Chương 204: Tiệc sinh nhật - CẦU HÔN (2)
Trinh Tautau
01/07/2022
Nhà người tạo mẫu và thợ trang điểm đã đến, bọn họ chia nhau trang điểm tạo mẫu cho Hoàng Yến Chi, mấy người còn lại thì chọn trang phục cho mọi người trong nhà.
“Đã chuẩn bị đồ xong chưa?” Hoàng Minh Dạ hỏi Quân Hạo Kiện.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện có phần dịu dàng, anh mỉm cười gật đầu: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Hoàng Minh Dạ rất hài lòng. Chuông cửa vang lên, anh đi ra mở cửa thì thấy là Hạ Yên Nhi.
“Chú, dì, ông, cô Quân, ông, cháu không đến muộn chứ?” Hạ Yên Nhi chào mọi người.
“Không muộn không muộn, Yên Nhi, qua đây ngồi đi.” Vũ Ân Nguyệt trông thấy Hạ Yên Nhi thì vẫy tay gọi cô qua ngồi bên cạnh bà.
"Yến Chi đâu rồi dì."
“Nó đang trang điểm ở trên tầng, còn lâu mới xuống.”
Lúc Hoàng Yến Chi sửa soạn xong đi xuống thì mọi người cũng đã chuẩn bị xong. Nhìn cô ăn mặc lộng lẫy, hai cụ trong nhà đều rất hài lòng.
Hoàng lão gia và Quân lão gia cùng lấy hai bao lì xì ra đưa cho Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cái này cho cháu.”
“Chi Chi, sinh nhật vui vẻ.”
Hoàng Yến Chi nhận hai bao lì xì, sờ vào thì thấy đều là thẻ. Cô mỉm cười, cảm ơn hai cụ: “Cháu cảm ơn hai ông.”
Quân lão gia thật sự rất vui, nhưng Hoàng lão gia lại nghĩ đây là sinh nhật cuối cùng mà Hoàng Yến Chi đón với tư cách con gái nhà họ Hoàng, thì trong lòng lại thấy xót xa.
Đây là đứa cháu gái ông yêu thương nhất. Sau đám cưới vào tháng chín tới này thì con bé sẽ thật sự trở thành con dâu nhà họ Quân rồi. Ánh mắt Hoàng lão gia nhìn Quân lão gia lại thêm phần bất mãn.
Quân lão gia vừa nhìn đã biết Hoàng lão gia nghĩ gì, bèn cười đắc chí: “Lão Hoàng, đừng trừng nữa, có trừng cũng không thay đổi được sự thật là Yến Chi đã thành cháu dâu nhà họ Quân đâu.”
Hoàng lão gia hừ lạnh, Hoàng Yến Chi thấy hai ông cụ lại bắt đầu đấu võ mồm thì chỉ mỉm cười.
Hoàng Minh Dạ đi vào, đưa cho Hoàng Yến Chi một chiếc chìa khóa xe: “Yến Chi, anh trai không có gì tặng em, thôi thì tặng thêm một chiếc xe vậy.”
Hoàng Yến Chi nhận lấy, nhìn thấy nó thì nhướng mày. Đây là mẫu xe thể thao số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có mười chiếc. Vậy mà Hoàng Minh Dạ lại mua được một chiếc, có thể thấy anh đã tốn công rồi: “Cảm ơn anh.”
Hoàng Minh Dạ muốn xoa đầu cô như thường ngày, nhưng nhìn mái tóc được làm cẩn thận của cô thì đành buông tay: “Chi Chi, sinh nhật vui vẻ.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, liếc thấy Hạ Yên Nhi ngồi trên sô pha thì bèn kề sát tai Hoàng Minh Dạ: “Sinh nhật chị Yên Nhi là vào ngày 19 tháng sau, chị ấy rất thích đảo Bali.”
