Chương 65
Trinh Tautau
01/07/2022
Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi hiếm khi ngủ thẳng đến trưa mới dậy. Tối hôm qua cô lại mất ngủ một lần nữa. Hoàng Yến Chi nhìn mình trong gương, khuôn mặt hiện vẻ ủ rũ hiếm thấy. Chỉ mới ở cùng Quân Hạo Kiện một tháng, vậy mà cô đã bị mất ngủ vì không có anh bên cạnh.
Rửa mặt bằng nước lạnh xong, Hoàng Yến Chi thay bộ lễ phục đã mua ngày hôm qua, rồi chải một kiểu tóc đơn giản, sau đó trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm mờ mờ dưới mắt.
Lúc cô đến Hoàng gia, Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Hi Lan vẫn đang chuẩn bị ở trên tầng. Cô nhờ chị Tống rót cho mình một ly trà, rồi ngồi trong phòng khách xem điện thoại di động. Trên màn hình điện thoại là bức ảnh lần trước cô và Quân Hạo Kiện đã chụp ảnh chung lúc đến thành phố Trấn Ninh. Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ cho đến lúc này, ngoại trừ ảnh trên giấy đăng ký kết hôn.
Ngón tay của Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh hai người trên màn hình.
“Yến Chi, con đang nhìn gì đấy?” Giọng nói của Vũ Ân Nguyệt vang lên từ trên tầng.
Hoàng Yến Chi cất điện thoại, vẻ mặt thản nhiên: “Không có gì, đi được chưa ạ?”
Hoàng Hi Lan theo sau Vũ Ân Nguyệt, mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, đứng bên cạnh Vũ Ân Nguyệt đang mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím đậm, trông hệt như đồ đôi của mẹ con.
Cô ta nhìn về phía Hoàng Yến Chi, nở nụ cười kín đáo.
Hoạt động từ thiện lần này do nhà họ Huân ở Hoa Hạ tổ chức. Gia đình này và nhà họ Vũ chủ yếu hoạt động ở giới kinh doanh. Ba đời nhà họ Huân đều theo nghiệp này, chỉ trừ cháu đích tôn của thế hệ này - Huân Thiên Hàn. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta đã bất chấp sự phản đối của người lớn trong nhà, quyết không chùn bước phải vào quân đội, bây giờ đang là cấp dưới của Quân Hạo Kiện.
“Hoàng phu nhân, tôi vừa nhắc sao hôm nay không thấy chị, thì chị đã tới rồi.” Họ mới vừa vào, một người phụ nữ hơn 40 tuổi, mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc đã bước đến chào đón.
“Huân phu nhân, tôi tới trễ, hơi tắc đường.” Người được gọi là Huân phu nhân là người tổ chức hoạt động lần này, cũng chính là phu nhân nhà họ Huân, mẹ của Huân Thiên Hàn.
Huân phu nhân nở nụ cười: “Cũng chưa muộn, buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà.” Bà ấy nhìn sang Hoàng Hi Lan và Hoàng Yến Chi đứng bên cạnh Vũ Ân Nguyệt.
“Hi Lan đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
Hoàng Hi Lan cười tươi: “Dì Huân, dì mới là trẻ ra đấy ạ.”
Huân phu nhân cười khẽ: “Hi Lan vẫn dẻo miệng như vậy.” Nói xong, bà ấy lại nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Vị này là?”
Vũ Ân Nguyệt cười nói: “Đây là con gái út của tôi, Yến Chi.”
Vừa nghe vậy, Huân phu nhân liền hiểu, đây chính là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Hoàng - Hoàng Yến Chi.
“Quả nhiên là một người đẹp, rất giống chị. Con gái xinh đẹp thế này mà ngày thường cũng không thấy chị dẫn ra ngoài gặp gỡ một chút.”
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười: “Con bé này ưa yên tĩnh, không thích ra ngoài. Lần này, tôi cũng phải khuyên mãi nó mới chịu đi cùng.”
Dù miệng thì trách cứ nhưng khuôn mặt bà vẫn vui vẻ, rõ ràng cũng chỉ là lời khách sáo. Huân phu nhân là người tinh ý nên dĩ nhiên hiểu ra ngay, âm thầm lắc đầu vì lời đồn đãi trong giới rằng Nhị tiểu thư của nhà họ Hoàng vì xa nhà từ nhỏ mà không được dạy dỗ đầy đủ, dẫn đến việc lời nói và cách hành động khiếm nhã.
