Chương 362: Hành trình vào rừng, tìm loại cây cứu người
Trinh Tautau
01/07/2022
Trong rừng rậm nguyên thuỷ, hôm nay đã là ngày thứ hai Irene và Tần Hinh đi vào đó. Bọn họ đang ở sâu trong rừng.
“Irene, anh chắc đúng là hướng này chứ?” Tần Hinh vứt xác một con rắn độc ra xa rồi hỏi.
Irene gật đầu: “Lúc trước, hướng tôi trốn chính là hướng này.”
“Cây cối hướng này rất rậm rạp, khó đảm bảo là bên trong sẽ không có sâu bọ rắn rết có độc, thuốc men trên người chúng ta có đủ dùng không?”
“Đủ rồi.” Irene lấy một chai phun sương trong ba lô ra: “Phun cái này lên người đi, bình thường côn trùng có độc đều ghét mùi này, ngửi thấy thì sẽ không đến gần cô.”
Tần Hinh nhận lấy, xem qua, trên bình không có ký hiệu gì, cũng không có nhãn mác, không thể nhìn ra nó là cái gì.
Irenethấy thế bèn nói: “Đây là thuốc tôi tự điều chế.” Trước kia, anh thường chạy đến mấy nơi này, nếu không chuẩn bị ít đồ thì anh đã bỏ mạng trong rừng rậm từ lâu.
“Irene, lần trước không phải anh đã nghiên cứu ra thuốc chữa virus trên người Diệp Dung sao, nếu virus trên người Yến Chi là từ Diệp Dung mà ra thì sao lần này lại mất nhiều thời gian như vậy?” Đây là điểm Tần Hinh vẫn luôn thắc mắc.
“Virus trên người Yến Chi đúng là từ Diệp Dung mà ra, nhưng nó đã biến thể, có thể nói là virus này đã thăng cấp. Không phải tôi chưa thử loại thuốc trước đây nghiên cứu, nhưng loại thuốc đó chỉ có tác dụng ức chế chứ không thể tiêu diệt loại virus này.” Đây cũng là lý do vì sao lần này tốn nhiều thời gian như vậy. Phán đoán của Irene bị ảnh hưởng bởi nghiên cứu trước đó, dẫn đến nghiên cứu sai hướng, bằng không anh đã có thể tìm ra khắc tinh của virus từ mấy ngày trước.
Tần Hinh không hiểu về y học, nhưng Irene giải thích rất dễ hiểu, nên cô cũng hiểu được: “Sao anh lại đi vào bộ lạc nguyên thuỷ đó?”
“Tôi không cẩn thận đi vào bẫy của bọn họ rồi bị hôn mê, khi tỉnh lại thì đã ở trong bộ lạc đó. Bọn họ trói tôi dưới một gốc cây cổ thụ, loại hoa đó rất đẹp và thoang thoảng mùi thơm, nhưng mùi hương đó lại gây ảo giác, vì vậy tôi mới chú ý đến nó. Khi tôi trốn khỏi đó thì có thuận tay mang theo một ít.” Cũng coi như là trời xui đất khiến.
“Người của bộ lạc kia có sức chiến đấu rất mạnh à?” Tần Hinh hỏi, cô còn nhớ Irene nói anh suýt nữa thì đã chết ở trong đó, nếu có thể làm anh bị thương nặng như vậy thì chứng tỏ người ở đó phải có sức chiến đấu rất mạnh.
“Không phải là rất mạnh, mà là vô cùng mạnh. Bọn họ không có vũ khí hiện đại nhưng rất khỏe, sức lực vô cùng lớn, giỏi đánh trực diện, nếu không cẩn thận bị bọn họ phát hiện thì tuyệt đối không nên trực tiếp giao đấu.” Irene căn dặn Tần Hinh, chỉ lo cô nhất thời không chú ý mà bị sập bẫy.
“Loại cây này sinh trưởng ở quanh bộ lạc nguyên thuỷ đó, chúng ta không cần phải đi vào bộ lạc, chỉ cần ở tìm ở lân cận bộ lạc là được.” Irene hoàn toàn không định đấu với đám người này, chỉ muốn lấy được đồ rồi rời đi mà không để bọn họ phát hiện.
Tần Hinh gật đầu: “Hiểu rồi, vậy anh tính xem bộ lạc kia còn cách xa đây lắm không?”
Irene nhìn xung quanh: “Có lẽ phải một ngày nữa.” Trước đây anh phải chạy hai ngày hai đêm mới ra khỏi ranh giới bộ lạc đó, bây giờ bọn họ không lầm đường, cũng không chạy nên tốc độ tự nhiên sẽ chậm đi rất nhiều.
Tần Hinh nhíu mày: “Cứ thế này thì không kịp mất, chúng ta đi nhanh hơn nữa, anh có chịu được không?”
Irene gật đầu: “Được, đi thôi.”
Thấy Irene trong chớp mắt đã đi xa, Tần Hinh lắc đầu bật cười. Sao cô lại quên mất, dù sao anh cũng từng đứng hạng thứ mười chín trong giới sát thủ, nếu chút bản lĩnh này cũng không có thì đã sớm chết trong căn cứ rồi.
Gần nửa ngày sau, màn đêm buông xuống, cả khu rừng bắt đầu chìm trong sương mù. Tần Hinh và Irene dừng bước, anh nói: “Chờ đã, khoan hãy đi.”
Anh đưa cho Tần Hinh một cái khẩu trang: “Cái này rất giống khí độc. Cô đeo khẩu trang vào đi. Tôi cảm thấy nơi này hơi quen.”
Tần Hinh nhận lấy: “Chúng ta đã đến nơi rồi à?”
“Không chắc lắm, lúc ấy tôi trốn đi vội, không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.” Irene nói, trong lòng cũng rất phiền não. Nếu trước đây anh để ý một chút thì có lẽ bây giờ họ đã hái được thuốc rồi.
