Chương 241: Nhiệm vụ treo thưởng
Trinh Tautau
01/07/2022
Chiều nay Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đi dạo phố nhưng cô cảm giác được có người theo dõi mình, nhưng lại không nhìn thấy ai.
“Em luôn cảm thấy có ai đó theo dõi mình, em cảm thấy rất bất an.” Giọng điệu của Hoàng Yến Chi mang theo sự lo lắng.
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Đừng quá lo lắng, cái gì tới sẽ tới. Dù trời có sập thì vẫn còn có anh chống đỡ cho em.”
Hoàng Yến Chi vẫn không hề yên tâm: “Khi quay về quân đội, anh phải làm việc cẩn thận. Nếu có nhiệm vụ, thì càng phải cẩn thận hơn nữa. Anh hãy nghĩ đến em và bảo bối của chúng ta.”
Quân Hạo Kiện ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng Yến Chi, nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Vì hai mẹ con em, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân. Anh biết em lo KING sẽ gây ra chuyện gì, em hãy yên tâm, bàn về đấu tay đôi, KING không phải là đối thủ của anh.”
Tất nhiên Hoàng Yến Chi biết chuyện này. Có điều, đã lâu lắm rồi KING không có bất kỳ hành động gì, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trực giác của Hoàng Yến Chi quả thực không sai. Chỉ là, người xảy ra chuyện không phải là Quân Hạo Kiện, mà là Irene.
Vào chiều hôm Quân Hạo Kiện quay về quân đội, Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại của Wenny, nói là Irene bị thương.
Khuya ngày hôm trước, trên đường về nhà, Irene bị một đám người vây đánh. Bọn họ không nói lời nào liền nhào vào đánh, ai cũng có thân thủ rất tốt, không giống bọn lưu manh đường phố, mà giống bọn người được huấn luyện bài bản.
Irene là người có thân thủ kém nhất trong đám bọn họ, mà đối phương lại có nhiều người, nếu không phải Helen chạy tới kịp thì sợ rằng Irene không chỉ đơn giản là bị thương ở cánh tay.
“Biết ai làm không?” Hoàng Yến Chi trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt Wenny trầm xuống: “Là người của BK, có một người có hình xăm của bọn BK. Chị đoán là KING đã biết chuyện ở MD có sự tham gia của Irene, nên mới ra tay với Irene.”
Lần trước đến MD, ngoại trừ Irene, thì Wenny và Helen đều hóa trang, bởi vì hai người là nhân vật của công chúng. Kể cả bọn Quân Hạo Kiện cũng hóa trang theo đề nghị của Wenny. Với bộ dạng đó, dù hiện tại Ryan có thấy bọn họ, cũng chưa chắc đã nhận ra được.
Vì vậy, Irene trở thành mục tiêu số một.
“Chẳng lẽ nội bộ KA có kẻ phản bội?” Hoàng Yến Chi suy đoán. Sau khi bọn họ đã phá hủy hang ổ tạm thời của KING, còn có thêm một nhóm người tới sau đã cho nổ tung nơi đó, giết hết người của KING. Nói cách khác, ngoại trừ Hoàng Yến Chi, thì bọn KA cũng biết chuyện này.
“Tris, em nghi ngờ Ryan sao?” Wenny do dự nói. Nếu như là Ryan, vậy thì tất cả đã trở nên dễ hiểu, dù sao thì Ryan chính là người hiểu rõ tình hình lúc đó nhất.
“Không, Irene và Ryan có giao tình, nếu Ryan muốn làm như vậy thì trước đây anh ta sẽ không giúp chúng ta. Hơn nữa, dù sao thì Ryan cũng tham gia vào chuyện này. Theo tính tình có thù tất báo của KING, chắc chắn hắn sẽ không tha cho Ryan. Nếu em đoán không sai, có tám chín phần là nội bộ KA có kẻ phản bội, tiết lộ chuyện cho KING, gây phiền phức cho Ryan.”
Hoàng Yến Chi đoán không sai, bây giờ Ryan đang gặp phải phiền phức rất lớn. Trong ba ngày ngắn ngủi, anh ta đã bị ám sát đến ba lần. Nếu không phải anh ta may mắn thì đã đi gặp thượng đế từ lâu rồi.
Tại trụ sở KA.
Ryan ngồi ở chủ vị, lạnh lùng nhìn người đang quỳ trên mặt đất: “Eugene, anh dám phản bội tôi?”
Eugene không nói lời nào. Lúc bắt đầu làm chuyện này, hắn đã biết trước hậu quả, nhưng hắn không còn cách nào khác nữa. KING nghi ngờ Ryan, nhưng không tìm được chứng cứ. Cho nên, KING bắt vợ con hắn uy hiếp hắn tìm chứng cứ.
