Chương 19: Bánh Hạt Dẻ Thủy Tinh
Đạm Anh
27/12/2022
Cuối tuần, thời tiết rất nóng, Dậu Dậu ngoại trừ làm ổ ở nhà thì chẳng
làm gì cả. Đây là điều tuyệt vời nhất đối với cô, làm ổ trong phòng điều hòa, ăn ăn uống uống.
Nhưng mà sáng sớm thứ bảy, Dậu Dậu đang ngủ mê man thì bị mẹ Hạ kéo dậy.
"Mau lên! Rửa mặt thay quần áo!"
Dậu Dậu mơ mơ màng màng hỏi: "Mẹ?"
Dậu Dậu bị lay vài cái mới miễn cưỡng lại đôi chút, ngáp to một cái, hỏi: "Thay...Thay quần áo gì ạ?"
"Dễ cởi một xíu."
Vừa nghe bốn chữ này, sâu ngủ Dậu Dậu đã bị dọa tỉnh, trừng lớn đôi mắt: "Mẹ, cởi...Cởi cái gì?"
Đầu Dậu Dậu bị gõ một cái.
Dậu Dậu che trán lại, nói: "Mẹ! Mới sáng sớm rốt cuộc mẹ muốn làm gì?"
Mẹ Hạ trừng mắt: "Cổ phiếu mẹ ruột của con đang tăng nên đã mua quần áo cho con, đến đó tùy con chọn lựa."
Tinh thần Dậu Dậu lập tức phấn chấn lên.
Con gái đều thích dạo phố mua sắm mà!
Chưa đến hai mươi phút, Dậu Dậu đã nhanh chóng rửa mặt thay quần áo xong xuôi, còn trang điểm nhẹ nữa.
Lúc ra khỏi phòng, bị mẹ Hạ nhìn kỹ trên dưới một phen.
Cô gãi đầu, nói: "Mẹ, ánh mắt của mẹ rất kỳ quái..."
Mẹ Hạ thở dài: "Con lớn lên nhìn không tệ, tại sao lại không có đối tượng vậy chứ?"
....Lại bắt đầu lời lẽ xem thường rồi.
Dậu Dậu làm bộ không nghe được, nói sang chuyện khác: "Bữa sáng của mình là gì vậy?"
"Ăn ăn ăn, đầu óc con không có gì ngoài ăn sao?" Mẹ Hạ hận không thể cạy cái đầu đầy sạn của con gái mình ra xem, đã 27 tuổi rồi ngay cả đối tượng cũng chẳng có.
Dậu Dậu ngậm miếng bánh mì cười hề hề, còn chưa kịp uống ly sữa bò nữa đã bị mẹ Hạ kéo đi rồi.
Mẹ Dậu vung bàn tay lên trông có rất có chút gọi là giang sơn ý vị.
"Tiểu cô nương, cái này, cái kia nữa, còn có cái trong góc kia nữa, cái trên người của người mẫu nữa, màu xám, màu phấn, còn cái váy trắng nửa người đó nữa, đều lấy cho con bé vào thử đi."
Dậu Dậu ở phòng thử đồ, nghe được mẹ mình nói: "Con mới 27 tuổi, phải mặc kiểu nào trẻ trung một chút đừng chọn mấy mẫu toàn màu đen, xanh nhìn già lắm."
Dậu Dậu phản bác "Là 25 tuổi."
Còn có, cô đi làm chỉ thích mặc màu đen mà thôi!
Dậu Dậu lăn lộn cả buổi sáng rốt cuộc mẹ Hạ lại chọn trúng váy trễ vai. Dậu Dậu nhìn nhìn giá cả, một ngàn năm trăm tệ: "Mẹ, cổ phiếu mẹ tăng nhiều hay ít?"
Mẹ Hạ: " Lại đi mua thêm đồ nữa, con gái phải mang giày cao gót mới nữ tính."
