Chương 377: Tiểu Thất, đã lâu không gặp
Trinh Tautau
01/07/2022
“Đúng vậy, miếng ngọc này chính là quà chú ấy tặng cho cháu khi cháu chào đời. Hơn nữa, trong điện thoại của chú ấy toàn là ảnh cháu. Cháu cảm thấy chú ấy là người xấu sao?” Peter vừa nói vừa lấy điện thoại của James rồi mở album ảnh ra: “Cháu xem, chú không lừa cháu mà.”
Trong điện thoại của James toàn là ảnh của Hoàng Yến Chi và An An, đa số đều là ảnh chụp lén.
An An tất nhiên nhận ra đó là ảnh mình. Cậu bé ngẩng đầu nhìn James: “Chú thật sự biết mẹ cháu ạ?”
James gật đầu: “Chú biết.”
“Cháu có biết tại sao chú ấy cứ ngồi đó mà không đứng dậy không?” Peter lại hỏi.
An An nhìn James: “Chú ơi, vì chân chú bị thương sao? Mẹ cháu nói chỉ có người bị thương mới phải ngồi ghế này thôi.”
James mỉm cười ấm áp. Đây là lần đầu tiên Peter nhìn thấy James tươi cười ấm áp như vậy. Dù cho trước kia khi nhắc tới Hoàng Yến Chi, nụ cười của hắn cũng không ấm áp được nhường này: “Ừ, chú bị thương.”
“Chú ơi, khi nào vết thương của chú mới lành ạ?” Có lẽ do biết James không làm hại mình, nên An An cũng dạn dĩ hơn nhiều.
“Sẽ không khỏi được.” Ánh mắt James tối đi
Peter đã từng nói chân của hắn có thể đứng lên lần nữa đã là nhờ ơn trời rồi, nhưng nếu để bị thương lần thứ hai thì dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.
Mà sau vụ nổ kia, dù hắn không chết, nhưng chân hắn lại bị thương. Cho nên khi được cứu thì chân của hắn đã hoàn toàn tàn phế, cả đời này cũng không thể đi lại được nữa.
“Cháu có biết tại sao chú ấy không thể đứng lên được không? Là vì cứu mẹ cháu đấy.” Peter nghiêm túc nói.
“Peter, câm miệng.” James lạnh lùng trách mắng. Không nên kể về những chuyện thế này cho một đứa bé ba tuổi biết.
Nhưng Peter không những không dừng lại, mà còn nói tiếp: “Chú ấy vì cứu mẹ cháu nên bị thương ở chân, cả đời này cũng không thể đi lại được nữa. Cháu là con trai của mẹ cháu, vậy có phải nên ở đây chăm sóc chú ấy thay mẹ vài ngày không?”
An An không tin lời Peter. Cậu bé quay sang hỏi James: “Chú ơi, chân của chú bị thương là vì cứu mẹ cháu sao ạ?”
James xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của An An, cậu bé không tránh đi. Da dẻ trẻ con vô cùng mềm mại, sờ rất thích, hắn không kiềm lòng được lại sờ thêm mấy cái: “Đừng nghe chú ấy nói bậy. Chú bẩm sinh đã thế này, không liên quan gì tới ba mẹ cháu cả. Có điều, đôi mắt cháu rất giống mẹ cháu. Khi còn bé, mẹ cháu cũng trông như vậy.”
An An mở to mắt: “Chú ơi, chú biết cả dáng vẻ của mẹ cháu lúc mẹ cháu còn bé ạ?”
“Đúng vậy, chú đã thấy dáng vẻ của mẹ cháu khi còn bé, rất đáng yêu, rất xinh đẹp, giống như cháu vậy.” James cười gật đầu, đổi chủ đề để An An chú ý sang chuyện khác. Peter ở bên cạnh thấy vậy mà vô cùng bất đắc dĩ. Với Hoàng Yến Chi, James thật sự không có nguyên tắc nào cả.
Theo anh ta nghĩ, đừng nói ba ngày, dù có là một tuần thì khiến Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi lo lắng cũng có làm sao.
Quả nhiên, sự chú ý của An An đã bị James lái đi: “Chú ơi, bé gái mới dùng từ xinh đẹp, còn con trai phải là tuấn tú. Chú nên khen cháu tuấn tú mới phải.”
James cười khẽ: “Ừ, cháu rất tuấn tú.” Nếu giống Hoàng Yến Chi chút nữa thì sẽ càng đẹp hơn. Hắn thầm nghĩ. Có điều, cuối cùng An An cũng đồng ý ở lại đây với James ba ngày: “Chú ơi, cháu sẽ ở lại với chú ba ngày. Có điều ba ngày sau, chú nhất định phải đưa cháu về với ba mẹ cháu nhé. Mẹ cháu thật sự sẽ rất lo cho cháu đấy.”
James gật đầu: “Được.”
