Chương 273: Tạo hiện trường giả
Trinh Tautau
01/07/2022
Cẩn Mai du ngoạn ở châu Âu cùng Aldan gần hai mươi ngày, đến ngày hai mươi tháng Giêng mới về.
Tâm trạng của cô quả thật đã khá hơn rất nhiều, Aldan cùng quay về với cô.
“Anh đã đặt khách sạn trước chưa?” Vừa ra khỏi sân bay thủ đô, Cẩn Mai đã hỏi, cả chuyến đi này đều do Aldan đặt khách sạn.
Aldan kéo cô lên taxi: “Chúng ta không đến thủ đô, mà bây giờ sẽ xuất phát đến Nam Thành.”
Cẩn Mai khựng lại: “Đến Nam Thành làm gì?”
“Đưa em về nhà”
Cẩn Mai không đi nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh: “Aldan, em không muốn về nhà.”
Aldan nhìn vào mắt Cẩn Mai, đôi mắt cô rất đẹp, rất trong, nhưng lúc này lại đầy vẻ kháng cự. Thậm chí anh có thể tưởng tượng sau khi Cẩn Mai biết được tin mẹ mình đã trở thành người thực vật thì trong đôi mắt này sẽ đẩy vẻ tuyệt vọng.
Nghĩ đến đó, tim anh chợt thắt chặt lại, dời mắt đi: “Cẩn Mai, mẹ em đang ngã bệnh, em cần phải đến thăm bà ấy.”
Mặt Cẩn Mai biển sắc: “Mẹ em làm sao?”
Từ sau khi bị Triệu Hiểu Khê kêu về Sydney, Cẩn Mai không muốn gặp lại người nào trong nhà, gần đây cũng không hề liên lạc với ai trong gia đình.
“Mẹ em ngã bệnh nhập viện rồi, chúng ta đến thăm bà ấy trước.”
Cẩn Mai không có lý do để từ chối, đó là mẹ của cô, bây giờ bà ấy ngã bệnh, cô phải đến thăm bà.
Nhưng trong lòng cô lại dâng lên nỗi bất an dữ dội: “Aldan, mẹ em bị bệnh gì vậy?”
Aldan lắc đầu: “Không rõ nữa, anh trai em gọi điện cho anh thì anh mới biết.” Anh không nói thẳng ra, mặc dù biết làm thế cũng chẳng có tác dụng, nhưng biết muộn phút nào thì hay phút đó vậy.
Trên đường về, Cẩn Mai cứ thấp thỏm không yên, cầm di động trong tay muốn gọi điện cho anh trai mình, nhưng lại không có can đảm gọi vào dãy số quen thuộc đó.
Đến bệnh viện, Cẩn Mai đứng ở của bệnh viện do dự không dám đi vào.
Aldan kéo tay cô: “Cẩn Mai, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
“Aldan, mẹ em bệnh nặng lắm đúng không?” Cẩn Mai hỏi, nếu không phải thì sao bọn họ không nói thẳng cho cô biết?
Aldan im lặng, sự im lặng này chính là ngầm thừa nhận.
Đáy lòng Cẩn Mai lập tức chùng xuống. Bước chân của cô đột nhiên dồn dập lên, thậm chí còn hơi lảo đảo.
Aldan bắt lấy cánh tay cô: “Cẩn Mai, bên này.” Càng đến gần phòng bệnh, bước chân của Cẩn Mai càng chậm lại. Cô đứng trước cửa phòng bệnh rất lâu.
Aldan biết cô đang sợ điều gì, nên không thúc giục mà yên lặng chờ cô.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Cẩn Tử Văn đi ra, trông thấy Cẩn Mai thì rất ngạc nhiên: “Tiểu Mai, sao em lại về đây?” Nói rồi, anh ta nhìn sang Aldan, dường như không hiểu vì sao hai người lại về cùng nhau.
Dáng vẻ bây giờ của Cẩn Tử Văn cũng không khá hơn là bao, đã lâu anh không nghỉ ngơi thật tốt rồi, cộng thêm khoảng thời gian này luôn bôn ba hai nơi ở ngoài và trong bệnh viện, nên trạng thái tinh thần rất kém, vẻ ngoài cũng rất nhếch nhác.
“Anh, mẹ...mẹ...” Cẩn Mai khàn giọng lên tiếng, không thốt nổi nên lời.
Cẩn Tử Văn bỗng nhiên ngẩn ra, cứ như bây giờ mới nhận ra nơi này là phòng bệnh, mẹ anh đang nằm bên trong vậy.
“Em nghe anh nói trước đã, Tiểu Mai, mẹ...” Cẩn Mai đẩy Cẩn Tử Văn ra rồi đi thẳng vào.
