Chương 390: Ngoại truyện 2
Trinh Tautau
01/07/2022
“Anh Hạo Kiện, anh chờ em với.” Giọng trẻ con non nớt vang lên ở phía sau.
Quân Hạo Kiện lập tức dừng bước, xoay lại thì thấy một cô bé mũm mĩm nhỏ xíu lao về phía mình như một viên đạn.
Anh vô thức ngồi xổm xuống, dang tay ra, cô bé tức khắc xong thẳng vào lòng anh.
Quân Hạo Kiện thuận thể ôm lấy, cười nói: “Sao lại chạy vội vã như thế?”
Cô bé Yến Chi trề môi: “Ai bảo anh đi nhanh như vậy.”
“Anh phải về nhà làm bài tập, em cũng phải về nhà ngủ mà.”
“Vậy em về nhà với anh có được không?” Cô bé Yến Chi năm tuổi chớp mắt, đôi mắt to tròn đen như hai quả nho chín mọng, long lanh mong đợi.
Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ: “Chi Chi ngoan, em về nhà trước đi, ngày mai anh đến tìm em.”
Cô bé Yến Chi ôm cổ Quân Hạo Kiện không chịu buông tay: “Em không chịu, anh sẽ đi mất. Mẹ nói anh phải đến một nơi rất xa, nếu sáng mai em dậy mà không thấy anh thì phải làm sao?”
Năm đó Quân Hạo Kiện mười bốn tuổi đã đi du học, lần này là trở về ăn Tết, mấy ngày nữa cậu lại phải đi.
Nghe thấy bé Yến Chi nói vậy, cậu ôm cô bé thật chặt, an ủi: “Anh không đi. Anh hứa sáng mai thức dậy, em vẫn có thể thấy anh.”
Ánh mắt của cô bé Yến Chi sáng lên: “Thật sao?”
“Thật, anh bảo đảm. Nếu sáng mai em dậy mà không thấy anh, thì anh chính là con heo, có được không?” Quân Hạo Kiện không biết dỗ cô bé thế nào, phải vắt hết óc mới có thể nói câu này.
Hoàng Minh Dạ đuổi theo em gái, lúc này mới đến nơi, vừa vặn nghe thấy em gái nói không nỡ rời xa Quân Hạo Kiện mà không khỏi ganh tỵ: “Chi Chi nghe lời, theo anh về nhà đi. Ngày mai anh Hạo Kiện của em sẽ đến, không thì ngày mai em dậy, anh sẽ dẫn em đi tìm anh Hạo Kiện, có được không?”
Hoàng Minh Dạ nói mà trong lòng vô cùng ấm ức.
Rõ ràng là em gái của mình, nhưng lúc nào cũng nhớ nhung Quân Hạo Kiện, lần nào Quân Hạo Kiện trở về, con bé cũng thân thiết với cậu ta hơn với mình, cái câu con gái là con người ta đúng là chẳng sao chút nào.
Cô bé Yến Chi dụi vào lòng Quân Hạo Kiện, khuôn mặt nhỏ xinh nhăn như bánh bao
Cô bé nhìn Hoàng Minh Dạ rồi lại nhìn Quân Hạo Kiện, lưỡng lự thật lâu mới bất đắc dĩ đáp: “Vậy được rồi, anh, sáng mai anh phải dẫn em đi tìm anh Hạo Kiện đó.”
“Biết rồi, bây giờ có thể cùng anh về nhà chưa?”
Cô bé Yến Chi gật đầu, rời khỏi vòng tay Quân Hạo Kiện, nắm tay Hoàng Minh Dạ, nhưng vẫn không quên nói với Quân Hạo Kiện câu hẹn gặp lại.
Sáng sớm hôm sau, Quân Hạo Kiện vẫn chưa thức dậy thì trên người đã bị đè nặng.
Cậu chàng mở mắt ra thì thấy một cô bé đã leo lên giường mình, cô bé mặc áo lông, còn đeo khăn quàng và đội mũ, đang như một chú gấu con, chân tay vụng về, trông vô cùng đáng yêu ngây ngô.
