Chương 305: Sinh nhật
Trinh Tautau
01/07/2022
Hely đã quen tùy hứng thích làm gì thì làm, mấy người bọn họ chẳng ai khuyên được cô, ngoại trừ Hoàng Yến Chi.
Hely trừng mắt: “Irene, hành vi này của anh rất không quân tử.”
Irene nhún vai: “Anh chưa bao giờ quân tử cả.”
“Hừ, không đi thì không đi, bây giờ Tris đang ở cữ, anh không được nói với cô ấy đâu đấy.” Hely nghiến răng thầm hận, thở thì phò rồi bỏ đi.
Irene lắc đầu bật cười, cô nàng Hely cho dù bao lớn thì tính tình vẫn có chút trẻ con. Hơn nữa vừa nãy anh chỉ thuận miệng nói, đương nhiên sẽ không thật sự đến tìm Hoàng Yến Chi để nói chuyện này.
Nhà họ Quân.
Buổi sáng, Hoàng Yến Chi lại bị tiếng khóc của cậu bạn nhỏ An An đánh thức, trước đây Quân Hạo Kiện sẽ đến bế con đặt vào lòng cô, nhưng lần này lại không thấy anh làm vậy.
Hoàng Yến Chi mở to mắt nhìn sang bên cạnh mình, chẳng thấy Quân Hạo Kiện đâu, cô cũng không đoái hoài tới anh, vội vàng đứng dậy đến bế con.
Để tiện cho bú nên em bé không ngủ ở phòng trẻ em mà ngủ ngay trong phòng hai người họ. Hoàng Yến Chi nhìn đứa nhóc nào đó đang gào khóc, dáng vẻ vừa tươi cười cưng chiều vừa bó tay.
Cúi người bế nhóc con lên, hôn lên má một cái: “Thằng nhóc này, đói khóc, đi tè khóc, ị cũng khóc, con cho mẹ tràng nước mắt trân châu đấy à.” Miệng nói vậy nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu bạn nhỏ An An.
Cậu bạn nhỏ An An thấy có người đến bế mình thì ngưng khóc ngay, im lặng vùi vào ngực mẹ, chu chu cái miệng nhỏ, Hoàng Yến Chi nhìn là biết con đói bụng, bèn bế nhóc rồi ngồi xuống bắt đầu cho ăn.
Đến khi cậu nhóc ăn no lại lần lữa không muốn rời khỏi ngực mẹ, trước đây cậu nhóc ăn no là ngủ, hôm nay lại hoạt bát khác thường.
Hoàng Yến Chi vốn muốn đặt con vào nôi để nhóc con tự chơi nhưng chỉ cần có vừa đặt xuống là An An lại làm bộ muốn khóc, cô không còn cách nào khác, ôm An An tựa vào đầu giường, mệt mỏi muốn ngủ. Tối qua cô thức cho con trai uống sữa ba lần nên hôm nay tinh thần không được tỉnh táo lắm.
Lúc Quân Hạo Kiện đi vào, trông thấy dáng vẻ của cô thì định ôm lấy con, ai ngờ anh mới đụng vào An An thì thằng nhóc đã cau mày, lông mày nhỏ xíu cau chặt lại thành cái bánh quai chéo, cái tay nhỏ nhắn huơ huơ, rõ ràng là không muốn.
“Được rồi, để em bể nó.” Hoàng Yến Chi nói, hiếm khi con cô mới bám lấy cô một lần. Nói thật ra thì An An rất ngoan, trừ lúc uống sữa đòi mẹ ra thì những lúc khác ai bế cũng được.
“Anh vừa đi đâu vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Anh cười: “Ra ngoài tản bộ một vòng.”
Hoàng Yến Chi không nghi ngờ gì, mấy ngày nay ngoài những lúc phục hồi sức khỏe, thì ngày nào anh cũng ra ngoài tản bộ.
“Muốn ăn sáng ngay bây giờ không?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, tối qua cô nghỉ ngơi không tốt, sáng nay khẩu vị lại càng kém, hiện giờ chẳng muốn ăn gì, anh cũng không ép cô: “Vậy thì chờ đói lại ăn.”
Nói cho cùng thì An An vẫn còn nhỏ, bám lấy mẹ chơi trong chốc lát đã ngủ mất, anh thấy thế thì nhẹ nhàng đặt nó vào nôi, cố gắng không đánh thức nó: “Con ngủ rồi, bây giờ em tranh thủ ngủ bù đi.” Quân Hạo Kiện thấy cô mỏi mệt thì đau lòng nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu, vừa nằm xuống đã ngủ mất, anh ngồi bên giường yên lặng nhìn cô một hồi, đắp chăn cẩn thận cho cô xong mới đi ra ngoài.
