Chương 269
Trinh Tautau
01/07/2022
Lúc Hoàng Yến Chi dẫn Hạt Đậu Nhỏ tới thì thấy chị Tống cán vỏ bánh, Vũ Ân Nguyệt, Vũ Ân Tuyết và Doãn Hân Vy gói há cảo.
Hôm nay có Bạch Tử Hi tới chúc Tết Hoàng lão gia, đúng lúc gặp Doãn Hân Vy cũng tới chúc Tết.
Hạt Đậu Nhỏ tìm một vòng không thấy Bạch Tử Hi, bèn hỏi: “Mẹ, chú Bạch của con đâu?”
Vẻ mặt Doãn Hân Vy hơi đổi, động tác trên tay hơi dừng lại: “Chú Bạch có chuyện cần làm nên về trước rồi.”
Hạt Đậu Nhỏ thất vọng: “Chú Bạch nói hôm nay sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”
Doãn Hân Vy rất đau đầu vì con trai mình thích Bạch Tử Hi đến vậy, bèn dứt khoát mặc kệ Hạt Đậu Nhỏ.
Hoàng Yến Chi rửa tay, cùng gói há cảo với bọn họ.
“Hạo Kiện đâu?” Vũ Ân Nguyệt hỏi.
“Anh ấy ở nhà, lát nữa sẽ cùng ông nội đến đây. Anh đi tiễn chị Yên Nhi chưa về hả mẹ?”
Hôm nay Hạ Yên Nhi phải về thành phố Hải, Hoàng Minh Dạ đã đưa cô ấy đi từ sáng.
“Có lẽ đến tối mới về tới.” Vũ Ân Nguyệt đáp.
Vừa nói xong, liền thấy Hoàng Minh Dạ trở về, đi cùng là Quân Hạo Kiện.
Thấy Hoàng Yến Chi đang gói há cảo, khuôn mặt Quân Hạo Kiện tràn đầy ý cười, ngay cả Quân Hạo Kiện cũng cười.
Hoàng Yến Chi không hiểu ra sao, Vũ Ân Nguyệt ngước lên nhìn, kéo tạp dề lau mặt cho cô, vừa cười vừa nói: “Gói há cảo cũng làm mặt mình như mèo vậy. Được rồi, ở đây không cần con nữa, con đến phòng khách nói chuyện với Hạo Kiện đi.”
Hoàng Yến Chi ngượng ngùng bỏ vỏ bánh há cảo xuống, đi và phòng bếp rửa tay.
Bên nhà họ Hoàng hoà thuận vui vẻ, còn bên Nam Thành thì loạn cả lên.
Triệu Hiểu Khê kiện Cẩn Giai Thuỵ ra tòa, nhưng bởi vì đang cuối năm, các ban ngành liên quan đều nghỉ, nên án kiện bị dời năm mới thẩm tra xử lý. Mặc dù tòa án không mở phiên toà, nhưng dư luận trên mạng ngày càng dữ dội.
Video Diệp Dung quỳ xuống bị ai đó đăng lên mạng, video không có tiếng, người xem không biết bọn họ nói cái gì, nhưng mọi người đều đồng tình kẻ yếu, có nhiều người đồng tình Diệp Dung, cộng thêm bản thân bà ta thuê người spam, nên dư luận nghiêng về phía bà ta.
Triệu Hiểu Khê cười cười, chỉ là trò trẻ con mà thôi, ai mà không có vết nhơ, đi tìm một hacker, bôi xấu lại Diệp Dung là xong. Nhất là chuyện năm xưa bà ta và Cẩn Giai Thuỵ dây dưa với nhau, không chỉ sinh một đứa con gái, mà còn suýt nữa khiến vợ hợp pháp của ông ta sảy thai. Còn cả chuyện năm xưa Cẩn Giai Thuỵ giấu giếm có bạn gái, lừa gạt nhà họ Triệu đồng ý gả con gái.
Bài viết vừa được đăng lên, mạng xã hội trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Mặc kệ Diệp Dung và Triệu Giai Thuỵ ai đúng ai sai, thì Cẩn Giai Thuỵ đều bị mắng té tát, hình tượng đổ nát là việc nhỏ, vấn đề tác phong mới là việc lớn.
Ông ta vốn bị cách chức tạm thời, bây giờ liền trở thành mất chức.
Diệp Dung ngồi trên ghế sô pha lau nước mắt: “Giai Thuỵ, xin lỗi, em không ngờ có người lại quay lén chuyện ngày hôm đó, còn đăng video lên mạng nữa.
Đều tại em, nếu em không đi tìm Triệu Hiểu Khê thì đã không xảy ra những chuyện này.”
Chẳng lẽ trong lòng Cẩn Giai Thuỵ không oán Diệp Dung? Đương nhiên là có, nhưng thấy dáng vẻ khóc lóc của bà ta, ông ta lại mềm lòng an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, chuyện này không trách em, là do người phụ nữ ác độc Triệu Hiểu Khê bày ra.”