Dậu Dậu lại bị đưa đi thử giày.
Lúc đi ra khỏi tiệm quần áo, mẹ Hạ xách hai cái túi, đều là quần áo và giày cũ của cô.
"Đi, gia đình chúng ta đi ăn."
Nửa giờ sau, nội tâm Dậu Dậu như có ngàn con dê chạy như bay.
Cô ngây ngốc ngồi trước bàn ăn, bên trái là ba cô, bên phải là mẹ cô. Đối diện là một nhà ba người, ngồi giữa là một nam nhân khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.
Trường hợp này thật buồn cười.
Dùng từ chính xác mà nói đây chắc chắn là
Xem mắt.
Mẹ Hạ lúm đồng tiền như hoa: "Nào nào, Dậu Dậu nhà chúng tôi khó khăn lắm mới kéo được con bé tới, buổi tối là nó ở lì trong nhà không chịu ra khỏi cửa. Tôi cùng ba nó đều nói với con bé nên kết giao thêm bạn bè, nó càng không chịu, nói chỉ cần vài người bạn thân là đủ rồi, thời gian còn lại không ở nhà đọc sách, thì là làm điểm tâm. Trước kia chúng tôi sắp xếp cho nó gặp mặt đều có ý cả, người trẻ tuổi thời thượng chỉ thích mấy kiểu điểm tâm ngọt."
Mẹ chàng trai kia che miệng cười ha hả: "Người trẻ tuổi luôn thích phong cách tây, con trai tôi cũng vậy, rất đơn thuần, buổi tối cũng không ra khỏi cửa."
Buổi gặp mặt trở thành sân của hai bà mẹ, ngươi một câu ta một câu, vô cùng ăn ý.
Dậu Dậu trước kia chỉ nghe đồng nghiệp bị bắt đi xem mắt, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên lại rơi xuống đầu mình.
Dậu Dậu ghé vào tai ba Hạ nói: "Ba, mẹ cùng người khác thân mật như vậy, ba không ăn giấm sao?"
Vẻ mặt ba Hạ bất đắc dĩ: "Đừng làm mẹ con mất hứng."
"Haizz..."
Hừ, trong mắt ba quả nhiên chỉ có mẹ, bảo bảo không vui.
Trông thì là vậy nhưng Dậu Dậu vẫn phối hợp với mẹ, không ngừng gật đầu. Rốt cuộc, đến khi hai bên ba mẹ đều lấy cớ rời đi, Dậu Dậu nhẹ nhàng thở ra. Nam nhân nhìn cô, quả nhiên hắn giống như mẹ hắn đã nói là người hướng nội không thích nói chuyện.
Lúc Dậu Dậu đang nghĩ ngợi muốn nói gì đó, di động rung lên, là tin nhắn WeChat.
Lâm Tắc Tu gửi một tấm hình.
Dậu Dậu mở ra vừa thấy.
Cư nhiên là điểm tâm sáng!
Cánh gà! Bánh củ cải! Sủi cảo tôm! Xíu mại!
Mà cô lại chỉ có thể ngồi đây ăn đồ đã lạnh.
Dậu đáng thương mà gửi: "Đồ ăn trên bàn một chút cũng không ngon bằng bên đó."
"Ở thành phố H có quán ăn Quảng Đông, chủ quán là phó giáo sư người tỉnh G, điểm tâm sáng ở đây không tồi, sẽ mang trở về cho em ăn, sờ đầu."
Là ảo giác của cô sao?
Cô tựa như có thể cảm nhận được tia sủng nịch từ tin nhắn WeChat này.
"Anh đang ăn ở chỗ nào vậy?"
Dậu Dậu hỏi địa điểm.
Sau đó, bất tri bất giác nhớ tới mình đang ở buổi xem mắt, lại nhìn xuống avatar của Lâm Tắc Tu.
.....Có chút chột dạ.
