Chương 247: Rốt cuộc Kim phu nhân là ai?
Trinh Tautau
01/07/2022
Chiều hôm sau Quân Hạo Kiện về nhà, lúc đó Hoàng Yến Chi đang ngủ trưa trên lầu. Anh rón rén vào phòng, nhìn thấy người trên giường quấn mình thành một cái kén tằm, trong mắt tràn đầy nét cười dịu dàng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của cô, trong mắt tràn đầy nét dịu dàng như sóng biển, rồi ôm Hoàng Yến Chi vào lòng.
Trong phòng bật hệ thống sưởi nên khuôn mặt cô đỏ bừng, có mấy sợi tóc phủ trên mặt cô, Quân Hạo Kiện đưa tay vén những sợi tóc mai sang một bên, nhưng không ngờ lại làm cô tỉnh giấc.
Trong mắt Hoàng Yến Chi còn mang vẻ mơ màng mới tỉnh, đến khi thấy rõ người trước mặt, cổ mở to mắt, ngồi dậy: “Hạo Kiện, anh về rồi.”
Hình như đã hơn một tháng rồi bọn họ chưa gặp nhau. Mặc dù mỗi ngày Quân Hạo Kiện đều gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn không giống cảm giác khi được nhìn thấy người thật.
Quân Hạo Kiện cúi đầu hôn cô thật lâu, dùng hành động bộc lộ sự nhớ nhung của mình. Mãi cho đến khi cơ thể có phản ứng anh mới kịp thời dừng lại, anh nhìn lên bụng Hoàng Yến Chi mà vô cùng u oán. Nếu không phải tại đứa bé này, sao anh có thể giống như bây giờ, ôm vợ mình, nhìn được sờ được nhưng lại không thể ăn được.
Hoàng Yến Chi đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của anh, rồi mỉm cười trêu chọc: “Đi giội nước lạnh đi.”
Quân Hạo Kiện liếc tên nhóc của mình thêm một cái, bất đắc dĩ đứng dậy vào phòng tắm, giữa mùa đông mà giới nước lạnh, cảm giác đúng là khó mà diễn tả được. Anh âm thầm thề thốt trong lòng, chờ đến khi đứa bé này sinh ra, anh sẽ không muốn có thêm đứa thứ hai nữa.
Thừa dịp Quân Hạo Kiện đi tắm, Hoàng Yến Chi xuống giường chuẩn bị quần áo cho anh, chờ anh tắm xong mới cùng nhau đi xuống lầu.
“Đợi một chút, để anh ôm em xuống.” Đứng trên cầu thang, Quân Hạo Kiện vừa nói xong đã ôm cô lên, còn ước lượng thử rồi nhíu mày: “Không phải em nói không còn buồn nôn nữa mà, sao vẫn nhẹ như vậy, có phải ăn cơm không ngon không?”
“Hiện giờ, mỗi ngày em đều ăn đến năm, sáu bữa đấy.” Nói đến chuyện này, Hoàng Yến Chi cũng không biết phải nói sao, rõ ràng mỗi ngày cô đều ăn không ít, nhưng cân nặng vẫn không hề tăng lên. Vũ Ân Nguyệt vô cùng sầu não, suốt ngày chỉ lo nghĩ cách để cổ ăn nhiều hơn, hy vọng cô có thể ăn thật nhiều rồi mập lên.
Dì Triệu nhìn thấy cách hai người xuống lầu thì che miệng cười: “Yến Chi, dì đã chuẩn bị mì và chút bánh lót dạ cho cháu rồi, còn có canh gà nữa đấy. Cháu muốn ăn món nào?”
“Canh gà đi ạ, dì cho Hạo Kiện một bát mì gà luôn ạ.”
“Được rồi, hai đứa đợi một lát.” Di Triệu nói rồi xoay người vào phòng bếp. Quân Hạo Kiện từ quân khu chạy thẳng về nhà, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, nên bây giờ bụng đã đói meo, anh ăn sạch sẽ cả bát mì to mà dì Triệu bưng lên.
Hoàng Yến Chi không uống hết canh gà, cô nhìn anh bằng ánh mắt vô tội. Anh không nói nhiều lời, bưng bát canh lên uống sạch sẽ.
“Ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm nhé?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu, Quân Hạo Kiện xoay người lên lầu, lúc đi xuống có cầm theo áo khoác lông vũ, còn có khăn quàng cổ, đều là của cô cả.
