Chương 256: Quân Hạo Kiện mất tích
Trinh Tautau
01/07/2022
Thủ đô, nhà họ Quân.
Buổi sáng, Hoàng Yến Chi cảm thấy cả người uể oải, chẳng muốn làm gì, sau khi thức dậy vẫn lười biếng ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một quyển sách, hồi lâu cũng chẳng lật sang trang nào.
Dì Triệu đang dọn dẹp nhà cửa thấy vậy thì không khỏi cười nói: “Có phải đang nhớ Hạo Kiện không?”
Hoàng Yến Chi hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của dì Triệu thì ngượng ngùng cười, đúng là cô vừa nhớ tới Quân Hạo Kiện.
Tối qua cô gặp một cơn ác mộng, mơ thấy anh bị sa vào một đầm lầy, anh gọi tên cô, xung quanh trắng xóa, cô chẳng nhìn thấy gì cả. Cô gọi tên anh nhưng chỉ nghe được giọng của anh mà không trông thấy anh, thậm chí cô cũng không thể phán đoán được vị trí mà âm thanh phát ra.
Sau đó cô trông thấy Quân Hạo Kiện càng lúc càng lún sâu vào đầm lầy, liên tục gọi tên cô, nhưng trong mơ cô không tìm thấy anh. Khi trông thấy cả người anh bị đầm lầy nuốt chửng thì cô liền khóc, đạp vào khoảng không rồi tỉnh lại.
Trong đầu Hoàng Yến Chi đều là cảnh trong giấc mơ tối qua, cô gọi điện cho Quân Hạo Kiện nhưng không gọi được, lúc này mới nhớ anh còn đang diễn tập quân sự. Có điều, nhẩm tính thời gian thì phải kết thúc đợt diễn tập quân sự rồi mới đúng chứ.
“Dì Triệu, có phải dì muốn nấu cơm không, cháu nhặt rau giúp dì nhé.” Ngồi một chỗ cứ luôn suy nghĩ lung tung, Hoàng Yến Chi quyết định tìm chút việc cho mình làm để phân tâm.
Dì Triệu gật đầu cười: “Được, vừa khéo buổi chiều định làm sủi cảo gói cần tây, cháu nhặt rau cần giúp dì nhé.”
Hoàng Yến Chi nhặt xong rau định đến nhà bếp lấy đồ ăn, ngay sau đó dì Triệu chợt nghe thấy tiếng đồ vật bị vỡ vang lên trong nhà bếp.
Dì Triệu vội vàng chạy vào, vừa vào đã thấy bên chân Hoàng Yến Chi đầy những mảnh vỡ thủy tinh và sảnh sứ, cô thì ôm ngực cau mày.
Dì Triệu mặc kệ mảnh vỡ dưới đất, đi đến bên Hoàng Yến Chi, thấy cô ôm ngực liền hỏi: “Yến Chi, cháu có sao không? Khó chịu ở đâu?”
Hoàng Yến Chi kinh ngạc, nghe thấy tiếng dì Triệu hỏi mới định thần, bỏ tay xuống: “Di Triệu, cháu không sao, vừa nãy không cẩn thận nên làm rơi cái bát.”
“Đừng quan tâm cái bát nữa, chỉ là một cái bát thôi mà, vỡ thì vỡ, cháu không sao chứ?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Cháu không sao?”
Dì Triệu thấy sắc mặt cô hình như không ổn thì nói: “Yến Chi, cháu lên lầu nghỉ ngơi chút đi?”
“Vâng, dì Triệu, chỗ này phiền dì.”
“Được rồi, đi đi, để dì dọn dẹp cho.”
Hoàng Yến Chi về phòng, nằm trên giường thế nào cũng không sao ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng mới ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách dưới lầu, Quân lão gia trở về từ nhà họ Hoàng, sắc mặt hơi kém, không nhìn thấy Hoàng Yến Chi liền hỏi: “Yến Chi đâu?”
Di Triệu chỉ lên lầu: “Tôi thấy hôm nay tinh thần con bé hoảng loạn, ngủ không được ngon giấc nên bảo con bé lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
Quân lão gia gật đầu: “Tôi thấy hai ngày nay con bé ăn cũng ít, Tiểu Triệu à, buổi chiều chị làm cho nó chút bánh trôi hấp rượu đi. Mà thôi, hay để tôi bảo Tiểu Tống làm. Yến Chi thích ăn bánh trôi hấp rượu do Tiểu Tống làm.” Nghĩ vậy, Quân lão gia lập tức gọi điện qua nhà họ Hoàng.
Chị Tống nghe nói muốn ăn bánh trôi hấp rượu thì nào không đồng ý, luôn miệng trả lời rằng buổi chiều sẽ sang làm.