Thấy An An bằng lòng ở lại, Peter cũng thở phào nhẹ nhõm
Nếu cậu bé tiếp tục gào khóc thì James nhất định sẽ đưa cậu bé về, như vậy thì uổng phí hết công sức của anh ta rồi. Ban đầu anh ta cũng hơi do dự, không biết đưa An An đi như vậy có ổn không. Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy nụ cười chân thành của James, anh ta bỗng vững lòng hơn. Nếu Hoàng Yến Chi đã không thể ở bên James, thì hãy để con trai cô bầu bạn bên cạnh hẳn mấy ngày đi. Dù chỉ ngắn ngủi ba ngày. Nói anh ta ích kỷ hay vô tình cũng được. Anh ta chỉ muốn James có thể sống vui vẻ hơn, dù chỉ một chút.
Còn về chuyện Hoàng Yến Chi hoặc James trách mình thế nào, anh ta chẳng quan tâm.
An An chịu vất vả cả ngày, nên đã đói bụng từ lâu. Peter bảo người dẫn cậu bé đi ăn. Đến khi trong phòng khách chỉ còn lại anh ta và James, James mới nói với anh ta: “Bây giờ đi gọi điện thoại cho Quân Hạo Kiện, bảo hắn đến đón con.”
Peter ngẩn người: “Chẳng phải An An đã đồng ý ở đây với anh ba ngày rồi sao?”
James không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Peter. Anh ta lập tức hiểu ra: “James, rốt cuộc anh vẫn quá quan tâm đến Hoàng Yến Chi. Thậm chí chỉ ba ngày ngắn ngủi mà anh cũng không đành để cô ấy lo lắng. Nhưng James à, anh có nghĩ tới bản thân mình hay không? Mấy năm qua, một mình anh sống thế nào chứ?”
Về mặt James sâu kín, ánh mắt lạnh tanh: “Đây không phải là chuyện cậu nên quan tâm.”
“James, bây giờ tôi nói thẳng, nếu anh thật sự xem tôi là bạn thì hãy để An An ở đây với anh ba ngày đi. Ba ngày sau, tôi bảo đảm sẽ đích thân gọi điện cho Quân Hạo Kiện. Tôi chưa từng cầu xin anh chuyện gì, coi như đây là chuyện đầu tiên tôi xin anh đi.”
James im lặng. Qua bao nhiêu năm như vậy, người duy nhất còn ở bên cạnh hắn, không bỏ hắn mà đi chính là Peter.
Bây giờ, ngoài đôi chân tật nguyền và một chút hơi tàn thì hắn chẳng còn gì cả. Hắn đã từng dùng tiền tài giữ Peter lại, ép buộc dụ dỗ anh ta chữa bệnh cho mình. Nhưng hiện giờ, Peter lại không cần gì cả mà vẫn hết lòng chữa trị cho hắn, đi theo hắn.
Tình nghĩa này thật sự quá sâu nặng, dù là một kẻ máu lạnh như James cũng không thể thờ ơ được.
“James, tôi biết anh không nỡ để Hoàng Yến Chi lo lắng. Nhưng tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện nhỏ bé này của anh thôi. Trong hai năm qua, ngày nào anh cũng quan tâm tới mọi chuyện về cô ấy, nhưng lại không đi gặp cô ấy. Thậm chí, anh còn không để cho cô ấy biết bất cứ tin tức gì về anh, cũng chỉ vì lo cô ấy biết tình trạng hiện giờ của anh rồi sẽ áy náy. Chuyện gì anh cũng suy nghĩ cho cô ấy. Lần này anh hãy một lần sống vì mình, chỉ lần này thôi, được chứ.”
Một lúc lâu sau, James mới gật đầu: “Ba ngày sau, cậu tìm người đưa thằng bé trở về, đừng để Hoàng Yến Chi biết tôi ở đây.”
“Được, tôi biết rồi.” Thấy James đồng ý, Peter cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thuyết phục hắn đúng là một chuyện khó khăn. Thương lượng xong xuôi, Peter đẩy James đến phòng ăn. An An đang ngồi trên ghế ăn cơm. Cậu bé dùng đũa chưa rành nên dùng thìa. Có lẽ vì quá đói nên cậu bé ăn liền mồm, thế nhưng trên bàn vẫn sạch sẽ. Có thể thấy dù còn nhỏ nhưng cậu bé đã được dạy dỗ rất tốt: “Ngon không?” James dịu dàng hỏi.
An An gật đầu: “Chú, chú ăn không?”
“Chú ăn rồi, cháu ăn đi, thích gì thì cứ nói, chú cho người làm thêm.”
An An nhìn sang James: “Chú ơi, chú gọi điện cho mẹ cháu chưa?” Vừa rồi James đã hứa với cậu bé là sẽ gọi điện cho Hoàng Yến Chi, sau đó bảo cô ba ngày sau đến đón cậu bé
Mắt James hơi tối lại. Peter vội nói: “Gọi rồi, mẹ cháu nói ba ngày sau sẽ đến đón cháu. Bây giờ mẹ cháu đã biết cháu ở đâu, cháu cứ yên tâm đi.”