Tháng Mười Một ở thủ đô tiết trời đông giá rét, tuy gần đây không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ rất thấp. Quân Hạo Kiện bọc cô thành một trái bóng, sau khi chắc chắn gió không thể lọt vào mới dẫn cô ra ngoài.
Hoàng Yến Chi nhìn quần áo tầng tầng lớp lớp trên người mình, rồi nhìn lại trên người anh chỉ mặc một mỗi cái áo len và một cái áo khoác ngoài, cô thật không biết nói gì hơn, quả thực cô cũng không lạnh lắm.
“Bây giờ em không thể bị cảm được, mặc thêm nhiều quần áo sẽ tốt hơn.” Quân Hạo Kiện giải thích.
Quân Hạo Kiện cầm lấy bàn tay cô rồi nhét vào túi áo của mình, hai người đi tản bộ trong khuôn viên Đại Viện, đi tới đi tới lui rồi tới nhà họ Hoàng.
“Trời đang lạnh thế này, sao hai đứa lại tới đây?” Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy hai người, thì giục họ mau vào nhà.
Quân Hạo Kiện cười cười: “Con tới thăm mẹ và ông nội một chút.”
“Mẹ và ông nội đều khỏe cả, không cần đến thăm đâu. Hôm nay con mới từ quân khu về đây đúng không, đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi mẹ, ông nội đâu ạ?”
“Ông nội ở trong nhà kính đó.”
Hoàng Yến Chi vào phòng khách ngồi, còn Quân Hạo Kiện thì đến nhà kính tìm Hoàng lão gia.
“Yến Chi, ngày mai con đi kiểm tra thai kỳ, mẹ đi cùng con nhé?”
“Không cần đâu mẹ, có Hạo Kiện đi cùng con là được rồi.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Vậy cũng được.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ở lại chơi tới tối mới về nhà họ Quân.
Sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi phải đến bệnh viện kiểm tra nên cô và Quân Hạo Kiện bèn rời giường xuống ăn sáng.
Quân lão gia đã ăn xong, đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
“Cháu chào ông.” Hoàng Yến Chi và anh cùng nhau chào Quân lão gia.
Quân lão gia cười ha ha: “Hai đứa dậy rồi đấy à, mau ăn sáng đi.”
Dì Triệu nói: “Hôm nay Yến Chi phải làm kiểm tra, nên phải để bụng đói. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho con bé rồi, chờ kiểm tra xong là có thể ăn ngay.”
Quân lão gia không biết chuyện này, bây giờ liền giục: “Vậy nhanh đi làm kiểm tra đi, sau đó ăn sáng, nhất định không được để bụng đói.”
“Ông nội, không cần vội, Hạo Kiện còn chưa ăn sáng mà.” Hoàng Yến Chi nói.
Quân lão gia tỏ vẻ không thèm quan tâm, khoát tay nói: “Nó đường đường là thanh niên trai tráng, nhịn đói một bữa cũng đâu có sao.”
Hoàng Yến Chi cười như không cười nhìn anh, ý nói anh có phải là cháu ruột của ông nội không đó?
Quân Hạo Kiện đã quen ông nội lúc nào cũng phân biệt đối xử rồi, vẫn rất bình tĩnh như muốn nói “em mới là cháu ruột của ông”.
Buổi sáng trong bệnh viện có rất nhiều người, nhưng bọn họ đã hẹn trước với bác sĩ rồi, cho nên sau khi đến bệnh viện, không cần phải xếp hàng mà đi ngay vào phòng khám.
“Cô nhìn này, đây chính là đứa bé.” Trong phòng siêu âm, bác sĩ chỉ vào một chấm nhỏ màu đen trên màn hình rồi nói với Hoàng Yến Chi. Cô đã mang thai được ba tháng rồi.
Hoàng Yến Chi nhìn màn hình, ánh mắt dịu dàng: “Bác sĩ, đứa bé có ổn không?”
“Rất tốt, rất khỏe mạnh.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì yên tâm.
“Nhưng thân thể cô hơi gầy, cô phải ăn nhiều mới có đủ dinh dưỡng.”
Hoàng Yến Chi ngồi dậy, lau sạch chất lỏng trên bụng, chỉnh lại quần áo rồi nói: “Bác sĩ, quả thực tôi ăn không ít, nhưng vẫn không mập lên được.”
