Chương 137
Trinh Tautau
01/07/2022
Lúc này, “người nào đó” ở trên khấu đang mang vẻ mặt căng cứng, tuy cô ta vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt cũng vô cùng kinh ngạc. Cô ta không ngờ Hoàng Yến Chi lại là Y Trân Hoàng. Hay nói cách khác, Hoàng Yến Chi đã sớm biết cô ta là giả, nhưng lần trước cô ta đến nhà họ Hoàng, sao cô lại không vạch trần?
Nhớ lại người kia bảo cô ta tiếp cận và giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Hoàng, trong lòng cô ta thoáng cảm thấy là lạ.
“Daniel tiên sinh, anh nói cô Hoàng Yến Chi là Y Trân Hoàng có bằng chứng gì không?” Ký giả đặt câu hỏi.
“Hoàng Yến Chi! có phải là Y Trân Hoàng hay không, còn gì có thể chứng minh tốt hơn thân phận của chính cô ấy sao?” Daniel mỉm cười nói.
Có vài ký giả là do Daniel mời tới, đương nhiên sẽ không đối nghịch với anh ta, nghe anh ta nói vậy liền lập tức hiểu ý, quay hướng camera sang phía Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện hơi nghiêng người tránh camera. Không chỉ vậy, anh còn đeo thêm cặp kính râm vào. Thân phận của anh đặc biệt, không thích hợp để xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.
Hoàng Yến Chi cũng biết điều này, bèn đứng dậy, thu hút sự chú ý của tất cả ký giả, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Cô nhìn lướt qua tất cả các ký giả rồi mới trả lời:
“Y Trân Hoàng là bút danh của tôi.” Một câu nói đã khuấy động một làn sóng lớn. Ánh đèn flash của máy ảnh chớp nháy liên tục, ký giả chen lấn nhau muốn phỏng vấn cô trước, đây chính là tin tức lớn có một không hai đấy!
Hoàng Yến Chi nhìn vào camera: “Tôi biết các anh chị có rất nhiều câu hỏi, tôi sẽ trả lời từng câu một. Có điều, bây giờ tôi muốn hỏi cô gái trên sân khấu kia, mục đích cô giả mạo tôi là gì?”
Y Trân Hoàng giả đã hồi hồn lại, vẻ mặt trở nên tự nhiên, nghe cô hỏi thì mỉm cười: “Đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi Hoàng tiểu thư. Rõ ràng tôi mới là Y Trân Hoàng, sao cô phải giả mạo tôi chỉ để xả giận giúp Daniel?”
Ánh mắt của cô ta quá mức bình tĩnh, không hề có một chút bối rối nào. Các ký giả truyền thông nhìn nhau, nhất thời không tài nào phân biệt được ai nói thật, ai nói dối.
Vị họa sĩ nói chuyện ban đầu lại nói: “Hai cô đều nói mình là Y Trân Hoàng, vậy thì chứng minh thân phận đi.”
Những người khác gật đầu theo.
Y Trân Hoàng giả cười nhẹ: “Tất nhiên là được rồi, có điều, không biết mọi người muốn chứng minh như thế nào?”
“Hai cô mỗi người vẽ một bức tranh đi. Chúng tôi đều biết phong cách vẽ của Y Trân Hoàng, ở đây còn có vài chuyên gia giám định, có thể nhờ bọn họ giám định. Đến lúc đó, đúng sai, trắng đen sẽ rõ ngay thôi.” Hoạ sĩ nói tiếp.
Tuy ông ta nói như thế, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phía Hoàng Yến Chi hơn. Bình thường, Hoàng Yến Chi luôn rất kín tiếng, nhưng từ sau chuyện video lần trước, thanh danh của cô rất tốt, lại là sinh viên của đại học B. Người như cô, không cần phải giả mạo thân phận của người khác.
Hoàng Yến Chi và Y Trân Hoàng giả không có ý kiến gì, đây quả thật là cách tốt nhất.
Nhân viên đã được dặn dò, lúc này liền đi chuẩn bị dụng cụ, Hoàng Yến Chi đi lên sân khấu, đứng ngang hàng Y Trân Hoàng giả.