Quân Hạo Kiện bật cười, kéo cô bé qua, để cô ngồi bên cạnh mình: “Sao lại đến sớm như vậy?”
“Hôm nay em không ngủ nướng.” Giọng nói cô bé mềm mại nhỏ nhẹ, phồng má như con cá nóc.
“Đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, mẹ cho em ăn trứng gà và sữa, em không thích uống sữa.”
Cô bé đưa tay kéo khăn quàng cổ, trong phòng có mở máy sưởi, hơi nóng.
Quân Hạo Kiện kéo tay Hoàng Yến Chi ra, quàng khăn lại cho cô bé: “Không thích uống sữa thì sau này sẽ không cao đâu, còn không xinh đẹp nữa.”
Cô bé cau mày với anh: “Thật sao ạ?”
“Thật.” Người nào đó nói chắc chắn như đinh đóng cột
Ánh mắt cô bé lập tức rủ xuống: “Được rồi, vậy sau này em sẽ uống sữa mỗi ngày.”
Quân Hạo Kiện đưa tay xoa đầu cô bé, sau đó thay quần áo, dắt cô bé xuống tầng dưới.
Lúc Quân Hạo Kiện ăn điểm tâm, cô bé Yến Chi ngồi bên cạnh cậu, trò chuyện với cậu, cái miệng nhỏ xinh liến thoắng, nói mãi không hết chuyện.
Thấy Quân Hạo Kiện ăn bánh bao, cô bé thèm thuồng nhìn: “Anh Hạo Kiện, ngon không?”
Quân Hạo Kiện xé một miếng nhỏ đưa tới bên miệng cô: “Em ăn thử là biết.”
“Vậy em ăn nhé.”
Cô bé nhai hai cái rồi nhíu mày: “Anh Hạo Kiện, không ngọt.”
Quân Hạo Kiện bật cười, cậu ăn bánh mì nhân mặn, đương nhiên không ngọt rồi.
Cậu bưng ly sữa lên, đặt ở trước mặt cô bé: “Vậy uống sữa đi.” Cô bé lắc đầu, không muốn uống.
Quân Hạo Kiện bưng ly sữa lên, dỗ dành: “Ngoan, chỉ uống một ngụm thôi. Em uống xong anh sẽ cho em kẹo sữa.”
Cô bé lập tức nở nụ cười, bưng ly sữa uống ừng ực gần nửa ly: “Anh Hạo Kiện, kẹo sữa của em đâu?”
“Anh ăn xong sẽ dẫn em đi mua.” Cô bé trông mong ngồi yên chờ Quân Hạo Kiện ăn sáng.
Ngày Quân Hạo Kiện đi, cậu không nói cho Hoàng Yến Chi biết, cậu sợ cô bé sẽ khóc, cho nên len lén đi.
Cô bé Yến Chi sau khi thức dậy liền đến nhà họ Quân tìm anh Hạo Kiện của mình, nhưng tìm mãi không thấy, nên mếu máo bật khóc.
Hoàng Minh Dạ đành phải nói cho cô biết rằng anh Hạo Kiện của cô đã đi rồi, ngay sau đó, cô bé lập tức gào khóc, khóc đến không thở nổi, cả nhà dỗ thế nào cũng không nín.
Ngày đó, Hoàng Yến Chi khóc đến khàn cả giọng, đôi mắt đỏ ửng như con thỏ nhỏ, nhưng anh Hạo Kiện của cô vẫn không trở về.
Mà khi đó Quân Hạo Kiện không ngờ rằng, lần chia tay này phải chia xa tận mười mấy năm trời.
Lúc Hoàng Yến Chi mất tích, Quân Hạo Kiện đang ở sân bay, cậu thiếu niên năm nào đã trưởng thành và trở về.
Sắp đến sinh nhật cô bé, anh đã chuẩn bị cho cô một món quà, định đích thân tặng cô, cho cô một niềm vui bất ngờ.
Có điều, vừa xuống sân bay thủ đô, anh lại nghe được tin cô bé của anh mất tích.
