Chương 326: Gặp người kì lạ
Trinh Tautau
01/07/2022
Giới giải trí là một nơi vô cùng phũ phàng, dù Trương Linh chưa từng gặp phải chuyện quy tắc ngầm nhưng không có nghĩa là cô không biết.
Cô có thể giữ vững được tính cách đến giờ, thì ngoài việc bản thân vững lòng ra thì còn nhờ có sự bảo vệ của Vệ Huy. Chứng kiến nhiều việc đã trải qua, trong lòng cô càng biết ơn Vệ Huy. Người đàn ông này đúng là đã đứng phía trước che mưa chắn gió cho cô rất nhiều. Cũng chính vì vậy mà cô mới muốn mình trưởng thành hơn, nếu không một người đứng ở phía trước quá lâu sẽ rất mệt mỏi.
Trương Linh đến đây, Vệ Huy không thể không theo cùng. Chỉ có điều, Trương Linh muốn nói chuyện riêng với Hoàng Yến Chi nên anh không có chuyện gì làm, đành đi tìm Quân lão gia tán gẫu.
Cơm nước xong, Vệ Huy liền cùng Trương Linh trở về. Sau đó, không tới hai ngày sau thì phóng viên hàng đầu trong giới giải trí đưa tin Minna Đường bị nhiều đạo diễn dùng quy tắc ngầm, còn có cảnh chụp vào video làm bằng chứng, có thể gọi là nói có sách mách có chứng.
Vì chuyện này có liên quan đến Trương Linh nên mấy ngày qua Hoàng Yến Chi cũng khá quan tâm đến tin tức này, tất nhiên cũng nhanh chóng biết được. Cô xem giờ rồi gọi điện cho Trương Linh.
Trương Linh đang nằm thừ người trên giường: “Yến Chi ”
“Trương Linh, chuyện trên mạng là do cậu cung cấp thông tin cho phóng viên sao?”
Trương Linh sửng sốt ngồi dậy: “Yến Chi, sao cậu cũng biết chuyện này vậy?” Điều này kỳ lạ đến thế sao? Hai ngày trước chính miệng Trương Linh đã nói với cô là sẽ phản kích Minna Đường mà.
Bây giờ Minna Đường liền bị đưa tin như vậy, không phải Trương Linh thì còn có thể là ai.
“Ha ha, Yến Chi à, cậu thật thông minh. Đúng là tớ đó, nhưng tớ không hề bịa đặt đâu nhé, tin tức tớ cung cấp đều là thật. Tớ phải rất tốn kém lắm mới mua được hình ảnh và video rõ nét trong tay người quản lý của cô ta đó. Chẳng qua là trước khi tung ra, tớ đã cho người chỉnh sửa một tẹo thôi.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Nếu người khác biết người mua là cậu thì sao?”
“Chắc chắn không biết được, tớ còn chưa ngốc đến mức đó đâu. Tớ mua qua tay rất nhiều người, hơn nữa người đứng ra mua cũng không phải là tớ.”
Hôm qua mới tìm được đầy đủ, có đều không tìm thì không biết, tìm hiểu rồi mới thấy giật mình, không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà Minna Đường lại có nhiều chuyện đen tối như vậy. Cho dù có nhúng cô ta vào thùng nước tẩy cũng không thể tẩy trắng được.
Hoàng Yến Chi biết cô đã xử lý sạch sẽ thì yên tâm: “Vậy thì được rồi, nếu có phiền phức gì thì cứ nói cho tớ biết.”
“Yến Chi à, sao cậu cứ coi tớ là Trương Linh không thể trưởng thành vậy? Yến Chi, tớ đã không còn là Trương Linh ngây thơ như trước từ lâu rồi.” Trương Linh bĩu môi, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ buồn bã.
Dù được Vệ Huy che chở nhưng anh cũng không thể hoàn toàn che chở cho cô hết được. Hai năm qua, Trương Linh cũng đã gặp một số chuyện, chỉ có điều là cô tự giải quyết không nói cho Vệ Huy biết mà thôi.
“Tớ biết, có điều nếu cậu có vấn đề gì không giải quyết được thì phải tìm tớ đấy.” Hoàng Yến Chi căn dặn.
“Được, thật tốt vì có cậu bên cạnh.” Trương Linh xúc động nói.
Khoé môi Hoàng Yến Chi cong lên: “An An thức rồi, tớ phải đi xem đây. Nếu cậu ở nhà buồn chán thì bảo Vệ Huy đưa cậu sang đây nhé.”
“Không cần anh ấy đưa, tớ sẽ bảo tài xế trong nhà đưa sang. Cậu nhanh đi xem con nuôi của tớ đi, hình như tớ nghe thằng bé khóc đấy.”
Hoàng Yến Chi cũng nghe thấy nhưng vẫn chậm rãi đi tới, quả nhiên trên mặt An An ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, đang ngồi trong nôi ôm rào chắn, gân cổ mà gào khan.
Thấy Hoàng Yến Chi tới, cậu nhóc lập tức không gào nữa mà cong môi cười với cô, lộ ra ba cái răng nhỏ xinh. Cô lẳng lặng nhìn mà không đưa tay ôm con.
An An nhìn mẹ, đưa hai tay ra.
