Chương 180
Trinh Tautau
01/07/2022
Hôm nay, Hoàng Yến Chi muốn ra ngoài mua dụng cụ vẽ nhưng sẳn tiện Quân Hạo Kiện dẫn cô đi khám Bác sĩ Đông y lần trước mà anh nói đến.
Hoàng Yến Chi đánh giá bệnh viện trước mắt, nơi này giống khu an dưỡng hơn, anh nắm tay cô đi vào.
“Bác sĩ Chung, tôi là Quân Hạo Kiện.” Anh gõ cửa, nói với người trong phòng.
Bác sĩ Chung đang xem bệnh án liền ngẩng đầu lên, đẩy kính trên sóng mũi, cười hiền hòa: “Vào đi.” Quân Hạo Kiện đã hẹn bà rất lâu rồi, nhưng lúc đó bà ra nước ngoài thăm con trai, gần đây mới về.
“Đây là vợ cháu à?” Bác sĩ Chung quan sát Hoàng Yến Chi, cười hỏi, giọng điệu thân quen, có lẽ là đã quen biết Quân Hạo Kiện lâu rồi.
Đúng là Quân Hạo Kiện đã quen bác sĩ Chung từ rất lâu rồi, chính xác là khoảng bảy, tám năm trước. Khi Quân lão gia bị ốm, từng có thời gian ông dùng thuốc Đông y, bác sĩ điều trị chính là bác sĩ Chung.
“Cháu gái, ngồi xuống đây, ta bắt mạch cho cháu.” Bác sĩ Chung vẫy tay bảo Hoàng Yến Chi ngồi xuống.
Hoàng Yến Chi ngồi trên băng ghế trước mặt bà ấy, giơ tay phải, để lộ phần cổ tay trắng nõn. Bác sĩ Chung đặt ngón tay lên cổ tay cô, cẩn thận nghe mạch, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở.
Chỉ là sau khi bắt mạch, bác sĩ Chung chau mày nhìn Hoàng Yến Chi nhưng không nói gì. Tim Hoàng Yến Chi nặng trĩu, cô biết vì phải chịu huấn luyện từ nhỏ, kèm theo cơ thể từng có nhiều vết thương nên để lại tai họa ngầm. Tuy Irene có điều trị cho cô, nhưng một số vết thương đã ăn sâu từ rất lâu.
Quân Hạo Kiện thấy bác sĩ Chung nhíu mày thì lo lắng, khoác tay lên vai Hoàng Yến Chi, ý bảo cô đừng căng thẳng. Cảm nhận được độ ấm trên vai, cô cũng dần thả lỏng.
Bác sĩ Chung rút tay về, nhìn Hoàng Yến Chi rồi liếc sang anh: “Cháu có muốn ra ngoài trước không?” Ý chỉ Quân Hạo Kiện.
Mắt Quân Hạo Kiện trầm lại, anh nhìn Hoàng Yến Chi, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt cô.
“Bác sĩ Chung, cô cứ nói đi ạ, không sao đâu.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói. Cô không muốn giấu giếm gì anh ngoài trừ chuyện kia.
Nếu đương sự đã không để ý thì bác sĩ Chung cũng không cần phải cố kỵ nữa, bà ấy hỏi Hoàng Yến Chi: “Lúc còn bé cháu có dính lạnh hay bị thương nặng không?”
Hoàng Yến Chi do dự một lúc rồi gật đầu, chịu huấn luyện trong cái lạnh dưới âm 10 độ là chuyện thường, đừng nói là bị thương nặng.
Chỉ là Quân Hạo Kiện nghe như thế thì chợt căng thẳng, bàn tay buông bên người nắm chặt lại. Anh nhớ lại việc gặp Hoàng Yến Chi trong rừng mưa, lúc đó cô đang ở cùng người đàn ông kia. Dù không thấy rõ mặt nhưng Quân Hạo Kiện có thể xác định thân thủ của người đó rất tốt, hơn nữa...
Anh nhìn Hoàng Yến Chi. Yến Chi, khi còn bé em đã trải qua những chuyện gì? Thân phận của em trong quá khứ là gì?
