Chương 129
Trinh Tautau
01/07/2022
Ngày mai là ba mươi. Hai ngày trước, Hoàng Yến Chi đã đến quán trà một chuyến để phát tiền thưởng cho nhân viên và cho bọn họ nghỉ tết.
Nửa tháng trước, cô bắt đầu tiếp quản quán trà này, mặc dù không thường xuyên đến nhưng mỗi tuần cũng đến đó xem một lần. Quân lão gia biết cô mua lại quán trà này còn đích thân qua đó hai lần, rất yêu thích nơi này, bây giờ đã khách quen ở đó, thường xuyên cùng Hoàng lão gia đi thưởng trà rồi kết bạn.
Ở đó có không ít người giống ông cụ, sau khi về hưu thì nhàn rỗi ở nhà, hai người vì thế mà quen biết thêm mấy người bạn cùng chung chí hướng.
Mới sáng sớm, Quân Hạo Kiện đã vào thư phòng. Lúc Hoàng Yến Chi đi vào, anh đang đứng trước bàn viết câu đối, giấy đỏ chữ đen, nét chữ mạnh mẽ, lần đầu tiên cô biết thì ra Quân Hạo Kiện còn rành viết thư pháp, mà lại còn viết đẹp như vậy.
“Thế nào?” Quân Hạo Kiện nhìn thấy cô liền mỉm cười hỏi. Anh mặc một bộ đồ ở nhà, không còn khí thế mạnh mẽ như lúc mặc quân trang.
Hoàng Yến Chi xem kỹ rồi gật đầu: “Rất đẹp.”
Cô không dễ dàng khen người khác, câu trả lời như vậy quả thật là sự khẳng định lớn nhất.
Quân Hạo Kiện cười, từ lúc anh biết cầm bút đã bị Quân lão gia bắt theo học viết thư pháp, dù ra nước ngoài học mấy năm cũng chưa từng lơ là. Chữ của anh không thể nói là so sánh được với các chuyên gia, nhưng vẫn có thể để người khác xem.
“Đi lấy hồ ra đây, giúp anh dán câu đối.” Quân Hạo Kiện tự nhiên sai bảo.
“Hồ dán ở đâu?”
Quân Hạo Kiện không ngẩng đầu lên: “Trong ngăn kéo thứ hai bên kia.”
Hoàng Yến Chi nghe theo, quả nhiên tìm được hồ dán. Cô cầm một đôi câu đối: “Cái này dán lên cổng chính sao?”
Quân Hạo Kiện cuối cùng cũng dừng bút, cất bút lông, để mặc cho câu đối khô tự nhiên.
“Ừ, mấy bức này dán dưới tầng.” Anh lại cầm thêm hai bức khác rồi xuống tầng cùng Hoàng Yến Chi.
Sáng sớm, Quân lão gia đã dẫn cảnh vệ ra ngoài, cũng không biết là đi đâu. Quân Giai Uyển cũng không ở đây.
“Cao hơn một chút.” Hoàng Yến Chi đứng trong sân, nói với anh.
“Được rồi.”
Quân Hạo Kiện dán xong câu đối tiếp theo.
Lúc Hoàng Minh Dạ và Hoàng Hi Lan đi đến liền thấy cảnh này. Vẻ mặt Hoàng Minh Dạ tươi tỉnh, nhưng Hoàng Hi Lan lại suýt cắn nát cả hàm răng. Nhất là lúc cô ta nhìn thấy Quân Hạo Kiện mỉm cười với Hoàng Yến Chi, cổ cô ta như nghẹn một búng máu ở giữa lưng chừng.
“Tôi nói này, hai người mới sáng sớm mà đã ở đây phát cẩu lương ngược đãi kẻ độc thân rồi, không sợ tôi lấy gậy đánh à.” Hoàng Minh Dạ mỉm cười trêu chọc.
Quân Hạo Kiện nhìn anh ta, ngưng cười, lạnh nhạt nói: “Nếu anh không cần tay của mình thì có thể thử một chút.”
