Chương 311: Sự thật trong sự thật
Trinh Tautau
01/07/2022
Ngày 30 tháng Chín là tròn một trăm ngày của An An, cũng gần đại thọ chín mươi tuổi của Quân lão gia, nhà họ Quân quyết định tổ chức cùng một ngày.
Ngày trọng đại như thế tất nhiên phải làm lớn rồi, thế nên từ tháng Tám Hoàng Yến Chi và Quân Giai Uyển trở nên bận rộn.
Để tiện hỗ trợ, Quân Giai Uyển đã chuyển về nhà ở, Cổ Triệt Khiêm đương nhiên cũng muốn theo, hiện tại Cố Minh đã tiếp quản phần lớn công việc trong tập đoàn Cố Thị, không cần ông chỉ bảo cũng có thể hoàn thành công việc rất tốt.
Hoàng Yến Chi chưa từng lo liệu chuyện lớn như vậy, ông có Quân Giai Uyển trợ giúp, do vậy mọi chuyện tiến hành cũng đâu ra đấy.
Mà lúc này, Quân Hạo Kiện lúc trước quyết tâm bỏ tật xấu của An An cũng cho thấy làm như vậy là hoàn toàn đúng đắn, vì bây giờ, cho dù Hoàng Yến Chi không ở bên cạnh thì An An cũng không khóc, cùng lắm là khi đói bụng sẽ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng cô, nếu không thấy thì ngoan ngoãn uống sữa mà ba chuẩn bị cho.
Hoàng Yến Chi đi xem hội trường, Quân Giai Uyển và Vũ Ân Nguyệt cùng đi, ba người xem không ít nơi mới chọn được một khách sạn rồi thỏa thuận ngày, còn thực đơn thì hơi phiền phức, bèn quyết định về nhà bàn bạc sau.
Cô đi về nhà trước, còn Quân Giai Uyển và Vũ Ân Nguyệt nói là còn mua gì đó sẽ về sau, khi cô vào phòng khách lúc này mới thấy Irene đến: “Irene?”
“Yến Chi.”
“Anh về lúc nào thế?”
“Đêm qua.” Một tháng trước, Irene trở về nước Y, lần này quay lại là vì chân của Quân Hạo Kiện.
Mặc dù bây giờ chân của Quân Hạo Kiện đã không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng vẫn chưa bắt đầu tập luyện hằng ngày.
Lần này, Irene muốn đưa Quân Hạo Kiện đi kiểm tra tổng thể, xem có để lại di chứng nào không, nếu không thì hằng ngày sẽ bắt đầu tập luyện.
Vì muốn làm kiểm tra cho Quân Hạo Kiện, sau khi ăn cơm trưa cả nhà cùng đến bệnh viện, lần này đưa cả An An theo.
An An được đi ra ngoài cùng ba mẹ nên rất vui vẻ.
Irene ôm cậu nhóc, An An cũng không sợ anh, còn đưa tay sờ mặt Irene.
Irene cười hiền hòa, cũng không ngăn tay cậu nhóc.
Khi đến bệnh viện thực hiện kiểm tra, các kết quả kiểm tra đều bình thường.
“Chắc chắn không có vấn đề gì, lực chân của anh so với trước kia cũng không có ảnh hưởng nhiều.”
Irene nhìn kết quả kiểm tra, cười nói với Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
Hoàng Yến Chi nghe vậy, khóe miệng khẽ cong: “Irene, em sẽ không nói cảm ơn nữa, hôm nay đến nhà ăn cơm đi.”
Irene không từ chối, đúng lúc anh cũng có một số việc muốn nói với Hoàng Yến Chi.
Lúc trở về, người lái xe là Quân Hạo Kiện còn Irene và An An thì ngồi ở ghế sau.
“Tris, gần đây trong giới truyền đến tin có người ra giá cao muốn mua mạng Kim phu nhân.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Ai?”
“Không phải em sao?” Irene hỏi lại.
“Không phải.”
Irene nhíu mày: “Tin tức này mới được truyền đến vào hôm qua, anh còn tưởng là em.”
Mắt Hoàng Yến Chi đảo qua, nghĩ đến một người: “Có lẽ là Cẩn Giai Thuỵ.”
Đợi mãi không thấy Diệp Dung xuất hiện, có lẽ Cẩn Giai Thuỵ cũng đã sốt ruột lắm rồi.
Hoàng Yến Chi đoán không sai, chuyện này đúng là do Cẩn Giai Thuỵ làm, chẳng qua là không rõ vì sao ông ta lại biết được đường truyền tin này. Phải biết rằng trong giới này có quy tắc rất rõ ràng, nếu không phải người trong giới thì rất khó mà tìm đường tắt, trừ khi ông ta có quan hệ trong giới này.
“Anh đúng là quên mất Cẩn Giai Thuỵ.” Irene nói, gần như bọn họ còn không nhớ đến có người như vậy tồn tại.
“Trong giới có phản ứng thế nào?”
“Nghe nói có người nhận rồi.”
