Chương 3
Vịt
17/07/2023
Trịnh Tuyết nghe vậy thì tâm tình cũng ổn định hơn nhiều: - Hôm nay anh không có việc gì đúng không?
- Tôi sẽ đi làm lại vào hôm sau, còn em?
- Công ty có chút việc nên đăng ký kết hôn xong thì sẽ lên công ty, à mà hình như em nhớ là cặp nào kết hôn xong cũng phải đến nhà chính đúng không?
Trịnh Tuyết dựa vào trí nhớ ở kiếp trước mà nói, lúc Lâm Thanh và cô kết hôn cũng đến nhà chính ra mắt Trương lão thái gia, còn nhớ ông rất thích cô xem cô như cháu ruột nhưng đến cuối đời bị Kỷ Lan cho uống thuốc độc.
Trương Ngạn Hành nói: - Đúng thế, nếu em không muốn đi thì không đến cũng được.
Trịnh Tuyết đứng bật dậy: - Ai nói, em muốn đi. Đi để gặp cháu dâu chứ!
Cô còn phải đi xem cháu dâu Kỷ Lan, phải để họ xem nhân quả của họ tạo nên.
Sau khi đến cục dân chính kết hôn thì Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết cũng chính thức trở thành vợ chồng trên giấy tờ được công chứng hẳn hoi cô cầm giấy hôn thú mà nhìn ngắm rồi cất cẩn thận vào túi, hiện tại thì cả hai đang ngồi trên chiếc Audi mà hướng thẳng đến nhà chính.
Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết bước vào cửa dưới sự ngạc nhiên của mọi người trong đó bao gồm cả Lâm Thanh và Kỷ Lan. Trương lão thái gia cười: - Hai cháu đến rồi đấy à? Mau vào đây!
Lâm Khải nói: - Em thật sự đã lấy Trịnh Tuyết?
- Chứ em có nói không bao giờ?. Nói rồi cả hai đều đi đến ghế ngồi gần Trương lão thái gia, Lâm Thanh và Kỷ Lan bị xịt keo cứng ngắc. Nếu theo vai vế thì Lâm Thanh phải gọi Trương Ngạn Hành bằng chú, nay Trịnh Tuyết thì lại lấy Trương Ngạn Hành vậy thì anh ta phải theo vai vế gọi cô một tiếng thím và Kỷ Lan cũng không ngoại lệ vì cô ta đã thành vợ của Lâm Thanh.
- Chú thật sự lấy Trịnh Tuyết sao? Chú đừng đùa cháu chứ?
Lâm Thanh vẫn không tin vào viễn cảnh bày ra trước mặt, Trịnh Tuyết cười nói: - Thế nào? Gọi một tiếng thím đi chứ?
- Sao chú lại đi lấy một người mà vẫn còn tình cảm với cháu mình vậy chứ?. Kỷ Lan cố tình nói để khích Trương Ngạn Hành.
- Hỗn xược, chuyện trưởng bối mà một vãn bối như cô có thể chỉ tay nói được sao?
Kỷ Lan giật mình ấp úng: - Dạ thưa cháu không có ý đó ạ!
Lâm Thanh nắm chặt tay Kỷ Lan ra hiệu cô im lặng, anh ta cười nói: - Thưa ông, Kỷ Lan chỉ là lo lắng cho chú Trương bị người khác lừa tình cảm nên mới có ý tốt nói ạ.
- Tôi đã cho phép cháu nói chưa?. Trương lão thái gia gằn giọng.
Lâm Thanh nghe khẩu âm cũng không dám nói thêm câu nữa. Trịnh Tuyết nắm tay Trương Ngạn Hành biểu thị ý đừng tin lời Kỷ Lan, hắn không nói gì chỉ cười ôn nhu mà nắm tay cô.
- Được rồi, Kỷ Lan đi kính trà thím đi.
Kỷ Lan ngậm ngùi rót trà bưng đến trước mặt Trịnh Tuyết rồi quỳ xuống, trong lúc quỳ thì chén trà đổ thẳng vào người Trịnh Tuyết nhưng bị Trương Ngạn Hành tay không hất sang một bên nên Trịnh Tuyết chỉ bị tạt nhẹ không ảnh hưởng nhiều, cái chính là tay của Trương Ngạn Hành bị phỏng đỏ lên.
- Ngạn Hành, tay anh phỏng đỏ lên hết rồi kìa.
Cô nhanh chóng kéo tay Trương Ngạn Hành chạy vào bếp xả nước, Kỷ Lan quỳ sụp xuống. Tính mượn cơ hội làm phỏng Trịnh Tuyết nhưng lại bị Trương Ngạn Hành cản lại, bây giờ hắn còn bị phỏng. Kỷ Lan nghĩ đến đó gương mặt tái mét không còn một chút hồng hào.
- Ôi trời, tiểu Ngạn không biết có sao không? Sao mà cô bất cẩn thế hả?