Hoàng Minh Dạ nghẹn họng, chỉ biết đánh nhau, tốt xấu gì tôi cũng là anh vợ cậu mà, cậu cứ đối xử với tôi như vậy đi, cẩn thận tôi khuyến khích em gái tôi không để ý đến cậu nữa, hừ. . Google ngay trang == T гЦмtгuуeИ.V N ==
“Anh, anh sang đây làm gì?” Hoàng Yến Chi hỏi, cũng vì không muốn nhìn thấy ánh mắt ai oán sắc bén của Hoàng đại thiếu gia nữa, thật là nóng mắt.
Hoàng Minh Dạ lúc này mới nhớ đến chuyện chính, ho một tiếng: “Chuyện đó, hôm nay ba trở về, gọi hai người trưa nay về nhà ăn cơm.”
Chỉ chút chuyện này mà phải cần hai người cố ý chạy đến để nói? Gọi điện thoại chẳng phải là xong rồi ư.
“Lời đã nhắn xong, chúng ta về thôi.” Hoàng Yến Chi nói.
“Anh.” Hoàng Hi Lan gọi anh ta lại. Cô ta không muốn đi, khó khắn lắm mới được nhìn thấy Quân Hạo Kiện, cô ta còn muốn ở đây thêm một chút: “Chẳng phải Yến Chi đang dán câu đối sao, chúng ta giúp em ấy đi.”
Hoàng Minh Dạ cười mà như không cười: “Hai vợ chồng son người ta ngọt ngào như thế, hai cái bóng đèn lớn như chúng ta đứng ở đây làm gì? Còn ngại chưa ăn đủ cẩu lương hả?”
Ánh mắt của anh ta đượm vẻ rét lạnh, rọi vào người cô ta cứ như kim đâm. Vẻ mặt Hoàng Hi Lan cứng đờ, cô ta ngượng ngùng nói: “Em chỉ muốn giúp hai người làm xong sớm rồi cùng nhau về nhà thôi.”
“Đó là thú vui nho nhỏ của vợ chồng người ta, người ngoài như em quan tâm nhiều làm gì? Đi về.” Hoàng Minh Dạ lạnh lùng nói, quay đầu nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ mặt dịu dàng: “Anh về trước đây, trưa nay nhớ đến sớm một chút.”
Hoàng Yến Chi gật đầu tỏ ý đã biết. Nhìn bóng lưng Thẩm Hi Đồng bất đắc dĩ theo sau Hoàng Minh Dạ rời đi, trong mắt cô hiện vẻ lạnh lùng.
****************
Lúc ăn cơm trưa, Hoàng Yến Chi ngồi xuống, Quân Hạo Kiện ngồi bên tay trái cô, Hoàng Minh Dạ đang định ngồi bên phải.
Quân Hạo Kiện ngồi giữa Hoàng Yến Chi và Hoàng Quang Nghị, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với ba vợ. Hai người đều là quân nhân, mặc dù thuộc hai ngành khác nhau nhưng vẫn có rất nhiều tiếng nói chung, trò chuyện với nhau rất ăn ý.
Quân Hạo Kiện vừa trò chuyện, vừa không quên bóc tôm cho cô. Cô thích ăn tôm, nhưng lại thấy bóc tôm quá phiền phức nên bình thường đều thà không ăn.
Quân Hạo Kiện để thịt tôm trong bát cô, hai người một bóc, một ăn, vô cùng tự nhiên, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên. Ngoại trừ Hoàng Hi Lan, những người khác trong nhà chú ý đến điểm này nên đều rất hài lòng, nhìn Quân Hạo Kiện càng thuận mắt hơn.
Người ăn bữa cơm này không vui nhất phải kể đến Hoàng Hi Lan. Nhìn hai người đối diện không ngừng ân ái, cô ta đã sắp cắn nát môi rồi..
Hoàng Yến Chi chú ý đến ánh mắt của cô ta, trong đầu chợt nhớ tới ngày đó, Hoàng Hi Lan ra khỏi xe một người đàn ông với vẻ mặt tức giận, chợt xông đến trước mặt cô, ánh mắt cô chợt rét lạnh.