Hoàng Minh Dạ đã biết trước sinh nhật của Hạ Yên Nhi là ngày nào, nhưng chuyện Hoàng Yến Chi nói đằng sau thì quả thật anh mới nghe lần đầu: “Anh biết rồi.”
Hạ Yên Nhi tặng cho Hoàng Yến Chi một chiếc vòng cổ kim cương được chế tác rất đẹp. Ngay cả người không bao giờ để tâm đến trang sức như Hoàng Yến Chi mà lúc nhìn thấy cũng rất thích.
“Lần trước chị ra nước ngoài công tác, vô tình trông thấy nó trong một cửa hàng. Món này không phải của nhà thiết kế nổi tiếng nào, nhưng chị nghĩ có lẽ em sẽ thích.”
Quả thật Hoàng Yến Chi rất thích món quà này, còn bảo Quân Hạo Kiện đeo lên cổ cho cô.
Vợ chồng Hoàng Quang Nghị thì tặng cho con gái một căn hộ.
Quân Giai Uyển cũng chuẩn bị một hộp quà cho Hoàng Yến Chi, bên trong là một chiếc vòng ngọc: “Yến Chi, đây là đồ gia truyền của nhà họ Quân, chỉ truyền cho con dâu trong nhà. Vốn nên là mẹ Hạo Kiện đưa cho cháu, nhưng… Bây giờ đành do cô đưa cho cháu vậy.”
Vòng ngọc màu xanh biếc, vân nước trông rất sang trọng. Trên thị trường, nó có giá khoảng vài trăm triệu NDT. Hoàng Yến Chi cầm lấy, nhưng không đeo lên: “Cô, cháu sẽ giữ gìn thật tốt.”
Quân lão gia liền xua tay: “Để trong hộp làm gì? Thích thì đeo lên, ngọc phải đeo lên người thì mới có linh tính.”
“Vâng, ông nội.”
Vừa đến cửa khách sạn, Hoàng Yến Chi đã thấy người nhà họ Vũ.
“Dì.” Hạt Đậu Nhỏ thấy Hoàng Yến Chi liền tụt xuống từ trên người Vũ Ân Tuyết rồi chạy đến trước mặt cô.
Hoàng Yến Chi mặc lễ phục, không thể ôm cậu bé như bình thường. Hạt Đậu Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Dì, hôm nay dì thật xinh đẹp.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, nhéo mặt cậu bé: “Hạo Hạo hôm nay cũng đẹp trai quá.”
“Yến Chi.” Doãn Hân Vy đi qua bế Hạt Đậu Nhỏ lên.
“Chị, sao chị về rồi?”
“Ngày đặc biệt thế này, sao chị không về được.” Doãn Hân Vy nói đầy ẩn ý.
Hoàng Yến Chi lại không nghe ra hàm ý của cô, chỉ cười cười: “Chỉ là sinh nhật thôi mà.”
Nhưng Doãn Hân Vy cũng chỉ cười, không nói gì.
Bạch Tử Hi, Cố Hiên, Cố Minh và Vệ Huy đã đến. Cả Bùi Ninh Hân và Trương Linh cũng đến rồi.
Hoàng Yến Chi thấy Trương Linh thì ôm cô một cái, vỗ vỗ lên lưng cô. Trương Linh cười nói: “Yến Chi, tớ không sao.”
Vệ Huy đứng bên cạnh Trương Linh. Hoàng Yến Chi nhìn hai người đứng cạnh nhau thế này thì còn gì mà không hiểu, ánh mắt đầy vui vẻ.
Hôm nay chủ yếu là bạn bè thân thích của hai nhà Hoàng - Quân, còn có bạn bè của Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi, thậm chí còn có cả mấy người Huân Thiên Hàn và Tư Truy.
“Chị dâu, hôm nay chị đẹp quá.” Cố Hiên chen vào, đến cạnh Hoàng Yến Chi rồi nói với Quân Hạo Kiện mặc comple đen ở cạnh cô: “Anh cả cũng tuấn tú lắm. Hai anh chị đúng là trai tài gái sắc.”