“Vậy cô nên ăn ít nhưng chia ra ăn nhiều bữa hơn, cố gắng đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cho đứa bé. Mấy chuyện còn lại không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ kể cho cố thêm ít vitamin B11. Bình thường chú ý vận động nhiều hơn, có thể tham gia lớp tập yoga dành cho phụ nữ có thai, sẽ giúp cho việc sinh con sau này dễ dàng hơn.”
Bác sĩ lại nói thêm mấy vấn đề cần chú ý, Hoàng Yến Chi nghe rất chăm chú, nhớ kỹ từng cái một. Sau khi làm xong tất cả kiểm tra, cô mới ra khỏi phòng, nhìn thấy anh đang chờ bên ngoài.
“Thế nào?” Quân Hạo Kiện chào đón.
“Bác sĩ nói con rất khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Quân Hạo Kiện dừng bước: “Em đi đi. Anh đi hỏi bác sĩ chút chuyện, sẽ ra ngay thôi” Nói xong, anh liền đi vào phòng khám.
Quân Hạo Kiện vừa vào được một lúc liền ra. Hoàng Yến Chi thấy anh có vẻ rất vui, nhịn không được tò mò hỏi: “Anh hỏi bác sĩ chuyện gì vậy?”
Quân Hạo Kiện bật cười cười: “Không nói cho em biết.”
Hoàng Yến Chi lườm anh.
Lúc vợ chồng đang trên đường về nhà thì điện thoại Hoàng Yến Chi vang lên, là Hely gọi tới. Cô nhìn qua Quân Hạo Kiện đang lái xe, không hề tránh né mà bắt máy ngay: “Hely.”
“Tris, tớ đã tra được lý lịch của tên Giang Đào mà Tiêu Lăng nói, nhưng tớ cảm thấy rất kỳ lạ. Mấy ngày trước, người đàn ông này đã mất tích ngay sau khi Tiêu Lăng vào tù, có điều tra thế nào cũng không tìm thấy tung tích của hắn. Tớ nghi ngờ hắn ta đã bị diệt khẩu.”
Đôi mắt Hoàng Yến Chi tối sầm lại: “Có điều tra ra được người đứng sau hắn không?”
“Mặc dù không có bằng chứng nhưng tớ nghỉ người đứng sau hắn chính là Kim phu nhân.”
“Kim phu nhân.” Hoàng Yến Chi lặp lại, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này. Người đứng sau Vu Băng là Kim phu nhân, người đứng sau người đàn ông này cũng là bà ta. Hoàng Yến Chi có lý do nghi ngờ, người mà Kim phu nhân nhằm vào chính là cô, nhưng là vì sao?
“Tris, tạm thời bây giờ tớ không tra ra được thân phận của Kim phu nhân. Cậu vẫn nên hành động cẩn thận hơn, bà ta còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng của chúng ta nhiều. Hơn nữa trong quá trình điều tra, những người biết bà ta đều có chung một nhận xét về bà ta, là một người lòng dạ vô cùng độc ác.”
“Ừ, tớ biết rồi, cậu cũng phải chú ý an toàn, nếu thật sự không tra được thì không nên miễn cưỡng. Đối tượng mà Kim phu nhân nhằm vào là tớ, chắc chắn bà ta sẽ còn ra tay lần nữa, chúng ta có thể ngồi ôm cây đợi thỏ.”
Vừa cúp máy, Quân Hạo Kiện liền nhìn cô, sắc mặt nặng nề: “Kim phu nhân nào?”
Hoàng Yến Chi kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây và cả nghi ngờ của cô cho anh nghe, nhưng lại không nói đến chuyện chính mình đứng ra làm mồi nhử.
“Anh lại chưa từng nghe đến cái tên Kim phu nhân này, nhưng dựa theo lý giải của em thì Kim phu nhân cũng có chút danh tiếng trong thế giới ngầm, thế thì tại sao lại không có ai biết được diện mạo của bà ta?” Quân Hạo Kiện nghĩ mãi không ra.
Hoàng Yến Chi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng sự thật chính là như thế, quả thật trong thế giới ngầm không có một ai từng thấy khuôn mặt của Kim phu nhân.