“Cơ thể cháu từng bị thương nặng, tuy sau đó trị liệu thành công nhưng vẫn có di chứng, hơn nữa...” Bác sĩ Chung dừng lại rồi nói tiếp: “Cứ đến mùa đông, có phải cháu đều thấy tay chân rét lạnh không?”
Hoàng Yến Chi tiếp tục gật đầu, cô đã đoán được điều bác sĩ Chung muốn nói, cô khẽ liếc nhìn bụng mình.
“Cháu thể hàn nên mới như vậy, cũng may là còn trẻ nên có thể từ từ bồi bổ lại được, thể chất cũng rất tốt. Uống thuốc Đông y một thời gian có lẽ sẽ khắc phục được ít nhiều. Nhưng sau này phải chú ý sinh hoạt một chút, ít ăn những thứ tính hàn đi, hoặc cố gắng đừng ăn.”
Bác sĩ Chung nhìn Quân Hạo Kiện: “Sắp tới hai đứa đã định có con chưa?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu, anh chưa định có con trong hai năm tới: “Chưa ạ.”
“Ta sẽ kê đơn điều trị cho con bé, bây giờ sức khỏe của cháu không thích hợp để mang thai.” Bác sĩ Chung nói.
“Thuốc Đông y rất khó uống, nhưng lại có hiệu quả đối với bệnh của cháu, phải uống liền ba tháng, cháu có thể kiên trì không?” Bác sĩ Chung hỏi Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Bác sĩ, đắng mấy cũng được.” Cô không sợ đắng.
“Bác sĩ Chung, có thể giảm bớt vị đắng không, có thể cho cô ấy...” Lúc bác sĩ Chung bốc thuốc, Quân Hạo Kiện nói.
Bác sĩ Chung cười, thấy tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, không ngờ cháu trai Quân lão gia lại thương vợ như thế: “Thuốc đắng dã tật.”
Hoàng Yến Chi cũng dở khóc dở cười: “Bác sĩ đừng nghe anh ấy, cô cứ cho thuốc đi ạ.”
“Trước tiên ta kê đơn nửa tháng, nửa tháng sau cháu quay lại đây. Cháu muốn thuốc sắc sẵn hay thuốc tự sắc?”
“Thuốc tự sắc ạ.” Gần đây cô ở quân khu nên không tiện dùng thuốc sắc sẵn.
Rời khỏi phòng của bác sĩ Chung, Quân Hạo Kiện đi lấy thuốc, Hoàng Yến Chi ngồi ở hành lang bệnh viện chờ anh, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Quân Hạo Kiện cầm thuốc về, dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi ngẩng đầu, thấy là anh thì đứng dậy: “Xong rồi sao?”
Quân Hạo Kiện gật đầu, hai người rời khỏi bệnh viện.
“Hạo Kiện, xin lỗi.” Lúc dừng đèn đỏ, Hoàng Yến Chi khẽ nói.
Quân Hạo Kiện ngạc nhiên, quay sang nhìn cô: “Sao lại nói thế?”
Quân Hạo Kiện thấy cô im lặng thì khẽ thở dài, cô vẫn là một người nhạy cảm, anh nghiêng sang ôm lấy cô: “Yến Chi, anh vốn cũng không có ý định có con sớm như vậy. Hơn nữa đối với anh, em mới là quan trọng nhất, cho dù em không thể sinh con được thì cũng không sao, chúng ta có thể dìu dắt nhau trải qua cả đời. Em là con gái anh, anh là con trai của em, cả đời này chỉ có hai chúng ta cũng tốt. Huống hồ, bây giờ sức khỏe của em cũng không quá tệ.” Ngay cả bác sĩ Chung cũng nói điều dưỡng ba tháng là ổn.
Hoàng Yến Chi không nói gì, chỉ hít sâu một hơi. Vì lời nói của Quân Hạo Kiện mà mắt cô nhòe đi, một giọt nước mắt rơi trên áo của anh, tạo thành một vết sậm màu.