KING cũng khá là may mắn, bắt đúng Eugene – người cũng biết chân tướng của vụ đó. Hắn là phụ tá đắc lực của Ryan, nên có rất nhiều chuyện Ryan sẽ không giấu hắn. Tất nhiên là ngoại trừ thân phận của bọn Quân Hạo Kiện, bởi ngay chính bản thân Ryan cũng không rõ lắm.
Vợ con mình bị bắt, Eugene đành phải khai hết mọi chuyện cho KING biết. Có điều, dù hắn có khai rồi, thì cũng không đổi được tính mạng của vợ con, bọn họ đều chết trước mặt hắn.
“Eugene, tôi tự nhận mình đối với anh không tệ, chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử biết bao nhiêu năm, vậy mà anh lại phản bội tôi. Nguyên nhân là gì?”
Eugene đang cúi đầu, mất đi vợ con, phản bội anh em, đáng ra hắn phải chết từ sớm, nhưng KING lại không giết hắn.
Họng súng đen ngóm chĩa vào đầu Eugene, Ryan nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Eugene, nếu anh không nói, tôi sẽ bóp cò.”
“Nổ súng đi.” Cuối cùng Eugene cũng chịu mở miệng nói câu đầu tiên.
Ánh mắt của Ryan càng thêm lạnh lẽo: “Anh nghĩ tôi không dám sao?”
“Anh dám. Tôi phản bội anh, bị trừng phạt là cái giá tôi nên trả. Dù anh giết tôi, tôi cũng sẽ không oán thán gì.”
Ryan đặt ngón tay lên cò súng, chỉ cần ấn nhẹ một cái, thì sinh mạng của Eugene sẽ lập tức chấm hết. Anh ta híp mắt lại, nhìn vết thương trên vai Eugene. Hôm qua, Eugene đã thay anh ta cản một viên đạn trí mạng. Nếu không phải vì vậy, thì e rằng bây giờ anh ta đã không thể đứng ở chỗ này.
Vẻ mặt Eugene đờ đẫn, dường như đã không còn để tâm đến sống chết. Ryan buông súng xuống, trầm giọng nói: “Anh đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu còn để tôi thấy anh, thì tôi sẽ tiễn anh đến chỗ của thượng đế chơi.”
Eugene ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Ryan, nói một tiếng xin lỗi, rồi xoay người rời đi.
Ryan ôm đầu ngồi trên ghế, trong phút chốc bỗng không biết nên làm gì tiếp theo. KING là một thằng điên, đã thế còn là một thằng điên biết cắn người. Bây giờ KING đã biết anh ta nhúng tay trong vụ hủy căn cứ của hắn, e rằng sau này sẽ khó sống. May là từ sau chuyện năm xưa, anh ta đã đưa con đến một nơi an toàn, ngoại trừ anh ta thì không một ai biết.
Ryan gõ ngón tay lên bàn, trầm tư, qua một lúc lâu mới nói: “Liên hệ với KING, nói tôi có một cuộc làm ăn muốn bàn với hắn.”
Đàn em nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
Ryan gọi điện thoại cho Irene, biết Irene cũng bị ám sát, thì càng thêm khẳng định tất cả là do KING đang trả thù.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Sau khi rõ mọi chuyện, Hoàng Yến Chi nói: “Tạm thời chuyển Irene đến một nơi an toàn để dưỡng thương. Giao lại KING cho em.”
Sắc mặt Wenny lập tức thay đổi: “Tris, em muốn làm gì?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo: “Em sẽ không đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, chị yên tâm đi.” Dứt lời, Hoàng Yến Chi liền cúp điện thoại.
Nếu KING biết chuyện này có liên quan đến Irene, thì sẽ không dễ dàng buông tha Irene, cách tốt nhất là giải quyết KING. Nhưng mà, KING là ông trùm của BK, rất khó giải quyết. Cũng chỉ có thể tìm một ít chuyện để hắn làm, cho hắn bớt nghĩ đến chuyện báo thù thôi.
Hoàng Yến Chi đi vào thư phòng, mở máy vi tính lên, bấm vào một trang web. Nếu Hely ở đây, thì sẽ nhận ra trang web đó chuyên đăng tải nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ.
Hoàng Yến Chi đăng nhiệm vụ lên, rồi đóng trang web.
Sáng sớm hôm sau, Hely gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi.
“A lô, Hely.” Giọng của Hoàng Yến Chi vẫn còn ngái ngủ.
“Tris, cậu đoán xem sáng nay tớ thấy gì?”
“Thấy gì?”
“Có người đăng nhiệm vụ, ai giết được KING sẽ nhận được một trăm triệu tiền thưởng, làm hắn bị thương nặng sẽ nhận được năm mươi triệu tiền thưởng, ngay cả thành viên của BK cũng bị treo thưởng với những mức giá khác nhau. Cậu nói xem, rốt cuộc là ai có hận thù sâu sắc với KING mà chơi ác như thế: Nếu để tớ biết là ai ra nhiệm vụ thì tớ nhất định sẽ đi cảm ơn người đó, đúng là vì dân trừ hại mà. Tớ vừa thấy có năm người nhận nhiệm vụ rồi.” Giọng Hely đầy hả hê.
