Chương 340: Dùng thân phận Mị để dụ địch
Trinh Tautau
01/07/2022
Chắc chắn Cẩn Mai đã bị Diệp Dung bắt cóc, đây là điều mà cô không mong muốn nhất. Diệp Dung muốn làm gì, chỉ cần nghĩ một chút là cô cũng rõ ràng.
Lúc trước, Cẩn Mai bị thôi miên sâu, cộng thêm tiềm thức của cô ấy phối hợp, nên những ký ức đau khổ kia trong tình huống bình thường sẽ không thể nhớ lại, nhưng nếu như chịu kích thích lớn...
Nghĩ tới đây, tâm tình của cô ngày càng nặng nề.
Quân Hạo Kiện không có mở cửa đi vào, Hoàng Yến Chi nghe thấy tiếng bước chân liền tỏ ra bình tĩnh.
Quân Hạo Kiện đưa con cho cô, sau đó đeo tạp dề vào bếp nấu cơm.
“Mẹ, uống.” An An chỉ bình sữa trên bàn, nói.
Hoàng Yến Chi pha sữa, chờ sữa nguội bớt mới đưa cho con trai.
An An ôm bình sữa uống, tiếng mút sữa vang lên bên tai Hoàng Yến Chi, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của con, khuôn mặt ngày càng giống Quân đội nhân, khẽ cúi đầu hôn lên má con một cái: “An An, xin lỗi.”
An An cười khanh khách, học theo Hoàng Yến Chi cũng hôn chụt một cái lên má mẹ.
Buổi tối khi An An đã ngủ say, Hoàng Yến Chi nhìn Quân Hạo Kiện từ trong phòng tắm bước ra, do dự hồi lâu mới nói: “Hạo Kiện, em có chuyện muốn nói với anh.”
Quân Hạo Kiện thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, liền gật đầu: “Chúng ta ra phòng khách nói.”
Đến khi Quân Hạo Kiện nghe xong kế hoạch của cô, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ, anh nhìn thẳng vào Hoàng Yến Chi: “Trước khi em làm vậy có nghĩ tới cái nhà này không?”
“Hạo Kiện, em có nghĩ đến, vì nghĩ đến nên em mới do dự, nhưng bọn họ là bạn của em, em không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“Thế nên em muốn dùng bản thân làm mồi nhử? Vậy em có từng nghĩ, lỡ như em xảy ra chuyện gì, thì anh và An An phải làm sao? Lẽ nào em muốn An An còn nhỏ như vậy đã mất mẹ?”
Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng anh tỏ ra bình tĩnh như vậy càng làm cho cô khổ sở.
“Hạo Kiện, em sẽ tự bảo đảm an toàn cho bản thân.”
“Em lấy cái gì bảo đảm? Em có biết em phải đối mặt với loại người nào không? Đó là một đám điên, đặc biệt là Diệp Dung, bà ta bây giờ hoàn toàn điên rồi, cũng là kẻ muốn em chết nhiều nhất trên thế giới này. Mọi người trong giới đều nghĩ Mị đã chết rồi, bây giờ em định để lộ thân phận sao?”
Quân Hạo Kiện không ngờ Hoàng Yến Chi muốn dùng thân phận Mị để nhử Diệp Dung xuất hiện.
“Nhưng Hạo Kiện, một khi Diệp Dung biết Mị xuất hiện thì chắc chắn sẽ biết là em, bà ta nhất định không bỏ qua cơ hội này.”
“Nhưng nếu em lấy thân phận Hoàng Yến Chi thì bà ta cũng sẽ xuất hiện như thế.”
“Thân phận Hoàng Yến Chi không thể có liên quan với Mị được, càng không thể có quan hệ với Diệp Dung.”
Mị là sát thủ, dù có làm chuyện gì - chỉ cần không ai biết là Hoàng Yến Chi thì sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Hoàng và nhà họ Quân, mà cô có bản lĩnh để tin rằng sẽ không ai liên hệ hai người với nhau.
Mà điểm mấu chốt khiến cô lấy thân phận Mị xuất hiện chính là Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện là sĩ quan cấp cao, tuyệt đối không thể có quan hệ với sát thủ được. Thế nên hành động lần này cô phải đi một mình, nói một cách chính xác là Quân Hạo Kiện không được tham dự dù chỉ một chút.
“Hoàng Yến Chi, em làm gì cũng vì muốn tốt cho anh, nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của anh. Lần trước đã như vậy, lần này cũng thế. Em luôn muốn anh trơ mắt nhìn em mạo hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là không thể nào trở về được nữa, em có biết trong lòng anh khó chịu thế nào không?”
Quân Hạo Kiện bình tĩnh hỏi, nhưng những câu này tựa như dao cắm sâu vào ngực cô.
“Hạo Kiện, anh...” Cô muốn nắm tay anh nhưng lại bị anh gạt ra.
“Hoàng Yến Chi, lần hành động này nếu em không để anh tham gia thì anh tuyệt đối không cho em đi, nếu em lại giấu anh lần nữa, vậy chúng ta ly hôn đi.”