Diệp Dung nín khóc, nhìn về phía Cẩn Giai Thuỵ: “Ý của anh người đăng video lên mạng là Triệu Hiểu Khê?”
Cẩn Giai Thuỵ tức giận nói: “Không phải bà ta thì là ai? Trước tiên, bà ta đẩy dư luận về phía chúng ta, sau đó tuôn ra chuyện năm xưa, để anh thân bại danh liệt. Bây giờ bà ta đã đạt được mục đích của mình.”
Ông ta mất chức, trở thành người đàn ông cặn bã bị cả Nam Thành sỉ vả, chẳng khác gì con chuột chạy qua đường.
Lúc này, Triệu Hiểu Khê đang ở trong khách sạn, bà rất vui vẻ khi thấy những tin tức trên mạng, đây là hiệu quả mà bà muốn.
Cẩn Giai Thuỵ dám làm tổn thương con gái của bà, thì bà cũng dám liều mạng với ông ta.
“Mẹ.” Cẩn Tử Văn nhìn mẹ mình đang uống rượu vang vui mừng vì ba mình thân bại danh liệt, thì cảm thấy vô cùng uể oải.
Thấy vẻ mặt của con trai, nét cười trên mặt Triệu Hiểu Khê mới nhạt bớt: “Tử Văn, con đưa Tiểu Mai đi chưa?”
Cẩn Tử Văn gật đầu, khó lắm anh mới thuyết phục được Cẩn Mai trở về Sydney, thậm chí anh còn ở đó chơi cùng Cẩn Mai hai ngày, lúc quay lại thì thấy việc xấu trong nhà mình đã truyền đi khắp nơi.
“Mẹ định cùng ba không chết không thôi sao?” Cẩn Tử Văn mệt mỏi hỏi.
Cảm nhận được sự uể oải trên người con trai, lòng Triệu Hiểu Khê hơi chúng lại. Nếu có thể, bà cũng muốn cho con trai một gia đình hạnh phúc, để nó vui vẻ khỏe mạnh mà trưởng thành. Dù có sống trong hoàn cảnh giả dối cũng được, ít nhất...lòng sẽ vui vẻ.
“Tử Văn, ngày mai con về thành phố G đi.” Triệu Hiểu Khê lạnh nhạt nói, cứ để con bà nhắm mắt làm ngơ cũng tốt.
“Ngày mai con đến Sydney, con và Tiểu Mai đợi mẹ trở về.” Cẩn Mai nhìn chằm chằm mẹ mình, dứt lời thì liền ra ngoài.
Triệu Hiểu Khê thẩm thở dài, cuối cùng thì con trai vẫn trách bà.
Tuy Cẩn Tử Văn không nói rõ, nhưng là đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, Triệu Hiểu Khê chỉ cần nhìn qua là hiểu được anh đang nghĩ gì, nhưng làm sao Triệu Hiểu Khê có thể nói cho anh biết được, rằng cha anh vì muốn trả thù mẹ anh mà đẩy con gái ruột của mình vào hố lửa. Lúc trước bà còn trách Hoàng Yến Chi cho rằng vì cô nên Cẩn Mai mới gặp phải bi kịch như vậy, ai ngờ người đứng sau tất cả là Cẩn Giai Thuỵ, Triệu Hiểu Khê cũng không muốn tin đây là sự thật, nhưng kết quả điều tra rõ ràng trước mặt, bà không thể không tin.
Nhà họ Cẩn
Diệp Dung nấu cho Cẩn Giai Thuỵ một tô mì, màn hình điện thoại bà ta sáng lên, bà ta vờ như không thấy, đợi Nhan An Bang lên tầng rồi mới cầm điện thoại vào nhà tắm, đóng kỹ cửa rồi mới gọi lại cho số vừa rồi.
“Phu nhân, kế hoạch rất thuận lợi, Triệu Hiểu Khê không hề nghi ngờ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Diệp Dung cười, hai mắt phát sáng: “Chuyện còn lại cứ để Cẩn Giai Thuỵ và Triệu Hiểu Khê chó cắn chó đi, nhà họ Hoàng yên ổn cũng lâu rồi, để bọn họ nhộn nhịp một chút, Hoàng phu nhân vẫn nghĩ con gái mất tích là do lỗi của bà ta nên tinh thần bà ta không ổn định, thật đáng thương, chúng ta nên nói sự thật cho bà ta biết.”
“Tôi biết rồi, tôi đi thu xếp ngay”
“Chờ đã, để tôi tự làm, các người làm tốt chuyện sau này là được.”
“Dạ, phu nhân.”
Cúp điện thoại, Diệp Dung cười đến đê tiện, Hoàng Yến Chi đừng nói tôi không thương cô, để cho cô một năm yên ổn là đã quá nhân từ rồi. Ai bảo con gái tôi lại thích cô như thế, thích đến mức có thể chết vì cô, đúng là ngu xuẩn.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Giao thừa năm nay, từ sáng sớm Hoàng Yến Chi đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, là tiếng mấy đứa trẻ nhà khác đang chơi đùa, cô đứng dậy thì thấy Quân Hoành Dật đã chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng giúp cô.