Quân Hạo Kiện không tỏ vẻ gì, chỉ bình thản nhìn cậu ta.
Đêm nay, nụ cười vẫn luôn ở trên môi Hoàng Yến Chi, khiến khí chất lạnh lùng của cô cũng dịu đi.
Quân Hạo Kiện đứng bên cạnh cô, nên trông cô lại càng giống con chim non nép vào người anh.
Daniel đến một mình, thấy Hoàng Yến Chi thì gọi: “Ồ, Yến Chi, đêm nay cô thực sự rất đẹp, trông hệt như một nàng công chúa vừa cao quý lại vừa nhã nhặn vậy. Nếu cô không có chồng rồi thì chắc chắn tôi sẽ điên cuồng theo đuổi cô mất. Công chúa xinh đẹp của tôi, tôi có thể hôn lên tay cô không?” Nói rồi, Daniel còn làm động tác như diễn kịch.
Hoàng Yến Chi lườm anh ta. Daniel liền đứng thẳng dậy, cười ha ha, nhìn sang Quân Hạo Kiện rồi nói: “Vừa rồi tôi đùa với Yến Chi thôi, ngài Quân sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Quân Hạo Kiện cười hòa nhã: “Trò đùa của ngài Daniel chẳng buồn cười gì cả.”
Cả người Daniel liền cứng đờ: “À… Yến Chi, hình như tôi vừa thấy người quen, tôi qua chào hỏi một chút.” Nói rồi, anh ta liền chạy trối chết.
“Bà xã à, sao đêm nay em lại phải xinh đẹp thế chứ?”
Hoàng Yến Chi câm nín nhìn anh.
Ở một nơi khác, Trương Linh nhận được một cuộc điện thoại liền chạy ra ngoài, một lát sau thì dẫn Helen và Wenny vào.
Hoàng Yến Chi thấy bọn họ thì âm thầm muốn đỡ trán.
“Cô Hoàng, lại gặp nhau rồi.” Helen cười lịch thiệp.
Wenny đứng bên cạnh, giả vờ tò mò nhìn Hoàng Yến Chi: “Xin chào, tôi là vợ chưa cưới của Helen, tôi tên là Wenny. Lần đầu được gặp cô Hoàng, cô quả thật rất đẹp.”
Hoàng Yến Chi để ý thấy vẻ dí dỏm trong mắt cô, bèn tiến lên ôm cô, rồi hỏi khẽ: “Sao hai người lại đến đây?”
Wenny cười cười: “Hôm nay là sinh nhật em, hiếm khi tổ chức party thế này, sao có thể thiếu bọn chị được.”
Nhưng Hoàng Yến Chi biết bọn họ lo lắng hôm nay có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. Sau chuyện đêm mưa lần đó, Vu Băng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy.
Nhưng càng như thế thì bọn họ lại càng lo lắng. Theo như hiểu biết của bọn họ, nếu nghĩ theo chiều hướng của người kia thì hôm nay chắc chắn là một cơ hội tốt.
Dù Hely và Irene không xuất hiện ở bữa tiệc, nhưng bọn họ đang ở trong một căn phòng trên tầng, cùng quan sát từ camera.
“Irene, anh nghĩ hắn có xuất hiện không?” Vẻ mặt Hely đầy lo lắng.
Vẻ mặt Irene cũng nặng nề, anh nhìn về phía Quân Hạo Kiện, mãi lâu không dời mắt, nghe Hely hỏi thì nói: “Nếu tôi là hắn, tôi nhất định sẽ chọn hôm nay.”
Lòng Hely chùng xuống, vì bị thương nên sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, dưới ánh đèn trông lại càng trắng bệch hơn.
Irene vỗ vai cô: “Hely, đừng lo. Rồi tất cả sẽ tốt thôi. Như Tris nói rồi đấy, chúng ta đã có thể giết hắn một lần thì sẽ có thể giết lần thứ hai, hắn không đáng sợ như chúng ta nghĩ đâu.”