“Là đám James?” Quân Hạo Kiện lên tiếng, từ nãy đến giờ anh vẫn im lặng.
Irene nhìn qua Quân Hạo Kiện gật đầu: “Ừ, đúng là người của hắn, nhưng lúc nào hành động thì không rõ.”
James và Diệp Dung đã có ân oán từ ngày xưa, bây giờ vì Hoàng Yến Chi nên mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn.
Nếu để James phát hiện ra Diệp Dung, chỉ sợ kết cục của bà ta còn thảm hơn là rơi vào tay Hoàng Yến Chi.
“Mọi người chú ý động tĩnh của James, nếu phát hiện tung tích Diệp Dung thì đưa bà ta về đây.”
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói, không hề né tránh Quân Hạo Kiện khi nói những lời này.
“Được.”
Ả Diệp Dung này cũng đã khiến bọn họ khó chịu từ lâu rồi.
Mà lúc này, Diệp Dung cũng nhận được tin có người bỏ tiền mua mạng mình, cuối cùng biết là Cẩn Giai Thuỵ thì rất bất ngờ.
Bà ta không rõ là Cẩn Giai Thuỵ biết chuyện Cẩn Mai do Kim phu nhân làm hay vì biết bà ta chính là Kim phu nhân.
“Đúng là coi thường ông ta rồi.” Diệp Dung nhếch khóe môi cười lạnh.
“Phu nhân, có muốn giải quyết ông ta không?”
“Chưa cần, tôi muốn tự gặp ông ta một lần, dù sao chúng tôi cũng từng có một thời gian làm vợ chồng cơ mà.”
“Phu nhân, bây giờ bên ngoài nhiều kẻ tìm phu nhân như vậy, tạm thời phu nhân đừng ra ngoài thì tốt hơn.”
“Tôi biết, thứ mà tôi bảo anh tìm, anh đã tìm được chưa?”
“Vẫn chưa, chúng tôi đã tìm khắp những chỗ có khả năng, nhưng vẫn không tìm thấy. Phu nhân, có khi nào đã bị...”
Sắc mặt Diệp Dung chợt biến: “Không đâu, hắn ta không dám. Dù sao cũng là cha ruột của hắn ta, mà thứ kia cũng là thứ duy nhất có thể dùng để uy hiếp tôi, cũng coi như bảo vệ con khốn kia. Hắn ta sẽ không hủy nó. Tiếp tục tìm, nếu không được thì đi nước cờ cuối cùng, chỉ cần có thể tìm được, coi như hy sinh cũng đáng.”
Tên thuộc hạ giật mình, đây là con cờ bí mật mà Kim phu nhân sắp xếp bên cạnh James, nếu như lần này sử dụng, sau này muốn biết tin tức về James sẽ rất khó.
“Vâng.Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp.”
****************
Thủ đô.
“Hely, giúp tớ nghĩ cách liên hệ với James.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
Hely sững người: “Tris, cậu tìm hắn làm gì?”
“Có chút việc muốn hỏi hắn.”
“Được, tớ biết rồi.” Mặc dù Hely không biết cách liên lạc với James nhưng chỉ cần truyền tin ra ngoài, James sẽ tự xuất hiện.
Ba ngày sau, Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại từ một số lạ, là số ở thủ đô.
“Tiểu Thất, nghe nói em tìm tôi.” Giọng nói khàn khàn của James vang lên trong điện thoại.
“Anh ở đâu?”
“Tôi vừa nghe nói em tìm tôi thì lập tức chạy đến. Tiểu Thất, có cảm động không?”
Hoàng Yến Chi không để ý đến lời của hắn: “Anh ở đâu, tôi đến gặp anh.”
“Tiểu Thất, hóa ra em nhớ tôi đến vậy, muốn gặp tôi đến thế sao.” James cười khẽ, tâm trạng vô cùng tốt.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lùng: “James.”
“Chậc, chậc, chậc, em sinh con xong tính tình liền trở nên tốt hơn đấy. Tiểu Thất, sao em lại phản ứng như thế. Tôi mới nói vài câu đã tức giận rồi? Được được được, tôi nói cho em biết.”
James nói một địa chỉ: “Tiểu Thất, em chỉ được đến một mình, nếu để tôi thấy người khác, tôi sẽ nổi giận.”
“Biết rồi.” Hoàng Yến Chi cúp điện thoại, không có ý giấu Quân Hạo Kiện mà nói rõ chuyện mình định đi gặp James.
Sắc mặt Quân Hạo Kiện hơi nặng nề: “Cẩn thận.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Yên tâm đi, James không làm gì em đâu.”
Quân Hạo Kiện vẫn không yên tâm, muốn đi cùng cô, nhưng Hoàng Yến Chi kiên quyết từ chối: “Hạo Kiện, nếu em muốn giải quyết Diệp Dung thì nhất định phải hợp tác với James. Diệp Dung giống như một quả bom, không biết khi nào sẽ nổ, em không yên tâm.”
Quân Hạo Kiện ôm cô: “Thật xin lỗi, là anh vô dụng.”