Hoàng Yến Chi cười, hai ngày nay, chân của Quân Hạo Kiện đã hồi phục kha khá, có thể tự mình đẩy bánh xe lăn và lên xuống giường, nhưng bình thường Quân Hạo Kiện tỉnh là cô cũng tỉnh, vậy mà hôm nay lại không nghe được chút tiếng động nào, cũng do tối qua Quân Hạo Kiện quậy quá muộn, đến khuya mới ngủ được. Cô hơi ảo não, nhanh chóng rửa mặt.
Cô xuống nhà ăn sáng nhưng không thấy Quân lão gia và Quân Hạo Kiện Kiện đâu. Nên cô từ tốn ăn sáng rồi đi qua nhà họ Hoàng.
Thấy Hoàng Yến Chi đến nên Vũ Ân Nguyệt kéo Hoàng Yến Chi vào nhà, ân cần hỏi thăm: “Yến Chi, có lạnh không? Mẹ rót nước ấm cho con ủ tay nhé?”
“Không lạnh ạ, mẹ, mẹ có việc thì cứ làm, không cần trông con đâu, con về nhà mình mà, đâu phải tới làm khách.”
Hoàng Yến Chi nói, đôi khi cô thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Vũ Ân Nguyệt
Vũ Ân Nguyệt lúng túng: “Vậy được, con ngồi xem ti vi đi, nếu cần gì thì nói với mẹ.”
Hoàng Yến Chi gật đầu nhìn Vũ Ân Nguyệt, chờ bà đi rồi cô mới nhìn Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ nhún vai, chuyện này thì anh cũng chịu thua, ngay cả bác sĩ Chu cũng không có cách nào.
Hoàng Yến Chi ngồi trò chuyện với Hoàng lão gia trong phòng khách, không lâu sau thì Quân Hạo Kiện và Quân lão gia cũng về.
“Mới sáng sớm hai người đã đi đâu vậy?” Hoàng lão gia hỏi.
Quân Hạo Kiện cười: “Tối qua ông nội mơ thấy ba mẹ cháu, nên hôm nay muốn đến thăm hai người họ một chút.”
Hoàng lão gia nói: “Lão Quân qua đây đánh cờ.”
“Tới thì tới, tôi đã nói lão già ông không rời xa tôi được mà, có phải không có tôi thì chẳng có ai chơi cờ với ông không?” Hoàng lão gia cười nhạo.
“Ông cứ tự kỷ đi, tôi không xa ông được hả, nếu không phải thấy ông đáng thương, tôi còn kéo ông đánh cờ chắc? Tài đánh cờ của Hạo Kiện tốt hơn ông nhiều.” Nói chưa được hai câu thì hai người đó đã giơ gậy lên, người nhà hai bên nhìn cảnh này sớm đã quen, không quan tâm nữa.
Hoàng Quang Nghị thấy Quân Hạo Kiện thì liền kéo người đi, như có chuyện muốn nói với anh.
Hoàng Yến Chi ngồi trên sô pha uống sữa, là Quân Hạo Kiện mới đưa cho cô.
“Em uống sữa tươi, ai mà không biết chắc nghĩ em đang uống thuốc độc đấy, chỉ một ly sữa thôi, khó uống đến vậy sao?” Hoàng Minh Dạ thấy gương mặt nhăn nhó cố chịu của cô thì trêu chọc.
Hoàng Yến Chi liếc anh một cái: “Anh cứ thử mỗi ngày uống một ly giống như em xem.”
Hoàng Minh Dạ lười biếng dựa vào ghế sô pha, cười nhẹ: “Quên đi, anh cũng đâu phải là người có thai, hơn nữa cũng đã lớn rồi, không cần uống sữa tươi.”
Hai anh em họ Hoàng ngoại trừ thích ăn phá lấu của dì Triệu, còn có một điểm đặc biệt giống nhau là không thích uống sữa, nhất là Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Yến Chi híp mắt: “Anh, tình thương ruột thịt đâu mất rồi?”
Hoàng Minh Dạ cười tủm tỉm: “Anh trai không cướp sữa là thương em đó.”
Hoàng Minh Dạ cười nhẹ, gọi với vào nhà bếp: “Dì Tống, anh cháu nói lâu rồi không uống sữa, muốn biết vị sữa thế nào, dì hâm nóng cho anh ấy một ly đi”
Trong phòng bếp, chị Tống nghe Hoàng Yến Chi nói thì thấy kỳ quái, sao tự nhiên Hoàng Minh Dạ lại muốn uống sữa, nhưng vẫn đáp lại: “Biết rồi, có ngay.”
Hoàng Minh Dạ nhìn ly sữa đặt trước mặt mình, cả mặt vụ xuống nhìn Hoàng Minh Dạ: “Chi Chi, anh sai rồi.”