An An lắc đầu, không thèm nhìn Peter. Cậu bé đã ghi hận vì ông chú này không cho mình về nhà rồi.
“Ha ha, mới tí tuổi đã thù dai.” Peter nói, đổi lại là cái liếc mắt lạnh lùng của James.
“Được rồi, được rồi, thằng bé là báu vật của anh. Tôi không nói nữa.” Peter đảo mắt. Tên này đúng là điển hình của kẻ yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Chờ An An ăn xong, Jmaes bế cậu bé lên đùi mình: “Nói chú nghe, tại sao cháu lại bị bọn buôn người bắt cóc vậy?”
An An kể lại đầu đuôi sự việc cho James nghe, ý nghĩ ban đầu của hắn cũng tương tự suy đoán của nhóm Hoàng Yến Chi, không dám chắc rốt cuộc chuyện này chỉ là trùng hợp hay phía sau có người sai khiến.
Hắn nhìn sang Peter, anh ta lập tức hiểu ra: “Tôi đã cho người đi tìm hiểu, chuyện này sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
“Chú ơi, chú quen biết mẹ cháu như thế nào vậy ạ? Tại sao lại có nhiều ảnh của mẹ và cháu thế? Còn nữa, sao lại không có ảnh ba cháu?” Ăn uống no đủ rồi, cũng an tâm vì mẹ đã biết mình ở đâu, nên An An cởi mở hơn nhiều, bắt đầu hào hứng trò chuyện với James.
Peter nghe vậy thì lại đảo mắt lần nữa. Nếu trong điện thoại James có ảnh của ba cháu thì đó mới là chuyện kỳ lạ đó. Thật ra ngoài đôi mắt giống Hoàng Yến Chi thì mặt mũi của An An giống Quân Hạo Kiện hơn, có điều vẫn có thể nhìn thấy đôi nét của Hoàng Yến Chi qua gương mặt này.
James nhìn gương mặt của cậu bé chăm chăm, cố gắng tìm kiếm chút dáng dấp của Hoàng Yến Chi hồi còn bé.
“Chú biết mẹ cháu từ rất lâu, nên cũng đã quên mất sao mình lại quen biết mẹ cháu rồi.” James dịu giọng đáp
“Vậy chú ơi, chân chú bị thương mà cháu ngồi lên chân chú thế này, chú có mệt không ạ?” Nghe thấy câu này, ánh mắt James nhìn An An càng dịu dàng hơn, hắn lắc đầu: “Chú không mệt. Cháu có thể kể với chú vài chuyện về mẹ cháu không? Đã lâu rồi chú không gặp mẹ cháu.”
“Ơ, chú, không phải chú là bạn của mẹ cháu à? Vì sao lại không đi tìm mẹ cháu?” An An ngờ vực
“Chân chú không tiện, không thể đi tìm mẹ cháu.”
“Vậy lần sau cháu sẽ bảo mẹ cháu lái xe đến đón chú, có được không ạ? Chú đến nhà cháu chơi nhé. Nhà cháu rất lớn, lớn như nhà chú vậy. Cháu sẽ nói bà Triệu làm món ngon cho chú.”
An An líu ríu trò chuyện cùng James. Hắn lắng nghe rất kiên nhẫn, không hề cảm thấy phiền, ngược lại còn thấy hứng thú vui vẻ, thỉnh thoảng lại đút cho cậu bé một miếng hoa quả hoặc nước lọc.
Peter ở bên cạnh thấy vậy thì trong lòng chua xót. Anh ta chưa bao giờ thấy một James thế này cả.
Buổi tối, James vốn định chuẩn bị cho An An một phòng riêng, nhưng cậu bé lại chủ động muốn ngủ cùng hắn.
Hắn khẽ nhướng mày: “Cháu muốn ngủ cùng chú sao?”
“Được không chú?” An An ôm cái gối sang.
Chung đụng cả buổi chiều, cậu bé đã thân thiết với James hơn rất nhiều. Cái chú trông đáng sợ này thật ra là một người rất tốt. Ít nhất tốt hơn chú Peter nhiều.
Ở một nơi xa lạ, có một người khá thân bên cạnh sẽ khiến cậu bé có cảm giác an toàn.
James nhích qua một bên: “Lên đây đi.” An An vui vẻ bò lên giường, rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh James: “Chú ơi, cháu ngủ ngoan lắm, không tè dầm đâu.”
Nghe vậy, James cười khẽ: “Dù tè dầm cũng không sao, nhà chú có rất nhiều giường.”
“Chú ơi, cháu có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không?” Lúc sắp ngủ, An An bỗng đưa ra yêu cầu.
Ánh mắt James hơi tối lại: “Cháu nhớ mẹ sao?”
An An gật đầu. Cậu bé đã không được gặp mẹ cả một ngày, nên rất muốn về nhà. Nhưng cậu bé đã hứa sẽ ở cạnh chú này ba ngày. Mẹ đã từng nói, đàn ông con trai đã hứa làm chuyện gì thì phải thực hiện được, cho nên cậu bé nhất định sẽ chơi cùng chú này ba ngày rồi mới về nhà.