Cô sững người nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, nhìn người bà quấn đầy bằng gạc, nhất thời không chấp nhận nổi.
“Mẹ, con về rồi.” Cẩn Mai khẽ gọi, nhưng Triệu Hiểu Khê nằm trên giường lại không có chút phản ứng gì.
“Con về rồi, mẹ ơi.” Cẩn Mai nói lớn hơn, nhưng vẫn không được đáp lại.
Cô đi chầm chậm đến bên Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, con là Cẩn Mai đây, con về rồi. Mẹ không mở mắt ra nhìn con sao?”
Cẩn Tử Văn đi vào, nhìn Cẩn Mai như thế, bỗng nhiên không biết phải nói sao, đành nhắm mắt lại nói: “Tiểu Mai, mẹ không còn nghe được nữa.”
Cẩn Mai quay lại, nhìn anh chằm chằm: “Sao anh lại nói mẹ không nghe được nữa, chẳng phải mẹ chỉ đang ngủ thiếp đi sao?”
Cẩn Tử Văn vừa định nói, thì Cẩn Mai đột nhiên cắt lời anh: “Anh, anh đừng nói nữa, em xin anh, đừng nói nữa.”
“Cẩn Mai, mẹ gặp tai nạn xe, đã thành người thực vật rồi.” Cẩn Tử Văn vẫn nói.
Cẩn Mai nhìn anh, ánh mắt lạnh bằng: “Chẳng phải em đã bảo anh đừng nói sao? Tại sao anh vẫn nói hả?”
Lòng Cẩn Tử Văn đắng chát: “Tiểu Mai.”
“Đừng nói nữa, em không muốn nghe.” Cẩn Mai bịt tai, rồi quay người, nhào vào lòng Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, con là Cẩn Mai đây, Tiểu Mai của mẹ trở về rồi đây. Mẹ mở mắt ra nhìn con được không?” Cô mong chờ nhìn chằm chằm vào Triệu Hiểu Khê.
Thế nhưng ánh sáng trong mắt cô đã từ từ tắt hẳn, mắt ầng ậc nước, tầm nhìn mơ hồ.
Cẩn Mai duỗi tay nắm chặt lấy tay của Triệu Hiểu Khê áp tay bà lên má mình: “Mẹ, mẹ giận con hả? Cho nên mới không muốn nhìn con sao?”
Cẩn Tử Văn muốn đi tới nhưng bị Aldan ngăn lại.
Aldan khẽ lắc đầu, Cẩn Tử Văn dừng chân, lẳng lặng nhìn em gái nhẹ giọng thút thít bên giường bệnh, tiếng khóc khe khẽ như con thú nhỏ bị thương cứ như dao cứa vào tim anh. Viền mắt Cẩn Tử Văn ửng đỏ.
Alda nhìn bóng lưng Cẩn Mai với ánh mắt đầy thương xót.
Cẩn Mai ở bệnh viện đợi mấy ngày liên tục. Ngoại trừ bác sĩ và y tá ra, cô không cho phép bất kỳ ai bước vào phòng bệnh.
“Aldan, Tiểu Mai cứ thế này...” Cẩn Tử Văn rất lo lắng.
Aldan cũng lo lắng, nhưng anh bình tĩnh hơn Cẩn Tử Văn nhiều: “Trước mắt cứ đợi đến khi tâm trạng cô ấy bình tĩnh lại đã.”
Cẩn Tử Văn đang lo lắng về bệnh tình của Cẩn Mai: “Chuyện này là cú sốc lớn với Cẩn Mai...”
Aldan im lặng, bây giờ anh cũng không phán đoán được, mấy ngày nay đến cả anh cũng không gặp được Cẩn Mai.
Aldan nhìn vào phòng bệnh, thấy Cẩn Mai lau người cho Triệu Hiểu Khê xong xuôi rồi ngồi bên cạnh giường nói chuyện với bà. Cẩn Tử Văn và Aldan nhìn cảnh tượng bên trong xuyên qua cửa kính.
“Aldan, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, Cẩn Mai sẽ suy sụp mất.”
“Tôi biết, để tôi vào trong nói chuyện với cô ấy”
Ánh mắt Aldan nặng nề, anh mở cửa phòng bệnh ra, đi đến cạnh Cẩn Mai, chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay mẹ có khá hơn chút nào không?”
Cẩn Mai không nhìn anh, mà chỉ nhìn Triệu Hiểu Khê: “Vẫn vậy, anh nói xem mẹ em có tỉnh lại không?”
Aldan không thể trả lời được, anh đã trao đổi qua với bác sĩ, đương nhiên biết việc muốn Triệu Hiểu Khê tỉnh lại không khác nào kỳ tích, mà trên đời này không có nhiều kỳ tích như thế.
