàng Yến Chi hỏi Hoàng Minh Dạ. Lúc thấy Vệ Huy, cô liền đoán ra nhóm Cố Hiên cũng được mời.
“Đã gửi thư mời rồi, bọn họ nói tối nay sẽ đến.”
Trương Linh chào hỏi Hoàng Minh Dạ xong liền đứng cạnh Bùi Ninh Hân, hai người đã lâu không gặp. Trong thời gian này, cường độ huấn luyện của Trương Linh tăng không ngừng, ngay cả thời gian để liên lạc với bọn họ cũng rất ít chứ chưa nói đến chuyện gặp nhau.
Trương Linh gầy hơn trước rất nhiều, nét trẻ con trên mặt đã không còn nữa, cằm nhọn hơn, ánh mắt càng thêm sáng ngời.
“Qua bên kia ngồi một lát đã.” Hoàng Minh Dạ nói, mấy người còn lại không có ý kiến, thế là bọn họ đến một quán cà phê ở tầng một của khách sạn. Hoàng Yến Chi không thích uống cà phê nên bèn gọi một ly nước ấm.
“Em dâu, bao giờ Hạo Kiện về?” Vệ Huy hỏi cô
“Ngày 9 tháng sau.”
“Vậy thì tốt quá rồi, mọi người lại có thể tụ tập, lúc đó chúng ta lại chơi một ván.”
Hoàng Yến Chi như cười như không nhìn anh ta: “Lần trước còn chưa thua đủ?”
Vệ Huy cứng mặt lại, nhớ đến lần thảm bại trước thì trong lòng liền khó chịu, nhích lại gần Hoàng Yến Chi một chút: “Em dâu, lần trước thật sự là lần đâu tiên em chơi?” Anh ta vẫn chưa tin.
“Anh thấy thế nào?” Hoàng Yến Chi hỏi ngược lại.
Đã đến giờ lên thuyền, Hoàng Minh Dạ dẫn mọi người đi về phía bến tàu. Khu nghỉ của khách sạn cách bến tàu không xa, chỉ khoảng hơn 10 phút đi bộ, từ xa đã có thể trông thấy một du thuyền xa hoa đỗ ở bến tàu, thân thuyền to lớn, có thể chứa tới 5.000 người cũng được chứ chẳng đùa.
“Chậc chậc, lần này Minh Dạ bỏ hết vốn liếng ra rồi.” Vệ Huy chép miệng cảm thán.
Hoàng Yến Chi chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt. Bùi Ninh Hân và Trương Linh thì tò quan sát chiếc du thuyền xa hoa này.
Lên thuyền rồi, Hoàng Yến Chi mới phát hiện khoang thuyền ở tầng một được bài trí xa hoa có khá nhiều người.
Tối nay, Hoàng Yến Chi là bạn gái tham dự cùng Hoàng Minh Dạ. Trương Linh là bạn gái của Vệ Huy, đây là một trong các điều kiện để anh ta đồng ý dẫn cô ấy tới.
Còn Bùi Ninh Hân thấy cô vừa lên thuyền đã bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Biết Bùi Ninh Hân đang tìm ai nên Hoàng Yến Chi cũng giúp cô để ý người qua lại.
Bùi Ninh Hân vỗ vai Lý Tu Kiệt: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không chê.”
Hai người đi dạo một vòng ở dưới tầng rồi lên, bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh.
Thấy hai người vừa nói vừa cười trở về, Lý Duy và Bùi Vĩ Sơn nhìn nhau, đáy mắt đầy ý cười.
Ba người nhà họ Lý chào ra về, cả nhà Bùi Ninh Hân ra ngoài tiễn khách.
................
Bùi Ninh Hân vốn cho rằng Lâm Trọng Mặc sẽ gọi điện thoại mời cô tham gia tiệc cuối năm của công ty nên đã chuẩn bị xong lễ phục. Nhưng đến một ngày trước khi diễn ra bữa tiệc, Trọng Mặc vẫn không gọi cho cô.