Hoàng Yến Chi thản nhiên nói: “Là tớ làm.”
“Hả? Là cậu... Cái gì? Tris, cậu là người cậu treo nhiệm vụ?” Hely kinh ngạc kêu lên, suýt thì ngã khỏi số pha.
“Ừ, là tớ.” Hoàng Yến Chi khẳng định lại, chứng minh Hely không nghe lầm.
“Tris, cậu vì Irene?” Hely suy nghĩ một chút liền hiểu.
“Không hẳn vậy.” Những món nợ cũ vẫn chưa tính với KING, lại thêm lần này chuyện của Irene, nợ mới nợ cũ cộng lại, chỉ bao nhiêu đây vẫn còn nhẹ chán. Nếu không phải vì bản thân đang mang thai thì cô đã tự tay giết chết KING rồi.
“Nhưng mà Tris à, dù làm vậy cũng chắc gì đã giải quyết được KING chứ? Người bình thường chẳng ai dám chọc vào KING, mà người đồng ý vì tiền đi giết KING, e là cũng chẳng có bản lĩnh đó. Cậu làm vậy không phải là lãng phí tiền của sao?”
“Tớ chỉ cần bọn họ gây phiền phức cho KING, để hắn không rảnh lo những chuyện khác là được rồi. KING khó đối phó, nhưng đàn em của hắn thì chưa chắc.”
Hely vỗ đầu một cái: “Tris, cậu thật thông minh, sao lúc đầu tớ không nghĩ tới điều này chứ.”
“Nếu đã biết rồi thì cậu giúp tớ theo dõi bọn họ. Bao giờ có tin tức, nhớ báo cho tớ một tiếng.” Từ hôm nay, cô bắt đầu dọn về Đại Viện ở. Dù là ở nhà họ Hoàng, hay là ở nhà họ Quân thì cũng đều không tiện làm việc, nên phải giao cho Hely chú ý tin tức.
“Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ đi. Lần này nếu còn không lột được một lớp da của KING thì tớ sẽ theo họ hắn luôn.” Hely nghiến răng nghiến lợi nói, trước đây cô cũng từng thua trên tay KING.
Nói chuyện điện thoại với Hely xong, Hoàng Yến Chi không còn buồn ngủ nữa. Cô dứt khoát dậy nấu một tô mì ăn, rồi quay về nhà họ Quân. Vì cô đã ở nhà họ Hoàng chơi mấy ngày rồi.
Hoàng Minh Dạ đưa cô về, để đồ vào cốp sau rồi trêu ghẹo: “Người ta về nhà sẽ mang quần áo, còn em thì mang dụng cụ vẽ tranh.”
Hoàng Yến Chi ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mặc kệ anh trai trêu chọc.
Hoàng Minh Dạ hỏi cô: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, không quen lắm.”
Hoàng Minh Dạ cười nhạo em gái: “Hạo Kiện vừa mới đi, em liền ngủ không quen. Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.”
“Có câu cưới vợ quên mẹ. Đợi chị Yên Nhi về nhà mình, để em xem anh còn giống như bây giờ không.”
Hoàng Minh Dạ liền im bặt. Từ sáng sớm, Quân lão gia đã bắt đầu ngóng chờ Hoàng Yến Chi. Thấy cô về, ông liền cho người cách hành lý của cố lên lầu.
Hoàng Yến Chi không mang theo nhiều quần áo, mà mang nhiều dụng cụ vẽ tranh về. Từ khi thân phận Y Trân Hoàng Yến của cô lộ ra, Quân lão gia đã chuẩn bị cho cô một phòng vẽ, nhưng cô chưa từng vẽ ở nhà họ Quân nên căn phòng đó luôn bỏ trống, lần này mới có dịp dùng đến.
Hoàng Minh Dạ bày dụng cụ vẽ ra hết, rồi từ chối lời mời ở lại chơi của Quân lão gia. Hôm nay anh có hẹn đi ăn với Hạ Yên Nhi nên nhất định phải trở về.
Ăn trưa xong, Hoàng Yến Chi đang định đi lên lầu nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Trương Linh hẹn cô ra ngoài uống trà.
Hoàng Yến Chi hỏi địa chỉ, thấy không xa Đại Viện nên đồng ý.
Lúc cô đến chỗ hẹn, Trương Linh vẫn còn chưa đến. Cô bèn ngồi trong góc vắng đợi cô ấy, trước mặt đặt một ly nước lọc.