Hoàng Yến Chi sững sờ nhìn anh: “Quân Hạo Kiện, anh mới nói gì?”
Ánh mắt Quân Hạo Kiện tràn đầy đau khổ: “Hoàng Yến Chi, câu đó cả đời này anh chỉ nói một lần, em suy nghĩ cho kỹ đi.” Anh xoay người, bước hai bước rồi dừng lại: “Yến Chi, anh có thể che mưa chắn gió, gánh giúp em mọi chuyện, nhưng tại sao em lại không muốn tin tưởng anh một lần? Trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất. Sự nghiệp, thân phận, thậm chí là con cũng không quan trọng bằng.”
Anh quay lưng về phía cô, thế nên cô không nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của anh.
Hoàng Yến Chi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, mãi tới khi anh vào phòng ngủ rồi cô vẫn chưa hồi phục tinh thần, một lúc lâu sau cô mới ngồi xuống ghế sô-pha, lẳng lặng nhìn sàn nhà, một đêm không ngủ.
Mà Quân Hạo Kiện cũng ngồi cạnh nôi của con trai, im lặng nhìn An An cũng một đêm không ngủ.
“An An, con nghĩ ba nói như vậy với mẹ, mẹ có giận không? Nhưng làm sao bây giờ, mẹ con cố chấp như vậy, nếu mẹ con thực sự quyết tâm làm chuyện gì thì ba cũng chưa chắc thuyết phục được, ba không muốn mẹ con giấu ba đi làm chuyện nguy hiểm, vì thế con cũng hiểu cho ba mà, phải không?”
Khóe miệng An An chảy nước miếng, không biết mơ tới cái gì, miệng cong cong, dường như rất vui vẻ.
Mà Quân Hạo Kiện cũng ngồi nhìn suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Quân Hạo Kiện đi ra khỏi phòng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của cô, mắt cô thâm quầng, trong lòng anh đau xót, anh rất muốn đến ôm lấy cô, nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay, đi ngang qua.
Hoàng Yến Chi mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ nhìn anh đi vào nhà bếp.
Cô nghĩ suốt một đêm, vẫn không muốn liên lụy đến anh Lần trước cô hóa trang cho anh thành phụ nữ, Diệp Dung không nhận ra, nhưng lần này chưa chắc may mắn như vậy.
Nếu thân phận Quân Hạo Kiện bị bại lộ, thì không đơn giản chỉ bị nước T cấm cửa, mà còn bị đưa ra tòa án quân sự, cô thực sự không dám mạo hiểm.
Mặc dù Quân Hạo Kiện vẫn giận vì cô ngang bướng, nhưng vẫn nấu bữa sáng mà cô thích ăn nhất.
Lúc ăn cơm, Hoàng Yến Chi do dự rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đợi em đi rồi, An An giao cho anh.”
Quân Hạo Kiện đặt đũa lên bàn, nhìn thẳng vào cô: “Vậy, em định ly hôn với anh?”
“Hạo Kiện, anh biết em không có ý đó.”
Hoàng Yến Chi nhìn vào mắt anh: “Anh là quân nhân, nếu người khác biết được anh dính líu với người của hắc đạo lại còn là người nước ngoài, lúc đó sẽ bị khép vào tội gián điệp, lúc đó anh muốn em làm thế nào? Nhà họ Quân và nhà họ Hoàng phải làm sao bây giờ?”
Đương nhiên Quân Hạo Kiện biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cũng vì biết nên anh càng rõ ràng lần này nguy hiểm ra sao, thậm chí nguy hiểm hơn lần trước rất nhiều.
Lần này Diệp Dung tuyệt đối dốc hết toàn lực.
“Hạo Kiện, em thật sự không sao đâu, những chuyện thế này em quá quen rồi, năm xưa em còn sống sót được, giờ vì anh vì con em cũng tuyệt đối không cho phép mình xảy ra chuyện. Hơn nữa em đã nhờ Amory giúp rồi.”
“Thế nên khi gặp khó khăn, em thà xin người ngoài giúp đỡ cũng không muốn để anh giúp em? Hoàng Yến Chi, trong mắt em rốt cuộc anh là gì?” Ánh mắt anh đầy vẻ thất vọng.
“Không phải, em không có ý đó.” Hoàng Yến Chi giải thích, nhưng nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt anh, tim cô giống như bị kim đâm vậy: “Hạo Kiện, em chỉ không muốn anh bị thương.”
“Ừ, không muốn anh bị thương, nhưng lại bắt anh trơ mắt nhìn em đi vào chỗ nguy hiểm, Hoàng Yến Chi, đã nói là tin tưởng nhau, nương tựa nhau là như vậy hả? Nếu đổi lại hôm nay anh muốn đi làm chuyện như vậy, trong lòng em có cảm giác gì?”
Hoàng Yến Chi im lặng, cũng đúng, cô vì muốn tốt cho anh, nhưng anh thì chưa chắc đã thấy cô làm vậy là tốt cho anh.
“Hạo Kiện, em...”