“Chị có bạn trai rồi sao?” Hoàng Yến Chi nhìn Hoàng Hi Lan hiếm khi chủ động trò chuyện với cô ta.
Hoàng Hi Lan đang ăn cơm bị Hoàng Yến Chi nhắc đến nên tâm trạng không được vui, cô ta nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Hoàng Yến Chi bình thản nhìn cô ta, tỏ vẻ không phát hiện ra sự tức giận trong mắt cô ta.
Vũ Ân Nguyệt nghe nói thế thì mỉm cười: “Mấy ngày trước, mẹ trò chuyện với một người bạn, biết con trai bà ấy còn chưa có đối tượng, tuổi tác cũng tương đương với Lan Lan nên muốn để hai đứa gặp nhau một lần.”
Hoàng Yến Chi hình như thấy hứng thú, nhận lấy ánh mắt như ăn thịt người của Hoàng Hi Lan, hỏi: “Đối phương là ai ạ?”
“Ba mẹ nó đều là giáo sư đại học, mẹ thằng bé và mẹ là bạn học cấp 3, dạo trước hiếm khi mới gặp lại nhau, bèn trao đổi cách liên lạc.”
Thì ra là dòng dõi thư hương, trông mẹ thế này thì chắc hoàn cảnh gia đình rất khá, nhưng biểu hiện của Hoàng Hi Lan thì...
“Mẹ đã thấy ảnh của thằng bé rồi, ngoại hình đẹp trai, cả người toát lên phong độ của người trí thức, ưu nhã lễ độ, tuấn tú lịch sự.” Vũ Ân Nguyệt thao thao bất tuyệt, ngay cả Hoàng lão gia cũng cảm thấy hứng thú.
“Ồ? Đứa trẻ đó là con nhà ai?”
“Là nhà họ Bạch, tên Bạch Tử Hi, là giảng viên đại học, tuổi còn trẻ mà đã là giáo sư rồi.” Vũ Ân Nguyệt nói.
Không trùng hợp vậy chứ? Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện và Hoàng Minh Dạ nhìn nhau, không phải là Bạch Tử Hi mà bọn họ biết chứ? Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng nghe Vũ Ân Nguyệt miêu tả thì chắc là anh ta rồi.
Hoàng lão gia hài lòng gật đầu: “Người này cũng không tệ, trẻ tuổi có năng lực là chuyện tốt.”
“Hi Lan cảm thấy đối phương thế nào?” Hoàng Quang Nghị là người cha tốt, nghe nói con gái có bạn trai thì dĩ nhiên sẽ quan tâm ít nhiều.
Mặt Hoàng Hi Lan hơi cứng lại vì bị nhiều người nhìn như vậy, trong đó còn có người trong lòng của mình. Cô ta không muốn để đối phương hiểu lầm gì, bèn kiên trì nói: “Con chỉ ăn một bữa cơm với đối phương thôi, nên không có ấn tượng gì với người này.”
“Lan Lan, chẳng phải con đã nói với mẹ là cảm thấy đối phương cũng được sao?” Vũ Ân Nguyệt thắc mắc.
Vẻ mặt Hoàng Hi Lan càng cứng hơn: “Mẹ, con không vội, chuyện con quan tâm nhất bây giờ chính là làm tốt mọi chuyện trong dàn nhạc.”
Vũ Ân Nguyệt lườm cô ta: “Mẹ nói cho con biết, con không được học theo anh con. Con là con gái, kết hôn sớm rồi sinh con thì dáng người sẽ dễ hồi phục hơn, đừng như anh con, tuổi đã cao mà cứ tưởng mình là thiếu niên trẻ tuổi không ai sánh bằng.”
Hoàng Minh Dạ vô tội nằm không cũng trúng đạn: “...” Chuyện này thì liên quan gì đến anh ta chứ?
Hoàng Yến Chi cười như không cười, nhìn thoáng qua người nào đó tự cho mình là “thiếu niên đẹp trai“.
Khóe môi Hoàng Hi Lan miễn cưỡng nhếch lên: “Mẹ, con biết rồi.” Bàn tay dấu trong tay áo siết chặt lại. Cô ta nhìn Quân Hạo Kiện từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, nước mắt dâng lên, sợ bị mọi người nhìn thấy nên vội vàng cúi đầu xuống, cắn môi.
