Chương 55
Trinh Tautau
01/07/2022
Hoàng Yến Chi nghe vậy liền trầm tư. Rõ ràng vấn đề nằm ở ly nước kia. Nhưng nhân vật Trương Linh chọn diễn chỉ là một cô bé, ai lại ra tay với cô ấy?
“Gần đây cậu đắc tội ai không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Trương Linh ngơ ngác: “Không, tớ chưa bao giờ chủ động làm gì ai, sao lại đắc tội với người ta được?”
Hoàng Yến Chi rất hiểu tính Trương Linh. Vừa rồi cô hỏi như vậy chỉ là để xác định phương hướng.
“Cậu uống nước của chính cậu, hay của người khác đưa?”
Trương Linh: “Là nước của tớ, bên trong còn có quả ươi do mẹ tớ ngâm.”
Hoàng Yến Chi đã mơ hồ đoán ra: “Có bao nhiêu người cạnh tranh vai diễn này?”
Trương Linh trầm tư: “Trừ tớ ra thì còn năm người.” Nói tới đây, Trương Linh mới kịp hiểu ra: “Yến Chi, cậu nghi ngờ có người động tay động chân với ly nước của tớ?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Tính cách của cậu không dễ dàng đắc tội với người khác. Khả năng lớn nhất chính là cạnh tranh quyền lợi.”
“Sao lại như vậy? Chỉ là một nhân vật nhỏ, đâu phải là nhân vật chính. Sao lại ra tay độc ác như vậy?”.
Từ bé, Trương Linh đã sống trong môi trường đơn giản. Cô ấy không thể ngờ lại có ai hại người khác chỉ vì một chút quyền lợi như vậy.
“Cậu cảm thấy đây là nhân vật nhỏ, nhưng người khác lại không nghĩ thế. Chẳng phải lúc trước cậu cũng cho rằng đây là một cơ hội rất tốt sao? Nếu có thể thuận lợi diễn tốt nhân vật này, thì có thể ký hợp đồng với Thánh Huyên. Nhân vật không quan trọng, quan trọng là hợp đồng với Thánh Huyên.”
Trương Linh im lặng. Đúng vậy, chẳng phải thật ra lúc trước, cô ấy cũng nhắm vào hợp đồng với Thánh Huyên sao?
“Nhưng mà, ai muốn hại tớ?”
“Ngày thường, cậu có cảm giác ai rất ghét cậu không?”
Trương Linh lắc đầu: “Thật ra tớ giao tiếp với bọn họ khá ổn. Tuy mọi người đến từ các nơi khác nhau, nhưng phần lớn đều trạc tuổi nhau, tính tình đều dễ chịu. Nhất là một người ở Hoa Hạ giống tớ, tên là Đuờng Tán Cẩm. Hôm trước, bọn tớ còn đi dạo phố, ăn cơm với nhau nữa.”
“Cậu vừa nói cô ta tên gì?”
“Đường Tán Cẩm, sao thế?”
Đường Tán Cẩm, Hoàng Yến Chi nhớ lại ngày đầu tới thử vai, cô gái nói mấy câu khách sáo với cô cũng tên là Đuờng Tán Cẩm.
Lúc trước chưa biết rõ thân phận cô, cô ta đã đến thăm dò, coi cô đối thủ cạnh tranh. Có thể thấy cô ta là một người rất đặt nặng lợi ích cá nhân. Người như vậy, biết Trương Linh là đối thủ cạnh tranh, cô ta còn có thể thoải mái chơi cùng sao?
Hoàng Yến Chi tỏ ý nghi ngờ.
Trương Linh cũng hiểu Hoàng Yến Chi ít nhiều, nhìn sắc mặt liền biết cô nghĩ gì: "Yến Chi, có lẽ cô ấy không làm thế đâu.”
Hoàng Yến Chi không trả lời, chỉ hỏi lại chuyện đã xảy ra vào ngày casting: “Hôm đó cô ta có chạm vào ly nước của cậu không?”