Quân Hạo Kiện cắt ngang lời cô: “Không cần nói nữa. Hoàng Yến Chi, chuyện này không có cửa để thương lượng. Em muốn cứu người anh cũng không ngăn cản em, nhưng em nhất định phải đi cùng với anh.”
Nói xong, Quân Hạo Kiện đi vào phòng, lúc này chắc An An cũng đã dậy rồi. Hoàng Yến Chi vô cùng kinh ngạc.
Lúc Quân Hạo Kiện ôm An An ra đã không thấy bóng dáng Hoàng Yến Chi đâu, mặt anh khẽ biến, trong mắt chỉ còn lại một tờ giấy trên bàn.
Anh đi nhanh tới, cầm tờ giấy đó lên, trên đó chỉ có một câu xin lỗi.
“Hoàng Yến Chi!” Ánh mắt của Quân Hạo Kiện vô cùng nặng nề. An An ôm cổ ba, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy mẹ đâu thì nhướng mày: “Mẹ.”
“Mẹ con bỏ chúng ta đi rồi.” Quân Hạo Kiện thấp giọng nói một câu, nhìn con trai một cái rồi đứng dậy gọi điện cho Hoàng lão gia.
“Được rồi, cháu mang thằng bé về đây đi” Cuối cùng, Hoàng lão gia bình tĩnh nói một câu.
Lúc Quân Hạo Kiện trở về, đúng lúc Hoàng Quang Nghị đang nghỉ ngơi ở nhà. Ông thấy Quân Hạo Kiện ôm con về nhưng không thấy Hoàng Yến Chi thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Quân Hạo Kiện gọi người, đưa An An mình cho Vũ Ân Nguyệt rồi đến phòng sách tìm Hoàng lão gia.
Ông cụ đang đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật trong vườn hoa, nghe tiếng bước chân cũng không quay đầu lại: “Nghĩ kỹ chưa?”
Quân Hạo Kiện đứng lại, giọng điệu vô cùng kiên quyết: “Rồi ạ.”
Hoàng lão gia thở dài một tiếng: “Cuối cùng lại có một ngày thế này, nếu muốn đi thì đi đi. Hạo Kiện ông chỉ có một yêu cầu duy nhất, cháu và Chi Chi đều phải còn sống trở về.”
Tính cách của cháu gái mình thế nào, Hoàng lão gia vẫn hiểu, một khi nó đã muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản được: “Hạo Kiện, bảo vệ Chi Chi và bản thân thật tốt, ông đợi hai đứa trở về.”
“Ông nội, cảm ơn ông.”
“Người nhà với nhau cả, cảm ơn cái gì.” Hoàng lão gia xoay người, vẻ mặt hiền từ nhìn Quân Hạo Kiện rồi nói một câu.
Quân Hạo Kiện khom người chào ông cụ, sau đó rời khỏi phòng sách, bước đi cực kỳ kiên định.
Hoàng lão gia nhìn bóng lưng Quân Hạo Kiện, yên lặng lắc đầu rồi nhìn về phía di ảnh của Hoàng lão phu nhân: “Bà xã, bà nhất định phải phù hộ cho Chi Chi và Hạo Kiện được bình an. Hai đứa trẻ này đã chịu đựng nhiều đau khổ lắm rồi, khó khăn lắm mới được hạnh phúc, không thể để mất như vậy được.”
Vẻ mặt của Hoàng lão gia đượm vẻ đau buồn, thật ra Hoàng Yến Chi quay về nhiều năm như vậy, không phải ông cụ không có cảm giác gì, chỉ là có một số chuyện ông không muốn nói rõ mà thôi. Cho dù Hoàng Yến Chi đã trải qua những gì trong quá khứ thì cô vẫn là cháu gái ruột của ông.
................
Nước M, bóng đêm phủ xuống, cả thành phố đều bị màn đêm bao phủ, ánh đèn lấp lánh.
Trong một quán rượu, một cô gái khá thanh lịch bước vào, mái tóc thẳng dài, dáng người cao gầy, mặc một chiếc váy màu trắng, mặt không trang điểm, cô vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của người trong này, nhất là một số đàn ông.
Bọn họ nhìn cô gái này, ánh mắt sáng quắc, rõ ràng là một em gái lần đầu đến quán bar mà, mặc dù là gương mặt phương Đông, nhưng rất phù hợp với thẩm mỹ của người phương Tây.
Cô gái có vẻ không quen với cảnh tượng thế này, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó.
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu, vóc người to con đặt chén rượu xuống, đi tới cạnh Hoàng Yến Chi: “Hi, em gái, tới một mình sao?”
Cô gái lắc đầu: “Không phải, tôi đến tìm người, xin lỗi, mời nhường đường.”
Người đàn ông đứng chặn trước mặt cô gái, không hề tránh ra mà còn bước thêm một bước, định đưa tay ôm vai cô gái: “Anh tìm giúp em, anh rất quen quán này.”
Cánh tay của hắn ta còn chưa đặt lên vai cô gái, cô đã làm như vô ý lùi về sau một bước, tay của người đàn ông rơi vào khoảng không.
“Không cần, tự tôi tìm được.” Vẻ mặt cô gái có chút luống cuống, dường như không biết xử lý tình huống này ra sao.