- Thưa ông, cháu không cố ý! Kỷ Lan quỳ xuống ra sức giải thích. Trịnh Tuyết cùng Trương Ngạn Hành với cánh tay được băng bó đi ra phòng khách. Trịnh Tuyết tức giận đi lại cho Kỷ Lan một bạt tai: - Cháu có biết răng tay của Trương Ngạn Hành phải dùng để làm việc không? Sao cháu lại dám đổ trà nóng lên hả?
Lâm Thanh đi lại đỡ Kỷ Lan đứng dậy nói: - Cô vừa phải thôi, em ấy không cố ý đổ lên người chú!
- Một câu không cố ý của cô ta nghe được chắc? Vậy thì tôi cũng không cố ý mà va phải mặt cháu dâu vậy!
Trịnh Tuyết cười khinh miệt xong quay về chỗ ngồi, Lâm Thanh cũng đỡ Kỷ Lan về chỗ, Trương lão thái gia nói: - Tay cháu thế nào rồi?
- Thưa, được Trịnh Tuyết sơ cứu băng bó rồi ạ! Cũng đã khá hơn.
Khi nãy Trịnh Tuyết nhanh chóng đưa tay Trương Ngạn Hành xuống vòi nước để giảm nhiệt, cô còn nhanh chân chạy đi hỏi hộp cứu thương rồi tự mình sức thuốc băng bó lại. Vết thương này đối với hắn chỉ như ngứa da bên ngoài, nhưng nhìn cô lo lắng thoáng chút lại hỏi thăm hắn thì Trương Ngạn Hành không khỏi thấy vui vẻ mà vờ than đau.
Trương lão thái gia thấy bộ dạng của Trịnh Tuyết thì cũng an tâm, bộ dạng mà nữ chủ nhân Trương gia nên có thì phải như Trịnh Tuyết như thế thì mới xứng đứng cạnh Trương Ngạn Hành, gia chủ Trương gia.
- Hôm nay ra mắt thế được rồi, mọi người về hết đi!
Buổi ra mắt thành viên cứ thế mà kết thúc, trên đường đến công ty của Trịnh Tuyết cô luôn nhìn chăm chăm vào cánh tay hắn và quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Trương Ngạn Hành.
Hắn thì bị nhìn muốn mòn mặt nhưng cũng không nói gì, vì hắn thích cái cảm giác được cô quan tâm. Cho dù có hơi lố một chút!
- Về nhà thì anh nhớ nói thím Bạch thay thuốc cho nhé, đừng để vết thương dính nước chỉ được rửa sơ qua bằng nước muối rồi đắp thuốc mới lên đấy. Em sẽ về sớm thôi, tạm biệt!
Trịnh Tuyết nói một hơi dài, chốt câu còn kèm thêm một nụ hôn vào má của Trương Ngạn Hành rồi xoay người đi vào công ty.
- Tôi sẽ đi làm lại vào hôm sau, còn em?
- Công ty có chút việc nên đăng ký kết hôn xong thì sẽ lên công ty, à mà hình như em nhớ là cặp nào kết hôn xong cũng phải đến nhà chính đúng không?
Trịnh Tuyết dựa vào trí nhớ ở kiếp trước mà nói, lúc Lâm Thanh và cô kết hôn cũng đến nhà chính ra mắt Trương lão thái gia, còn nhớ ông rất thích cô xem cô như cháu ruột nhưng đến cuối đời bị Kỷ Lan cho uống thuốc độc.
Trương Ngạn Hành nói: - Đúng thế, nếu em không muốn đi thì không đến cũng được.
Trịnh Tuyết đứng bật dậy: - Ai nói, em muốn đi. Đi để gặp cháu dâu chứ!
Cô còn phải đi xem cháu dâu Kỷ Lan, phải để họ xem nhân quả của họ tạo nên.
Sau khi đến cục dân chính kết hôn thì Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết cũng chính thức trở thành vợ chồng trên giấy tờ được công chứng hẳn hoi cô cầm giấy hôn thú mà nhìn ngắm rồi cất cẩn thận vào túi, hiện tại thì cả hai đang ngồi trên chiếc Audi mà hướng thẳng đến nhà chính.
Trương Ngạn Hành và Trịnh Tuyết bước vào cửa dưới sự ngạc nhiên của mọi người trong đó bao gồm cả Lâm Thanh và Kỷ Lan. Trương lão thái gia cười: - Hai cháu đến rồi đấy à? Mau vào đây!
Lâm Khải nói: - Em thật sự đã lấy Trịnh Tuyết?
- Chứ em có nói không bao giờ?. Nói rồi cả hai đều đi đến ghế ngồi gần Trương lão thái gia, Lâm Thanh và Kỷ Lan bị xịt keo cứng ngắc. Nếu theo vai vế thì Lâm Thanh phải gọi Trương Ngạn Hành bằng chú, nay Trịnh Tuyết thì lại lấy Trương Ngạn Hành vậy thì anh ta phải theo vai vế gọi cô một tiếng thím và Kỷ Lan cũng không ngoại lệ vì cô ta đã thành vợ của Lâm Thanh.
- Chú thật sự lấy Trịnh Tuyết sao? Chú đừng đùa cháu chứ?
Lâm Thanh vẫn không tin vào viễn cảnh bày ra trước mặt, Trịnh Tuyết cười nói: - Thế nào? Gọi một tiếng thím đi chứ?