“Có khi nào Kim phu nhân đã biết thân phận của em, cho nên mới nhằm vào em?” Quân Hạo Kiện suy đoán, nếu như đối phương biết thân phận sát thủ Mị của Hoàng Yến Chi, vậy thì tất cả liền có thể giải thích được. Dù sao người từng chết trong tay Mị không ít, có thể có một hai người trong đó biết thân phận của cô nên trả thù.
Hoàng Yến Chi lập tức bác bỏ suy luận này: “Không đâu, nếu như biết thì bà ta trực tiếp tiết lộ thân phận của em cho người trong thế giới ngầm biết, tới lúc đó chẳng phải em sẽ gặp rất nhiều phiền phức hơn sao.”
Quân Hạo Kiện cũng biết cô nói đúng: “Dù sao thì bây giờ em phải cẩn thận hơn. Anh cũng sẽ nghĩ cách điều tra về Kim phu nhân.”
Thấy mặt anh nghiêm nghị, Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Không nghiêm trọng vậy đâu, anh xem không phải bây giờ em rất bình an sao. Hơn nữa, vợ của anh rất lợi hại đó, người bình thường hoàn toàn không thể gây tổn thương đến em. Cho dù bây giờ em đang mang thai, thì người khác cũng không làm gì được em đâu.”
Danh hiệu sát thủ số một thế giới không phải chỉ để gọi không đâu.
Quân Hạo Kiện cũng không vì những lời an ủi này của cô mà yên tâm, anh nắm chặt tay cô: “Thật muốn biến em thành Cô bé tí hon, để em trong túi của anh, vậy thì lúc nào anh cũng bảo vệ được em.”
Hoàng Yến Chi tiết cười khẽ: “Hạo Kiện, anh tin em có được không, vì anh và con, em sẽ tự bảo vệ tốt cho mình. Hơn nữa bên cạnh em chẳng phải còn có Hely nữa sao?”
Quân Hạo Kiện mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng đang tính toán khi nào trở về, anh nhất định phải điều tra về cái người tên Kim phu nhân này, ngăn hết tất cả nguy hiểm có thể xảy đến.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Peter bất đắc dĩ lắc đầu, James đúng là một kẻ nghiện bị ngược. Rõ ràng có thể mạnh bạo cướp đoạt, làm vua một vùng, nhưng cứ lại sắm vai một tình thánh phiền lòng. Bây giờ ngay cả khuyên anh ta cũng lười khuyên, thôi thì kệ anh hắn thích làm gì thì làm, đợi đến khi cái chân hắn bị tàn phế hẳn ắt phải tỉnh ngộ thôi.
Dọc đường đi, James vẫn giữ im lặng, vuốt ve miếng ngọc bội trên tay, chỉ khi nào nhìn tới nó ánh mắt với mềm mại hơn.
“James, miếng ngọc bội trên tay anh từ đâu mà có vậy, cho tôi mượn xem một chút đi” Từ lâu Peter đã biết trên tay James có một miếng ngọc, vô cùng quý báu, nhưng anh ta chưa từng được nhìn kỹ.
James lạnh lùng nhìn anh ta rồi đeo miếng ngọc bội lên cổ mình, ngay vị trí trái tim.
Peter bĩu môi' “Xem bộ dạng hẹp hòi của anh kìa. Có điều, James, đừng trách tôi không nhắc nhở anh nhé, bây giờ chân của anh không thể chịu được kiểu giày vò thế này của anh đầu. Nếu anh không muốn nó thật sự tàn phế thì tốt nhất là mau rời khỏi đây đi”
James im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời' “Biết rồi, ngày mai sẽ trở về”
Peter ngạc nhiên nhướng mày, sao lần này lại nghe lời thế: Quan trọng nhất là tên biến thái James này vượt một quãng đường xa ngàn dặm như vậy mà thật sự không làm gì, chỉ nhìn người ta một cái rồi đi sao?
Anh ta còn tưởng rằng lần này James đến thủ đô là để bắt Hoàng Yến Chi về. Kết quả người này chỉ thật sự nhìn một cái, đúng là chuyện không thể tin nổi.
Không phải James không muốn bắt Hoàng Yến Chi về, nhưng hắn hiểu quá tính tình của cô, dù có bắt về thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là cá chết lưới rách. Mà hắn lại không nỡ làm tổn thương cô, dù bây giờ cô đã kết hôn, trong mình còn đang mang thai đứa con của người đàn ông khác.