Dậu Dậu về đến nhà, ở trước huyền môn còn chưa cởi giày, mẹ Hạ liền lôi kéo Dậu Dậu nói: "Thấy thế nào?"
Dậu Dậu nói: "Mẹ, sao chưa có sự đồng ý của con đã bắt con đi xem mắt rồi."
Mẹ Hạ trừng mắt: "Mẹ không phải vì tốt cho con sao? Mẹ con 18 tuổi đã bắt đầu yêu rồi, con đã 27 tuổi rồi còn tự mình đi mua hoa! Con nói mẹ có thể không lo sao?"
Ách.....
Mấy ngày nay Lâm Tắc Tu đều tặng hoa cho Dậu Dậu, lúc cô mang về nhà vậy mà gặp phải mẹ mình đang nghi hoặc. Dậu Dậu nói dối là mình tự mua. Liên tiếp mấy ngày, ánh mắt mẹ Hạ trở nên kỳ quái.
Dậu Dậu không có chú ý tới.
Không nghĩ rằng mẹ Hạ một lời cũng không nói đã hạ đại chiêu xuống.
Dậu Dậu nói: "Mẹ, con đã đảm bảo với mẹ rồi sao, cuối năm nay con nhất định sẽ mang bạn trai về cho mẹ xem, mẹ đừng có cho con đi xem mắt nữa. Hôm nay đối tượng xem mắt coi như cùng ăn bữa cơm."
Mẹ Hạ hỏi: "Sao không xin phương thức liên lạc?"
Dậu Dậu nói: "Con cùng với anh ta ngồi đúng 15 phút, sau đó từng người về nhà."
Hôm sau Dậu Dậu như ý nguyện vượt qua một ngày chủ nhật nhàn nhã, thứ hai có thể có tinh thần phấn chấn mà đi làm.
Hôm nay Lâm Tắc Tu đi công tác trở về, hẹn 9 giờ sáng nói chuyện hợp đồng. Dậu Dậu liên tiếp làm người phụ trách, tự nhiên cũng muốn ở đây. 8 giờ 40, Dậu Dậu mang theo tư liệu đến phòng họp.
Maggie cùng Michel hai người đã sớm đến rồi, đang chuẩn bị điểm tâm cùng với trái cây trên bàn.
Dậu Dậu hỏi: "Khi nào Diệp ca tới?"
"Diệp ca đi xuống tiếp đón Vòng ngọt ngào rồi" Maggie.
Dậu Dậu cảm khái: "Trước nghe bộ phận tuyên truyền nói, Diệp ca chưa bao giờ đón tiếp khách."
Maggie trả lời: "Vòng ngọt ngào là đại thần, không giống nhau."
Dậu Dậu tiếp tục cảm khái: "So người với người cũng quá chênh lệch."
Chưa đến 9 giờ, Diệp ca cùng Lâm Tắc Tu tiến vào, trong tay anh còn có một túi đồ ăn, bên trong là hộp đóng gói trong suốt. Lâm Tắc Tu nói: "Tôi mới từ tỉnh G trở về có mang theo chút điểm tâm địa phương."
Diệp ca tiếp lời: "Khách khí quá! Anh vừa mới về liền chạy tới công ty chúng tôi, tàu xe mệt nhọc thật vất vả rồi. Anh nghỉ ngơi đủ rồi quay lại đây cũng không sao. Hai ngày trước tôi còn nói tiểu Hạ, anh rất vội, công ty chúng tôi sẽ phối hợp thời gian với anh."
Lâm Tắc Tu nhìn về phía Dậu Dậu, nói: "Không quan trọng, tôi cũng muốn tới sớm một chút."
Ánh mắt anh làm mặt Dậu Dậu nóng ran.
Chi tiết hợp đồng đều là Diệp ca nói.