“Hạo Kiện.” Hoàng Yến Chi kêu to một tiếng rồi hoảng sợ bật dậy, lồng ngực cô phập phồng, sắc mặt tái nhợt, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
“Con yêu à, mẹ lại mơ thấy ba con gặp nguy hiểm, người lớn nói nằm mơ thì sẽ ngược lại, ba con sẽ không có chuyện gì, đúng không?” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng nỉ non, nói xong bèn tự cười, Quân Hạo Kiện chỉ tham gia diễn tập quân sự thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Ngồi trong chốc lát, cô xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.
Trong phòng khách dưới lầu, Quân lão gia và Hoàng lão gia đang chơi cờ, dì Triệu và chị Tống đang làm bánh trôi hấp rượu trong nhà bếp.
Hoàng lão gia cầm một quân cờ nhíu mày trầm tư: “Ông Quân à, ông nhanh chút đi, suy nghĩ nửa ngày rồi, nhận thua luôn đi.”
Quân lão gia xua tay: “Đừng quấy rầy đừng quấy rầy, cũng tại ông nên tôi mới không nghĩ ra được”
“Tài đánh cờ của ông kém thì nói là kém đi, còn nói tại tôi, bây giờ da mặt ông càng ngày càng dày rồi đấy.”
H xeai người đang cãi nhau thì điện thoại reo lên, Quân lão gia tiện tay nhấc máy: “A lô.”
Không biết người bên kia điện thoại nói gì mà Quân lão gia lập tức đứng lên, quân cờ trong tay rơi xuống đất, mặt biến sắc.
“Cái gì, Quân Hạo Kiện mất tích?!” Quân lão gia trầm giọng nói.
Hoàng lão gia nghe vậy thì sắc mặt nghiêm trọng, không lo chơi cờ nữa mà sốt ruột nhìn Quân lão gia.
“Tôi biết rồi, nhất định phải tìm cho bằng được Quân Hạo Kiện.” Quân lão gia trầm giọng nói, dừng một chút lại nói thêm một câu: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Cúp máy, vẻ mặt Quân lão gia nghiêm trọng nhìn Hoàng lão gia, giọng lo âu: “Lúc diễn tập quân sự có lính đánh thuê nước ngoài đột nhập vào khu vực diễn tập, sát hại lính nước ta, Hạo Kiện vì đi bắt bọn chúng nên mất tích.”
Sắc mặt Hoàng lão gia lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Sao lại xảy ra chuyện như thế, không có ai phát hiện lính đánh thuê nước ngoài đột nhập vào biên giới nước ta sao? Đám Quang Nghị làm việc thế nào mà để một mình Hạo Kiện đuổi theo đám liều mạng này!”
“Ông nội, hai người vừa nói ai mất tích?” Giọng Hoàng Yến Chi bỗng từ trên cầu thang vọng xuống, hai ông cụ khẽ giật mình, sao lại quên mất trong nhà còn có Hoàng Yến Chi chứ.
“Yến Chi dậy rồi hả, không có ai mất tích hết, vừa nãy cháu nghe lầm đó.” Quân lão gia cố gắng bình tĩnh nói, bây giờ Quân Hạo Kiện đang mất tích, chưa biết sống chết, ông không thể lại để cho Hoàng Yến Chi xảy ra chuyện.
Hoàng Yến Chi nhìn Quân lão gia chằm chằm: “Ông nội, vừa rồi cháu đã nghe thấy Hạo Kiện... mất tích, đúng không?”
Quân lão gia thở dài thật sâu: “Yến Chi à,cháu đừng vội, bọn họ vẫn đang đi tìm, Hạo Kiện nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”
Hoàng Yến Chi hơi loạng choạng, cô phải nắm tay vịn cầu thang mới đứng vững được: “Hạo Kiện mất tích ở đâu, ông nói cho cháu biết đi ông nội.”
“Ở sát bìa rừng, đã mất tích hai ngày rồi.” Hoàng Yến Chi biến sắc, chợt nhớ lại giấc mơ tối qua.
Trong mơ, Quân Hạo Kiện bị lún sâu vào đầm lầy, cô muốn cứu anh nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đầm lầy nuốt chửng.
Nhìn sắc mặt còn trắng hơn giấy của Hoàng Yến Chi, Hoàng lão gia bèn đi lên cầu thang đỡ cô xuống, an ủi cô: “Chi Chi à, bây giờ cháu đừng gấp, Hạo Kiện sẽ không sao đâu, cháu phải tin tưởng vào năng lực của nó.”