“Bây giờ đã muộn, mẹ cháu đã ngủ rồi, ngày mai hãy gọi điện thoại cho mẹ cháu, được không?”
An An gật đầu: “Được ạ. Mà chú ơi, chú có biết kể chuyện cổ tích không ạ? Trước khi ngủ, ba mẹ cháu đều sẽ kể chuyện cho cháu nghe.”
James sửng sốt. Hắn thật sự không biết kể. Thấy hắn lúng túng, An An liền hiểu ra: “Chú, chú không biết kể chuyện, vậy để cháu kể cho chú nghe nhé!”
“Được.”
Trong phòng, giọng nói của An An non nớt mềm mại vang lên, sau đó nhỏ dần, cuối cùng mọi âm thanh để hóa thành tiếng hít thở đều đều.
James cúi đầu nhìn cậu nhóc đã ngủ say bên cạnh mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Hắn chưa từng trải nghiệm chuyện thế này, cũng chưa từng tưởng tượng đến một ngày sẽ có một đứa bé nằm bên cạnh hắn mà đứa bé đó lại còn không có chút máu mủ ruột ra gì với hắn.
Đáng lẽ ra hắn phải chán ghét gương mặt này, nhưng vì trong người thằng bé chảy dòng máu của Hoàng Yến Chi, nên hắn cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Hắn muốn đưa tay sờ mặt An An, nhưng lại sợ quấy nhiều cậu bé, nên bàn tay khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới từ từ thu về. Tiểu Thất, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Trong lòng James thẩm nói.
Hắn biết, nếu Hoàng Yến Chi biết con mình đang ở đây, thì nhất định sẽ không để An An ở chung với hắn.
Sáng hôm sau, khi An An thức dậy thì phát hiện mình có rất nhiều đồ chơi mới, tất cả đều là do James sai người đi mua từ sáng sớm, đủ kiểu đủ loại.
Dù sao cũng mới ba tuổi, cậu bé nhanh chóng chìm trong biển đồ chơi, đâu còn nhớ chuyện gọi điện thoại cho mẹ nữa.
Ba ngày có An An bầu bạn bên cạnh là ba ngày vui vẻ và thoải mái nhất trong cuộc đời James, nhưng cũng là ba ngày ngắn ngủi nhất.
Mặc dù mong thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm, nhưng cuối cùng vẫn đến thời hạn ba ngày.
Vừa đến ngày thứ ba, James đã lập tức bảo Peter gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi.
Có điều khi cô xuất hiện trước cửa biệt thự, hắn mới thật sự giật mình, bởi vì Peter đã hứa sẽ không để có biết hắn đang ở đây.
Peter yên lặng sờ mũi. Anh ta thừa nhận mình cố ý. Anh ta muốn để Hoàng Yến Chi biết James đã hy sinh thế nào vì cô. Anh ta cũng muốn để James có cơ hội quang minh chính đại gặp Hoàng Yến Chi.
James phản ứng rất nhanh, mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Thất, đã lâu không gặp.”
Hoàng Yến Chi không ngờ rằng người đưa An An đi lại là James, càng không ngờ James vẫn còn sống.
Ánh mắt cô run rẩy nhìn An An, cậu bé đã chạy về phía cô.
“Mẹ.” Hoàng Yến Chi ngồi xuống, ôm An An vào lòng: “An An, con làm mẹ sợ quá.”
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm.” An An òa khóc nức nở.
“Mẹ cũng rất nhớ con.” Vành mắt Hoàng Yến Chi đỏ hoe, cuối cùng, giờ phút này, nỗi lo sợ trong lòng mới tan biến.
Quân Hạo Kiện theo sau cô, nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, rồi lại nhìn sang James. Anh cùng Hoàng Yến Chi suy đoán hết tất cả mọi người, duy nhất chỉ không ngờ người đưa An An đi lại là hắn.
Dù sao trước đây bọn họ đều nghĩ rằng James đã chết, mà cho dù còn sống cũng sẽ không xuất hiện ở thành phố Lâm.
“Trước tiên, tôi muốn giải thích chuyện này, người đưa An An đi không phải hắn mà là tôi.” Peter chủ động giải thích.
Anh ta không thể để Hoàng Yến Chi hiểu lầm James. Tính tình James không thích nói nhiều, nếu như thật sự bị hiểu lầm thì có lẽ hắn cũng sẽ chẳng thèm giải thích gì.
“Mẹ, chính chú ấy đã mang con đi, còn không cho con về nhà nữa.” An An cũng gật đầu, nhân cơ hội tố cáo.
Peter xấu hổ, nhóc con này thật là thù dai, vừa gặp đã mách mẹ rồi.
“Nhưng chú kia rất tốt với con.” An An nói thêm, lần này là chỉ James.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lướt qua Peter rồi dừng lại ở James.