Cuối cùng cô cũng chịu thua trước ánh mắt của con trai, bế con lên: “Ngoài chuyện tỏ ra đáng yêu thì con còn có thể làm gì nữa hả?”
“Me” An An bỗng nhiên gọi một tiếng.
Hoàng Yến Chi ngẩn người nhìn con trai,: “An An, con mới gọi gì đó? Gọi lại lần nữa xem nào.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi sáng lên, chăm chú nhìn con trai. Nhưng An An không hiểu lời mẹ, chỉ nhìn cô, chẳng hiểu vì sao mẹ lại nhìn mình như vậy.
“An An ngoan, gọi lại lần nữa đi con.” Hoàng Yến Chi dịu dàng dụ dỗ con trai.
Đợi một lúc lâu An An vẫn không nói nữa, Hoàng Yến Chi thất vọng, đang định bế con trai ra ngoài thì giọng nói non nớt vang lên trong không gian yên tĩnh: “Me.”
Hoàng Yến Chi giật mình, lần này chắc chắn mình không nghe lầm, vừa rồi An An đã thật sự gọi mẹ.
Phát âm chưa rõ ràng nhưng đó thật sự là gọi mẹ.
Không biết từ lúc nào hai mắt cô đã rưng rưng, ngay cả khi An An ra đời cô cũng không xúc động thế này.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nghe con trai gọi tiếng mẹ, cô lại như có được cả thế giới.
Cô ôm chặt An An, tựa đầu vào cơ thể bé nhỏ của con, ngửi mùi sữa trên người con, trái tim cô bỗng yên tĩnh lạ thường.
“An An, con trai ngoan của mẹ, mẹ yêu con, mẹ yêu con lắm.” Hoàng Yến Chi thì thầm, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Có lẽ vì bị cô ôm quá chặt nên An An hơi khó chịu, kêu ư ư hai tiếng. Cô vội buông lỏng ra, quả nhiên An An đang nhíu mày. Cô hôn lên mặt con thêm một cái. An An vừa cười vừa bắt chước cô hôn lên mặt cô, bôi đầy nước miếng lên mặt mẹ.
Tất cả mọi người đều nhận ra hôm nay tâm trạng của Hoàng Yến Chi rất tốt, khóe môi luôn cong cong.
“Yến Chi, hôm nay có chuyện gì vui vậy?” Vũ Ân Nguyệt tò mò.
“Không có gì ạ.” Hoàng Yến Chi cười nói, nhìn bạn nhỏ An An đang ngồi chơi trên thảm dưới đất.
Vũ Ân Nguyệt nhìn cô, lắc đầu cười nói: “Mẹ muốn đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho An An, con muốn đi cùng không?”
Hoàng Yến Chi vốn không muốn đi, nhưng nghĩ tới chuyện người của Diệp Dung vẫn chưa xuất hiện nên gật đầu: “Vâng, con với cùng mẹ.”
Hoàng Yến Chi chuẩn bị đầy đủ cho An An rồi đưa con cho bà, sau đó ba người mới ra ngoài.
Đến trung tâm thương mại, Vũ Ân Nguyệt bế An An, chờ Hoàng Yến Chi đỗ xe. Trong lúc chờ đợi bà cứ có cảm giác có người đang chăm chú nhìn mình, nhưng khi bà nhìn khắp xung quanh lại không thấy có gì khác thường. Bà lắc đầu, có lẽ do mình đa nghi thôi.
Hoàng Yến Chi đỗ xe xong thì bế An An, vừa đi một đoạn thì ánh mắt cô bỗng dừng lại, nhìn về hướng chín giờ, nhưng lại không thấy có gì khác thường.
Tuy nhiên, vừa rồi cô thật sự cảm thấy có ánh đèn loé lên. An An đội mũ len, Hoàng Yến Chi đưa tay kéo thấp mũ xuống, để không cho người khác thấy mặt con.
Từ khi chào đời đến nay, dáng vẻ của An An luôn được Hoàng Yến Chi bảo vệ rất kỹ. Tuy thỉnh thoảng cô có cập nhật trạng thái trên weibo, nhưng chưa bao giờ đăng hình chính diện của An An, ngay cả một bên cũng không có.
Vì mũ bị kéo thấp xuống, An An không nhìn thấy phía trước nên đưa tay đẩy mũ lên.
Hoàng Yến Chi cầm lấy tay con: “An An ngoan, đội mũ ngoan đi con.”
An An muốn kéo mũ nhưng lại bị cô cầm tay, cố thử lần nữa nhưng trứng không chọi lại đá, nên An An rất thức thời mà bỏ cuộc.
Đến trước cửa trung tâm thương mại, Hoàng Yến Chi làm như vô tình nhìn lướt qua bên kia, vẫn không phát hiện điều mới yên tâm phần nào. Cô không sợ bị phóng viên chụp ảnh, chỉ lo là người của Diệp Dung.
Sự việc đã qua một tuần, thời hạn mà Diệp Dung nói cũng đã qua ba bốn ngày, thế nhưng người nọ vẫn chưa xuất hiện, ẩn nấp trong bóng tối như quả bom hẹn giờ khiến cô cảm thấy rất lo lắng.