Hoàng Yến Chi vẫn nhắm mắt dựa người vào số pha nói: “Anh trai tốt thì nên đồng cam cộng khổ với em gái, đó là tình thương ruột thịt.”
Chị Tống nhìn là biết Hoàng Minh Dạ trêu chọc Hoàng Yến Chi, trong mắt đều đầy ý cười, nhét ly sữa vào tay anh: “Đây là sữa đã hâm qua, không tanh đâu, mau uống đi.”
Hoàng Minh Dạ rất muốn kháng cự, nhưng Hoàng Yến Chi còn đang nhìn anh chằm chằm, nhà họ Hoàng cũng không có thói quen lãng phí đồ ăn nên anh đành đau khổ nhắm mắt nhắm mũi uống cạn một hơi.
Hoàng Yến Chi thấy Hoàng Minh Dạ uống xong thì trả nguyên văn cầu anh vừa nói: “Chỉ có một ly sữa mà anh cứ làm như uống thuốc độc vậy.”
Trong miệng Hoàng Minh Dạ bây giờ toàn vị sữa, làm gì còn tâm trí đáp lại cô, xúc miệng bằng một ly nước đầy mới bớt được mùi sữa trong miệng.
Anh cười khổ nhìn cô: “Chi Chi anh sai rồi, sau này anh không bao giờ trêu em nữa.”
Hoàng Yến Chi cười: “Anh, chẳng lẽ anh không biết lòng dạ phụ nữ là hẹp hòi nhất à?”
Hoàng Minh Dạ hơi khựng lại, rất muốn nói không biết, nhưng thấy ánh mắt cười như không cười của Hoàng Yến Chi thì: “Đó là người khác, em gái anh rộng lượng nhất”
Hoàng Yến Chi giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Anh, anh sai rồi, em là phụ nữ, còn là phụ nữ có thai, càng hay thay đổi nhất, lại còn tính toán chi li nhất.”
Hoàng Minh Dạ cười khổ, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi đầy vẻ cưng chiều. Em gái có sức sống lại nói đùa với anh như thế mới là em gái của anh.
- ---------------
Sydney.
Ngày Cẩn Tử Văn đi, Cẩn Mai đổ bệnh rồi sốt cao.
Rõ ràng là ngày nắng to, nhưng cả người cố lại đổ mồ hôi lạnh, cô rúc cả người vào chăn, cuộn mình lại như kén tằm nhưng cả người vẫn lạnh run.
Lúc sáng cô không dậy, Phỉ Dung( cô giúp việc người Philippines) gõ cửa, cô trả lời rồi lại tiếp tục ngủ mê man.
Mấy ngày nay Phỉ Dung cũng biết tâm trạng cô không tốt, chỉ nghĩ là cô muốn yên tĩnh nên không vào phòng cô mà đi luôn.
Ý thức Cẩn Mai mê man, cứ ngủ rồi tỉnh, trong đầu như có rất nhiều hình ảnh xuất hiện, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, cô chưa kịp thấy rõ thì đã biến mất đi.
Điện thoại vang lên, cô mơ màng cầm điện thoại lên a lô một tiếng, cũng không biết người bên kia là ai và đang nói gì, cô chỉ thấy rất khó chịu, rất muốn khóc. Sau đó cô khóc thật, nức nở với điện thoại: “Em đau quá, khó chịu lắm.”
Aldan vốn gọi cho Cẩn Mai để chúc mừng năm mới, dù sao theo tập tục nước T, hôm nay là giao thừa, là ngày đầu năm.
Ai ngờ Cẩn Mai vừa nhận điện thoại, chưa nói hai câu thì đã khóc.
Aldan nghe giọng Cẩn Mai yếu ớt, nức nở như tiếng mèo con kêu, anh cảm thấy tim mình thắt lại: “Cẩn Mai em đang ở đâu?”
Những lời này thì Cẩn Mai lại nghe rõ, cô nói nhỏ: “Ở nhà”
“Cẩn Mai, em ở đó đừng đi đâu hết, chờ anh, anh tới ngay.”
Nhà Aldan cũng khá xa nhà Cẩn Mai, chờ lúc anh đến đã là một giờ sau.
Phỉ Dung ra mở cửa, nhìn thấy một người lạ thì lập tức cảnh giác: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“Tôi là Aldan, là bạn của Cẩn Mai, tôi đến thăm Cẩn Mai, cô ấy vừa gọi điện kêu tôi tới.”
Nhưng Phỉ Dung vẫn cảnh giác không chịu để anh đi lên, mà nói: “Cô chủ ở trên tầng, anh chờ ở đây đã, tôi đi hỏi một tiếng”
“Được, xin cứ tự nhiên.” Aldan nói, nhìn cánh cửa đóng lại, nhớ tới tiếng khóc của Cẩn Mai trong điện thoại, trong lòng anh có chút nóng vội.
Phỉ Dung đi lên tầng gõ cửa phòng Cẩn Mai:“Cô chủ, có một người tên Doug tìm cô, nói là bạn của cô, cô có muốn gặp không?”