Hoàng Yến Chi vẫn không vì sự an ủi của Hoàng lão gia mà dễ chịu hơn, cô đã đoán được những tên lính đánh thuê nước ngoài đó là những kẻ nào, ánh mắt cô run rẩy dữ dội, sâu trong đáy mắt là nỗi sợ hãi tột độ.
“Ông nội, cháu không sao, cháu tin anh ấy sẽ không có chuyện gì. Vì cháu và đứa bé, anh ấy sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.” Hoàng Yến Chi ôm mặt, nhẹ giọng nói.
Quân Hạo Kiện đã hứa với cô rằng bất kể thế nào cũng sẽ không để mình xảy ra chuyện, anh sẽ ở bên cô đến cuối đời.
Hoàng Yến Chi đứng dậy: “Ông nội, cháu nhớ vẫn chưa cất quần áo trên lầu, cháu đi lên trước.”
Hoàng lão gia muốn giữ cô lại, nhưng bị Quân lão gia ngăn lại: “Để con bé yên tĩnh một mình đi”
Hoàng Yến Chi lên đến lầu bèn lập tức gọi điện cho Hely, trong khoảng thời gian này Hely đang điều tra chuyện của Kim phu nhân nhưng chưa có bất kỳ tiến triển nào, cộng thêm đã lâu không thấy tung tích của KING nên cũng không để ý tới hắn, hiện tại nghe được tin từ Hoàng Yến Chi, nhất thời cũng hoảng: “Tris, bây giờ cậu đừng nóng vội, trước tiên để tớ nghĩ cách điều tra tung tích KING thêm đã.”
Nhưng Hoàng Yến Chi gọi cú điện thoại này không phải vì chuyện đó: “Hely, tớ cần sự giúp đỡ của các cậu, tớ muốn đến biên giới.”
“Không được” Hely lập tức từ chối đề nghị của cô: “Tris, bây giờ cậu đang có thai, nơi đó quá nguy hiểm, cậu không thể đi được. Chúng tớ có thể giúp cậu tìm Quân Hạo Kiện, nếu Quân Hạo Kiện thật sự bị người của KING bắt đi thì tớ chắc chắn sẽ liều mạng đem anh ấy về cho cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không thể đi.”
“Hely, tớ phải đi, tớ có linh cảm rằng chắc chắn Quân Hạo Kiện bị KING bắt đi. Bây giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm, nếu tớ không đi cứu anh ấy thì anh ấy rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Hely, nếu như anh ấy có mệnh hệ gì, tới cũng sống không nổi.” Hoàng Yến Chi nghẹn ngào, nếu Hely ở đây thì sẽ nhìn thấy trên mặt Hoàng Yến Chi toàn là nước mắt.
“Tris, tớ không thể đồng ý với cậu, tớ có thể đi tìm Quân Hạo Kiện giúp cậu nhưng cậu nhất định phải ở nhà, đây là điều kiện duy nhất của tớ, tớ nhất định sẽ đưa Quân Hạo Kiện lành lặn trở về cho cậu.”
“Nếu như cậu không đi với tớ thì tớ sẽ đi một mình”
“Tris, cậu nhất định phải ép buộc tớ như thế sao? Rốt cuộc cậu có biết tình trạng bây giờ của cậu không, trong bụng cậu đang có em bé, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cậu phải làm sao đây?”
Hely biết Hoàng Yến Chi yêu Quân Hạo Kiện nhường nào, cũng biết cô quan tâm đứa bé này nhường nào, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời này Hoàng Yến Chi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, vẻ mặt dịu dàng: “Tớ tin con tớ là đứa bé kiên cường, nhất định nó cũng mong tớ có thể tìm được ba nó, đưa anh ấy bình an trở về, nếu như...Nếu quả thật đứa bé này vì chuyện này mà xa tớ, vậy chỉ có thể nói duyên phận của tớ và nó chưa tới. Hely, cậu xem như tớ tùy hứng cũng được, nói tớ tự đâm đầu vào nguy hiểm cũng được, nhưng lần này, cho dù thế nào tớ cũng phải đi tìm Hạo Kiện. Tớ... Sống phải thấy người, chết...phải thấy xác.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Hely trầm giọng lên tiếng: “Tris, cậu cho tớ một ngày để chuẩn bị, sáng sớm ngày mai tớ tới đón cậu.”
“Cảm ơn cậu, Hely.”
Cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi ngồi bất động trên giường nhìn ảnh cưới của cô và Quân Hạo Kiện thật lâu. Hạo Kiện, anh hãy chờ em, em sẽ lập tức tới tìm anh.
Đến trưa, hai vị lão gia đều đang ở trong phòng sách, Hoàng lão gia đã liên lạc với Hoàng Quang Nghị và đã biết đầu đuôi mọi chuyện.