Lúc Hoàng Yến Chi thức dậy, An An đã được Quân lão gia đưa ra phòng khách chơi, dì Triệu thấy cô đã thức liền đem cơm vào cho cô, Hoàng Yến Chi không thấy anh đâu, dì Triệu nhận ra nỗi băn khoăn của cô, bèn nói: “Hạo Kiện ra ngoài rồi, nói là sẽ về ngay.”
Mãi cho đến chiều Quân Hạo Kiện mới về, lúc ấy Hoàng Yến Chi đang chơi với An An, cô cầm một cái trống lắc nhỏ, lắc nhẹ để thu hút An An, thấy anh đi vào, cô vẫn không ngừng động tác trên tay mà chỉ hỏi: “Về rồi hả, ăn cơm chưa?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy mau ăn cơm đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Anh mỉm cười: “Không vội.”
Anh đưa cánh tay đang giấu sau lưng ra, lúc này cô mới nhận ra trên tay anh cầm một bó hoa tươi, chỉ có chín đóa hồng, xung quanh đầy hoa sao, anh tặng hoa cho cô.
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Hôm nay là ngày gì mà tặng hoa cho em vậy.”
Quân Hạo Kiện bó tay nhìn cô: “Sinh nhật của mình mà cũng quên sao?”
Lúc này Hoàng Yến Chi mới nhớ ra hôm nay là ngày mùng 1 tháng 6, là ngày sinh nhật của cô, cô vỗ đầu mình một cái, xem ra sau khi sinh con cô trở nên ngốc rồi, chẳng còn nhớ ngày tháng gì cả.
“Vợ, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng em tròn hai mươi ba tuổi.”
Quân Hạo Kiện hôn lên môi Hoàng Yến Chi một cái, thâm tình nói.
Hoàng Yến Chi nhận lấy hoa: “Cảm ơn, thiếu tướng đại nhân của em.”
Giọng điệu tình cảm pha chút dí dỏm, nghe vậy yết hầu của anh bỗng chuyển động một cái, bèn dời mắt đi. Bạn nhỏ An An không biết ba mẹ đang làm gì, mở to mắt nhìn chằm chằm ba mẹ.
Quân Hạo Kiện đưa lọ cắm hoa cho cô rồi ra ngoài, lát sau lại đi vào, lúc này trong tay bưng một chiếc bánh ga-tô rất nhỏ, cỡ chừng bàn tay anh, nhưng rất đẹp mắt.
Trên mặt bánh ga-tô là một ngôi nhà nhỏ hai tầng và một vườn hoa lớn, trong hoa viên trồng các loại hoa, cạnh đó là một cậu bạn nhỏ ngồi xổm dưới đất, tay cầm một chiếc xẻng nhỏ đang trồng hoa, cách đó không xa là một cái xích đu, một cô gái ngồi trên xích đu dịu dàng nhìn con trai, sau lưng cô là một người đàn ông, khoác tay lên bờ vai cô gái và cúi đầu nhìn cô.
“Cái này là anh tự làm?” Hoàng Yến Chi hỏi. . Ngôn Tình Hài
“Quà cho sinh nhật em.” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói, Hoàng Yến Chi chẳng thiếu thứ gì, anh cũng chẳng nghĩ ra nên tặng gì, mấy ngày trước vô tình nhìn thấy một chiếc bánh ga-tô kẹo đường rất đẹp nên đã nảy ra ý nghĩ muốn tự làm cho cô một chiếc. Sau nhiều lần thất bại thì chiếc hôm nay đã là chiếc thứ năm anh làm, tốn không ít thời gian của anh.
“Cảm ơn anh, Hạo Kiện.” Mắt Hoàng Yến Chi sáng lấp lánh, bánh ga-tô nhỏ như thế, muốn làm nó thật đẹp còn khó hơn làm bánh ga-tô lớn, mấy ngày nay người đàn ông trước mặt cô đã tốn không ít tâm huyết.
“Em thích là được rồi.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi ngoắc tay bảo anh cúi người xuống rồi nói nhỏ hai câu bên tai anh, ánh mắt anh lập tức tối lại, yên lặng nhìn cô: “Thật chứ?”
Tai Hoàng Yến Chi ửng đỏ, gật gật đầu: “Vâng, thật.”
Quân Hạo Kiện khẽ cười.
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi đến, Quân Hạo Kiện ra ngoài nói chuyện với Hoàng Minh Dạ, trông thấy trong phòng bày bánh ga-tô và hoa tươi thì không khỏi cười nói: “Ngài Quân nhà em lãng mạn ghê.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười không nói gì.
Hạ Yên Nhi bế cậu bạn nhỏ An An lên: “ôi, hình như nặng hơn rồi, cục cưng An An nhà ta lớn rồi này.” Cô không hề che giấu yêu thương trong ánh mắt.