“Đừng vội, bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại xem.” Tần Hinh trầm giọng nói. Irene cầm đèn pin, chiếu xung quanh, nhưng dù sao bây giờ cũng đang là buổi tối, muốn nhìn rõ phương hướng thì có hơi khó khăn.
“Irene, đừng chiếu nữa, chúng ta đã bị phát hiện.” Tần Hinh đột nhiên nói, vẻ mặt nặng nề.
Bỗng nhiên xung quanh hiện ra ánh đuốc sáng rực, không biết từ lúc nào đã có một nhóm người rừng vây quanh hai người họ. Trên người bọn họ mặc đồ làm từ da thú, trên đầu đội lông chim hoặc lá cây gì đó, tay cầm cung tên, lúc này đang nhắm vào hai người họ, mũi tên xanh biếc, vừa nhìn đã biết có tẩm độc.
“Irene, tôi có cách này, nếu đã bị phát hiện thì chi bằng chúng ta đừng phản kháng, cứ đi theo bọn họ, như vậy biết đâu chúng ta lại có thể tìm được loại cây kia, sau đó tìm cơ hội trốn đi.” Tần Hinh nói khẽ, chỉ Irene mới có thể nghe thấy.
Tuy đây là cách mạo hiểm nhưng cũng là cách nhanh nhất, trùng hợp cũng giống với cách nghĩ của Irene. Hơn nữa bây giờ có rất nhiều mũi tên hướng về phía bọn họ, một khi phản kháng, bị bắn trúng mới thật sự phiền toái.
Một người có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm người rừng kia đứng ra, mặt mày hung ác, khoa tay múa chân, đại ý là bảo Irene và Tần Hinh không được phản kháng, nếu không bọn họ sẽ ra tay.
Irene và Tần Hinh vốn không định phản kháng. Anh có thể hiện thiện ý, giơ tay ra sau đầu, Tần Hinh cũng làm theo.
Thủ lĩnh người từng thấy hai người không phản kháng thì thái độ thù địch mới giảm đi, nhưng cũng không hoàn toàn hết đề phòng, những mũi tên kia vẫn hướng về phía hai người.
Người thủ lĩnh đó chỉ về phía trước. Tần Hinh nhìn Irene rồi đi trước, Irene theo sau. Trên đường, cô vừa quan sát cảnh vật xung quanh vừa khẽ hỏi anh: “Irene, anh đã từng đi theo hướng này chưa?”
Irene không thể nhận ra nên đành lắc đầu. Đây không phải là phương hướng trước kia anh chạy trốn, nhóm người rừng này đang dẫn bọn họ đi một con đường khác, cảnh vật xung quanh vô cùng xa lạ. Tần Hinh bỗng nhiên bị đánh một cú vào vai. Một người trong số đám người rừng nhìn cô với ánh mắt dữ tợn, rồi hô lên một tiếng, ý bảo cô không được nói chuyện. Ánh mắt Tần Hinh lạnh băng, sau đó cô đành cúi đầu, yên lặng. Đi khoảng nửa tiếng thì bọn họ đi vào một nơi tương tự bản làng miền núi. Nhà ở được dựng sơ sài bằng gỗ, phía trước có một bãi đất trống rất rộng, giữa đó đang đốt lửa, rất nhiều người đang nhảy múa quanh đống lửa. Nhìn thấy bọn họ thì tất cả đều dừng lại, đánh giá hai người họ, ánh mắt sáng quắc, dáng vẻ trông... giống như đang nhìn thấy đồ ăn?
Tần Hinh vô cùng sợ hãi bởi suy nghĩ này, không phải hai người họ đã xông vào hang ổ của bộ tộc ăn thịt người trong truyền thuyết đấy chứ? Bước chân Tần Hinh chậm lại, xem ra đây chính là nơi ở của bọn họ rồi. Vừa dừng lại, Tần Hinh đã cảm thấy sau lưng có một vật nhọn dí vào, không cần suy nghĩ cũng biết chắc đó là tên độc. Hiện giờ số lượng đối phương đông hơn bọn họ gấp mấy chục lần, cũng không phải thời điểm tốt để phản kháng, cho nên Irene và Tần Hinh không chống cự mà vẫn tiếp tục đi.
Bọn họ bị nhốt vào một hang núi, cửa hang bằng sắt, còn có hai người đàn ông khoẻ mạnh đứng gác. Nơi này cách bãi đất trống hai người họ vừa đi qua không xa, có chút vắng vẻ. Tần Hinh nhìn xung quanh, phát hiện sơn động này chỉ có một cửa ra nên đành bỏ cuộc, nhìn sang Irene nói: “Đây là chỗ trước kia anh đến à?”
Irene lắc đầu: “Không phải, năm đó bộ lạc tôi gặp phải ở trên cây chứ không xây nhà, tuy quần áo giống nhau nhưng không phải cùng một nhóm người.” Vốn tưởng gặp phải cùng một nhóm người, đi theo bọn họ đến nơi ở thì sẽ lấy được cấu thuốc, nhưng không ngờ lại không phải.
Tâm trạng của Tần Hinh bắt đầu nặng nề. Nói cách khác hai người họ đã đi nhầm chỗ, ánh mắt cô dần trở nên nghiêm túc: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể chậm trễ”
Irene gật đầu, nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa, cửa động bằng gỗ, không khó phá, nhưng khó là ở hai người giữ cửa kia.
“Anh có nắm chắc một mình đối phó được một người không?” Tần Hinh hỏi. Cô chắc chắn xử lý được một người, nhưng nếu Irene không thể hành động cùng lúc với cô thì sẽ khiến những người khác chạy đến, như vậy hai người họ thật sự có cánh cũng không thoát được. Tuy trên người hai người họ có vũ khí, nhưng chỉ là súng ngắn, hoàn toàn không mang theo mấy vũ khí có tính công phá lớn như lựu đạn. Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, chỉ dựa vào mấy viên lựu đạn chưa chắc đã có thể đánh thắng đối phương.