Bùi Ninh Hân không nhịn được gọi điện thoại cho Lâm Trọng Mặc. Trong điện thoại, giọng anh khàn khàn, hình như vừa tỉnh ngủ. Bùi Ninh Hân nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi.
“Trọng Mặc, anh vừa ngủ dậy sao?”
“Ừ, tối qua về muộn. Hân Hân có chuyện gì sao?” Tối qua anh tăng ca đến bốn giờ sáng mới xong việc, lúc ngủ đã là năm giờ.
Bùi Ninh Hân do dự không biết nói như thế nào: “Trọng Mặc, công ty của anh có tiệc họp cuối năm không?”
Mắt Lâm Trọng Mặc tỉnh táo lại đôi chút: “Có, vào ngày mai.”
“Anh có tham gia không?”
Lâm Trọng Mặc chần chừ một chút rồi nói: “Không, anh chưa trở thành nhân viên chính thức nên không có tư cách tham gia.”
Tim Bùi Ninh Hân đập thịch một nhịp: “Em nghe nói tất cả nhân viên công ty anh đều được tham gia mà.”
Lâm Trọng Mặc sửng sốt, vô thức hỏi, “Ai nói?”
“Hình như là nghe người khác nói, có lẽ em nhớ nhầm rồi.” Bùi Ninh Hân nói qua loa.
Vẻ mặt Lâm Trọng Mặc thả lỏng: “Chắc chắn là em nhớ nhầm rồi, chỉ có nhân viên chính thức mới được tham gia. Anh là nhân viên thực tập nên không được. Có điều năm sau là được rồi. Tiệc cuối năm có thể dẫn theo người nhà, năm sau anh sẽ dẫn em cùng đi.”
Bùi Ninh Hân cười cười: “Được, cứ tưởng năm nay anh được tham gia. Nghe nói năm nay tiệc cuối năm được tổ chức trên du thuyền, em còn muốn đi xem cho biết, bây giờ thì không có cơ hội rồi.”
Lâm Trọng Mặc nghe vậy bèn an ủi: “Không sao, lần này không được thì còn lần khác. Năm sau, anh chắc chắn sẽ dẫn em đi.”
“Vâng. Tối qua anh ngủ muộn, bây giờ nghỉ cho khỏe đi.”
“Được, em cũng phải chăm sóc tốt cho mình.”
Cô vừa cúp điện thoại thì Hoàng Yến Chi gọi đến: “Alo, Yến Chi.”
“Là tớ, đã chuẩn bị xong lễ phục để ngày mai tham gia tiệc cuối năm chưa? Có cần tớ đón cậu không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Yến Chi, ngày mai tớ không đi, Trọng Mặc là thực tập sinh nên không được tham gia Tiệc cuối năm.” Bùi Ninh Hân giải thích.
Mặt Hoàng Yến Chi đanh lại: “Lâm Trọng Mặc nói với cậu?”
“Ừ, tớ vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy xong. Ngày mai cậu đi một mình được không?” Cô ấy hỏi xong mới thấy bản thân vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc. Đó là công ty của Hoàng Minh Dạ, sao Hoàng Yến Chi có thể đi một mình được?
“Ninh Hân.” Hoàng Yến Chi đổi giọng: “Lâm Trọng Mặc ngày mai sẽ tham gia tiệc cuối năm.”
“Tớ đòi xem danh sách tham gia Tiệc cuối năm của anh tớ, có tên Lâm Trọng Mặc. Anh ta sẽ tham gia tiệc cuối năm của năm nay.” Hoàng Yến Chi nói, giọng nói lạnh nhạt xuyên qua điện thoại lọt vào tai Bùi Ninh Hân.
Sắc mặt Bùi Ninh Hân rất khó coi, một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Yến Chi, cậu nói thật sao?” Giọng Bùi Ninh Hân hơi nghèn nghẹn.
“Thật.” Hoàng Yến Chi trả lời: “Tớ còn dư một thiệp mời, nếu cậu muốn thì tớ sẽ dẫn cậu đi.”