Hely nghe thế thì gật mạnh đầu, cố gắng không nghĩ đến người kia nữa.
Khách khứa đến đã đông đủ, đèn phòng tiệc bỗng tắt phụt, giai điệu quen thuộc vang lên trong bóng tối: “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật Yến Chi...”
Trong ánh nến lấp lánh, một chiếc bánh sinh nhật cao chín tầng đã được Quân Hạo Kiện đẩy đến bên cạnh Hoàng Yến Chi, nhanh đến nỗi ngay cả cô cũng không biết anh đi lấy bánh từ lúc nào.
Ánh nến rọi lên khuôn mặt điển trai của Quân Hạo Kiện, lúc này vẻ mặt anh rất dịu dàng, thâm tình nhìn cô: “Yến Chi, sinh nhật vui vẻ!”
Nụ cười dịu dàng dần nở rộ trên môi Hoàng Yến Chi, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Quân Hạo Kiện đã quỳ một chân xuống, nâng tay cô lên. Dường như nhận ra anh định làm gì, Hoàng Yến Chi bỗng nhiên hồi hộp.
Quân Hạo Kiện ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Yến Chi, lần đầu gặp em, em vẫn còn là một đứa trẻ bi bô tập nói, còn anh cũng chỉ là một cậu bé trẻ người non dạ. Anh nhìn em lớn lên từng ngày, em gọi anh là anh Quân, đi theo sau lưng anh, chập chững nắm tay áo anh tập đi. Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, anh sẽ yêu cô bé đó. Lúc gặp lại nhau, em đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ thích cười xưa kia nữa. Vận mệnh đưa đẩy, anh lại kết hôn với em. Tuy bề ngoài em lạnh lùng, nhưng bên trong lại dịu dàng, lương thiện, tuy em cứ tỏ ra là kiên cường, không gì tổn hại được em, nhưng thật ra em lại nhạy cảm, yếu đuối. Nước mắt của em khiến anh đau, nụ cười của em khiến anh vui. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã coi nụ cười của em là mục đích sống cả đời này anh theo đuổi. Gặp em là lẽ tất nhiên trong cuộc đời, nhưng yêu em lại là điều bất ngờ tuyệt đẹp của đời anh. Cuộc đời này anh không còn mong ước gì hơn, chỉ muốn được sống cùng em đến già. Đến lúc tóc đã bạc, chúng ta có thể nắm tay nhau đi dưới trời chiều, ngắm hoàng hôn ngả về Tây. Hoàng Yến Chi, anh yêu em. Em có bằng lòng lấy anh không?”
Những chuyện trước đây lần lượt hiện lên trong đầu cô, những hình ảnh đan xen nhau lướt qua, cuối cùng là ánh mắt dịu dàng của Quân Hạo Kiện.
Cổ họng của Hoàng Yến Chi nghèn nghẹn, cô cúi đầu, nhìn vào mắt anh: “Anh sẽ luôn ở bên em, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ không rời xa em chứ?”
Quân Hạo Kiện vẫn cười dịu dàng: “Ừ, anh sẽ luôn ở bên em, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ không rời xa em. Dù cho em rời xa anh, anh cũng sẽ đi khắp chân trời góc bể để tìm em về.”
Hốc mắt Hoàng Yến Chi cay cay, cô nở nụ cười, gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Quân Hạo Kiện, em đồng ý lấy anh, làm vợ anh, cùng già đi với anh.”
Vẻ dịu dàng lan tỏa trong mắt anh, từ từ lan ra cả khuôn mặt anh. Anh đứng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Tiếng vỗ tay vang khắp không trung, ngay cả hai ông cụ lúc này cũng vui vẻ ra mặt. Tuy tối nay là tiệc sinh nhật của Hoàng Yến Chi, nhưng quan trọng nhất là Quân Hạo Kiện đã nói với bọn họ rằng muốn nhân dịp này để cầu hôn Hoàng Yến Chi. Vì thế, khách mời lần này chỉ toàn là người thân và bạn bè.