“Chuyện này đâu liên quan gì đến anh? Diệp Dung có thế lực của riêng mình, hơn nữa cũng không nhỏ, lại là kẻ giảo hoạt. Tất cả những người muốn tìm bà ta đều không tìm được.”
Hoàng Yến Chi một mình đến chỗ hẹn, lúc cô đến cũng không nhìn thấy ai, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng vẫn yên lặng ngồi chờ.
Quả nhiên, mười phút sau, James xuất hiện. Bên cạnh hắn cũng không có ai, Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Không mang theo ai? James, anh chắc chắn tôi sẽ không ra tay sao?”
Bây giờ James giống như một con hổ bị nhổ nanh cắt vuốt, trông thì hung ác, nhưng thực ra không có chút lực công kích.
Janes mỉm cười: “Nếu em muốn mạng của tôi, tôi sẽ dùng hai tay dâng lên cho em.”
Hoàng Yến Chi không tiếp lời, đi thẳng vào vấn đề: “Anh có thứ Diệp Dung muốn?”
“Ồ, em tìm tôi vì chuyện này sao? Tiểu Thất, lâu như vậy rồi mà chúng ta mới gặp lại, chẳng lẽ em không muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ sao?” Sắc mặt James hiện vẻ đau lòng.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lùng: “James, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để mà nhắc lại.”
James càng tỏ ra đau lòng hơn: “Tiểu Thất, em lúc nào cũng vô tình như thế. Rất tốt, không uổng công tôi dạy dỗ em, quả thực không khiến tôi thất vọng.
Nhớ kỹ, em phải giữ gìn sự nhẫn tâm này.” Nói xong lời cuối cùng, James thu lại vẻ đau lòng vừa rồi, chút đau khổ trên mặt cũng biến mất.
“Đúng là trong tay tôi có thứ Diệp Dung muốn, chính là tro cốt của cha tôi.” James cũng không vòng vo với Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi sững người, cô thật sự không ngờ lại là tro cốt của một người.
“Tiểu Thất, dáng vẻ ngơ ngác này của em thật đáng yêu.” James khẽ cười, nhìn vào khuôn mặt Hoàng Yến Chi, sâu trong đáy mắt mang theo vẻ nhớ nhung và say đắm không dễ gì phát hiện.
“Tiểu Thất, muốn biết chuyện xưa giữa Diệp Dung và cha tôi không?” James dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi nhìn hắn, nhưng James không chờ cô trả lời, tiếp tục nói: “Diệp Dung là người vợ cuối cùng của cha tôi, chuyện này em biết rồi, nhưng em không biết, cô ta cũng là do cha tôi nuôi lớn, cũng là người mà mẹ tôi coi như con gái nuôi lớn.” James lần nữa ném một quả bom lớn vào lòng Hoàng Yến Chi
“Cha tôi có nhiều nhân tình, những người này mẹ tôi đều biết hết, cũng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, mãi đến khi Diệp Dung trở thành người của cha tôi, mẹ tôi mới thật sự bị sốc.”
Hoàng Yến Chi có thể hiểu được cảm xúc của mẹ James. Người mình tự tay nuôi lớn, yêu thương như con gái, cuối cùng lại qua lại với chồng mình.
“Cha tôi thì hay rồi, ngay trước mặt mẹ tôi cũng không kiêng kỵ thể hiện tình cảm với Diệp Dung, khiến mẹ tôi ngã bệnh. Sau khi khỏi bệnh, tính tình mẹ tôi thay đổi rất nhiều, trước kia bà rất dịu dàng. Là một người mẹ tốt, bà đối với tôi và Diệp Dung rất tốt. Nhưng từ đó về sau, thái độ của bà đối với tôi cũng thay đổi. Bởi vì ngoại hình của tôi giống cha tôi, bà thường xuyên không mắng thì đánh. Nhưng đối với kẻ lớn lên từ đòn roi và huấn luyện khắc nghiệt mà nói thì những chuyện này chẳng đáng kể chút nào.”
Hoàng Yến Chi lẳng lặng nghe, nghe hắn bình tĩnh lấy giọng như kể chuyện xưa của người khác để kể chuyện của mình.
“Mẹ tôi bị cha tôi tự tay giết chết, chỉ vì cha tôi thấy mẹ tôi thân mật với kẻ khác. Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ tôi bị mấy gã đàn ông tra tấn, còn cha tôi đứng bên cạnh lạnh lùng theo dõi. Tôi đau khổ cầu xin ông ta hãy để mẹ tôi chết thanh thản, nhưng ông ta không thèm để ý. Tôi muốn rời khỏi đó, ông ta cũng không cho, còn bắt đàn em giữ tôi lại, để tôi nhìn mẹ tôi bị tra tấn mãi cho đến lúc chết. Mẹ tôi đã chết như vậy đấy, chết không nhắm mắt.”
“Khi ấy Diệp Dung cũng ở đó?” Hoàng Yến Chi khàn giọng.