Nửa tháng trước, cô bắt đầu tiếp quản quán trà này, mặc dù không thường xuyên đến nhưng mỗi tuần cũng đến đó xem một lần. Quân lão gia biết cô mua lại quán trà này còn đích thân qua đó hai lần, rất yêu thích nơi này, bây giờ đã khách quen ở đó, thường xuyên cùng Hoàng lão gia đi thưởng trà rồi kết bạn.
Ở đó có không ít người giống ông cụ, sau khi về hưu thì nhàn rỗi ở nhà, hai người vì thế mà quen biết thêm mấy người bạn cùng chung chí hướng.
Mới sáng sớm, Quân Hạo Kiện đã vào thư phòng. Lúc Hoàng Yến Chi đi vào, anh đang đứng trước bàn viết câu đối, giấy đỏ chữ đen, nét chữ mạnh mẽ, lần đầu tiên cô biết thì ra Quân Hạo Kiện còn rành viết thư pháp, mà lại còn viết đẹp như vậy.
“Thế nào?” Quân Hạo Kiện nhìn thấy cô liền mỉm cười hỏi. Anh mặc một bộ đồ ở nhà, không còn khí thế mạnh mẽ như lúc mặc quân trang.
Hoàng Yến Chi xem kỹ rồi gật đầu: “Rất đẹp.”
Cô không dễ dàng khen người khác, câu trả lời như vậy quả thật là sự khẳng định lớn nhất.
Quân Hạo Kiện cười, từ lúc anh biết cầm bút đã bị Quân lão gia bắt theo học viết thư pháp, dù ra nước ngoài học mấy năm cũng chưa từng lơ là. Chữ của anh không thể nói là so sánh được với các chuyên gia, nhưng vẫn có thể để người khác xem.
“Đi lấy hồ ra đây, giúp anh dán câu đối.” Quân Hạo Kiện tự nhiên sai bảo.
“Hồ dán ở đâu?”
Quân Hạo Kiện không ngẩng đầu lên: “Trong ngăn kéo thứ hai bên kia.”
Hoàng Yến Chi nghe theo, quả nhiên tìm được hồ dán. Cô cầm một đôi câu đối: “Cái này dán lên cổng chính sao?”
Quân Hạo Kiện cuối cùng cũng dừng bút, cất bút lông, để mặc cho câu đối khô tự nhiên.
“Ừ, mấy bức này dán dưới tầng.” Anh lại cầm thêm hai bức khác rồi xuống tầng cùng Hoàng Yến Chi.
Sáng sớm, Quân lão gia đã dẫn cảnh vệ ra ngoài, cũng không biết là đi đâu. Quân Giai Uyển cũng không ở đây.
“Cao hơn một chút.” Hoàng Yến Chi đứng trong sân, nói với anh.
“Được rồi.”
Quân Hạo Kiện dán xong câu đối tiếp theo.
Lúc Hoàng Minh Dạ và Hoàng Hi Lan đi đến liền thấy cảnh này. Vẻ mặt Hoàng Minh Dạ tươi tỉnh, nhưng Hoàng Hi Lan lại suýt cắn nát cả hàm răng. Nhất là lúc cô ta nhìn thấy Quân Hạo Kiện mỉm cười với Hoàng Yến Chi, cổ cô ta như nghẹn một búng máu ở giữa lưng chừng.
“Tôi nói này, hai người mới sáng sớm mà đã ở đây phát cẩu lương ngược đãi kẻ độc thân rồi, không sợ tôi lấy gậy đánh à.” Hoàng Minh Dạ mỉm cười trêu chọc.
Quân Hạo Kiện nhìn anh ta, ngưng cười, lạnh nhạt nói: “Nếu anh không cần tay của mình thì có thể thử một chút.”