“Hoàng tiểu thư, bây giờ cô xuống còn kịp. Nếu lát nữa bị người ta phát hiện chân tướng rồi đuổi xuống thì không chỉ là cô, ngay cả mặt mũi nhà họ Hoàng cũng bị cô làm mất hết.” Y Trân Hoàng giả đứng bên cạnh Hoàng Yến Chi, khẽ cười, giọng nói rất nhỏ, chỉ có một mình cô nghe được.
Mắt Hoàng Yến Chi lóe lên: “Tôi tặng lại những lời này cho cô.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc thật.
Chuẩn bị xong dụng cụ, hai người đi đến vị trí của mình. Hoàng Yến Chi nhìn dụng cụ trước, sau đó mới cầm bút vẽ.
Các ký giả truyền thông rất hưng phấn, vốn cho rằng đây chỉ đơn giản là triễn lãm tranh của Y Trân Hoàng, ai ngờ còn lấy được một tin tức chấn động thế này chứ. Toàn bộ camera đều hướng về phía hai người trên khán đài, trong tình cảnh này, hai người hoàn toàn không thể gian lận.
“Cậu đã biết từ trước?” Hoàng Minh Dạ nhỏ giọng hỏi Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Vừa đoán được.”
Hoàng Minh Dạ lập tức cảm thấy được an ủi đôi chút, xem ra cũng không hoàn toàn là uổng công nuôi em gái rồi.
Hoàng lão gia nhìn cháu gái chăm chú cầm bút vẽ trên sân khấu, dù có ở trong hoàn cảnh này thì ánh mắt của cô vẫn trầm tĩnh như thường.
Người kinh ngạc nhất, ngoài Hoàng Hi Lan, còn có Vũ Ân Nguyệt. Bà nhìn Hoàng Yến Chi đang vẽ tranh, vẻ mặt kinh ngạc không hề che giấu.
Con gái trở lại bên bà đã sáu năm, mà bà hình như chưa từng thật sự quan tâm đến con bé. Bà thậm chí còn không ngờ nó biết vẽ, càng không ngờ nó còn vẽ giỏi như vậy. Vũ Ân Nguyệt chưa từng nghi ngờ Hoàng Yến Chi không phải là Y Trân Hoàng, bà chỉ tin tưởng như vậy, không hề có lý do.
Bà siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm Hoàng Yến Chi, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Yến Chi, trong những năm con xa nhà, mẹ rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì?
Bà nhìn thoáng qua Hoàng Hi Lan ngồi bên cạnh, đứa con gái nuôi ưu tú này do bà tự tay dạy dỗ, ai cũng khen bà dạy con giỏi, danh tiếng vang xa. Cho dù đứa con gái này không phải con ruột, nhưng lại rất thân thiết với bà. Trong những năm tháng mất đi Hoàng Yến Chi, bà đã biến hết tất cả sự đau khổ trong lòng thành tình yêu thương dành cho Hoàng Hi Lan.
Nhưng trong lòng bà chưa từng có giây phút nào quên đứa con gái ruột của mình. Càng không từ bỏ chuyện tìm kiếm. Chỉ là sau khi tìm được con gái ruột, thấy con bé nhìn bà bằng ánh mắt lạnh nhạt, xa cách, Vũ Ân Nguyệt thừa nhận rằng bà sợ hãi.
Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Yến Chi thờ ơ xa cách, còn Hoàng Hi Lan ưu tú, trong lòng Vũ Ân Nguyệt thật ra rất áy náy. Bà không dám đối mặt với con gái ruột của mình, càng không dám nghĩ nếu như Hoàng Yến Chi không bị bắt cóc thì có phải cũng ưu tú như Hoàng Hi Lan hay không.
Vũ Ân Nguyệt nhìn tranh vẽ của con gái trên sân khấu, trong lòng càng cảm thấy phức tạp. Hoàng Quang Nghị nhìn thoáng qua vợ mình, lặng lẽ thở dài. Không phải ông không biết vướng mắc của vợ, chuyện năm đó thật sự không thể tính hoàn toàn là do bà làm sai, nếu như nghiêm túc tính ra thì nguyên nhân khiến Hoàng Yến Chi bị bọn buôn người lừa bắt đi chính là do ông.