“Cẩn Mai, nếu như mẹ em vẫn không tỉnh lại thì em sẽ làm thế nào?” Aldan hỏi cô.
“Ý anh là mẹ em sẽ mãi mãi không tỉnh lại sao?”
“Cẩn Mai, anh chỉ nói nếu như thôi, ngộ nhỡ mẹ em mãi mãi không tỉnh lại, không phải bây giờ chúng ta cũng nên học cách đối mặt với chuyện tồi tệ nhất sao?”
Cẩn Mai im lặng, nghe được Aldan nói mẹ cô sẽ không tỉnh lại nữa thì lửa giận trong lòng liên dâng lên. Nhưng cô không thể nổi giận với Aldan, bởi vì trong lúc cô cần nhất, anh đã luôn bên cô.
“Aldan, anh ra ngoài đi, hãy để em yên tĩnh một mình.” Cẩn Mai nói, bây giờ đầu óc cô rất hoảng loạn, sợ sẽ nói ra gì đó khó nghe.
Aldan không ra ngoài, chỉ nhìn cô: “Cẩn Mai, em nên suy nghĩ thật kỹ lời anh nói. Ngộ nhỡ mẹ em không tỉnh lại thì em sẽ làm thế nào?”
“Đủ rồi!”
Cẩn Mai bỗng kêu to: “Aldan, bây giờ anh đang dạy tôi phải làm thế nào sao? Anh cứ luôn miệng nói mẹ tôi không tỉnh lại, anh dựa vào đâu mà nói thế chứ? Anh là gì của tôi hả?”
Cẩn Mai gào lên rồi bật khóc, mấy ngày qua tâm trạng cô luôn căng thẳng, ngoại trừ cô khóc khi vừa nhìn thấy Triệu Hiểu Khê trong ngày đầu tiên, thì cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Aldan và Cẩn Tử Văn đều biết, nếu còn tiếp tục thế này, thì chuyện Cẩn Mai suy sụp chỉ là sớm muộn.
Aldan để mặc Cẩn Mai trút hết cảm xúc, kiểu trút giận này không phải chuyện xấu gì với Cẩn Mai, nên anh cũng không để tâm những lời cô nói.
Cẩn Mai gào khản cả cổ, khóc đến mệt lả, lúc này mới lẳng lặng ngồi bệt xuống đất, không nói gì. Cô ngồi bó gối dưới đất, gục đầu vào đầu gối mình.
Aldan ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?”
“Xin lỗi anh, Aldan.” Cẩn Mai nói, giọng rất nhẹ, rất khan.
“Em không cần phải xin lỗi anh, Cẩn Mai, đầu óc em quá căng thẳng nên phải trút ra hết. Không ai muốn mẹ em gặp chuyện cả, nhưng hiện giờ nó đang xảy ra, chúng ta phải học cách đối mặt với nó, em hiểu ý anh không?”
“Em hiểu rồi, Aldan. Anh nói xem vì sao thế giới này lại thay đổi nhanh thế chứ? Em chỉ mới rời khỏi nơi này chưa đầy một tháng, vậy mà khi trở về thì mẹ em đã trở thành như thế. Nếu như sớm biết thế này thì dù có bị mẹ đánh gãy chân, em cũng sẽ không bỏ đi.” Cẩn Mai nói, đôi mắt vừa ráo lệ, trong nháy mắt lại như chực vỡ đê.
“Trên đời này không có nếu như. Cẩn Mai, em phải học cách kiên cường.” Aldan nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.
Đôi mắt Cẩn Mai đẫm lệ, mông lung nhìn anh: “Anh nói cho em biết đi, Aldan, rốt cuộc xác suất mẹ em tỉnh lại là bao nhiêu?”
Aldan im lặng, Cẩn Mai liền lập tức hiểu ra: “Thật sự không có hy vọng sao?”
“Cẩn Mai, anh không muốn gạt em, nhưng tình trạng của mẹ em quả thật không ổn, có thể duy trì được thế này đã tốt lắm rồi.”
Cẩn Mai tuyệt vọng, nắm chặt tay Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, mẹ tỉnh lại nhìn con đi, dù là một chút thôi cũng được. Con là Tiểu Mai đây mẹ, Tiểu Mai mà mẹ thương nhất đây.”
Aldan thấy Cẩn Mai khóc như một đứa trẻ thì bỗng dưng hối hận, phải chăng anh không nên nói sự thật cho cô biết: “Cẩn Mai.” Nhưng cô lại không để ý đến Aldan.
- ---------------
Nhà họ Cẩn.
Cẩn Giai Thuỵ đã bị lãnh đạo quân đội gọi về, còn vì lý do gì thì tạm thời chưa rõ.
Diệp Dung tỉa cây trên ban công, miệng ngâm nga hát, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt. Lúc điện thoại đổ chuông, bà ta vẫn đang tưới cây.