Nếu đánh trực diện thì Irene hoàn toàn không dám chắc. Anh đã từng nếm mùi lợi hại của đám người rừng này, nhưng không thể đánh trực diện thì vẫn còn những cách khác. Anh lấy một ống tiêm trong túi ra, bên trong có chất lỏng trong suốt.
“Đây là cái gì?” Tần Hinh hỏi.
“Thuốc ngủ thôi, loại cô đặc, chỉ cần một chút là họ sẽ mê man cả ngày, hơn nữa hiệu quả lại rất nhanh, cho nên tôi cần có dụ bọn họ qua đây. Cô có thể làm được không?”
“Chuyện nhỏ. Nhìn tôi đây.” Tần Hinh cúi đầu tìm kiếm rồi nhặt hòn đá nhỏ dưới đất, cầm lên ước lượng sức nặng, sau đó ném vào đầu một tên người rừng. Người đó quay lại, nhìn thấy Tần Hinh còn cầm viên đá trong tay, tư thế chuẩn bị ném tiếp thì lập tức nổi giận, cầm một loại vũ khí giống như giáo định đánh cô, thế nhưng cửa gỗ lại cản trở động tác của hắn.
Tần Hinh nhìn hắn với ánh mắt coi thường, lại ném một viên đá về phía hắn. Lần này ném trúng ngực. Khiêu khích trắng trợn như thế, làm sao hắn có thể nhịn được. Hắn mở cửa gỗ định vào dạy dỗ cô, nhưng vừa mới lại gần thì cánh tay bỗng tê rần. Một ống tiêm cắm vào tay hắn, Irene thuận thế, nhanh chóng đẩy mạnh chất lỏng trong ống tiêm vào cơ thể hắn, toàn bộ quá trình chưa đến ba giây. Người rừng nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn Irene, cười khinh thường, tựa như đang cười nhạo sức chiến đấu của hai người này quá yếu, chẳng thể gây cho hắn được một chút vết thương nhỏ. Tuy nhiên hắn chưa kịp hành động thì hai mắt đã nhắm lại, thân hình cao lớn ngã xuống mặt đất. Tiếng ngã quá lớn làm tên còn lại nghe thấy, người nọ nhanh chóng chạy đến, vừa há miệng định gọi đồng bọn thì đúng lúc này, Tần Hinh nhảy mạnh lên, đá vào má hắn. Cứ thế, lời hắn muốn nói liền bị nuốt ngược lại bụng.
“Mau!” Tần Hinh gọi Irene sau lưng, rồi quay lại tiếp tục tấn công người rừng kia. Cô khống chế hắn, anh thừa cơ tiến lên, tiêm ống chất lỏng nữa vào tên đó.
Tần Hinh nhìn hai người rừng nằm dưới đất, rồi trao đổi ánh mắt với Irene, sau đó cùng xông ra ngoài. Lúc bị dẫn vào hai người họ có quan sát địa hình, con đường lúc tới có nhiều người rừng nhất, nên hai người họ chỉ có thể tìm hướng đi khác.
Coi như ông trời cũng thương họ, chọn bừa một đường vậy mà cũng đúng, chỉ có điều sương mù xung quanh ngày càng dày đặc.
“Irene, hướng này không sai chứ? Sao tôi cảm thấy sương mù xung quanh cứ càng lúc càng dày hơn vậy?” Mới ra ngoài không bao lâu thì Tần Hinh nói. Dù đang là ban đêm nhưng có ánh trăng, có thể lờ mờ thấy cảnh vật xung quanh.
“Trước tiên khoan hãy để ý, ra ngoài rồi nói sau. Nếu để bọn họ phát hiện thì chúng ta thật sự sẽ không trốn được.” Irene nói.
Nghĩ cũng phải, Tần Hinh lại bước nhanh hơn.
“Chờ một chút.” Irene bỗng nhiên kêu lên.
Tần Hinh dừng bước: “Sao vậy?”
Irene hít hít mũi: “Tôi ngửi thấy một mùi rất quen, hình như là mùi hoa của loại cây đó.”
Tần Hinh mừng rỡ: “Anh nói thật sao?”
“Chắc không sai đâu.” Irene vừa nói vừa lấy một vật nhỏ trong túi ra: “Mùi hương này ngửi nhiều sẽ làm người ta sinh ảo giác. Trước tiên bởi cái này dưới mũi để giúp tinh thần tỉnh táo đã.”
Tần Hinh nhận lấy, không thèm nhìn mà bôi ngay dưới mũi, sau đó lập tức bị sặc bởi mùi này rồi ho khan: “Đây là thứ gì mà khó ngửi như vậy?”
“Nó dùng để giúp não bộ nâng cao sự tỉnh táo.” Irene nói, rồi chun mũi, xác định phương hướng hương tỏa ra mùi.
“Bên này.”
Tần Hinh thấy anh không bôi loại thuốc này thì hỏi: “Anh không bôi à? Nếu bị ảo giác thì sao?”
“Cơ thể tôi có thể chịu được những mùi này.” Irene thuận miệng đáp. Anh cũng không giải thích kỹ là mùi hương kia rất nhạt, nếu anh không có khứu giác nhạy bén thì có lẽ đã bị bỏ qua rồi. Lần theo mùi hương, hai người họ đi đến bên cạnh một hồ nước nhỏ.
Nói là hồ nước nhỏ, nhưng lại giống một cái ao hơn, ước chừng không tới năm mươi mét vuông. Ánh trăng chiếu lên mặt nước, có thể thấy rõ cây cối rậm rạp xung quanh hồ, Irene chỉ vào một hướng ở xa xa, nói: “Ở đó.”