Diệp ca rất tôn trọng Lâm Tắc Tu, trên hợp đồng hầu như không có vấn đề gì, Diệp ca toàn phương diện đều phối hợp với Lâm Tắc Tu để anh sắp xếp thời gian. Lâm Tắc Tu ký tên, Diệp ca tươi cười đến xán lạn.
Maggie cảm thấy chút nhiều chuyện, sau khi xong chính sự, liền nói: "Bạn gái Lâm tiên sinh nhất định rất hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn món ngọt."
Lâm Tắc Tu nói: "Trước mắt không có bạn gái."
Maggie hưng phấn mà ghi nhớ, có thể là tin nóng!
Nhưng mà, Lâm Tắc Tu lại bổ sung: "Đang nghiêm túc theo đuổi."
Hạ Dậu Dậu lại đỏ mặt.
Lúc này, Michel nói giỡn: "Dậu Dậu gần đây cũng bị theo đuổi, mỗi ngày đều là hoa hồng và bánh kem, Lâm tiên sinh nếu không đuổi kịp bạn gái có thể hướng người theo đuổi Dậu Dậu mà học tập."
"Không...Không có..."
Lâm Tắc Tu nhìn phía cô, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn: "À, bị theo đuổi sao?"
Dậu Dậu hơi há miệng.
Maggie nói: "Chắc chắn là không có! Thứ bảy vừa rồi tôi còn thấy Dậu Dậu đi xem mắt mà!"
.....Sấm sét giữa trời quang.
.....Ném chết người!
Dậu Dậu ghé vào trên bàn.
Hùng ca hỏi cô: "Có chuyện gì mà nhìn vẻ mặt của cô như sống không còn gì luyến tiếc..."
Dậu Dậu rầu rĩ mà nói: "Không biết."
Cô chỉ biết mình một chút cũng không nghĩ Lâm Tắc Tu biết chuyện mình đi xem mắt....
Vừa mới ở trong phòng hội nghị, đa mặt đều sắp đốt thành than nướng thịt rồi.
Sau tan tầm, Dậu Dậu mới vừa đến cửa tàu điện ngầm, một chiếc xe đã chạy đến.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của của Lâm Tắc Tu.
"Lên xe."
"À, à."
Dậu Dậu thep bản năng gật gật đầu, ngoan ngoãn lên xe.
Ở ghế phụ thắt đai an toàn, Lâm Tắc Tu hỏi: "Hôm nay bánh hạt dẻ thủy tinh ăn ngon không?"
Nói đến việc này, Dậu Dậu thật muốn khóc.
Bánh hạt dẻ thủy tinh có năm hộp, một khối cô cũng không lấy được.
Vẻ mặt cô tiếc nuối mà nói: "Chưa được ăn nữa, công ty chúng tôi có mấy fan não tàn của anh, biết anh tới, bánh hạt dẻ thủy tinh đều bị đoạt đi hết rồi....."
Khóc.
"Cầm!"
"Hả?"
Dậu Dậu sửng sốt, trong tay có rất nhiều hộp, Lâm Tắc Tu nói: "Cho em hết."
Dậu Dậu cảm động muốn chết.
Bánh hạt dẻ chính tông hương vị đồ ăn tinh túy, ngọt thanh.
Cắn một miếng, đầu tiên là mềm mại tựa như thạch trái cây, lại hỗn loạn ngon miệng phù hợp với mùa hè tươi mát.
Dậu Dậu vừa ăn vừa nói: "Lâm Tắc Tu."
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú.
Dậu Dậu hỏi: "Anh thích tôi ở điểm nào?"
"Anh không biết."
"Không biết?"
"Ừm, anh không biết anh thích em vì cái gì nhưng anh biết anh không thích những người khác là có lý do."
".....Là gì?"
Ánh mắt đen nhánh, thâm thúy, anh nói rõ từng câu từng chữ: "Những người khác không phải là em." Anh duỗi tay lau đi bánh vụn dính trên mặt cô, nghiêm túc nói
"Anh không ngại việc trong lòng em hiện tại có người khác, cho anh một cơ hội đuổi hắn đi."