Huân phu nhân không nhận ra được Hoàng Yến Chi giống lời đồn ở chỗ nào. Nhìn phong thái của Hoàng Yến Chi, rồi nhìn lại Hoàng Hi Lan đứng bên cạnh, bà lại cảm thấy suy cho cùng ruột thịt vẫn là ruột thịt, dù không lớn lên ở nhà họ Hoàng nhưng Hoàng Yến Chi bẩm sinh đã có phong thái nề nếp.
Huân phu nhân đánh giá Hoàng Yến Chi một chút, sau đó đôi mắt liền lóe lên, đã có ý định: “Không biết Yến Chi bây giờ có bạn trai chưa? Thằng bé nhà dì năm nay hai mươi tám, đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Nếu Yến Chi bằng lòng thì dì sẽ giới thiệu hai đứa làm quen nhé?”
Con trai bà đời này đã hạ quyết tâm nhập ngũ, nếu có gia đình vợ lớn mạnh thì tất sẽ rất có lợi cho việc phát triển của nó. Nhà họ Hoàng là thế gia Quân nhân, hiển nhiên là rất phù hợp.
Không phải trước kia bà chưa từng nghĩ đến Hoàng Hi Lan. Thậm chí hôm nay, trước khi nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì cô ta vẫn là lựa chọn số một để làm con dâu của bà.
“E là Yến Chi nhà tôi không có cái phúc này, nó đã có đối tượng mất rồi.” Vũ Ân Nguyệt vừa cười vừa nói.
Trung tâm của cuộc trò chuyện - Hoàng Yến Chi, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cứ như hoàn toàn không biết bọn họ đang nói về cô, cũng không liên tưởng Huân phu nhân và người mà cô đã gặp - Huân Thiên Hàn có quan hệ với nhau.
Còn Hoàng Hi Lan thì lại tức đến phát run. Cô ta đã biết Huân phu nhân có ý định với cô ta từ lâu. Bao nhiêu năm qua, lần nào bà ấy gặp cô ta cũng hết sức nhiệt tình, còn nhiều lần ám chỉ rằng con trai của bà ấy đang độc thân. Không phải là Hoàng Hi Lan không biết bà ấy có ý gì.
Vậy mà bây giờ, chỉ vừa mới gặp Hoàng Yến Chi một lần mà bà ấy đổi mục tiêu. Hoàng Hi Lan không tin thứ bà ta xem trọng là ngoại hình, mà chắc chắn là vì thân phận ruột rà nhà họ Hoàng của Hoàng Yến Chi.
Điều này mãi mãi là nỗi đau của Hoàng Hi Lan. Cô ta căm hận nhất là người khác lôi thân phận con gái nuôi của cô ta ra để nói. Tuy mọi người đều gọi cô ta một tiếng Hoàng tiểu thư, nhà họ Hoàng cũng giới thiệu với người ngoài Hoàng Yến Chi là con gái út của họ, nhưng phàm là người có chút thân phận địa vị ở Hoa Hạ đều biết Hoàng Hi Lan được nhà họ nhận nuôi.
Mặc dù Huân phu nhân không nói rõ, nhưng biểu hiện thẳng thắn đã chứng tỏ bà coi thường cô ta, khiến Hoàng Hi Lan rất căm tức.
Hoàng Yến Chi dù đang chán muốn chết nhưng vẫn chú ý đến cô ta, nên đã trông thấy đôi tay đang nắm chặt và khóe miệng hơi nhếch lên để lộ chút cảm xúc không tên của Hoàng Hi Lan. Ngay cả tâm tình của mình mà cô ta cũng không khống chế được, việc này khiến cô chẳng có chút hào hứng nào mà chơi với cô ta.
Mãi đến lúc có người đến tìm, Huân phu nhân mới xin lỗi một tiếng rồi rời đi. Vũ Ân Nguyệt lại tiếp tục dẫn Hoàng Yến Chi và Hoàng Hi Lan đến trò chuyện với mấy vị phu nhân khác, chủ yếu là giới thiệu Hoàng Yến Chi để mọi người biết mặt cô.