“Đã chuẩn bị đồ xong chưa?” Hoàng Minh Dạ hỏi Quân Hạo Kiện.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện có phần dịu dàng, anh mỉm cười gật đầu: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Hoàng Minh Dạ rất hài lòng. Chuông cửa vang lên, anh đi ra mở cửa thì thấy là Hạ Yên Nhi.
“Chú, dì, ông, cô Quân, ông, cháu không đến muộn chứ?” Hạ Yên Nhi chào mọi người.
“Không muộn không muộn, Yên Nhi, qua đây ngồi đi.” Vũ Ân Nguyệt trông thấy Hạ Yên Nhi thì vẫy tay gọi cô qua ngồi bên cạnh bà.
"Yến Chi đâu rồi dì."
“Nó đang trang điểm ở trên tầng, còn lâu mới xuống.”
Lúc Hoàng Yến Chi sửa soạn xong đi xuống thì mọi người cũng đã chuẩn bị xong. Nhìn cô ăn mặc lộng lẫy, hai cụ trong nhà đều rất hài lòng.
Hoàng lão gia và Quân lão gia cùng lấy hai bao lì xì ra đưa cho Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cái này cho cháu.”
“Chi Chi, sinh nhật vui vẻ.”
Hoàng Yến Chi nhận hai bao lì xì, sờ vào thì thấy đều là thẻ. Cô mỉm cười, cảm ơn hai cụ: “Cháu cảm ơn hai ông.”
Quân lão gia thật sự rất vui, nhưng Hoàng lão gia lại nghĩ đây là sinh nhật cuối cùng mà Hoàng Yến Chi đón với tư cách con gái nhà họ Hoàng, thì trong lòng lại thấy xót xa.
Đây là đứa cháu gái ông yêu thương nhất. Sau đám cưới vào tháng chín tới này thì con bé sẽ thật sự trở thành con dâu nhà họ Quân rồi. Ánh mắt Hoàng lão gia nhìn Quân lão gia lại thêm phần bất mãn.
Quân lão gia vừa nhìn đã biết Hoàng lão gia nghĩ gì, bèn cười đắc chí: “Lão Hoàng, đừng trừng nữa, có trừng cũng không thay đổi được sự thật là Yến Chi đã thành cháu dâu nhà họ Quân đâu.”
Hoàng lão gia hừ lạnh, Hoàng Yến Chi thấy hai ông cụ lại bắt đầu đấu võ mồm thì chỉ mỉm cười.
Hoàng Minh Dạ đi vào, đưa cho Hoàng Yến Chi một chiếc chìa khóa xe: “Yến Chi, anh trai không có gì tặng em, thôi thì tặng thêm một chiếc xe vậy.”
Hoàng Yến Chi nhận lấy, nhìn thấy nó thì nhướng mày. Đây là mẫu xe thể thao số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có mười chiếc. Vậy mà Hoàng Minh Dạ lại mua được một chiếc, có thể thấy anh đã tốn công rồi: “Cảm ơn anh.”
Hoàng Minh Dạ muốn xoa đầu cô như thường ngày, nhưng nhìn mái tóc được làm cẩn thận của cô thì đành buông tay: “Chi Chi, sinh nhật vui vẻ.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, liếc thấy Hạ Yên Nhi ngồi trên sô pha thì bèn kề sát tai Hoàng Minh Dạ: “Sinh nhật chị Yên Nhi là vào ngày 19 tháng sau, chị ấy rất thích đảo Bali.”
Hoàng Minh Dạ đã biết trước sinh nhật của Hạ Yên Nhi là ngày nào, nhưng chuyện Hoàng Yến Chi nói đằng sau thì quả thật anh mới nghe lần đầu: “Anh biết rồi.”
