Chương 215: Tra tấn
Trinh Tautau
01/07/2022
“Tôi muốn đến Vịnh Tam Giác.” Quân Hạo Kiện nói thẳng với lãnh đạo quân khu.
“Không được.”
“Tôi nhất định phải đi.”
Lãnh đạo tức giận: “Quân Hạo Kiện, bây giờ cậu có còn biết mình là một quân nhân không? Tôi đã từng phân tích mặt lợi và hại với cậu, cũng đã liên lạc với bên cảnh sát rồi, bọn họ đang cố gắng hết sức tìm kiếm vị trí của vợ cậu. Điều cậu cần làm bây giờ là bình tĩnh chờ đợi.”
Vẻ mặt của Quân Hạo Kiện rất nặng nề: “Nếu hôm nay người bị bắt là vợ anh, thì anh còn có thể nói thế này không?”
Vẻ mặt của lãnh đạo cứng đờ, không nói nên lời. Nếu rơi vào trường hợp đó, có lẽ ông ta cũng không thể ngồi yên được.
“Hoàng Yến Chi là vợ tôi, cô ấy vì tôi mới trở thành mục tiêu của BK. Nếu tôi không đi cứu cô ấy thì tôi còn mặt mũi nào tiếp tục mặc bộ quân trang này nữa?”
Lãnh đạo từ từ bình tĩnh lại, từ tốn nói: “Hạo Kiện, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nếu đám người này còn ở trong nước, tôi chắc chắn sẽ đồng ý để cậu đi ngay. Nhưng bây giờ bọn chúng đã ra khỏi biên giới rồi! Đây đã không còn là vấn đề của một mình cậu nữa, rất có thể nó sẽ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao của quốc gia.”
Lời ông ta nói là sự thật, trước khi Quân Hạo Kiện tới đây, ông ta gọi điện thoại cho lãnh đạo phía trên để báo cáo tình hình. Lãnh đạo phía trên cũng đã lập tức liên lạc bộ ngoại giao, yêu cầu bộ ngoại giao liên lạc với bọn họ, nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa có tin tức gì báo về.
“Tôi yêu cầu được lấy danh nghĩa cá nhân tôi đi tìm cách cứu vợ mình. Mọi hành động của tôi không liên quan gì đến đất nước cả.” Quân Hạo Kiện nghiêm giọng nói.
Lãnh đạo kinh ngạc nhìn anh: “Quân Hạo Kiện, cậu có biết mình đang nói cái gì không hả?”
“Biết, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động lần này. Nếu không cẩn thận bị phát hiện, tôi nhất định sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.”
Lãnh đạo nghiêm mặt, không nói câu nào, chỉ nhìn Quân Hạo Kiện.
“Cậu để tôi suy nghĩ một chút đã.”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy.”
“Quân Hạo Kiện.” Lãnh đạo đập bàn, nhưng anh vẫn không mảy may chùn bước.
Một lúc sau, lãnh đạo đành thở dài một hơi: “Tôi biết rồi, nửa tiếng nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Lãnh đạo lại lần nữa nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Lúc Hoàng Yến Chi tỉnh lại thì không thấy Cẩn Mai đâu, chỉ có một mình cô bị nhốt trong một căn phòng, tay chân đều bị trói chặt, cô thử cử động cổ tay nhưng không được.
Bên ngoài phòng, hình như có người đang nhỏ giọng nói gì đó. Cô lắng nghe một lúc đã có thể xác định vị trí hiện tại của mình là ở Vịnh Tam Giác, bởi vì những người kia đang nói tiếng địa phương. Tuy cô không thông thạo ngôn ngữ này lắm, nhưng cũng có thể hiểu được sơ bộ.
Bây giờ cô vô cùng lo lắng, không phải lo cho tình cảnh của mình, mà là lo lắng cho sự an nguy của Cẩn Mai và Trương Linh. Trước khi hôn mê, cô nhớ rõ những kẻ đó đã muốn bắt Cẩn Mai theo, vậy còn Trương Linh thì sao? Cô ấy có an toàn không? Những kẻ đó đã dám giết người ở thủ đô, có nghĩa là tình cảnh của Trương Linh còn nguy hiểm hơn cả Cẩn Mai.
Còn cú điện thoại trước đó là ai gọi? Gã đàn ông kia nói có người chỉ thị phải bắt Cẩn Mai theo, người đó là ai, có mục đích gì? Cẩn Mai là người nhà họ Cẩn, chẳng lẽ chuyện có liên quan đến nhà bọn họ?
Hoàng Yến Chi nghĩ mãi không ra, tác dụng của thuốc khiến đầu óc của cô vẫn còn choáng váng nặng nề. Cô nghiêng đầu sang một bên, ép đầu mình xuống đất, lúc này mới phát hiện hoa tai đã biến mất.
Hoàng Yến Chi liền biết những thiết bị định vị khác trên người mình chắc cũng đã không còn nữa, cô không nhìn xuống chiếc vòng cổ của mình, vì cô không thể xác định được trong căn phòng này có lắp thiết bị theo dõi hay không.