Tiểu Thất, rốt cuộc anh phải làm sao với em đây? James nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau đớn trong mắt.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của cô, trong mắt tràn đầy nét dịu dàng như sóng biển, rồi ôm Hoàng Yến Chi vào lòng.
Trong phòng bật hệ thống sưởi nên khuôn mặt cô đỏ bừng, có mấy sợi tóc phủ trên mặt cô, Quân Hạo Kiện đưa tay vén những sợi tóc mai sang một bên, nhưng không ngờ lại làm cô tỉnh giấc.
Trong mắt Hoàng Yến Chi còn mang vẻ mơ màng mới tỉnh, đến khi thấy rõ người trước mặt, cổ mở to mắt, ngồi dậy: “Hạo Kiện, anh về rồi.”
Hình như đã hơn một tháng rồi bọn họ chưa gặp nhau. Mặc dù mỗi ngày Quân Hạo Kiện đều gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn không giống cảm giác khi được nhìn thấy người thật.
Quân Hạo Kiện cúi đầu hôn cô thật lâu, dùng hành động bộc lộ sự nhớ nhung của mình. Mãi cho đến khi cơ thể có phản ứng anh mới kịp thời dừng lại, anh nhìn lên bụng Hoàng Yến Chi mà vô cùng u oán. Nếu không phải tại đứa bé này, sao anh có thể giống như bây giờ, ôm vợ mình, nhìn được sờ được nhưng lại không thể ăn được.
Hoàng Yến Chi đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của anh, rồi mỉm cười trêu chọc: “Đi giội nước lạnh đi.”
Quân Hạo Kiện liếc tên nhóc của mình thêm một cái, bất đắc dĩ đứng dậy vào phòng tắm, giữa mùa đông mà giới nước lạnh, cảm giác đúng là khó mà diễn tả được. Anh âm thầm thề thốt trong lòng, chờ đến khi đứa bé này sinh ra, anh sẽ không muốn có thêm đứa thứ hai nữa.
Thừa dịp Quân Hạo Kiện đi tắm, Hoàng Yến Chi xuống giường chuẩn bị quần áo cho anh, chờ anh tắm xong mới cùng nhau đi xuống lầu.
“Đợi một chút, để anh ôm em xuống.” Đứng trên cầu thang, Quân Hạo Kiện vừa nói xong đã ôm cô lên, còn ước lượng thử rồi nhíu mày: “Không phải em nói không còn buồn nôn nữa mà, sao vẫn nhẹ như vậy, có phải ăn cơm không ngon không?”
“Hiện giờ, mỗi ngày em đều ăn đến năm, sáu bữa đấy.” Nói đến chuyện này, Hoàng Yến Chi cũng không biết phải nói sao, rõ ràng mỗi ngày cô đều ăn không ít, nhưng cân nặng vẫn không hề tăng lên. Vũ Ân Nguyệt vô cùng sầu não, suốt ngày chỉ lo nghĩ cách để cổ ăn nhiều hơn, hy vọng cô có thể ăn thật nhiều rồi mập lên.
Dì Triệu nhìn thấy cách hai người xuống lầu thì che miệng cười: “Yến Chi, dì đã chuẩn bị mì và chút bánh lót dạ cho cháu rồi, còn có canh gà nữa đấy. Cháu muốn ăn món nào?”
“Canh gà đi ạ, dì cho Hạo Kiện một bát mì gà luôn ạ.”
“Được rồi, hai đứa đợi một lát.” Di Triệu nói rồi xoay người vào phòng bếp. Quân Hạo Kiện từ quân khu chạy thẳng về nhà, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, nên bây giờ bụng đã đói meo, anh ăn sạch sẽ cả bát mì to mà dì Triệu bưng lên.
Hoàng Yến Chi không uống hết canh gà, cô nhìn anh bằng ánh mắt vô tội. Anh không nói nhiều lời, bưng bát canh lên uống sạch sẽ.
“Ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm nhé?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu, Quân Hạo Kiện xoay người lên lầu, lúc đi xuống có cầm theo áo khoác lông vũ, còn có khăn quàng cổ, đều là của cô cả.