Trương Linh vừa bước vào cửa, Hoàng Yến Chi liền nhận ra sắc mặt cô nàng rất khó coi. Đến khi Trương Linh ngồi xuống, cô mới thấy rõ sắc mặt cô ấy trắng bệch.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Trương Linh không nói gì, chỉ cầm ly nước trước mặt cô uống cạn, sau đó mới vỗ ngực một cái, nói: “Yến Chi, vừa nãy tớ sợ muốn chết.”
Trương Linh kể lại một màn kinh hồn mình vừa trải qua cho Hoàng Yến Chi nghe.
Thì ra, Trương Linh lái xe đến đây mới phát hiện không có chỗ đỗ xe. Vì vậy, cô đỗ xe ở hầm để xe của một tòa nhà gần đây, rồi đi bộ đến đây.
Có điều, cô vừa đi lên lề đường thì có một chậu hoa từ trên cao rơi xuống vỡ tan tành ngay trước mặt cô. Chỉ cần cô đi nhanh thêm một giây thôi, chậu hoa đó sẽ rơi trúng đầu cố. Dù cô không chết thì cũng sẽ biến thành một kẻ đần rồi.
“Không biết ai lại đặt chậu hoa sát mép ban công như vậy, không biết nhà mình ở gần đường đi sao, chẳng may rớt trúng người ta thì làm thế nào. Hôm nay là do tớ may mắn, lúc đó có điện thoại nên tớ dừng lại nghe. Nếu không có cuộc gọi đó thì chắc bây giờ tớ đang ở trong bệnh viện rồi.” Trương Linh nói, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Cậu nói cậu vừa lên lề đường, thì chậu hoa từ trên cao rơi xuống?”
“Ừ, gần đây có một tòa nhà, lầu một cho thuê để buôn bán. Lúc tớ đi tới tòa nhà, thì có một chậu hoa rơi xuống. Tớ thật sự sợ chết đi được, còn ngẩng đầu lên nhìn xem có phải ai đó vô ý đụng phải chậu hoa không, nhưng không thấy ai trên ban công cả, có lẽ là do gió thổi mạnh khiến chậu hoa rơi xuống.
Trương Linh gọi phục vụ lấy thêm một ly nước, uống hơn phân nửa mới nói tiếp: “Cũng do tớ may mắn, không đến mức mất mạng. Lát nữa tớ sẽ đi mua vé số, ha ha.”
Nói hết nỗi sợ ra rồi, Trương Linh lại ung dung trở lại, không bị ảnh hưởng vì chuyện vừa rồi. Nhưng Hoàng Yến Chi thì lại nhớ kỹ chuyện này.
“Yến Chi, cậu có biết Ninh Hân và Lý Tu Kiệt đang bên nhau không?” Trương Linh vừa ăn bánh ngọt, vừa nói.
“Từ bao giờ vậy?”
“Hình như mới có mấy ngày thôi, tối qua tớ gọi điện thoại cho cậu ấy mới biết. Hai người đó tiến triển nhanh thật đấy, lúc cậu kết hôn còn chưa quen nhau đâu.”
Hoàng Yến Chi không hề ngạc nhiên. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tu Kiệt, cô đã đoán được kết quả sẽ như thế. Lý Tu Kiệt thích Bùi Ninh Hân, tình nguyện chờ cô ấy. Theo tính cách của Bùi Ninh Hân thì cảm động rồi động lòng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thổi.
“Tớ thấy Lý Tu Kiệt tốt hơn Lâm Trọng Mặc nhiều. Cặn bã như Lâm Trọng Mặc chỉ xứng với bà già kia mà thôi. Yến Chi, chắc cậu không biết, gần đây Lâm Trọng Mặc đang ầm ĩ đòi ly hôn đấy.”
Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Chuyện này là sao?”
“Tớ nghe nói là bởi vì vợ của Lâm Trọng Mặc tên Lưu gì gì đấy, trước kia mua một căn nhà trong thành phố, đón ba mẹ và em gái Lâm Trọng Mặc lên ở. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng ba mẹ anh ta lại muốn ở chung với con trai. Hai người họ không ưa con dâu lớn tuổi hơn con trai mình, nên luôn tìm cách soi mói.”
“Tớ đoán là Lâm Trọng Mặc muốn làm gì đó cho ba mẹ mình, nhưng vợ anh ta không đồng ý, muốn đuổi hai ông bà về quê. Chắc chắn là anh ta không đồng ý, nên hai người ầm ĩ rồi đòi ly hôn.”
“Trước đó nữa, chẳng biết ai nói chuyện Ninh Hân là con gái của Bùi Vĩ Sơn cho Lâm Trọng Mặc nghe, lúc đó anh ta đã đòi ly hôn một lần rồi.”
“Sao cậu biết mấy chuyện này?” Hoàng Yến Chi hỏi. Gần đây Trương Linh đang quay một bộ phim mới, theo lời Vệ Huy nói thì cô nàng bận rộn tới mức không có thời gian ngủ nghỉ, thì lấy đâu ra thời gian quan tâm chuyện của Lâm Trọng Mặc.