Ánh sáng trong mắt người đàn ông kia càng mạnh mẽ, một cô gái trong sáng ở trong một nơi như vậy quả thực khác biệt, nhìn mấy cô diêm dúa lòe loẹt nhiều, đột nhiên nhìn thấy một cô bé thế này, quả thực khiến người ta không thể chống lại.
Bỗng nhiên, mắt cô gái sáng lên, nhìn về một hướng khác, người đàn ông vô thức quay lại nhìn theo, lập tức nhìn thấy ở góc quán bar xuất hiện một người đẹp tóc xoăn, mặc quần áo rất thoải mái, tay cầm một ly cocktail, chỉ nhìn nhưng không uống.
Cô gái này rất giống cô bé trước mặt, không hề trang điểm nhưng lại quyến rũ hơn cô bé này nhiều. Cô gái nhanh chóng bước tới chỗ người đẹp kia, người đàn ông thấy thế cũng đi theo.
“Người đẹp này, thì ra hai người đến cùng nhau hả, tôi là Mike, khách quen ở đây, có hứng thú uống với tôi một ly không?” Người đàn ông làm bộ trí thức nói.
Cô gái ngước mặt, liếc một cái, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khiến người đàn ông vô thức ưỡn ngực, giống như một binh lính chào đội trưởng, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền run rẩy không thôi.
Người phụ nữ khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Cút.”
Người đàn ông cực kỳ tức giận, đang định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của cô.
Cặp mắt đó rất đẹp, nhưng lại ẩn chứa sự đen tối tĩnh mịch, người như vậy không hề dễ trêu vào. Người đàn ông quanh năm cắm chốt trong quán bar này cũng biết hai người này rất khó chơi, hắn không nói gì nữa mà vội chuồn mất.
Cô gái liếc mắt đánh giá người trước mắt này, đây không phải Hoàng Yến Chi thì là ai? Ngoài việc khuôn mặt còn chút dáng vẻ lúc trước, đâu ai có thể nhận ra được Hoàng Yến Chi nữa.
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt mở miệng: “Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì đưa đồ cho tôi, tôi không có thời gian.”
Cô gái cười hì hì, vẻ mặt lập tức thay đổi, không hề giống vừa rồi: “Cô không thể để tôi chơi thêm một chút sao?”
Hoàng Yến Chi đưa tay: “Đưa đồ cho tôi.”
Cô gái kia không đưa mà quay ra quan sát Hoàng Yến Chi: “Đừng vội, có mua đồ thì định sẽ đưa cho cô, nhưng tôi muốn biết, cô cần mấy thứ vũ khí này làm gì? Tại sao trước giờ tôi chưa từng gặp cô?”
“Cô định giao dịch hay thu thập tin tức?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt hỏi lại.
Cô gái cười tủm tỉm: “Tôi chỉ tò mò thôi mà, cô không có hứng thú thỏa mãn sự hiếu kỳ của tôi sao?”
Hoàng Yến Chi để ly rượu lên bàn: “Không có hứng thú, nếu cô không muốn làm vụ làm ăn này với tôi thì tôi đi đây.”
“Này, đừng đi.” Cô gái kéo tay Hoàng Yến Chi lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô thì ngượng ngùng bỏ tay ra: “Cô đừng như vậy, thứ cô muốn tôi đã mang đến rồi, đều ở đây, nhưng cô phải tự lắp ráp lại.”
Cô ta đưa ba lô đồ trên lưng cho Hoàng Yến Chi, sau đó nhún vai: “Nặng chết tôi mất.”
Hoàng Yến Chi xách ba lô: “Số tiền còn lại chờ tôi xác nhận đồ sẽ chuyển nốt cho cô.”
“Aizz, cô đã đi rồi sao, không ở lại uống một ly rượu mừng chúng ta hợp tác vui vẻ à?”
Hoàng Yến Chi bước nhanh, không chút do dự rời khỏi đây.
Cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoàng Yến Chi, tiếc nuối lắc đầu, cô ta muốn tiếp xúc với Hoàng Yến Chi nhiều một chút. Ai bảo cô gái này khiến cô ta có một cảm giác rất thần bí chứ.
Cô ta đứng đầu giới mua bán vũ khí, nhưng trong giới không có bao nhiêu người biết cả, bình thường chính là khách quen hoặc người do khách quen giới thiệu thôi, nhưng người phụ nữ này lại không phải, người này đến tìm thẳng cô ta, cho một cái giá rất tốt muốn thứ vũ khí tốt nhất trong tay cô ta, chỉ có ba cái nhưng đó cũng chính là ba cái tốt nhất cô ta có, trong đó có hai món ngay cả người trong giới cũng không biết là nằm trong tay cô ta.
Cô gái này vừa gặp cô đã hỏi mua vũ khí, giá cả cũng do người này tùy ý nói, điều kiện chỉ có một, đó chính là giữ bí mật.