Hoàng Yến Chi đoán rất chính xác. Lúc này, trong một căn phòng cạnh bên phòng cô đang ở, quả thật có người đang quan sát cô. Thấy cô tỉnh lại đã kiểm tra tai trước, người đó liền nở nụ cười: “Chiếc hoa tai kia quả nhiên có vấn đề. Không có nó, tôi xem bọn họ làm sao tìm được cô.”
Người nói chuyện là gã đàn ông phương Đông, cũng chính là một trong những người đã bắt Hoàng Yến Chi đi.
Đứng bên cạnh gã là một gã đàn ông có một vết sẹo trên trán. Nghe gã kia nói, gã mặt sẹo liền tiếp lời: “Dù chúng có tìm đến đây thì cũng không hề gì. Quân Hạo Kiện giết nhiều anh em của chúng ta nhiều như vậy, hiện giờ vợ hắn lại ở trong tay chúng ta. Chỉ cần hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
“Không phải KING nói muốn tra tấn cô ả này thật mạnh tay sao? Còn phải quay video lại rồi gửi cho Quân Hạo Kiện nữa, bây giờ chúng ta có thể ra tay rồi chứ?”
Gã mặt sẹo gật đầu: “KING nói phải chăm sóc con bé này thật tốt, nhưng không được giết chết.”
“Được.” Gã đàn ông trả lời một tiếng rồi nhìn màn hình trước mặt, cười hung ác.
Cửa phòng bị mở ra, Hoàng Yến Chi nhìn về phía người đang đi vào, là gã đàn ông phương Đông kia: “Cô Hoàng, cô tỉnh rồi.”
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn hắn, ngồi dưới đất không nói lời nào. Cô cố gắng đứng lên, nhưng cả người không có chút sức lực nào. Cô liền biết chắc chắn lúc cô hôn mê đã bị tiêm hoặc ép dùng thứ gì đó rồi.
“Cô Hoàng, chúng tôi mời cô tới đây thật ra cũng không có ý gì khác. Chồng cô, Quân Hạo Kiện đã từng giết không ít anh em của chúng tôi. Mối thù này không thể không báo. Cô là vợ hắn, chúng tôi không tìm được hắn, thì tất nhiên chỉ có thể tìm cô thôi.” Gã đần ông nở nụ cười, ngồi xuống trước mặt Hoàng Yến Chi, kiên nhẫn nói rõ nguyên do.
“Các anh hợp tác với ai?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Cái gì?” Gã đàn ông không hiểu rõ ý cô.
“Người cuối cùng gọi điện thoại bảo anh đưa Cẩn Mai theo là ai, người đó có mục đích gì?”
“Cô Hoàng, bây giờ cô tự lo cho bản thân mình còn không xong mà vẫn có thời gian quan tâm đến sống chết của người khác sao? Tôi nên khen cô can đảm hơn người, hay phải nói cô điếc không sợ súng đây?”
“Anh đã biết tôi khó giữ nổi thân mình rồi, hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì KING hoàn toàn không có ý định để tôi sống mà rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng phải chết, vậy anh nói cho tôi biết thì có làm sao.”
“Cô Hoàng nói rất có lý, nhưng thật đáng tiếc, tôi cũng không biết người kia là ai, chỉ là người làm nhiệm vụ, nghe theo chỉ thị bên trên thôi.”
Lời gã nói là sự thật, cú điện thoại cuối cùng kia là đích thân KING gọi cho gã, nhưng gã chắc chắn đó không phải là ý của KING.
“Vậy người bạn còn lại của tôi thì sao? Các người làm gì cô ấy rồi?”
“Dĩ nhiên là đã thả ra rồi! Tôi là người rất giữ chữ tín, nói thả thì nhất định sẽ thả. Nhưng có ai tìm được cô ta hay không thì tôi cũng không biết được.”
Nói rồi, gã đàn ông đứng lên, nhìn xuống Hoàng Yến Chi: “Cô Hoàng, trò chuyện xong rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính nhé.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy cũng không biến sắc, ngược lại còn thở phào trong lòng. Chỉ cần bọn chúng không ra tay với Trương Linh thì nhất định Irene và Wenny sẽ tìm được cô ấy.
Gã đàn ông phương Đông vỗ tay một cái, hai gã đàn ông lập tức đi vào, kéo Hoàng Yến Chi đứng lên rồi dẫn cô đi ra ngoài. Lúc này Hoàng Yến Chi mới phát hiện thì ra căn phòng này tương tự một phòng tra tấn, trông rất giống căn phòng mà Hely vừa thiết đặt ở biệt thự.
Chính giữa căn phòng có một cái giá hình chữ thập. Bọn chúng trói Hoàng Yến Chi lên đó, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Gã đàn ông phương Đông cũng không thèm để ý, trò hay vẫn còn chưa bắt đầu đâu. Gã lấy một cây roi trên tường, giơ tay lên quất một roi vào người Hoàng Yến Chi.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, rũ mắt không nói lời nào.