Tần Hinh nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một gốc cây cao cỡ nửa người, trong không khí ngập tràn hương thơm thoang thoảng, rất dễ chịu. Đi vào thêm một lúc, mượn ánh trăng có thể thấy trên cây đó nở rất nhiều hoa nhỏ, mùi hương chính là từ những hoa này mà ra.
“Nên hái thế nào? Cả gốc cây hay là hoa?”
“Tôi cần cả gốc cây, còn cả rễ, chờ một chút.” Irene nói rồi lấy một cái túi trong ba lô sau lưng ra: “Đào cây rồi cất vào trong đây đi.” Tần Hinh bắt đầu đào. Cô dùng mã tấu vót nhọn khúc cây để dùng làm xẻng. Irene cũng lấy một cái túi khác, bắt đầu hái những nụ hoa này, hái được non nửa túi thì dừng lại, cất rễ cây mà Tần Hinh đào lên cho vào túi, sau đó nhét vào trong ba lô.
“Được rồi, chúng ta đi mau.” Irene nói. Cái hồ nhỏ này rất gần chỗ ở của đám người rừng kia, rất dễ bị bọn họ phát hiện.
Tần Hinh gật đầu. Hai người đang định rời khỏi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa. Hai người nghĩ thầm không xong rồi, chắc hẳn đã bị phát hiện.
Quả nhiên, trong chớp mắt cả thôn trại đã sáng bừng ánh đuốc.
“Đi mau.” Tần Hinh xác định phương hướng rồi kéo Irene chạy.
Tốc độ của cô rất nhanh, như một yêu tinh quen sống trong rừng rậm. Irene phải tăng tốc cực hạn thì mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của cô. Nhưng bọn họ nhanh, đám người rừng sau lưng còn nhanh hơn, thấy khoảng cách ngày càng gần, Tần Hinh liền đẩy Irene đi: “Anh trốn trước đi, tôi dụ bọn họ đi rồi anh tìm cơ hội chạy trốn.”
“Không được, quá nguy hiểm. Nếu bị bọn họ đuổi kịp thì cô nhất định sẽ chết.” Người rừng trong thôn này khác với người rừng mấy năm trước anh gặp, những người này rất có thể sẽ ăn thịt người.
Trong hang núi bọn họ vừa bị giam giữ có một đống xương cốt, trông có vẻ là xương thú, nhưng thật ra là xương người. Irene kiểm tra kỹ và phát hiện dấu vết không giống như chất tự nhiên mà giống bị dã thú gặm còn dư lại hơn.
Những người này là những người vô tình đi lạc vào trong rừng rậm nguyên thủy, cuối cùng bị người rừng phát hiện, chia nhau ăn rồi sau đó ném xương cốt vào sơn động kia. Qua năm này tháng nọ đã tích thành một đống xương ở đó.
Một nhóm người rừng man rợ như vậy, nếu anh và Tần Hinh rơi vào tay họ một lần nữa thì anh dám khẳng định, hai người sẽ lập tức trở thành đồ ăn của bọn họ. Tình huống thế này làm sao anh có thể để cô đi đánh lạc hướng đám người kia.
“Không còn kịp nữa rồi. Những thứ này rất quan trọng với Yến Chi, anh phải an toàn đem chúng về.” Tần Hinh nói rồi xoay người đi về hướng khác nhưng bị Irene kéo lại: “Chờ một chút, tôi đã có cách.”
Irene nhìn phương hướng rồi kéo Tần Hinh chạy sang bên trái, hướng đó sương mù rất dày, có thể giúp bọn họ lẫn trốn rất tốt.
“Cầm lấy, nếu thật sự không xong thì liều mạng với bọn họ.” Tần Hinh đưa cây súng đã lên nòng trong tay cho Irene. Con người ai cũng có tâm lý sợ hãi, dù người rừng cũng không ngoại lệ, nếu thật sự bị bọn họ đuổi kịp, hai người họ sẽ nổ súng. Người rừng không biết súng đạn, nghe thấy tiếng nổ lớn thì nhất định sẽ hoảng sợ.
Irene cầm súng lục, hai người tiếp tục chạy về hướng sương mù, phía sau truyền đến tiếng mũi tên xé gió, Tần Hinh và Irene vung tay, tránh được mũi tên. Cũng không biết bọn họ bôi thứ gì trên mũi tên, nếu bị bắn trúng, không chừng sẽ bỏ mạng ở chỗ này. Tên càng lúc càng nhiều, Irene tránh được một mũi tên nữa, rồi thầm mắng: “Đám người rừng này lấy ở đâu ra mà nhiều tên vậy, bắn mãi không hết sao?”
“Cẩn thận.” Tần Hinh kéo Irene, một mũi tên vượt qua chóp mũi anh. Nếu anh còn đứng ở vị trí vừa rồi thì mũi tên này nhất định đã bắn trúng anh.
Irene nghĩ lại còn rùng mình, thầm cảm ơn Tần Hinh, sau đó lấy súng lục bắn về phía sau. Tiếng súng vang lên giữa rừng rậm làm chim muông bay tán loạn.
Ngay tức khắc không có tên bay đến nữa. Irene và Tần Hinh thấy thế thì lập tức quay đầu bỏ chạy, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Đợi đến lúc đám người rừng bình tĩnh lại thì hai người họ đã chạy thoát.
Irene chống tay lên đầu gối, thở hổn hển. Lần này đúng là mạng lớn mới chạy thoát được, chạy đến nỗi muốn đứt hơi: “Tần Hinh, bây giờ chúng ta đã an toàn phải không?” Phía sau không có động tĩnh thì chắc đã bỏ xa đám người kia rồi, hai người họ cũng không biết mình đã chạy sâu vào rừng hay chạy về phía bìa rừng nữa. Tần Hinh không trả lời anh, Irene thấy hơi lạ, vừa ngẩng đầu lên thì đã phát hiện điều bất thường. Trong đêm đen có những chấm tròn nhỏ xanh biếc phát sáng, Irene và Tần Hinh đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Hai người họ đã gặp sói, những chấm tròn xanh biếc đó đều là mắt sói.