Vũ Ân Nguyệt đi phía trước, nhìn sang bên cạnh không thấy cô liền nhìn ra phía sau, quả nhiên cô chưa theo kịp.
Bà dừng bước, nhìn cô: “Yến Chi, nhanh lên con.”
Hoàng Yến Chi bước nhanh hơn, bắt kịp bà rồi cùng bà đi vào cửa hàng dành cho mẹ và bé.
An An nhìn thấy mấy món đồ chơi thì tình thần bắt đầu hàng chấn, lại nhả lời vàng lần nữa: “Mẹ.”
Vũ Ân Nguyệt sửng sốt: “An An vừa gọi mẹ sao?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười gật đầu, mặt mày vô cùng rạng rỡ: “Vâng, thằng bé đã biết gọi mẹ rồi.”
“Hôm nay con vui vẻ vì chuyện này phải không?”
Vũ Ân Nguyệt lập tức hiểu ra.
Hoàng Yến Chi gật đầu.
“Người mẹ nào cũng vậy, mẹ còn nhớ ngày xưa khi anh con lần đầu nói chuyện, mẹ cũng kích động suốt mấy ngày. Có điều anh con biết nói sớm hơn An An, sáu tháng đã gọi mẹ rồi.”
Hiện giờ An An đã tám tháng, biết nói hơi muộn hơn mấy đứa bé khác. Ban đầu Hoàng Yến Chi còn lo không biết có phải sức khỏe của An An có vấn đề gì không, dù sao lúc mang thai cũng có lăn lộn quá nhiều.
Nhưng khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói An An không có vấn đề gì cả, biết nói muộn một chút cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ nghe An An gọi mẹ, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm được rồi. Ánh mắt An An vòng tới vòng lui giữa mấy món đồ chơi.
Hoàng Yến Chi vừa nhìn đã biết món nào cậu nhóc cũng thích, thế nhưng không có ý định mua cho con.
An An mong mỏi nhìn cô, cô cũng chỉ mỉm cười. An An nhìn một lúc, thấy mẹ thật sự không định mua đồ chơi cho mình thì quay sang tìm bà ngoại. Cậu nhóc còn chưa biết gọi bà ngoại, cho nên chỉ nhìn bà kêu a a.
Vũ Ân Nguyệt đang chọn loại thẻ hình thích hợp cho trẻ em học vỡ lòng. Thấy An An tìm mình, bà lập tức đi tới. An An đưa tay ra muốn bà bế, bà liền bế cậu nhóc.
Ánh mắt An An lại dán vào mấy món đồ chơi, Vũ Ân Nguyệt lập tức hiểu ra, dở khóc dở cười với nhóc con tinh ranh này, lấy vài món đồ chơi cho nó. An An ôm đồ chơi, nhìn không rời mắt.
Vũ Ân Nguyệt nói: “Có thể cầm bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, không thể tham lam quá đâu đấy.”
Bà biết bây giờ chắc chắn An An chẳng hiểu lời bà, nhưng vẫn kiên nhẫn dạy dỗ rồi bế An An tiếp tục chọn thẻ hình.
Một lát sau, Hoàng Yến Chi và Vũ Ân Nguyệt rời khỏi cửa hàng dành cho mẹ và bé: “Yến Chi à, con ở đây đợi mẹ nhé, mẹ đến nhà vệ sinh một chút.”
“Vâng.” Hoàng Yến Chi gật đầu.
Khi Vũ Ân Nguyệt đi từ nhà vệ sinh ra thì bắt gặp một ánh mắt đang quan sát mình. Bà nhìn sang thì thấy một cô gái đang nhìn bà.
Vũ Ân Nguyệt hơi nghi hoặc, bà không nhận ra cô gái này. Cô gái cười nói: “Bà chính là mẹ của Hoàng Yến Chi phải không?”
Vũ Ân Nguyệt vô thức gật đầu: “Là tôi, cô có chuyện gì không?”
Cô gái mỉm cười: “Quả thật có chút chuyện. Tôi muốn cho bà xem cái này.”
Vũ Ân Nguyệt cau mày: “Xin lỗi, tôi không biết cô. Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Cô gái cản bà lại: “Lẽ nào bà không muốn biết trước khi con gái bà trở về nhà họ Hoàng thì đã sống thế nào sao?”
Vũ Ân Nguyệt giật mình, lẳng lặng nhìn cô ta: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết con gái bà đã phải sống thế nào. Tôi là người ngoài mà nhìn còn thấy đau lòng, tôi nghĩ người làm mẹ như bà chắc sẽ càng đau lòng hơn. Bà muốn biết không?”
Vũ Ân Nguyệt nhìn cô ta chằm chằm, cô ả cười nhạt, nét mặt điềm tĩnh tự nhiên.
Vũ Ân Nguyệt thôi nhìn, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn biết.” Nếu bà muốn biết con gái mình đã sống thế nào thì có thể hỏi thẳng Hoàng Yến Chi, còn cô gái trước mắt ai biết được có mục đích gì? Hơn nữa, sao bà phải tin lời cô ta? Vũ Ân Nguyệt lướt qua cô gái, định bỏ đi.