Sắc mặt hai người rất ảm đạm, ngay cả lính tiên phong cũng hy sinh, lần này e rằng Quân Hạo Kiện lành ít dữ nhiều.
Quân lão gia ngồi trên ghế không nói lời nào, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Từ khi Hạo Kiện bắt đầu vào quân đội, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày hôm nay rồi. Tôi vẫn cho rằng mình có thể bình thản mà đối mặt, nhưng năm ngoái khi Hạo Kiện bị thương, cửu tử nhất sinh thì tôi biết thật ra tôi luôn không cách nào đối mặt được. Ông Hoàng à, tôi đã mất đi một đứa con trai rồi, tôi không muốn lại mất thêm một đứa cháu trai nữa! Ông nói nếu lúc trước tôi cứng rắn hơn, buộc nó rời khỏi quân đội, có phải sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay không?”
Hoàng lão gia không biết phải an ủi ông bạn già của mình như thế nào, đó không chỉ là cháu trai duy nhất của bạn ông, mà còn là cháu rể duy nhất của ông.
Nếu Quân Hạo Kiện có mệnh hệ gì, không ai biết được Hoàng Yến Chi sẽ làm ra chuyện gì.
Hoàng Yến Chi nhốt mình trong phòng mãi cho đến giờ cơm tối vẫn không xuống.
Cuối cùng, hai vị lão gia không yên lòng, bèn đến phòng Hoàng Yến Chi, gõ cửa: “Chi Chi à, là ông đây, cháu mở cửa chút đi”
Hoàng Yến Chi không trả lời, Quân lão gia lại gõ gõ: “Yến Chi à, ông biết bây giờ cháu cũng lo lắng cho Hạo Kiện, lo lắng cho nó như ông, nhưng cháu cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình để ông và ông nội cháu yên tâm, được chứ?”
Một lát sau, bên trong cánh cửa vọng ra tiếng bước chân.
Cửa mở, Hoàng Yến Chi xuất hiện trước mặt hai vị lão gia, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng vẻ lo lắng đượm trong ánh mắt cô đã nói rõ trong lòng cô không thật sự bình tĩnh như biểu hiện.
“Hai ông, cháu đói rồi.”
Hai vị lão gia nghe xong liền nói: “Vậy mau xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì ngủ một giấc thật ngon, đến khi cháu thức dậy thì Hạo Kiện đã về.” Quân lão gia nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu rồi đi xuống lầu ăn cơm, cô không đói bụng, nhai cơm trong miệng mà cứ như nhai sáp nến, nhưng cô cũng ăn hết một bát, suốt bữa ăn chẳng nói câu nào.
Đặt đũa xuống, Hoàng Yến Chi đứng dậy, mặt không đổi nói: “Hai ông, cháu ăn no rồi, cháu lên lầu trước ạ”
Hai vị lão gia nhìn nhau rồi rối rít bỏ đũa xuống, trong nhà xảy ra chuyện như thế, bọn họ nào còn tâm trạng ăn cơm.
“Việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi. Ông Quân à, ngày mai tôi sẽ bảo Ân Nguyệt tới ở cùng Chi Chi.” Hoàng lão gia nói.
Hoàng Yến Chi quá bình tĩnh, bình tĩnh thế này là chính là khác thường, ông lo Hoàng Yến Chi sẽ làm ra chuyện gì đó, Quân lão gia gật đầu, trong lòng ông bây giờ cũng tràn đầy lo lắng, đứa nào cũng là cháu ông cả, quả thật không thể không chú ý chăm sóc Hoàng Yến Chi.
Có điều, sáng ngày hôm sau, khi Vũ Ân Nguyệt biết chuyện và tới để dỗ dành con gái thì đã phát hiện Hoàng Yến Chi không hề có trong phòng.
“Yến Chi đi ra ngoài rồi sao chú Quân?” Vũ Ân Nguyệt hỏi Quân lão gia.
Quân lão gia ngỡ ngàng: “Đâu có, hôm nay Yến Chi không hề đi ra khỏi phòng.”
“Trong phòng không có ai cả.” Vũ Ân Nguyệt hơi hốt hoảng nói.
Ánh mắt của Quân lão gia chợt biến, gọi dì Triệu tới, hỏi một lúc cũng bảo không trông thấy Hoàng Yến Chi, lập tức hiểu ra Hoàng Sa và đã biến mất.
Nhà họ Hoàng và nhà họ Quân bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Mà giờ khắc này, Hoàng Yến Chi đang ngồi trên xe cùng Hely để chạy tới sân bay, hai người muốn bay chuyến sớm nhất để đến biên giới thành phố, sau đó chạy tới khu rừng nhiệt đới kia.