Diệp Dung đặt bình tưới xuống, nhìn thoáng qua dãy số, ngập ngừng một lúc mới bắt máy: “A lô”
Không biết người bên kia nói gì mà Diệp Dung nhếch môi lạnh lùng: “Tôi biết rồi, nói cho nó biết tôi sẽ về ngay.”
Cúp máy, Diệp Dung nhìn nhà họ Cẩn rộng lớn, đã từng đông vui, bây giờ chỉ còn lại tòa nhà vắng vẻ thì vô cùng hài lòng. Bây giờ đã xem như Cẩn Giai Thuỵ thân bại danh liệt, vợ con ly tán.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Diệp Dung ngẫm nghĩ, rồi gọi vào một số: “Nói với người kia hãy bắt đầu kế hoạch hai. Tôi muốn thấy kết quả trong vòng ba ngày, nếu không hoàn thành được thì đừng hòng lấy được số tiền còn lại. Nếu làm được, tôi sẽ cho hắn thêm một khoản tiền đủ để hắn sống cả đời không lo nghĩ.”
“Vâng, thưa phu nhân”
“Còn nữa, đặt một vé máy bay bay đến nước Y, càng sớm càng tốt, tôi sẽ không quay về đây trong một thời gian ngắn. Chắc cậu biết sau đó nên làm gì rồi chứ?”
“Tôi rõ rồi, xin phu nhân yên tâm, chuyện ở đây cứ giao cho tôi.”
Diệp Dung cúp điện thoại.
Một lúc sau, di động của bà ta có một tin nhắn đến, là thông tin về chuyến bay mười giờ tối nay đến nước Y.
Bà ta cười cười rồi ném di động sang một bên, cầm bình tưới bên cạnh lên bắt đầu đập đồ.
Chẳng mấy chốc, từ phòng ngủ ra tới cửa đã biến thành một đống lộn xộn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bà ta làm vậy để hòng tạo hiện trường một vụ giằng co.
Thấy đã gần giống hiện trường rồi, Diệp Dung mới vào bếp pha cho mình một ly cà phê, rồi ra phòng khách ngồi xem ti vi, vừa xem vừa đợi đến trời tối.
Mùa đông, trời tối rất nhanh.
Lúc chập tối, Diệp Dung lên tầng thay đồ, lấy một cái mũ từ trong phòng để che đi mái tóc mình, đeo kính đen che khuất nửa gương mặt, sau đó đeo khẩu trang lên. Sau khi hóa trang xong xuôi, bà ta mới vào ga-ra lái xe đi, chạy thẳng ra ngoại ô.
Chưa tới chỗ đặt camera giám sát, bà ta đã dừng xe lại, cởi trang bị trên người ra, gọi một cuộc điện thoại. Một lúc sau một chiếc xe đỗ xịch lại trước mặt Diệp Dung, bà ta lên xe: “Đến sân bay.”
Cẩn Giai Thuỵ ra khỏi đơn vị, quay đầu nhìn lại nơi mà ông ta đã gắn bó hơn nửa đời người, cảm xúc trong mắt phức tạp. Lãnh đạo đã nói với ông ta rằng, hy vọng ông ta sẽ chủ động đệ đơn xin xuất ngũ.
Ông ta đã bị cách chức từ lâu, bây giờ còn thua cả một người lính bình thường. Dù sao người ta cũng còn trẻ, còn ông ta chỉ là một ông già mà thôi.
Cẩn Giai Thuỵ đã từng tưởng tượng, sau khi đến tuổi về hưu sẽ đến viện dưỡng lão ở.
Nhưng trước giờ ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ rời quân đội theo cách này, làm mất danh dự nhà họ Cẩn. Sau này dù có chết đi, ông ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để gắp tổ tiên nữa.
Cẩn Giai Thuỵ nhìn thoáng qua nơi này lần cuối rồi quay người rời đi.
Về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy khắp nhà bừa bộn, ông ta lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành, trong nhà quá lộn xộn.
“Dung Dung.” Cẩn Giai Thuỵ gọi, nhưng chẳng ai đáp lại, sắc mặt ông ta khó coi. Lúc ông ta lên tầng, trong phòng ngủ cũng hỗn độn, chậu cây cảnh trên ban công đều bị đập vỡ hết, khắp nơi toàn là mảnh vỡ và bùn đất.
Ông ta gọi điện cho Diệp Dung, nhưng bà ta đã tắt máy.
Những thứ đáng giá trong nhà vẫn còn nguyên, ngay cả hộ chiếu và chứng minh thư của Diệp Dung cũng vẫn còn, ngoại trừ bà ta.