Hoàng Minh Dạ nghẹn họng, chỉ biết đánh nhau, tốt xấu gì tôi cũng là anh vợ cậu mà, cậu cứ đối xử với tôi như vậy đi, cẩn thận tôi khuyến khích em gái tôi không để ý đến cậu nữa, hừ. . Google ngay trang == T гЦмtгuуeИ.V N ==
“Anh, anh sang đây làm gì?” Hoàng Yến Chi hỏi, cũng vì không muốn nhìn thấy ánh mắt ai oán sắc bén của Hoàng đại thiếu gia nữa, thật là nóng mắt.
Hoàng Minh Dạ lúc này mới nhớ đến chuyện chính, ho một tiếng: “Chuyện đó, hôm nay ba trở về, gọi hai người trưa nay về nhà ăn cơm.”
Chỉ chút chuyện này mà phải cần hai người cố ý chạy đến để nói? Gọi điện thoại chẳng phải là xong rồi ư.
“Lời đã nhắn xong, chúng ta về thôi.” Hoàng Yến Chi nói.
“Anh.” Hoàng Hi Lan gọi anh ta lại. Cô ta không muốn đi, khó khắn lắm mới được nhìn thấy Quân Hạo Kiện, cô ta còn muốn ở đây thêm một chút: “Chẳng phải Yến Chi đang dán câu đối sao, chúng ta giúp em ấy đi.”
Hoàng Minh Dạ cười mà như không cười: “Hai vợ chồng son người ta ngọt ngào như thế, hai cái bóng đèn lớn như chúng ta đứng ở đây làm gì? Còn ngại chưa ăn đủ cẩu lương hả?”
Ánh mắt của anh ta đượm vẻ rét lạnh, rọi vào người cô ta cứ như kim đâm. Vẻ mặt Hoàng Hi Lan cứng đờ, cô ta ngượng ngùng nói: “Em chỉ muốn giúp hai người làm xong sớm rồi cùng nhau về nhà thôi.”
“Đó là thú vui nho nhỏ của vợ chồng người ta, người ngoài như em quan tâm nhiều làm gì? Đi về.” Hoàng Minh Dạ lạnh lùng nói, quay đầu nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ mặt dịu dàng: “Anh về trước đây, trưa nay nhớ đến sớm một chút.”
Hoàng Yến Chi gật đầu tỏ ý đã biết. Nhìn bóng lưng Thẩm Hi Đồng bất đắc dĩ theo sau Hoàng Minh Dạ rời đi, trong mắt cô hiện vẻ lạnh lùng.
****************
Lúc ăn cơm trưa, Hoàng Yến Chi ngồi xuống, Quân Hạo Kiện ngồi bên tay trái cô, Hoàng Minh Dạ đang định ngồi bên phải.
Quân Hạo Kiện ngồi giữa Hoàng Yến Chi và Hoàng Quang Nghị, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với ba vợ. Hai người đều là quân nhân, mặc dù thuộc hai ngành khác nhau nhưng vẫn có rất nhiều tiếng nói chung, trò chuyện với nhau rất ăn ý.
Quân Hạo Kiện vừa trò chuyện, vừa không quên bóc tôm cho cô. Cô thích ăn tôm, nhưng lại thấy bóc tôm quá phiền phức nên bình thường đều thà không ăn.
Quân Hạo Kiện để thịt tôm trong bát cô, hai người một bóc, một ăn, vô cùng tự nhiên, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên. Ngoại trừ Hoàng Hi Lan, những người khác trong nhà chú ý đến điểm này nên đều rất hài lòng, nhìn Quân Hạo Kiện càng thuận mắt hơn.
Người ăn bữa cơm này không vui nhất phải kể đến Hoàng Hi Lan. Nhìn hai người đối diện không ngừng ân ái, cô ta đã sắp cắn nát môi rồi..
Hoàng Yến Chi chú ý đến ánh mắt của cô ta, trong đầu chợt nhớ tới ngày đó, Hoàng Hi Lan ra khỏi xe một người đàn ông với vẻ mặt tức giận, chợt xông đến trước mặt cô, ánh mắt cô chợt rét lạnh.
“Chị có bạn trai rồi sao?” Hoàng Yến Chi nhìn Hoàng Hi Lan hiếm khi chủ động trò chuyện với cô ta.