Hoàng Yến Chi thấy cô thích trẻ con, bèn nói: “Thích như thế thì mau cùng anh trai em sinh một đứa đi.”
“Không vội, bọn chị vẫn muốn hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa.” Bây giờ cô và Hoàng Minh Dạ đều bận rộn với công việc, tạm thời chưa muốn có con.
Lúc trước, khi về nước cô không nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như thế, vừa ký hợp đồng ba năm với Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
Bây giờ mới chỉ qua một nửa thời gian thôi, dựa vào quan hệ của cô và Chủ tịch Tân Hòa thì hiện tại nếu muốn rời khỏi thì người ta cũng sẽ không làm khó cô.
Nhưng Hạ Yên Nhi là người coi trọng chữ tín, đã nói sẽ giúp Chủ tịch Tân Hòa ba năm thì sẽ không nuốt lời.
“Đúng rồi, đã đặt tên cho An An chưa?” Hạ Yên Nhi chơi với An An trong chốc lát bèn hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Vẫn chưa, em và Hạo Kiện đang định để hai ông đặt cho.” Hai ông cụ lật hết cuốn từ điển đến giờ vẫn còn đang do dự, cuối cùng quyết định bây giờ cháu trai vẫn còn nhỏ, không vội.
“Hai ông nội do dự sao?” Hạ Yên Nhi vừa cười vừa nói, sau đó lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi xách ra: “Đây là quà sinh nhật anh chị tặng em.”
Hoàng Yến Chi nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn qua, là một chiếc chìa khóa: “Nhà sao?”
“Ừm, nhà này vốn dĩ anh trai em định để đến lúc đầy tháng con em mới tặng, nhưng chị thấy không thích hợp nên lấy đó làm quà sinh nhật cho em.”
Hạ Yên Nhi nói rồi nhớ lại ý định của Hoàng Minh Dạ, đến giờ cô vẫn chẳng biết nói gì, có ai là người nhà mẹ đẻ lại tặng nhà vào lúc đầy tháng em bé chứ, nếu muốn tặng thì phải là nhà chồng tặng mới phải.
“Tế bào lãng mạn của anh trai em chắc chắn là dùng hết vào chị rồi.” Hoàng Yến Chi nhìn chìa khóa nhà, từ tốn nói, hai năm trước là xe, năm nay là nhà, thật sự tầm thường.
Hạ Yên Nhi ngẩn ngơ: “Em cứ chế nhạo chị đi. Anh trai em đương nhiên là kém lãng mạn hơn ngài Quân nhà em rồi.”
Vừa hoa tươi vừa bánh ga-tô kẹo đường.
Hoàng Yến Chi không hề khách sáo gật đầu: “Ố, ngài Quân nhà em đúng là rất lãng mạn.”
Hạ Yên Nhi lườm nguýt cô một cái: “Sau khi làm mẹ thì da mặt càng ngày càng dày nhỉ.”
Hoàng Yến Chi cười tủm tỉm: “Em chấp nhận sự thật này.” Ai mà ngờ trông Quân Hạo Kiện lạnh lùng tự cao tự đại thế nhưng thực chất bên trong lại là người đàn ông ấm áp đến vậy.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Tại một nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại ô.
Sau khi Vu Băng tỉnh lại thì đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng, không hề nhớ rõ trước đó mình đã nói gì với Hely, chỉ nhớ một điều là có người cứ liên tục hỏi mình điều gì đó, và hình như chính mình đã nói rất nhiều.
Cô ả nhìn xung quanh, không thấy Hely hay ai khác thì tinh thần vô cùng suy sụp.
Irene đi vào, liếc nhìn Vu Băng.
Cô ả bèn hỏi: “Các người định bao giờ mới giết tôi?”
Irene không trả lời mà chỉ ngồi xổm xuống, rút một ống máu trên người cô ả xong liền bỏ đi. Anh còn muốn nghiên cứu trạng thái còn lại của chất gây ảo giác trong cơ thể con người.
Ánh mắt Vu Băng trống rỗng, cuối cùng cô ả cũng hiểu những người này hoàn toàn không có ý định giết mình, mà là muốn mình sống không bằng chết.
Suốt mấy ngày tiếp theo, Hely cũng không xuất hiện.
Mấy ngày này cô luôn ở bên Daneil, mãi đến khi anh rời khỏi nhà thì cô mới quay trở lại nhà kho ở ngoại ô.
Hely vừa đến thì thấy Irene định đi ra thì hỏi: “Irene, anh làm gì thế.”
Irene vừa đi vừa nói: “Anh muốn nghiên cứu sâu hơn về chất gây ảo giác khi còn trong cơ thể cô ta.”
Hely định nói gì nữa nhưng bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến nhiều tiếng giày vang lên.