Bùi Ninh Hân im lặng, sau đó mới trả lời: “Được, Yến Chi, làm phiền cậu ngày mai đến đón tớ.”
****************
Sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi đến trước cổng khu nhà của Bùi Ninh Hân rồi mới gọi điện thoại. Bùi Ninh Hân chào ba mẹ, sau đó đi ra ngoài.
Vẫn là chiếc Ferrari màu đỏ, sau khi Bùi Ninh Hân lên xe, Hoàng Yến Chi đưa cô ấy đến salon. Vì có hẹn nên hai người không cần xếp hàng. Khi hai người trang điểm xong đã là buổi chiều. Nơi tổ chức tiệc là trên du thuyền, cách chỗ này hơi xa, bây giờ đi là vừa kịp.
“Yến Chi, Tiểu Linh đâu?” Cô ấy đã nghe Hoàng Yến Chi nói Trương Linh cũng có đi.
“Cậu ấy không đi cùng chúng ta, bây giờ cậu ấy đã đến hội trường rồi.”
Dọc đường, hai người chỉ im lặng. Đến nơi rồi, Bùi Ninh Hân mới nhận ra đây hình như là một khu nghỉ mát bên bờ biển: “Tiệc cuối năm kết thúc rất muộn nên ở lại đây ngủ một đêm. Anh tớ đã đặt phòng cho chúng ta rồi. Đây là phòng cậu.” Hoàng Yến Chi vừa nói vừa đưa thẻ phòng cho Bùi Ninh Hân.
Bùi Ninh Hân gật đầu, cho thẻ vào túi xách. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy trắng dài, còn Hoàng Yến Chi mặc lễ phục dạ hội màu đen, để lộ tấm lưng và một khoảng lớn trước ngực, khoác thêm áo ngoài, đã che gần đi hết cảnh xuân.
“Chi Chi.” Một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ở ngoài. Hoàng Minh Dạ xuất hiện ở cửa, thấy em gái trong đại sảnh liền bước lại chào hỏi: “Cô Bùi, lại gặp nhau rồi.”
Bùi Ninh Hân lễ phép cười: “Tổng giám đốc Hoàng.”
Ánh mắt Hoàng Minh Dạ quan sát Hoàng Yến Chi rồi lại nhìn sang Bùi Ninh Hân anh nhíu mày: “Sao không mặc áo khoác?”
Nói rồi, anh cởi áo khoác trên người mình ra, đang hơi lưỡng lự, không biết nên khoác cho em gái hay là thì Hoàng Yến Chi đã lấy áo khoác trong tay anh, khoác lên người Bùi Ninh Hân.
Cô mặc áo khoác rồi nên sẽ không lạnh, huống chi cô chịu lạnh tốt hơn Ninh Hân.
Lúc áo khoác ấm áp phủ lên người, Bùi Ninh Hân ngẩn ra, hết nhìn Hoàng Yến Chi rồi lại nhìn sang Hoàng Minh Dạ hình như hơi khó xử.
“Khoác đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.” Hoàng Yến Chi nói: “Anh tớ da thịt dày, không bị chết cóng đâu.”
Bùi Ninh Hân nói cảm ơn, nhưng trong lòng đã hơi hối hận. Đáng lẽ lúc ra ngoài, cô ấy nên mặc áo khoác mới phải.
“Yến Chi.” Một dáng người màu hồng chạy lại từ xa, đồng thời tiếng kêu to của Trương Linh vang lên.
Hoàng Yến Chi hơi nghiêng người, tránh cái ôm mãnh liệt của Trương Linh. Nhưng Bùi Ninh Hân đứng cạnh Hoàng Yến Chi không tốt số như vậy mà bị Trương Linh ôm vào lòng. Vì đột nhiên bị một lực tác động nên Bùi Ninh Hân đứng không vững, lùi ra sau, may là Hoàng Minh Dạ nhanh tay lẹ mắt đỡ cô.
“Cẩn thận.”
Nhưng độ ấm còn trên eo vẫn khiến gò má Bùi Ninh Hân phiếm hồng.