Đây cũng là lần đầu tiên mấy vị quý phu nhân ở Hoa Hạ chính thức gặp gỡ vị nhị tiểu thư thần bí của nhà họ Hoàng. Nhưng phàm là những ai đã gặp gỡ Hoàng Yến Chi thì đều sẽ bất giác nhớ đến những lời đồn trước kia, rồi thầm cảm thán lời đồn đúng là lời đồn, không thể tin được.
Còn Hoàng Hi Lan vẫn luôn thích được người khác vây quanh thì đêm nay lại hoàn toàn biến thành nền, khiến cô ta tức đến nỗi kiếm cớ đi vệ sinh để hít thở mấy lần.
Hình như Vũ Ân Nguyệt không hề nhận ra sự bất thường của Hoàng Hi Lan, vẫn không ngừng dẫn Hoàng Yến Chi đến trò chuyện với các vị phu nhân.
Tuy cả đêm Hoàng Yến Chi đều rơi vào trạng thái buồn chán, nhưng lại hiếm khi nể tình không bỏ về giữa chừng mà mãi đến khi buổi tiệc kết thúc mới theo Vũ Ân Nguyệt trở lại nhà họ Hoàng.
Đêm nay Hoàng Yến Chi về nhà họ Hoàng, mất ngủ mấy ngày liên tiếp khiến cô không muốn về Giang Tâm Nhã Uyển cho lắm.
Phòng của cô ở nhà vẫn y như trước lúc cô dọn đi, chị Tống mỗi ngày đều lên quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ.
Lúc họ về thì Hoàng lão gia đã ngủ, Hoàng Yến Chi liền không đi quấy rầy ông, rửa mặt xong cũng đi ngủ luôn.
Nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng ngủ được trước mười hai giờ. Thế nhưng cô từ một người không bao giờ nằm mơ lại mộng mị cả đêm. Giấc mơ chỉ toàn là về một người đàn ông tên Quân Hạo Kiện.
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi đã thức giấc. Cô nhìn đồng hồ rồi thay đồ ra ngoài chạy bộ, đúng lúc gặp Hoàng Minh Dạ cũng thức dậy chạy bộ buổi sáng.
“Chi Chi, tối qua em ngủ ở nhà à?” Hoàng Minh Dạ mang hai đôi mắt thâm quần, nhìn thấy Hoàng Yến Chi còn hơi kinh ngạc.
“Vâng, tối qua em tham gia một buổi tiệc cùng mẹ, về muộn nên ngủ ở nhà luôn.”
Rửa mặt bằng nước lạnh xong, Hoàng Yến Chi thay bộ lễ phục đã mua ngày hôm qua, rồi chải một kiểu tóc đơn giản, sau đó trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm mờ mờ dưới mắt.
Lúc cô đến Hoàng gia, Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Hi Lan vẫn đang chuẩn bị ở trên tầng. Cô nhờ chị Tống rót cho mình một ly trà, rồi ngồi trong phòng khách xem điện thoại di động. Trên màn hình điện thoại là bức ảnh lần trước cô và Quân Hạo Kiện đã chụp ảnh chung lúc đến thành phố Trấn Ninh. Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ cho đến lúc này, ngoại trừ ảnh trên giấy đăng ký kết hôn.
Ngón tay của Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh hai người trên màn hình.
“Yến Chi, con đang nhìn gì đấy?” Giọng nói của Vũ Ân Nguyệt vang lên từ trên tầng.
Hoàng Yến Chi cất điện thoại, vẻ mặt thản nhiên: “Không có gì, đi được chưa ạ?”
Hoàng Hi Lan theo sau Vũ Ân Nguyệt, mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, đứng bên cạnh Vũ Ân Nguyệt đang mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím đậm, trông hệt như đồ đôi của mẹ con.
Cô ta nhìn về phía Hoàng Yến Chi, nở nụ cười kín đáo.
Hoạt động từ thiện lần này do nhà họ Huân ở Hoa Hạ tổ chức. Gia đình này và nhà họ Vũ chủ yếu hoạt động ở giới kinh doanh. Ba đời nhà họ Huân đều theo nghiệp này, chỉ trừ cháu đích tôn của thế hệ này - Huân Thiên Hàn. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta đã bất chấp sự phản đối của người lớn trong nhà, quyết không chùn bước phải vào quân đội, bây giờ đang là cấp dưới của Quân Hạo Kiện.