Tháng Mười Một ở thủ đô tiết trời đông giá rét, tuy gần đây không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ rất thấp. Quân Hạo Kiện bọc cô thành một trái bóng, sau khi chắc chắn gió không thể lọt vào mới dẫn cô ra ngoài.
Hoàng Yến Chi nhìn quần áo tầng tầng lớp lớp trên người mình, rồi nhìn lại trên người anh chỉ mặc một mỗi cái áo len và một cái áo khoác ngoài, cô thật không biết nói gì hơn, quả thực cô cũng không lạnh lắm.
“Bây giờ em không thể bị cảm được, mặc thêm nhiều quần áo sẽ tốt hơn.” Quân Hạo Kiện giải thích.
Quân Hạo Kiện cầm lấy bàn tay cô rồi nhét vào túi áo của mình, hai người đi tản bộ trong khuôn viên Đại Viện, đi tới đi tới lui rồi tới nhà họ Hoàng.
“Trời đang lạnh thế này, sao hai đứa lại tới đây?” Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy hai người, thì giục họ mau vào nhà.
Quân Hạo Kiện cười cười: “Con tới thăm mẹ và ông nội một chút.”
“Mẹ và ông nội đều khỏe cả, không cần đến thăm đâu. Hôm nay con mới từ quân khu về đây đúng không, đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi mẹ, ông nội đâu ạ?”
“Ông nội ở trong nhà kính đó.”
Hoàng Yến Chi vào phòng khách ngồi, còn Quân Hạo Kiện thì đến nhà kính tìm Hoàng lão gia.
“Yến Chi, ngày mai con đi kiểm tra thai kỳ, mẹ đi cùng con nhé?”
“Không cần đâu mẹ, có Hạo Kiện đi cùng con là được rồi.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Vậy cũng được.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ở lại chơi tới tối mới về nhà họ Quân.
Sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi phải đến bệnh viện kiểm tra nên cô và Quân Hạo Kiện bèn rời giường xuống ăn sáng.
Quân lão gia đã ăn xong, đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
“Cháu chào ông.” Hoàng Yến Chi và anh cùng nhau chào Quân lão gia.
Quân lão gia cười ha ha: “Hai đứa dậy rồi đấy à, mau ăn sáng đi.”
Dì Triệu nói: “Hôm nay Yến Chi phải làm kiểm tra, nên phải để bụng đói. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho con bé rồi, chờ kiểm tra xong là có thể ăn ngay.”
Quân lão gia không biết chuyện này, bây giờ liền giục: “Vậy nhanh đi làm kiểm tra đi, sau đó ăn sáng, nhất định không được để bụng đói.”
“Ông nội, không cần vội, Hạo Kiện còn chưa ăn sáng mà.” Hoàng Yến Chi nói.
Quân lão gia tỏ vẻ không thèm quan tâm, khoát tay nói: “Nó đường đường là thanh niên trai tráng, nhịn đói một bữa cũng đâu có sao.”
Hoàng Yến Chi cười như không cười nhìn anh, ý nói anh có phải là cháu ruột của ông nội không đó?
Quân Hạo Kiện đã quen ông nội lúc nào cũng phân biệt đối xử rồi, vẫn rất bình tĩnh như muốn nói “em mới là cháu ruột của ông”.
Buổi sáng trong bệnh viện có rất nhiều người, nhưng bọn họ đã hẹn trước với bác sĩ rồi, cho nên sau khi đến bệnh viện, không cần phải xếp hàng mà đi ngay vào phòng khám.
“Cô nhìn này, đây chính là đứa bé.” Trong phòng siêu âm, bác sĩ chỉ vào một chấm nhỏ màu đen trên màn hình rồi nói với Hoàng Yến Chi. Cô đã mang thai được ba tháng rồi.
Hoàng Yến Chi nhìn màn hình, ánh mắt dịu dàng: “Bác sĩ, đứa bé có ổn không?”
“Rất tốt, rất khỏe mạnh.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì yên tâm.
“Nhưng thân thể cô hơi gầy, cô phải ăn nhiều mới có đủ dinh dưỡng.”
Hoàng Yến Chi ngồi dậy, lau sạch chất lỏng trên bụng, chỉnh lại quần áo rồi nói: “Bác sĩ, quả thực tôi ăn không ít, nhưng vẫn không mập lên được.”