Nhưng ông vẫn luôn không dám nói chân tướng của chuyện này cho Vũ Ân Nguyệt biết, sợ bà không thể chấp nhận được, sợ bà vì thế mà oán hận ông, cũng sợ cái nhà này sẽ tan tành.
Nhìn Hoàng Yến Chi ở trên sân khấu, Hoàng Hi Lan đến bây giờ vẫn không chịu tin cô chính là Y Trân Hoàng. Nhưng sâu trong lòng cô ta lại có một giọng nói đang mách bảo cô ta rằng Hoàng Yến Chi chính là Y Trân Hoàng, suy nghĩ này khiến cô ta suýt nữa không thể khống chế nổi mà bước lên sân khấu lôi Hoàng Yến Chi xuống.
Trên sân khấu, Hoàng Yến Chi đã hoàn thành bức tranh, cùng lúc đó, Y Trân Hoàng giả cũng đặt bút vẽ xuống.
Có mấy chuyên gia ở đó đi lên giám định tác phẩm của hai người, lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu, lông mày đều cau chặt lại, cứ như đang gặp phải một vấn đề hết sức khó khăn, phức tạp nào đó.
Ngoại trừ mấy chuyên gia giám định này, những người vây xem đều không đi lên mà chỉ vây xung quanh sân khấu để ngắm hai bức tranh.
Tranh Hoàng Yến Chi vẽ là mặt trời mọc trên đại dương bao la, đa phần là biển cả thần bí mà nguy hiểm, mà trên mặt biển, bầu trời còn chưa sáng, một vệt đỏ xuất hiện chiếu rọi nửa bầu trời, xua tan bóng tối đang bao trùm lên nhân gian. Khoảng đỏ đó trông rất ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào. Dưới góc phải bức tranh là chữ ký của Y Trân Hoàng.
Y Trân Hoàng giả cũng vẽ biển cả, chỉ là trên biển sóng lớn cuộn trào, sóng dữ cuồn cuộn, trên mặt biển xuất hiện một cánh tay. Trên bãi cát, cách mặt biển không xa có mấy người đang đứng, vẻ mặt đầy vẻ bối rối, rõ ràng chỉ cần duỗi tay là có thể nắm được bàn tay đó để cứu người đang chìm dưới nước lên, thế nhưng không có một ai hành động.
Hoàng Yến Chi và Y Trân Hoàng giả đều bình tĩnh ngồi một bên, mặc cho mấy người đó bình luận bức tranh.
Một lát sau, mấy người đó mới rời khỏi chỗ hai bức tranh.
“Thế nào, rốt cuộc ai mới là thật?” Đã có người không chờ đợi nổi mà hỏi.
Một họa sĩ hơi lớn tuổi bước ra, vuốt chòm râu hoa râm, lắc đầu, không nói lời nào.
“Ôi chao, cái lắc đầu này là có ý gì, rốt cuộc ai là thật, ai là giả?” Khán giả bắt đầu nôn nóng vò đầu bứt tai. Những người đến triển lãm tranh này đều có hiểu biết về Y Trân Hoàng, còn có không ít fan hâm mộ của cô.
Biết thần tượng của mình bị người khác giả mạo, fan hâm mộ dĩ nhiên lòng nóng như lửa đốt.
Ông già tóc hoa râm họ Tưởng, được mọi người gọi là “thầy Tưởng”, là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới họa sĩ, cũng có không ít học trò tâm đắc. Thật ra lần này ông đến triển lãm tranh của Y Trân Hoàng là do được mời.
“Thầy Tưởng, ngài có thể nhìn ra trong hai bức tranh này, rốt cuộc bức nào là thật, bức nào là giả không?” Người lúc đầu lên tiếng, đồng thời cũng là người đề nghị vẽ tranh để chứng minh thân phận hoạ sĩ nói, cũng hỏi thay tiếng lòng của người xem.