Hoàng Hi Lan đang ăn cơm bị Hoàng Yến Chi nhắc đến nên tâm trạng không được vui, cô ta nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Hoàng Yến Chi bình thản nhìn cô ta, tỏ vẻ không phát hiện ra sự tức giận trong mắt cô ta.
Vũ Ân Nguyệt nghe nói thế thì mỉm cười: “Mấy ngày trước, mẹ trò chuyện với một người bạn, biết con trai bà ấy còn chưa có đối tượng, tuổi tác cũng tương đương với Lan Lan nên muốn để hai đứa gặp nhau một lần.”
Hoàng Yến Chi hình như thấy hứng thú, nhận lấy ánh mắt như ăn thịt người của Hoàng Hi Lan, hỏi: “Đối phương là ai ạ?”
“Ba mẹ nó đều là giáo sư đại học, mẹ thằng bé và mẹ là bạn học cấp 3, dạo trước hiếm khi mới gặp lại nhau, bèn trao đổi cách liên lạc.”
Thì ra là dòng dõi thư hương, trông mẹ thế này thì chắc hoàn cảnh gia đình rất khá, nhưng biểu hiện của Hoàng Hi Lan thì...
“Mẹ đã thấy ảnh của thằng bé rồi, ngoại hình đẹp trai, cả người toát lên phong độ của người trí thức, ưu nhã lễ độ, tuấn tú lịch sự.” Vũ Ân Nguyệt thao thao bất tuyệt, ngay cả Hoàng lão gia cũng cảm thấy hứng thú.
“Ồ? Đứa trẻ đó là con nhà ai?”
“Là nhà họ Bạch, tên Bạch Tử Hi, là giảng viên đại học, tuổi còn trẻ mà đã là giáo sư rồi.” Vũ Ân Nguyệt nói.
Không trùng hợp vậy chứ? Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện và Hoàng Minh Dạ nhìn nhau, không phải là Bạch Tử Hi mà bọn họ biết chứ? Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng nghe Vũ Ân Nguyệt miêu tả thì chắc là anh ta rồi.
Hoàng lão gia hài lòng gật đầu: “Người này cũng không tệ, trẻ tuổi có năng lực là chuyện tốt.”
“Hi Lan cảm thấy đối phương thế nào?” Hoàng Quang Nghị là người cha tốt, nghe nói con gái có bạn trai thì dĩ nhiên sẽ quan tâm ít nhiều.
Mặt Hoàng Hi Lan hơi cứng lại vì bị nhiều người nhìn như vậy, trong đó còn có người trong lòng của mình. Cô ta không muốn để đối phương hiểu lầm gì, bèn kiên trì nói: “Con chỉ ăn một bữa cơm với đối phương thôi, nên không có ấn tượng gì với người này.”
“Lan Lan, chẳng phải con đã nói với mẹ là cảm thấy đối phương cũng được sao?” Vũ Ân Nguyệt thắc mắc.
Vẻ mặt Hoàng Hi Lan càng cứng hơn: “Mẹ, con không vội, chuyện con quan tâm nhất bây giờ chính là làm tốt mọi chuyện trong dàn nhạc.”
Vũ Ân Nguyệt lườm cô ta: “Mẹ nói cho con biết, con không được học theo anh con. Con là con gái, kết hôn sớm rồi sinh con thì dáng người sẽ dễ hồi phục hơn, đừng như anh con, tuổi đã cao mà cứ tưởng mình là thiếu niên trẻ tuổi không ai sánh bằng.”
Hoàng Minh Dạ vô tội nằm không cũng trúng đạn: “...” Chuyện này thì liên quan gì đến anh ta chứ?
Hoàng Yến Chi cười như không cười, nhìn thoáng qua người nào đó tự cho mình là “thiếu niên đẹp trai“.
Khóe môi Hoàng Hi Lan miễn cưỡng nhếch lên: “Mẹ, con biết rồi.” Bàn tay dấu trong tay áo siết chặt lại. Cô ta nhìn Quân Hạo Kiện từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, nước mắt dâng lên, sợ bị mọi người nhìn thấy nên vội vàng cúi đầu xuống, cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.