Yêu cầu này vốn cũng chính là cách làm của cô, dù sao thì giữ bí mật giúp khách hàng cũng là để bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Chỉ là cô rất tò mò không biết vì sao Hoàng Yến Chi lại tìm được mình? Đây cũng là lý do mà hôm nay đích thân cô đến giao hàng.
Lúc trước, Cẩn Mai bị thôi miên sâu, cộng thêm tiềm thức của cô ấy phối hợp, nên những ký ức đau khổ kia trong tình huống bình thường sẽ không thể nhớ lại, nhưng nếu như chịu kích thích lớn...
Nghĩ tới đây, tâm tình của cô ngày càng nặng nề.
Quân Hạo Kiện không có mở cửa đi vào, Hoàng Yến Chi nghe thấy tiếng bước chân liền tỏ ra bình tĩnh.
Quân Hạo Kiện đưa con cho cô, sau đó đeo tạp dề vào bếp nấu cơm.
“Mẹ, uống.” An An chỉ bình sữa trên bàn, nói.
Hoàng Yến Chi pha sữa, chờ sữa nguội bớt mới đưa cho con trai.
An An ôm bình sữa uống, tiếng mút sữa vang lên bên tai Hoàng Yến Chi, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của con, khuôn mặt ngày càng giống Quân đội nhân, khẽ cúi đầu hôn lên má con một cái: “An An, xin lỗi.”
An An cười khanh khách, học theo Hoàng Yến Chi cũng hôn chụt một cái lên má mẹ.
Buổi tối khi An An đã ngủ say, Hoàng Yến Chi nhìn Quân Hạo Kiện từ trong phòng tắm bước ra, do dự hồi lâu mới nói: “Hạo Kiện, em có chuyện muốn nói với anh.”
Quân Hạo Kiện thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, liền gật đầu: “Chúng ta ra phòng khách nói.”
Đến khi Quân Hạo Kiện nghe xong kế hoạch của cô, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ, anh nhìn thẳng vào Hoàng Yến Chi: “Trước khi em làm vậy có nghĩ tới cái nhà này không?”
“Hạo Kiện, em có nghĩ đến, vì nghĩ đến nên em mới do dự, nhưng bọn họ là bạn của em, em không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“Thế nên em muốn dùng bản thân làm mồi nhử? Vậy em có từng nghĩ, lỡ như em xảy ra chuyện gì, thì anh và An An phải làm sao? Lẽ nào em muốn An An còn nhỏ như vậy đã mất mẹ?”
Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng anh tỏ ra bình tĩnh như vậy càng làm cho cô khổ sở.
“Hạo Kiện, em sẽ tự bảo đảm an toàn cho bản thân.”
“Em lấy cái gì bảo đảm? Em có biết em phải đối mặt với loại người nào không? Đó là một đám điên, đặc biệt là Diệp Dung, bà ta bây giờ hoàn toàn điên rồi, cũng là kẻ muốn em chết nhiều nhất trên thế giới này. Mọi người trong giới đều nghĩ Mị đã chết rồi, bây giờ em định để lộ thân phận sao?”
Quân Hạo Kiện không ngờ Hoàng Yến Chi muốn dùng thân phận Mị để nhử Diệp Dung xuất hiện.
“Nhưng Hạo Kiện, một khi Diệp Dung biết Mị xuất hiện thì chắc chắn sẽ biết là em, bà ta nhất định không bỏ qua cơ hội này.”
“Nhưng nếu em lấy thân phận Hoàng Yến Chi thì bà ta cũng sẽ xuất hiện như thế.”
“Thân phận Hoàng Yến Chi không thể có liên quan với Mị được, càng không thể có quan hệ với Diệp Dung.”
Mị là sát thủ, dù có làm chuyện gì - chỉ cần không ai biết là Hoàng Yến Chi thì sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Hoàng và nhà họ Quân, mà cô có bản lĩnh để tin rằng sẽ không ai liên hệ hai người với nhau.
Mà điểm mấu chốt khiến cô lấy thân phận Mị xuất hiện chính là Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện là sĩ quan cấp cao, tuyệt đối không thể có quan hệ với sát thủ được. Thế nên hành động lần này cô phải đi một mình, nói một cách chính xác là Quân Hạo Kiện không được tham dự dù chỉ một chút.
“Hoàng Yến Chi, em làm gì cũng vì muốn tốt cho anh, nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của anh. Lần trước đã như vậy, lần này cũng thế. Em luôn muốn anh trơ mắt nhìn em mạo hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là không thể nào trở về được nữa, em có biết trong lòng anh khó chịu thế nào không?”
Quân Hạo Kiện bình tĩnh hỏi, nhưng những câu này tựa như dao cắm sâu vào ngực cô.
“Hạo Kiện, anh...” Cô muốn nắm tay anh nhưng lại bị anh gạt ra.
“Hoàng Yến Chi, lần hành động này nếu em không để anh tham gia thì anh tuyệt đối không cho em đi, nếu em lại giấu anh lần nữa, vậy chúng ta ly hôn đi.”
Hoàng Yến Chi sững sờ nhìn anh: “Quân Hạo Kiện, anh mới nói gì?”