Gã kia thấy Hoàng Yến Chi đã có phản ứng thì liền bắt đầu thấy hào hứng, liên tục quất hết roi này đến roi khác lên người cô. Cô có thể cảm nhận rất rõ cơn đau truyền tới lúc dây roi đó quất lên da thịt mình. Trán cô dần dần rịn mồ hôi, quần áo trên người cũng đã ướt sũng vì máu.
Gã đàn ông kia đánh đến mỏi tay mới dừng lại. Nhìn Hoàng Yến Chi nãy giờ vẫn không hé nửa lời, gã liền tặc lưỡi khen ngợi. Cô ả này đâu phải là một cô chiêu bình thường được? Nói cô là một đặc công được huấn luyện thì gã cũng tin. Sức chịu đựng này còn hơn cả một số đàn ông khỏe mạnh.
Lúc này, một người phụ nữ cao gầy đi vào. Dáng người của cô ả rất đẹp, có lồi có lõm, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo rất dài.
Khi ả nhìn thấy gương mặt của Hoàng Yến Chi, trong mắt liền hiện lên sự ghen ghét và cả thù hận. Nhưng vẻ thù hận đó không nhằm vào cô mà là Quân Hạo Kiện. Trong lần hành động lúc trước, người yêu của ả đã chết ở nước T.
Ả đến gần Hoàng Yến Chi, nâng cằm cô lên: “Quả là một người đẹp. Chắc không phải vì anh thấy cô ả xinh đẹp nên mới nhẹ tay đấy chứ? KING đã căn dặn phải chăm sóc cô ta thật cẩn thận mà.”
Gã kia nhún vai: “Có ngon thì cô tự ra tay đi.”
Khóe miệng ả kia khẽ cong lên. Ả đấm vào bụng Hoàng Yến Chi một cái khiến cô nhíu mày thật chặt, nhưng vẫn không rên lên một tiếng. Cô ả kia thấy thế thì liền cau mày, cứ như không được vừa lòng nên lại thụi vào người Hoàng Yến Chi vài cái.
Đến khi người phụ nữ kia dừng lại thì trên trán của Hoàng Yến Chi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh tanh như cũ. Lúc còn ở căn cứ ma quỷ, cô đã từng nếm trải những thủ đoạn này rồi, thậm chí còn cả những thủ đoạn kinh khủng hơn nữa, nên mấy trò này chẳng là gì cả.
“Không ngờ cô ả này lại cứng đầu cứng cổ như vậy. Có điều, dáng vẻ bây giờ của cô ta cũng đủ để gửi cho Quân Hạo Kiện xem rồi.”
Cô ả kia lấy điện thoại di động ra, chụp Hoàng Yến Chi vài bức.
Trong hình, cả người Hoàng Yến Chi nhầy nhụa máu, vô cùng nhếch nhác.
“Không biết sau khi xem những tấm hình này rồi, Quân Hạo Kiện có phát điên không nhỉ?” Cô ả lẩm bẩm bằng tiếng Anh, nhưng ả tin chắc Hoàng Yến Chi hiểu được những gì ả nói.
Nhưng mặc cho ả có nói gì thì Hoàng Yến Chi cũng không đáp trả, thậm chí còn chẳng thèm liếc bọn chúng lấy một cái, hệt như một con rối không có chút cảm xúc nào.
Cô ả kia nói một lúc vẫn không thấy Hoàng Yến Chi trả lời thì liền tức giận: “Kiên cường quá nhỉ? Vẫn có thể tiếp tục kiên trì đúng không? Được, tôi xem cô có thể kiên trì tới lúc nào.”
Nói rồi, ả gọi hai gã đàn ông kia tới, đưa Hoàng Yến Chi vào một phòng tối nhỏ, sau khi cửa vừa đóng thì bên trong liền chìm vào trong u ám.
Vì Hoàng Yến Chi và vừa bị tra tấn dã man nên bọn họ nghĩ cô không thể trốn thoát được, vì thế cũng không trói tay chân cô lại. Hoàng Yến Chi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn vào cái lỗ thông gió duy nhất trong căn phòng tối tăm này. Nó cách mặt đất khoảng hai mét, rất nhỏ, chỉ lớn bằng đầu của một đứa bé.
Cửa căn phòng được làm bằng sắt dày, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.
Trong phòng tối tăm, ngoài ánh sáng mờ nhạt xuyên vào từ cái lỗ thông gió kia thì không còn bất cứ nguồn sáng nào nữa.
Hoàng Yến Chi lập tức hiểu ra, ở đây chắc là tầng hầm bí mật. Bọn họ nhốt cô ở chỗ này dĩ nhiên là để tiến hành tra tấn tinh thần cô.
Khóe miệng cô nhếch lên, cười giễu cợt. Thủ đoạn của những kẻ này cũng chỉ có vậy.
Hoàng Yến Chi cử động tay chân mình, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, nhờ trận tra tấn tàn khốc kia mà cô đã toát không ít mồ hôi, vì thế dược tính của thuốc trong cơ thể cô cũng mất tác dụng phần nào.