Cô gái lại không ngăn cản bà nữa mà chỉ thản nhiên nói: “Bà có biết trước đây vì sao con gái bà lại bị bọn bắt cóc bắt đi không? Đó căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Vũ Ân Nguyệt dừng bước, cô ta cong môi cười, tiếp tục nói: “Bà suy nghĩ kỹ lại mà xem, nhà họ Hoàng các người thuộc hạng gia đình thể nào, vậy mà trước đây tốn nhiều công sức như vậy vẫn không tìm được. Nếu chỉ là kẻ buôn người bình thường thì sao có thể không để lại chút dấu vết nào? Và suốt nhiều năm qua, các người vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng chỉ như mò kim đáy bể, thế thì vì sao mười một năm sau, đứa bé lại đột nhiên xuất hiện. Lẽ nào bà không muốn biết những chuyện này sao?”
Vũ Ân Nguyệt quay lại, ánh mắt thay đổi: “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao biết rõ chuyện trong nhà tôi như vậy?”
Cô gái cười đáp: “Một người có thể cho bà biết sự thật. Thế nào? Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút rồi chứ?”
Vũ Ân Nguyệt nhìn cô ta chằm chằm, một lúc lâu sau cũng không nói gì mà quay người bỏ đi.
Cô gái kia ngạc nhiên nhíu mày, hô to ở sau lưng Vũ Ân Nguyệt: “Nếu như bà muốn biết thì một giờ chiều ba ngày sau, tại quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam, tôi chờ bà.”
Vũ Ân Nguyệt bước đi nhanh hơn.
Khi Hoàng Yến Chi thấy Vũ Ân Nguyệt thì sắc mặt bà rất khó coi, ánh mắt cô chợt thay đổi, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Vũ Ân Nguyệt lắc đầu: “Không sao, vừa rồi gặp một kẻ tâm thần ở nhà vệ sinh nên hơi hoảng sợ thôi.
Chúng ta về nhanh đi, An An mệt rồi.”
Hoàng Yến Chi nhìn về phía Vũ Ân Nguyệt vừa rời khỏi nhưng không thấy ai. Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vâng, về thôi.”
Trên đường về, rõ ràng Vũ Ân Nguyệt cứ thấp thỏm không yên. Đến khi về tới nhà thì bà mới bình thường trở lại.
Trong lòng Hoàng Yến Chi càng thắc mắc không biết rốt cuộc vừa rồi mẹ mình đã gặp chuyện gì ở trung tâm thương mại.
“Mẹ, nếu mẹ gặp người nào kỳ lạ thì nhất định phải nói cho con biết đấy.” Trước khi Vũ Ân Nguyệt xuống xe thì Hoàng Yến Chi khẽ nói.
Vũ Ân Nguyệt ngẩn người, động tác mở cửa khựng lại, nhìn sang cô: “Yến Chi, sao con biết mẹ gặp phải người kỳ lạ?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hiện lên biểu cảm quả nhiên là như vậy. Vừa rồi cô chỉ suy đoán, bây giờ thì đã có thể khẳng định: “Mẹ, mẹ gặp ai vậy?”
Vũ Ân Nguyệt thuật lại chuyện vừa gặp một cô gái cho Hoàng Yến Chi nghe, kể cả mấy lời cô ta nói.
Hoàng Yến Chi híp mắt: “Mẹ đừng tin lời của người đó.”
“Mẹ biết, cho nên mẹ mới không thèm nghe cô ta nói mà bỏ đi. Cô ta còn hẹn ba ngày sau gặp mặt, nhưng mẹ cũng không định đến.” Vũ Ân Nguyệt gật đầu. Vừa rồi trên đường về bà đã suy nghĩ kỹ.
Hoàng Yến Chi là con gái mình, bây giờ con gái đã trở về và sống rất tốt, vậy thì cho dù nó có từng như thế nào và tại sao lại trở về nhà họ Hoàng cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là sau này người làm mẹ như bà nên làm thế nào để bù đắp tình cảm mà con mình không được hưởng trong những năm qua.
“Mẹ, mẹ vừa nói người kia hẹn gặp mẹ vào ba ngày sau à?” Hoàng Yến Chi bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, cô ta hẹn mẹ một giờ chiều ba ngày sau, gặp mặt ở quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam, nói là muốn cho mẹ biết sự thật, đúng là kỳ lạ.”
“Dáng vẻ người kia thế nào mẹ còn nhớ rõ không?”
Hoàng Yến Chi hỏi.
Vũ Ân Nguyệt ngẩn người: “Yến Chi, con muốn đi gặp cô ta sao?”
Khoé môi Hoàng Yến Chi cong nhẹ: “Con cũng muốn biết quá khứ của con như thế nào?
“Có lẽ là một kẻ lừa đảo, muốn lừa tiền thôi. Con để ý tới làm gì?” Vũ Ân Nguyệt không muốn con gái đi gặp cô gái kia.
Nhìn thấy cô gái kia, bà lại cảm thấy hoang mang hoảng loạn, cứ như có một mối nguy hiểm không thể lường trước được đang đến gần, khiến bà rất bất an.
“Mẹ nói rất đúng, vậy không đi nữa, cứ mặc kệ cô ta.
Chắc là như mẹ nói, người này là một kẻ lừa đảo, không cần quan tâm tới, chúng ta mặc kệ cô ta thì cô ta sẽ bỏ cuộc thôi.” Hoàng Yến Chi nhận ra sự bất an trong ánh mắt Vũ Ân Nguyệt nên không nói tiếp nữa.