Ánh mắt Quân Hạo Kiện tràn đầy đau khổ: “Hoàng Yến Chi, câu đó cả đời này anh chỉ nói một lần, em suy nghĩ cho kỹ đi.” Anh xoay người, bước hai bước rồi dừng lại: “Yến Chi, anh có thể che mưa chắn gió, gánh giúp em mọi chuyện, nhưng tại sao em lại không muốn tin tưởng anh một lần? Trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất. Sự nghiệp, thân phận, thậm chí là con cũng không quan trọng bằng.”
Anh quay lưng về phía cô, thế nên cô không nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của anh.
Hoàng Yến Chi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, mãi tới khi anh vào phòng ngủ rồi cô vẫn chưa hồi phục tinh thần, một lúc lâu sau cô mới ngồi xuống ghế sô-pha, lẳng lặng nhìn sàn nhà, một đêm không ngủ.
Mà Quân Hạo Kiện cũng ngồi cạnh nôi của con trai, im lặng nhìn An An cũng một đêm không ngủ.
“An An, con nghĩ ba nói như vậy với mẹ, mẹ có giận không? Nhưng làm sao bây giờ, mẹ con cố chấp như vậy, nếu mẹ con thực sự quyết tâm làm chuyện gì thì ba cũng chưa chắc thuyết phục được, ba không muốn mẹ con giấu ba đi làm chuyện nguy hiểm, vì thế con cũng hiểu cho ba mà, phải không?”
Khóe miệng An An chảy nước miếng, không biết mơ tới cái gì, miệng cong cong, dường như rất vui vẻ.
Mà Quân Hạo Kiện cũng ngồi nhìn suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Quân Hạo Kiện đi ra khỏi phòng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của cô, mắt cô thâm quầng, trong lòng anh đau xót, anh rất muốn đến ôm lấy cô, nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay, đi ngang qua.
Hoàng Yến Chi mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ nhìn anh đi vào nhà bếp.
Cô nghĩ suốt một đêm, vẫn không muốn liên lụy đến anh Lần trước cô hóa trang cho anh thành phụ nữ, Diệp Dung không nhận ra, nhưng lần này chưa chắc may mắn như vậy.
Nếu thân phận Quân Hạo Kiện bị bại lộ, thì không đơn giản chỉ bị nước T cấm cửa, mà còn bị đưa ra tòa án quân sự, cô thực sự không dám mạo hiểm.
Mặc dù Quân Hạo Kiện vẫn giận vì cô ngang bướng, nhưng vẫn nấu bữa sáng mà cô thích ăn nhất.
Lúc ăn cơm, Hoàng Yến Chi do dự rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đợi em đi rồi, An An giao cho anh.”
Quân Hạo Kiện đặt đũa lên bàn, nhìn thẳng vào cô: “Vậy, em định ly hôn với anh?”
“Hạo Kiện, anh biết em không có ý đó.”
Hoàng Yến Chi nhìn vào mắt anh: “Anh là quân nhân, nếu người khác biết được anh dính líu với người của hắc đạo lại còn là người nước ngoài, lúc đó sẽ bị khép vào tội gián điệp, lúc đó anh muốn em làm thế nào? Nhà họ Quân và nhà họ Hoàng phải làm sao bây giờ?”
Đương nhiên Quân Hạo Kiện biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cũng vì biết nên anh càng rõ ràng lần này nguy hiểm ra sao, thậm chí nguy hiểm hơn lần trước rất nhiều.
Lần này Diệp Dung tuyệt đối dốc hết toàn lực.
“Hạo Kiện, em thật sự không sao đâu, những chuyện thế này em quá quen rồi, năm xưa em còn sống sót được, giờ vì anh vì con em cũng tuyệt đối không cho phép mình xảy ra chuyện. Hơn nữa em đã nhờ Amory giúp rồi.”
“Thế nên khi gặp khó khăn, em thà xin người ngoài giúp đỡ cũng không muốn để anh giúp em? Hoàng Yến Chi, trong mắt em rốt cuộc anh là gì?” Ánh mắt anh đầy vẻ thất vọng.
“Không phải, em không có ý đó.” Hoàng Yến Chi giải thích, nhưng nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt anh, tim cô giống như bị kim đâm vậy: “Hạo Kiện, em chỉ không muốn anh bị thương.”
“Ừ, không muốn anh bị thương, nhưng lại bắt anh trơ mắt nhìn em đi vào chỗ nguy hiểm, Hoàng Yến Chi, đã nói là tin tưởng nhau, nương tựa nhau là như vậy hả? Nếu đổi lại hôm nay anh muốn đi làm chuyện như vậy, trong lòng em có cảm giác gì?”
Hoàng Yến Chi im lặng, cũng đúng, cô vì muốn tốt cho anh, nhưng anh thì chưa chắc đã thấy cô làm vậy là tốt cho anh.
“Hạo Kiện, em...”
Quân Hạo Kiện cắt ngang lời cô: “Không cần nói nữa. Hoàng Yến Chi, chuyện này không có cửa để thương lượng. Em muốn cứu người anh cũng không ngăn cản em, nhưng em nhất định phải đi cùng với anh.”