“Để anh ấy vào” Cũng may, ý thức mơ hồ của Cẩn Mai vào lúc này lại hơi tỉnh táo, nghe thấy tên Aldan thì cô liền nói.
Hôm nay có Bạch Tử Hi tới chúc Tết Hoàng lão gia, đúng lúc gặp Doãn Hân Vy cũng tới chúc Tết.
Hạt Đậu Nhỏ tìm một vòng không thấy Bạch Tử Hi, bèn hỏi: “Mẹ, chú Bạch của con đâu?”
Vẻ mặt Doãn Hân Vy hơi đổi, động tác trên tay hơi dừng lại: “Chú Bạch có chuyện cần làm nên về trước rồi.”
Hạt Đậu Nhỏ thất vọng: “Chú Bạch nói hôm nay sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”
Doãn Hân Vy rất đau đầu vì con trai mình thích Bạch Tử Hi đến vậy, bèn dứt khoát mặc kệ Hạt Đậu Nhỏ.
Hoàng Yến Chi rửa tay, cùng gói há cảo với bọn họ.
“Hạo Kiện đâu?” Vũ Ân Nguyệt hỏi.
“Anh ấy ở nhà, lát nữa sẽ cùng ông nội đến đây. Anh đi tiễn chị Yên Nhi chưa về hả mẹ?”
Hôm nay Hạ Yên Nhi phải về thành phố Hải, Hoàng Minh Dạ đã đưa cô ấy đi từ sáng.
“Có lẽ đến tối mới về tới.” Vũ Ân Nguyệt đáp.
Vừa nói xong, liền thấy Hoàng Minh Dạ trở về, đi cùng là Quân Hạo Kiện.
Thấy Hoàng Yến Chi đang gói há cảo, khuôn mặt Quân Hạo Kiện tràn đầy ý cười, ngay cả Quân Hạo Kiện cũng cười.
Hoàng Yến Chi không hiểu ra sao, Vũ Ân Nguyệt ngước lên nhìn, kéo tạp dề lau mặt cho cô, vừa cười vừa nói: “Gói há cảo cũng làm mặt mình như mèo vậy. Được rồi, ở đây không cần con nữa, con đến phòng khách nói chuyện với Hạo Kiện đi.”
Hoàng Yến Chi ngượng ngùng bỏ vỏ bánh há cảo xuống, đi và phòng bếp rửa tay.
Bên nhà họ Hoàng hoà thuận vui vẻ, còn bên Nam Thành thì loạn cả lên.
Triệu Hiểu Khê kiện Cẩn Giai Thuỵ ra tòa, nhưng bởi vì đang cuối năm, các ban ngành liên quan đều nghỉ, nên án kiện bị dời năm mới thẩm tra xử lý. Mặc dù tòa án không mở phiên toà, nhưng dư luận trên mạng ngày càng dữ dội.
Video Diệp Dung quỳ xuống bị ai đó đăng lên mạng, video không có tiếng, người xem không biết bọn họ nói cái gì, nhưng mọi người đều đồng tình kẻ yếu, có nhiều người đồng tình Diệp Dung, cộng thêm bản thân bà ta thuê người spam, nên dư luận nghiêng về phía bà ta.
Triệu Hiểu Khê cười cười, chỉ là trò trẻ con mà thôi, ai mà không có vết nhơ, đi tìm một hacker, bôi xấu lại Diệp Dung là xong. Nhất là chuyện năm xưa bà ta và Cẩn Giai Thuỵ dây dưa với nhau, không chỉ sinh một đứa con gái, mà còn suýt nữa khiến vợ hợp pháp của ông ta sảy thai. Còn cả chuyện năm xưa Cẩn Giai Thuỵ giấu giếm có bạn gái, lừa gạt nhà họ Triệu đồng ý gả con gái.
Bài viết vừa được đăng lên, mạng xã hội trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Mặc kệ Diệp Dung và Triệu Giai Thuỵ ai đúng ai sai, thì Cẩn Giai Thuỵ đều bị mắng té tát, hình tượng đổ nát là việc nhỏ, vấn đề tác phong mới là việc lớn.
Ông ta vốn bị cách chức tạm thời, bây giờ liền trở thành mất chức.
Diệp Dung ngồi trên ghế sô pha lau nước mắt: “Giai Thuỵ, xin lỗi, em không ngờ có người lại quay lén chuyện ngày hôm đó, còn đăng video lên mạng nữa.
Đều tại em, nếu em không đi tìm Triệu Hiểu Khê thì đã không xảy ra những chuyện này.”
Chẳng lẽ trong lòng Cẩn Giai Thuỵ không oán Diệp Dung? Đương nhiên là có, nhưng thấy dáng vẻ khóc lóc của bà ta, ông ta lại mềm lòng an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, chuyện này không trách em, là do người phụ nữ ác độc Triệu Hiểu Khê bày ra.”
Diệp Dung nín khóc, nhìn về phía Cẩn Giai Thuỵ: “Ý của anh người đăng video lên mạng là Triệu Hiểu Khê?”