Phía sau có tiếng còi xe, Quân Hạo Kiện thả Hoàng Yến Chi ra, nổ máy, nhưng một tay vẫn nắm lấy cô không buông.
Quân Hạo Kiện còn mua ấm sắc thuốc, sau đó đưa cô về quân khu.
Đông y là thuốc dùng sớm, nên mỗi sáng sớm đều là anh thức dậy sắc thuốc, sau đó tối có thể trở về thì anh sắc, anh không về được thì sẽ gọi điện nhắc cô.
****************
“Hân Hân, sao em lại ở đây?” Lý Tu Kiệt không ngờ sẽ gặp được Bùi Ninh Hân ở đây nên rất kinh ngạc.
Bùi Ninh Hân không ngờ chỉ giúp Hoàng Minh Dạ đến giao vài thứ cho Vệ Huy mà lại có thể gặp Lý Tu Kiệt.
“Tu Kiệt, sao anh lại ở đây?”
“Anh làm ở đây mà.” Lý Tu Kiệt ôn hòa cười cười.
Bùi Ninh Hân trợn mắt: “Anh làm ở tập đoàn Vệ thị?”
“Ừ. Vệ Huy là đàn anh khóa trên của anh, không phải lần trước anh có nói phải đến công ty đàn anh thực tập hai năm sao.” Lý Tu Kiệt giải thích, thấy thứ Bùi Ninh Hân cầm: “Em tới đây để…?”
“Em tới giao ít đồ cho Tổng Giám đốc Vệ, là ông chủ giao việc.”
“Anh cầm giúp em.” Lý Tu Kiệt chủ động.
“Không cần đâu, nhẹ lắm.” Bùi Ninh Hân từ chối.
“Cứ đưa cho anh đi.” Lý Tu Kiệt ôm lấy đồ của Bùi Ninh Hân đúng là không nặng lắm: “Đưa tới đâu? Phòng làm việc của Tổng Giám đốc Vệ?”
Bùi Ninh Hân gật đầu.
Bùi Ninh Hân nhấn thang máy để Lý Tu Kiệt vào, trong thang máy chỉ có hai người họ, điều này khiến Phương Đồng hơi mất tự nhiên.
“Gần đây công việc có bận rộn lắm không?” Bùi Ninh Hân chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Ừ, anh mới đến công ty, rất nhiều chuyện chỉ đang trong giai đoạn học tập, cần cố gắng nhiều hơn. Nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất.” Lý Tu Kiệt nói, anh ta mặc tây trang, trông càng thêm anh tuấn, có phong thái hơn, khóe miệng mang theo ý cười.
Bùi Ninh Hân chợt nhớ tới đứa bé mập mạp đã từng đến nhà chơi kia, cậu ta cũng rất thích cười, rất kiên trì, chỉ cần mình muốn chơi thì cậu ta vẫn sẽ tiếp tục chơi cùng, dù họ đã cùng nhau chơi vui vẻ rất nhiều rất nhiều lần rồi.
Anh ta sẽ đứng ra bảo vệ cô mỗi khi có người bắt nạt, rõ ràng anh ta cũng mập như thế, vậy mà lại bảo vệ cô phía sau mình. Kết quả là cô không bị thương, nhưng anh ta lại bị đám bạn cùng tuổi đánh cho sưng mặt sưng mũi, nhưng lúc cô khóc thì anh ta cười rất sảng khoái: "Hân Hân đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”
Đúng vậy, anh ta vẫn luôn tự gọi mình là “anh trai”, nhưng cô chưa từng gọi anh ta một tiếng “anh trai“.
Cửa thang máy mở ra, Lý Tu Kiệt đi ra trước, sau đó chờ Bùi Ninh Hân.
“Đưa đồ cho em đi, để em tự vào là được.” Bùi Ninh Hân nói.
Lý Tu Kiệt không miễn cưỡng, đưa đồ lại cho cô ấy.
Khi Bùi Ninh Hân rời khỏi văn phòng của Vệ Huy, phát hiện Lý Tu Kiệt vẫn đợi bên ngoài: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Lý Tu Kiệt cười cười: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, muốn mời em ăn cơm, có được không?”