Toàn thân Irene căng cứng khi thấy người trước mặt, Irene liền che chở Hely ở sau lưng mình.
Hely nhìn anh, không nói gì. Anh hai à, rốt cuộc anh có biết bản lĩnh của anh là yếu nhất trong đám không? Nếu đánh nhau thật thì hai chúng ta còn không biết ai sẽ bảo vệ ai đâu.
“James, anh đến đây làm gì?” Irene lạnh giọng hỏi.
James khẽ cười: “Nhìn thấy huấn luyện viên của mình mà không biết chào hỏi, lại còn dám gọi thẳng tên tôi. Tôi đã dạy cô cậu như vậy sao? Càng ngày càng không có phép tắc.”
Irene yên lặng nhìn hắn, nói đúng hơn là nhìn người đứng ở bên cạnh hắn. Bọn họ có thể đứng ở đây, chúng tỏ người của anh ở bên ngoài đã bị giải quyết, không biết là đã chết hay hôn mê: “Chúng tôi không còn là học viên của anh nữa, mà anh cũng chẳng phải là huấn luyện viên của chúng tôi.”
James gật đầu: “Ừ, đúng là cánh cứng cáp rồi, ngay cả cách nói chuyện cũng cứng rắn như thế. Tốt, rất tốt, chứng tỏ tâm huyết của tôi không tính là uổng phí.”
Hely cảnh giác nhìn James: “James, mục đích của anh là gì.”
James lạnh lùng nhìn lướt qua Hely rồi nhìn Vu Băng đang nằm dưới đất: “Hôm nay tôi đến không phải tìm các cô các cậu.”
“Mang cô ta đi.” James nói với người ở phía sau.
Hai người ở phía sau hắn đi tới kéo Vu Băng từ dưới đất lên, họ xách Vu Băng như xách một con chó chết, không có chút phản ứng gì.
Hely và Irene thờ ơ nhìn, không hề ngăn cản. Vì họ biết James đã biết ả Vu Băng này đã hại Hoàng Yến Chi.
James thấy hai người không ngăn cản thì khá hài lòng.
“Người anh cũng đã bắt, bây giờ anh có thể đi được rồi?” Hely hỏi
“Tôi mang người đi. Nếu Tiểu Thất có hỏi thì hai người cứ nói thật. Nếu lần sau còn để tôi thấy bộ dạng vô dụng này nữa thì hai người đừng mong ở lại bên cạnh cô ấy nữa.” Nói rồi hắn liền xoay người đi.
Hely gọi James lại, nói cho James biết mấy cứ điểm và những người có quan hệ mật thiết với Kim phu nhân ở nước R mà Vu Băng đã khai với cô, đổi lấy là ánh mắt lạnh lùng của quản gia đứnh kế bên hắn.
Hely chẳng hề sợ sệt. Cô trắng trợn lợi dụng James đấy, thì sao? Nhắc mới nhớ, quan hệ giữa James với Kim phu nhân cũng không đơn giản.
“Ha ha, chút tâm tư đó mà cũng dám động đến người của tôi. Lần này bỏ qua, nếu còn lần sau thì...”
James lạnh lùng nói.
Hely hơi rũ mắt xuống, không muốn đối diện với tên biến thái này.
“Irene, chúng ta cứ để hắn bắt người đi như vậy sao?” Đợi sau khi James rời khỏi, Hely mới nhỏ giọng hỏi.
“Không thì em muốn đi cướp người về à?” Irene hỏi lại.
Hely run lên. Quên đi, chỉ vì hai người này quả thực không đáng để họ chống lại James. Có điều, đáy mắt cô vẫn ẩn chứa vẻ lo lắng: “Hắn bắt người đi rồi, sẽ không mang lại rắc rối gì cho Tris chứ?”
“Sẽ không.” Irene khẳng định.
“Irene, có đôi khi em thấy James thật khó hiểu. Một người kinh khủng đến vậy, từ trên một con thuyền bị nổ tung ở giữa biển mà không chết. Nếu là em, em nhất định sẽ giết chết những người đã phản bội mình.” Trên thực tế, trước đây bọn họ đã nhiều lần bị người của James đuổi giết, lần nào cũng thoát khỏi nguy hiểm.
Rõ ràng là James có đủ khả năng giết chết bọn họ, nhưng hắn không làm vậy. Lẽ nào hắn yêu Tris sâu đậm đến mức yêu cả đường đi lối về sao? Hely thầm suy đoán.
“Đi thôi, đi xem những người kia thế nào rồi.” Irene lạnh nhạt nói.
Hely gật đầu, những người kia đều là người Irene mượn của Ryan, họ là thân tín của Ryan, nếu bị tổn thất thì thật sự khó ăn nói với anh ta.