Nói xong, Quân Hạo Kiện đi vào phòng, lúc này chắc An An cũng đã dậy rồi. Hoàng Yến Chi vô cùng kinh ngạc.
Lúc Quân Hạo Kiện ôm An An ra đã không thấy bóng dáng Hoàng Yến Chi đâu, mặt anh khẽ biến, trong mắt chỉ còn lại một tờ giấy trên bàn.
Anh đi nhanh tới, cầm tờ giấy đó lên, trên đó chỉ có một câu xin lỗi.
“Hoàng Yến Chi!” Ánh mắt của Quân Hạo Kiện vô cùng nặng nề. An An ôm cổ ba, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy mẹ đâu thì nhướng mày: “Mẹ.”
“Mẹ con bỏ chúng ta đi rồi.” Quân Hạo Kiện thấp giọng nói một câu, nhìn con trai một cái rồi đứng dậy gọi điện cho Hoàng lão gia.
“Được rồi, cháu mang thằng bé về đây đi” Cuối cùng, Hoàng lão gia bình tĩnh nói một câu.
Lúc Quân Hạo Kiện trở về, đúng lúc Hoàng Quang Nghị đang nghỉ ngơi ở nhà. Ông thấy Quân Hạo Kiện ôm con về nhưng không thấy Hoàng Yến Chi thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Quân Hạo Kiện gọi người, đưa An An mình cho Vũ Ân Nguyệt rồi đến phòng sách tìm Hoàng lão gia.
Ông cụ đang đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật trong vườn hoa, nghe tiếng bước chân cũng không quay đầu lại: “Nghĩ kỹ chưa?”
Quân Hạo Kiện đứng lại, giọng điệu vô cùng kiên quyết: “Rồi ạ.”
Hoàng lão gia thở dài một tiếng: “Cuối cùng lại có một ngày thế này, nếu muốn đi thì đi đi. Hạo Kiện ông chỉ có một yêu cầu duy nhất, cháu và Chi Chi đều phải còn sống trở về.”
Tính cách của cháu gái mình thế nào, Hoàng lão gia vẫn hiểu, một khi nó đã muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản được: “Hạo Kiện, bảo vệ Chi Chi và bản thân thật tốt, ông đợi hai đứa trở về.”
“Ông nội, cảm ơn ông.”
“Người nhà với nhau cả, cảm ơn cái gì.” Hoàng lão gia xoay người, vẻ mặt hiền từ nhìn Quân Hạo Kiện rồi nói một câu.
Quân Hạo Kiện khom người chào ông cụ, sau đó rời khỏi phòng sách, bước đi cực kỳ kiên định.
Hoàng lão gia nhìn bóng lưng Quân Hạo Kiện, yên lặng lắc đầu rồi nhìn về phía di ảnh của Hoàng lão phu nhân: “Bà xã, bà nhất định phải phù hộ cho Chi Chi và Hạo Kiện được bình an. Hai đứa trẻ này đã chịu đựng nhiều đau khổ lắm rồi, khó khăn lắm mới được hạnh phúc, không thể để mất như vậy được.”
Vẻ mặt của Hoàng lão gia đượm vẻ đau buồn, thật ra Hoàng Yến Chi quay về nhiều năm như vậy, không phải ông cụ không có cảm giác gì, chỉ là có một số chuyện ông không muốn nói rõ mà thôi. Cho dù Hoàng Yến Chi đã trải qua những gì trong quá khứ thì cô vẫn là cháu gái ruột của ông.
................
Nước M, bóng đêm phủ xuống, cả thành phố đều bị màn đêm bao phủ, ánh đèn lấp lánh.
Trong một quán rượu, một cô gái khá thanh lịch bước vào, mái tóc thẳng dài, dáng người cao gầy, mặc một chiếc váy màu trắng, mặt không trang điểm, cô vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của người trong này, nhất là một số đàn ông.
Bọn họ nhìn cô gái này, ánh mắt sáng quắc, rõ ràng là một em gái lần đầu đến quán bar mà, mặc dù là gương mặt phương Đông, nhưng rất phù hợp với thẩm mỹ của người phương Tây.
Cô gái có vẻ không quen với cảnh tượng thế này, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó.
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu, vóc người to con đặt chén rượu xuống, đi tới cạnh Hoàng Yến Chi: “Hi, em gái, tới một mình sao?”
Cô gái lắc đầu: “Không phải, tôi đến tìm người, xin lỗi, mời nhường đường.”
Người đàn ông đứng chặn trước mặt cô gái, không hề tránh ra mà còn bước thêm một bước, định đưa tay ôm vai cô gái: “Anh tìm giúp em, anh rất quen quán này.”
Cánh tay của hắn ta còn chưa đặt lên vai cô gái, cô đã làm như vô ý lùi về sau một bước, tay của người đàn ông rơi vào khoảng không.
“Không cần, tự tôi tìm được.” Vẻ mặt cô gái có chút luống cuống, dường như không biết xử lý tình huống này ra sao.