Trương Linh nhớ tới: “Cô ấy uống nước của tớ.” Hơn nữa, Đường Tán Cẩm uống rồi cô ấy mới uống, nhưng cô ta lại chẳng sao cả. Nên từ đầu chí cuối, Trương Linh chưa từng nghi ngờ vì ly nước đó nên bụng mình mới đau.
“Yến Chi, cậu nói xem, có phải tớ đần lắm không? Bị người ta hãm hại mà không biết, còn tưởng do trước hôm đó ăn cay nhiều nên bụng mới đau.”
Giọng cô ấy hơi nghẹn ngào, cứ nghĩ lại quen thêm một người bạn mới, kết quả lại là một người đẹp gian trá.
“Hiểu Huyên, cậu định xử lý chuyện này như thế nào?”
Trương Linh ngơ ngác: “Tớ không biết. Tớ không muốn tha cho cô ta. Nhưng tớ không có chứng cứ, chứng minh rằng Đường Tán Cẩm hãm hại tớ. Cho dù tớ nói ra thì người khác cũng chẳng tin.”
Không có chứng cứ? Đôi mắt đẹp của Hoàng Yến Chi lóe lên, trong lòng đã có tính toán.
Dẫn Trương Linh tới khu phố ăn vặt gần đó, ăn từ đầu tới cuối phố với cô ấy. Cuối cùng, khuôn mặt ỉu xìu của Trương Linh đã nở nụ cười.
“Yến Chi, cậu thật tốt.” Lúc tạm biệt, Trương Linh xúc động nói. Cô ấy vốn định ôm Hoàng Yến Chi một cái, nhưng nhớ ra cô không thích tiếp xúc chân tay với người khác nên thôi.
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Lúc về thì ngủ một giấc thật ngon, đừng quan tâm chuyện thi tuyển nữa, biết đâu chuyện bỗng nhiên thay đổi.”
Hoàng Yến Chi nói đầy ẩn ý. Trương Linh chỉ coi như cô đang an ủi mình. Cô ấy cười với Hoàng Yến Chi, rồi trở về phòng ngủ.
Sau khi tạm biệt Trương Linh, cô quay lại bệnh viện. Không biết Quân Hạo Kiện đã ăn hay chưa, cô vẫn mua cho anh một ít thức ăn trên đường. Nhưng vừa đi đến cửa phòng bệnh, cô chợt nghe giọng Hoàng Hi Lan vang lên từ bên trong. Hoàng Yến Chi dừng bước, không bước vào.
Trong phòng bệnh, Hoàng Hi Lan đứng cạnh giường bệnh, ngạc nhiên nhìn Quân Hạo Kiện.
Từ lần bị Quân Hạo Kiện từ chối, cô ta chưa từng gặp lại anh. Nếu không phải hôm nay về nhà, vô tình nghe Hoàng Minh Dạ và Hoàng lão gia nói chuyện, thì cô ta còn chưa biết anh đã về Hoa Hạ, lại còn bị thương.
Cô ta hỏi thăm chị Tống về bệnh viện Quân Hạo Kiện nằm, rồi vội vàng đến đây.
“Hạo Kiện, nghe nói anh nằm viện. Em đến thăm một lát.” Hoàng Hi Lan nhìn thẳng anh với vẻ nồng nàn.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện bình thản như không thấy ánh mắt của cô ta: “Cảm ơn.” Anh nói vừa khách sáo, vừa xa cách.
Khuôn mặt tươi cười của Hoàng Hi Lan cứng đờ, nhưng nhanh chóng bình thường lại: “Em hầm canh cho anh, bổ lắm. Anh có muốn uống một chút không?” Nói xong, cô ta liền mở hộp giữ nhiệt trong tay ra.
“Không cần phiền cô, tôi ăn rồi.”
Hoàng Hi Lan dừng tay, ngại ngùng buông xuống: “Vậy chờ lúc anh đói bụng thì ăn. Canh này em mới làm hôm nay, phải hầm mất mấy tiếng, có lẽ anh sẽ thích.”