Bùi Ninh Hân gật đầu, đồng ý đi ăn trưa.
Lý Tu Kiệt chọn một nhà hàng gần công ty: “Anh ở nước ngoài nhiều năm nên chỉ toàn ăn cơm Tây, bây giờ muốn ăn món Trung, em không ngại chứ?”
Bùi Ninh Hân cười lắc đầu: “Không ngại, em cũng thích đồ Trung hơn.”
Bữa ăn trôi qua trong yên lặng, dù Lý Tu Kiệt không chủ động mở lời thì Ninh Hân cũng không biết nên nói gì với anh ta.
“Cảm ơn bữa cơm hôm nay của anh, em về công ty trước.” Bùi Ninh Hân đứng trước cửa nhà hàng, cười nói.
“Anh đưa em về nhé?”
“Không cần đâu, em đón xe cũng tiện.”
Lý Tu Kiệt cũng không miễn cưỡng, giúp cô ấy bắt một chiếc xe rồi trở về công ty.
Anh thích Bùi Ninh Hân, hơn nữa đã thích từ khi còn nhỏ. Anh tin Ninh Hân thông minh như thế sẽ nhận ra, nếu không phải bị ép quá mức thì cô ấy cũng sẽ cố gắng không bất hòa với anh.
Lý Tu Kiệt cười cười, anh cũng biết Ninh Hân đã có bạn trai, nhưng chỉ cần một ngày Ninh Hân còn chưa kết hôn, thì anh vẫn sẽ còn cơ hội, không phải sao?
****************
“Tổng Giám đốc Hoàng, trưa nay anh có hẹn với Tổng Giám đốc Hạ mới nhậm chức của tập đoàn quốc tế Tân Hòa, sắp đến giờ rồi.” Dư Bân đi tới, nhắc nhở lịch trình của Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ đứng dậy, mặc áo vét vào, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện tôi giao đã làm xong chưa?”
Biết anh ấy đang nhắc tới chuyện gì, Dư Bân gật đầu: “Xong rồi, thứ đó sẽ được đưa đến đúng hẹn, không bị trễ đâu.”
Hoàng Minh Dạ yên tâm.
“Tổng Giám đốc Hoàng, mời đi bên này.” Nhân viên phục vụ đưa Hoàng Minh Dạ đến phòng bao, người anh ấy hẹn còn chưa tới. Tập đoàn quốc tế Tân Hòa là nơi hợp tác làm ăn quan trọng của Hoàng Minh Dạ, trước giờ đều hợp tác rất vui vẻ. Chỉ là tuần trước, tổng giám đốc ở đó đã đến tuổi về hưu, nghe nói tổng giám đốc mới nhậm chức là người du học ở nước ngoài về, họ Hạ, không nắm rõ lý lịch, rất bí ẩn.
Nếu đã hợp tác lâu dài thì khi đối phương thay đổi người đứng đầu, dù sao cũng nên cùng ăn bữa cơm để thắt chút tình cảm. Hoàng Minh Dạ không phải mới hẹn vị Tổng Giám đốc Hạ này lần đầu tiên, nhưng phải đến lần thứ ba đối phương mới đồng ý, đúng là lớn lối.
Thấy đã đến giờ hẹn mà đối phương vẫn chưa đến, Hoàng Minh Dạ không sốt ruột, bình tĩnh ngồi uống trà.
“Tổng Giám đốc, có cần tôi gọi điện thoại hỏi xem không?” Dư Bân thấy thời gian trôi qua từng phút nên hỏi.
“Đợi thêm năm phút nữa.” Hoàng Minh Dạ nói.
Dư Bân nhìn đồng hồ, lại thêm năm phút nữa là nửa tiếng rồi.
“Đi thôi.” Hoàng Minh Dạ đứng dậy, đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, một thân hình yểu điệu xuất hiện ở cửa: “Xin lỗi, tôi tới muộn.” Ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu, đây không phải là Hạ Yên Nhi từng gặp ở thành phố Lâm thì là ai.