Anh điên cuồng tìm khắp nơi, suốt một ngày một đêm, nhưng cô bé vẫn không quay trở về.
Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng..
Quân Hạo Kiện không biết nhà họ Hoàng đã tìm kiếm bao lâu, bản thân anh đã tìm kiếm bao lâu, chỉ biết cô bé luôn tươi cười, thân thiết gọi anh là “anh Hạo Kiện” vẫn không quay lại.
Ngày qua ngày, ngay cả chính anh cũng dần quên mất dáng vẻ của cô bé.
Có điều, thỉnh thoảng khi nhớ về cô, anh sẽ tưởng tượng cô đã trông như thế nào, nếu gặp lại, không biết anh có còn nhận ra cô hay không.
Về sau, Quân Hạo Kiện nhập ngũ, cuộc sống bận rộn ở quân đội khiến anh không có thời gian nhớ về quá khứ, tất nhiên cũng rất ít khi nhớ tới cô em gái nhà bên.
Anh biết cô đã trở về, anh cũng từng tìm cơ hội về để gặp cô, nhưng chưa một lần gặp được.
Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp lại cô trong tình huống như vậy.
“Hạo Kiện, hình như Đường Đường đói bụng kìa, anh đi xem xem.” Trong phòng bếp truyền ra giọng nữ du dương.
Trong phòng khách, dòng hồi tưởng của Quân Hạo Kiện được kéo về, thoáng nhìn về phía phòng bếp.
Cô bé từng chưa cao đến thắt lưng anh đã khôn lớn, trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều, đồng thời còn là vợ anh, mẹ của con anh.
Năm tháng từng chôn vùi tuổi thơ của cô, khiến cô đau khổ, may mà trời cao không quá tàn nhẫn với cô, để họ gặp lại nhau một lần nữa, cũng để cho anh có cơ hội danh chính ngôn thuận đứng bên cô.
Quân Hạo Kiện đứng dậy, đi về phía phòng bếp, ôm lấy eo Hoàng Yến Chi từ phía sau, hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên mặt cô: “Vợ, anh yêu em.”
Cảm ơn trời cao cho anh cơ hội được bầu bạn bên em suốt quãng đời còn lại.
Quân Hạo Kiện lập tức dừng bước, xoay lại thì thấy một cô bé mũm mĩm nhỏ xíu lao về phía mình như một viên đạn.
Anh vô thức ngồi xổm xuống, dang tay ra, cô bé tức khắc xong thẳng vào lòng anh.
Quân Hạo Kiện thuận thể ôm lấy, cười nói: “Sao lại chạy vội vã như thế?”
Cô bé Yến Chi trề môi: “Ai bảo anh đi nhanh như vậy.”
“Anh phải về nhà làm bài tập, em cũng phải về nhà ngủ mà.”
“Vậy em về nhà với anh có được không?” Cô bé Yến Chi năm tuổi chớp mắt, đôi mắt to tròn đen như hai quả nho chín mọng, long lanh mong đợi.
Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ: “Chi Chi ngoan, em về nhà trước đi, ngày mai anh đến tìm em.”
Cô bé Yến Chi ôm cổ Quân Hạo Kiện không chịu buông tay: “Em không chịu, anh sẽ đi mất. Mẹ nói anh phải đến một nơi rất xa, nếu sáng mai em dậy mà không thấy anh thì phải làm sao?”
Năm đó Quân Hạo Kiện mười bốn tuổi đã đi du học, lần này là trở về ăn Tết, mấy ngày nữa cậu lại phải đi.
Nghe thấy bé Yến Chi nói vậy, cậu ôm cô bé thật chặt, an ủi: “Anh không đi. Anh hứa sáng mai thức dậy, em vẫn có thể thấy anh.”
Ánh mắt của cô bé Yến Chi sáng lên: “Thật sao?”
“Thật, anh bảo đảm. Nếu sáng mai em dậy mà không thấy anh, thì anh chính là con heo, có được không?” Quân Hạo Kiện không biết dỗ cô bé thế nào, phải vắt hết óc mới có thể nói câu này.