“Hoàng phu nhân, tôi vừa nhắc sao hôm nay không thấy chị, thì chị đã tới rồi.” Họ mới vừa vào, một người phụ nữ hơn 40 tuổi, mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc đã bước đến chào đón.
“Huân phu nhân, tôi tới trễ, hơi tắc đường.” Người được gọi là Huân phu nhân là người tổ chức hoạt động lần này, cũng chính là phu nhân nhà họ Huân, mẹ của Huân Thiên Hàn.
Huân phu nhân nở nụ cười: “Cũng chưa muộn, buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà.” Bà ấy nhìn sang Hoàng Hi Lan và Hoàng Yến Chi đứng bên cạnh Vũ Ân Nguyệt.
“Hi Lan đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
Hoàng Hi Lan cười tươi: “Dì Huân, dì mới là trẻ ra đấy ạ.”
Huân phu nhân cười khẽ: “Hi Lan vẫn dẻo miệng như vậy.” Nói xong, bà ấy lại nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Vị này là?”
Vũ Ân Nguyệt cười nói: “Đây là con gái út của tôi, Yến Chi.”
Vừa nghe vậy, Huân phu nhân liền hiểu, đây chính là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Hoàng - Hoàng Yến Chi.
“Quả nhiên là một người đẹp, rất giống chị. Con gái xinh đẹp thế này mà ngày thường cũng không thấy chị dẫn ra ngoài gặp gỡ một chút.”
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười: “Con bé này ưa yên tĩnh, không thích ra ngoài. Lần này, tôi cũng phải khuyên mãi nó mới chịu đi cùng.”
Dù miệng thì trách cứ nhưng khuôn mặt bà vẫn vui vẻ, rõ ràng cũng chỉ là lời khách sáo. Huân phu nhân là người tinh ý nên dĩ nhiên hiểu ra ngay, âm thầm lắc đầu vì lời đồn đãi trong giới rằng Nhị tiểu thư của nhà họ Hoàng vì xa nhà từ nhỏ mà không được dạy dỗ đầy đủ, dẫn đến việc lời nói và cách hành động khiếm nhã.
Huân phu nhân không nhận ra được Hoàng Yến Chi giống lời đồn ở chỗ nào. Nhìn phong thái của Hoàng Yến Chi, rồi nhìn lại Hoàng Hi Lan đứng bên cạnh, bà lại cảm thấy suy cho cùng ruột thịt vẫn là ruột thịt, dù không lớn lên ở nhà họ Hoàng nhưng Hoàng Yến Chi bẩm sinh đã có phong thái nề nếp.
Huân phu nhân đánh giá Hoàng Yến Chi một chút, sau đó đôi mắt liền lóe lên, đã có ý định: “Không biết Yến Chi bây giờ có bạn trai chưa? Thằng bé nhà dì năm nay hai mươi tám, đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Nếu Yến Chi bằng lòng thì dì sẽ giới thiệu hai đứa làm quen nhé?”
Con trai bà đời này đã hạ quyết tâm nhập ngũ, nếu có gia đình vợ lớn mạnh thì tất sẽ rất có lợi cho việc phát triển của nó. Nhà họ Hoàng là thế gia Quân nhân, hiển nhiên là rất phù hợp.
Không phải trước kia bà chưa từng nghĩ đến Hoàng Hi Lan. Thậm chí hôm nay, trước khi nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì cô ta vẫn là lựa chọn số một để làm con dâu của bà.
“E là Yến Chi nhà tôi không có cái phúc này, nó đã có đối tượng mất rồi.” Vũ Ân Nguyệt vừa cười vừa nói.
Trung tâm của cuộc trò chuyện - Hoàng Yến Chi, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cứ như hoàn toàn không biết bọn họ đang nói về cô, cũng không liên tưởng Huân phu nhân và người mà cô đã gặp - Huân Thiên Hàn có quan hệ với nhau.
Còn Hoàng Hi Lan thì lại tức đến phát run. Cô ta đã biết Huân phu nhân có ý định với cô ta từ lâu. Bao nhiêu năm qua, lần nào bà ấy gặp cô ta cũng hết sức nhiệt tình, còn nhiều lần ám chỉ rằng con trai của bà ấy đang độc thân. Không phải là Hoàng Hi Lan không biết bà ấy có ý gì.