Cẩn Giai Thuỵ sốt ruột, chạy tới chỗ bảo vệ hỏi tung tích Diệp Dung, nhưng không ai nhìn thấy bà ta.
Tâm trạng của cô quả thật đã khá hơn rất nhiều, Aldan cùng quay về với cô.
“Anh đã đặt khách sạn trước chưa?” Vừa ra khỏi sân bay thủ đô, Cẩn Mai đã hỏi, cả chuyến đi này đều do Aldan đặt khách sạn.
Aldan kéo cô lên taxi: “Chúng ta không đến thủ đô, mà bây giờ sẽ xuất phát đến Nam Thành.”
Cẩn Mai khựng lại: “Đến Nam Thành làm gì?”
“Đưa em về nhà”
Cẩn Mai không đi nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh: “Aldan, em không muốn về nhà.”
Aldan nhìn vào mắt Cẩn Mai, đôi mắt cô rất đẹp, rất trong, nhưng lúc này lại đầy vẻ kháng cự. Thậm chí anh có thể tưởng tượng sau khi Cẩn Mai biết được tin mẹ mình đã trở thành người thực vật thì trong đôi mắt này sẽ đẩy vẻ tuyệt vọng.
Nghĩ đến đó, tim anh chợt thắt chặt lại, dời mắt đi: “Cẩn Mai, mẹ em đang ngã bệnh, em cần phải đến thăm bà ấy.”
Mặt Cẩn Mai biển sắc: “Mẹ em làm sao?”
Từ sau khi bị Triệu Hiểu Khê kêu về Sydney, Cẩn Mai không muốn gặp lại người nào trong nhà, gần đây cũng không hề liên lạc với ai trong gia đình.
“Mẹ em ngã bệnh nhập viện rồi, chúng ta đến thăm bà ấy trước.”
Cẩn Mai không có lý do để từ chối, đó là mẹ của cô, bây giờ bà ấy ngã bệnh, cô phải đến thăm bà.
Nhưng trong lòng cô lại dâng lên nỗi bất an dữ dội: “Aldan, mẹ em bị bệnh gì vậy?”
Aldan lắc đầu: “Không rõ nữa, anh trai em gọi điện cho anh thì anh mới biết.” Anh không nói thẳng ra, mặc dù biết làm thế cũng chẳng có tác dụng, nhưng biết muộn phút nào thì hay phút đó vậy.
Trên đường về, Cẩn Mai cứ thấp thỏm không yên, cầm di động trong tay muốn gọi điện cho anh trai mình, nhưng lại không có can đảm gọi vào dãy số quen thuộc đó.
Đến bệnh viện, Cẩn Mai đứng ở của bệnh viện do dự không dám đi vào.
Aldan kéo tay cô: “Cẩn Mai, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
“Aldan, mẹ em bệnh nặng lắm đúng không?” Cẩn Mai hỏi, nếu không phải thì sao bọn họ không nói thẳng cho cô biết?
Aldan im lặng, sự im lặng này chính là ngầm thừa nhận.
Đáy lòng Cẩn Mai lập tức chùng xuống. Bước chân của cô đột nhiên dồn dập lên, thậm chí còn hơi lảo đảo.
Aldan bắt lấy cánh tay cô: “Cẩn Mai, bên này.” Càng đến gần phòng bệnh, bước chân của Cẩn Mai càng chậm lại. Cô đứng trước cửa phòng bệnh rất lâu.
Aldan biết cô đang sợ điều gì, nên không thúc giục mà yên lặng chờ cô.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Cẩn Tử Văn đi ra, trông thấy Cẩn Mai thì rất ngạc nhiên: “Tiểu Mai, sao em lại về đây?” Nói rồi, anh ta nhìn sang Aldan, dường như không hiểu vì sao hai người lại về cùng nhau.
Dáng vẻ bây giờ của Cẩn Tử Văn cũng không khá hơn là bao, đã lâu anh không nghỉ ngơi thật tốt rồi, cộng thêm khoảng thời gian này luôn bôn ba hai nơi ở ngoài và trong bệnh viện, nên trạng thái tinh thần rất kém, vẻ ngoài cũng rất nhếch nhác.
“Anh, mẹ...mẹ...” Cẩn Mai khàn giọng lên tiếng, không thốt nổi nên lời.
Cẩn Tử Văn bỗng nhiên ngẩn ra, cứ như bây giờ mới nhận ra nơi này là phòng bệnh, mẹ anh đang nằm bên trong vậy.
“Em nghe anh nói trước đã, Tiểu Mai, mẹ...” Cẩn Mai đẩy Cẩn Tử Văn ra rồi đi thẳng vào.
Cô sững người nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, nhìn người bà quấn đầy bằng gạc, nhất thời không chấp nhận nổi.