Hoàng Minh Dạ đuổi theo em gái, lúc này mới đến nơi, vừa vặn nghe thấy em gái nói không nỡ rời xa Quân Hạo Kiện mà không khỏi ganh tỵ: “Chi Chi nghe lời, theo anh về nhà đi. Ngày mai anh Hạo Kiện của em sẽ đến, không thì ngày mai em dậy, anh sẽ dẫn em đi tìm anh Hạo Kiện, có được không?”
Hoàng Minh Dạ nói mà trong lòng vô cùng ấm ức.
Rõ ràng là em gái của mình, nhưng lúc nào cũng nhớ nhung Quân Hạo Kiện, lần nào Quân Hạo Kiện trở về, con bé cũng thân thiết với cậu ta hơn với mình, cái câu con gái là con người ta đúng là chẳng sao chút nào.
Cô bé Yến Chi dụi vào lòng Quân Hạo Kiện, khuôn mặt nhỏ xinh nhăn như bánh bao
Cô bé nhìn Hoàng Minh Dạ rồi lại nhìn Quân Hạo Kiện, lưỡng lự thật lâu mới bất đắc dĩ đáp: “Vậy được rồi, anh, sáng mai anh phải dẫn em đi tìm anh Hạo Kiện đó.”
“Biết rồi, bây giờ có thể cùng anh về nhà chưa?”
Cô bé Yến Chi gật đầu, rời khỏi vòng tay Quân Hạo Kiện, nắm tay Hoàng Minh Dạ, nhưng vẫn không quên nói với Quân Hạo Kiện câu hẹn gặp lại.
Sáng sớm hôm sau, Quân Hạo Kiện vẫn chưa thức dậy thì trên người đã bị đè nặng.
Cậu chàng mở mắt ra thì thấy một cô bé đã leo lên giường mình, cô bé mặc áo lông, còn đeo khăn quàng và đội mũ, đang như một chú gấu con, chân tay vụng về, trông vô cùng đáng yêu ngây ngô.
Quân Hạo Kiện bật cười, kéo cô bé qua, để cô ngồi bên cạnh mình: “Sao lại đến sớm như vậy?”
“Hôm nay em không ngủ nướng.” Giọng nói cô bé mềm mại nhỏ nhẹ, phồng má như con cá nóc.
“Đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, mẹ cho em ăn trứng gà và sữa, em không thích uống sữa.”
Cô bé đưa tay kéo khăn quàng cổ, trong phòng có mở máy sưởi, hơi nóng.
Quân Hạo Kiện kéo tay Hoàng Yến Chi ra, quàng khăn lại cho cô bé: “Không thích uống sữa thì sau này sẽ không cao đâu, còn không xinh đẹp nữa.”
Cô bé cau mày với anh: “Thật sao ạ?”
“Thật.” Người nào đó nói chắc chắn như đinh đóng cột
Ánh mắt cô bé lập tức rủ xuống: “Được rồi, vậy sau này em sẽ uống sữa mỗi ngày.”
Quân Hạo Kiện đưa tay xoa đầu cô bé, sau đó thay quần áo, dắt cô bé xuống tầng dưới.
Lúc Quân Hạo Kiện ăn điểm tâm, cô bé Yến Chi ngồi bên cạnh cậu, trò chuyện với cậu, cái miệng nhỏ xinh liến thoắng, nói mãi không hết chuyện.
Thấy Quân Hạo Kiện ăn bánh bao, cô bé thèm thuồng nhìn: “Anh Hạo Kiện, ngon không?”
Quân Hạo Kiện xé một miếng nhỏ đưa tới bên miệng cô: “Em ăn thử là biết.”
“Vậy em ăn nhé.”
Cô bé nhai hai cái rồi nhíu mày: “Anh Hạo Kiện, không ngọt.”
Quân Hạo Kiện bật cười, cậu ăn bánh mì nhân mặn, đương nhiên không ngọt rồi.
Cậu bưng ly sữa lên, đặt ở trước mặt cô bé: “Vậy uống sữa đi.” Cô bé lắc đầu, không muốn uống.