Trên người cô đều là những vết thương ngoài da, có lẽ vì không muốn đánh chết cô nên bọn chúng ra tay cũng không quá nặng. Tuy vết thương khắp người cô trông rất đáng sợ, nhưng không tổn thương đến gân cốt.
Hoàng Yến Chi lần mò tìm kiếm, phát hiện bên trong còn đặt một chiếc giường. Cô nằm xuống đó, rồi mới đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, trên mặt dây chuyền hình trái tim có khảm vài viên kim cương. Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng ấn xuống viên kim cương ở giữa một cái, sau đó mới nhắm mắt lại, ngủ thật say. Bây giờ cô rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Lúc Hoàng Yến Chi mở mắt ra, trước mắt vẫn tối đen. Cô không biết bây giờ là ban ngày hay là ban đêm, nhưng ước chừng cô đã ngủ khoảng sáu tiếng. Lúc những người đó mang cô vào căn phòng tối nhỏ hẹp này thì bên ngoài trời vẫn nắng chói chang, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ là rạng sáng.
Vừa ngủ dậy nên Hoàng Yến Chi không thấy buồn ngủ nữa. Cô mắt mở to, suy nghĩ xem làm sao để thoát khỏi chỗ này.
Thiết bị trên người cô chỉ có thể cảm ứng được ở khoảng cách rất ngắn, cô không chắc nó có tác dụng hay không. Cứ ở lại đây thêm một ngày thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên một phần. Còn Cẩn Mai nữa, không biết bây giờ con bé thế nào rồi. Qua lời gã đàn ông kia, Hoàng Yến Chi chỉ có thể khẳng định Trương Linh không gặp nguy hiểm, có Irene và Wenny theo sát ở phía sau, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vết thương trên người không được xử lý nên bắt đầu âm ỉ đau đớn. Hoàng Yến Chi cau mày, thay đổi tư thế khác.
Mỗi ngày lại có người đưa thức ăn cho cô qua một ô cửa sổ nhỏ, chỉ có một ổ bánh mì và một chai nước, ngoài ra thì không có thứ gì nữa. Hoàng Yến Chi để ý thấy thời gian bọn chúng đưa cơm không cố định, nói cách khác, cô hoàn toàn không còn cách nào đoán được mình đã bị bọn chúng nhốt ở đây bao lâu qua thời gian và số lần đưa thức ăn đến.
Trong căn phòng tối nhỏ chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình. Hai ngày đầu, Hoàng Yến Chi dành phần lớn thời gian để ngủ, chỉ có ngủ mới có thể quên đi cảm giác đau đớn trên người.
Nhưng sang ngày thứ ba, thời gian Hoàng Yến Chi ngủ bắt đầu ít hơn. Có lẽ do ngủ đủ rồi nên không thể ngủ nữa. Cô không biết mình bị giam ở chỗ này đã bao lâu, có lẽ lúc này, nhóm Irene cũng đã tới Vịnh Tam Giác, chỉ là không biết hiện giờ họ đang ở đâu, liệu có tìm được cô không.
Hoàng Yến Chi không ngủ được, trong đầu cô dần hiện lên những chuyện trước kia. Nhớ lại cậu bé cô gặp được khi bị bọn buôn người bắt cóc, cô vẫn còn nhớ rất rõ trên cổ tay của cậu bé có một vết sẹo nhỏ, nghe cậu nói là do ham chơi nên bị bỏng nước sôi, vì không được xử lý kịp thời nên để lại vết sẹo kia.
Trên người của Thẩm Hưng cũng có một vết sẹo như vậy, vị trí giống hệt nhau. Tuy vết sẹo đó đã nhạt đi, nhưng nó quả thật là do bị bỏng. Chỉ là bây giờ, cô vẫn không thể xác định được Thẩm Hưng có phải là cậu bé năm đó không. Cô vốn định điều tra thử, nhưng vì chuyện này nên phải hoãn lại.
Hoàng Yến Chi chưa từng ngừng nhớ đến cậu bé kia. Trong những năm tháng ở nơi gian khổ đó, cậu ấy là người đầu tiên đã mang lại sự ấm áp cho cô.
Có lẽ do không gian quá yên tĩnh, nên những ký ức trong quá khứ càng lúc càng rõ ràng. Từng chuyện cũ hiện lên trong đầu, đôi mắt Hoàng Yến Chi cũng dần dần trở nên mơ màng.
Từ lúc năm tuổi, lần đầu tiên đến căn cứ ma quỷ. Năm bảy tuổi, lần đầu tiên dùng dao găm đâm vào cơ thể người khác. Năm mười một tuổi, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ. Năm mười ba tuổi, bị xăm hình hoa bỉ ngạn lên người. Năm mười lăm tuổi, hủy diệt căn cứ kia. Năm mười sáu tuổi, trở về nhà họ Hoàng. Năm hai mươi hai tuổi, gặp gỡ Quân Hạo Kiện rồi kết hôn với anh, được Quân Hạo Kiện cầu hôn.
Những chuyện cô đã trải qua trong đời như thước phim ngắn, chiếu lên từng đoạn một trong đầu cô, lần lượt hiện lên rồi biến mất. Có rất nhiều điều mà cô đã từng không muốn nghĩ đến, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như đã không còn cảm thấy đau đớn như lúc đó nữa.