Có không ít người phụ họa gật đầu. Đúng vậy, đừng chỉ lắc đầu, tuyên bố đáp án đi.
Ánh mắt Tưởng lão tiên sinh lướt qua Hoàng Yến Chi và Y Trân Hoàng giả, rồi lại liếc nhìn mấy người đã cùng giám định với ông, gật đầu rồi mới chậm rãi nói.
“Cả hai bức tranh này đều vẽ rất đẹp, có thể nói là tài năng xuất chúng trong thế hệ họa sĩ trẻ tuổi hiện nay. Mà nét vẽ của hai người cũng rất tương tự nhau, nhìn bằng mắt thật sự khó phân thật giả.”
Ông dừng một chút rồi nói: “Chúng ta đều biết tranh của Y Trân Hoàng luôn giỏi thể hiện về mặt âm u của sự vật, nhưng phong cách vẽ tranh của Hoàng tiểu thư không giống phong cách vẽ của Y Trân Hoàng trước đây...” Lời còn chưa dứt, hình như mọi người đã đoán được ý nói phía sau.
“Không ngờ đường đường là thiên kim nhà họ Hoàng lại làm cái chuyện giả mạo người khác này, thật đúng là không ngờ.” Đã có người nói với giọng điệu khinh thường.
“Ban đầu tôi còn rất thích cô ấy, nhất là sau khi video cứu người được tung lên, tôi còn xem cô ấy như nữ thần, không ngờ lại là loại người thế này. Có khi nào video lúc trước cũng là giả chăng?” Có người bắt đầu nghi ngờ.
“Không thể nào, chuyện đó được đưa lên tin thời sự, tôi cảm thấy chuyện đó là thật.” Cũng có người bảo sz mừ aty gìvệ.
“Thôi đi, ai biết được, với gia thế của nhà họ Hoàng, cho dù là video giả mà nói là thật thì cũng có người tin. Chúng ta đều biết nhân phẩm của Tưởng lão tiên sinh, ông ấy cũng là tiền bối trong giới họa sĩ. Ông ấy nói là giả thì dĩ nhiên là giả rồi. Tôi thấy cái cô thiên kim nhà họ Hoàng này muốn nổi tiếng đến điên rồi.”
Nhớ lại người kia bảo cô ta tiếp cận và giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Hoàng, trong lòng cô ta thoáng cảm thấy là lạ.
“Daniel tiên sinh, anh nói cô Hoàng Yến Chi là Y Trân Hoàng có bằng chứng gì không?” Ký giả đặt câu hỏi.
“Hoàng Yến Chi! có phải là Y Trân Hoàng hay không, còn gì có thể chứng minh tốt hơn thân phận của chính cô ấy sao?” Daniel mỉm cười nói.
Có vài ký giả là do Daniel mời tới, đương nhiên sẽ không đối nghịch với anh ta, nghe anh ta nói vậy liền lập tức hiểu ý, quay hướng camera sang phía Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện hơi nghiêng người tránh camera. Không chỉ vậy, anh còn đeo thêm cặp kính râm vào. Thân phận của anh đặc biệt, không thích hợp để xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.
Hoàng Yến Chi cũng biết điều này, bèn đứng dậy, thu hút sự chú ý của tất cả ký giả, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Cô nhìn lướt qua tất cả các ký giả rồi mới trả lời:
“Y Trân Hoàng là bút danh của tôi.” Một câu nói đã khuấy động một làn sóng lớn. Ánh đèn flash của máy ảnh chớp nháy liên tục, ký giả chen lấn nhau muốn phỏng vấn cô trước, đây chính là tin tức lớn có một không hai đấy!
Hoàng Yến Chi nhìn vào camera: “Tôi biết các anh chị có rất nhiều câu hỏi, tôi sẽ trả lời từng câu một. Có điều, bây giờ tôi muốn hỏi cô gái trên sân khấu kia, mục đích cô giả mạo tôi là gì?”