Buổi sáng, Hoàng Yến Chi cảm thấy cả người uể oải, chẳng muốn làm gì, sau khi thức dậy vẫn lười biếng ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một quyển sách, hồi lâu cũng chẳng lật sang trang nào.
Dì Triệu đang dọn dẹp nhà cửa thấy vậy thì không khỏi cười nói: “Có phải đang nhớ Hạo Kiện không?”
Hoàng Yến Chi hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của dì Triệu thì ngượng ngùng cười, đúng là cô vừa nhớ tới Quân Hạo Kiện.
Tối qua cô gặp một cơn ác mộng, mơ thấy anh bị sa vào một đầm lầy, anh gọi tên cô, xung quanh trắng xóa, cô chẳng nhìn thấy gì cả. Cô gọi tên anh nhưng chỉ nghe được giọng của anh mà không trông thấy anh, thậm chí cô cũng không thể phán đoán được vị trí mà âm thanh phát ra.
Sau đó cô trông thấy Quân Hạo Kiện càng lúc càng lún sâu vào đầm lầy, liên tục gọi tên cô, nhưng trong mơ cô không tìm thấy anh. Khi trông thấy cả người anh bị đầm lầy nuốt chửng thì cô liền khóc, đạp vào khoảng không rồi tỉnh lại.
Trong đầu Hoàng Yến Chi đều là cảnh trong giấc mơ tối qua, cô gọi điện cho Quân Hạo Kiện nhưng không gọi được, lúc này mới nhớ anh còn đang diễn tập quân sự. Có điều, nhẩm tính thời gian thì phải kết thúc đợt diễn tập quân sự rồi mới đúng chứ.
“Dì Triệu, có phải dì muốn nấu cơm không, cháu nhặt rau giúp dì nhé.” Ngồi một chỗ cứ luôn suy nghĩ lung tung, Hoàng Yến Chi quyết định tìm chút việc cho mình làm để phân tâm.
Dì Triệu gật đầu cười: “Được, vừa khéo buổi chiều định làm sủi cảo gói cần tây, cháu nhặt rau cần giúp dì nhé.”
Hoàng Yến Chi nhặt xong rau định đến nhà bếp lấy đồ ăn, ngay sau đó dì Triệu chợt nghe thấy tiếng đồ vật bị vỡ vang lên trong nhà bếp.
Dì Triệu vội vàng chạy vào, vừa vào đã thấy bên chân Hoàng Yến Chi đầy những mảnh vỡ thủy tinh và sảnh sứ, cô thì ôm ngực cau mày.
Dì Triệu mặc kệ mảnh vỡ dưới đất, đi đến bên Hoàng Yến Chi, thấy cô ôm ngực liền hỏi: “Yến Chi, cháu có sao không? Khó chịu ở đâu?”
Hoàng Yến Chi kinh ngạc, nghe thấy tiếng dì Triệu hỏi mới định thần, bỏ tay xuống: “Di Triệu, cháu không sao, vừa nãy không cẩn thận nên làm rơi cái bát.”
“Đừng quan tâm cái bát nữa, chỉ là một cái bát thôi mà, vỡ thì vỡ, cháu không sao chứ?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Cháu không sao?”
Dì Triệu thấy sắc mặt cô hình như không ổn thì nói: “Yến Chi, cháu lên lầu nghỉ ngơi chút đi?”
“Vâng, dì Triệu, chỗ này phiền dì.”
“Được rồi, đi đi, để dì dọn dẹp cho.”
Hoàng Yến Chi về phòng, nằm trên giường thế nào cũng không sao ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng mới ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách dưới lầu, Quân lão gia trở về từ nhà họ Hoàng, sắc mặt hơi kém, không nhìn thấy Hoàng Yến Chi liền hỏi: “Yến Chi đâu?”
Di Triệu chỉ lên lầu: “Tôi thấy hôm nay tinh thần con bé hoảng loạn, ngủ không được ngon giấc nên bảo con bé lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
Quân lão gia gật đầu: “Tôi thấy hai ngày nay con bé ăn cũng ít, Tiểu Triệu à, buổi chiều chị làm cho nó chút bánh trôi hấp rượu đi. Mà thôi, hay để tôi bảo Tiểu Tống làm. Yến Chi thích ăn bánh trôi hấp rượu do Tiểu Tống làm.” Nghĩ vậy, Quân lão gia lập tức gọi điện qua nhà họ Hoàng.
Chị Tống nghe nói muốn ăn bánh trôi hấp rượu thì nào không đồng ý, luôn miệng trả lời rằng buổi chiều sẽ sang làm.