“Phải, bà ta cũng ở đó. Bà ta muốn cha tôi tự tay giết chết mẹ tôi. Cũng chỉ vì một câu nói của bà ta mà cha tôi đã tự tay kết thúc hơi tàn của mẹ tôi.”
James cười, có điều ý cười này trong mắt Hoàng Yến Chi lại mang vẻ đau thương và tàn nhẫn.
“Biết cha tôi chết thế nào không? Chuyện này ngoại trừ tôi, không ai biết. Tiểu Thất, để tôi nói cho em biết nhé?”
Bỗng James nhìn về phía Hoàng Yến Chi trong mắt dường như hiện lên tia sáng quái dị.
Hoàng Yến Chi như đoán được điều gì đó, khiếp sợ nhìn về phía James.
“Ô, Tiểu Thất của tôi thật thông minh, tôi mới nói một câu mà em đã hiểu được ý tôi rồi. Không sai, là tôi tự tay giết chết ông ta, còn ả đàn bà ngu xuẩn Diệp Dung kia, vẫn cho rằng cha tôi bị cha em và Cẩn Giai Thuỵ giết. Thật ra lúc đó tôi cũng ở đấy, chẳng qua là mọi người không ai biết.”
“Cha tôi là người cực kỳ tự tin, cũng cực kỳ tàn nhẫn, điều này hẳn là em cũng biết. Khi đó, vì quan hệ của tôi và cha tôi không tốt, ông ta không giao lại tổ chức cho tôi. Mà tôi cũng vì chuyện của mẹ nên chỉ hận không thể giết ông ta. Ngày đó, biết ông ta có hành động, chờ sau khi ông ta xuất phát, tôi lén lút đi theo, tận mắt nhìn thấy ông ta bị cha em và Cẩn Giai Thuỵ bắn chết. Nhưng điều bọn họ không biết là lúc đó cha tôi chưa chết, chỉ đang hấp hối, tim vẫn còn đập, mặc dù yếu nhưng vẫn còn sống. Tôi sai một thuộc hạ của cha tôi có vóc dáng gần giống cha tôi giả làm ông ta, Diệp Dung vẫn cho rằng đó là cha tôi, nhưng người thật đã bị tôi đưa đi rồi.”
“Tôi tìm bác sĩ giỏi nhất để cứu sống ông ta, sau đó từng dao từng dao lăng trì ông ta. Ha ha, bây giờ nghĩ lại đúng là khoái chí. Tiểu Thất, em biết ánh mắt ông ta nhìn tôi thế nào không? Phẫn nộ, sợ hãi, cầu khẩn. Ha ha ha, một kẻ tự tin không ai bì nổi như cha tôi, vậy mà lại cầu xin tôi đừng giết ông ta, thực sự là buồn cười. Lúc trước tôi đau khổ cầu xin thế nào ông ta cũng không để mẹ tôi ra đi thanh thản, bây giờ lại cầu xin tôi giải thoát cho ông ta, trên thế giới này ở đâu ra chuyện tốt như thế.” James nhếch mép nở nụ cười tàn nhẫn, độc ác.
“Nhìn cha tôi cầu xin tôi tha thứ, trong lòng tôi cực kỳ thỏa mãn. Tôi thật muốn để Diệp Dung nhìn thấy bộ dạng của ông ta lúc đó.”
“Vậy nên anh đã hành hạ cha anh đến chết?”
“Đúng vậy, ông ta thực sự không chịu được tra tấn, mới bảy ngày đã không chịu nổi, thật đáng tiếc. Tôi thiêu thi thể của ông ta, sau đó giữ tro cốt của ông ta lại.” James vuốt ve chiếc nhẫn trên tay hắn.
Hoàng Yến Chi nhìn xuống tay hắn, thấy chiếc nhẫn rất bình thường kia, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ đây chính là tro cốt của cha hắn. Nói cũng đúng thôi, cho dù cất ở đâu cũng không an toàn bằng để bên người. Nhưng hơn thế nữa, có lẽ James còn muốn trả thù Carl.
Chú ý tới ánh mắt của Hoàng Yến Chi, sắc mặt James trở nên dịu dàng: “Tiểu Thất, em đoán rất đúng. Đây chính là tro cốt người cha đáng chết của tôi. Nhưng hiện giờ tôi không đưa nó cho em được.”
“Tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi anh.” Hoàng Yến Chi nói.
Cho dù đã biết bí mật lớn nhất của James, nhưng ánh mắt cô vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn thẳng vào mắt James không chút sợ sệt, khiến James rất hài lòng.
“Em cứ hỏi, chỉ cần là điều em muốn biết, tôi sẽ nói với em.”
“Nếu đã hận Diệp Dung như thế, vì sao không giết bà ta? Chuyện này đâu phải việc khó đối với anh?” Đây là thắc mắc lớn nhất trong lòng Hoàng Yến Chi.
Nếu nói James mềm lòng thì cô không tin. Người đàn ông này đến cha ruột mình còn không mềm lòng, nói gì đến Diệp Dung.
“Tiểu Thất, em chắc chắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng một người khi đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí điên cuồng là như thế nào. Nếu như người đó là kẻ thù của em, cảnh tượng đó càng là cảnh đẹp ý vui.”