“Mẹ, con về rồi.” Cẩn Mai khẽ gọi, nhưng Triệu Hiểu Khê nằm trên giường lại không có chút phản ứng gì.
“Con về rồi, mẹ ơi.” Cẩn Mai nói lớn hơn, nhưng vẫn không được đáp lại.
Cô đi chầm chậm đến bên Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, con là Cẩn Mai đây, con về rồi. Mẹ không mở mắt ra nhìn con sao?”
Cẩn Tử Văn đi vào, nhìn Cẩn Mai như thế, bỗng nhiên không biết phải nói sao, đành nhắm mắt lại nói: “Tiểu Mai, mẹ không còn nghe được nữa.”
Cẩn Mai quay lại, nhìn anh chằm chằm: “Sao anh lại nói mẹ không nghe được nữa, chẳng phải mẹ chỉ đang ngủ thiếp đi sao?”
Cẩn Tử Văn vừa định nói, thì Cẩn Mai đột nhiên cắt lời anh: “Anh, anh đừng nói nữa, em xin anh, đừng nói nữa.”
“Cẩn Mai, mẹ gặp tai nạn xe, đã thành người thực vật rồi.” Cẩn Tử Văn vẫn nói.
Cẩn Mai nhìn anh, ánh mắt lạnh bằng: “Chẳng phải em đã bảo anh đừng nói sao? Tại sao anh vẫn nói hả?”
Lòng Cẩn Tử Văn đắng chát: “Tiểu Mai.”
“Đừng nói nữa, em không muốn nghe.” Cẩn Mai bịt tai, rồi quay người, nhào vào lòng Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, con là Cẩn Mai đây, Tiểu Mai của mẹ trở về rồi đây. Mẹ mở mắt ra nhìn con được không?” Cô mong chờ nhìn chằm chằm vào Triệu Hiểu Khê.
Thế nhưng ánh sáng trong mắt cô đã từ từ tắt hẳn, mắt ầng ậc nước, tầm nhìn mơ hồ.
Cẩn Mai duỗi tay nắm chặt lấy tay của Triệu Hiểu Khê áp tay bà lên má mình: “Mẹ, mẹ giận con hả? Cho nên mới không muốn nhìn con sao?”
Cẩn Tử Văn muốn đi tới nhưng bị Aldan ngăn lại.
Aldan khẽ lắc đầu, Cẩn Tử Văn dừng chân, lẳng lặng nhìn em gái nhẹ giọng thút thít bên giường bệnh, tiếng khóc khe khẽ như con thú nhỏ bị thương cứ như dao cứa vào tim anh. Viền mắt Cẩn Tử Văn ửng đỏ.
Alda nhìn bóng lưng Cẩn Mai với ánh mắt đầy thương xót.
Cẩn Mai ở bệnh viện đợi mấy ngày liên tục. Ngoại trừ bác sĩ và y tá ra, cô không cho phép bất kỳ ai bước vào phòng bệnh.
“Aldan, Tiểu Mai cứ thế này...” Cẩn Tử Văn rất lo lắng.
Aldan cũng lo lắng, nhưng anh bình tĩnh hơn Cẩn Tử Văn nhiều: “Trước mắt cứ đợi đến khi tâm trạng cô ấy bình tĩnh lại đã.”
Cẩn Tử Văn đang lo lắng về bệnh tình của Cẩn Mai: “Chuyện này là cú sốc lớn với Cẩn Mai...”
Aldan im lặng, bây giờ anh cũng không phán đoán được, mấy ngày nay đến cả anh cũng không gặp được Cẩn Mai.
Aldan nhìn vào phòng bệnh, thấy Cẩn Mai lau người cho Triệu Hiểu Khê xong xuôi rồi ngồi bên cạnh giường nói chuyện với bà. Cẩn Tử Văn và Aldan nhìn cảnh tượng bên trong xuyên qua cửa kính.
“Aldan, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, Cẩn Mai sẽ suy sụp mất.”
“Tôi biết, để tôi vào trong nói chuyện với cô ấy”
Ánh mắt Aldan nặng nề, anh mở cửa phòng bệnh ra, đi đến cạnh Cẩn Mai, chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay mẹ có khá hơn chút nào không?”
Cẩn Mai không nhìn anh, mà chỉ nhìn Triệu Hiểu Khê: “Vẫn vậy, anh nói xem mẹ em có tỉnh lại không?”
Aldan không thể trả lời được, anh đã trao đổi qua với bác sĩ, đương nhiên biết việc muốn Triệu Hiểu Khê tỉnh lại không khác nào kỳ tích, mà trên đời này không có nhiều kỳ tích như thế.
“Cẩn Mai, nếu như mẹ em vẫn không tỉnh lại thì em sẽ làm thế nào?” Aldan hỏi cô.