Hoàng Minh Dạ nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhướng màyv, bất ngờ: “Là cô.”
Hoàng Yến Chi đánh giá bệnh viện trước mắt, nơi này giống khu an dưỡng hơn, anh nắm tay cô đi vào.
“Bác sĩ Chung, tôi là Quân Hạo Kiện.” Anh gõ cửa, nói với người trong phòng.
Bác sĩ Chung đang xem bệnh án liền ngẩng đầu lên, đẩy kính trên sóng mũi, cười hiền hòa: “Vào đi.” Quân Hạo Kiện đã hẹn bà rất lâu rồi, nhưng lúc đó bà ra nước ngoài thăm con trai, gần đây mới về.
“Đây là vợ cháu à?” Bác sĩ Chung quan sát Hoàng Yến Chi, cười hỏi, giọng điệu thân quen, có lẽ là đã quen biết Quân Hạo Kiện lâu rồi.
Đúng là Quân Hạo Kiện đã quen bác sĩ Chung từ rất lâu rồi, chính xác là khoảng bảy, tám năm trước. Khi Quân lão gia bị ốm, từng có thời gian ông dùng thuốc Đông y, bác sĩ điều trị chính là bác sĩ Chung.
“Cháu gái, ngồi xuống đây, ta bắt mạch cho cháu.” Bác sĩ Chung vẫy tay bảo Hoàng Yến Chi ngồi xuống.
Hoàng Yến Chi ngồi trên băng ghế trước mặt bà ấy, giơ tay phải, để lộ phần cổ tay trắng nõn. Bác sĩ Chung đặt ngón tay lên cổ tay cô, cẩn thận nghe mạch, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở.
Chỉ là sau khi bắt mạch, bác sĩ Chung chau mày nhìn Hoàng Yến Chi nhưng không nói gì. Tim Hoàng Yến Chi nặng trĩu, cô biết vì phải chịu huấn luyện từ nhỏ, kèm theo cơ thể từng có nhiều vết thương nên để lại tai họa ngầm. Tuy Irene có điều trị cho cô, nhưng một số vết thương đã ăn sâu từ rất lâu.
Quân Hạo Kiện thấy bác sĩ Chung nhíu mày thì lo lắng, khoác tay lên vai Hoàng Yến Chi, ý bảo cô đừng căng thẳng. Cảm nhận được độ ấm trên vai, cô cũng dần thả lỏng.
Bác sĩ Chung rút tay về, nhìn Hoàng Yến Chi rồi liếc sang anh: “Cháu có muốn ra ngoài trước không?” Ý chỉ Quân Hạo Kiện.
Mắt Quân Hạo Kiện trầm lại, anh nhìn Hoàng Yến Chi, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt cô.
“Bác sĩ Chung, cô cứ nói đi ạ, không sao đâu.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói. Cô không muốn giấu giếm gì anh ngoài trừ chuyện kia.
Nếu đương sự đã không để ý thì bác sĩ Chung cũng không cần phải cố kỵ nữa, bà ấy hỏi Hoàng Yến Chi: “Lúc còn bé cháu có dính lạnh hay bị thương nặng không?”
Hoàng Yến Chi do dự một lúc rồi gật đầu, chịu huấn luyện trong cái lạnh dưới âm 10 độ là chuyện thường, đừng nói là bị thương nặng.
Chỉ là Quân Hạo Kiện nghe như thế thì chợt căng thẳng, bàn tay buông bên người nắm chặt lại. Anh nhớ lại việc gặp Hoàng Yến Chi trong rừng mưa, lúc đó cô đang ở cùng người đàn ông kia. Dù không thấy rõ mặt nhưng Quân Hạo Kiện có thể xác định thân thủ của người đó rất tốt, hơn nữa...
Anh nhìn Hoàng Yến Chi. Yến Chi, khi còn bé em đã trải qua những chuyện gì? Thân phận của em trong quá khứ là gì?