James cười đến là dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu vẻ nguy hiểm.
Ngày trọng đại như thế tất nhiên phải làm lớn rồi, thế nên từ tháng Tám Hoàng Yến Chi và Quân Giai Uyển trở nên bận rộn.
Để tiện hỗ trợ, Quân Giai Uyển đã chuyển về nhà ở, Cổ Triệt Khiêm đương nhiên cũng muốn theo, hiện tại Cố Minh đã tiếp quản phần lớn công việc trong tập đoàn Cố Thị, không cần ông chỉ bảo cũng có thể hoàn thành công việc rất tốt.
Hoàng Yến Chi chưa từng lo liệu chuyện lớn như vậy, ông có Quân Giai Uyển trợ giúp, do vậy mọi chuyện tiến hành cũng đâu ra đấy.
Mà lúc này, Quân Hạo Kiện lúc trước quyết tâm bỏ tật xấu của An An cũng cho thấy làm như vậy là hoàn toàn đúng đắn, vì bây giờ, cho dù Hoàng Yến Chi không ở bên cạnh thì An An cũng không khóc, cùng lắm là khi đói bụng sẽ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng cô, nếu không thấy thì ngoan ngoãn uống sữa mà ba chuẩn bị cho.
Hoàng Yến Chi đi xem hội trường, Quân Giai Uyển và Vũ Ân Nguyệt cùng đi, ba người xem không ít nơi mới chọn được một khách sạn rồi thỏa thuận ngày, còn thực đơn thì hơi phiền phức, bèn quyết định về nhà bàn bạc sau.
Cô đi về nhà trước, còn Quân Giai Uyển và Vũ Ân Nguyệt nói là còn mua gì đó sẽ về sau, khi cô vào phòng khách lúc này mới thấy Irene đến: “Irene?”
“Yến Chi.”
“Anh về lúc nào thế?”
“Đêm qua.” Một tháng trước, Irene trở về nước Y, lần này quay lại là vì chân của Quân Hạo Kiện.
Mặc dù bây giờ chân của Quân Hạo Kiện đã không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng vẫn chưa bắt đầu tập luyện hằng ngày.
Lần này, Irene muốn đưa Quân Hạo Kiện đi kiểm tra tổng thể, xem có để lại di chứng nào không, nếu không thì hằng ngày sẽ bắt đầu tập luyện.
Vì muốn làm kiểm tra cho Quân Hạo Kiện, sau khi ăn cơm trưa cả nhà cùng đến bệnh viện, lần này đưa cả An An theo.
An An được đi ra ngoài cùng ba mẹ nên rất vui vẻ.
Irene ôm cậu nhóc, An An cũng không sợ anh, còn đưa tay sờ mặt Irene.
Irene cười hiền hòa, cũng không ngăn tay cậu nhóc.
Khi đến bệnh viện thực hiện kiểm tra, các kết quả kiểm tra đều bình thường.
“Chắc chắn không có vấn đề gì, lực chân của anh so với trước kia cũng không có ảnh hưởng nhiều.”
Irene nhìn kết quả kiểm tra, cười nói với Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
Hoàng Yến Chi nghe vậy, khóe miệng khẽ cong: “Irene, em sẽ không nói cảm ơn nữa, hôm nay đến nhà ăn cơm đi.”
Irene không từ chối, đúng lúc anh cũng có một số việc muốn nói với Hoàng Yến Chi.
Lúc trở về, người lái xe là Quân Hạo Kiện còn Irene và An An thì ngồi ở ghế sau.
“Tris, gần đây trong giới truyền đến tin có người ra giá cao muốn mua mạng Kim phu nhân.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Ai?”
“Không phải em sao?” Irene hỏi lại.
“Không phải.”
Irene nhíu mày: “Tin tức này mới được truyền đến vào hôm qua, anh còn tưởng là em.”
Mắt Hoàng Yến Chi đảo qua, nghĩ đến một người: “Có lẽ là Cẩn Giai Thuỵ.”
Đợi mãi không thấy Diệp Dung xuất hiện, có lẽ Cẩn Giai Thuỵ cũng đã sốt ruột lắm rồi.
Hoàng Yến Chi đoán không sai, chuyện này đúng là do Cẩn Giai Thuỵ làm, chẳng qua là không rõ vì sao ông ta lại biết được đường truyền tin này. Phải biết rằng trong giới này có quy tắc rất rõ ràng, nếu không phải người trong giới thì rất khó mà tìm đường tắt, trừ khi ông ta có quan hệ trong giới này.
“Anh đúng là quên mất Cẩn Giai Thuỵ.” Irene nói, gần như bọn họ còn không nhớ đến có người như vậy tồn tại.
“Trong giới có phản ứng thế nào?”
“Nghe nói có người nhận rồi.”
“Là đám James?” Quân Hạo Kiện lên tiếng, từ nãy đến giờ anh vẫn im lặng.