Khóe môi Dậu Dậu tê dại.
Sau lúc lâu, cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Được."
Nhưng mà sáng sớm thứ bảy, Dậu Dậu đang ngủ mê man thì bị mẹ Hạ kéo dậy.
"Mau lên! Rửa mặt thay quần áo!"
Dậu Dậu mơ mơ màng màng hỏi: "Mẹ?"
Dậu Dậu bị lay vài cái mới miễn cưỡng lại đôi chút, ngáp to một cái, hỏi: "Thay...Thay quần áo gì ạ?"
"Dễ cởi một xíu."
Vừa nghe bốn chữ này, sâu ngủ Dậu Dậu đã bị dọa tỉnh, trừng lớn đôi mắt: "Mẹ, cởi...Cởi cái gì?"
Đầu Dậu Dậu bị gõ một cái.
Dậu Dậu che trán lại, nói: "Mẹ! Mới sáng sớm rốt cuộc mẹ muốn làm gì?"
Mẹ Hạ trừng mắt: "Cổ phiếu mẹ ruột của con đang tăng nên đã mua quần áo cho con, đến đó tùy con chọn lựa."
Tinh thần Dậu Dậu lập tức phấn chấn lên.
Con gái đều thích dạo phố mua sắm mà!
Chưa đến hai mươi phút, Dậu Dậu đã nhanh chóng rửa mặt thay quần áo xong xuôi, còn trang điểm nhẹ nữa.
Lúc ra khỏi phòng, bị mẹ Hạ nhìn kỹ trên dưới một phen.
Cô gãi đầu, nói: "Mẹ, ánh mắt của mẹ rất kỳ quái..."
Mẹ Hạ thở dài: "Con lớn lên nhìn không tệ, tại sao lại không có đối tượng vậy chứ?"
....Lại bắt đầu lời lẽ xem thường rồi.
Dậu Dậu làm bộ không nghe được, nói sang chuyện khác: "Bữa sáng của mình là gì vậy?"
"Ăn ăn ăn, đầu óc con không có gì ngoài ăn sao?" Mẹ Hạ hận không thể cạy cái đầu đầy sạn của con gái mình ra xem, đã 27 tuổi rồi ngay cả đối tượng cũng chẳng có.
Dậu Dậu ngậm miếng bánh mì cười hề hề, còn chưa kịp uống ly sữa bò nữa đã bị mẹ Hạ kéo đi rồi.
Mẹ Dậu vung bàn tay lên trông có rất có chút gọi là giang sơn ý vị.
"Tiểu cô nương, cái này, cái kia nữa, còn có cái trong góc kia nữa, cái trên người của người mẫu nữa, màu xám, màu phấn, còn cái váy trắng nửa người đó nữa, đều lấy cho con bé vào thử đi."
Dậu Dậu ở phòng thử đồ, nghe được mẹ mình nói: "Con mới 27 tuổi, phải mặc kiểu nào trẻ trung một chút đừng chọn mấy mẫu toàn màu đen, xanh nhìn già lắm."
Dậu Dậu phản bác "Là 25 tuổi."
Còn có, cô đi làm chỉ thích mặc màu đen mà thôi!
Dậu Dậu lăn lộn cả buổi sáng rốt cuộc mẹ Hạ lại chọn trúng váy trễ vai. Dậu Dậu nhìn nhìn giá cả, một ngàn năm trăm tệ: "Mẹ, cổ phiếu mẹ tăng nhiều hay ít?"
Mẹ Hạ: " Lại đi mua thêm đồ nữa, con gái phải mang giày cao gót mới nữ tính."
Dậu Dậu lại bị đưa đi thử giày.
Lúc đi ra khỏi tiệm quần áo, mẹ Hạ xách hai cái túi, đều là quần áo và giày cũ của cô.