Hạ Yên Nhi tặng cho Hoàng Yến Chi một chiếc vòng cổ kim cương được chế tác rất đẹp. Ngay cả người không bao giờ để tâm đến trang sức như Hoàng Yến Chi mà lúc nhìn thấy cũng rất thích.
“Lần trước chị ra nước ngoài công tác, vô tình trông thấy nó trong một cửa hàng. Món này không phải của nhà thiết kế nổi tiếng nào, nhưng chị nghĩ có lẽ em sẽ thích.”
Quả thật Hoàng Yến Chi rất thích món quà này, còn bảo Quân Hạo Kiện đeo lên cổ cho cô.
Vợ chồng Hoàng Quang Nghị thì tặng cho con gái một căn hộ.
Quân Giai Uyển cũng chuẩn bị một hộp quà cho Hoàng Yến Chi, bên trong là một chiếc vòng ngọc: “Yến Chi, đây là đồ gia truyền của nhà họ Quân, chỉ truyền cho con dâu trong nhà. Vốn nên là mẹ Hạo Kiện đưa cho cháu, nhưng… Bây giờ đành do cô đưa cho cháu vậy.”
Vòng ngọc màu xanh biếc, vân nước trông rất sang trọng. Trên thị trường, nó có giá khoảng vài trăm triệu NDT. Hoàng Yến Chi cầm lấy, nhưng không đeo lên: “Cô, cháu sẽ giữ gìn thật tốt.”
Quân lão gia liền xua tay: “Để trong hộp làm gì? Thích thì đeo lên, ngọc phải đeo lên người thì mới có linh tính.”
“Vâng, ông nội.”
Vừa đến cửa khách sạn, Hoàng Yến Chi đã thấy người nhà họ Vũ.
“Dì.” Hạt Đậu Nhỏ thấy Hoàng Yến Chi liền tụt xuống từ trên người Vũ Ân Tuyết rồi chạy đến trước mặt cô.
Hoàng Yến Chi mặc lễ phục, không thể ôm cậu bé như bình thường. Hạt Đậu Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Dì, hôm nay dì thật xinh đẹp.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, nhéo mặt cậu bé: “Hạo Hạo hôm nay cũng đẹp trai quá.”
“Yến Chi.” Doãn Hân Vy đi qua bế Hạt Đậu Nhỏ lên.
“Chị, sao chị về rồi?”
“Ngày đặc biệt thế này, sao chị không về được.” Doãn Hân Vy nói đầy ẩn ý.
Hoàng Yến Chi lại không nghe ra hàm ý của cô, chỉ cười cười: “Chỉ là sinh nhật thôi mà.”
Nhưng Doãn Hân Vy cũng chỉ cười, không nói gì.
Bạch Tử Hi, Cố Hiên, Cố Minh và Vệ Huy đã đến. Cả Bùi Ninh Hân và Trương Linh cũng đến rồi.
Hoàng Yến Chi thấy Trương Linh thì ôm cô một cái, vỗ vỗ lên lưng cô. Trương Linh cười nói: “Yến Chi, tớ không sao.”
Vệ Huy đứng bên cạnh Trương Linh. Hoàng Yến Chi nhìn hai người đứng cạnh nhau thế này thì còn gì mà không hiểu, ánh mắt đầy vui vẻ.
Hôm nay chủ yếu là bạn bè thân thích của hai nhà Hoàng - Quân, còn có bạn bè của Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi, thậm chí còn có cả mấy người Huân Thiên Hàn và Tư Truy.
“Chị dâu, hôm nay chị đẹp quá.” Cố Hiên chen vào, đến cạnh Hoàng Yến Chi rồi nói với Quân Hạo Kiện mặc comple đen ở cạnh cô: “Anh cả cũng tuấn tú lắm. Hai anh chị đúng là trai tài gái sắc.”
Quân Hạo Kiện không tỏ vẻ gì, chỉ bình thản nhìn cậu ta.