Quân Hạo Kiện không nói lời nào.
Anh cầm điện thoại di động, đang nhắn tin cho Hoàng Yến Chi, hỏi bao giờ cô về.
Hoàng Yến Chi thấy điện thoại di động rung lên, bèn lấy ra xem.
[Em vẫn đang ở trên đường, chắc khoảng nửa tiếng.] Hoàng Yến Chi trả lời.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện hờ hững. Biết còn nửa tiếng nữa cô mới về, nên anh không mấy vui vẻ.
Quân Hạo Kiện không lên tiếng, Hoàng Hi Lan cũng chẳng biết nên nói gì. Bầu không khí trong phòng bệnh đầy gượng gạo.
Hoàng Hi Lan dường như không cảm nhận được điều đó, vừa nhìn Quân Hạo Kiện đã không rời mắt nổi. Dù đã gần một tháng không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy, ngay cả quần áo bệnh nhân cũng không thể làm giảm sức quyến rũ của anh.
“Nếu cô bận thì cứ đi trước.” Quân Hạo Kiện lên tiếng. Anh không phải người chết, sao lại không nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia được.
“Em không bận gì cả. Hôm nay chủ yếu là em đến thăm anh. Anh ăn trái cây không? Em gọt táo cho anh nhé.” Hoàng Hi Lan giả vờ không hiểu ý đuổi khách trong lời của anh. Cô ta vừa cười vừa nói.
“Vợ tôi sắp về rồi. Tôi không muốn để cô ấy hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, nên mời cô ra khỏi phòng bệnh của tôi ngay.”
Hoàng Hi Lan tình nguyện giả câm điếc, nhưng Quân Hạo Kiện không bằng lòng diễn kịch với cô ta mà nói thẳng.
Sắc mặt Hoàng Hi Lan lập tức khó coi: “Hạo Kiện, anh quan tâm đến cô ta như vậy à?”
Cô ta nhìn Quân Hạo Kiện với vẻ đau lòng, như thể bị một người đàn ông phụ tình.
Quân Hạo Kiện hơi chau mày: “Đúng vậy. Bây giờ cô đi được chưa?”
“Quân Hạo Kiện, Hoàng Yến Chi có cái gì tốt mà đáng để anh đối xử như vậy? Chẳng lẽ em không ưu tú hơn cô ta sao? Ngoại trừ khuôn mặt, cô ta có gì hơn em?”
Hoàng Hi Lan không giữ được hình tượng thục nữ của mình nữa. Cô ta luôn luôn kiên nhẫn, nhưng vừa liên quan đến Quân Hạo Kiện, kiên nhẫn của cô ta đã hoàn toàn mất sạch.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện thờ ơ: “Ngay cả khuôn mặt mà cô cũng không bằng cô ấy.”
Hoàng Yến Chi đứng ngoài cửa, nghe những lời này của anh, đáy mắt cô liền hiện ý cười. Không ngờ Quân Hạo Kiện còn có tính độc miệng như thế.
Dường như Hoàng Hi Lan rất sốc. Cô ta lui ra sau một bước, nhìn Quân Hạo Kiện với ánh mắt không dám tin.
“Được lắm! Quân Hạo Kiện, anh quả thật vô tình!” Sắc mặt Hoàng Hi Lan tái nhợt, nước mắt muốn rơi mà không rơi nổi. Ánh mắt cô ta nhìn Quân Hạo Kiện chứa đầy hận thù. Hận anh vô tình với cô ta, hận cả Hoàng Yến Chi chen ngang cướp tình yêu của cô ta.
“Quân Hạo Kiện, em nhất định sẽ khiến anh hối hận vì hôm nay đã không chọn em.” Hoàng Hi Lan xô cửa xông ra ngoài, lại gặp Hoàng Yến Chi đang đứng trước cửa. Cô vẫn lạnh lùng như thế, ánh mắt nhìn cô ta không chứa chút tình cảm nào.