Cô có thể giữ vững được tính cách đến giờ, thì ngoài việc bản thân vững lòng ra thì còn nhờ có sự bảo vệ của Vệ Huy. Chứng kiến nhiều việc đã trải qua, trong lòng cô càng biết ơn Vệ Huy. Người đàn ông này đúng là đã đứng phía trước che mưa chắn gió cho cô rất nhiều. Cũng chính vì vậy mà cô mới muốn mình trưởng thành hơn, nếu không một người đứng ở phía trước quá lâu sẽ rất mệt mỏi.
Trương Linh đến đây, Vệ Huy không thể không theo cùng. Chỉ có điều, Trương Linh muốn nói chuyện riêng với Hoàng Yến Chi nên anh không có chuyện gì làm, đành đi tìm Quân lão gia tán gẫu.
Cơm nước xong, Vệ Huy liền cùng Trương Linh trở về. Sau đó, không tới hai ngày sau thì phóng viên hàng đầu trong giới giải trí đưa tin Minna Đường bị nhiều đạo diễn dùng quy tắc ngầm, còn có cảnh chụp vào video làm bằng chứng, có thể gọi là nói có sách mách có chứng.
Vì chuyện này có liên quan đến Trương Linh nên mấy ngày qua Hoàng Yến Chi cũng khá quan tâm đến tin tức này, tất nhiên cũng nhanh chóng biết được. Cô xem giờ rồi gọi điện cho Trương Linh.
Trương Linh đang nằm thừ người trên giường: “Yến Chi ”
“Trương Linh, chuyện trên mạng là do cậu cung cấp thông tin cho phóng viên sao?”
Trương Linh sửng sốt ngồi dậy: “Yến Chi, sao cậu cũng biết chuyện này vậy?” Điều này kỳ lạ đến thế sao? Hai ngày trước chính miệng Trương Linh đã nói với cô là sẽ phản kích Minna Đường mà.
Bây giờ Minna Đường liền bị đưa tin như vậy, không phải Trương Linh thì còn có thể là ai.
“Ha ha, Yến Chi à, cậu thật thông minh. Đúng là tớ đó, nhưng tớ không hề bịa đặt đâu nhé, tin tức tớ cung cấp đều là thật. Tớ phải rất tốn kém lắm mới mua được hình ảnh và video rõ nét trong tay người quản lý của cô ta đó. Chẳng qua là trước khi tung ra, tớ đã cho người chỉnh sửa một tẹo thôi.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Nếu người khác biết người mua là cậu thì sao?”
“Chắc chắn không biết được, tớ còn chưa ngốc đến mức đó đâu. Tớ mua qua tay rất nhiều người, hơn nữa người đứng ra mua cũng không phải là tớ.”
Hôm qua mới tìm được đầy đủ, có đều không tìm thì không biết, tìm hiểu rồi mới thấy giật mình, không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà Minna Đường lại có nhiều chuyện đen tối như vậy. Cho dù có nhúng cô ta vào thùng nước tẩy cũng không thể tẩy trắng được.
Hoàng Yến Chi biết cô đã xử lý sạch sẽ thì yên tâm: “Vậy thì được rồi, nếu có phiền phức gì thì cứ nói cho tớ biết.”
“Yến Chi à, sao cậu cứ coi tớ là Trương Linh không thể trưởng thành vậy? Yến Chi, tớ đã không còn là Trương Linh ngây thơ như trước từ lâu rồi.” Trương Linh bĩu môi, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ buồn bã.
Dù được Vệ Huy che chở nhưng anh cũng không thể hoàn toàn che chở cho cô hết được. Hai năm qua, Trương Linh cũng đã gặp một số chuyện, chỉ có điều là cô tự giải quyết không nói cho Vệ Huy biết mà thôi.
“Tớ biết, có điều nếu cậu có vấn đề gì không giải quyết được thì phải tìm tớ đấy.” Hoàng Yến Chi căn dặn.
“Được, thật tốt vì có cậu bên cạnh.” Trương Linh xúc động nói.
Khoé môi Hoàng Yến Chi cong lên: “An An thức rồi, tớ phải đi xem đây. Nếu cậu ở nhà buồn chán thì bảo Vệ Huy đưa cậu sang đây nhé.”
“Không cần anh ấy đưa, tớ sẽ bảo tài xế trong nhà đưa sang. Cậu nhanh đi xem con nuôi của tớ đi, hình như tớ nghe thằng bé khóc đấy.”
Hoàng Yến Chi cũng nghe thấy nhưng vẫn chậm rãi đi tới, quả nhiên trên mặt An An ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, đang ngồi trong nôi ôm rào chắn, gân cổ mà gào khan.
Thấy Hoàng Yến Chi tới, cậu nhóc lập tức không gào nữa mà cong môi cười với cô, lộ ra ba cái răng nhỏ xinh. Cô lẳng lặng nhìn mà không đưa tay ôm con.
An An nhìn mẹ, đưa hai tay ra.
Cuối cùng cô cũng chịu thua trước ánh mắt của con trai, bế con lên: “Ngoài chuyện tỏ ra đáng yêu thì con còn có thể làm gì nữa hả?”