Hắn cũng đang dịu dàng nhìn cô, sau đó cười nói: “Đi vào trước đi.” Giọng nói vẫn khàn khàn khó nghe như trước, nhưng lại chứa sự ấm áp.
Trong điện thoại của James toàn là ảnh của Hoàng Yến Chi và An An, đa số đều là ảnh chụp lén.
An An tất nhiên nhận ra đó là ảnh mình. Cậu bé ngẩng đầu nhìn James: “Chú thật sự biết mẹ cháu ạ?”
James gật đầu: “Chú biết.”
“Cháu có biết tại sao chú ấy cứ ngồi đó mà không đứng dậy không?” Peter lại hỏi.
An An nhìn James: “Chú ơi, vì chân chú bị thương sao? Mẹ cháu nói chỉ có người bị thương mới phải ngồi ghế này thôi.”
James mỉm cười ấm áp. Đây là lần đầu tiên Peter nhìn thấy James tươi cười ấm áp như vậy. Dù cho trước kia khi nhắc tới Hoàng Yến Chi, nụ cười của hắn cũng không ấm áp được nhường này: “Ừ, chú bị thương.”
“Chú ơi, khi nào vết thương của chú mới lành ạ?” Có lẽ do biết James không làm hại mình, nên An An cũng dạn dĩ hơn nhiều.
“Sẽ không khỏi được.” Ánh mắt James tối đi
Peter đã từng nói chân của hắn có thể đứng lên lần nữa đã là nhờ ơn trời rồi, nhưng nếu để bị thương lần thứ hai thì dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.
Mà sau vụ nổ kia, dù hắn không chết, nhưng chân hắn lại bị thương. Cho nên khi được cứu thì chân của hắn đã hoàn toàn tàn phế, cả đời này cũng không thể đi lại được nữa.
“Cháu có biết tại sao chú ấy không thể đứng lên được không? Là vì cứu mẹ cháu đấy.” Peter nghiêm túc nói.
“Peter, câm miệng.” James lạnh lùng trách mắng. Không nên kể về những chuyện thế này cho một đứa bé ba tuổi biết.
Nhưng Peter không những không dừng lại, mà còn nói tiếp: “Chú ấy vì cứu mẹ cháu nên bị thương ở chân, cả đời này cũng không thể đi lại được nữa. Cháu là con trai của mẹ cháu, vậy có phải nên ở đây chăm sóc chú ấy thay mẹ vài ngày không?”
An An không tin lời Peter. Cậu bé quay sang hỏi James: “Chú ơi, chân của chú bị thương là vì cứu mẹ cháu sao ạ?”
James xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của An An, cậu bé không tránh đi. Da dẻ trẻ con vô cùng mềm mại, sờ rất thích, hắn không kiềm lòng được lại sờ thêm mấy cái: “Đừng nghe chú ấy nói bậy. Chú bẩm sinh đã thế này, không liên quan gì tới ba mẹ cháu cả. Có điều, đôi mắt cháu rất giống mẹ cháu. Khi còn bé, mẹ cháu cũng trông như vậy.”
An An mở to mắt: “Chú ơi, chú biết cả dáng vẻ của mẹ cháu lúc mẹ cháu còn bé ạ?”
“Đúng vậy, chú đã thấy dáng vẻ của mẹ cháu khi còn bé, rất đáng yêu, rất xinh đẹp, giống như cháu vậy.” James cười gật đầu, đổi chủ đề để An An chú ý sang chuyện khác. Peter ở bên cạnh thấy vậy mà vô cùng bất đắc dĩ. Với Hoàng Yến Chi, James thật sự không có nguyên tắc nào cả.
Theo anh ta nghĩ, đừng nói ba ngày, dù có là một tuần thì khiến Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi lo lắng cũng có làm sao.
Quả nhiên, sự chú ý của An An đã bị James lái đi: “Chú ơi, bé gái mới dùng từ xinh đẹp, còn con trai phải là tuấn tú. Chú nên khen cháu tuấn tú mới phải.”
James cười khẽ: “Ừ, cháu rất tuấn tú.” Nếu giống Hoàng Yến Chi chút nữa thì sẽ càng đẹp hơn. Hắn thầm nghĩ. Có điều, cuối cùng An An cũng đồng ý ở lại đây với James ba ngày: “Chú ơi, cháu sẽ ở lại với chú ba ngày. Có điều ba ngày sau, chú nhất định phải đưa cháu về với ba mẹ cháu nhé. Mẹ cháu thật sự sẽ rất lo cho cháu đấy.”
James gật đầu: “Được.”