May mà lần này xem như James nhân từ, những người kia chỉ bị đánh ngất chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Irene và Helycứu từng người tỉnh lại rồi bảo bọn họ trở về, không cần ở đây nữa.
Hely trừng mắt: “Irene, hành vi này của anh rất không quân tử.”
Irene nhún vai: “Anh chưa bao giờ quân tử cả.”
“Hừ, không đi thì không đi, bây giờ Tris đang ở cữ, anh không được nói với cô ấy đâu đấy.” Hely nghiến răng thầm hận, thở thì phò rồi bỏ đi.
Irene lắc đầu bật cười, cô nàng Hely cho dù bao lớn thì tính tình vẫn có chút trẻ con. Hơn nữa vừa nãy anh chỉ thuận miệng nói, đương nhiên sẽ không thật sự đến tìm Hoàng Yến Chi để nói chuyện này.
Nhà họ Quân.
Buổi sáng, Hoàng Yến Chi lại bị tiếng khóc của cậu bạn nhỏ An An đánh thức, trước đây Quân Hạo Kiện sẽ đến bế con đặt vào lòng cô, nhưng lần này lại không thấy anh làm vậy.
Hoàng Yến Chi mở to mắt nhìn sang bên cạnh mình, chẳng thấy Quân Hạo Kiện đâu, cô cũng không đoái hoài tới anh, vội vàng đứng dậy đến bế con.
Để tiện cho bú nên em bé không ngủ ở phòng trẻ em mà ngủ ngay trong phòng hai người họ. Hoàng Yến Chi nhìn đứa nhóc nào đó đang gào khóc, dáng vẻ vừa tươi cười cưng chiều vừa bó tay.
Cúi người bế nhóc con lên, hôn lên má một cái: “Thằng nhóc này, đói khóc, đi tè khóc, ị cũng khóc, con cho mẹ tràng nước mắt trân châu đấy à.” Miệng nói vậy nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu bạn nhỏ An An.
Cậu bạn nhỏ An An thấy có người đến bế mình thì ngưng khóc ngay, im lặng vùi vào ngực mẹ, chu chu cái miệng nhỏ, Hoàng Yến Chi nhìn là biết con đói bụng, bèn bế nhóc rồi ngồi xuống bắt đầu cho ăn.
Đến khi cậu nhóc ăn no lại lần lữa không muốn rời khỏi ngực mẹ, trước đây cậu nhóc ăn no là ngủ, hôm nay lại hoạt bát khác thường.
Hoàng Yến Chi vốn muốn đặt con vào nôi để nhóc con tự chơi nhưng chỉ cần có vừa đặt xuống là An An lại làm bộ muốn khóc, cô không còn cách nào khác, ôm An An tựa vào đầu giường, mệt mỏi muốn ngủ. Tối qua cô thức cho con trai uống sữa ba lần nên hôm nay tinh thần không được tỉnh táo lắm.
Lúc Quân Hạo Kiện đi vào, trông thấy dáng vẻ của cô thì định ôm lấy con, ai ngờ anh mới đụng vào An An thì thằng nhóc đã cau mày, lông mày nhỏ xíu cau chặt lại thành cái bánh quai chéo, cái tay nhỏ nhắn huơ huơ, rõ ràng là không muốn.
“Được rồi, để em bể nó.” Hoàng Yến Chi nói, hiếm khi con cô mới bám lấy cô một lần. Nói thật ra thì An An rất ngoan, trừ lúc uống sữa đòi mẹ ra thì những lúc khác ai bế cũng được.
“Anh vừa đi đâu vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Anh cười: “Ra ngoài tản bộ một vòng.”
Hoàng Yến Chi không nghi ngờ gì, mấy ngày nay ngoài những lúc phục hồi sức khỏe, thì ngày nào anh cũng ra ngoài tản bộ.
“Muốn ăn sáng ngay bây giờ không?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, tối qua cô nghỉ ngơi không tốt, sáng nay khẩu vị lại càng kém, hiện giờ chẳng muốn ăn gì, anh cũng không ép cô: “Vậy thì chờ đói lại ăn.”
Nói cho cùng thì An An vẫn còn nhỏ, bám lấy mẹ chơi trong chốc lát đã ngủ mất, anh thấy thế thì nhẹ nhàng đặt nó vào nôi, cố gắng không đánh thức nó: “Con ngủ rồi, bây giờ em tranh thủ ngủ bù đi.” Quân Hạo Kiện thấy cô mỏi mệt thì đau lòng nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu, vừa nằm xuống đã ngủ mất, anh ngồi bên giường yên lặng nhìn cô một hồi, đắp chăn cẩn thận cho cô xong mới đi ra ngoài.