“Cơ thể cháu từng bị thương nặng, tuy sau đó trị liệu thành công nhưng vẫn có di chứng, hơn nữa...” Bác sĩ Chung dừng lại rồi nói tiếp: “Cứ đến mùa đông, có phải cháu đều thấy tay chân rét lạnh không?”
Hoàng Yến Chi tiếp tục gật đầu, cô đã đoán được điều bác sĩ Chung muốn nói, cô khẽ liếc nhìn bụng mình.
“Cháu thể hàn nên mới như vậy, cũng may là còn trẻ nên có thể từ từ bồi bổ lại được, thể chất cũng rất tốt. Uống thuốc Đông y một thời gian có lẽ sẽ khắc phục được ít nhiều. Nhưng sau này phải chú ý sinh hoạt một chút, ít ăn những thứ tính hàn đi, hoặc cố gắng đừng ăn.”
Bác sĩ Chung nhìn Quân Hạo Kiện: “Sắp tới hai đứa đã định có con chưa?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu, anh chưa định có con trong hai năm tới: “Chưa ạ.”
“Ta sẽ kê đơn điều trị cho con bé, bây giờ sức khỏe của cháu không thích hợp để mang thai.” Bác sĩ Chung nói.
“Thuốc Đông y rất khó uống, nhưng lại có hiệu quả đối với bệnh của cháu, phải uống liền ba tháng, cháu có thể kiên trì không?” Bác sĩ Chung hỏi Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Bác sĩ, đắng mấy cũng được.” Cô không sợ đắng.
“Bác sĩ Chung, có thể giảm bớt vị đắng không, có thể cho cô ấy...” Lúc bác sĩ Chung bốc thuốc, Quân Hạo Kiện nói.
Bác sĩ Chung cười, thấy tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, không ngờ cháu trai Quân lão gia lại thương vợ như thế: “Thuốc đắng dã tật.”
Hoàng Yến Chi cũng dở khóc dở cười: “Bác sĩ đừng nghe anh ấy, cô cứ cho thuốc đi ạ.”
“Trước tiên ta kê đơn nửa tháng, nửa tháng sau cháu quay lại đây. Cháu muốn thuốc sắc sẵn hay thuốc tự sắc?”
“Thuốc tự sắc ạ.” Gần đây cô ở quân khu nên không tiện dùng thuốc sắc sẵn.
Rời khỏi phòng của bác sĩ Chung, Quân Hạo Kiện đi lấy thuốc, Hoàng Yến Chi ngồi ở hành lang bệnh viện chờ anh, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Quân Hạo Kiện cầm thuốc về, dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi ngẩng đầu, thấy là anh thì đứng dậy: “Xong rồi sao?”
Quân Hạo Kiện gật đầu, hai người rời khỏi bệnh viện.
“Hạo Kiện, xin lỗi.” Lúc dừng đèn đỏ, Hoàng Yến Chi khẽ nói.
Quân Hạo Kiện ngạc nhiên, quay sang nhìn cô: “Sao lại nói thế?”
Quân Hạo Kiện thấy cô im lặng thì khẽ thở dài, cô vẫn là một người nhạy cảm, anh nghiêng sang ôm lấy cô: “Yến Chi, anh vốn cũng không có ý định có con sớm như vậy. Hơn nữa đối với anh, em mới là quan trọng nhất, cho dù em không thể sinh con được thì cũng không sao, chúng ta có thể dìu dắt nhau trải qua cả đời. Em là con gái anh, anh là con trai của em, cả đời này chỉ có hai chúng ta cũng tốt. Huống hồ, bây giờ sức khỏe của em cũng không quá tệ.” Ngay cả bác sĩ Chung cũng nói điều dưỡng ba tháng là ổn.
Hoàng Yến Chi không nói gì, chỉ hít sâu một hơi. Vì lời nói của Quân Hạo Kiện mà mắt cô nhòe đi, một giọt nước mắt rơi trên áo của anh, tạo thành một vết sậm màu.
Phía sau có tiếng còi xe, Quân Hạo Kiện thả Hoàng Yến Chi ra, nổ máy, nhưng một tay vẫn nắm lấy cô không buông.