"Đi, gia đình chúng ta đi ăn."
Nửa giờ sau, nội tâm Dậu Dậu như có ngàn con dê chạy như bay.
Cô ngây ngốc ngồi trước bàn ăn, bên trái là ba cô, bên phải là mẹ cô. Đối diện là một nhà ba người, ngồi giữa là một nam nhân khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.
Trường hợp này thật buồn cười.
Dùng từ chính xác mà nói đây chắc chắn là
Xem mắt.
Mẹ Hạ lúm đồng tiền như hoa: "Nào nào, Dậu Dậu nhà chúng tôi khó khăn lắm mới kéo được con bé tới, buổi tối là nó ở lì trong nhà không chịu ra khỏi cửa. Tôi cùng ba nó đều nói với con bé nên kết giao thêm bạn bè, nó càng không chịu, nói chỉ cần vài người bạn thân là đủ rồi, thời gian còn lại không ở nhà đọc sách, thì là làm điểm tâm. Trước kia chúng tôi sắp xếp cho nó gặp mặt đều có ý cả, người trẻ tuổi thời thượng chỉ thích mấy kiểu điểm tâm ngọt."
Mẹ chàng trai kia che miệng cười ha hả: "Người trẻ tuổi luôn thích phong cách tây, con trai tôi cũng vậy, rất đơn thuần, buổi tối cũng không ra khỏi cửa."
Buổi gặp mặt trở thành sân của hai bà mẹ, ngươi một câu ta một câu, vô cùng ăn ý.
Dậu Dậu trước kia chỉ nghe đồng nghiệp bị bắt đi xem mắt, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên lại rơi xuống đầu mình.
Dậu Dậu ghé vào tai ba Hạ nói: "Ba, mẹ cùng người khác thân mật như vậy, ba không ăn giấm sao?"
Vẻ mặt ba Hạ bất đắc dĩ: "Đừng làm mẹ con mất hứng."
"Haizz..."
Hừ, trong mắt ba quả nhiên chỉ có mẹ, bảo bảo không vui.
Trông thì là vậy nhưng Dậu Dậu vẫn phối hợp với mẹ, không ngừng gật đầu. Rốt cuộc, đến khi hai bên ba mẹ đều lấy cớ rời đi, Dậu Dậu nhẹ nhàng thở ra. Nam nhân nhìn cô, quả nhiên hắn giống như mẹ hắn đã nói là người hướng nội không thích nói chuyện.
Lúc Dậu Dậu đang nghĩ ngợi muốn nói gì đó, di động rung lên, là tin nhắn WeChat.
Lâm Tắc Tu gửi một tấm hình.
Dậu Dậu mở ra vừa thấy.
Cư nhiên là điểm tâm sáng!
Cánh gà! Bánh củ cải! Sủi cảo tôm! Xíu mại!
Mà cô lại chỉ có thể ngồi đây ăn đồ đã lạnh.
Dậu đáng thương mà gửi: "Đồ ăn trên bàn một chút cũng không ngon bằng bên đó."
"Ở thành phố H có quán ăn Quảng Đông, chủ quán là phó giáo sư người tỉnh G, điểm tâm sáng ở đây không tồi, sẽ mang trở về cho em ăn, sờ đầu."
Là ảo giác của cô sao?
Cô tựa như có thể cảm nhận được tia sủng nịch từ tin nhắn WeChat này.
"Anh đang ăn ở chỗ nào vậy?"
Dậu Dậu hỏi địa điểm.
Sau đó, bất tri bất giác nhớ tới mình đang ở buổi xem mắt, lại nhìn xuống avatar của Lâm Tắc Tu.
.....Có chút chột dạ.
Dậu Dậu về đến nhà, ở trước huyền môn còn chưa cởi giày, mẹ Hạ liền lôi kéo Dậu Dậu nói: "Thấy thế nào?"