Cẩn Giai Thuỵ tức giận nói: “Không phải bà ta thì là ai? Trước tiên, bà ta đẩy dư luận về phía chúng ta, sau đó tuôn ra chuyện năm xưa, để anh thân bại danh liệt. Bây giờ bà ta đã đạt được mục đích của mình.”
Ông ta mất chức, trở thành người đàn ông cặn bã bị cả Nam Thành sỉ vả, chẳng khác gì con chuột chạy qua đường.
Lúc này, Triệu Hiểu Khê đang ở trong khách sạn, bà rất vui vẻ khi thấy những tin tức trên mạng, đây là hiệu quả mà bà muốn.
Cẩn Giai Thuỵ dám làm tổn thương con gái của bà, thì bà cũng dám liều mạng với ông ta.
“Mẹ.” Cẩn Tử Văn nhìn mẹ mình đang uống rượu vang vui mừng vì ba mình thân bại danh liệt, thì cảm thấy vô cùng uể oải.
Thấy vẻ mặt của con trai, nét cười trên mặt Triệu Hiểu Khê mới nhạt bớt: “Tử Văn, con đưa Tiểu Mai đi chưa?”
Cẩn Tử Văn gật đầu, khó lắm anh mới thuyết phục được Cẩn Mai trở về Sydney, thậm chí anh còn ở đó chơi cùng Cẩn Mai hai ngày, lúc quay lại thì thấy việc xấu trong nhà mình đã truyền đi khắp nơi.
“Mẹ định cùng ba không chết không thôi sao?” Cẩn Tử Văn mệt mỏi hỏi.
Cảm nhận được sự uể oải trên người con trai, lòng Triệu Hiểu Khê hơi chúng lại. Nếu có thể, bà cũng muốn cho con trai một gia đình hạnh phúc, để nó vui vẻ khỏe mạnh mà trưởng thành. Dù có sống trong hoàn cảnh giả dối cũng được, ít nhất...lòng sẽ vui vẻ.
“Tử Văn, ngày mai con về thành phố G đi.” Triệu Hiểu Khê lạnh nhạt nói, cứ để con bà nhắm mắt làm ngơ cũng tốt.
“Ngày mai con đến Sydney, con và Tiểu Mai đợi mẹ trở về.” Cẩn Mai nhìn chằm chằm mẹ mình, dứt lời thì liền ra ngoài.
Triệu Hiểu Khê thẩm thở dài, cuối cùng thì con trai vẫn trách bà.
Tuy Cẩn Tử Văn không nói rõ, nhưng là đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, Triệu Hiểu Khê chỉ cần nhìn qua là hiểu được anh đang nghĩ gì, nhưng làm sao Triệu Hiểu Khê có thể nói cho anh biết được, rằng cha anh vì muốn trả thù mẹ anh mà đẩy con gái ruột của mình vào hố lửa. Lúc trước bà còn trách Hoàng Yến Chi cho rằng vì cô nên Cẩn Mai mới gặp phải bi kịch như vậy, ai ngờ người đứng sau tất cả là Cẩn Giai Thuỵ, Triệu Hiểu Khê cũng không muốn tin đây là sự thật, nhưng kết quả điều tra rõ ràng trước mặt, bà không thể không tin.
Nhà họ Cẩn
Diệp Dung nấu cho Cẩn Giai Thuỵ một tô mì, màn hình điện thoại bà ta sáng lên, bà ta vờ như không thấy, đợi Nhan An Bang lên tầng rồi mới cầm điện thoại vào nhà tắm, đóng kỹ cửa rồi mới gọi lại cho số vừa rồi.
“Phu nhân, kế hoạch rất thuận lợi, Triệu Hiểu Khê không hề nghi ngờ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Diệp Dung cười, hai mắt phát sáng: “Chuyện còn lại cứ để Cẩn Giai Thuỵ và Triệu Hiểu Khê chó cắn chó đi, nhà họ Hoàng yên ổn cũng lâu rồi, để bọn họ nhộn nhịp một chút, Hoàng phu nhân vẫn nghĩ con gái mất tích là do lỗi của bà ta nên tinh thần bà ta không ổn định, thật đáng thương, chúng ta nên nói sự thật cho bà ta biết.”
“Tôi biết rồi, tôi đi thu xếp ngay”
“Chờ đã, để tôi tự làm, các người làm tốt chuyện sau này là được.”
“Dạ, phu nhân.”
Cúp điện thoại, Diệp Dung cười đến đê tiện, Hoàng Yến Chi đừng nói tôi không thương cô, để cho cô một năm yên ổn là đã quá nhân từ rồi. Ai bảo con gái tôi lại thích cô như thế, thích đến mức có thể chết vì cô, đúng là ngu xuẩn.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Giao thừa năm nay, từ sáng sớm Hoàng Yến Chi đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, là tiếng mấy đứa trẻ nhà khác đang chơi đùa, cô đứng dậy thì thấy Quân Hoành Dật đã chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng giúp cô.