“Không được.”
“Tôi nhất định phải đi.”
Lãnh đạo tức giận: “Quân Hạo Kiện, bây giờ cậu có còn biết mình là một quân nhân không? Tôi đã từng phân tích mặt lợi và hại với cậu, cũng đã liên lạc với bên cảnh sát rồi, bọn họ đang cố gắng hết sức tìm kiếm vị trí của vợ cậu. Điều cậu cần làm bây giờ là bình tĩnh chờ đợi.”
Vẻ mặt của Quân Hạo Kiện rất nặng nề: “Nếu hôm nay người bị bắt là vợ anh, thì anh còn có thể nói thế này không?”
Vẻ mặt của lãnh đạo cứng đờ, không nói nên lời. Nếu rơi vào trường hợp đó, có lẽ ông ta cũng không thể ngồi yên được.
“Hoàng Yến Chi là vợ tôi, cô ấy vì tôi mới trở thành mục tiêu của BK. Nếu tôi không đi cứu cô ấy thì tôi còn mặt mũi nào tiếp tục mặc bộ quân trang này nữa?”
Lãnh đạo từ từ bình tĩnh lại, từ tốn nói: “Hạo Kiện, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nếu đám người này còn ở trong nước, tôi chắc chắn sẽ đồng ý để cậu đi ngay. Nhưng bây giờ bọn chúng đã ra khỏi biên giới rồi! Đây đã không còn là vấn đề của một mình cậu nữa, rất có thể nó sẽ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao của quốc gia.”
Lời ông ta nói là sự thật, trước khi Quân Hạo Kiện tới đây, ông ta gọi điện thoại cho lãnh đạo phía trên để báo cáo tình hình. Lãnh đạo phía trên cũng đã lập tức liên lạc bộ ngoại giao, yêu cầu bộ ngoại giao liên lạc với bọn họ, nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa có tin tức gì báo về.
“Tôi yêu cầu được lấy danh nghĩa cá nhân tôi đi tìm cách cứu vợ mình. Mọi hành động của tôi không liên quan gì đến đất nước cả.” Quân Hạo Kiện nghiêm giọng nói.
Lãnh đạo kinh ngạc nhìn anh: “Quân Hạo Kiện, cậu có biết mình đang nói cái gì không hả?”
“Biết, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động lần này. Nếu không cẩn thận bị phát hiện, tôi nhất định sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.”
Lãnh đạo nghiêm mặt, không nói câu nào, chỉ nhìn Quân Hạo Kiện.
“Cậu để tôi suy nghĩ một chút đã.”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy.”
“Quân Hạo Kiện.” Lãnh đạo đập bàn, nhưng anh vẫn không mảy may chùn bước.
Một lúc sau, lãnh đạo đành thở dài một hơi: “Tôi biết rồi, nửa tiếng nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Lãnh đạo lại lần nữa nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Lúc Hoàng Yến Chi tỉnh lại thì không thấy Cẩn Mai đâu, chỉ có một mình cô bị nhốt trong một căn phòng, tay chân đều bị trói chặt, cô thử cử động cổ tay nhưng không được.
Bên ngoài phòng, hình như có người đang nhỏ giọng nói gì đó. Cô lắng nghe một lúc đã có thể xác định vị trí hiện tại của mình là ở Vịnh Tam Giác, bởi vì những người kia đang nói tiếng địa phương. Tuy cô không thông thạo ngôn ngữ này lắm, nhưng cũng có thể hiểu được sơ bộ.
Bây giờ cô vô cùng lo lắng, không phải lo cho tình cảnh của mình, mà là lo lắng cho sự an nguy của Cẩn Mai và Trương Linh. Trước khi hôn mê, cô nhớ rõ những kẻ đó đã muốn bắt Cẩn Mai theo, vậy còn Trương Linh thì sao? Cô ấy có an toàn không? Những kẻ đó đã dám giết người ở thủ đô, có nghĩa là tình cảnh của Trương Linh còn nguy hiểm hơn cả Cẩn Mai.
Còn cú điện thoại trước đó là ai gọi? Gã đàn ông kia nói có người chỉ thị phải bắt Cẩn Mai theo, người đó là ai, có mục đích gì? Cẩn Mai là người nhà họ Cẩn, chẳng lẽ chuyện có liên quan đến nhà bọn họ?
Hoàng Yến Chi nghĩ mãi không ra, tác dụng của thuốc khiến đầu óc của cô vẫn còn choáng váng nặng nề. Cô nghiêng đầu sang một bên, ép đầu mình xuống đất, lúc này mới phát hiện hoa tai đã biến mất.
Hoàng Yến Chi liền biết những thiết bị định vị khác trên người mình chắc cũng đã không còn nữa, cô không nhìn xuống chiếc vòng cổ của mình, vì cô không thể xác định được trong căn phòng này có lắp thiết bị theo dõi hay không.