“Em luôn cảm thấy có ai đó theo dõi mình, em cảm thấy rất bất an.” Giọng điệu của Hoàng Yến Chi mang theo sự lo lắng.
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Đừng quá lo lắng, cái gì tới sẽ tới. Dù trời có sập thì vẫn còn có anh chống đỡ cho em.”
Hoàng Yến Chi vẫn không hề yên tâm: “Khi quay về quân đội, anh phải làm việc cẩn thận. Nếu có nhiệm vụ, thì càng phải cẩn thận hơn nữa. Anh hãy nghĩ đến em và bảo bối của chúng ta.”
Quân Hạo Kiện ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng Yến Chi, nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Vì hai mẹ con em, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân. Anh biết em lo KING sẽ gây ra chuyện gì, em hãy yên tâm, bàn về đấu tay đôi, KING không phải là đối thủ của anh.”
Tất nhiên Hoàng Yến Chi biết chuyện này. Có điều, đã lâu lắm rồi KING không có bất kỳ hành động gì, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trực giác của Hoàng Yến Chi quả thực không sai. Chỉ là, người xảy ra chuyện không phải là Quân Hạo Kiện, mà là Irene.
Vào chiều hôm Quân Hạo Kiện quay về quân đội, Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại của Wenny, nói là Irene bị thương.
Khuya ngày hôm trước, trên đường về nhà, Irene bị một đám người vây đánh. Bọn họ không nói lời nào liền nhào vào đánh, ai cũng có thân thủ rất tốt, không giống bọn lưu manh đường phố, mà giống bọn người được huấn luyện bài bản.
Irene là người có thân thủ kém nhất trong đám bọn họ, mà đối phương lại có nhiều người, nếu không phải Helen chạy tới kịp thì sợ rằng Irene không chỉ đơn giản là bị thương ở cánh tay.
“Biết ai làm không?” Hoàng Yến Chi trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt Wenny trầm xuống: “Là người của BK, có một người có hình xăm của bọn BK. Chị đoán là KING đã biết chuyện ở MD có sự tham gia của Irene, nên mới ra tay với Irene.”
Lần trước đến MD, ngoại trừ Irene, thì Wenny và Helen đều hóa trang, bởi vì hai người là nhân vật của công chúng. Kể cả bọn Quân Hạo Kiện cũng hóa trang theo đề nghị của Wenny. Với bộ dạng đó, dù hiện tại Ryan có thấy bọn họ, cũng chưa chắc đã nhận ra được.
Vì vậy, Irene trở thành mục tiêu số một.
“Chẳng lẽ nội bộ KA có kẻ phản bội?” Hoàng Yến Chi suy đoán. Sau khi bọn họ đã phá hủy hang ổ tạm thời của KING, còn có thêm một nhóm người tới sau đã cho nổ tung nơi đó, giết hết người của KING. Nói cách khác, ngoại trừ Hoàng Yến Chi, thì bọn KA cũng biết chuyện này.
“Tris, em nghi ngờ Ryan sao?” Wenny do dự nói. Nếu như là Ryan, vậy thì tất cả đã trở nên dễ hiểu, dù sao thì Ryan chính là người hiểu rõ tình hình lúc đó nhất.
“Không, Irene và Ryan có giao tình, nếu Ryan muốn làm như vậy thì trước đây anh ta sẽ không giúp chúng ta. Hơn nữa, dù sao thì Ryan cũng tham gia vào chuyện này. Theo tính tình có thù tất báo của KING, chắc chắn hắn sẽ không tha cho Ryan. Nếu em đoán không sai, có tám chín phần là nội bộ KA có kẻ phản bội, tiết lộ chuyện cho KING, gây phiền phức cho Ryan.”
Hoàng Yến Chi đoán không sai, bây giờ Ryan đang gặp phải phiền phức rất lớn. Trong ba ngày ngắn ngủi, anh ta đã bị ám sát đến ba lần. Nếu không phải anh ta may mắn thì đã đi gặp thượng đế từ lâu rồi.
Tại trụ sở KA.
Ryan ngồi ở chủ vị, lạnh lùng nhìn người đang quỳ trên mặt đất: “Eugene, anh dám phản bội tôi?”
Eugene không nói lời nào. Lúc bắt đầu làm chuyện này, hắn đã biết trước hậu quả, nhưng hắn không còn cách nào khác nữa. KING nghi ngờ Ryan, nhưng không tìm được chứng cứ. Cho nên, KING bắt vợ con hắn uy hiếp hắn tìm chứng cứ.
KING cũng khá là may mắn, bắt đúng Eugene – người cũng biết chân tướng của vụ đó. Hắn là phụ tá đắc lực của Ryan, nên có rất nhiều chuyện Ryan sẽ không giấu hắn. Tất nhiên là ngoại trừ thân phận của bọn Quân Hạo Kiện, bởi ngay chính bản thân Ryan cũng không rõ lắm.