Lúc Hoàng Yến Chi thức dậy, An An đã được Quân lão gia đưa ra phòng khách chơi, dì Triệu thấy cô đã thức liền đem cơm vào cho cô, Hoàng Yến Chi không thấy anh đâu, dì Triệu nhận ra nỗi băn khoăn của cô, bèn nói: “Hạo Kiện ra ngoài rồi, nói là sẽ về ngay.”
Mãi cho đến chiều Quân Hạo Kiện mới về, lúc ấy Hoàng Yến Chi đang chơi với An An, cô cầm một cái trống lắc nhỏ, lắc nhẹ để thu hút An An, thấy anh đi vào, cô vẫn không ngừng động tác trên tay mà chỉ hỏi: “Về rồi hả, ăn cơm chưa?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy mau ăn cơm đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Anh mỉm cười: “Không vội.”
Anh đưa cánh tay đang giấu sau lưng ra, lúc này cô mới nhận ra trên tay anh cầm một bó hoa tươi, chỉ có chín đóa hồng, xung quanh đầy hoa sao, anh tặng hoa cho cô.
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Hôm nay là ngày gì mà tặng hoa cho em vậy.”
Quân Hạo Kiện bó tay nhìn cô: “Sinh nhật của mình mà cũng quên sao?”
Lúc này Hoàng Yến Chi mới nhớ ra hôm nay là ngày mùng 1 tháng 6, là ngày sinh nhật của cô, cô vỗ đầu mình một cái, xem ra sau khi sinh con cô trở nên ngốc rồi, chẳng còn nhớ ngày tháng gì cả.
“Vợ, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng em tròn hai mươi ba tuổi.”
Quân Hạo Kiện hôn lên môi Hoàng Yến Chi một cái, thâm tình nói.
Hoàng Yến Chi nhận lấy hoa: “Cảm ơn, thiếu tướng đại nhân của em.”
Giọng điệu tình cảm pha chút dí dỏm, nghe vậy yết hầu của anh bỗng chuyển động một cái, bèn dời mắt đi. Bạn nhỏ An An không biết ba mẹ đang làm gì, mở to mắt nhìn chằm chằm ba mẹ.
Quân Hạo Kiện đưa lọ cắm hoa cho cô rồi ra ngoài, lát sau lại đi vào, lúc này trong tay bưng một chiếc bánh ga-tô rất nhỏ, cỡ chừng bàn tay anh, nhưng rất đẹp mắt.
Trên mặt bánh ga-tô là một ngôi nhà nhỏ hai tầng và một vườn hoa lớn, trong hoa viên trồng các loại hoa, cạnh đó là một cậu bạn nhỏ ngồi xổm dưới đất, tay cầm một chiếc xẻng nhỏ đang trồng hoa, cách đó không xa là một cái xích đu, một cô gái ngồi trên xích đu dịu dàng nhìn con trai, sau lưng cô là một người đàn ông, khoác tay lên bờ vai cô gái và cúi đầu nhìn cô.
“Cái này là anh tự làm?” Hoàng Yến Chi hỏi. . Ngôn Tình Hài
“Quà cho sinh nhật em.” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói, Hoàng Yến Chi chẳng thiếu thứ gì, anh cũng chẳng nghĩ ra nên tặng gì, mấy ngày trước vô tình nhìn thấy một chiếc bánh ga-tô kẹo đường rất đẹp nên đã nảy ra ý nghĩ muốn tự làm cho cô một chiếc. Sau nhiều lần thất bại thì chiếc hôm nay đã là chiếc thứ năm anh làm, tốn không ít thời gian của anh.
“Cảm ơn anh, Hạo Kiện.” Mắt Hoàng Yến Chi sáng lấp lánh, bánh ga-tô nhỏ như thế, muốn làm nó thật đẹp còn khó hơn làm bánh ga-tô lớn, mấy ngày nay người đàn ông trước mặt cô đã tốn không ít tâm huyết.
“Em thích là được rồi.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi ngoắc tay bảo anh cúi người xuống rồi nói nhỏ hai câu bên tai anh, ánh mắt anh lập tức tối lại, yên lặng nhìn cô: “Thật chứ?”
Tai Hoàng Yến Chi ửng đỏ, gật gật đầu: “Vâng, thật.”
Quân Hạo Kiện khẽ cười.
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi đến, Quân Hạo Kiện ra ngoài nói chuyện với Hoàng Minh Dạ, trông thấy trong phòng bày bánh ga-tô và hoa tươi thì không khỏi cười nói: “Ngài Quân nhà em lãng mạn ghê.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười không nói gì.
Hạ Yên Nhi bế cậu bạn nhỏ An An lên: “ôi, hình như nặng hơn rồi, cục cưng An An nhà ta lớn rồi này.” Cô không hề che giấu yêu thương trong ánh mắt.
Hoàng Yến Chi thấy cô thích trẻ con, bèn nói: “Thích như thế thì mau cùng anh trai em sinh một đứa đi.”