Đêm nay, nụ cười vẫn luôn ở trên môi Hoàng Yến Chi, khiến khí chất lạnh lùng của cô cũng dịu đi.
Quân Hạo Kiện đứng bên cạnh cô, nên trông cô lại càng giống con chim non nép vào người anh.
Daniel đến một mình, thấy Hoàng Yến Chi thì gọi: “Ồ, Yến Chi, đêm nay cô thực sự rất đẹp, trông hệt như một nàng công chúa vừa cao quý lại vừa nhã nhặn vậy. Nếu cô không có chồng rồi thì chắc chắn tôi sẽ điên cuồng theo đuổi cô mất. Công chúa xinh đẹp của tôi, tôi có thể hôn lên tay cô không?” Nói rồi, Daniel còn làm động tác như diễn kịch.
Hoàng Yến Chi lườm anh ta. Daniel liền đứng thẳng dậy, cười ha ha, nhìn sang Quân Hạo Kiện rồi nói: “Vừa rồi tôi đùa với Yến Chi thôi, ngài Quân sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Quân Hạo Kiện cười hòa nhã: “Trò đùa của ngài Daniel chẳng buồn cười gì cả.”
Cả người Daniel liền cứng đờ: “À… Yến Chi, hình như tôi vừa thấy người quen, tôi qua chào hỏi một chút.” Nói rồi, anh ta liền chạy trối chết.
“Bà xã à, sao đêm nay em lại phải xinh đẹp thế chứ?”
Hoàng Yến Chi câm nín nhìn anh.
Ở một nơi khác, Trương Linh nhận được một cuộc điện thoại liền chạy ra ngoài, một lát sau thì dẫn Helen và Wenny vào.
Hoàng Yến Chi thấy bọn họ thì âm thầm muốn đỡ trán.
“Cô Hoàng, lại gặp nhau rồi.” Helen cười lịch thiệp.
Wenny đứng bên cạnh, giả vờ tò mò nhìn Hoàng Yến Chi: “Xin chào, tôi là vợ chưa cưới của Helen, tôi tên là Wenny. Lần đầu được gặp cô Hoàng, cô quả thật rất đẹp.”
Hoàng Yến Chi để ý thấy vẻ dí dỏm trong mắt cô, bèn tiến lên ôm cô, rồi hỏi khẽ: “Sao hai người lại đến đây?”
Wenny cười cười: “Hôm nay là sinh nhật em, hiếm khi tổ chức party thế này, sao có thể thiếu bọn chị được.”
Nhưng Hoàng Yến Chi biết bọn họ lo lắng hôm nay có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. Sau chuyện đêm mưa lần đó, Vu Băng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy.
Nhưng càng như thế thì bọn họ lại càng lo lắng. Theo như hiểu biết của bọn họ, nếu nghĩ theo chiều hướng của người kia thì hôm nay chắc chắn là một cơ hội tốt.
Dù Hely và Irene không xuất hiện ở bữa tiệc, nhưng bọn họ đang ở trong một căn phòng trên tầng, cùng quan sát từ camera.
“Irene, anh nghĩ hắn có xuất hiện không?” Vẻ mặt Hely đầy lo lắng.
Vẻ mặt Irene cũng nặng nề, anh nhìn về phía Quân Hạo Kiện, mãi lâu không dời mắt, nghe Hely hỏi thì nói: “Nếu tôi là hắn, tôi nhất định sẽ chọn hôm nay.”
Lòng Hely chùng xuống, vì bị thương nên sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, dưới ánh đèn trông lại càng trắng bệch hơn.
Irene vỗ vai cô: “Hely, đừng lo. Rồi tất cả sẽ tốt thôi. Như Tris nói rồi đấy, chúng ta đã có thể giết hắn một lần thì sẽ có thể giết lần thứ hai, hắn không đáng sợ như chúng ta nghĩ đâu.”
Hely nghe thế thì gật mạnh đầu, cố gắng không nghĩ đến người kia nữa.