Y Trân Hoàng giả đã hồi hồn lại, vẻ mặt trở nên tự nhiên, nghe cô hỏi thì mỉm cười: “Đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi Hoàng tiểu thư. Rõ ràng tôi mới là Y Trân Hoàng, sao cô phải giả mạo tôi chỉ để xả giận giúp Daniel?”
Ánh mắt của cô ta quá mức bình tĩnh, không hề có một chút bối rối nào. Các ký giả truyền thông nhìn nhau, nhất thời không tài nào phân biệt được ai nói thật, ai nói dối.
Vị họa sĩ nói chuyện ban đầu lại nói: “Hai cô đều nói mình là Y Trân Hoàng, vậy thì chứng minh thân phận đi.”
Những người khác gật đầu theo.
Y Trân Hoàng giả cười nhẹ: “Tất nhiên là được rồi, có điều, không biết mọi người muốn chứng minh như thế nào?”
“Hai cô mỗi người vẽ một bức tranh đi. Chúng tôi đều biết phong cách vẽ của Y Trân Hoàng, ở đây còn có vài chuyên gia giám định, có thể nhờ bọn họ giám định. Đến lúc đó, đúng sai, trắng đen sẽ rõ ngay thôi.” Hoạ sĩ nói tiếp.
Tuy ông ta nói như thế, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phía Hoàng Yến Chi hơn. Bình thường, Hoàng Yến Chi luôn rất kín tiếng, nhưng từ sau chuyện video lần trước, thanh danh của cô rất tốt, lại là sinh viên của đại học B. Người như cô, không cần phải giả mạo thân phận của người khác.
Hoàng Yến Chi và Y Trân Hoàng giả không có ý kiến gì, đây quả thật là cách tốt nhất.
Nhân viên đã được dặn dò, lúc này liền đi chuẩn bị dụng cụ, Hoàng Yến Chi đi lên sân khấu, đứng ngang hàng Y Trân Hoàng giả.
“Hoàng tiểu thư, bây giờ cô xuống còn kịp. Nếu lát nữa bị người ta phát hiện chân tướng rồi đuổi xuống thì không chỉ là cô, ngay cả mặt mũi nhà họ Hoàng cũng bị cô làm mất hết.” Y Trân Hoàng giả đứng bên cạnh Hoàng Yến Chi, khẽ cười, giọng nói rất nhỏ, chỉ có một mình cô nghe được.
Mắt Hoàng Yến Chi lóe lên: “Tôi tặng lại những lời này cho cô.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc thật.
Chuẩn bị xong dụng cụ, hai người đi đến vị trí của mình. Hoàng Yến Chi nhìn dụng cụ trước, sau đó mới cầm bút vẽ.
Các ký giả truyền thông rất hưng phấn, vốn cho rằng đây chỉ đơn giản là triễn lãm tranh của Y Trân Hoàng, ai ngờ còn lấy được một tin tức chấn động thế này chứ. Toàn bộ camera đều hướng về phía hai người trên khán đài, trong tình cảnh này, hai người hoàn toàn không thể gian lận.
“Cậu đã biết từ trước?” Hoàng Minh Dạ nhỏ giọng hỏi Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Vừa đoán được.”
Hoàng Minh Dạ lập tức cảm thấy được an ủi đôi chút, xem ra cũng không hoàn toàn là uổng công nuôi em gái rồi.
Hoàng lão gia nhìn cháu gái chăm chú cầm bút vẽ trên sân khấu, dù có ở trong hoàn cảnh này thì ánh mắt của cô vẫn trầm tĩnh như thường.
Người kinh ngạc nhất, ngoài Hoàng Hi Lan, còn có Vũ Ân Nguyệt. Bà nhìn Hoàng Yến Chi đang vẽ tranh, vẻ mặt kinh ngạc không hề che giấu.
Con gái trở lại bên bà đã sáu năm, mà bà hình như chưa từng thật sự quan tâm đến con bé. Bà thậm chí còn không ngờ nó biết vẽ, càng không ngờ nó còn vẽ giỏi như vậy. Vũ Ân Nguyệt chưa từng nghi ngờ Hoàng Yến Chi không phải là Y Trân Hoàng, bà chỉ tin tưởng như vậy, không hề có lý do.