“Vậy cô nên ăn ít nhưng chia ra ăn nhiều bữa hơn, cố gắng đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cho đứa bé. Mấy chuyện còn lại không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ kể cho cố thêm ít vitamin B11. Bình thường chú ý vận động nhiều hơn, có thể tham gia lớp tập yoga dành cho phụ nữ có thai, sẽ giúp cho việc sinh con sau này dễ dàng hơn.”
Bác sĩ lại nói thêm mấy vấn đề cần chú ý, Hoàng Yến Chi nghe rất chăm chú, nhớ kỹ từng cái một. Sau khi làm xong tất cả kiểm tra, cô mới ra khỏi phòng, nhìn thấy anh đang chờ bên ngoài.
“Thế nào?” Quân Hạo Kiện chào đón.
“Bác sĩ nói con rất khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Quân Hạo Kiện dừng bước: “Em đi đi. Anh đi hỏi bác sĩ chút chuyện, sẽ ra ngay thôi” Nói xong, anh liền đi vào phòng khám.
Quân Hạo Kiện vừa vào được một lúc liền ra. Hoàng Yến Chi thấy anh có vẻ rất vui, nhịn không được tò mò hỏi: “Anh hỏi bác sĩ chuyện gì vậy?”
Quân Hạo Kiện bật cười cười: “Không nói cho em biết.”
Hoàng Yến Chi lườm anh.
Lúc vợ chồng đang trên đường về nhà thì điện thoại Hoàng Yến Chi vang lên, là Hely gọi tới. Cô nhìn qua Quân Hạo Kiện đang lái xe, không hề tránh né mà bắt máy ngay: “Hely.”
“Tris, tớ đã tra được lý lịch của tên Giang Đào mà Tiêu Lăng nói, nhưng tớ cảm thấy rất kỳ lạ. Mấy ngày trước, người đàn ông này đã mất tích ngay sau khi Tiêu Lăng vào tù, có điều tra thế nào cũng không tìm thấy tung tích của hắn. Tớ nghi ngờ hắn ta đã bị diệt khẩu.”
Đôi mắt Hoàng Yến Chi tối sầm lại: “Có điều tra ra được người đứng sau hắn không?”
“Mặc dù không có bằng chứng nhưng tớ nghỉ người đứng sau hắn chính là Kim phu nhân.”
“Kim phu nhân.” Hoàng Yến Chi lặp lại, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này. Người đứng sau Vu Băng là Kim phu nhân, người đứng sau người đàn ông này cũng là bà ta. Hoàng Yến Chi có lý do nghi ngờ, người mà Kim phu nhân nhằm vào chính là cô, nhưng là vì sao?
“Tris, tạm thời bây giờ tớ không tra ra được thân phận của Kim phu nhân. Cậu vẫn nên hành động cẩn thận hơn, bà ta còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng của chúng ta nhiều. Hơn nữa trong quá trình điều tra, những người biết bà ta đều có chung một nhận xét về bà ta, là một người lòng dạ vô cùng độc ác.”
“Ừ, tớ biết rồi, cậu cũng phải chú ý an toàn, nếu thật sự không tra được thì không nên miễn cưỡng. Đối tượng mà Kim phu nhân nhằm vào là tớ, chắc chắn bà ta sẽ còn ra tay lần nữa, chúng ta có thể ngồi ôm cây đợi thỏ.”
Vừa cúp máy, Quân Hạo Kiện liền nhìn cô, sắc mặt nặng nề: “Kim phu nhân nào?”
Hoàng Yến Chi kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây và cả nghi ngờ của cô cho anh nghe, nhưng lại không nói đến chuyện chính mình đứng ra làm mồi nhử.
“Anh lại chưa từng nghe đến cái tên Kim phu nhân này, nhưng dựa theo lý giải của em thì Kim phu nhân cũng có chút danh tiếng trong thế giới ngầm, thế thì tại sao lại không có ai biết được diện mạo của bà ta?” Quân Hạo Kiện nghĩ mãi không ra.
Hoàng Yến Chi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng sự thật chính là như thế, quả thật trong thế giới ngầm không có một ai từng thấy khuôn mặt của Kim phu nhân.
“Có khi nào Kim phu nhân đã biết thân phận của em, cho nên mới nhằm vào em?” Quân Hạo Kiện suy đoán, nếu như đối phương biết thân phận sát thủ Mị của Hoàng Yến Chi, vậy thì tất cả liền có thể giải thích được. Dù sao người từng chết trong tay Mị không ít, có thể có một hai người trong đó biết thân phận của cô nên trả thù.