Hoàng Yến Chi cười, hai ngày nay, chân của Quân Hạo Kiện đã hồi phục kha khá, có thể tự mình đẩy bánh xe lăn và lên xuống giường, nhưng bình thường Quân Hạo Kiện tỉnh là cô cũng tỉnh, vậy mà hôm nay lại không nghe được chút tiếng động nào, cũng do tối qua Quân Hạo Kiện quậy quá muộn, đến khuya mới ngủ được. Cô hơi ảo não, nhanh chóng rửa mặt.
Cô xuống nhà ăn sáng nhưng không thấy Quân lão gia và Quân Hạo Kiện Kiện đâu. Nên cô từ tốn ăn sáng rồi đi qua nhà họ Hoàng.
Thấy Hoàng Yến Chi đến nên Vũ Ân Nguyệt kéo Hoàng Yến Chi vào nhà, ân cần hỏi thăm: “Yến Chi, có lạnh không? Mẹ rót nước ấm cho con ủ tay nhé?”
“Không lạnh ạ, mẹ, mẹ có việc thì cứ làm, không cần trông con đâu, con về nhà mình mà, đâu phải tới làm khách.”
Hoàng Yến Chi nói, đôi khi cô thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Vũ Ân Nguyệt
Vũ Ân Nguyệt lúng túng: “Vậy được, con ngồi xem ti vi đi, nếu cần gì thì nói với mẹ.”
Hoàng Yến Chi gật đầu nhìn Vũ Ân Nguyệt, chờ bà đi rồi cô mới nhìn Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ nhún vai, chuyện này thì anh cũng chịu thua, ngay cả bác sĩ Chu cũng không có cách nào.
Hoàng Yến Chi ngồi trò chuyện với Hoàng lão gia trong phòng khách, không lâu sau thì Quân Hạo Kiện và Quân lão gia cũng về.
“Mới sáng sớm hai người đã đi đâu vậy?” Hoàng lão gia hỏi.
Quân Hạo Kiện cười: “Tối qua ông nội mơ thấy ba mẹ cháu, nên hôm nay muốn đến thăm hai người họ một chút.”
Hoàng lão gia nói: “Lão Quân qua đây đánh cờ.”
“Tới thì tới, tôi đã nói lão già ông không rời xa tôi được mà, có phải không có tôi thì chẳng có ai chơi cờ với ông không?” Hoàng lão gia cười nhạo.
“Ông cứ tự kỷ đi, tôi không xa ông được hả, nếu không phải thấy ông đáng thương, tôi còn kéo ông đánh cờ chắc? Tài đánh cờ của Hạo Kiện tốt hơn ông nhiều.” Nói chưa được hai câu thì hai người đó đã giơ gậy lên, người nhà hai bên nhìn cảnh này sớm đã quen, không quan tâm nữa.
Hoàng Quang Nghị thấy Quân Hạo Kiện thì liền kéo người đi, như có chuyện muốn nói với anh.
Hoàng Yến Chi ngồi trên sô pha uống sữa, là Quân Hạo Kiện mới đưa cho cô.
“Em uống sữa tươi, ai mà không biết chắc nghĩ em đang uống thuốc độc đấy, chỉ một ly sữa thôi, khó uống đến vậy sao?” Hoàng Minh Dạ thấy gương mặt nhăn nhó cố chịu của cô thì trêu chọc.
Hoàng Yến Chi liếc anh một cái: “Anh cứ thử mỗi ngày uống một ly giống như em xem.”
Hoàng Minh Dạ lười biếng dựa vào ghế sô pha, cười nhẹ: “Quên đi, anh cũng đâu phải là người có thai, hơn nữa cũng đã lớn rồi, không cần uống sữa tươi.”
Hai anh em họ Hoàng ngoại trừ thích ăn phá lấu của dì Triệu, còn có một điểm đặc biệt giống nhau là không thích uống sữa, nhất là Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Yến Chi híp mắt: “Anh, tình thương ruột thịt đâu mất rồi?”
Hoàng Minh Dạ cười tủm tỉm: “Anh trai không cướp sữa là thương em đó.”
Hoàng Minh Dạ cười nhẹ, gọi với vào nhà bếp: “Dì Tống, anh cháu nói lâu rồi không uống sữa, muốn biết vị sữa thế nào, dì hâm nóng cho anh ấy một ly đi”
Trong phòng bếp, chị Tống nghe Hoàng Yến Chi nói thì thấy kỳ quái, sao tự nhiên Hoàng Minh Dạ lại muốn uống sữa, nhưng vẫn đáp lại: “Biết rồi, có ngay.”
Hoàng Minh Dạ nhìn ly sữa đặt trước mặt mình, cả mặt vụ xuống nhìn Hoàng Minh Dạ: “Chi Chi, anh sai rồi.”
Hoàng Yến Chi vẫn nhắm mắt dựa người vào số pha nói: “Anh trai tốt thì nên đồng cam cộng khổ với em gái, đó là tình thương ruột thịt.”