“Irene, anh chắc đúng là hướng này chứ?” Tần Hinh vứt xác một con rắn độc ra xa rồi hỏi.
Irene gật đầu: “Lúc trước, hướng tôi trốn chính là hướng này.”
“Cây cối hướng này rất rậm rạp, khó đảm bảo là bên trong sẽ không có sâu bọ rắn rết có độc, thuốc men trên người chúng ta có đủ dùng không?”
“Đủ rồi.” Irene lấy một chai phun sương trong ba lô ra: “Phun cái này lên người đi, bình thường côn trùng có độc đều ghét mùi này, ngửi thấy thì sẽ không đến gần cô.”
Tần Hinh nhận lấy, xem qua, trên bình không có ký hiệu gì, cũng không có nhãn mác, không thể nhìn ra nó là cái gì.
Irenethấy thế bèn nói: “Đây là thuốc tôi tự điều chế.” Trước kia, anh thường chạy đến mấy nơi này, nếu không chuẩn bị ít đồ thì anh đã bỏ mạng trong rừng rậm từ lâu.
“Irene, lần trước không phải anh đã nghiên cứu ra thuốc chữa virus trên người Diệp Dung sao, nếu virus trên người Yến Chi là từ Diệp Dung mà ra thì sao lần này lại mất nhiều thời gian như vậy?” Đây là điểm Tần Hinh vẫn luôn thắc mắc.
“Virus trên người Yến Chi đúng là từ Diệp Dung mà ra, nhưng nó đã biến thể, có thể nói là virus này đã thăng cấp. Không phải tôi chưa thử loại thuốc trước đây nghiên cứu, nhưng loại thuốc đó chỉ có tác dụng ức chế chứ không thể tiêu diệt loại virus này.” Đây cũng là lý do vì sao lần này tốn nhiều thời gian như vậy. Phán đoán của Irene bị ảnh hưởng bởi nghiên cứu trước đó, dẫn đến nghiên cứu sai hướng, bằng không anh đã có thể tìm ra khắc tinh của virus từ mấy ngày trước.
Tần Hinh không hiểu về y học, nhưng Irene giải thích rất dễ hiểu, nên cô cũng hiểu được: “Sao anh lại đi vào bộ lạc nguyên thuỷ đó?”
“Tôi không cẩn thận đi vào bẫy của bọn họ rồi bị hôn mê, khi tỉnh lại thì đã ở trong bộ lạc đó. Bọn họ trói tôi dưới một gốc cây cổ thụ, loại hoa đó rất đẹp và thoang thoảng mùi thơm, nhưng mùi hương đó lại gây ảo giác, vì vậy tôi mới chú ý đến nó. Khi tôi trốn khỏi đó thì có thuận tay mang theo một ít.” Cũng coi như là trời xui đất khiến.
“Người của bộ lạc kia có sức chiến đấu rất mạnh à?” Tần Hinh hỏi, cô còn nhớ Irene nói anh suýt nữa thì đã chết ở trong đó, nếu có thể làm anh bị thương nặng như vậy thì chứng tỏ người ở đó phải có sức chiến đấu rất mạnh.
“Không phải là rất mạnh, mà là vô cùng mạnh. Bọn họ không có vũ khí hiện đại nhưng rất khỏe, sức lực vô cùng lớn, giỏi đánh trực diện, nếu không cẩn thận bị bọn họ phát hiện thì tuyệt đối không nên trực tiếp giao đấu.” Irene căn dặn Tần Hinh, chỉ lo cô nhất thời không chú ý mà bị sập bẫy.
“Loại cây này sinh trưởng ở quanh bộ lạc nguyên thuỷ đó, chúng ta không cần phải đi vào bộ lạc, chỉ cần ở tìm ở lân cận bộ lạc là được.” Irene hoàn toàn không định đấu với đám người này, chỉ muốn lấy được đồ rồi rời đi mà không để bọn họ phát hiện.
Tần Hinh gật đầu: “Hiểu rồi, vậy anh tính xem bộ lạc kia còn cách xa đây lắm không?”
Irene nhìn xung quanh: “Có lẽ phải một ngày nữa.” Trước đây anh phải chạy hai ngày hai đêm mới ra khỏi ranh giới bộ lạc đó, bây giờ bọn họ không lầm đường, cũng không chạy nên tốc độ tự nhiên sẽ chậm đi rất nhiều.
Tần Hinh nhíu mày: “Cứ thế này thì không kịp mất, chúng ta đi nhanh hơn nữa, anh có chịu được không?”
Irene gật đầu: “Được, đi thôi.”
Thấy Irene trong chớp mắt đã đi xa, Tần Hinh lắc đầu bật cười. Sao cô lại quên mất, dù sao anh cũng từng đứng hạng thứ mười chín trong giới sát thủ, nếu chút bản lĩnh này cũng không có thì đã sớm chết trong căn cứ rồi.
Gần nửa ngày sau, màn đêm buông xuống, cả khu rừng bắt đầu chìm trong sương mù. Tần Hinh và Irene dừng bước, anh nói: “Chờ đã, khoan hãy đi.”
Anh đưa cho Tần Hinh một cái khẩu trang: “Cái này rất giống khí độc. Cô đeo khẩu trang vào đi. Tôi cảm thấy nơi này hơi quen.”
Tần Hinh nhận lấy: “Chúng ta đã đến nơi rồi à?”
“Không chắc lắm, lúc ấy tôi trốn đi vội, không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.” Irene nói, trong lòng cũng rất phiền não. Nếu trước đây anh để ý một chút thì có lẽ bây giờ họ đã hái được thuốc rồi.