Irene nhìn qua Quân Hạo Kiện gật đầu: “Ừ, đúng là người của hắn, nhưng lúc nào hành động thì không rõ.”
James và Diệp Dung đã có ân oán từ ngày xưa, bây giờ vì Hoàng Yến Chi nên mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn.
Nếu để James phát hiện ra Diệp Dung, chỉ sợ kết cục của bà ta còn thảm hơn là rơi vào tay Hoàng Yến Chi.
“Mọi người chú ý động tĩnh của James, nếu phát hiện tung tích Diệp Dung thì đưa bà ta về đây.”
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói, không hề né tránh Quân Hạo Kiện khi nói những lời này.
“Được.”
Ả Diệp Dung này cũng đã khiến bọn họ khó chịu từ lâu rồi.
Mà lúc này, Diệp Dung cũng nhận được tin có người bỏ tiền mua mạng mình, cuối cùng biết là Cẩn Giai Thuỵ thì rất bất ngờ.
Bà ta không rõ là Cẩn Giai Thuỵ biết chuyện Cẩn Mai do Kim phu nhân làm hay vì biết bà ta chính là Kim phu nhân.
“Đúng là coi thường ông ta rồi.” Diệp Dung nhếch khóe môi cười lạnh.
“Phu nhân, có muốn giải quyết ông ta không?”
“Chưa cần, tôi muốn tự gặp ông ta một lần, dù sao chúng tôi cũng từng có một thời gian làm vợ chồng cơ mà.”
“Phu nhân, bây giờ bên ngoài nhiều kẻ tìm phu nhân như vậy, tạm thời phu nhân đừng ra ngoài thì tốt hơn.”
“Tôi biết, thứ mà tôi bảo anh tìm, anh đã tìm được chưa?”
“Vẫn chưa, chúng tôi đã tìm khắp những chỗ có khả năng, nhưng vẫn không tìm thấy. Phu nhân, có khi nào đã bị...”
Sắc mặt Diệp Dung chợt biến: “Không đâu, hắn ta không dám. Dù sao cũng là cha ruột của hắn ta, mà thứ kia cũng là thứ duy nhất có thể dùng để uy hiếp tôi, cũng coi như bảo vệ con khốn kia. Hắn ta sẽ không hủy nó. Tiếp tục tìm, nếu không được thì đi nước cờ cuối cùng, chỉ cần có thể tìm được, coi như hy sinh cũng đáng.”
Tên thuộc hạ giật mình, đây là con cờ bí mật mà Kim phu nhân sắp xếp bên cạnh James, nếu như lần này sử dụng, sau này muốn biết tin tức về James sẽ rất khó.
“Vâng.Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp.”
****************
Thủ đô.
“Hely, giúp tớ nghĩ cách liên hệ với James.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
Hely sững người: “Tris, cậu tìm hắn làm gì?”
“Có chút việc muốn hỏi hắn.”
“Được, tớ biết rồi.” Mặc dù Hely không biết cách liên lạc với James nhưng chỉ cần truyền tin ra ngoài, James sẽ tự xuất hiện.
Ba ngày sau, Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại từ một số lạ, là số ở thủ đô.
“Tiểu Thất, nghe nói em tìm tôi.” Giọng nói khàn khàn của James vang lên trong điện thoại.
“Anh ở đâu?”
“Tôi vừa nghe nói em tìm tôi thì lập tức chạy đến. Tiểu Thất, có cảm động không?”
Hoàng Yến Chi không để ý đến lời của hắn: “Anh ở đâu, tôi đến gặp anh.”
“Tiểu Thất, hóa ra em nhớ tôi đến vậy, muốn gặp tôi đến thế sao.” James cười khẽ, tâm trạng vô cùng tốt.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lùng: “James.”
“Chậc, chậc, chậc, em sinh con xong tính tình liền trở nên tốt hơn đấy. Tiểu Thất, sao em lại phản ứng như thế. Tôi mới nói vài câu đã tức giận rồi? Được được được, tôi nói cho em biết.”
James nói một địa chỉ: “Tiểu Thất, em chỉ được đến một mình, nếu để tôi thấy người khác, tôi sẽ nổi giận.”
“Biết rồi.” Hoàng Yến Chi cúp điện thoại, không có ý giấu Quân Hạo Kiện mà nói rõ chuyện mình định đi gặp James.
Sắc mặt Quân Hạo Kiện hơi nặng nề: “Cẩn thận.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Yên tâm đi, James không làm gì em đâu.”
Quân Hạo Kiện vẫn không yên tâm, muốn đi cùng cô, nhưng Hoàng Yến Chi kiên quyết từ chối: “Hạo Kiện, nếu em muốn giải quyết Diệp Dung thì nhất định phải hợp tác với James. Diệp Dung giống như một quả bom, không biết khi nào sẽ nổ, em không yên tâm.”
Quân Hạo Kiện ôm cô: “Thật xin lỗi, là anh vô dụng.”
“Chuyện này đâu liên quan gì đến anh? Diệp Dung có thế lực của riêng mình, hơn nữa cũng không nhỏ, lại là kẻ giảo hoạt. Tất cả những người muốn tìm bà ta đều không tìm được.”