“Không vội, bọn chị vẫn muốn hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa.” Bây giờ cô và Hoàng Minh Dạ đều bận rộn với công việc, tạm thời chưa muốn có con.
Lúc trước, khi về nước cô không nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như thế, vừa ký hợp đồng ba năm với Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
Bây giờ mới chỉ qua một nửa thời gian thôi, dựa vào quan hệ của cô và Chủ tịch Tân Hòa thì hiện tại nếu muốn rời khỏi thì người ta cũng sẽ không làm khó cô.
Nhưng Hạ Yên Nhi là người coi trọng chữ tín, đã nói sẽ giúp Chủ tịch Tân Hòa ba năm thì sẽ không nuốt lời.
“Đúng rồi, đã đặt tên cho An An chưa?” Hạ Yên Nhi chơi với An An trong chốc lát bèn hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Vẫn chưa, em và Hạo Kiện đang định để hai ông đặt cho.” Hai ông cụ lật hết cuốn từ điển đến giờ vẫn còn đang do dự, cuối cùng quyết định bây giờ cháu trai vẫn còn nhỏ, không vội.
“Hai ông nội do dự sao?” Hạ Yên Nhi vừa cười vừa nói, sau đó lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi xách ra: “Đây là quà sinh nhật anh chị tặng em.”
Hoàng Yến Chi nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn qua, là một chiếc chìa khóa: “Nhà sao?”
“Ừm, nhà này vốn dĩ anh trai em định để đến lúc đầy tháng con em mới tặng, nhưng chị thấy không thích hợp nên lấy đó làm quà sinh nhật cho em.”
Hạ Yên Nhi nói rồi nhớ lại ý định của Hoàng Minh Dạ, đến giờ cô vẫn chẳng biết nói gì, có ai là người nhà mẹ đẻ lại tặng nhà vào lúc đầy tháng em bé chứ, nếu muốn tặng thì phải là nhà chồng tặng mới phải.
“Tế bào lãng mạn của anh trai em chắc chắn là dùng hết vào chị rồi.” Hoàng Yến Chi nhìn chìa khóa nhà, từ tốn nói, hai năm trước là xe, năm nay là nhà, thật sự tầm thường.
Hạ Yên Nhi ngẩn ngơ: “Em cứ chế nhạo chị đi. Anh trai em đương nhiên là kém lãng mạn hơn ngài Quân nhà em rồi.”
Vừa hoa tươi vừa bánh ga-tô kẹo đường.
Hoàng Yến Chi không hề khách sáo gật đầu: “Ố, ngài Quân nhà em đúng là rất lãng mạn.”
Hạ Yên Nhi lườm nguýt cô một cái: “Sau khi làm mẹ thì da mặt càng ngày càng dày nhỉ.”
Hoàng Yến Chi cười tủm tỉm: “Em chấp nhận sự thật này.” Ai mà ngờ trông Quân Hạo Kiện lạnh lùng tự cao tự đại thế nhưng thực chất bên trong lại là người đàn ông ấm áp đến vậy.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Tại một nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại ô.
Sau khi Vu Băng tỉnh lại thì đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng, không hề nhớ rõ trước đó mình đã nói gì với Hely, chỉ nhớ một điều là có người cứ liên tục hỏi mình điều gì đó, và hình như chính mình đã nói rất nhiều.
Cô ả nhìn xung quanh, không thấy Hely hay ai khác thì tinh thần vô cùng suy sụp.
Irene đi vào, liếc nhìn Vu Băng.
Cô ả bèn hỏi: “Các người định bao giờ mới giết tôi?”
Irene không trả lời mà chỉ ngồi xổm xuống, rút một ống máu trên người cô ả xong liền bỏ đi. Anh còn muốn nghiên cứu trạng thái còn lại của chất gây ảo giác trong cơ thể con người.
Ánh mắt Vu Băng trống rỗng, cuối cùng cô ả cũng hiểu những người này hoàn toàn không có ý định giết mình, mà là muốn mình sống không bằng chết.
Suốt mấy ngày tiếp theo, Hely cũng không xuất hiện.
Mấy ngày này cô luôn ở bên Daneil, mãi đến khi anh rời khỏi nhà thì cô mới quay trở lại nhà kho ở ngoại ô.
Hely vừa đến thì thấy Irene định đi ra thì hỏi: “Irene, anh làm gì thế.”
Irene vừa đi vừa nói: “Anh muốn nghiên cứu sâu hơn về chất gây ảo giác khi còn trong cơ thể cô ta.”
Hely định nói gì nữa nhưng bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến nhiều tiếng giày vang lên.
Toàn thân Irene căng cứng khi thấy người trước mặt, Irene liền che chở Hely ở sau lưng mình.