“Đừng vội, bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại xem.” Tần Hinh trầm giọng nói. Irene cầm đèn pin, chiếu xung quanh, nhưng dù sao bây giờ cũng đang là buổi tối, muốn nhìn rõ phương hướng thì có hơi khó khăn.
“Irene, đừng chiếu nữa, chúng ta đã bị phát hiện.” Tần Hinh đột nhiên nói, vẻ mặt nặng nề.
Bỗng nhiên xung quanh hiện ra ánh đuốc sáng rực, không biết từ lúc nào đã có một nhóm người rừng vây quanh hai người họ. Trên người bọn họ mặc đồ làm từ da thú, trên đầu đội lông chim hoặc lá cây gì đó, tay cầm cung tên, lúc này đang nhắm vào hai người họ, mũi tên xanh biếc, vừa nhìn đã biết có tẩm độc.
“Irene, tôi có cách này, nếu đã bị phát hiện thì chi bằng chúng ta đừng phản kháng, cứ đi theo bọn họ, như vậy biết đâu chúng ta lại có thể tìm được loại cây kia, sau đó tìm cơ hội trốn đi.” Tần Hinh nói khẽ, chỉ Irene mới có thể nghe thấy.
Tuy đây là cách mạo hiểm nhưng cũng là cách nhanh nhất, trùng hợp cũng giống với cách nghĩ của Irene. Hơn nữa bây giờ có rất nhiều mũi tên hướng về phía bọn họ, một khi phản kháng, bị bắn trúng mới thật sự phiền toái.
Một người có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm người rừng kia đứng ra, mặt mày hung ác, khoa tay múa chân, đại ý là bảo Irene và Tần Hinh không được phản kháng, nếu không bọn họ sẽ ra tay.
Irene và Tần Hinh vốn không định phản kháng. Anh có thể hiện thiện ý, giơ tay ra sau đầu, Tần Hinh cũng làm theo.
Thủ lĩnh người từng thấy hai người không phản kháng thì thái độ thù địch mới giảm đi, nhưng cũng không hoàn toàn hết đề phòng, những mũi tên kia vẫn hướng về phía hai người.
Người thủ lĩnh đó chỉ về phía trước. Tần Hinh nhìn Irene rồi đi trước, Irene theo sau. Trên đường, cô vừa quan sát cảnh vật xung quanh vừa khẽ hỏi anh: “Irene, anh đã từng đi theo hướng này chưa?”
Irene không thể nhận ra nên đành lắc đầu. Đây không phải là phương hướng trước kia anh chạy trốn, nhóm người rừng này đang dẫn bọn họ đi một con đường khác, cảnh vật xung quanh vô cùng xa lạ. Tần Hinh bỗng nhiên bị đánh một cú vào vai. Một người trong số đám người rừng nhìn cô với ánh mắt dữ tợn, rồi hô lên một tiếng, ý bảo cô không được nói chuyện. Ánh mắt Tần Hinh lạnh băng, sau đó cô đành cúi đầu, yên lặng. Đi khoảng nửa tiếng thì bọn họ đi vào một nơi tương tự bản làng miền núi. Nhà ở được dựng sơ sài bằng gỗ, phía trước có một bãi đất trống rất rộng, giữa đó đang đốt lửa, rất nhiều người đang nhảy múa quanh đống lửa. Nhìn thấy bọn họ thì tất cả đều dừng lại, đánh giá hai người họ, ánh mắt sáng quắc, dáng vẻ trông... giống như đang nhìn thấy đồ ăn?
Tần Hinh vô cùng sợ hãi bởi suy nghĩ này, không phải hai người họ đã xông vào hang ổ của bộ tộc ăn thịt người trong truyền thuyết đấy chứ? Bước chân Tần Hinh chậm lại, xem ra đây chính là nơi ở của bọn họ rồi. Vừa dừng lại, Tần Hinh đã cảm thấy sau lưng có một vật nhọn dí vào, không cần suy nghĩ cũng biết chắc đó là tên độc. Hiện giờ số lượng đối phương đông hơn bọn họ gấp mấy chục lần, cũng không phải thời điểm tốt để phản kháng, cho nên Irene và Tần Hinh không chống cự mà vẫn tiếp tục đi.
Bọn họ bị nhốt vào một hang núi, cửa hang bằng sắt, còn có hai người đàn ông khoẻ mạnh đứng gác. Nơi này cách bãi đất trống hai người họ vừa đi qua không xa, có chút vắng vẻ. Tần Hinh nhìn xung quanh, phát hiện sơn động này chỉ có một cửa ra nên đành bỏ cuộc, nhìn sang Irene nói: “Đây là chỗ trước kia anh đến à?”
Irene lắc đầu: “Không phải, năm đó bộ lạc tôi gặp phải ở trên cây chứ không xây nhà, tuy quần áo giống nhau nhưng không phải cùng một nhóm người.” Vốn tưởng gặp phải cùng một nhóm người, đi theo bọn họ đến nơi ở thì sẽ lấy được cấu thuốc, nhưng không ngờ lại không phải.
Tâm trạng của Tần Hinh bắt đầu nặng nề. Nói cách khác hai người họ đã đi nhầm chỗ, ánh mắt cô dần trở nên nghiêm túc: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể chậm trễ”
Irene gật đầu, nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa, cửa động bằng gỗ, không khó phá, nhưng khó là ở hai người giữ cửa kia.
“Anh có nắm chắc một mình đối phó được một người không?” Tần Hinh hỏi. Cô chắc chắn xử lý được một người, nhưng nếu Irene không thể hành động cùng lúc với cô thì sẽ khiến những người khác chạy đến, như vậy hai người họ thật sự có cánh cũng không thoát được. Tuy trên người hai người họ có vũ khí, nhưng chỉ là súng ngắn, hoàn toàn không mang theo mấy vũ khí có tính công phá lớn như lựu đạn. Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, chỉ dựa vào mấy viên lựu đạn chưa chắc đã có thể đánh thắng đối phương.