Hoàng Yến Chi một mình đến chỗ hẹn, lúc cô đến cũng không nhìn thấy ai, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng vẫn yên lặng ngồi chờ.
Quả nhiên, mười phút sau, James xuất hiện. Bên cạnh hắn cũng không có ai, Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Không mang theo ai? James, anh chắc chắn tôi sẽ không ra tay sao?”
Bây giờ James giống như một con hổ bị nhổ nanh cắt vuốt, trông thì hung ác, nhưng thực ra không có chút lực công kích.
Janes mỉm cười: “Nếu em muốn mạng của tôi, tôi sẽ dùng hai tay dâng lên cho em.”
Hoàng Yến Chi không tiếp lời, đi thẳng vào vấn đề: “Anh có thứ Diệp Dung muốn?”
“Ồ, em tìm tôi vì chuyện này sao? Tiểu Thất, lâu như vậy rồi mà chúng ta mới gặp lại, chẳng lẽ em không muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ sao?” Sắc mặt James hiện vẻ đau lòng.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lùng: “James, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để mà nhắc lại.”
James càng tỏ ra đau lòng hơn: “Tiểu Thất, em lúc nào cũng vô tình như thế. Rất tốt, không uổng công tôi dạy dỗ em, quả thực không khiến tôi thất vọng.
Nhớ kỹ, em phải giữ gìn sự nhẫn tâm này.” Nói xong lời cuối cùng, James thu lại vẻ đau lòng vừa rồi, chút đau khổ trên mặt cũng biến mất.
“Đúng là trong tay tôi có thứ Diệp Dung muốn, chính là tro cốt của cha tôi.” James cũng không vòng vo với Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi sững người, cô thật sự không ngờ lại là tro cốt của một người.
“Tiểu Thất, dáng vẻ ngơ ngác này của em thật đáng yêu.” James khẽ cười, nhìn vào khuôn mặt Hoàng Yến Chi, sâu trong đáy mắt mang theo vẻ nhớ nhung và say đắm không dễ gì phát hiện.
“Tiểu Thất, muốn biết chuyện xưa giữa Diệp Dung và cha tôi không?” James dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi nhìn hắn, nhưng James không chờ cô trả lời, tiếp tục nói: “Diệp Dung là người vợ cuối cùng của cha tôi, chuyện này em biết rồi, nhưng em không biết, cô ta cũng là do cha tôi nuôi lớn, cũng là người mà mẹ tôi coi như con gái nuôi lớn.” James lần nữa ném một quả bom lớn vào lòng Hoàng Yến Chi
“Cha tôi có nhiều nhân tình, những người này mẹ tôi đều biết hết, cũng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, mãi đến khi Diệp Dung trở thành người của cha tôi, mẹ tôi mới thật sự bị sốc.”
Hoàng Yến Chi có thể hiểu được cảm xúc của mẹ James. Người mình tự tay nuôi lớn, yêu thương như con gái, cuối cùng lại qua lại với chồng mình.
“Cha tôi thì hay rồi, ngay trước mặt mẹ tôi cũng không kiêng kỵ thể hiện tình cảm với Diệp Dung, khiến mẹ tôi ngã bệnh. Sau khi khỏi bệnh, tính tình mẹ tôi thay đổi rất nhiều, trước kia bà rất dịu dàng. Là một người mẹ tốt, bà đối với tôi và Diệp Dung rất tốt. Nhưng từ đó về sau, thái độ của bà đối với tôi cũng thay đổi. Bởi vì ngoại hình của tôi giống cha tôi, bà thường xuyên không mắng thì đánh. Nhưng đối với kẻ lớn lên từ đòn roi và huấn luyện khắc nghiệt mà nói thì những chuyện này chẳng đáng kể chút nào.”
Hoàng Yến Chi lẳng lặng nghe, nghe hắn bình tĩnh lấy giọng như kể chuyện xưa của người khác để kể chuyện của mình.
“Mẹ tôi bị cha tôi tự tay giết chết, chỉ vì cha tôi thấy mẹ tôi thân mật với kẻ khác. Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ tôi bị mấy gã đàn ông tra tấn, còn cha tôi đứng bên cạnh lạnh lùng theo dõi. Tôi đau khổ cầu xin ông ta hãy để mẹ tôi chết thanh thản, nhưng ông ta không thèm để ý. Tôi muốn rời khỏi đó, ông ta cũng không cho, còn bắt đàn em giữ tôi lại, để tôi nhìn mẹ tôi bị tra tấn mãi cho đến lúc chết. Mẹ tôi đã chết như vậy đấy, chết không nhắm mắt.”
“Khi ấy Diệp Dung cũng ở đó?” Hoàng Yến Chi khàn giọng.
“Phải, bà ta cũng ở đó. Bà ta muốn cha tôi tự tay giết chết mẹ tôi. Cũng chỉ vì một câu nói của bà ta mà cha tôi đã tự tay kết thúc hơi tàn của mẹ tôi.”