Thấy An An bằng lòng ở lại, Peter cũng thở phào nhẹ nhõm
Nếu cậu bé tiếp tục gào khóc thì James nhất định sẽ đưa cậu bé về, như vậy thì uổng phí hết công sức của anh ta rồi. Ban đầu anh ta cũng hơi do dự, không biết đưa An An đi như vậy có ổn không. Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy nụ cười chân thành của James, anh ta bỗng vững lòng hơn. Nếu Hoàng Yến Chi đã không thể ở bên James, thì hãy để con trai cô bầu bạn bên cạnh hẳn mấy ngày đi. Dù chỉ ngắn ngủi ba ngày. Nói anh ta ích kỷ hay vô tình cũng được. Anh ta chỉ muốn James có thể sống vui vẻ hơn, dù chỉ một chút.
Còn về chuyện Hoàng Yến Chi hoặc James trách mình thế nào, anh ta chẳng quan tâm.
An An chịu vất vả cả ngày, nên đã đói bụng từ lâu. Peter bảo người dẫn cậu bé đi ăn. Đến khi trong phòng khách chỉ còn lại anh ta và James, James mới nói với anh ta: “Bây giờ đi gọi điện thoại cho Quân Hạo Kiện, bảo hắn đến đón con.”
Peter ngẩn người: “Chẳng phải An An đã đồng ý ở đây với anh ba ngày rồi sao?”
James không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Peter. Anh ta lập tức hiểu ra: “James, rốt cuộc anh vẫn quá quan tâm đến Hoàng Yến Chi. Thậm chí chỉ ba ngày ngắn ngủi mà anh cũng không đành để cô ấy lo lắng. Nhưng James à, anh có nghĩ tới bản thân mình hay không? Mấy năm qua, một mình anh sống thế nào chứ?”
Về mặt James sâu kín, ánh mắt lạnh tanh: “Đây không phải là chuyện cậu nên quan tâm.”
“James, bây giờ tôi nói thẳng, nếu anh thật sự xem tôi là bạn thì hãy để An An ở đây với anh ba ngày đi. Ba ngày sau, tôi bảo đảm sẽ đích thân gọi điện cho Quân Hạo Kiện. Tôi chưa từng cầu xin anh chuyện gì, coi như đây là chuyện đầu tiên tôi xin anh đi.”
James im lặng. Qua bao nhiêu năm như vậy, người duy nhất còn ở bên cạnh hắn, không bỏ hắn mà đi chính là Peter.
Bây giờ, ngoài đôi chân tật nguyền và một chút hơi tàn thì hắn chẳng còn gì cả. Hắn đã từng dùng tiền tài giữ Peter lại, ép buộc dụ dỗ anh ta chữa bệnh cho mình. Nhưng hiện giờ, Peter lại không cần gì cả mà vẫn hết lòng chữa trị cho hắn, đi theo hắn.
Tình nghĩa này thật sự quá sâu nặng, dù là một kẻ máu lạnh như James cũng không thể thờ ơ được.
“James, tôi biết anh không nỡ để Hoàng Yến Chi lo lắng. Nhưng tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện nhỏ bé này của anh thôi. Trong hai năm qua, ngày nào anh cũng quan tâm tới mọi chuyện về cô ấy, nhưng lại không đi gặp cô ấy. Thậm chí, anh còn không để cho cô ấy biết bất cứ tin tức gì về anh, cũng chỉ vì lo cô ấy biết tình trạng hiện giờ của anh rồi sẽ áy náy. Chuyện gì anh cũng suy nghĩ cho cô ấy. Lần này anh hãy một lần sống vì mình, chỉ lần này thôi, được chứ.”
Một lúc lâu sau, James mới gật đầu: “Ba ngày sau, cậu tìm người đưa thằng bé trở về, đừng để Hoàng Yến Chi biết tôi ở đây.”
“Được, tôi biết rồi.” Thấy James đồng ý, Peter cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thuyết phục hắn đúng là một chuyện khó khăn. Thương lượng xong xuôi, Peter đẩy James đến phòng ăn. An An đang ngồi trên ghế ăn cơm. Cậu bé dùng đũa chưa rành nên dùng thìa. Có lẽ vì quá đói nên cậu bé ăn liền mồm, thế nhưng trên bàn vẫn sạch sẽ. Có thể thấy dù còn nhỏ nhưng cậu bé đã được dạy dỗ rất tốt: “Ngon không?” James dịu dàng hỏi.
An An gật đầu: “Chú, chú ăn không?”
“Chú ăn rồi, cháu ăn đi, thích gì thì cứ nói, chú cho người làm thêm.”
An An nhìn sang James: “Chú ơi, chú gọi điện cho mẹ cháu chưa?” Vừa rồi James đã hứa với cậu bé là sẽ gọi điện cho Hoàng Yến Chi, sau đó bảo cô ba ngày sau đến đón cậu bé
Mắt James hơi tối lại. Peter vội nói: “Gọi rồi, mẹ cháu nói ba ngày sau sẽ đến đón cháu. Bây giờ mẹ cháu đã biết cháu ở đâu, cháu cứ yên tâm đi.”
An An lắc đầu, không thèm nhìn Peter. Cậu bé đã ghi hận vì ông chú này không cho mình về nhà rồi.