Hoàng Yến Chi đoán rất chính xác. Lúc này, trong một căn phòng cạnh bên phòng cô đang ở, quả thật có người đang quan sát cô. Thấy cô tỉnh lại đã kiểm tra tai trước, người đó liền nở nụ cười: “Chiếc hoa tai kia quả nhiên có vấn đề. Không có nó, tôi xem bọn họ làm sao tìm được cô.”
Người nói chuyện là gã đàn ông phương Đông, cũng chính là một trong những người đã bắt Hoàng Yến Chi đi.
Đứng bên cạnh gã là một gã đàn ông có một vết sẹo trên trán. Nghe gã kia nói, gã mặt sẹo liền tiếp lời: “Dù chúng có tìm đến đây thì cũng không hề gì. Quân Hạo Kiện giết nhiều anh em của chúng ta nhiều như vậy, hiện giờ vợ hắn lại ở trong tay chúng ta. Chỉ cần hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
“Không phải KING nói muốn tra tấn cô ả này thật mạnh tay sao? Còn phải quay video lại rồi gửi cho Quân Hạo Kiện nữa, bây giờ chúng ta có thể ra tay rồi chứ?”
Gã mặt sẹo gật đầu: “KING nói phải chăm sóc con bé này thật tốt, nhưng không được giết chết.”
“Được.” Gã đàn ông trả lời một tiếng rồi nhìn màn hình trước mặt, cười hung ác.
Cửa phòng bị mở ra, Hoàng Yến Chi nhìn về phía người đang đi vào, là gã đàn ông phương Đông kia: “Cô Hoàng, cô tỉnh rồi.”
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn hắn, ngồi dưới đất không nói lời nào. Cô cố gắng đứng lên, nhưng cả người không có chút sức lực nào. Cô liền biết chắc chắn lúc cô hôn mê đã bị tiêm hoặc ép dùng thứ gì đó rồi.
“Cô Hoàng, chúng tôi mời cô tới đây thật ra cũng không có ý gì khác. Chồng cô, Quân Hạo Kiện đã từng giết không ít anh em của chúng tôi. Mối thù này không thể không báo. Cô là vợ hắn, chúng tôi không tìm được hắn, thì tất nhiên chỉ có thể tìm cô thôi.” Gã đần ông nở nụ cười, ngồi xuống trước mặt Hoàng Yến Chi, kiên nhẫn nói rõ nguyên do.
“Các anh hợp tác với ai?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Cái gì?” Gã đàn ông không hiểu rõ ý cô.
“Người cuối cùng gọi điện thoại bảo anh đưa Cẩn Mai theo là ai, người đó có mục đích gì?”
“Cô Hoàng, bây giờ cô tự lo cho bản thân mình còn không xong mà vẫn có thời gian quan tâm đến sống chết của người khác sao? Tôi nên khen cô can đảm hơn người, hay phải nói cô điếc không sợ súng đây?”
“Anh đã biết tôi khó giữ nổi thân mình rồi, hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì KING hoàn toàn không có ý định để tôi sống mà rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng phải chết, vậy anh nói cho tôi biết thì có làm sao.”
“Cô Hoàng nói rất có lý, nhưng thật đáng tiếc, tôi cũng không biết người kia là ai, chỉ là người làm nhiệm vụ, nghe theo chỉ thị bên trên thôi.”
Lời gã nói là sự thật, cú điện thoại cuối cùng kia là đích thân KING gọi cho gã, nhưng gã chắc chắn đó không phải là ý của KING.
“Vậy người bạn còn lại của tôi thì sao? Các người làm gì cô ấy rồi?”
“Dĩ nhiên là đã thả ra rồi! Tôi là người rất giữ chữ tín, nói thả thì nhất định sẽ thả. Nhưng có ai tìm được cô ta hay không thì tôi cũng không biết được.”
Nói rồi, gã đàn ông đứng lên, nhìn xuống Hoàng Yến Chi: “Cô Hoàng, trò chuyện xong rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính nhé.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy cũng không biến sắc, ngược lại còn thở phào trong lòng. Chỉ cần bọn chúng không ra tay với Trương Linh thì nhất định Irene và Wenny sẽ tìm được cô ấy.
Gã đàn ông phương Đông vỗ tay một cái, hai gã đàn ông lập tức đi vào, kéo Hoàng Yến Chi đứng lên rồi dẫn cô đi ra ngoài. Lúc này Hoàng Yến Chi mới phát hiện thì ra căn phòng này tương tự một phòng tra tấn, trông rất giống căn phòng mà Hely vừa thiết đặt ở biệt thự.
Chính giữa căn phòng có một cái giá hình chữ thập. Bọn chúng trói Hoàng Yến Chi lên đó, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Gã đàn ông phương Đông cũng không thèm để ý, trò hay vẫn còn chưa bắt đầu đâu. Gã lấy một cây roi trên tường, giơ tay lên quất một roi vào người Hoàng Yến Chi.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, rũ mắt không nói lời nào.
Gã kia thấy Hoàng Yến Chi đã có phản ứng thì liền bắt đầu thấy hào hứng, liên tục quất hết roi này đến roi khác lên người cô. Cô có thể cảm nhận rất rõ cơn đau truyền tới lúc dây roi đó quất lên da thịt mình. Trán cô dần dần rịn mồ hôi, quần áo trên người cũng đã ướt sũng vì máu.