“Me” An An bỗng nhiên gọi một tiếng.
Hoàng Yến Chi ngẩn người nhìn con trai,: “An An, con mới gọi gì đó? Gọi lại lần nữa xem nào.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi sáng lên, chăm chú nhìn con trai. Nhưng An An không hiểu lời mẹ, chỉ nhìn cô, chẳng hiểu vì sao mẹ lại nhìn mình như vậy.
“An An ngoan, gọi lại lần nữa đi con.” Hoàng Yến Chi dịu dàng dụ dỗ con trai.
Đợi một lúc lâu An An vẫn không nói nữa, Hoàng Yến Chi thất vọng, đang định bế con trai ra ngoài thì giọng nói non nớt vang lên trong không gian yên tĩnh: “Me.”
Hoàng Yến Chi giật mình, lần này chắc chắn mình không nghe lầm, vừa rồi An An đã thật sự gọi mẹ.
Phát âm chưa rõ ràng nhưng đó thật sự là gọi mẹ.
Không biết từ lúc nào hai mắt cô đã rưng rưng, ngay cả khi An An ra đời cô cũng không xúc động thế này.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nghe con trai gọi tiếng mẹ, cô lại như có được cả thế giới.
Cô ôm chặt An An, tựa đầu vào cơ thể bé nhỏ của con, ngửi mùi sữa trên người con, trái tim cô bỗng yên tĩnh lạ thường.
“An An, con trai ngoan của mẹ, mẹ yêu con, mẹ yêu con lắm.” Hoàng Yến Chi thì thầm, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Có lẽ vì bị cô ôm quá chặt nên An An hơi khó chịu, kêu ư ư hai tiếng. Cô vội buông lỏng ra, quả nhiên An An đang nhíu mày. Cô hôn lên mặt con thêm một cái. An An vừa cười vừa bắt chước cô hôn lên mặt cô, bôi đầy nước miếng lên mặt mẹ.
Tất cả mọi người đều nhận ra hôm nay tâm trạng của Hoàng Yến Chi rất tốt, khóe môi luôn cong cong.
“Yến Chi, hôm nay có chuyện gì vui vậy?” Vũ Ân Nguyệt tò mò.
“Không có gì ạ.” Hoàng Yến Chi cười nói, nhìn bạn nhỏ An An đang ngồi chơi trên thảm dưới đất.
Vũ Ân Nguyệt nhìn cô, lắc đầu cười nói: “Mẹ muốn đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho An An, con muốn đi cùng không?”
Hoàng Yến Chi vốn không muốn đi, nhưng nghĩ tới chuyện người của Diệp Dung vẫn chưa xuất hiện nên gật đầu: “Vâng, con với cùng mẹ.”
Hoàng Yến Chi chuẩn bị đầy đủ cho An An rồi đưa con cho bà, sau đó ba người mới ra ngoài.
Đến trung tâm thương mại, Vũ Ân Nguyệt bế An An, chờ Hoàng Yến Chi đỗ xe. Trong lúc chờ đợi bà cứ có cảm giác có người đang chăm chú nhìn mình, nhưng khi bà nhìn khắp xung quanh lại không thấy có gì khác thường. Bà lắc đầu, có lẽ do mình đa nghi thôi.
Hoàng Yến Chi đỗ xe xong thì bế An An, vừa đi một đoạn thì ánh mắt cô bỗng dừng lại, nhìn về hướng chín giờ, nhưng lại không thấy có gì khác thường.
Tuy nhiên, vừa rồi cô thật sự cảm thấy có ánh đèn loé lên. An An đội mũ len, Hoàng Yến Chi đưa tay kéo thấp mũ xuống, để không cho người khác thấy mặt con.
Từ khi chào đời đến nay, dáng vẻ của An An luôn được Hoàng Yến Chi bảo vệ rất kỹ. Tuy thỉnh thoảng cô có cập nhật trạng thái trên weibo, nhưng chưa bao giờ đăng hình chính diện của An An, ngay cả một bên cũng không có.
Vì mũ bị kéo thấp xuống, An An không nhìn thấy phía trước nên đưa tay đẩy mũ lên.
Hoàng Yến Chi cầm lấy tay con: “An An ngoan, đội mũ ngoan đi con.”
An An muốn kéo mũ nhưng lại bị cô cầm tay, cố thử lần nữa nhưng trứng không chọi lại đá, nên An An rất thức thời mà bỏ cuộc.
Đến trước cửa trung tâm thương mại, Hoàng Yến Chi làm như vô tình nhìn lướt qua bên kia, vẫn không phát hiện điều mới yên tâm phần nào. Cô không sợ bị phóng viên chụp ảnh, chỉ lo là người của Diệp Dung.
Sự việc đã qua một tuần, thời hạn mà Diệp Dung nói cũng đã qua ba bốn ngày, thế nhưng người nọ vẫn chưa xuất hiện, ẩn nấp trong bóng tối như quả bom hẹn giờ khiến cô cảm thấy rất lo lắng.
Vũ Ân Nguyệt đi phía trước, nhìn sang bên cạnh không thấy cô liền nhìn ra phía sau, quả nhiên cô chưa theo kịp.