Bà siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm Hoàng Yến Chi, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Yến Chi, trong những năm con xa nhà, mẹ rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì?
Bà nhìn thoáng qua Hoàng Hi Lan ngồi bên cạnh, đứa con gái nuôi ưu tú này do bà tự tay dạy dỗ, ai cũng khen bà dạy con giỏi, danh tiếng vang xa. Cho dù đứa con gái này không phải con ruột, nhưng lại rất thân thiết với bà. Trong những năm tháng mất đi Hoàng Yến Chi, bà đã biến hết tất cả sự đau khổ trong lòng thành tình yêu thương dành cho Hoàng Hi Lan.
Nhưng trong lòng bà chưa từng có giây phút nào quên đứa con gái ruột của mình. Càng không từ bỏ chuyện tìm kiếm. Chỉ là sau khi tìm được con gái ruột, thấy con bé nhìn bà bằng ánh mắt lạnh nhạt, xa cách, Vũ Ân Nguyệt thừa nhận rằng bà sợ hãi.
Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Yến Chi thờ ơ xa cách, còn Hoàng Hi Lan ưu tú, trong lòng Vũ Ân Nguyệt thật ra rất áy náy. Bà không dám đối mặt với con gái ruột của mình, càng không dám nghĩ nếu như Hoàng Yến Chi không bị bắt cóc thì có phải cũng ưu tú như Hoàng Hi Lan hay không.
Vũ Ân Nguyệt nhìn tranh vẽ của con gái trên sân khấu, trong lòng càng cảm thấy phức tạp. Hoàng Quang Nghị nhìn thoáng qua vợ mình, lặng lẽ thở dài. Không phải ông không biết vướng mắc của vợ, chuyện năm đó thật sự không thể tính hoàn toàn là do bà làm sai, nếu như nghiêm túc tính ra thì nguyên nhân khiến Hoàng Yến Chi bị bọn buôn người lừa bắt đi chính là do ông.
Nhưng ông vẫn luôn không dám nói chân tướng của chuyện này cho Vũ Ân Nguyệt biết, sợ bà không thể chấp nhận được, sợ bà vì thế mà oán hận ông, cũng sợ cái nhà này sẽ tan tành.
Nhìn Hoàng Yến Chi ở trên sân khấu, Hoàng Hi Lan đến bây giờ vẫn không chịu tin cô chính là Y Trân Hoàng. Nhưng sâu trong lòng cô ta lại có một giọng nói đang mách bảo cô ta rằng Hoàng Yến Chi chính là Y Trân Hoàng, suy nghĩ này khiến cô ta suýt nữa không thể khống chế nổi mà bước lên sân khấu lôi Hoàng Yến Chi xuống.
Trên sân khấu, Hoàng Yến Chi đã hoàn thành bức tranh, cùng lúc đó, Y Trân Hoàng giả cũng đặt bút vẽ xuống.
Có mấy chuyên gia ở đó đi lên giám định tác phẩm của hai người, lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu, lông mày đều cau chặt lại, cứ như đang gặp phải một vấn đề hết sức khó khăn, phức tạp nào đó.
Ngoại trừ mấy chuyên gia giám định này, những người vây xem đều không đi lên mà chỉ vây xung quanh sân khấu để ngắm hai bức tranh.
Tranh Hoàng Yến Chi vẽ là mặt trời mọc trên đại dương bao la, đa phần là biển cả thần bí mà nguy hiểm, mà trên mặt biển, bầu trời còn chưa sáng, một vệt đỏ xuất hiện chiếu rọi nửa bầu trời, xua tan bóng tối đang bao trùm lên nhân gian. Khoảng đỏ đó trông rất ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào. Dưới góc phải bức tranh là chữ ký của Y Trân Hoàng.