Quân Hạo Kiện còn mua ấm sắc thuốc, sau đó đưa cô về quân khu.
Đông y là thuốc dùng sớm, nên mỗi sáng sớm đều là anh thức dậy sắc thuốc, sau đó tối có thể trở về thì anh sắc, anh không về được thì sẽ gọi điện nhắc cô.
****************
“Hân Hân, sao em lại ở đây?” Lý Tu Kiệt không ngờ sẽ gặp được Bùi Ninh Hân ở đây nên rất kinh ngạc.
Bùi Ninh Hân không ngờ chỉ giúp Hoàng Minh Dạ đến giao vài thứ cho Vệ Huy mà lại có thể gặp Lý Tu Kiệt.
“Tu Kiệt, sao anh lại ở đây?”
“Anh làm ở đây mà.” Lý Tu Kiệt ôn hòa cười cười.
Bùi Ninh Hân trợn mắt: “Anh làm ở tập đoàn Vệ thị?”
“Ừ. Vệ Huy là đàn anh khóa trên của anh, không phải lần trước anh có nói phải đến công ty đàn anh thực tập hai năm sao.” Lý Tu Kiệt giải thích, thấy thứ Bùi Ninh Hân cầm: “Em tới đây để…?”
“Em tới giao ít đồ cho Tổng Giám đốc Vệ, là ông chủ giao việc.”
“Anh cầm giúp em.” Lý Tu Kiệt chủ động.
“Không cần đâu, nhẹ lắm.” Bùi Ninh Hân từ chối.
“Cứ đưa cho anh đi.” Lý Tu Kiệt ôm lấy đồ của Bùi Ninh Hân đúng là không nặng lắm: “Đưa tới đâu? Phòng làm việc của Tổng Giám đốc Vệ?”
Bùi Ninh Hân gật đầu.
Bùi Ninh Hân nhấn thang máy để Lý Tu Kiệt vào, trong thang máy chỉ có hai người họ, điều này khiến Phương Đồng hơi mất tự nhiên.
“Gần đây công việc có bận rộn lắm không?” Bùi Ninh Hân chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Ừ, anh mới đến công ty, rất nhiều chuyện chỉ đang trong giai đoạn học tập, cần cố gắng nhiều hơn. Nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất.” Lý Tu Kiệt nói, anh ta mặc tây trang, trông càng thêm anh tuấn, có phong thái hơn, khóe miệng mang theo ý cười.
Bùi Ninh Hân chợt nhớ tới đứa bé mập mạp đã từng đến nhà chơi kia, cậu ta cũng rất thích cười, rất kiên trì, chỉ cần mình muốn chơi thì cậu ta vẫn sẽ tiếp tục chơi cùng, dù họ đã cùng nhau chơi vui vẻ rất nhiều rất nhiều lần rồi.
Anh ta sẽ đứng ra bảo vệ cô mỗi khi có người bắt nạt, rõ ràng anh ta cũng mập như thế, vậy mà lại bảo vệ cô phía sau mình. Kết quả là cô không bị thương, nhưng anh ta lại bị đám bạn cùng tuổi đánh cho sưng mặt sưng mũi, nhưng lúc cô khóc thì anh ta cười rất sảng khoái: "Hân Hân đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”
Đúng vậy, anh ta vẫn luôn tự gọi mình là “anh trai”, nhưng cô chưa từng gọi anh ta một tiếng “anh trai“.
Cửa thang máy mở ra, Lý Tu Kiệt đi ra trước, sau đó chờ Bùi Ninh Hân.
“Đưa đồ cho em đi, để em tự vào là được.” Bùi Ninh Hân nói.
Lý Tu Kiệt không miễn cưỡng, đưa đồ lại cho cô ấy.
Khi Bùi Ninh Hân rời khỏi văn phòng của Vệ Huy, phát hiện Lý Tu Kiệt vẫn đợi bên ngoài: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Lý Tu Kiệt cười cười: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, muốn mời em ăn cơm, có được không?”