Vợ con mình bị bắt, Eugene đành phải khai hết mọi chuyện cho KING biết. Có điều, dù hắn có khai rồi, thì cũng không đổi được tính mạng của vợ con, bọn họ đều chết trước mặt hắn.
“Eugene, tôi tự nhận mình đối với anh không tệ, chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử biết bao nhiêu năm, vậy mà anh lại phản bội tôi. Nguyên nhân là gì?”
Eugene đang cúi đầu, mất đi vợ con, phản bội anh em, đáng ra hắn phải chết từ sớm, nhưng KING lại không giết hắn.
Họng súng đen ngóm chĩa vào đầu Eugene, Ryan nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Eugene, nếu anh không nói, tôi sẽ bóp cò.”
“Nổ súng đi.” Cuối cùng Eugene cũng chịu mở miệng nói câu đầu tiên.
Ánh mắt của Ryan càng thêm lạnh lẽo: “Anh nghĩ tôi không dám sao?”
“Anh dám. Tôi phản bội anh, bị trừng phạt là cái giá tôi nên trả. Dù anh giết tôi, tôi cũng sẽ không oán thán gì.”
Ryan đặt ngón tay lên cò súng, chỉ cần ấn nhẹ một cái, thì sinh mạng của Eugene sẽ lập tức chấm hết. Anh ta híp mắt lại, nhìn vết thương trên vai Eugene. Hôm qua, Eugene đã thay anh ta cản một viên đạn trí mạng. Nếu không phải vì vậy, thì e rằng bây giờ anh ta đã không thể đứng ở chỗ này.
Vẻ mặt Eugene đờ đẫn, dường như đã không còn để tâm đến sống chết. Ryan buông súng xuống, trầm giọng nói: “Anh đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu còn để tôi thấy anh, thì tôi sẽ tiễn anh đến chỗ của thượng đế chơi.”
Eugene ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Ryan, nói một tiếng xin lỗi, rồi xoay người rời đi.
Ryan ôm đầu ngồi trên ghế, trong phút chốc bỗng không biết nên làm gì tiếp theo. KING là một thằng điên, đã thế còn là một thằng điên biết cắn người. Bây giờ KING đã biết anh ta nhúng tay trong vụ hủy căn cứ của hắn, e rằng sau này sẽ khó sống. May là từ sau chuyện năm xưa, anh ta đã đưa con đến một nơi an toàn, ngoại trừ anh ta thì không một ai biết.
Ryan gõ ngón tay lên bàn, trầm tư, qua một lúc lâu mới nói: “Liên hệ với KING, nói tôi có một cuộc làm ăn muốn bàn với hắn.”
Đàn em nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
Ryan gọi điện thoại cho Irene, biết Irene cũng bị ám sát, thì càng thêm khẳng định tất cả là do KING đang trả thù.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Sau khi rõ mọi chuyện, Hoàng Yến Chi nói: “Tạm thời chuyển Irene đến một nơi an toàn để dưỡng thương. Giao lại KING cho em.”
Sắc mặt Wenny lập tức thay đổi: “Tris, em muốn làm gì?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo: “Em sẽ không đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, chị yên tâm đi.” Dứt lời, Hoàng Yến Chi liền cúp điện thoại.
Nếu KING biết chuyện này có liên quan đến Irene, thì sẽ không dễ dàng buông tha Irene, cách tốt nhất là giải quyết KING. Nhưng mà, KING là ông trùm của BK, rất khó giải quyết. Cũng chỉ có thể tìm một ít chuyện để hắn làm, cho hắn bớt nghĩ đến chuyện báo thù thôi.
Hoàng Yến Chi đi vào thư phòng, mở máy vi tính lên, bấm vào một trang web. Nếu Hely ở đây, thì sẽ nhận ra trang web đó chuyên đăng tải nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ.
Hoàng Yến Chi đăng nhiệm vụ lên, rồi đóng trang web.
Sáng sớm hôm sau, Hely gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi.
“A lô, Hely.” Giọng của Hoàng Yến Chi vẫn còn ngái ngủ.
“Tris, cậu đoán xem sáng nay tớ thấy gì?”
“Thấy gì?”
“Có người đăng nhiệm vụ, ai giết được KING sẽ nhận được một trăm triệu tiền thưởng, làm hắn bị thương nặng sẽ nhận được năm mươi triệu tiền thưởng, ngay cả thành viên của BK cũng bị treo thưởng với những mức giá khác nhau. Cậu nói xem, rốt cuộc là ai có hận thù sâu sắc với KING mà chơi ác như thế: Nếu để tớ biết là ai ra nhiệm vụ thì tớ nhất định sẽ đi cảm ơn người đó, đúng là vì dân trừ hại mà. Tớ vừa thấy có năm người nhận nhiệm vụ rồi.” Giọng Hely đầy hả hê.