Hoàng Yến Chi lập tức bác bỏ suy luận này: “Không đâu, nếu như biết thì bà ta trực tiếp tiết lộ thân phận của em cho người trong thế giới ngầm biết, tới lúc đó chẳng phải em sẽ gặp rất nhiều phiền phức hơn sao.”
Quân Hạo Kiện cũng biết cô nói đúng: “Dù sao thì bây giờ em phải cẩn thận hơn. Anh cũng sẽ nghĩ cách điều tra về Kim phu nhân.”
Thấy mặt anh nghiêm nghị, Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Không nghiêm trọng vậy đâu, anh xem không phải bây giờ em rất bình an sao. Hơn nữa, vợ của anh rất lợi hại đó, người bình thường hoàn toàn không thể gây tổn thương đến em. Cho dù bây giờ em đang mang thai, thì người khác cũng không làm gì được em đâu.”
Danh hiệu sát thủ số một thế giới không phải chỉ để gọi không đâu.
Quân Hạo Kiện cũng không vì những lời an ủi này của cô mà yên tâm, anh nắm chặt tay cô: “Thật muốn biến em thành Cô bé tí hon, để em trong túi của anh, vậy thì lúc nào anh cũng bảo vệ được em.”
Hoàng Yến Chi tiết cười khẽ: “Hạo Kiện, anh tin em có được không, vì anh và con, em sẽ tự bảo vệ tốt cho mình. Hơn nữa bên cạnh em chẳng phải còn có Hely nữa sao?”
Quân Hạo Kiện mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng đang tính toán khi nào trở về, anh nhất định phải điều tra về cái người tên Kim phu nhân này, ngăn hết tất cả nguy hiểm có thể xảy đến.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Peter bất đắc dĩ lắc đầu, James đúng là một kẻ nghiện bị ngược. Rõ ràng có thể mạnh bạo cướp đoạt, làm vua một vùng, nhưng cứ lại sắm vai một tình thánh phiền lòng. Bây giờ ngay cả khuyên anh ta cũng lười khuyên, thôi thì kệ anh hắn thích làm gì thì làm, đợi đến khi cái chân hắn bị tàn phế hẳn ắt phải tỉnh ngộ thôi.
Dọc đường đi, James vẫn giữ im lặng, vuốt ve miếng ngọc bội trên tay, chỉ khi nào nhìn tới nó ánh mắt với mềm mại hơn.
“James, miếng ngọc bội trên tay anh từ đâu mà có vậy, cho tôi mượn xem một chút đi” Từ lâu Peter đã biết trên tay James có một miếng ngọc, vô cùng quý báu, nhưng anh ta chưa từng được nhìn kỹ.
James lạnh lùng nhìn anh ta rồi đeo miếng ngọc bội lên cổ mình, ngay vị trí trái tim.
Peter bĩu môi' “Xem bộ dạng hẹp hòi của anh kìa. Có điều, James, đừng trách tôi không nhắc nhở anh nhé, bây giờ chân của anh không thể chịu được kiểu giày vò thế này của anh đầu. Nếu anh không muốn nó thật sự tàn phế thì tốt nhất là mau rời khỏi đây đi”
James im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời' “Biết rồi, ngày mai sẽ trở về”
Peter ngạc nhiên nhướng mày, sao lần này lại nghe lời thế: Quan trọng nhất là tên biến thái James này vượt một quãng đường xa ngàn dặm như vậy mà thật sự không làm gì, chỉ nhìn người ta một cái rồi đi sao?
Anh ta còn tưởng rằng lần này James đến thủ đô là để bắt Hoàng Yến Chi về. Kết quả người này chỉ thật sự nhìn một cái, đúng là chuyện không thể tin nổi.
Không phải James không muốn bắt Hoàng Yến Chi về, nhưng hắn hiểu quá tính tình của cô, dù có bắt về thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là cá chết lưới rách. Mà hắn lại không nỡ làm tổn thương cô, dù bây giờ cô đã kết hôn, trong mình còn đang mang thai đứa con của người đàn ông khác.
Tiểu Thất, rốt cuộc anh phải làm sao với em đây? James nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau đớn trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.