“Ý anh là mẹ em sẽ mãi mãi không tỉnh lại sao?”
“Cẩn Mai, anh chỉ nói nếu như thôi, ngộ nhỡ mẹ em mãi mãi không tỉnh lại, không phải bây giờ chúng ta cũng nên học cách đối mặt với chuyện tồi tệ nhất sao?”
Cẩn Mai im lặng, nghe được Aldan nói mẹ cô sẽ không tỉnh lại nữa thì lửa giận trong lòng liên dâng lên. Nhưng cô không thể nổi giận với Aldan, bởi vì trong lúc cô cần nhất, anh đã luôn bên cô.
“Aldan, anh ra ngoài đi, hãy để em yên tĩnh một mình.” Cẩn Mai nói, bây giờ đầu óc cô rất hoảng loạn, sợ sẽ nói ra gì đó khó nghe.
Aldan không ra ngoài, chỉ nhìn cô: “Cẩn Mai, em nên suy nghĩ thật kỹ lời anh nói. Ngộ nhỡ mẹ em không tỉnh lại thì em sẽ làm thế nào?”
“Đủ rồi!”
Cẩn Mai bỗng kêu to: “Aldan, bây giờ anh đang dạy tôi phải làm thế nào sao? Anh cứ luôn miệng nói mẹ tôi không tỉnh lại, anh dựa vào đâu mà nói thế chứ? Anh là gì của tôi hả?”
Cẩn Mai gào lên rồi bật khóc, mấy ngày qua tâm trạng cô luôn căng thẳng, ngoại trừ cô khóc khi vừa nhìn thấy Triệu Hiểu Khê trong ngày đầu tiên, thì cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Aldan và Cẩn Tử Văn đều biết, nếu còn tiếp tục thế này, thì chuyện Cẩn Mai suy sụp chỉ là sớm muộn.
Aldan để mặc Cẩn Mai trút hết cảm xúc, kiểu trút giận này không phải chuyện xấu gì với Cẩn Mai, nên anh cũng không để tâm những lời cô nói.
Cẩn Mai gào khản cả cổ, khóc đến mệt lả, lúc này mới lẳng lặng ngồi bệt xuống đất, không nói gì. Cô ngồi bó gối dưới đất, gục đầu vào đầu gối mình.
Aldan ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?”
“Xin lỗi anh, Aldan.” Cẩn Mai nói, giọng rất nhẹ, rất khan.
“Em không cần phải xin lỗi anh, Cẩn Mai, đầu óc em quá căng thẳng nên phải trút ra hết. Không ai muốn mẹ em gặp chuyện cả, nhưng hiện giờ nó đang xảy ra, chúng ta phải học cách đối mặt với nó, em hiểu ý anh không?”
“Em hiểu rồi, Aldan. Anh nói xem vì sao thế giới này lại thay đổi nhanh thế chứ? Em chỉ mới rời khỏi nơi này chưa đầy một tháng, vậy mà khi trở về thì mẹ em đã trở thành như thế. Nếu như sớm biết thế này thì dù có bị mẹ đánh gãy chân, em cũng sẽ không bỏ đi.” Cẩn Mai nói, đôi mắt vừa ráo lệ, trong nháy mắt lại như chực vỡ đê.
“Trên đời này không có nếu như. Cẩn Mai, em phải học cách kiên cường.” Aldan nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.
Đôi mắt Cẩn Mai đẫm lệ, mông lung nhìn anh: “Anh nói cho em biết đi, Aldan, rốt cuộc xác suất mẹ em tỉnh lại là bao nhiêu?”
Aldan im lặng, Cẩn Mai liền lập tức hiểu ra: “Thật sự không có hy vọng sao?”
“Cẩn Mai, anh không muốn gạt em, nhưng tình trạng của mẹ em quả thật không ổn, có thể duy trì được thế này đã tốt lắm rồi.”
Cẩn Mai tuyệt vọng, nắm chặt tay Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, mẹ tỉnh lại nhìn con đi, dù là một chút thôi cũng được. Con là Tiểu Mai đây mẹ, Tiểu Mai mà mẹ thương nhất đây.”
Aldan thấy Cẩn Mai khóc như một đứa trẻ thì bỗng dưng hối hận, phải chăng anh không nên nói sự thật cho cô biết: “Cẩn Mai.” Nhưng cô lại không để ý đến Aldan.
- ---------------
Nhà họ Cẩn.
Cẩn Giai Thuỵ đã bị lãnh đạo quân đội gọi về, còn vì lý do gì thì tạm thời chưa rõ.
Diệp Dung tỉa cây trên ban công, miệng ngâm nga hát, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt. Lúc điện thoại đổ chuông, bà ta vẫn đang tưới cây.