Bà dừng bước, nhìn cô: “Yến Chi, nhanh lên con.”
Hoàng Yến Chi bước nhanh hơn, bắt kịp bà rồi cùng bà đi vào cửa hàng dành cho mẹ và bé.
An An nhìn thấy mấy món đồ chơi thì tình thần bắt đầu hàng chấn, lại nhả lời vàng lần nữa: “Mẹ.”
Vũ Ân Nguyệt sửng sốt: “An An vừa gọi mẹ sao?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười gật đầu, mặt mày vô cùng rạng rỡ: “Vâng, thằng bé đã biết gọi mẹ rồi.”
“Hôm nay con vui vẻ vì chuyện này phải không?”
Vũ Ân Nguyệt lập tức hiểu ra.
Hoàng Yến Chi gật đầu.
“Người mẹ nào cũng vậy, mẹ còn nhớ ngày xưa khi anh con lần đầu nói chuyện, mẹ cũng kích động suốt mấy ngày. Có điều anh con biết nói sớm hơn An An, sáu tháng đã gọi mẹ rồi.”
Hiện giờ An An đã tám tháng, biết nói hơi muộn hơn mấy đứa bé khác. Ban đầu Hoàng Yến Chi còn lo không biết có phải sức khỏe của An An có vấn đề gì không, dù sao lúc mang thai cũng có lăn lộn quá nhiều.
Nhưng khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói An An không có vấn đề gì cả, biết nói muộn một chút cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ nghe An An gọi mẹ, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm được rồi. Ánh mắt An An vòng tới vòng lui giữa mấy món đồ chơi.
Hoàng Yến Chi vừa nhìn đã biết món nào cậu nhóc cũng thích, thế nhưng không có ý định mua cho con.
An An mong mỏi nhìn cô, cô cũng chỉ mỉm cười. An An nhìn một lúc, thấy mẹ thật sự không định mua đồ chơi cho mình thì quay sang tìm bà ngoại. Cậu nhóc còn chưa biết gọi bà ngoại, cho nên chỉ nhìn bà kêu a a.
Vũ Ân Nguyệt đang chọn loại thẻ hình thích hợp cho trẻ em học vỡ lòng. Thấy An An tìm mình, bà lập tức đi tới. An An đưa tay ra muốn bà bế, bà liền bế cậu nhóc.
Ánh mắt An An lại dán vào mấy món đồ chơi, Vũ Ân Nguyệt lập tức hiểu ra, dở khóc dở cười với nhóc con tinh ranh này, lấy vài món đồ chơi cho nó. An An ôm đồ chơi, nhìn không rời mắt.
Vũ Ân Nguyệt nói: “Có thể cầm bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, không thể tham lam quá đâu đấy.”
Bà biết bây giờ chắc chắn An An chẳng hiểu lời bà, nhưng vẫn kiên nhẫn dạy dỗ rồi bế An An tiếp tục chọn thẻ hình.
Một lát sau, Hoàng Yến Chi và Vũ Ân Nguyệt rời khỏi cửa hàng dành cho mẹ và bé: “Yến Chi à, con ở đây đợi mẹ nhé, mẹ đến nhà vệ sinh một chút.”
“Vâng.” Hoàng Yến Chi gật đầu.
Khi Vũ Ân Nguyệt đi từ nhà vệ sinh ra thì bắt gặp một ánh mắt đang quan sát mình. Bà nhìn sang thì thấy một cô gái đang nhìn bà.
Vũ Ân Nguyệt hơi nghi hoặc, bà không nhận ra cô gái này. Cô gái cười nói: “Bà chính là mẹ của Hoàng Yến Chi phải không?”
Vũ Ân Nguyệt vô thức gật đầu: “Là tôi, cô có chuyện gì không?”
Cô gái mỉm cười: “Quả thật có chút chuyện. Tôi muốn cho bà xem cái này.”
Vũ Ân Nguyệt cau mày: “Xin lỗi, tôi không biết cô. Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Cô gái cản bà lại: “Lẽ nào bà không muốn biết trước khi con gái bà trở về nhà họ Hoàng thì đã sống thế nào sao?”
Vũ Ân Nguyệt giật mình, lẳng lặng nhìn cô ta: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết con gái bà đã phải sống thế nào. Tôi là người ngoài mà nhìn còn thấy đau lòng, tôi nghĩ người làm mẹ như bà chắc sẽ càng đau lòng hơn. Bà muốn biết không?”
Vũ Ân Nguyệt nhìn cô ta chằm chằm, cô ả cười nhạt, nét mặt điềm tĩnh tự nhiên.
Vũ Ân Nguyệt thôi nhìn, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn biết.” Nếu bà muốn biết con gái mình đã sống thế nào thì có thể hỏi thẳng Hoàng Yến Chi, còn cô gái trước mắt ai biết được có mục đích gì? Hơn nữa, sao bà phải tin lời cô ta? Vũ Ân Nguyệt lướt qua cô gái, định bỏ đi.