Ánh sáng trong mắt người đàn ông kia càng mạnh mẽ, một cô gái trong sáng ở trong một nơi như vậy quả thực khác biệt, nhìn mấy cô diêm dúa lòe loẹt nhiều, đột nhiên nhìn thấy một cô bé thế này, quả thực khiến người ta không thể chống lại.
Bỗng nhiên, mắt cô gái sáng lên, nhìn về một hướng khác, người đàn ông vô thức quay lại nhìn theo, lập tức nhìn thấy ở góc quán bar xuất hiện một người đẹp tóc xoăn, mặc quần áo rất thoải mái, tay cầm một ly cocktail, chỉ nhìn nhưng không uống.
Cô gái này rất giống cô bé trước mặt, không hề trang điểm nhưng lại quyến rũ hơn cô bé này nhiều. Cô gái nhanh chóng bước tới chỗ người đẹp kia, người đàn ông thấy thế cũng đi theo.
“Người đẹp này, thì ra hai người đến cùng nhau hả, tôi là Mike, khách quen ở đây, có hứng thú uống với tôi một ly không?” Người đàn ông làm bộ trí thức nói.
Cô gái ngước mặt, liếc một cái, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khiến người đàn ông vô thức ưỡn ngực, giống như một binh lính chào đội trưởng, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền run rẩy không thôi.
Người phụ nữ khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Cút.”
Người đàn ông cực kỳ tức giận, đang định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của cô.
Cặp mắt đó rất đẹp, nhưng lại ẩn chứa sự đen tối tĩnh mịch, người như vậy không hề dễ trêu vào. Người đàn ông quanh năm cắm chốt trong quán bar này cũng biết hai người này rất khó chơi, hắn không nói gì nữa mà vội chuồn mất.
Cô gái liếc mắt đánh giá người trước mắt này, đây không phải Hoàng Yến Chi thì là ai? Ngoài việc khuôn mặt còn chút dáng vẻ lúc trước, đâu ai có thể nhận ra được Hoàng Yến Chi nữa.
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt mở miệng: “Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì đưa đồ cho tôi, tôi không có thời gian.”
Cô gái cười hì hì, vẻ mặt lập tức thay đổi, không hề giống vừa rồi: “Cô không thể để tôi chơi thêm một chút sao?”
Hoàng Yến Chi đưa tay: “Đưa đồ cho tôi.”
Cô gái kia không đưa mà quay ra quan sát Hoàng Yến Chi: “Đừng vội, có mua đồ thì định sẽ đưa cho cô, nhưng tôi muốn biết, cô cần mấy thứ vũ khí này làm gì? Tại sao trước giờ tôi chưa từng gặp cô?”
“Cô định giao dịch hay thu thập tin tức?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt hỏi lại.
Cô gái cười tủm tỉm: “Tôi chỉ tò mò thôi mà, cô không có hứng thú thỏa mãn sự hiếu kỳ của tôi sao?”
Hoàng Yến Chi để ly rượu lên bàn: “Không có hứng thú, nếu cô không muốn làm vụ làm ăn này với tôi thì tôi đi đây.”
“Này, đừng đi.” Cô gái kéo tay Hoàng Yến Chi lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô thì ngượng ngùng bỏ tay ra: “Cô đừng như vậy, thứ cô muốn tôi đã mang đến rồi, đều ở đây, nhưng cô phải tự lắp ráp lại.”
Cô ta đưa ba lô đồ trên lưng cho Hoàng Yến Chi, sau đó nhún vai: “Nặng chết tôi mất.”
Hoàng Yến Chi xách ba lô: “Số tiền còn lại chờ tôi xác nhận đồ sẽ chuyển nốt cho cô.”
“Aizz, cô đã đi rồi sao, không ở lại uống một ly rượu mừng chúng ta hợp tác vui vẻ à?”
Hoàng Yến Chi bước nhanh, không chút do dự rời khỏi đây.
Cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoàng Yến Chi, tiếc nuối lắc đầu, cô ta muốn tiếp xúc với Hoàng Yến Chi nhiều một chút. Ai bảo cô gái này khiến cô ta có một cảm giác rất thần bí chứ.
Cô ta đứng đầu giới mua bán vũ khí, nhưng trong giới không có bao nhiêu người biết cả, bình thường chính là khách quen hoặc người do khách quen giới thiệu thôi, nhưng người phụ nữ này lại không phải, người này đến tìm thẳng cô ta, cho một cái giá rất tốt muốn thứ vũ khí tốt nhất trong tay cô ta, chỉ có ba cái nhưng đó cũng chính là ba cái tốt nhất cô ta có, trong đó có hai món ngay cả người trong giới cũng không biết là nằm trong tay cô ta.
Cô gái này vừa gặp cô đã hỏi mua vũ khí, giá cả cũng do người này tùy ý nói, điều kiện chỉ có một, đó chính là giữ bí mật.
Yêu cầu này vốn cũng chính là cách làm của cô, dù sao thì giữ bí mật giúp khách hàng cũng là để bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Chỉ là cô rất tò mò không biết vì sao Hoàng Yến Chi lại tìm được mình? Đây cũng là lý do mà hôm nay đích thân cô đến giao hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.