“Ha ha, mới tí tuổi đã thù dai.” Peter nói, đổi lại là cái liếc mắt lạnh lùng của James.
“Được rồi, được rồi, thằng bé là báu vật của anh. Tôi không nói nữa.” Peter đảo mắt. Tên này đúng là điển hình của kẻ yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Chờ An An ăn xong, Jmaes bế cậu bé lên đùi mình: “Nói chú nghe, tại sao cháu lại bị bọn buôn người bắt cóc vậy?”
An An kể lại đầu đuôi sự việc cho James nghe, ý nghĩ ban đầu của hắn cũng tương tự suy đoán của nhóm Hoàng Yến Chi, không dám chắc rốt cuộc chuyện này chỉ là trùng hợp hay phía sau có người sai khiến.
Hắn nhìn sang Peter, anh ta lập tức hiểu ra: “Tôi đã cho người đi tìm hiểu, chuyện này sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
“Chú ơi, chú quen biết mẹ cháu như thế nào vậy ạ? Tại sao lại có nhiều ảnh của mẹ và cháu thế? Còn nữa, sao lại không có ảnh ba cháu?” Ăn uống no đủ rồi, cũng an tâm vì mẹ đã biết mình ở đâu, nên An An cởi mở hơn nhiều, bắt đầu hào hứng trò chuyện với James.
Peter nghe vậy thì lại đảo mắt lần nữa. Nếu trong điện thoại James có ảnh của ba cháu thì đó mới là chuyện kỳ lạ đó. Thật ra ngoài đôi mắt giống Hoàng Yến Chi thì mặt mũi của An An giống Quân Hạo Kiện hơn, có điều vẫn có thể nhìn thấy đôi nét của Hoàng Yến Chi qua gương mặt này.
James nhìn gương mặt của cậu bé chăm chăm, cố gắng tìm kiếm chút dáng dấp của Hoàng Yến Chi hồi còn bé.
“Chú biết mẹ cháu từ rất lâu, nên cũng đã quên mất sao mình lại quen biết mẹ cháu rồi.” James dịu giọng đáp
“Vậy chú ơi, chân chú bị thương mà cháu ngồi lên chân chú thế này, chú có mệt không ạ?” Nghe thấy câu này, ánh mắt James nhìn An An càng dịu dàng hơn, hắn lắc đầu: “Chú không mệt. Cháu có thể kể với chú vài chuyện về mẹ cháu không? Đã lâu rồi chú không gặp mẹ cháu.”
“Ơ, chú, không phải chú là bạn của mẹ cháu à? Vì sao lại không đi tìm mẹ cháu?” An An ngờ vực
“Chân chú không tiện, không thể đi tìm mẹ cháu.”
“Vậy lần sau cháu sẽ bảo mẹ cháu lái xe đến đón chú, có được không ạ? Chú đến nhà cháu chơi nhé. Nhà cháu rất lớn, lớn như nhà chú vậy. Cháu sẽ nói bà Triệu làm món ngon cho chú.”
An An líu ríu trò chuyện cùng James. Hắn lắng nghe rất kiên nhẫn, không hề cảm thấy phiền, ngược lại còn thấy hứng thú vui vẻ, thỉnh thoảng lại đút cho cậu bé một miếng hoa quả hoặc nước lọc.
Peter ở bên cạnh thấy vậy thì trong lòng chua xót. Anh ta chưa bao giờ thấy một James thế này cả.
Buổi tối, James vốn định chuẩn bị cho An An một phòng riêng, nhưng cậu bé lại chủ động muốn ngủ cùng hắn.
Hắn khẽ nhướng mày: “Cháu muốn ngủ cùng chú sao?”
“Được không chú?” An An ôm cái gối sang.
Chung đụng cả buổi chiều, cậu bé đã thân thiết với James hơn rất nhiều. Cái chú trông đáng sợ này thật ra là một người rất tốt. Ít nhất tốt hơn chú Peter nhiều.
Ở một nơi xa lạ, có một người khá thân bên cạnh sẽ khiến cậu bé có cảm giác an toàn.
James nhích qua một bên: “Lên đây đi.” An An vui vẻ bò lên giường, rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh James: “Chú ơi, cháu ngủ ngoan lắm, không tè dầm đâu.”
Nghe vậy, James cười khẽ: “Dù tè dầm cũng không sao, nhà chú có rất nhiều giường.”
“Chú ơi, cháu có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không?” Lúc sắp ngủ, An An bỗng đưa ra yêu cầu.
Ánh mắt James hơi tối lại: “Cháu nhớ mẹ sao?”
An An gật đầu. Cậu bé đã không được gặp mẹ cả một ngày, nên rất muốn về nhà. Nhưng cậu bé đã hứa sẽ ở cạnh chú này ba ngày. Mẹ đã từng nói, đàn ông con trai đã hứa làm chuyện gì thì phải thực hiện được, cho nên cậu bé nhất định sẽ chơi cùng chú này ba ngày rồi mới về nhà.