Hoàng Hi Lan hung ác nhìn cô: “ Hoàng Yến Chi, cô đừng vội đắc ý. Thứ không phải của cô thì cuối cùng vẫn sẽ không thuộc về cô.”
“Gần đây cậu đắc tội ai không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Trương Linh ngơ ngác: “Không, tớ chưa bao giờ chủ động làm gì ai, sao lại đắc tội với người ta được?”
Hoàng Yến Chi rất hiểu tính Trương Linh. Vừa rồi cô hỏi như vậy chỉ là để xác định phương hướng.
“Cậu uống nước của chính cậu, hay của người khác đưa?”
Trương Linh: “Là nước của tớ, bên trong còn có quả ươi do mẹ tớ ngâm.”
Hoàng Yến Chi đã mơ hồ đoán ra: “Có bao nhiêu người cạnh tranh vai diễn này?”
Trương Linh trầm tư: “Trừ tớ ra thì còn năm người.” Nói tới đây, Trương Linh mới kịp hiểu ra: “Yến Chi, cậu nghi ngờ có người động tay động chân với ly nước của tớ?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Tính cách của cậu không dễ dàng đắc tội với người khác. Khả năng lớn nhất chính là cạnh tranh quyền lợi.”
“Sao lại như vậy? Chỉ là một nhân vật nhỏ, đâu phải là nhân vật chính. Sao lại ra tay độc ác như vậy?”.
Từ bé, Trương Linh đã sống trong môi trường đơn giản. Cô ấy không thể ngờ lại có ai hại người khác chỉ vì một chút quyền lợi như vậy.
“Cậu cảm thấy đây là nhân vật nhỏ, nhưng người khác lại không nghĩ thế. Chẳng phải lúc trước cậu cũng cho rằng đây là một cơ hội rất tốt sao? Nếu có thể thuận lợi diễn tốt nhân vật này, thì có thể ký hợp đồng với Thánh Huyên. Nhân vật không quan trọng, quan trọng là hợp đồng với Thánh Huyên.”
Trương Linh im lặng. Đúng vậy, chẳng phải thật ra lúc trước, cô ấy cũng nhắm vào hợp đồng với Thánh Huyên sao?
“Nhưng mà, ai muốn hại tớ?”
“Ngày thường, cậu có cảm giác ai rất ghét cậu không?”
Trương Linh lắc đầu: “Thật ra tớ giao tiếp với bọn họ khá ổn. Tuy mọi người đến từ các nơi khác nhau, nhưng phần lớn đều trạc tuổi nhau, tính tình đều dễ chịu. Nhất là một người ở Hoa Hạ giống tớ, tên là Đuờng Tán Cẩm. Hôm trước, bọn tớ còn đi dạo phố, ăn cơm với nhau nữa.”
“Cậu vừa nói cô ta tên gì?”
“Đường Tán Cẩm, sao thế?”
Đường Tán Cẩm, Hoàng Yến Chi nhớ lại ngày đầu tới thử vai, cô gái nói mấy câu khách sáo với cô cũng tên là Đuờng Tán Cẩm.
Lúc trước chưa biết rõ thân phận cô, cô ta đã đến thăm dò, coi cô đối thủ cạnh tranh. Có thể thấy cô ta là một người rất đặt nặng lợi ích cá nhân. Người như vậy, biết Trương Linh là đối thủ cạnh tranh, cô ta còn có thể thoải mái chơi cùng sao?
Hoàng Yến Chi tỏ ý nghi ngờ.
Trương Linh cũng hiểu Hoàng Yến Chi ít nhiều, nhìn sắc mặt liền biết cô nghĩ gì: "Yến Chi, có lẽ cô ấy không làm thế đâu.”
Hoàng Yến Chi không trả lời, chỉ hỏi lại chuyện đã xảy ra vào ngày casting: “Hôm đó cô ta có chạm vào ly nước của cậu không?”
Trương Linh nhớ tới: “Cô ấy uống nước của tớ.” Hơn nữa, Đường Tán Cẩm uống rồi cô ấy mới uống, nhưng cô ta lại chẳng sao cả. Nên từ đầu chí cuối, Trương Linh chưa từng nghi ngờ vì ly nước đó nên bụng mình mới đau.