Hoàng Yến Chi thản nhiên nói: “Là tớ làm.”
“Hả? Là cậu... Cái gì? Tris, cậu là người cậu treo nhiệm vụ?” Hely kinh ngạc kêu lên, suýt thì ngã khỏi số pha.
“Ừ, là tớ.” Hoàng Yến Chi khẳng định lại, chứng minh Hely không nghe lầm.
“Tris, cậu vì Irene?” Hely suy nghĩ một chút liền hiểu.
“Không hẳn vậy.” Những món nợ cũ vẫn chưa tính với KING, lại thêm lần này chuyện của Irene, nợ mới nợ cũ cộng lại, chỉ bao nhiêu đây vẫn còn nhẹ chán. Nếu không phải vì bản thân đang mang thai thì cô đã tự tay giết chết KING rồi.
“Nhưng mà Tris à, dù làm vậy cũng chắc gì đã giải quyết được KING chứ? Người bình thường chẳng ai dám chọc vào KING, mà người đồng ý vì tiền đi giết KING, e là cũng chẳng có bản lĩnh đó. Cậu làm vậy không phải là lãng phí tiền của sao?”
“Tớ chỉ cần bọn họ gây phiền phức cho KING, để hắn không rảnh lo những chuyện khác là được rồi. KING khó đối phó, nhưng đàn em của hắn thì chưa chắc.”
Hely vỗ đầu một cái: “Tris, cậu thật thông minh, sao lúc đầu tớ không nghĩ tới điều này chứ.”
“Nếu đã biết rồi thì cậu giúp tớ theo dõi bọn họ. Bao giờ có tin tức, nhớ báo cho tớ một tiếng.” Từ hôm nay, cô bắt đầu dọn về Đại Viện ở. Dù là ở nhà họ Hoàng, hay là ở nhà họ Quân thì cũng đều không tiện làm việc, nên phải giao cho Hely chú ý tin tức.
“Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ đi. Lần này nếu còn không lột được một lớp da của KING thì tớ sẽ theo họ hắn luôn.” Hely nghiến răng nghiến lợi nói, trước đây cô cũng từng thua trên tay KING.
Nói chuyện điện thoại với Hely xong, Hoàng Yến Chi không còn buồn ngủ nữa. Cô dứt khoát dậy nấu một tô mì ăn, rồi quay về nhà họ Quân. Vì cô đã ở nhà họ Hoàng chơi mấy ngày rồi.
Hoàng Minh Dạ đưa cô về, để đồ vào cốp sau rồi trêu ghẹo: “Người ta về nhà sẽ mang quần áo, còn em thì mang dụng cụ vẽ tranh.”
Hoàng Yến Chi ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mặc kệ anh trai trêu chọc.
Hoàng Minh Dạ hỏi cô: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, không quen lắm.”
Hoàng Minh Dạ cười nhạo em gái: “Hạo Kiện vừa mới đi, em liền ngủ không quen. Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.”
“Có câu cưới vợ quên mẹ. Đợi chị Yên Nhi về nhà mình, để em xem anh còn giống như bây giờ không.”
Hoàng Minh Dạ liền im bặt. Từ sáng sớm, Quân lão gia đã bắt đầu ngóng chờ Hoàng Yến Chi. Thấy cô về, ông liền cho người cách hành lý của cố lên lầu.
Hoàng Yến Chi không mang theo nhiều quần áo, mà mang nhiều dụng cụ vẽ tranh về. Từ khi thân phận Y Trân Hoàng Yến của cô lộ ra, Quân lão gia đã chuẩn bị cho cô một phòng vẽ, nhưng cô chưa từng vẽ ở nhà họ Quân nên căn phòng đó luôn bỏ trống, lần này mới có dịp dùng đến.
Hoàng Minh Dạ bày dụng cụ vẽ ra hết, rồi từ chối lời mời ở lại chơi của Quân lão gia. Hôm nay anh có hẹn đi ăn với Hạ Yên Nhi nên nhất định phải trở về.
Ăn trưa xong, Hoàng Yến Chi đang định đi lên lầu nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Trương Linh hẹn cô ra ngoài uống trà.
Hoàng Yến Chi hỏi địa chỉ, thấy không xa Đại Viện nên đồng ý.
Lúc cô đến chỗ hẹn, Trương Linh vẫn còn chưa đến. Cô bèn ngồi trong góc vắng đợi cô ấy, trước mặt đặt một ly nước lọc.
Trương Linh vừa bước vào cửa, Hoàng Yến Chi liền nhận ra sắc mặt cô nàng rất khó coi. Đến khi Trương Linh ngồi xuống, cô mới thấy rõ sắc mặt cô ấy trắng bệch.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Trương Linh không nói gì, chỉ cầm ly nước trước mặt cô uống cạn, sau đó mới vỗ ngực một cái, nói: “Yến Chi, vừa nãy tớ sợ muốn chết.”