Chị Tống nhìn là biết Hoàng Minh Dạ trêu chọc Hoàng Yến Chi, trong mắt đều đầy ý cười, nhét ly sữa vào tay anh: “Đây là sữa đã hâm qua, không tanh đâu, mau uống đi.”
Hoàng Minh Dạ rất muốn kháng cự, nhưng Hoàng Yến Chi còn đang nhìn anh chằm chằm, nhà họ Hoàng cũng không có thói quen lãng phí đồ ăn nên anh đành đau khổ nhắm mắt nhắm mũi uống cạn một hơi.
Hoàng Yến Chi thấy Hoàng Minh Dạ uống xong thì trả nguyên văn cầu anh vừa nói: “Chỉ có một ly sữa mà anh cứ làm như uống thuốc độc vậy.”
Trong miệng Hoàng Minh Dạ bây giờ toàn vị sữa, làm gì còn tâm trí đáp lại cô, xúc miệng bằng một ly nước đầy mới bớt được mùi sữa trong miệng.
Anh cười khổ nhìn cô: “Chi Chi anh sai rồi, sau này anh không bao giờ trêu em nữa.”
Hoàng Yến Chi cười: “Anh, chẳng lẽ anh không biết lòng dạ phụ nữ là hẹp hòi nhất à?”
Hoàng Minh Dạ hơi khựng lại, rất muốn nói không biết, nhưng thấy ánh mắt cười như không cười của Hoàng Yến Chi thì: “Đó là người khác, em gái anh rộng lượng nhất”
Hoàng Yến Chi giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Anh, anh sai rồi, em là phụ nữ, còn là phụ nữ có thai, càng hay thay đổi nhất, lại còn tính toán chi li nhất.”
Hoàng Minh Dạ cười khổ, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi đầy vẻ cưng chiều. Em gái có sức sống lại nói đùa với anh như thế mới là em gái của anh.
- ---------------
Sydney.
Ngày Cẩn Tử Văn đi, Cẩn Mai đổ bệnh rồi sốt cao.
Rõ ràng là ngày nắng to, nhưng cả người cố lại đổ mồ hôi lạnh, cô rúc cả người vào chăn, cuộn mình lại như kén tằm nhưng cả người vẫn lạnh run.
Lúc sáng cô không dậy, Phỉ Dung( cô giúp việc người Philippines) gõ cửa, cô trả lời rồi lại tiếp tục ngủ mê man.
Mấy ngày nay Phỉ Dung cũng biết tâm trạng cô không tốt, chỉ nghĩ là cô muốn yên tĩnh nên không vào phòng cô mà đi luôn.
Ý thức Cẩn Mai mê man, cứ ngủ rồi tỉnh, trong đầu như có rất nhiều hình ảnh xuất hiện, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, cô chưa kịp thấy rõ thì đã biến mất đi.
Điện thoại vang lên, cô mơ màng cầm điện thoại lên a lô một tiếng, cũng không biết người bên kia là ai và đang nói gì, cô chỉ thấy rất khó chịu, rất muốn khóc. Sau đó cô khóc thật, nức nở với điện thoại: “Em đau quá, khó chịu lắm.”
Aldan vốn gọi cho Cẩn Mai để chúc mừng năm mới, dù sao theo tập tục nước T, hôm nay là giao thừa, là ngày đầu năm.
Ai ngờ Cẩn Mai vừa nhận điện thoại, chưa nói hai câu thì đã khóc.
Aldan nghe giọng Cẩn Mai yếu ớt, nức nở như tiếng mèo con kêu, anh cảm thấy tim mình thắt lại: “Cẩn Mai em đang ở đâu?”
Những lời này thì Cẩn Mai lại nghe rõ, cô nói nhỏ: “Ở nhà”
“Cẩn Mai, em ở đó đừng đi đâu hết, chờ anh, anh tới ngay.”
Nhà Aldan cũng khá xa nhà Cẩn Mai, chờ lúc anh đến đã là một giờ sau.
Phỉ Dung ra mở cửa, nhìn thấy một người lạ thì lập tức cảnh giác: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“Tôi là Aldan, là bạn của Cẩn Mai, tôi đến thăm Cẩn Mai, cô ấy vừa gọi điện kêu tôi tới.”
Nhưng Phỉ Dung vẫn cảnh giác không chịu để anh đi lên, mà nói: “Cô chủ ở trên tầng, anh chờ ở đây đã, tôi đi hỏi một tiếng”
“Được, xin cứ tự nhiên.” Aldan nói, nhìn cánh cửa đóng lại, nhớ tới tiếng khóc của Cẩn Mai trong điện thoại, trong lòng anh có chút nóng vội.
Phỉ Dung đi lên tầng gõ cửa phòng Cẩn Mai:“Cô chủ, có một người tên Doug tìm cô, nói là bạn của cô, cô có muốn gặp không?”
“Để anh ấy vào” Cũng may, ý thức mơ hồ của Cẩn Mai vào lúc này lại hơi tỉnh táo, nghe thấy tên Aldan thì cô liền nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.