Y Trân Hoàng giả cũng vẽ biển cả, chỉ là trên biển sóng lớn cuộn trào, sóng dữ cuồn cuộn, trên mặt biển xuất hiện một cánh tay. Trên bãi cát, cách mặt biển không xa có mấy người đang đứng, vẻ mặt đầy vẻ bối rối, rõ ràng chỉ cần duỗi tay là có thể nắm được bàn tay đó để cứu người đang chìm dưới nước lên, thế nhưng không có một ai hành động.
Hoàng Yến Chi và Y Trân Hoàng giả đều bình tĩnh ngồi một bên, mặc cho mấy người đó bình luận bức tranh.
Một lát sau, mấy người đó mới rời khỏi chỗ hai bức tranh.
“Thế nào, rốt cuộc ai mới là thật?” Đã có người không chờ đợi nổi mà hỏi.
Một họa sĩ hơi lớn tuổi bước ra, vuốt chòm râu hoa râm, lắc đầu, không nói lời nào.
“Ôi chao, cái lắc đầu này là có ý gì, rốt cuộc ai là thật, ai là giả?” Khán giả bắt đầu nôn nóng vò đầu bứt tai. Những người đến triển lãm tranh này đều có hiểu biết về Y Trân Hoàng, còn có không ít fan hâm mộ của cô.
Biết thần tượng của mình bị người khác giả mạo, fan hâm mộ dĩ nhiên lòng nóng như lửa đốt.
Ông già tóc hoa râm họ Tưởng, được mọi người gọi là “thầy Tưởng”, là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới họa sĩ, cũng có không ít học trò tâm đắc. Thật ra lần này ông đến triển lãm tranh của Y Trân Hoàng là do được mời.
“Thầy Tưởng, ngài có thể nhìn ra trong hai bức tranh này, rốt cuộc bức nào là thật, bức nào là giả không?” Người lúc đầu lên tiếng, đồng thời cũng là người đề nghị vẽ tranh để chứng minh thân phận hoạ sĩ nói, cũng hỏi thay tiếng lòng của người xem.
Có không ít người phụ họa gật đầu. Đúng vậy, đừng chỉ lắc đầu, tuyên bố đáp án đi.
Ánh mắt Tưởng lão tiên sinh lướt qua Hoàng Yến Chi và Y Trân Hoàng giả, rồi lại liếc nhìn mấy người đã cùng giám định với ông, gật đầu rồi mới chậm rãi nói.
“Cả hai bức tranh này đều vẽ rất đẹp, có thể nói là tài năng xuất chúng trong thế hệ họa sĩ trẻ tuổi hiện nay. Mà nét vẽ của hai người cũng rất tương tự nhau, nhìn bằng mắt thật sự khó phân thật giả.”
Ông dừng một chút rồi nói: “Chúng ta đều biết tranh của Y Trân Hoàng luôn giỏi thể hiện về mặt âm u của sự vật, nhưng phong cách vẽ tranh của Hoàng tiểu thư không giống phong cách vẽ của Y Trân Hoàng trước đây...” Lời còn chưa dứt, hình như mọi người đã đoán được ý nói phía sau.
“Không ngờ đường đường là thiên kim nhà họ Hoàng lại làm cái chuyện giả mạo người khác này, thật đúng là không ngờ.” Đã có người nói với giọng điệu khinh thường.
“Ban đầu tôi còn rất thích cô ấy, nhất là sau khi video cứu người được tung lên, tôi còn xem cô ấy như nữ thần, không ngờ lại là loại người thế này. Có khi nào video lúc trước cũng là giả chăng?” Có người bắt đầu nghi ngờ.
“Không thể nào, chuyện đó được đưa lên tin thời sự, tôi cảm thấy chuyện đó là thật.” Cũng có người bảo sz mừ aty gìvệ.
“Thôi đi, ai biết được, với gia thế của nhà họ Hoàng, cho dù là video giả mà nói là thật thì cũng có người tin. Chúng ta đều biết nhân phẩm của Tưởng lão tiên sinh, ông ấy cũng là tiền bối trong giới họa sĩ. Ông ấy nói là giả thì dĩ nhiên là giả rồi. Tôi thấy cái cô thiên kim nhà họ Hoàng này muốn nổi tiếng đến điên rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.