Gã đàn ông kia đánh đến mỏi tay mới dừng lại. Nhìn Hoàng Yến Chi nãy giờ vẫn không hé nửa lời, gã liền tặc lưỡi khen ngợi. Cô ả này đâu phải là một cô chiêu bình thường được? Nói cô là một đặc công được huấn luyện thì gã cũng tin. Sức chịu đựng này còn hơn cả một số đàn ông khỏe mạnh.
Lúc này, một người phụ nữ cao gầy đi vào. Dáng người của cô ả rất đẹp, có lồi có lõm, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo rất dài.
Khi ả nhìn thấy gương mặt của Hoàng Yến Chi, trong mắt liền hiện lên sự ghen ghét và cả thù hận. Nhưng vẻ thù hận đó không nhằm vào cô mà là Quân Hạo Kiện. Trong lần hành động lúc trước, người yêu của ả đã chết ở nước T.
Ả đến gần Hoàng Yến Chi, nâng cằm cô lên: “Quả là một người đẹp. Chắc không phải vì anh thấy cô ả xinh đẹp nên mới nhẹ tay đấy chứ? KING đã căn dặn phải chăm sóc cô ta thật cẩn thận mà.”
Gã kia nhún vai: “Có ngon thì cô tự ra tay đi.”
Khóe miệng ả kia khẽ cong lên. Ả đấm vào bụng Hoàng Yến Chi một cái khiến cô nhíu mày thật chặt, nhưng vẫn không rên lên một tiếng. Cô ả kia thấy thế thì liền cau mày, cứ như không được vừa lòng nên lại thụi vào người Hoàng Yến Chi vài cái.
Đến khi người phụ nữ kia dừng lại thì trên trán của Hoàng Yến Chi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh tanh như cũ. Lúc còn ở căn cứ ma quỷ, cô đã từng nếm trải những thủ đoạn này rồi, thậm chí còn cả những thủ đoạn kinh khủng hơn nữa, nên mấy trò này chẳng là gì cả.
“Không ngờ cô ả này lại cứng đầu cứng cổ như vậy. Có điều, dáng vẻ bây giờ của cô ta cũng đủ để gửi cho Quân Hạo Kiện xem rồi.”
Cô ả kia lấy điện thoại di động ra, chụp Hoàng Yến Chi vài bức.
Trong hình, cả người Hoàng Yến Chi nhầy nhụa máu, vô cùng nhếch nhác.
“Không biết sau khi xem những tấm hình này rồi, Quân Hạo Kiện có phát điên không nhỉ?” Cô ả lẩm bẩm bằng tiếng Anh, nhưng ả tin chắc Hoàng Yến Chi hiểu được những gì ả nói.
Nhưng mặc cho ả có nói gì thì Hoàng Yến Chi cũng không đáp trả, thậm chí còn chẳng thèm liếc bọn chúng lấy một cái, hệt như một con rối không có chút cảm xúc nào.
Cô ả kia nói một lúc vẫn không thấy Hoàng Yến Chi trả lời thì liền tức giận: “Kiên cường quá nhỉ? Vẫn có thể tiếp tục kiên trì đúng không? Được, tôi xem cô có thể kiên trì tới lúc nào.”
Nói rồi, ả gọi hai gã đàn ông kia tới, đưa Hoàng Yến Chi vào một phòng tối nhỏ, sau khi cửa vừa đóng thì bên trong liền chìm vào trong u ám.
Vì Hoàng Yến Chi và vừa bị tra tấn dã man nên bọn họ nghĩ cô không thể trốn thoát được, vì thế cũng không trói tay chân cô lại. Hoàng Yến Chi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn vào cái lỗ thông gió duy nhất trong căn phòng tối tăm này. Nó cách mặt đất khoảng hai mét, rất nhỏ, chỉ lớn bằng đầu của một đứa bé.
Cửa căn phòng được làm bằng sắt dày, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.
Trong phòng tối tăm, ngoài ánh sáng mờ nhạt xuyên vào từ cái lỗ thông gió kia thì không còn bất cứ nguồn sáng nào nữa.
Hoàng Yến Chi lập tức hiểu ra, ở đây chắc là tầng hầm bí mật. Bọn họ nhốt cô ở chỗ này dĩ nhiên là để tiến hành tra tấn tinh thần cô.
Khóe miệng cô nhếch lên, cười giễu cợt. Thủ đoạn của những kẻ này cũng chỉ có vậy.
Hoàng Yến Chi cử động tay chân mình, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, nhờ trận tra tấn tàn khốc kia mà cô đã toát không ít mồ hôi, vì thế dược tính của thuốc trong cơ thể cô cũng mất tác dụng phần nào.
Trên người cô đều là những vết thương ngoài da, có lẽ vì không muốn đánh chết cô nên bọn chúng ra tay cũng không quá nặng. Tuy vết thương khắp người cô trông rất đáng sợ, nhưng không tổn thương đến gân cốt.