Hely nhìn anh, không nói gì. Anh hai à, rốt cuộc anh có biết bản lĩnh của anh là yếu nhất trong đám không? Nếu đánh nhau thật thì hai chúng ta còn không biết ai sẽ bảo vệ ai đâu.
“James, anh đến đây làm gì?” Irene lạnh giọng hỏi.
James khẽ cười: “Nhìn thấy huấn luyện viên của mình mà không biết chào hỏi, lại còn dám gọi thẳng tên tôi. Tôi đã dạy cô cậu như vậy sao? Càng ngày càng không có phép tắc.”
Irene yên lặng nhìn hắn, nói đúng hơn là nhìn người đứng ở bên cạnh hắn. Bọn họ có thể đứng ở đây, chúng tỏ người của anh ở bên ngoài đã bị giải quyết, không biết là đã chết hay hôn mê: “Chúng tôi không còn là học viên của anh nữa, mà anh cũng chẳng phải là huấn luyện viên của chúng tôi.”
James gật đầu: “Ừ, đúng là cánh cứng cáp rồi, ngay cả cách nói chuyện cũng cứng rắn như thế. Tốt, rất tốt, chứng tỏ tâm huyết của tôi không tính là uổng phí.”
Hely cảnh giác nhìn James: “James, mục đích của anh là gì.”
James lạnh lùng nhìn lướt qua Hely rồi nhìn Vu Băng đang nằm dưới đất: “Hôm nay tôi đến không phải tìm các cô các cậu.”
“Mang cô ta đi.” James nói với người ở phía sau.
Hai người ở phía sau hắn đi tới kéo Vu Băng từ dưới đất lên, họ xách Vu Băng như xách một con chó chết, không có chút phản ứng gì.
Hely và Irene thờ ơ nhìn, không hề ngăn cản. Vì họ biết James đã biết ả Vu Băng này đã hại Hoàng Yến Chi.
James thấy hai người không ngăn cản thì khá hài lòng.
“Người anh cũng đã bắt, bây giờ anh có thể đi được rồi?” Hely hỏi
“Tôi mang người đi. Nếu Tiểu Thất có hỏi thì hai người cứ nói thật. Nếu lần sau còn để tôi thấy bộ dạng vô dụng này nữa thì hai người đừng mong ở lại bên cạnh cô ấy nữa.” Nói rồi hắn liền xoay người đi.
Hely gọi James lại, nói cho James biết mấy cứ điểm và những người có quan hệ mật thiết với Kim phu nhân ở nước R mà Vu Băng đã khai với cô, đổi lấy là ánh mắt lạnh lùng của quản gia đứnh kế bên hắn.
Hely chẳng hề sợ sệt. Cô trắng trợn lợi dụng James đấy, thì sao? Nhắc mới nhớ, quan hệ giữa James với Kim phu nhân cũng không đơn giản.
“Ha ha, chút tâm tư đó mà cũng dám động đến người của tôi. Lần này bỏ qua, nếu còn lần sau thì...”
James lạnh lùng nói.
Hely hơi rũ mắt xuống, không muốn đối diện với tên biến thái này.
“Irene, chúng ta cứ để hắn bắt người đi như vậy sao?” Đợi sau khi James rời khỏi, Hely mới nhỏ giọng hỏi.
“Không thì em muốn đi cướp người về à?” Irene hỏi lại.
Hely run lên. Quên đi, chỉ vì hai người này quả thực không đáng để họ chống lại James. Có điều, đáy mắt cô vẫn ẩn chứa vẻ lo lắng: “Hắn bắt người đi rồi, sẽ không mang lại rắc rối gì cho Tris chứ?”
“Sẽ không.” Irene khẳng định.
“Irene, có đôi khi em thấy James thật khó hiểu. Một người kinh khủng đến vậy, từ trên một con thuyền bị nổ tung ở giữa biển mà không chết. Nếu là em, em nhất định sẽ giết chết những người đã phản bội mình.” Trên thực tế, trước đây bọn họ đã nhiều lần bị người của James đuổi giết, lần nào cũng thoát khỏi nguy hiểm.
Rõ ràng là James có đủ khả năng giết chết bọn họ, nhưng hắn không làm vậy. Lẽ nào hắn yêu Tris sâu đậm đến mức yêu cả đường đi lối về sao? Hely thầm suy đoán.
“Đi thôi, đi xem những người kia thế nào rồi.” Irene lạnh nhạt nói.
Hely gật đầu, những người kia đều là người Irene mượn của Ryan, họ là thân tín của Ryan, nếu bị tổn thất thì thật sự khó ăn nói với anh ta.
May mà lần này xem như James nhân từ, những người kia chỉ bị đánh ngất chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Irene và Helycứu từng người tỉnh lại rồi bảo bọn họ trở về, không cần ở đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.