Dậu Dậu nói: "Mẹ, sao chưa có sự đồng ý của con đã bắt con đi xem mắt rồi."
Mẹ Hạ trừng mắt: "Mẹ không phải vì tốt cho con sao? Mẹ con 18 tuổi đã bắt đầu yêu rồi, con đã 27 tuổi rồi còn tự mình đi mua hoa! Con nói mẹ có thể không lo sao?"
Ách.....
Mấy ngày nay Lâm Tắc Tu đều tặng hoa cho Dậu Dậu, lúc cô mang về nhà vậy mà gặp phải mẹ mình đang nghi hoặc. Dậu Dậu nói dối là mình tự mua. Liên tiếp mấy ngày, ánh mắt mẹ Hạ trở nên kỳ quái.
Dậu Dậu không có chú ý tới.
Không nghĩ rằng mẹ Hạ một lời cũng không nói đã hạ đại chiêu xuống.
Dậu Dậu nói: "Mẹ, con đã đảm bảo với mẹ rồi sao, cuối năm nay con nhất định sẽ mang bạn trai về cho mẹ xem, mẹ đừng có cho con đi xem mắt nữa. Hôm nay đối tượng xem mắt coi như cùng ăn bữa cơm."
Mẹ Hạ hỏi: "Sao không xin phương thức liên lạc?"
Dậu Dậu nói: "Con cùng với anh ta ngồi đúng 15 phút, sau đó từng người về nhà."
Hôm sau Dậu Dậu như ý nguyện vượt qua một ngày chủ nhật nhàn nhã, thứ hai có thể có tinh thần phấn chấn mà đi làm.
Hôm nay Lâm Tắc Tu đi công tác trở về, hẹn 9 giờ sáng nói chuyện hợp đồng. Dậu Dậu liên tiếp làm người phụ trách, tự nhiên cũng muốn ở đây. 8 giờ 40, Dậu Dậu mang theo tư liệu đến phòng họp.
Maggie cùng Michel hai người đã sớm đến rồi, đang chuẩn bị điểm tâm cùng với trái cây trên bàn.
Dậu Dậu hỏi: "Khi nào Diệp ca tới?"
"Diệp ca đi xuống tiếp đón Vòng ngọt ngào rồi" Maggie.
Dậu Dậu cảm khái: "Trước nghe bộ phận tuyên truyền nói, Diệp ca chưa bao giờ đón tiếp khách."
Maggie trả lời: "Vòng ngọt ngào là đại thần, không giống nhau."
Dậu Dậu tiếp tục cảm khái: "So người với người cũng quá chênh lệch."
Chưa đến 9 giờ, Diệp ca cùng Lâm Tắc Tu tiến vào, trong tay anh còn có một túi đồ ăn, bên trong là hộp đóng gói trong suốt. Lâm Tắc Tu nói: "Tôi mới từ tỉnh G trở về có mang theo chút điểm tâm địa phương."
Diệp ca tiếp lời: "Khách khí quá! Anh vừa mới về liền chạy tới công ty chúng tôi, tàu xe mệt nhọc thật vất vả rồi. Anh nghỉ ngơi đủ rồi quay lại đây cũng không sao. Hai ngày trước tôi còn nói tiểu Hạ, anh rất vội, công ty chúng tôi sẽ phối hợp thời gian với anh."
Lâm Tắc Tu nhìn về phía Dậu Dậu, nói: "Không quan trọng, tôi cũng muốn tới sớm một chút."
Ánh mắt anh làm mặt Dậu Dậu nóng ran.
Chi tiết hợp đồng đều là Diệp ca nói.
Diệp ca rất tôn trọng Lâm Tắc Tu, trên hợp đồng hầu như không có vấn đề gì, Diệp ca toàn phương diện đều phối hợp với Lâm Tắc Tu để anh sắp xếp thời gian. Lâm Tắc Tu ký tên, Diệp ca tươi cười đến xán lạn.