“Hạo Kiện.” Hoàng Yến Chi kêu to một tiếng rồi hoảng sợ bật dậy, lồng ngực cô phập phồng, sắc mặt tái nhợt, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
“Con yêu à, mẹ lại mơ thấy ba con gặp nguy hiểm, người lớn nói nằm mơ thì sẽ ngược lại, ba con sẽ không có chuyện gì, đúng không?” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng nỉ non, nói xong bèn tự cười, Quân Hạo Kiện chỉ tham gia diễn tập quân sự thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Ngồi trong chốc lát, cô xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.
Trong phòng khách dưới lầu, Quân lão gia và Hoàng lão gia đang chơi cờ, dì Triệu và chị Tống đang làm bánh trôi hấp rượu trong nhà bếp.
Hoàng lão gia cầm một quân cờ nhíu mày trầm tư: “Ông Quân à, ông nhanh chút đi, suy nghĩ nửa ngày rồi, nhận thua luôn đi.”
Quân lão gia xua tay: “Đừng quấy rầy đừng quấy rầy, cũng tại ông nên tôi mới không nghĩ ra được”
“Tài đánh cờ của ông kém thì nói là kém đi, còn nói tại tôi, bây giờ da mặt ông càng ngày càng dày rồi đấy.”
H xeai người đang cãi nhau thì điện thoại reo lên, Quân lão gia tiện tay nhấc máy: “A lô.”
Không biết người bên kia điện thoại nói gì mà Quân lão gia lập tức đứng lên, quân cờ trong tay rơi xuống đất, mặt biến sắc.
“Cái gì, Quân Hạo Kiện mất tích?!” Quân lão gia trầm giọng nói.
Hoàng lão gia nghe vậy thì sắc mặt nghiêm trọng, không lo chơi cờ nữa mà sốt ruột nhìn Quân lão gia.
“Tôi biết rồi, nhất định phải tìm cho bằng được Quân Hạo Kiện.” Quân lão gia trầm giọng nói, dừng một chút lại nói thêm một câu: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Cúp máy, vẻ mặt Quân lão gia nghiêm trọng nhìn Hoàng lão gia, giọng lo âu: “Lúc diễn tập quân sự có lính đánh thuê nước ngoài đột nhập vào khu vực diễn tập, sát hại lính nước ta, Hạo Kiện vì đi bắt bọn chúng nên mất tích.”
Sắc mặt Hoàng lão gia lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Sao lại xảy ra chuyện như thế, không có ai phát hiện lính đánh thuê nước ngoài đột nhập vào biên giới nước ta sao? Đám Quang Nghị làm việc thế nào mà để một mình Hạo Kiện đuổi theo đám liều mạng này!”
“Ông nội, hai người vừa nói ai mất tích?” Giọng Hoàng Yến Chi bỗng từ trên cầu thang vọng xuống, hai ông cụ khẽ giật mình, sao lại quên mất trong nhà còn có Hoàng Yến Chi chứ.
“Yến Chi dậy rồi hả, không có ai mất tích hết, vừa nãy cháu nghe lầm đó.” Quân lão gia cố gắng bình tĩnh nói, bây giờ Quân Hạo Kiện đang mất tích, chưa biết sống chết, ông không thể lại để cho Hoàng Yến Chi xảy ra chuyện.
Hoàng Yến Chi nhìn Quân lão gia chằm chằm: “Ông nội, vừa rồi cháu đã nghe thấy Hạo Kiện... mất tích, đúng không?”
Quân lão gia thở dài thật sâu: “Yến Chi à,cháu đừng vội, bọn họ vẫn đang đi tìm, Hạo Kiện nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”
Hoàng Yến Chi hơi loạng choạng, cô phải nắm tay vịn cầu thang mới đứng vững được: “Hạo Kiện mất tích ở đâu, ông nói cho cháu biết đi ông nội.”
“Ở sát bìa rừng, đã mất tích hai ngày rồi.” Hoàng Yến Chi biến sắc, chợt nhớ lại giấc mơ tối qua.
Trong mơ, Quân Hạo Kiện bị lún sâu vào đầm lầy, cô muốn cứu anh nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đầm lầy nuốt chửng.
Nhìn sắc mặt còn trắng hơn giấy của Hoàng Yến Chi, Hoàng lão gia bèn đi lên cầu thang đỡ cô xuống, an ủi cô: “Chi Chi à, bây giờ cháu đừng gấp, Hạo Kiện sẽ không sao đâu, cháu phải tin tưởng vào năng lực của nó.”