Khách khứa đến đã đông đủ, đèn phòng tiệc bỗng tắt phụt, giai điệu quen thuộc vang lên trong bóng tối: “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật Yến Chi...”
Trong ánh nến lấp lánh, một chiếc bánh sinh nhật cao chín tầng đã được Quân Hạo Kiện đẩy đến bên cạnh Hoàng Yến Chi, nhanh đến nỗi ngay cả cô cũng không biết anh đi lấy bánh từ lúc nào.
Ánh nến rọi lên khuôn mặt điển trai của Quân Hạo Kiện, lúc này vẻ mặt anh rất dịu dàng, thâm tình nhìn cô: “Yến Chi, sinh nhật vui vẻ!”
Nụ cười dịu dàng dần nở rộ trên môi Hoàng Yến Chi, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Quân Hạo Kiện đã quỳ một chân xuống, nâng tay cô lên. Dường như nhận ra anh định làm gì, Hoàng Yến Chi bỗng nhiên hồi hộp.
Quân Hạo Kiện ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Yến Chi, lần đầu gặp em, em vẫn còn là một đứa trẻ bi bô tập nói, còn anh cũng chỉ là một cậu bé trẻ người non dạ. Anh nhìn em lớn lên từng ngày, em gọi anh là anh Quân, đi theo sau lưng anh, chập chững nắm tay áo anh tập đi. Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, anh sẽ yêu cô bé đó. Lúc gặp lại nhau, em đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ thích cười xưa kia nữa. Vận mệnh đưa đẩy, anh lại kết hôn với em. Tuy bề ngoài em lạnh lùng, nhưng bên trong lại dịu dàng, lương thiện, tuy em cứ tỏ ra là kiên cường, không gì tổn hại được em, nhưng thật ra em lại nhạy cảm, yếu đuối. Nước mắt của em khiến anh đau, nụ cười của em khiến anh vui. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã coi nụ cười của em là mục đích sống cả đời này anh theo đuổi. Gặp em là lẽ tất nhiên trong cuộc đời, nhưng yêu em lại là điều bất ngờ tuyệt đẹp của đời anh. Cuộc đời này anh không còn mong ước gì hơn, chỉ muốn được sống cùng em đến già. Đến lúc tóc đã bạc, chúng ta có thể nắm tay nhau đi dưới trời chiều, ngắm hoàng hôn ngả về Tây. Hoàng Yến Chi, anh yêu em. Em có bằng lòng lấy anh không?”
Những chuyện trước đây lần lượt hiện lên trong đầu cô, những hình ảnh đan xen nhau lướt qua, cuối cùng là ánh mắt dịu dàng của Quân Hạo Kiện.
Cổ họng của Hoàng Yến Chi nghèn nghẹn, cô cúi đầu, nhìn vào mắt anh: “Anh sẽ luôn ở bên em, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ không rời xa em chứ?”
Quân Hạo Kiện vẫn cười dịu dàng: “Ừ, anh sẽ luôn ở bên em, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ không rời xa em. Dù cho em rời xa anh, anh cũng sẽ đi khắp chân trời góc bể để tìm em về.”
Hốc mắt Hoàng Yến Chi cay cay, cô nở nụ cười, gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Quân Hạo Kiện, em đồng ý lấy anh, làm vợ anh, cùng già đi với anh.”
Vẻ dịu dàng lan tỏa trong mắt anh, từ từ lan ra cả khuôn mặt anh. Anh đứng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Tiếng vỗ tay vang khắp không trung, ngay cả hai ông cụ lúc này cũng vui vẻ ra mặt. Tuy tối nay là tiệc sinh nhật của Hoàng Yến Chi, nhưng quan trọng nhất là Quân Hạo Kiện đã nói với bọn họ rằng muốn nhân dịp này để cầu hôn Hoàng Yến Chi. Vì thế, khách mời lần này chỉ toàn là người thân và bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.