Nếu đánh trực diện thì Irene hoàn toàn không dám chắc. Anh đã từng nếm mùi lợi hại của đám người rừng này, nhưng không thể đánh trực diện thì vẫn còn những cách khác. Anh lấy một ống tiêm trong túi ra, bên trong có chất lỏng trong suốt.
“Đây là cái gì?” Tần Hinh hỏi.
“Thuốc ngủ thôi, loại cô đặc, chỉ cần một chút là họ sẽ mê man cả ngày, hơn nữa hiệu quả lại rất nhanh, cho nên tôi cần có dụ bọn họ qua đây. Cô có thể làm được không?”
“Chuyện nhỏ. Nhìn tôi đây.” Tần Hinh cúi đầu tìm kiếm rồi nhặt hòn đá nhỏ dưới đất, cầm lên ước lượng sức nặng, sau đó ném vào đầu một tên người rừng. Người đó quay lại, nhìn thấy Tần Hinh còn cầm viên đá trong tay, tư thế chuẩn bị ném tiếp thì lập tức nổi giận, cầm một loại vũ khí giống như giáo định đánh cô, thế nhưng cửa gỗ lại cản trở động tác của hắn.
Tần Hinh nhìn hắn với ánh mắt coi thường, lại ném một viên đá về phía hắn. Lần này ném trúng ngực. Khiêu khích trắng trợn như thế, làm sao hắn có thể nhịn được. Hắn mở cửa gỗ định vào dạy dỗ cô, nhưng vừa mới lại gần thì cánh tay bỗng tê rần. Một ống tiêm cắm vào tay hắn, Irene thuận thế, nhanh chóng đẩy mạnh chất lỏng trong ống tiêm vào cơ thể hắn, toàn bộ quá trình chưa đến ba giây. Người rừng nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn Irene, cười khinh thường, tựa như đang cười nhạo sức chiến đấu của hai người này quá yếu, chẳng thể gây cho hắn được một chút vết thương nhỏ. Tuy nhiên hắn chưa kịp hành động thì hai mắt đã nhắm lại, thân hình cao lớn ngã xuống mặt đất. Tiếng ngã quá lớn làm tên còn lại nghe thấy, người nọ nhanh chóng chạy đến, vừa há miệng định gọi đồng bọn thì đúng lúc này, Tần Hinh nhảy mạnh lên, đá vào má hắn. Cứ thế, lời hắn muốn nói liền bị nuốt ngược lại bụng.
“Mau!” Tần Hinh gọi Irene sau lưng, rồi quay lại tiếp tục tấn công người rừng kia. Cô khống chế hắn, anh thừa cơ tiến lên, tiêm ống chất lỏng nữa vào tên đó.
Tần Hinh nhìn hai người rừng nằm dưới đất, rồi trao đổi ánh mắt với Irene, sau đó cùng xông ra ngoài. Lúc bị dẫn vào hai người họ có quan sát địa hình, con đường lúc tới có nhiều người rừng nhất, nên hai người họ chỉ có thể tìm hướng đi khác.
Coi như ông trời cũng thương họ, chọn bừa một đường vậy mà cũng đúng, chỉ có điều sương mù xung quanh ngày càng dày đặc.
“Irene, hướng này không sai chứ? Sao tôi cảm thấy sương mù xung quanh cứ càng lúc càng dày hơn vậy?” Mới ra ngoài không bao lâu thì Tần Hinh nói. Dù đang là ban đêm nhưng có ánh trăng, có thể lờ mờ thấy cảnh vật xung quanh.
“Trước tiên khoan hãy để ý, ra ngoài rồi nói sau. Nếu để bọn họ phát hiện thì chúng ta thật sự sẽ không trốn được.” Irene nói.
Nghĩ cũng phải, Tần Hinh lại bước nhanh hơn.
“Chờ một chút.” Irene bỗng nhiên kêu lên.
Tần Hinh dừng bước: “Sao vậy?”
Irene hít hít mũi: “Tôi ngửi thấy một mùi rất quen, hình như là mùi hoa của loại cây đó.”
Tần Hinh mừng rỡ: “Anh nói thật sao?”
“Chắc không sai đâu.” Irene vừa nói vừa lấy một vật nhỏ trong túi ra: “Mùi hương này ngửi nhiều sẽ làm người ta sinh ảo giác. Trước tiên bởi cái này dưới mũi để giúp tinh thần tỉnh táo đã.”
Tần Hinh nhận lấy, không thèm nhìn mà bôi ngay dưới mũi, sau đó lập tức bị sặc bởi mùi này rồi ho khan: “Đây là thứ gì mà khó ngửi như vậy?”
“Nó dùng để giúp não bộ nâng cao sự tỉnh táo.” Irene nói, rồi chun mũi, xác định phương hướng hương tỏa ra mùi.
“Bên này.”
Tần Hinh thấy anh không bôi loại thuốc này thì hỏi: “Anh không bôi à? Nếu bị ảo giác thì sao?”
“Cơ thể tôi có thể chịu được những mùi này.” Irene thuận miệng đáp. Anh cũng không giải thích kỹ là mùi hương kia rất nhạt, nếu anh không có khứu giác nhạy bén thì có lẽ đã bị bỏ qua rồi. Lần theo mùi hương, hai người họ đi đến bên cạnh một hồ nước nhỏ.
Nói là hồ nước nhỏ, nhưng lại giống một cái ao hơn, ước chừng không tới năm mươi mét vuông. Ánh trăng chiếu lên mặt nước, có thể thấy rõ cây cối rậm rạp xung quanh hồ, Irene chỉ vào một hướng ở xa xa, nói: “Ở đó.”
Tần Hinh nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một gốc cây cao cỡ nửa người, trong không khí ngập tràn hương thơm thoang thoảng, rất dễ chịu. Đi vào thêm một lúc, mượn ánh trăng có thể thấy trên cây đó nở rất nhiều hoa nhỏ, mùi hương chính là từ những hoa này mà ra.