Vậy mà bây giờ, chỉ vừa mới gặp Hoàng Yến Chi một lần mà bà ấy đổi mục tiêu. Hoàng Hi Lan không tin thứ bà ta xem trọng là ngoại hình, mà chắc chắn là vì thân phận ruột rà nhà họ Hoàng của Hoàng Yến Chi.
Điều này mãi mãi là nỗi đau của Hoàng Hi Lan. Cô ta căm hận nhất là người khác lôi thân phận con gái nuôi của cô ta ra để nói. Tuy mọi người đều gọi cô ta một tiếng Hoàng tiểu thư, nhà họ Hoàng cũng giới thiệu với người ngoài Hoàng Yến Chi là con gái út của họ, nhưng phàm là người có chút thân phận địa vị ở Hoa Hạ đều biết Hoàng Hi Lan được nhà họ nhận nuôi.
Mặc dù Huân phu nhân không nói rõ, nhưng biểu hiện thẳng thắn đã chứng tỏ bà coi thường cô ta, khiến Hoàng Hi Lan rất căm tức.
Hoàng Yến Chi dù đang chán muốn chết nhưng vẫn chú ý đến cô ta, nên đã trông thấy đôi tay đang nắm chặt và khóe miệng hơi nhếch lên để lộ chút cảm xúc không tên của Hoàng Hi Lan. Ngay cả tâm tình của mình mà cô ta cũng không khống chế được, việc này khiến cô chẳng có chút hào hứng nào mà chơi với cô ta.
Mãi đến lúc có người đến tìm, Huân phu nhân mới xin lỗi một tiếng rồi rời đi. Vũ Ân Nguyệt lại tiếp tục dẫn Hoàng Yến Chi và Hoàng Hi Lan đến trò chuyện với mấy vị phu nhân khác, chủ yếu là giới thiệu Hoàng Yến Chi để mọi người biết mặt cô.
Đây cũng là lần đầu tiên mấy vị quý phu nhân ở Hoa Hạ chính thức gặp gỡ vị nhị tiểu thư thần bí của nhà họ Hoàng. Nhưng phàm là những ai đã gặp gỡ Hoàng Yến Chi thì đều sẽ bất giác nhớ đến những lời đồn trước kia, rồi thầm cảm thán lời đồn đúng là lời đồn, không thể tin được.
Còn Hoàng Hi Lan vẫn luôn thích được người khác vây quanh thì đêm nay lại hoàn toàn biến thành nền, khiến cô ta tức đến nỗi kiếm cớ đi vệ sinh để hít thở mấy lần.
Hình như Vũ Ân Nguyệt không hề nhận ra sự bất thường của Hoàng Hi Lan, vẫn không ngừng dẫn Hoàng Yến Chi đến trò chuyện với các vị phu nhân.
Tuy cả đêm Hoàng Yến Chi đều rơi vào trạng thái buồn chán, nhưng lại hiếm khi nể tình không bỏ về giữa chừng mà mãi đến khi buổi tiệc kết thúc mới theo Vũ Ân Nguyệt trở lại nhà họ Hoàng.
Đêm nay Hoàng Yến Chi về nhà họ Hoàng, mất ngủ mấy ngày liên tiếp khiến cô không muốn về Giang Tâm Nhã Uyển cho lắm.
Phòng của cô ở nhà vẫn y như trước lúc cô dọn đi, chị Tống mỗi ngày đều lên quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ.
Lúc họ về thì Hoàng lão gia đã ngủ, Hoàng Yến Chi liền không đi quấy rầy ông, rửa mặt xong cũng đi ngủ luôn.
Nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng ngủ được trước mười hai giờ. Thế nhưng cô từ một người không bao giờ nằm mơ lại mộng mị cả đêm. Giấc mơ chỉ toàn là về một người đàn ông tên Quân Hạo Kiện.
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi đã thức giấc. Cô nhìn đồng hồ rồi thay đồ ra ngoài chạy bộ, đúng lúc gặp Hoàng Minh Dạ cũng thức dậy chạy bộ buổi sáng.
“Chi Chi, tối qua em ngủ ở nhà à?” Hoàng Minh Dạ mang hai đôi mắt thâm quần, nhìn thấy Hoàng Yến Chi còn hơi kinh ngạc.
“Vâng, tối qua em tham gia một buổi tiệc cùng mẹ, về muộn nên ngủ ở nhà luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.