“Yến Chi, cậu nói xem, có phải tớ đần lắm không? Bị người ta hãm hại mà không biết, còn tưởng do trước hôm đó ăn cay nhiều nên bụng mới đau.”
Giọng cô ấy hơi nghẹn ngào, cứ nghĩ lại quen thêm một người bạn mới, kết quả lại là một người đẹp gian trá.
“Hiểu Huyên, cậu định xử lý chuyện này như thế nào?”
Trương Linh ngơ ngác: “Tớ không biết. Tớ không muốn tha cho cô ta. Nhưng tớ không có chứng cứ, chứng minh rằng Đường Tán Cẩm hãm hại tớ. Cho dù tớ nói ra thì người khác cũng chẳng tin.”
Không có chứng cứ? Đôi mắt đẹp của Hoàng Yến Chi lóe lên, trong lòng đã có tính toán.
Dẫn Trương Linh tới khu phố ăn vặt gần đó, ăn từ đầu tới cuối phố với cô ấy. Cuối cùng, khuôn mặt ỉu xìu của Trương Linh đã nở nụ cười.
“Yến Chi, cậu thật tốt.” Lúc tạm biệt, Trương Linh xúc động nói. Cô ấy vốn định ôm Hoàng Yến Chi một cái, nhưng nhớ ra cô không thích tiếp xúc chân tay với người khác nên thôi.
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Lúc về thì ngủ một giấc thật ngon, đừng quan tâm chuyện thi tuyển nữa, biết đâu chuyện bỗng nhiên thay đổi.”
Hoàng Yến Chi nói đầy ẩn ý. Trương Linh chỉ coi như cô đang an ủi mình. Cô ấy cười với Hoàng Yến Chi, rồi trở về phòng ngủ.
Sau khi tạm biệt Trương Linh, cô quay lại bệnh viện. Không biết Quân Hạo Kiện đã ăn hay chưa, cô vẫn mua cho anh một ít thức ăn trên đường. Nhưng vừa đi đến cửa phòng bệnh, cô chợt nghe giọng Hoàng Hi Lan vang lên từ bên trong. Hoàng Yến Chi dừng bước, không bước vào.
Trong phòng bệnh, Hoàng Hi Lan đứng cạnh giường bệnh, ngạc nhiên nhìn Quân Hạo Kiện.
Từ lần bị Quân Hạo Kiện từ chối, cô ta chưa từng gặp lại anh. Nếu không phải hôm nay về nhà, vô tình nghe Hoàng Minh Dạ và Hoàng lão gia nói chuyện, thì cô ta còn chưa biết anh đã về Hoa Hạ, lại còn bị thương.
Cô ta hỏi thăm chị Tống về bệnh viện Quân Hạo Kiện nằm, rồi vội vàng đến đây.
“Hạo Kiện, nghe nói anh nằm viện. Em đến thăm một lát.” Hoàng Hi Lan nhìn thẳng anh với vẻ nồng nàn.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện bình thản như không thấy ánh mắt của cô ta: “Cảm ơn.” Anh nói vừa khách sáo, vừa xa cách.
Khuôn mặt tươi cười của Hoàng Hi Lan cứng đờ, nhưng nhanh chóng bình thường lại: “Em hầm canh cho anh, bổ lắm. Anh có muốn uống một chút không?” Nói xong, cô ta liền mở hộp giữ nhiệt trong tay ra.
“Không cần phiền cô, tôi ăn rồi.”
Hoàng Hi Lan dừng tay, ngại ngùng buông xuống: “Vậy chờ lúc anh đói bụng thì ăn. Canh này em mới làm hôm nay, phải hầm mất mấy tiếng, có lẽ anh sẽ thích.”
Quân Hạo Kiện không nói lời nào.
Anh cầm điện thoại di động, đang nhắn tin cho Hoàng Yến Chi, hỏi bao giờ cô về.