Trương Linh kể lại một màn kinh hồn mình vừa trải qua cho Hoàng Yến Chi nghe.
Thì ra, Trương Linh lái xe đến đây mới phát hiện không có chỗ đỗ xe. Vì vậy, cô đỗ xe ở hầm để xe của một tòa nhà gần đây, rồi đi bộ đến đây.
Có điều, cô vừa đi lên lề đường thì có một chậu hoa từ trên cao rơi xuống vỡ tan tành ngay trước mặt cô. Chỉ cần cô đi nhanh thêm một giây thôi, chậu hoa đó sẽ rơi trúng đầu cố. Dù cô không chết thì cũng sẽ biến thành một kẻ đần rồi.
“Không biết ai lại đặt chậu hoa sát mép ban công như vậy, không biết nhà mình ở gần đường đi sao, chẳng may rớt trúng người ta thì làm thế nào. Hôm nay là do tớ may mắn, lúc đó có điện thoại nên tớ dừng lại nghe. Nếu không có cuộc gọi đó thì chắc bây giờ tớ đang ở trong bệnh viện rồi.” Trương Linh nói, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Cậu nói cậu vừa lên lề đường, thì chậu hoa từ trên cao rơi xuống?”
“Ừ, gần đây có một tòa nhà, lầu một cho thuê để buôn bán. Lúc tớ đi tới tòa nhà, thì có một chậu hoa rơi xuống. Tớ thật sự sợ chết đi được, còn ngẩng đầu lên nhìn xem có phải ai đó vô ý đụng phải chậu hoa không, nhưng không thấy ai trên ban công cả, có lẽ là do gió thổi mạnh khiến chậu hoa rơi xuống.
Trương Linh gọi phục vụ lấy thêm một ly nước, uống hơn phân nửa mới nói tiếp: “Cũng do tớ may mắn, không đến mức mất mạng. Lát nữa tớ sẽ đi mua vé số, ha ha.”
Nói hết nỗi sợ ra rồi, Trương Linh lại ung dung trở lại, không bị ảnh hưởng vì chuyện vừa rồi. Nhưng Hoàng Yến Chi thì lại nhớ kỹ chuyện này.
“Yến Chi, cậu có biết Ninh Hân và Lý Tu Kiệt đang bên nhau không?” Trương Linh vừa ăn bánh ngọt, vừa nói.
“Từ bao giờ vậy?”
“Hình như mới có mấy ngày thôi, tối qua tớ gọi điện thoại cho cậu ấy mới biết. Hai người đó tiến triển nhanh thật đấy, lúc cậu kết hôn còn chưa quen nhau đâu.”
Hoàng Yến Chi không hề ngạc nhiên. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tu Kiệt, cô đã đoán được kết quả sẽ như thế. Lý Tu Kiệt thích Bùi Ninh Hân, tình nguyện chờ cô ấy. Theo tính cách của Bùi Ninh Hân thì cảm động rồi động lòng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thổi.
“Tớ thấy Lý Tu Kiệt tốt hơn Lâm Trọng Mặc nhiều. Cặn bã như Lâm Trọng Mặc chỉ xứng với bà già kia mà thôi. Yến Chi, chắc cậu không biết, gần đây Lâm Trọng Mặc đang ầm ĩ đòi ly hôn đấy.”
Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Chuyện này là sao?”
“Tớ nghe nói là bởi vì vợ của Lâm Trọng Mặc tên Lưu gì gì đấy, trước kia mua một căn nhà trong thành phố, đón ba mẹ và em gái Lâm Trọng Mặc lên ở. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng ba mẹ anh ta lại muốn ở chung với con trai. Hai người họ không ưa con dâu lớn tuổi hơn con trai mình, nên luôn tìm cách soi mói.”
“Tớ đoán là Lâm Trọng Mặc muốn làm gì đó cho ba mẹ mình, nhưng vợ anh ta không đồng ý, muốn đuổi hai ông bà về quê. Chắc chắn là anh ta không đồng ý, nên hai người ầm ĩ rồi đòi ly hôn.”
“Trước đó nữa, chẳng biết ai nói chuyện Ninh Hân là con gái của Bùi Vĩ Sơn cho Lâm Trọng Mặc nghe, lúc đó anh ta đã đòi ly hôn một lần rồi.”
“Sao cậu biết mấy chuyện này?” Hoàng Yến Chi hỏi. Gần đây Trương Linh đang quay một bộ phim mới, theo lời Vệ Huy nói thì cô nàng bận rộn tới mức không có thời gian ngủ nghỉ, thì lấy đâu ra thời gian quan tâm chuyện của Lâm Trọng Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.