- Sao chú lại đi lấy một người mà vẫn còn tình cảm với cháu mình vậy chứ?. Kỷ Lan cố tình nói để khích Trương Ngạn Hành.
- Hỗn xược, chuyện trưởng bối mà một vãn bối như cô có thể chỉ tay nói được sao?
Kỷ Lan giật mình ấp úng: - Dạ thưa cháu không có ý đó ạ!
Lâm Thanh nắm chặt tay Kỷ Lan ra hiệu cô im lặng, anh ta cười nói: - Thưa ông, Kỷ Lan chỉ là lo lắng cho chú Trương bị người khác lừa tình cảm nên mới có ý tốt nói ạ.
- Tôi đã cho phép cháu nói chưa?. Trương lão thái gia gằn giọng.
Lâm Thanh nghe khẩu âm cũng không dám nói thêm câu nữa. Trịnh Tuyết nắm tay Trương Ngạn Hành biểu thị ý đừng tin lời Kỷ Lan, hắn không nói gì chỉ cười ôn nhu mà nắm tay cô.
- Được rồi, Kỷ Lan đi kính trà thím đi.
Kỷ Lan ngậm ngùi rót trà bưng đến trước mặt Trịnh Tuyết rồi quỳ xuống, trong lúc quỳ thì chén trà đổ thẳng vào người Trịnh Tuyết nhưng bị Trương Ngạn Hành tay không hất sang một bên nên Trịnh Tuyết chỉ bị tạt nhẹ không ảnh hưởng nhiều, cái chính là tay của Trương Ngạn Hành bị phỏng đỏ lên.
- Ngạn Hành, tay anh phỏng đỏ lên hết rồi kìa.
Cô nhanh chóng kéo tay Trương Ngạn Hành chạy vào bếp xả nước, Kỷ Lan quỳ sụp xuống. Tính mượn cơ hội làm phỏng Trịnh Tuyết nhưng lại bị Trương Ngạn Hành cản lại, bây giờ hắn còn bị phỏng. Kỷ Lan nghĩ đến đó gương mặt tái mét không còn một chút hồng hào.
- Ôi trời, tiểu Ngạn không biết có sao không? Sao mà cô bất cẩn thế hả?
- Thưa ông, cháu không cố ý! Kỷ Lan quỳ xuống ra sức giải thích. Trịnh Tuyết cùng Trương Ngạn Hành với cánh tay được băng bó đi ra phòng khách. Trịnh Tuyết tức giận đi lại cho Kỷ Lan một bạt tai: - Cháu có biết răng tay của Trương Ngạn Hành phải dùng để làm việc không? Sao cháu lại dám đổ trà nóng lên hả?
Lâm Thanh đi lại đỡ Kỷ Lan đứng dậy nói: - Cô vừa phải thôi, em ấy không cố ý đổ lên người chú!
- Một câu không cố ý của cô ta nghe được chắc? Vậy thì tôi cũng không cố ý mà va phải mặt cháu dâu vậy!
Trịnh Tuyết cười khinh miệt xong quay về chỗ ngồi, Lâm Thanh cũng đỡ Kỷ Lan về chỗ, Trương lão thái gia nói: - Tay cháu thế nào rồi?
- Thưa, được Trịnh Tuyết sơ cứu băng bó rồi ạ! Cũng đã khá hơn.
Khi nãy Trịnh Tuyết nhanh chóng đưa tay Trương Ngạn Hành xuống vòi nước để giảm nhiệt, cô còn nhanh chân chạy đi hỏi hộp cứu thương rồi tự mình sức thuốc băng bó lại. Vết thương này đối với hắn chỉ như ngứa da bên ngoài, nhưng nhìn cô lo lắng thoáng chút lại hỏi thăm hắn thì Trương Ngạn Hành không khỏi thấy vui vẻ mà vờ than đau.
Trương lão thái gia thấy bộ dạng của Trịnh Tuyết thì cũng an tâm, bộ dạng mà nữ chủ nhân Trương gia nên có thì phải như Trịnh Tuyết như thế thì mới xứng đứng cạnh Trương Ngạn Hành, gia chủ Trương gia.
- Hôm nay ra mắt thế được rồi, mọi người về hết đi!
Buổi ra mắt thành viên cứ thế mà kết thúc, trên đường đến công ty của Trịnh Tuyết cô luôn nhìn chăm chăm vào cánh tay hắn và quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Trương Ngạn Hành.
Hắn thì bị nhìn muốn mòn mặt nhưng cũng không nói gì, vì hắn thích cái cảm giác được cô quan tâm. Cho dù có hơi lố một chút!
- Về nhà thì anh nhớ nói thím Bạch thay thuốc cho nhé, đừng để vết thương dính nước chỉ được rửa sơ qua bằng nước muối rồi đắp thuốc mới lên đấy. Em sẽ về sớm thôi, tạm biệt!
Trịnh Tuyết nói một hơi dài, chốt câu còn kèm thêm một nụ hôn vào má của Trương Ngạn Hành rồi xoay người đi vào công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.