Hoàng Yến Chi vẫn không vì sự an ủi của Hoàng lão gia mà dễ chịu hơn, cô đã đoán được những tên lính đánh thuê nước ngoài đó là những kẻ nào, ánh mắt cô run rẩy dữ dội, sâu trong đáy mắt là nỗi sợ hãi tột độ.
“Ông nội, cháu không sao, cháu tin anh ấy sẽ không có chuyện gì. Vì cháu và đứa bé, anh ấy sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.” Hoàng Yến Chi ôm mặt, nhẹ giọng nói.
Quân Hạo Kiện đã hứa với cô rằng bất kể thế nào cũng sẽ không để mình xảy ra chuyện, anh sẽ ở bên cô đến cuối đời.
Hoàng Yến Chi đứng dậy: “Ông nội, cháu nhớ vẫn chưa cất quần áo trên lầu, cháu đi lên trước.”
Hoàng lão gia muốn giữ cô lại, nhưng bị Quân lão gia ngăn lại: “Để con bé yên tĩnh một mình đi”
Hoàng Yến Chi lên đến lầu bèn lập tức gọi điện cho Hely, trong khoảng thời gian này Hely đang điều tra chuyện của Kim phu nhân nhưng chưa có bất kỳ tiến triển nào, cộng thêm đã lâu không thấy tung tích của KING nên cũng không để ý tới hắn, hiện tại nghe được tin từ Hoàng Yến Chi, nhất thời cũng hoảng: “Tris, bây giờ cậu đừng nóng vội, trước tiên để tớ nghĩ cách điều tra tung tích KING thêm đã.”
Nhưng Hoàng Yến Chi gọi cú điện thoại này không phải vì chuyện đó: “Hely, tớ cần sự giúp đỡ của các cậu, tớ muốn đến biên giới.”
“Không được” Hely lập tức từ chối đề nghị của cô: “Tris, bây giờ cậu đang có thai, nơi đó quá nguy hiểm, cậu không thể đi được. Chúng tớ có thể giúp cậu tìm Quân Hạo Kiện, nếu Quân Hạo Kiện thật sự bị người của KING bắt đi thì tớ chắc chắn sẽ liều mạng đem anh ấy về cho cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không thể đi.”
“Hely, tớ phải đi, tớ có linh cảm rằng chắc chắn Quân Hạo Kiện bị KING bắt đi. Bây giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm, nếu tớ không đi cứu anh ấy thì anh ấy rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Hely, nếu như anh ấy có mệnh hệ gì, tới cũng sống không nổi.” Hoàng Yến Chi nghẹn ngào, nếu Hely ở đây thì sẽ nhìn thấy trên mặt Hoàng Yến Chi toàn là nước mắt.
“Tris, tớ không thể đồng ý với cậu, tớ có thể đi tìm Quân Hạo Kiện giúp cậu nhưng cậu nhất định phải ở nhà, đây là điều kiện duy nhất của tớ, tớ nhất định sẽ đưa Quân Hạo Kiện lành lặn trở về cho cậu.”
“Nếu như cậu không đi với tớ thì tớ sẽ đi một mình”
“Tris, cậu nhất định phải ép buộc tớ như thế sao? Rốt cuộc cậu có biết tình trạng bây giờ của cậu không, trong bụng cậu đang có em bé, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cậu phải làm sao đây?”
Hely biết Hoàng Yến Chi yêu Quân Hạo Kiện nhường nào, cũng biết cô quan tâm đứa bé này nhường nào, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời này Hoàng Yến Chi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, vẻ mặt dịu dàng: “Tớ tin con tớ là đứa bé kiên cường, nhất định nó cũng mong tớ có thể tìm được ba nó, đưa anh ấy bình an trở về, nếu như...Nếu quả thật đứa bé này vì chuyện này mà xa tớ, vậy chỉ có thể nói duyên phận của tớ và nó chưa tới. Hely, cậu xem như tớ tùy hứng cũng được, nói tớ tự đâm đầu vào nguy hiểm cũng được, nhưng lần này, cho dù thế nào tớ cũng phải đi tìm Hạo Kiện. Tớ... Sống phải thấy người, chết...phải thấy xác.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Hely trầm giọng lên tiếng: “Tris, cậu cho tớ một ngày để chuẩn bị, sáng sớm ngày mai tớ tới đón cậu.”
“Cảm ơn cậu, Hely.”
Cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi ngồi bất động trên giường nhìn ảnh cưới của cô và Quân Hạo Kiện thật lâu. Hạo Kiện, anh hãy chờ em, em sẽ lập tức tới tìm anh.
Đến trưa, hai vị lão gia đều đang ở trong phòng sách, Hoàng lão gia đã liên lạc với Hoàng Quang Nghị và đã biết đầu đuôi mọi chuyện.