Quân Hạo Kiện bưng ly sữa lên, dỗ dành: “Ngoan, chỉ uống một ngụm thôi. Em uống xong anh sẽ cho em kẹo sữa.”
Cô bé lập tức nở nụ cười, bưng ly sữa uống ừng ực gần nửa ly: “Anh Hạo Kiện, kẹo sữa của em đâu?”
“Anh ăn xong sẽ dẫn em đi mua.” Cô bé trông mong ngồi yên chờ Quân Hạo Kiện ăn sáng.
Ngày Quân Hạo Kiện đi, cậu không nói cho Hoàng Yến Chi biết, cậu sợ cô bé sẽ khóc, cho nên len lén đi.
Cô bé Yến Chi sau khi thức dậy liền đến nhà họ Quân tìm anh Hạo Kiện của mình, nhưng tìm mãi không thấy, nên mếu máo bật khóc.
Hoàng Minh Dạ đành phải nói cho cô biết rằng anh Hạo Kiện của cô đã đi rồi, ngay sau đó, cô bé lập tức gào khóc, khóc đến không thở nổi, cả nhà dỗ thế nào cũng không nín.
Ngày đó, Hoàng Yến Chi khóc đến khàn cả giọng, đôi mắt đỏ ửng như con thỏ nhỏ, nhưng anh Hạo Kiện của cô vẫn không trở về.
Mà khi đó Quân Hạo Kiện không ngờ rằng, lần chia tay này phải chia xa tận mười mấy năm trời.
Lúc Hoàng Yến Chi mất tích, Quân Hạo Kiện đang ở sân bay, cậu thiếu niên năm nào đã trưởng thành và trở về.
Sắp đến sinh nhật cô bé, anh đã chuẩn bị cho cô một món quà, định đích thân tặng cô, cho cô một niềm vui bất ngờ.
Có điều, vừa xuống sân bay thủ đô, anh lại nghe được tin cô bé của anh mất tích.
Anh điên cuồng tìm khắp nơi, suốt một ngày một đêm, nhưng cô bé vẫn không quay trở về.
Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng..
Quân Hạo Kiện không biết nhà họ Hoàng đã tìm kiếm bao lâu, bản thân anh đã tìm kiếm bao lâu, chỉ biết cô bé luôn tươi cười, thân thiết gọi anh là “anh Hạo Kiện” vẫn không quay lại.
Ngày qua ngày, ngay cả chính anh cũng dần quên mất dáng vẻ của cô bé.
Có điều, thỉnh thoảng khi nhớ về cô, anh sẽ tưởng tượng cô đã trông như thế nào, nếu gặp lại, không biết anh có còn nhận ra cô hay không.
Về sau, Quân Hạo Kiện nhập ngũ, cuộc sống bận rộn ở quân đội khiến anh không có thời gian nhớ về quá khứ, tất nhiên cũng rất ít khi nhớ tới cô em gái nhà bên.
Anh biết cô đã trở về, anh cũng từng tìm cơ hội về để gặp cô, nhưng chưa một lần gặp được.
Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp lại cô trong tình huống như vậy.
“Hạo Kiện, hình như Đường Đường đói bụng kìa, anh đi xem xem.” Trong phòng bếp truyền ra giọng nữ du dương.
Trong phòng khách, dòng hồi tưởng của Quân Hạo Kiện được kéo về, thoáng nhìn về phía phòng bếp.
Cô bé từng chưa cao đến thắt lưng anh đã khôn lớn, trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều, đồng thời còn là vợ anh, mẹ của con anh.
Năm tháng từng chôn vùi tuổi thơ của cô, khiến cô đau khổ, may mà trời cao không quá tàn nhẫn với cô, để họ gặp lại nhau một lần nữa, cũng để cho anh có cơ hội danh chính ngôn thuận đứng bên cô.
Quân Hạo Kiện đứng dậy, đi về phía phòng bếp, ôm lấy eo Hoàng Yến Chi từ phía sau, hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên mặt cô: “Vợ, anh yêu em.”
Cảm ơn trời cao cho anh cơ hội được bầu bạn bên em suốt quãng đời còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.