Diệp Dung đặt bình tưới xuống, nhìn thoáng qua dãy số, ngập ngừng một lúc mới bắt máy: “A lô”
Không biết người bên kia nói gì mà Diệp Dung nhếch môi lạnh lùng: “Tôi biết rồi, nói cho nó biết tôi sẽ về ngay.”
Cúp máy, Diệp Dung nhìn nhà họ Cẩn rộng lớn, đã từng đông vui, bây giờ chỉ còn lại tòa nhà vắng vẻ thì vô cùng hài lòng. Bây giờ đã xem như Cẩn Giai Thuỵ thân bại danh liệt, vợ con ly tán.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Diệp Dung ngẫm nghĩ, rồi gọi vào một số: “Nói với người kia hãy bắt đầu kế hoạch hai. Tôi muốn thấy kết quả trong vòng ba ngày, nếu không hoàn thành được thì đừng hòng lấy được số tiền còn lại. Nếu làm được, tôi sẽ cho hắn thêm một khoản tiền đủ để hắn sống cả đời không lo nghĩ.”
“Vâng, thưa phu nhân”
“Còn nữa, đặt một vé máy bay bay đến nước Y, càng sớm càng tốt, tôi sẽ không quay về đây trong một thời gian ngắn. Chắc cậu biết sau đó nên làm gì rồi chứ?”
“Tôi rõ rồi, xin phu nhân yên tâm, chuyện ở đây cứ giao cho tôi.”
Diệp Dung cúp điện thoại.
Một lúc sau, di động của bà ta có một tin nhắn đến, là thông tin về chuyến bay mười giờ tối nay đến nước Y.
Bà ta cười cười rồi ném di động sang một bên, cầm bình tưới bên cạnh lên bắt đầu đập đồ.
Chẳng mấy chốc, từ phòng ngủ ra tới cửa đã biến thành một đống lộn xộn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bà ta làm vậy để hòng tạo hiện trường một vụ giằng co.
Thấy đã gần giống hiện trường rồi, Diệp Dung mới vào bếp pha cho mình một ly cà phê, rồi ra phòng khách ngồi xem ti vi, vừa xem vừa đợi đến trời tối.
Mùa đông, trời tối rất nhanh.
Lúc chập tối, Diệp Dung lên tầng thay đồ, lấy một cái mũ từ trong phòng để che đi mái tóc mình, đeo kính đen che khuất nửa gương mặt, sau đó đeo khẩu trang lên. Sau khi hóa trang xong xuôi, bà ta mới vào ga-ra lái xe đi, chạy thẳng ra ngoại ô.
Chưa tới chỗ đặt camera giám sát, bà ta đã dừng xe lại, cởi trang bị trên người ra, gọi một cuộc điện thoại. Một lúc sau một chiếc xe đỗ xịch lại trước mặt Diệp Dung, bà ta lên xe: “Đến sân bay.”
Cẩn Giai Thuỵ ra khỏi đơn vị, quay đầu nhìn lại nơi mà ông ta đã gắn bó hơn nửa đời người, cảm xúc trong mắt phức tạp. Lãnh đạo đã nói với ông ta rằng, hy vọng ông ta sẽ chủ động đệ đơn xin xuất ngũ.
Ông ta đã bị cách chức từ lâu, bây giờ còn thua cả một người lính bình thường. Dù sao người ta cũng còn trẻ, còn ông ta chỉ là một ông già mà thôi.
Cẩn Giai Thuỵ đã từng tưởng tượng, sau khi đến tuổi về hưu sẽ đến viện dưỡng lão ở.
Nhưng trước giờ ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ rời quân đội theo cách này, làm mất danh dự nhà họ Cẩn. Sau này dù có chết đi, ông ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để gắp tổ tiên nữa.
Cẩn Giai Thuỵ nhìn thoáng qua nơi này lần cuối rồi quay người rời đi.
Về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy khắp nhà bừa bộn, ông ta lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành, trong nhà quá lộn xộn.
“Dung Dung.” Cẩn Giai Thuỵ gọi, nhưng chẳng ai đáp lại, sắc mặt ông ta khó coi. Lúc ông ta lên tầng, trong phòng ngủ cũng hỗn độn, chậu cây cảnh trên ban công đều bị đập vỡ hết, khắp nơi toàn là mảnh vỡ và bùn đất.
Ông ta gọi điện cho Diệp Dung, nhưng bà ta đã tắt máy.
Những thứ đáng giá trong nhà vẫn còn nguyên, ngay cả hộ chiếu và chứng minh thư của Diệp Dung cũng vẫn còn, ngoại trừ bà ta.
Cẩn Giai Thuỵ sốt ruột, chạy tới chỗ bảo vệ hỏi tung tích Diệp Dung, nhưng không ai nhìn thấy bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.