Sắc mặt hai người rất ảm đạm, ngay cả lính tiên phong cũng hy sinh, lần này e rằng Quân Hạo Kiện lành ít dữ nhiều.
Quân lão gia ngồi trên ghế không nói lời nào, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Từ khi Hạo Kiện bắt đầu vào quân đội, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày hôm nay rồi. Tôi vẫn cho rằng mình có thể bình thản mà đối mặt, nhưng năm ngoái khi Hạo Kiện bị thương, cửu tử nhất sinh thì tôi biết thật ra tôi luôn không cách nào đối mặt được. Ông Hoàng à, tôi đã mất đi một đứa con trai rồi, tôi không muốn lại mất thêm một đứa cháu trai nữa! Ông nói nếu lúc trước tôi cứng rắn hơn, buộc nó rời khỏi quân đội, có phải sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay không?”
Hoàng lão gia không biết phải an ủi ông bạn già của mình như thế nào, đó không chỉ là cháu trai duy nhất của bạn ông, mà còn là cháu rể duy nhất của ông.
Nếu Quân Hạo Kiện có mệnh hệ gì, không ai biết được Hoàng Yến Chi sẽ làm ra chuyện gì.
Hoàng Yến Chi nhốt mình trong phòng mãi cho đến giờ cơm tối vẫn không xuống.
Cuối cùng, hai vị lão gia không yên lòng, bèn đến phòng Hoàng Yến Chi, gõ cửa: “Chi Chi à, là ông đây, cháu mở cửa chút đi”
Hoàng Yến Chi không trả lời, Quân lão gia lại gõ gõ: “Yến Chi à, ông biết bây giờ cháu cũng lo lắng cho Hạo Kiện, lo lắng cho nó như ông, nhưng cháu cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình để ông và ông nội cháu yên tâm, được chứ?”
Một lát sau, bên trong cánh cửa vọng ra tiếng bước chân.
Cửa mở, Hoàng Yến Chi xuất hiện trước mặt hai vị lão gia, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng vẻ lo lắng đượm trong ánh mắt cô đã nói rõ trong lòng cô không thật sự bình tĩnh như biểu hiện.
“Hai ông, cháu đói rồi.”
Hai vị lão gia nghe xong liền nói: “Vậy mau xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì ngủ một giấc thật ngon, đến khi cháu thức dậy thì Hạo Kiện đã về.” Quân lão gia nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu rồi đi xuống lầu ăn cơm, cô không đói bụng, nhai cơm trong miệng mà cứ như nhai sáp nến, nhưng cô cũng ăn hết một bát, suốt bữa ăn chẳng nói câu nào.
Đặt đũa xuống, Hoàng Yến Chi đứng dậy, mặt không đổi nói: “Hai ông, cháu ăn no rồi, cháu lên lầu trước ạ”
Hai vị lão gia nhìn nhau rồi rối rít bỏ đũa xuống, trong nhà xảy ra chuyện như thế, bọn họ nào còn tâm trạng ăn cơm.
“Việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi. Ông Quân à, ngày mai tôi sẽ bảo Ân Nguyệt tới ở cùng Chi Chi.” Hoàng lão gia nói.
Hoàng Yến Chi quá bình tĩnh, bình tĩnh thế này là chính là khác thường, ông lo Hoàng Yến Chi sẽ làm ra chuyện gì đó, Quân lão gia gật đầu, trong lòng ông bây giờ cũng tràn đầy lo lắng, đứa nào cũng là cháu ông cả, quả thật không thể không chú ý chăm sóc Hoàng Yến Chi.
Có điều, sáng ngày hôm sau, khi Vũ Ân Nguyệt biết chuyện và tới để dỗ dành con gái thì đã phát hiện Hoàng Yến Chi không hề có trong phòng.
“Yến Chi đi ra ngoài rồi sao chú Quân?” Vũ Ân Nguyệt hỏi Quân lão gia.
Quân lão gia ngỡ ngàng: “Đâu có, hôm nay Yến Chi không hề đi ra khỏi phòng.”
“Trong phòng không có ai cả.” Vũ Ân Nguyệt hơi hốt hoảng nói.
Ánh mắt của Quân lão gia chợt biến, gọi dì Triệu tới, hỏi một lúc cũng bảo không trông thấy Hoàng Yến Chi, lập tức hiểu ra Hoàng Sa và đã biến mất.
Nhà họ Hoàng và nhà họ Quân bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Mà giờ khắc này, Hoàng Yến Chi đang ngồi trên xe cùng Hely để chạy tới sân bay, hai người muốn bay chuyến sớm nhất để đến biên giới thành phố, sau đó chạy tới khu rừng nhiệt đới kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.