James cười, có điều ý cười này trong mắt Hoàng Yến Chi lại mang vẻ đau thương và tàn nhẫn.
“Biết cha tôi chết thế nào không? Chuyện này ngoại trừ tôi, không ai biết. Tiểu Thất, để tôi nói cho em biết nhé?”
Bỗng James nhìn về phía Hoàng Yến Chi trong mắt dường như hiện lên tia sáng quái dị.
Hoàng Yến Chi như đoán được điều gì đó, khiếp sợ nhìn về phía James.
“Ô, Tiểu Thất của tôi thật thông minh, tôi mới nói một câu mà em đã hiểu được ý tôi rồi. Không sai, là tôi tự tay giết chết ông ta, còn ả đàn bà ngu xuẩn Diệp Dung kia, vẫn cho rằng cha tôi bị cha em và Cẩn Giai Thuỵ giết. Thật ra lúc đó tôi cũng ở đấy, chẳng qua là mọi người không ai biết.”
“Cha tôi là người cực kỳ tự tin, cũng cực kỳ tàn nhẫn, điều này hẳn là em cũng biết. Khi đó, vì quan hệ của tôi và cha tôi không tốt, ông ta không giao lại tổ chức cho tôi. Mà tôi cũng vì chuyện của mẹ nên chỉ hận không thể giết ông ta. Ngày đó, biết ông ta có hành động, chờ sau khi ông ta xuất phát, tôi lén lút đi theo, tận mắt nhìn thấy ông ta bị cha em và Cẩn Giai Thuỵ bắn chết. Nhưng điều bọn họ không biết là lúc đó cha tôi chưa chết, chỉ đang hấp hối, tim vẫn còn đập, mặc dù yếu nhưng vẫn còn sống. Tôi sai một thuộc hạ của cha tôi có vóc dáng gần giống cha tôi giả làm ông ta, Diệp Dung vẫn cho rằng đó là cha tôi, nhưng người thật đã bị tôi đưa đi rồi.”
“Tôi tìm bác sĩ giỏi nhất để cứu sống ông ta, sau đó từng dao từng dao lăng trì ông ta. Ha ha, bây giờ nghĩ lại đúng là khoái chí. Tiểu Thất, em biết ánh mắt ông ta nhìn tôi thế nào không? Phẫn nộ, sợ hãi, cầu khẩn. Ha ha ha, một kẻ tự tin không ai bì nổi như cha tôi, vậy mà lại cầu xin tôi đừng giết ông ta, thực sự là buồn cười. Lúc trước tôi đau khổ cầu xin thế nào ông ta cũng không để mẹ tôi ra đi thanh thản, bây giờ lại cầu xin tôi giải thoát cho ông ta, trên thế giới này ở đâu ra chuyện tốt như thế.” James nhếch mép nở nụ cười tàn nhẫn, độc ác.
“Nhìn cha tôi cầu xin tôi tha thứ, trong lòng tôi cực kỳ thỏa mãn. Tôi thật muốn để Diệp Dung nhìn thấy bộ dạng của ông ta lúc đó.”
“Vậy nên anh đã hành hạ cha anh đến chết?”
“Đúng vậy, ông ta thực sự không chịu được tra tấn, mới bảy ngày đã không chịu nổi, thật đáng tiếc. Tôi thiêu thi thể của ông ta, sau đó giữ tro cốt của ông ta lại.” James vuốt ve chiếc nhẫn trên tay hắn.
Hoàng Yến Chi nhìn xuống tay hắn, thấy chiếc nhẫn rất bình thường kia, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ đây chính là tro cốt của cha hắn. Nói cũng đúng thôi, cho dù cất ở đâu cũng không an toàn bằng để bên người. Nhưng hơn thế nữa, có lẽ James còn muốn trả thù Carl.
Chú ý tới ánh mắt của Hoàng Yến Chi, sắc mặt James trở nên dịu dàng: “Tiểu Thất, em đoán rất đúng. Đây chính là tro cốt người cha đáng chết của tôi. Nhưng hiện giờ tôi không đưa nó cho em được.”
“Tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi anh.” Hoàng Yến Chi nói.
Cho dù đã biết bí mật lớn nhất của James, nhưng ánh mắt cô vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn thẳng vào mắt James không chút sợ sệt, khiến James rất hài lòng.
“Em cứ hỏi, chỉ cần là điều em muốn biết, tôi sẽ nói với em.”
“Nếu đã hận Diệp Dung như thế, vì sao không giết bà ta? Chuyện này đâu phải việc khó đối với anh?” Đây là thắc mắc lớn nhất trong lòng Hoàng Yến Chi.
Nếu nói James mềm lòng thì cô không tin. Người đàn ông này đến cha ruột mình còn không mềm lòng, nói gì đến Diệp Dung.
“Tiểu Thất, em chắc chắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng một người khi đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí điên cuồng là như thế nào. Nếu như người đó là kẻ thù của em, cảnh tượng đó càng là cảnh đẹp ý vui.”
James cười đến là dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu vẻ nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.