Hoàng Yến Chi thấy điện thoại di động rung lên, bèn lấy ra xem.
[Em vẫn đang ở trên đường, chắc khoảng nửa tiếng.] Hoàng Yến Chi trả lời.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện hờ hững. Biết còn nửa tiếng nữa cô mới về, nên anh không mấy vui vẻ.
Quân Hạo Kiện không lên tiếng, Hoàng Hi Lan cũng chẳng biết nên nói gì. Bầu không khí trong phòng bệnh đầy gượng gạo.
Hoàng Hi Lan dường như không cảm nhận được điều đó, vừa nhìn Quân Hạo Kiện đã không rời mắt nổi. Dù đã gần một tháng không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy, ngay cả quần áo bệnh nhân cũng không thể làm giảm sức quyến rũ của anh.
“Nếu cô bận thì cứ đi trước.” Quân Hạo Kiện lên tiếng. Anh không phải người chết, sao lại không nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia được.
“Em không bận gì cả. Hôm nay chủ yếu là em đến thăm anh. Anh ăn trái cây không? Em gọt táo cho anh nhé.” Hoàng Hi Lan giả vờ không hiểu ý đuổi khách trong lời của anh. Cô ta vừa cười vừa nói.
“Vợ tôi sắp về rồi. Tôi không muốn để cô ấy hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, nên mời cô ra khỏi phòng bệnh của tôi ngay.”
Hoàng Hi Lan tình nguyện giả câm điếc, nhưng Quân Hạo Kiện không bằng lòng diễn kịch với cô ta mà nói thẳng.
Sắc mặt Hoàng Hi Lan lập tức khó coi: “Hạo Kiện, anh quan tâm đến cô ta như vậy à?”
Cô ta nhìn Quân Hạo Kiện với vẻ đau lòng, như thể bị một người đàn ông phụ tình.
Quân Hạo Kiện hơi chau mày: “Đúng vậy. Bây giờ cô đi được chưa?”
“Quân Hạo Kiện, Hoàng Yến Chi có cái gì tốt mà đáng để anh đối xử như vậy? Chẳng lẽ em không ưu tú hơn cô ta sao? Ngoại trừ khuôn mặt, cô ta có gì hơn em?”
Hoàng Hi Lan không giữ được hình tượng thục nữ của mình nữa. Cô ta luôn luôn kiên nhẫn, nhưng vừa liên quan đến Quân Hạo Kiện, kiên nhẫn của cô ta đã hoàn toàn mất sạch.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện thờ ơ: “Ngay cả khuôn mặt mà cô cũng không bằng cô ấy.”
Hoàng Yến Chi đứng ngoài cửa, nghe những lời này của anh, đáy mắt cô liền hiện ý cười. Không ngờ Quân Hạo Kiện còn có tính độc miệng như thế.
Dường như Hoàng Hi Lan rất sốc. Cô ta lui ra sau một bước, nhìn Quân Hạo Kiện với ánh mắt không dám tin.
“Được lắm! Quân Hạo Kiện, anh quả thật vô tình!” Sắc mặt Hoàng Hi Lan tái nhợt, nước mắt muốn rơi mà không rơi nổi. Ánh mắt cô ta nhìn Quân Hạo Kiện chứa đầy hận thù. Hận anh vô tình với cô ta, hận cả Hoàng Yến Chi chen ngang cướp tình yêu của cô ta.
“Quân Hạo Kiện, em nhất định sẽ khiến anh hối hận vì hôm nay đã không chọn em.” Hoàng Hi Lan xô cửa xông ra ngoài, lại gặp Hoàng Yến Chi đang đứng trước cửa. Cô vẫn lạnh lùng như thế, ánh mắt nhìn cô ta không chứa chút tình cảm nào.
Hoàng Hi Lan hung ác nhìn cô: “ Hoàng Yến Chi, cô đừng vội đắc ý. Thứ không phải của cô thì cuối cùng vẫn sẽ không thuộc về cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.