“Nam thần, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trương Linh thấy Hoàng Minh Dạ bèn cười tươi hơn.
Hoàng Minh Dạ cười gật đầu. Vệ Huy đi sau lưng Trương Linh, nghe cô nói như thế thì sắc mặt hơi đen. Con bé chết tiệt kia, nếu không phải nhờ anh ta thì hôm nay cô có thể xuất hiện ở đây sao? Vậy mà cô lại chỉ coi anh ta như tài xế miễn phí, dùng xong thì vứt.
“Em dâu, đã lâu không gặp.” Vệ Huy chào Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi “ừ” một tiếng, hình như không hề tò mò sao Vệ Huy lại xuất hiện cùng Trương Linh.
“Nhóm Cố Hiên chưa đến sao?” Hoàng Yến Chi hỏi Hoàng Minh Dạ. Lúc thấy Vệ Huy, cô liền đoán ra nhóm Cố Hiên cũng được mời.
“Đã gửi thư mời rồi, bọn họ nói tối nay sẽ đến.”
Trương Linh chào hỏi Hoàng Minh Dạ xong liền đứng cạnh Bùi Ninh Hân, hai người đã lâu không gặp. Trong thời gian này, cường độ huấn luyện của Trương Linh tăng không ngừng, ngay cả thời gian để liên lạc với bọn họ cũng rất ít chứ chưa nói đến chuyện gặp nhau.
Trương Linh gầy hơn trước rất nhiều, nét trẻ con trên mặt đã không còn nữa, cằm nhọn hơn, ánh mắt càng thêm sáng ngời.
“Qua bên kia ngồi một lát đã.” Hoàng Minh Dạ nói, mấy người còn lại không có ý kiến, thế là bọn họ đến một quán cà phê ở tầng một của khách sạn. Hoàng Yến Chi không thích uống cà phê nên bèn gọi một ly nước ấm.
“Em dâu, bao giờ Hạo Kiện về?” Vệ Huy hỏi cô
“Ngày 9 tháng sau.”
“Vậy thì tốt quá rồi, mọi người lại có thể tụ tập, lúc đó chúng ta lại chơi một ván.”
Hoàng Yến Chi như cười như không nhìn anh ta: “Lần trước còn chưa thua đủ?”
Vệ Huy cứng mặt lại, nhớ đến lần thảm bại trước thì trong lòng liền khó chịu, nhích lại gần Hoàng Yến Chi một chút: “Em dâu, lần trước thật sự là lần đâu tiên em chơi?” Anh ta vẫn chưa tin.
“Anh thấy thế nào?” Hoàng Yến Chi hỏi ngược lại.
Đã đến giờ lên thuyền, Hoàng Minh Dạ dẫn mọi người đi về phía bến tàu. Khu nghỉ của khách sạn cách bến tàu không xa, chỉ khoảng hơn 10 phút đi bộ, từ xa đã có thể trông thấy một du thuyền xa hoa đỗ ở bến tàu, thân thuyền to lớn, có thể chứa tới 5.000 người cũng được chứ chẳng đùa.
“Chậc chậc, lần này Minh Dạ bỏ hết vốn liếng ra rồi.” Vệ Huy chép miệng cảm thán.
Hoàng Yến Chi chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt. Bùi Ninh Hân và Trương Linh thì tò quan sát chiếc du thuyền xa hoa này.
Lên thuyền rồi, Hoàng Yến Chi mới phát hiện khoang thuyền ở tầng một được bài trí xa hoa có khá nhiều người.
Tối nay, Hoàng Yến Chi là bạn gái tham dự cùng Hoàng Minh Dạ. Trương Linh là bạn gái của Vệ Huy, đây là một trong các điều kiện để anh ta đồng ý dẫn cô ấy tới.
Còn Bùi Ninh Hân thấy cô vừa lên thuyền đã bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Biết Bùi Ninh Hân đang tìm ai nên Hoàng Yến Chi cũng giúp cô để ý người qua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.