Bùi Ninh Hân gật đầu, đồng ý đi ăn trưa.
Lý Tu Kiệt chọn một nhà hàng gần công ty: “Anh ở nước ngoài nhiều năm nên chỉ toàn ăn cơm Tây, bây giờ muốn ăn món Trung, em không ngại chứ?”
Bùi Ninh Hân cười lắc đầu: “Không ngại, em cũng thích đồ Trung hơn.”
Bữa ăn trôi qua trong yên lặng, dù Lý Tu Kiệt không chủ động mở lời thì Ninh Hân cũng không biết nên nói gì với anh ta.
“Cảm ơn bữa cơm hôm nay của anh, em về công ty trước.” Bùi Ninh Hân đứng trước cửa nhà hàng, cười nói.
“Anh đưa em về nhé?”
“Không cần đâu, em đón xe cũng tiện.”
Lý Tu Kiệt cũng không miễn cưỡng, giúp cô ấy bắt một chiếc xe rồi trở về công ty.
Anh thích Bùi Ninh Hân, hơn nữa đã thích từ khi còn nhỏ. Anh tin Ninh Hân thông minh như thế sẽ nhận ra, nếu không phải bị ép quá mức thì cô ấy cũng sẽ cố gắng không bất hòa với anh.
Lý Tu Kiệt cười cười, anh cũng biết Ninh Hân đã có bạn trai, nhưng chỉ cần một ngày Ninh Hân còn chưa kết hôn, thì anh vẫn sẽ còn cơ hội, không phải sao?
****************
“Tổng Giám đốc Hoàng, trưa nay anh có hẹn với Tổng Giám đốc Hạ mới nhậm chức của tập đoàn quốc tế Tân Hòa, sắp đến giờ rồi.” Dư Bân đi tới, nhắc nhở lịch trình của Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ đứng dậy, mặc áo vét vào, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện tôi giao đã làm xong chưa?”
Biết anh ấy đang nhắc tới chuyện gì, Dư Bân gật đầu: “Xong rồi, thứ đó sẽ được đưa đến đúng hẹn, không bị trễ đâu.”
Hoàng Minh Dạ yên tâm.
“Tổng Giám đốc Hoàng, mời đi bên này.” Nhân viên phục vụ đưa Hoàng Minh Dạ đến phòng bao, người anh ấy hẹn còn chưa tới. Tập đoàn quốc tế Tân Hòa là nơi hợp tác làm ăn quan trọng của Hoàng Minh Dạ, trước giờ đều hợp tác rất vui vẻ. Chỉ là tuần trước, tổng giám đốc ở đó đã đến tuổi về hưu, nghe nói tổng giám đốc mới nhậm chức là người du học ở nước ngoài về, họ Hạ, không nắm rõ lý lịch, rất bí ẩn.
Nếu đã hợp tác lâu dài thì khi đối phương thay đổi người đứng đầu, dù sao cũng nên cùng ăn bữa cơm để thắt chút tình cảm. Hoàng Minh Dạ không phải mới hẹn vị Tổng Giám đốc Hạ này lần đầu tiên, nhưng phải đến lần thứ ba đối phương mới đồng ý, đúng là lớn lối.
Thấy đã đến giờ hẹn mà đối phương vẫn chưa đến, Hoàng Minh Dạ không sốt ruột, bình tĩnh ngồi uống trà.
“Tổng Giám đốc, có cần tôi gọi điện thoại hỏi xem không?” Dư Bân thấy thời gian trôi qua từng phút nên hỏi.
“Đợi thêm năm phút nữa.” Hoàng Minh Dạ nói.
Dư Bân nhìn đồng hồ, lại thêm năm phút nữa là nửa tiếng rồi.
“Đi thôi.” Hoàng Minh Dạ đứng dậy, đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, một thân hình yểu điệu xuất hiện ở cửa: “Xin lỗi, tôi tới muộn.” Ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu, đây không phải là Hạ Yên Nhi từng gặp ở thành phố Lâm thì là ai.
Hoàng Minh Dạ nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhướng màyv, bất ngờ: “Là cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.