Cô gái lại không ngăn cản bà nữa mà chỉ thản nhiên nói: “Bà có biết trước đây vì sao con gái bà lại bị bọn bắt cóc bắt đi không? Đó căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Vũ Ân Nguyệt dừng bước, cô ta cong môi cười, tiếp tục nói: “Bà suy nghĩ kỹ lại mà xem, nhà họ Hoàng các người thuộc hạng gia đình thể nào, vậy mà trước đây tốn nhiều công sức như vậy vẫn không tìm được. Nếu chỉ là kẻ buôn người bình thường thì sao có thể không để lại chút dấu vết nào? Và suốt nhiều năm qua, các người vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng chỉ như mò kim đáy bể, thế thì vì sao mười một năm sau, đứa bé lại đột nhiên xuất hiện. Lẽ nào bà không muốn biết những chuyện này sao?”
Vũ Ân Nguyệt quay lại, ánh mắt thay đổi: “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao biết rõ chuyện trong nhà tôi như vậy?”
Cô gái cười đáp: “Một người có thể cho bà biết sự thật. Thế nào? Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút rồi chứ?”
Vũ Ân Nguyệt nhìn cô ta chằm chằm, một lúc lâu sau cũng không nói gì mà quay người bỏ đi.
Cô gái kia ngạc nhiên nhíu mày, hô to ở sau lưng Vũ Ân Nguyệt: “Nếu như bà muốn biết thì một giờ chiều ba ngày sau, tại quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam, tôi chờ bà.”
Vũ Ân Nguyệt bước đi nhanh hơn.
Khi Hoàng Yến Chi thấy Vũ Ân Nguyệt thì sắc mặt bà rất khó coi, ánh mắt cô chợt thay đổi, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Vũ Ân Nguyệt lắc đầu: “Không sao, vừa rồi gặp một kẻ tâm thần ở nhà vệ sinh nên hơi hoảng sợ thôi.
Chúng ta về nhanh đi, An An mệt rồi.”
Hoàng Yến Chi nhìn về phía Vũ Ân Nguyệt vừa rời khỏi nhưng không thấy ai. Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vâng, về thôi.”
Trên đường về, rõ ràng Vũ Ân Nguyệt cứ thấp thỏm không yên. Đến khi về tới nhà thì bà mới bình thường trở lại.
Trong lòng Hoàng Yến Chi càng thắc mắc không biết rốt cuộc vừa rồi mẹ mình đã gặp chuyện gì ở trung tâm thương mại.
“Mẹ, nếu mẹ gặp người nào kỳ lạ thì nhất định phải nói cho con biết đấy.” Trước khi Vũ Ân Nguyệt xuống xe thì Hoàng Yến Chi khẽ nói.
Vũ Ân Nguyệt ngẩn người, động tác mở cửa khựng lại, nhìn sang cô: “Yến Chi, sao con biết mẹ gặp phải người kỳ lạ?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hiện lên biểu cảm quả nhiên là như vậy. Vừa rồi cô chỉ suy đoán, bây giờ thì đã có thể khẳng định: “Mẹ, mẹ gặp ai vậy?”
Vũ Ân Nguyệt thuật lại chuyện vừa gặp một cô gái cho Hoàng Yến Chi nghe, kể cả mấy lời cô ta nói.
Hoàng Yến Chi híp mắt: “Mẹ đừng tin lời của người đó.”
“Mẹ biết, cho nên mẹ mới không thèm nghe cô ta nói mà bỏ đi. Cô ta còn hẹn ba ngày sau gặp mặt, nhưng mẹ cũng không định đến.” Vũ Ân Nguyệt gật đầu. Vừa rồi trên đường về bà đã suy nghĩ kỹ.
Hoàng Yến Chi là con gái mình, bây giờ con gái đã trở về và sống rất tốt, vậy thì cho dù nó có từng như thế nào và tại sao lại trở về nhà họ Hoàng cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là sau này người làm mẹ như bà nên làm thế nào để bù đắp tình cảm mà con mình không được hưởng trong những năm qua.
“Mẹ, mẹ vừa nói người kia hẹn gặp mẹ vào ba ngày sau à?” Hoàng Yến Chi bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, cô ta hẹn mẹ một giờ chiều ba ngày sau, gặp mặt ở quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam, nói là muốn cho mẹ biết sự thật, đúng là kỳ lạ.”
“Dáng vẻ người kia thế nào mẹ còn nhớ rõ không?”
Hoàng Yến Chi hỏi.
Vũ Ân Nguyệt ngẩn người: “Yến Chi, con muốn đi gặp cô ta sao?”
Khoé môi Hoàng Yến Chi cong nhẹ: “Con cũng muốn biết quá khứ của con như thế nào?
“Có lẽ là một kẻ lừa đảo, muốn lừa tiền thôi. Con để ý tới làm gì?” Vũ Ân Nguyệt không muốn con gái đi gặp cô gái kia.
Nhìn thấy cô gái kia, bà lại cảm thấy hoang mang hoảng loạn, cứ như có một mối nguy hiểm không thể lường trước được đang đến gần, khiến bà rất bất an.
“Mẹ nói rất đúng, vậy không đi nữa, cứ mặc kệ cô ta.
Chắc là như mẹ nói, người này là một kẻ lừa đảo, không cần quan tâm tới, chúng ta mặc kệ cô ta thì cô ta sẽ bỏ cuộc thôi.” Hoàng Yến Chi nhận ra sự bất an trong ánh mắt Vũ Ân Nguyệt nên không nói tiếp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.