Maggie cảm thấy chút nhiều chuyện, sau khi xong chính sự, liền nói: "Bạn gái Lâm tiên sinh nhất định rất hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn món ngọt."
Lâm Tắc Tu nói: "Trước mắt không có bạn gái."
Maggie hưng phấn mà ghi nhớ, có thể là tin nóng!
Nhưng mà, Lâm Tắc Tu lại bổ sung: "Đang nghiêm túc theo đuổi."
Hạ Dậu Dậu lại đỏ mặt.
Lúc này, Michel nói giỡn: "Dậu Dậu gần đây cũng bị theo đuổi, mỗi ngày đều là hoa hồng và bánh kem, Lâm tiên sinh nếu không đuổi kịp bạn gái có thể hướng người theo đuổi Dậu Dậu mà học tập."
"Không...Không có..."
Lâm Tắc Tu nhìn phía cô, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn: "À, bị theo đuổi sao?"
Dậu Dậu hơi há miệng.
Maggie nói: "Chắc chắn là không có! Thứ bảy vừa rồi tôi còn thấy Dậu Dậu đi xem mắt mà!"
.....Sấm sét giữa trời quang.
.....Ném chết người!
Dậu Dậu ghé vào trên bàn.
Hùng ca hỏi cô: "Có chuyện gì mà nhìn vẻ mặt của cô như sống không còn gì luyến tiếc..."
Dậu Dậu rầu rĩ mà nói: "Không biết."
Cô chỉ biết mình một chút cũng không nghĩ Lâm Tắc Tu biết chuyện mình đi xem mắt....
Vừa mới ở trong phòng hội nghị, đa mặt đều sắp đốt thành than nướng thịt rồi.
Sau tan tầm, Dậu Dậu mới vừa đến cửa tàu điện ngầm, một chiếc xe đã chạy đến.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của của Lâm Tắc Tu.
"Lên xe."
"À, à."
Dậu Dậu thep bản năng gật gật đầu, ngoan ngoãn lên xe.
Ở ghế phụ thắt đai an toàn, Lâm Tắc Tu hỏi: "Hôm nay bánh hạt dẻ thủy tinh ăn ngon không?"
Nói đến việc này, Dậu Dậu thật muốn khóc.
Bánh hạt dẻ thủy tinh có năm hộp, một khối cô cũng không lấy được.
Vẻ mặt cô tiếc nuối mà nói: "Chưa được ăn nữa, công ty chúng tôi có mấy fan não tàn của anh, biết anh tới, bánh hạt dẻ thủy tinh đều bị đoạt đi hết rồi....."
Khóc.
"Cầm!"
"Hả?"
Dậu Dậu sửng sốt, trong tay có rất nhiều hộp, Lâm Tắc Tu nói: "Cho em hết."
Dậu Dậu cảm động muốn chết.
Bánh hạt dẻ chính tông hương vị đồ ăn tinh túy, ngọt thanh.
Cắn một miếng, đầu tiên là mềm mại tựa như thạch trái cây, lại hỗn loạn ngon miệng phù hợp với mùa hè tươi mát.
Dậu Dậu vừa ăn vừa nói: "Lâm Tắc Tu."
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú.
Dậu Dậu hỏi: "Anh thích tôi ở điểm nào?"
"Anh không biết."
"Không biết?"
"Ừm, anh không biết anh thích em vì cái gì nhưng anh biết anh không thích những người khác là có lý do."
".....Là gì?"
Ánh mắt đen nhánh, thâm thúy, anh nói rõ từng câu từng chữ: "Những người khác không phải là em." Anh duỗi tay lau đi bánh vụn dính trên mặt cô, nghiêm túc nói
"Anh không ngại việc trong lòng em hiện tại có người khác, cho anh một cơ hội đuổi hắn đi."
Khóe môi Dậu Dậu tê dại.
Sau lúc lâu, cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.