“Bây giờ đã muộn, mẹ cháu đã ngủ rồi, ngày mai hãy gọi điện thoại cho mẹ cháu, được không?”
An An gật đầu: “Được ạ. Mà chú ơi, chú có biết kể chuyện cổ tích không ạ? Trước khi ngủ, ba mẹ cháu đều sẽ kể chuyện cho cháu nghe.”
James sửng sốt. Hắn thật sự không biết kể. Thấy hắn lúng túng, An An liền hiểu ra: “Chú, chú không biết kể chuyện, vậy để cháu kể cho chú nghe nhé!”
“Được.”
Trong phòng, giọng nói của An An non nớt mềm mại vang lên, sau đó nhỏ dần, cuối cùng mọi âm thanh để hóa thành tiếng hít thở đều đều.
James cúi đầu nhìn cậu nhóc đã ngủ say bên cạnh mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Hắn chưa từng trải nghiệm chuyện thế này, cũng chưa từng tưởng tượng đến một ngày sẽ có một đứa bé nằm bên cạnh hắn mà đứa bé đó lại còn không có chút máu mủ ruột ra gì với hắn.
Đáng lẽ ra hắn phải chán ghét gương mặt này, nhưng vì trong người thằng bé chảy dòng máu của Hoàng Yến Chi, nên hắn cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Hắn muốn đưa tay sờ mặt An An, nhưng lại sợ quấy nhiều cậu bé, nên bàn tay khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới từ từ thu về. Tiểu Thất, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Trong lòng James thẩm nói.
Hắn biết, nếu Hoàng Yến Chi biết con mình đang ở đây, thì nhất định sẽ không để An An ở chung với hắn.
Sáng hôm sau, khi An An thức dậy thì phát hiện mình có rất nhiều đồ chơi mới, tất cả đều là do James sai người đi mua từ sáng sớm, đủ kiểu đủ loại.
Dù sao cũng mới ba tuổi, cậu bé nhanh chóng chìm trong biển đồ chơi, đâu còn nhớ chuyện gọi điện thoại cho mẹ nữa.
Ba ngày có An An bầu bạn bên cạnh là ba ngày vui vẻ và thoải mái nhất trong cuộc đời James, nhưng cũng là ba ngày ngắn ngủi nhất.
Mặc dù mong thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm, nhưng cuối cùng vẫn đến thời hạn ba ngày.
Vừa đến ngày thứ ba, James đã lập tức bảo Peter gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi.
Có điều khi cô xuất hiện trước cửa biệt thự, hắn mới thật sự giật mình, bởi vì Peter đã hứa sẽ không để có biết hắn đang ở đây.
Peter yên lặng sờ mũi. Anh ta thừa nhận mình cố ý. Anh ta muốn để Hoàng Yến Chi biết James đã hy sinh thế nào vì cô. Anh ta cũng muốn để James có cơ hội quang minh chính đại gặp Hoàng Yến Chi.
James phản ứng rất nhanh, mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Thất, đã lâu không gặp.”
Hoàng Yến Chi không ngờ rằng người đưa An An đi lại là James, càng không ngờ James vẫn còn sống.
Ánh mắt cô run rẩy nhìn An An, cậu bé đã chạy về phía cô.
“Mẹ.” Hoàng Yến Chi ngồi xuống, ôm An An vào lòng: “An An, con làm mẹ sợ quá.”
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm.” An An òa khóc nức nở.
“Mẹ cũng rất nhớ con.” Vành mắt Hoàng Yến Chi đỏ hoe, cuối cùng, giờ phút này, nỗi lo sợ trong lòng mới tan biến.
Quân Hạo Kiện theo sau cô, nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, rồi lại nhìn sang James. Anh cùng Hoàng Yến Chi suy đoán hết tất cả mọi người, duy nhất chỉ không ngờ người đưa An An đi lại là hắn.
Dù sao trước đây bọn họ đều nghĩ rằng James đã chết, mà cho dù còn sống cũng sẽ không xuất hiện ở thành phố Lâm.
“Trước tiên, tôi muốn giải thích chuyện này, người đưa An An đi không phải hắn mà là tôi.” Peter chủ động giải thích.
Anh ta không thể để Hoàng Yến Chi hiểu lầm James. Tính tình James không thích nói nhiều, nếu như thật sự bị hiểu lầm thì có lẽ hắn cũng sẽ chẳng thèm giải thích gì.
“Mẹ, chính chú ấy đã mang con đi, còn không cho con về nhà nữa.” An An cũng gật đầu, nhân cơ hội tố cáo.
Peter xấu hổ, nhóc con này thật là thù dai, vừa gặp đã mách mẹ rồi.
“Nhưng chú kia rất tốt với con.” An An nói thêm, lần này là chỉ James.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lướt qua Peter rồi dừng lại ở James.
Hắn cũng đang dịu dàng nhìn cô, sau đó cười nói: “Đi vào trước đi.” Giọng nói vẫn khàn khàn khó nghe như trước, nhưng lại chứa sự ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.