“Nên hái thế nào? Cả gốc cây hay là hoa?”
“Tôi cần cả gốc cây, còn cả rễ, chờ một chút.” Irene nói rồi lấy một cái túi trong ba lô sau lưng ra: “Đào cây rồi cất vào trong đây đi.” Tần Hinh bắt đầu đào. Cô dùng mã tấu vót nhọn khúc cây để dùng làm xẻng. Irene cũng lấy một cái túi khác, bắt đầu hái những nụ hoa này, hái được non nửa túi thì dừng lại, cất rễ cây mà Tần Hinh đào lên cho vào túi, sau đó nhét vào trong ba lô.
“Được rồi, chúng ta đi mau.” Irene nói. Cái hồ nhỏ này rất gần chỗ ở của đám người rừng kia, rất dễ bị bọn họ phát hiện.
Tần Hinh gật đầu. Hai người đang định rời khỏi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa. Hai người nghĩ thầm không xong rồi, chắc hẳn đã bị phát hiện.
Quả nhiên, trong chớp mắt cả thôn trại đã sáng bừng ánh đuốc.
“Đi mau.” Tần Hinh xác định phương hướng rồi kéo Irene chạy.
Tốc độ của cô rất nhanh, như một yêu tinh quen sống trong rừng rậm. Irene phải tăng tốc cực hạn thì mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của cô. Nhưng bọn họ nhanh, đám người rừng sau lưng còn nhanh hơn, thấy khoảng cách ngày càng gần, Tần Hinh liền đẩy Irene đi: “Anh trốn trước đi, tôi dụ bọn họ đi rồi anh tìm cơ hội chạy trốn.”
“Không được, quá nguy hiểm. Nếu bị bọn họ đuổi kịp thì cô nhất định sẽ chết.” Người rừng trong thôn này khác với người rừng mấy năm trước anh gặp, những người này rất có thể sẽ ăn thịt người.
Trong hang núi bọn họ vừa bị giam giữ có một đống xương cốt, trông có vẻ là xương thú, nhưng thật ra là xương người. Irene kiểm tra kỹ và phát hiện dấu vết không giống như chất tự nhiên mà giống bị dã thú gặm còn dư lại hơn.
Những người này là những người vô tình đi lạc vào trong rừng rậm nguyên thủy, cuối cùng bị người rừng phát hiện, chia nhau ăn rồi sau đó ném xương cốt vào sơn động kia. Qua năm này tháng nọ đã tích thành một đống xương ở đó.
Một nhóm người rừng man rợ như vậy, nếu anh và Tần Hinh rơi vào tay họ một lần nữa thì anh dám khẳng định, hai người sẽ lập tức trở thành đồ ăn của bọn họ. Tình huống thế này làm sao anh có thể để cô đi đánh lạc hướng đám người kia.
“Không còn kịp nữa rồi. Những thứ này rất quan trọng với Yến Chi, anh phải an toàn đem chúng về.” Tần Hinh nói rồi xoay người đi về hướng khác nhưng bị Irene kéo lại: “Chờ một chút, tôi đã có cách.”
Irene nhìn phương hướng rồi kéo Tần Hinh chạy sang bên trái, hướng đó sương mù rất dày, có thể giúp bọn họ lẫn trốn rất tốt.
“Cầm lấy, nếu thật sự không xong thì liều mạng với bọn họ.” Tần Hinh đưa cây súng đã lên nòng trong tay cho Irene. Con người ai cũng có tâm lý sợ hãi, dù người rừng cũng không ngoại lệ, nếu thật sự bị bọn họ đuổi kịp, hai người họ sẽ nổ súng. Người rừng không biết súng đạn, nghe thấy tiếng nổ lớn thì nhất định sẽ hoảng sợ.
Irene cầm súng lục, hai người tiếp tục chạy về hướng sương mù, phía sau truyền đến tiếng mũi tên xé gió, Tần Hinh và Irene vung tay, tránh được mũi tên. Cũng không biết bọn họ bôi thứ gì trên mũi tên, nếu bị bắn trúng, không chừng sẽ bỏ mạng ở chỗ này. Tên càng lúc càng nhiều, Irene tránh được một mũi tên nữa, rồi thầm mắng: “Đám người rừng này lấy ở đâu ra mà nhiều tên vậy, bắn mãi không hết sao?”
“Cẩn thận.” Tần Hinh kéo Irene, một mũi tên vượt qua chóp mũi anh. Nếu anh còn đứng ở vị trí vừa rồi thì mũi tên này nhất định đã bắn trúng anh.
Irene nghĩ lại còn rùng mình, thầm cảm ơn Tần Hinh, sau đó lấy súng lục bắn về phía sau. Tiếng súng vang lên giữa rừng rậm làm chim muông bay tán loạn.
Ngay tức khắc không có tên bay đến nữa. Irene và Tần Hinh thấy thế thì lập tức quay đầu bỏ chạy, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Đợi đến lúc đám người rừng bình tĩnh lại thì hai người họ đã chạy thoát.
Irene chống tay lên đầu gối, thở hổn hển. Lần này đúng là mạng lớn mới chạy thoát được, chạy đến nỗi muốn đứt hơi: “Tần Hinh, bây giờ chúng ta đã an toàn phải không?” Phía sau không có động tĩnh thì chắc đã bỏ xa đám người kia rồi, hai người họ cũng không biết mình đã chạy sâu vào rừng hay chạy về phía bìa rừng nữa. Tần Hinh không trả lời anh, Irene thấy hơi lạ, vừa ngẩng đầu lên thì đã phát hiện điều bất thường. Trong đêm đen có những chấm tròn nhỏ xanh biếc phát sáng, Irene và Tần Hinh đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Hai người họ đã gặp sói, những chấm tròn xanh biếc đó đều là mắt sói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.