Hoàng Yến Chi lần mò tìm kiếm, phát hiện bên trong còn đặt một chiếc giường. Cô nằm xuống đó, rồi mới đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, trên mặt dây chuyền hình trái tim có khảm vài viên kim cương. Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng ấn xuống viên kim cương ở giữa một cái, sau đó mới nhắm mắt lại, ngủ thật say. Bây giờ cô rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Lúc Hoàng Yến Chi mở mắt ra, trước mắt vẫn tối đen. Cô không biết bây giờ là ban ngày hay là ban đêm, nhưng ước chừng cô đã ngủ khoảng sáu tiếng. Lúc những người đó mang cô vào căn phòng tối nhỏ hẹp này thì bên ngoài trời vẫn nắng chói chang, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ là rạng sáng.
Vừa ngủ dậy nên Hoàng Yến Chi không thấy buồn ngủ nữa. Cô mắt mở to, suy nghĩ xem làm sao để thoát khỏi chỗ này.
Thiết bị trên người cô chỉ có thể cảm ứng được ở khoảng cách rất ngắn, cô không chắc nó có tác dụng hay không. Cứ ở lại đây thêm một ngày thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên một phần. Còn Cẩn Mai nữa, không biết bây giờ con bé thế nào rồi. Qua lời gã đàn ông kia, Hoàng Yến Chi chỉ có thể khẳng định Trương Linh không gặp nguy hiểm, có Irene và Wenny theo sát ở phía sau, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vết thương trên người không được xử lý nên bắt đầu âm ỉ đau đớn. Hoàng Yến Chi cau mày, thay đổi tư thế khác.
Mỗi ngày lại có người đưa thức ăn cho cô qua một ô cửa sổ nhỏ, chỉ có một ổ bánh mì và một chai nước, ngoài ra thì không có thứ gì nữa. Hoàng Yến Chi để ý thấy thời gian bọn chúng đưa cơm không cố định, nói cách khác, cô hoàn toàn không còn cách nào đoán được mình đã bị bọn chúng nhốt ở đây bao lâu qua thời gian và số lần đưa thức ăn đến.
Trong căn phòng tối nhỏ chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình. Hai ngày đầu, Hoàng Yến Chi dành phần lớn thời gian để ngủ, chỉ có ngủ mới có thể quên đi cảm giác đau đớn trên người.
Nhưng sang ngày thứ ba, thời gian Hoàng Yến Chi ngủ bắt đầu ít hơn. Có lẽ do ngủ đủ rồi nên không thể ngủ nữa. Cô không biết mình bị giam ở chỗ này đã bao lâu, có lẽ lúc này, nhóm Irene cũng đã tới Vịnh Tam Giác, chỉ là không biết hiện giờ họ đang ở đâu, liệu có tìm được cô không.
Hoàng Yến Chi không ngủ được, trong đầu cô dần hiện lên những chuyện trước kia. Nhớ lại cậu bé cô gặp được khi bị bọn buôn người bắt cóc, cô vẫn còn nhớ rất rõ trên cổ tay của cậu bé có một vết sẹo nhỏ, nghe cậu nói là do ham chơi nên bị bỏng nước sôi, vì không được xử lý kịp thời nên để lại vết sẹo kia.
Trên người của Thẩm Hưng cũng có một vết sẹo như vậy, vị trí giống hệt nhau. Tuy vết sẹo đó đã nhạt đi, nhưng nó quả thật là do bị bỏng. Chỉ là bây giờ, cô vẫn không thể xác định được Thẩm Hưng có phải là cậu bé năm đó không. Cô vốn định điều tra thử, nhưng vì chuyện này nên phải hoãn lại.
Hoàng Yến Chi chưa từng ngừng nhớ đến cậu bé kia. Trong những năm tháng ở nơi gian khổ đó, cậu ấy là người đầu tiên đã mang lại sự ấm áp cho cô.
Có lẽ do không gian quá yên tĩnh, nên những ký ức trong quá khứ càng lúc càng rõ ràng. Từng chuyện cũ hiện lên trong đầu, đôi mắt Hoàng Yến Chi cũng dần dần trở nên mơ màng.
Từ lúc năm tuổi, lần đầu tiên đến căn cứ ma quỷ. Năm bảy tuổi, lần đầu tiên dùng dao găm đâm vào cơ thể người khác. Năm mười một tuổi, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ. Năm mười ba tuổi, bị xăm hình hoa bỉ ngạn lên người. Năm mười lăm tuổi, hủy diệt căn cứ kia. Năm mười sáu tuổi, trở về nhà họ Hoàng. Năm hai mươi hai tuổi, gặp gỡ Quân Hạo Kiện rồi kết hôn với anh, được Quân Hạo Kiện cầu hôn.
Những chuyện cô đã trải qua trong đời như thước phim ngắn, chiếu lên từng đoạn một trong đầu cô, lần lượt hiện lên rồi biến mất. Có rất nhiều điều mà cô đã từng không muốn nghĩ đến, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như đã không còn cảm thấy đau đớn như lúc đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.